Đường Tuyết bình tĩnh đi nhanh về phía trước. Cực kì tức giận. Cô nổi giận không phải vì bị mắng —— dù sao mắng cô là yêu quái cô cũng không thèm care—— nhưng mà những con người mắng cô kia, cả đám đều đặc biệt nhận mình chính là bạn gái của Lê Ngữ Băng, bạn gái cái quần!

Lê Ngữ Băng đi theo cô, ấm giọng khuyên bảo: "Đừng nóng giận, là tớ sai rồi, tớ liền lên tiếng làm sáng tỏ, để bọn họ không quấy rầy cậu nữa."

Đường Tuyết hiện tại không muốn nói chuyện, đặc biệt không muốn để ý đến cái con người hồng nhan họa thủy này. Cô càng lúc bước càng nhanh, Lê Ngữ Băng hết cách, đột nhiên đi vòng đến trước mặt cô, phút chốc liền đem cả người cô bế lên.

Cơ thể Đường Tuyết đột nhiên bay lên không trung, sợ hãi kêu lên "Này!"

Lê Ngữ Băng dùng một cánh tay nâng sau bắp đùi, tay kia đặt tại sau lưng, đem cô ôm vào lòng, mu bàn chân cách mặt đất ít nhất cũng ba mươi cm.

Cái tư thế kiểu bồng công chúa như thế này, quả thực không nói đạo lý. Vóc dáng cao là giỏi à, đồ không biết xấu hổ! Đường Tuyết trợn mắt, "Cậu làm gì vậy, mau buông tớ xuống."

Lê Ngữ Băng ngẩng lên nhìn cô"Đừng giận nữa, đầu chó đây, cậu đánh đi." Nói xong đầu còn cố tình cúi thấp xuống, này chính là chủ động dâng đầu chó.

Cái phương thức dỗ dành này đúng là tươi mát thoát tục...

Đường Tuyết run rẩy cả bắp chân, "Cậu cậu cậu cậu thả tớ xuống đã."

"Cậu không giận nữa tớ mới chịu thả."

"Lê Ngữ Băng!"

Đường Tuyết trong lòng cậu giãy giụa, như một con cua đang cố gắng vậy. Lê Ngữ Băng cúi đầu, ánh mắt đối diện ngực cô. Đường Tuyết hôm nay mặc một cái áo sơ mi màu tro trắng, viền áo màu sáng, lúc này giãy giụa vặn vẹo, nút áo lặng lẽ bung ra, Lê Ngữ Băng còn chưa kịp chuẩn bị đã thấy được cảnh xuân bên dưới lớp áo. Trắng nõn đầy đủ, xinh đẹp đáng yêu, giống như hai con thỏ con ngồi xổm trong chén.

Cậu cảm giác cả thân thể nóng lên, tim đập ầm ầm ầm, sắp không thở nổi rồi.

Vì vậy liền nhắm mắt lại, buông cô xuống.

Đường Tuyết chân chạm đất, bắt gặp Lê Ngữ Băng hơi hơi nghiêng nghiêng mặt, ánh mắt né tránh, quan trọng nhất là ——

"Lê Ngữ Băng, sao cậu chảy máu mũi rồi?"

"Không có việc gì " Lê Ngữ Băng bình tĩnh mở cặp lục khăn tay, nói "Cậu trước tiên thắt nút vào đi."

Đường Tuyết cúi đầu, khụ, tranh thủ thời gian thắt lại. Xong, cô cảm giác được mặt hơi nóng, có chút chột dạ mà chất vấn cậu: "Thế cậu tại sao lại chảy máu mũi?"

Lê Ngữ Băng lau xong máu mũi, hứng thú nhìn cô, "Cậu xác định muốn nghe?"

"Câm miệng đi."

Lê Ngữ Băng thấp giọng cười cười, Đường Tuyết bị cậu cười, nội tâm một hồi khô nóng, chắp tay sau lưng quay người, rời đi.

Lê Ngữ Băng một phát bắt được tay cô, thấp giọng gọi: "Đường Tuyết."

Đường Tuyết nghiêng mặt qua, dùng khóe mắt nhìn cậu: "Có chuyện gì sao, máu mũi Đại Vương?"

"Không nên tức giận, giờ cậu muốn tớ làm gì cũng được."

Đường Tuyết cúi đầu suy nghĩ một chút, giương mắt cười cười: "Làm gì cũng được?"

Lê Ngữ Băng trong lòng dâng lên một cỗ dự cảm xấu.

——

Lê Ngữ Băng vào phòng rửa mặt một cái, sau đó theo Đường Tuyết đi tới hoa viên bên cạnh Học Viện, nơi đó ít người.

Nồng đậm ý xuân, tiểu hoa viên không ít hoa nở, đỏ, vàng, rực rở một vùng, giống như pháo hoa đang đứng yên vậy.

Lê Ngữ Băng đối mặt với trời chiều, đứng dưới một gốc cây bích đào, đối với Đường Tuyết hát: "Cúc hoa tàn, tổn thương đầy đất, nụ cười của ta đã ố vàng —— "

Đường Tuyết đứng quay video "Chú ý vẻ mặt, không cần tan thương, ưu thương là được, là ưu thương chứ không phải táo bón, lặp lại!"

"Cúc hoa tàn, tổn thương đầy đất, nụ cười của ta đã ố vàng —— "

"Lê Ngữ Băng cậu là đang muốn khóc sao?"

"Tớ muốn chết."

Đường Tuyết vỗ vỗ vai cậu, "Nhìn thoáng chút."

Gió thổi qua, vài cánh hoa bích đào rời khỏi cành, du dương nhẹ nhàng rơi xuống, bay lượn lướt qua ống kính. Trời chiều, hoa tươi, ánh mặt trời, thiếu niên anh tuấn, hình ảnh này chụp lại có thể trực tiếp dùng làm bưu thiếp.

Lê Ngữ Băng nhìn Đường Tuyết, ánh mắt bất đắc dĩ mang theo ôn nhu.

Đường Tuyết với trái tim nhỏ bịch bịch kinh hoàng, tâm động, thật muốn bổ nhào qua.

Cô liếm liếm khóe miệng, lui ra phía sau vài bước kéo dãn khoảng cách với cậu, "Tớ cảnh cáo cậu, không cần câu dẫn tớ."

Lê Ngữ Băng không có hảo ý mà cười, "Cái này cũng tính là câu dẫn? Còn có hơn nữa —— "

"Lê Ngữ Băng, hát."

Lê Ngữ Băng sống không còn gì luyến tiếc mà xoa xoa cái trán, lại mở miệng: "Cúc hoa tàn, tổn thương đầy đất..."

Hát không biết bao nhiêu lần, Đường đạo diễn cuối cùng đã hài lòng, đem video xử lý một chút, thêm vào chút bộ lọc, sau đó mới đăng lên weibo.

Phối văn: Người hâm mộ gây ra, thần tượng chịu tội.

Lê Ngữ Băng canh lúc Đường Tuyết đăng weibo, đi đoạt mất cái ghế sofa (4), biểu hiện vô cùng chân chó.

(4) ghế sofa (沙发): trên các diễn đàn, cụm từ ghế sofa ám chỉ người có câu trả lời sớm nhất, ghế sofa là dành cho người có comment sớm nhất ngồi, người thứ hai ngồi ghế dự bị. (Chỗ này thật sự mình không hiểu lắm, này là Băng ca lập nick weibo mới rồi à?? Với cái cụm từ ghế sofa, lúc đầu mình tưởng nó là cái ghế bình thường mà đau đầu vì nó:(((()

Với tư cách máu chó của người bát quái trong cuộc, người hâm mộ Đường Tuyết tăng vọt, trong đó chủ yếu là fans của Lê Ngữ Băng tới. Video vừa đăng lên, lập tức thu hút rất nhiều người xem.

Nhìn nam thần nhà mình vẻ mặt ưu thương biểu diễn "Cúc hoa tàn, tổn thương đầy đất, nụ cười của ta đã ố vàng", hình ảnh đẹp như vậy, ca từ lại khủng bố... Đám fans hâm mộ đều bày tỏ hỏng rồi, không thể tin được đây là sự thật.

—— mẹ ơi, đây không phải Băng Thần, đừng gạt ta! Đem Băng Thần thật sự trả lại cho ta!

—— a a a a à nữ nhân này, đối với Băng Thần là dùng cái yêu thuật gì?!

—— xin cúi đầu trước lão đại.

—— giờ thì tin tưởng Băng Thần đối với cậu là chân ái rồi.

—— van cầu cậu buông tha cho Băng Thần đi, cậu ấy chỉ là đứa trẻ tuy rằng thân cao một mét tám tám, mỗi bữa chỉ ăn mười tám chén cơm.

—— muốn xem thêm nữa, tiểu tỷ tỷ, hiện tại tin nhắn riêng mắng cậu còn sao? —— tiểu tỷ tỷ, chúng ta đều rất thích cậu, hy vọng cậu không nên bị số ít fans não tàn làm ảnh hưởng đến tâm tình. So tâm tâm ~

...

Phát tiết xong, đám fans hâm mộ phát hiện, nam thần nhà mình chính là người đã đoạt ghế sô pha. A!

—— Băng Thần à, cậu đến hoa cúc cũng tàn rồi còn ở chỗ này đoạt ghế sô pha, tâm là nhiều đến bao nhiêu?

—— ta biết rồi, Băng Thần nhất định là muốn ám chỉ chúng ta, đít của cậu ấy là ở trên ghế so pha mà bị tàn phế đấy.

—— các ngươi thực xấu xa, Băng Thần có thể là bị bệnh trĩ? Băng Thần, vào trang chủ của tôi, tôi đề cử cho cậu một vị bác sĩ.

—— ta liền xem các người còn đi mắng người nữa không, các người mắng cô ấy, cuối cùng là chính Băng Thần phải đi dỗ dành, ha ha ha ha!

—— nguyên bộ video của Băng Tuyết, vô tư chia sẻ ~

—— dm đừng tin mấy cái kia bán mảnh đấy, lão tử bỏ tiền ra mua Olympic mùa đông video tuyển tập. Cái gì mà băng tuyết toàn tập, đậu phộng!

...

Đường Tuyết cầm điện thoại xem bình luận, vừa xem vừa cười.

Tuy rằng vẫn có người mắng cô, nhưng mà cũng mặc kệ..., trực tiếp block, yên tĩnh.

Lê Ngữ Băng thấy cô cười, cậu cũng cười theo, đáy lòng như có hoa nở đồng dạng, yên tĩnh, sạch sẽ mà ôn nhu. Cậu bây giờ có thể lý giải vị kia Phong Hỏa Hí Chư Hầu quân vương rồi. Chu U vương sở dĩ coi trời bằng vung, có lẽ không phải là bởi vì Bao Tự xinh đẹp, mà chỉ là bởi vì, hắn yêu nàng.

Nàng cười một tiếng, thật sự có thể chống đỡ toàn bộ thế giới.

...

Đường Tuyết nhìn bình luận một lát, ngẩng đầu, bắt gặp Lê Ngữ Băng đang nhìn cô. Ánh mắt của cậu thanh tịnh ôn nhu, môi treo nụ cười yếu ớt, ánh dương rơi trên mặt cậu, trên tóc như có một tầng hào quang màu đỏ, tinh tế tỉ mỉ nhu hòa, khiến cho cậu thoạt nhìn dịu dàng, ngoan ngoãn rất đơn thuần, thật giống một con chó lông vàng biết nghe lời.

Đường Tuyết cảm giác tim mình như bị một ngón tay nào đó chọc lấy một cái, liền run rẩy, run rẩy đến nổi hô hấp muốn dừng lại luôn rồi. Cô nuốt nước miếng một cái, đi đến trước mặt cậu, ngửa đầu nhìn.

Sau đó, mới nhỏ giọng gọi cậu "Lê Ngữ Băng."

"Hả?" Lê Ngữ Băng trầm thấp lên tiếng, mỉm cười nhìn cô.

"Ừ..." Đường Tuyết chắp tay sau lưng, mắt đảo qua lại, nói, "Nghe lời dĩ nhiên sẽ có thưởng."

Lê Ngữ Băng tò mò nhẹ nhàng hơi nghiêng đầu, bộ dạng càng giống cún con rồi.

Đường Tuyết nhìn ra sự chênh lệch chiều cao của hai người, đột nhiên nhảy lên, hôn một cái lên môi Lê Ngữ Băng. Chỉ là chuồn chuồn lướt nước đụng một cái, hoàn toàn không kịp nếm thử xúc cảm, nhưng tim cô đập nhanh đến nỗi muốn bay ra ngoài, hôn xong quay người bỏ chạy.

Thế nhưng tốc độ phản ứng của Lê Ngữ Băng là quá nhanh, liền nắm chặt cổ tay của cô, dùng sức kéo một cái ——.

... Đường Tuyết bị kéo trở về.

Thân thể cứ thế bị kéo trở về, còn không kịp phản ứng, cậu đã cúi đầu đón nhận cô.

Nụ hôn rơi xuống.

(chap sau Băng ca của chúng ta, khụ, hơi chút biến thái =)))))))

*edit by jamjam1230
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện