Đường Tuyết không muốn phản ứng Lê Ngữ Băng. Cậu chậm rãi ung dung đi bên cạnh người cô, trầm mặc.
Ra sân vận động, Đường Tuyết đi về phía khu xe đạp, Lê Ngữ Băng nhanh hơn cô một bước, đột nhiên mở miệng: "Là câu lạc bộ yêu cầu."
Đường Tuyết dừng lại chân, quay mặt liếc cậu một cái, "Cái quỷ gì?"
Lê Ngữ Băng: "Câu lạc bộ yêu cầu tôi ký tên cho fan hâm mộ."
Đường Tuyết "A" một tiếng, không hề lo lắng hất đầu, tiếp tục đi, "Đâu có liên quan tới tôi."
Lê Ngữ Băng cũng không nói toạc ra, nắm khóe miệng đi theo đằng sau cô, nói: "Cậu có thể nghĩ rằng tôi đang khoe khoang."
Đường Tuyết đặc biệt chịu không được cái bộ dáng đắc ý kia của cậu ta, "Đầu năm tới bây giờ ai còn không biết cái nhóm fan hâm mộ của cậu."( có bà k biết đấy ựa😂😂)
Tìm tới xe đạp của mình, cô đem túi bỏ vào giỏ xe, đang muốn mở khóa, Lê Ngữ Băng cầm một cái liền chế trụ cổ tay của cô. Đáy lòng Đường Tuyết theo động tác này của cậu, đột nhiên run lên một cái.
Cô thu tay lại, Lê Ngữ Băng lại cầm thật chặt, nói: "Cậu lại đây cùng tôi "
"Dựa vào cái gì?"
"Lại đây."
Đường Tuyết không hiểu liền bị cậu lôi đi, kéo đến dưới ánh đèn quảng trường.
Sau đó Lê Ngữ Băng lấy ra từ trong túi áo một vật đưa cho cô.
Đường Tuyết cúi đầu xem xét, vật kia chỉnh thể hình dạng là hình tròn, dùng giấy bọc quà bọc lấy, cuối cùng là bọc lại miệng nhỏ, phương thức đóng gói cùng loại với táo giáng sinh, chỉ là không có táo lớn như vậy.
Cô không rõ ràng cho lắm, hỏi: "Đây là đường sao?"
"Không phải."
"Sô cô la?"
"Không phải."
"Trứng muối?"
"Không phải..."
Lê Ngữ Băng không dám để cho cô đoán đi xuống, kéo tay của cô, đem lễ vật nhét vào trong, giải thích: "Mấy ngày trước tôi thu dọn đồ đạc, phát hiện vật kỷ niệm mang về từ Ba Lan vẫn chưa đưa xong, còn lại một cái này."
Đường Tuyết mỉm cười, bắt đầu mở quà. Cô chỉ coi vật kỷ niệm là huy chương hay đồ chơi, đến khi tràn đầy phấn khởi mở ra xem xét, cô ngây ngẩn cả người.
Kia là một khối hổ phách nguyên thạch, so với trứng gà thì nhỏ một chút, xúc cảm ôn nhuận. Màu sắc hổ phách là tinh khiết trong suốt vàng tông, hình dạng là một cái hình trái tim.
Đường Tuyết nhìn xem hổ phách, trái tim bịch bịch cuồng loạn không ngừng, cô không dám để Lê Ngữ Băng nhìn ra điểm lạ của mình, thế là hai ngón tay nắm vuốt hai bên hổ phách, nghiêm túc quan sát. Bên trong hổ phách ngưng tụ một chút mảnh vụn thực vật nhỏ bé, mảnh vụn ngâm trong đó để bảo toàn dáng vẻ ban đầu, có một loại cảm giác nhẹ nhàng lưu động. Đường Tuyết đem hổ phách đối diện với ánh đèn, những cái mảnh vụn kia dưới tác dụng quang học, bên trong liền hiện ra một loại kim sắc quang mang nhạt nhẽo, cô nắm vuốt hổ phách biến hóa góc độ, kim sắc quang mang cũng theo đó biến ảo ngàn vạn, trong lúc nhất thời tựa như có vô số cánh hoa nhỏ màu vàng kim đang loạn vũ, quả thực xinh đẹp không tưởng nổi.
"Thật là đẹp..." Đường Tuyết nhịn không được tán thưởng.
Lê Ngữ Băng nắm khóe miệng, nói: "Cậu thích thì tốt rồi."
Khục.
Rất qua quýt bình bình một câu, Đường Tuyết nghe không hiểu tim ngòn ngọt, cô vội vàng ổn ổn tâm thần, hỏi: "Cái này, rất đắt sao?"
Lê Ngữ Băng lắc đầu, "Không đắt, hổ phách bán đầy đường Ba Lan"
"... Thật?" Đường Tuyết không thể nào tin được.
"Ừm, " Lê Ngữ Băng gật đầu, "Dân bản xứ đều là mở ra máy xúc đi đào hổ phách."
Đường Tuyết nhấc chân làm bộ muốn đá cậu, "Lê Ngữ Băng! Cậu coi tôi là thiểu năng sao?"
Lê Ngữ Băng cười né tránh. Lúc Đường Tuyết thu hồi chân, cậu lại góp trở về, ở bên người cô nhẹ giọng hỏi: "Không tức giận?"
Không có tức hay không, không riêng không tức giận, cô còn đặc biệt muốn nhảy dựng lên cho cậu một cái moa moa.
"Không không không dạng này thật không có tiền đồ..." Đường Tuyết lắc đầu nói một mình.
- -
Ban đêm Lê Ngữ Băng trở lại phòng ngủ, leo lên Weibo.
Bên trong weibo của cậu có 21 cái fan hâm mộ, trong đó 20 cái là hệ thống tặng fan giả, chỉ có một người sống là Tưởng Thế Giai.
Ánh mắt Tưởng Thế Giai nhìn Lê Ngữ Băng liền không đúng lắm, luôn luôn kính nể, bên trong mang theo một tia sợ hãi, trong sự sợ hãi lộ ra một chút đồng tình, bên trong đồng tình lại ngậm lấy một chút xíu quan tâm.
Bởi vì bên trong Weibo của Băng Ca hoàn toàn chỉ là một yêu đương, quả thực không đành lòng nhìn thẳng, với lại id còn đặc biệt có tâm hồn thiếu nữ.
- - Lê hấp đường phèn.
Nếm một chút, nếm một chút cái tên này, cái này mẹ nó giống một cái đại lão gia sao? Cái tên này cậu lảm nhảm rất lâu, lại không dám nói cho người khác biết.
...
Lúc này, Lê Ngữ Băng leo lên dòng trạng thái, phát một đầu ghi chép tâm tình.
Lê Hấp Đường Phèn: Cậu ghen, tôi ăn kẹo.
Tưởng Thế Giai lúc đang lướt Weibo, thấy được dòng này hàm răng chua đến không tả nổi, một bên khinh bỉ Băng ca, một bên lại chân chó đi nhấn nút thích.
Mình thật là một tên đa nhân cách, tâm cậu nghĩ.
Ra sân vận động, Đường Tuyết đi về phía khu xe đạp, Lê Ngữ Băng nhanh hơn cô một bước, đột nhiên mở miệng: "Là câu lạc bộ yêu cầu."
Đường Tuyết dừng lại chân, quay mặt liếc cậu một cái, "Cái quỷ gì?"
Lê Ngữ Băng: "Câu lạc bộ yêu cầu tôi ký tên cho fan hâm mộ."
Đường Tuyết "A" một tiếng, không hề lo lắng hất đầu, tiếp tục đi, "Đâu có liên quan tới tôi."
Lê Ngữ Băng cũng không nói toạc ra, nắm khóe miệng đi theo đằng sau cô, nói: "Cậu có thể nghĩ rằng tôi đang khoe khoang."
Đường Tuyết đặc biệt chịu không được cái bộ dáng đắc ý kia của cậu ta, "Đầu năm tới bây giờ ai còn không biết cái nhóm fan hâm mộ của cậu."( có bà k biết đấy ựa😂😂)
Tìm tới xe đạp của mình, cô đem túi bỏ vào giỏ xe, đang muốn mở khóa, Lê Ngữ Băng cầm một cái liền chế trụ cổ tay của cô. Đáy lòng Đường Tuyết theo động tác này của cậu, đột nhiên run lên một cái.
Cô thu tay lại, Lê Ngữ Băng lại cầm thật chặt, nói: "Cậu lại đây cùng tôi "
"Dựa vào cái gì?"
"Lại đây."
Đường Tuyết không hiểu liền bị cậu lôi đi, kéo đến dưới ánh đèn quảng trường.
Sau đó Lê Ngữ Băng lấy ra từ trong túi áo một vật đưa cho cô.
Đường Tuyết cúi đầu xem xét, vật kia chỉnh thể hình dạng là hình tròn, dùng giấy bọc quà bọc lấy, cuối cùng là bọc lại miệng nhỏ, phương thức đóng gói cùng loại với táo giáng sinh, chỉ là không có táo lớn như vậy.
Cô không rõ ràng cho lắm, hỏi: "Đây là đường sao?"
"Không phải."
"Sô cô la?"
"Không phải."
"Trứng muối?"
"Không phải..."
Lê Ngữ Băng không dám để cho cô đoán đi xuống, kéo tay của cô, đem lễ vật nhét vào trong, giải thích: "Mấy ngày trước tôi thu dọn đồ đạc, phát hiện vật kỷ niệm mang về từ Ba Lan vẫn chưa đưa xong, còn lại một cái này."
Đường Tuyết mỉm cười, bắt đầu mở quà. Cô chỉ coi vật kỷ niệm là huy chương hay đồ chơi, đến khi tràn đầy phấn khởi mở ra xem xét, cô ngây ngẩn cả người.
Kia là một khối hổ phách nguyên thạch, so với trứng gà thì nhỏ một chút, xúc cảm ôn nhuận. Màu sắc hổ phách là tinh khiết trong suốt vàng tông, hình dạng là một cái hình trái tim.
Đường Tuyết nhìn xem hổ phách, trái tim bịch bịch cuồng loạn không ngừng, cô không dám để Lê Ngữ Băng nhìn ra điểm lạ của mình, thế là hai ngón tay nắm vuốt hai bên hổ phách, nghiêm túc quan sát. Bên trong hổ phách ngưng tụ một chút mảnh vụn thực vật nhỏ bé, mảnh vụn ngâm trong đó để bảo toàn dáng vẻ ban đầu, có một loại cảm giác nhẹ nhàng lưu động. Đường Tuyết đem hổ phách đối diện với ánh đèn, những cái mảnh vụn kia dưới tác dụng quang học, bên trong liền hiện ra một loại kim sắc quang mang nhạt nhẽo, cô nắm vuốt hổ phách biến hóa góc độ, kim sắc quang mang cũng theo đó biến ảo ngàn vạn, trong lúc nhất thời tựa như có vô số cánh hoa nhỏ màu vàng kim đang loạn vũ, quả thực xinh đẹp không tưởng nổi.
"Thật là đẹp..." Đường Tuyết nhịn không được tán thưởng.
Lê Ngữ Băng nắm khóe miệng, nói: "Cậu thích thì tốt rồi."
Khục.
Rất qua quýt bình bình một câu, Đường Tuyết nghe không hiểu tim ngòn ngọt, cô vội vàng ổn ổn tâm thần, hỏi: "Cái này, rất đắt sao?"
Lê Ngữ Băng lắc đầu, "Không đắt, hổ phách bán đầy đường Ba Lan"
"... Thật?" Đường Tuyết không thể nào tin được.
"Ừm, " Lê Ngữ Băng gật đầu, "Dân bản xứ đều là mở ra máy xúc đi đào hổ phách."
Đường Tuyết nhấc chân làm bộ muốn đá cậu, "Lê Ngữ Băng! Cậu coi tôi là thiểu năng sao?"
Lê Ngữ Băng cười né tránh. Lúc Đường Tuyết thu hồi chân, cậu lại góp trở về, ở bên người cô nhẹ giọng hỏi: "Không tức giận?"
Không có tức hay không, không riêng không tức giận, cô còn đặc biệt muốn nhảy dựng lên cho cậu một cái moa moa.
"Không không không dạng này thật không có tiền đồ..." Đường Tuyết lắc đầu nói một mình.
- -
Ban đêm Lê Ngữ Băng trở lại phòng ngủ, leo lên Weibo.
Bên trong weibo của cậu có 21 cái fan hâm mộ, trong đó 20 cái là hệ thống tặng fan giả, chỉ có một người sống là Tưởng Thế Giai.
Ánh mắt Tưởng Thế Giai nhìn Lê Ngữ Băng liền không đúng lắm, luôn luôn kính nể, bên trong mang theo một tia sợ hãi, trong sự sợ hãi lộ ra một chút đồng tình, bên trong đồng tình lại ngậm lấy một chút xíu quan tâm.
Bởi vì bên trong Weibo của Băng Ca hoàn toàn chỉ là một yêu đương, quả thực không đành lòng nhìn thẳng, với lại id còn đặc biệt có tâm hồn thiếu nữ.
- - Lê hấp đường phèn.
Nếm một chút, nếm một chút cái tên này, cái này mẹ nó giống một cái đại lão gia sao? Cái tên này cậu lảm nhảm rất lâu, lại không dám nói cho người khác biết.
...
Lúc này, Lê Ngữ Băng leo lên dòng trạng thái, phát một đầu ghi chép tâm tình.
Lê Hấp Đường Phèn: Cậu ghen, tôi ăn kẹo.
Tưởng Thế Giai lúc đang lướt Weibo, thấy được dòng này hàm răng chua đến không tả nổi, một bên khinh bỉ Băng ca, một bên lại chân chó đi nhấn nút thích.
Mình thật là một tên đa nhân cách, tâm cậu nghĩ.
Danh sách chương