Lê Ngữ Băng gửi cho Đường Tuyết một cái hồng bao.
Kèm theo giọng nói: "Thiếu tiền cứ nói, không cần đi bán ảnh chụp của bạn trai." Ngữ khí đặc biệt ai oán.
Đường Tuyết: "Cậu đăng ở vòng bằng hữu, nhiều người như vậy nhìn thấy, tớ chỉ bán mỗi tấm hình thì có làm sao?"
Lê Ngữ Băng nghe được cái tin tức này, nhịn không được nở nụ cười. Hóa ra, là ghen à? Cái đồ đần này.
Cậu cười, thấp giọng trả lời: "Chỉ đăng cho một mình cậu xem."
Cái âm thanh này, Đường Tuyết không cẩn thận phát ra ngoài, giọng Lê Ngữ Băng trầm thấp, mang theo một chút dỗ dành Đường Tuyết, trong phòng ngủ vang lên, ba đứa bạn cùng phòng nghe được, đồng loạt nhìn về phía Đường Tuyết.
Hạ Mộng Hoan dò hỏi: "Đại vương, chó phi muốn cho cậu xem cái gì? Là điều mà tớ đang nghĩ sao?"
"Không phải..." Đường Tuyết cảm giác Hạ Mộng Hoan hẳn là không nghĩ thứ gì tốt đẹp.
Triệu Cần kỳ quái nói: "Chó phi là cái gì?"
"Chính là lê Ngữ Băng."
Triệu Cần có chút tan vỡ " fan hâm mộ của Băng Thần mà biết các cậu sau lưng gọi cậu ấy là chó phi... Fan hâm mộ sẽ giết người nha..."
"Ôi chao không cần lo lắng, chỉ là nói một chút trong ký túc xá, fan hâm mộ của Lê Ngữ Băng sẽ không nghe được."
Diệp Liễu Oanh vốn đang đọc sách, lúc này đem sách gập lại, trịnh trọng vỗ bàn một cái!
"Tớ cũng muốn một người bạn trai."
"Cái này đơn giản " Đường Tuyết dựng thẳng lên một ngón tay, "Tớ nghe Tưởng Thế Giai nói, đội khúc côn cầu không ít người vẫn còn độc thân, một lát tớ làm cho các cậu cái đại hội gặp mặt, hai khối tiền một bạn trai, tùy ý chọn."
Diệp Liễu Oanh hỏi: "Thật kỳ quái, đội khúc côn cầu không phải mẫu nam đội sao, tại sao lại nhiều độc thân như vậy?"
Ồ?
Đường Tuyết cảm giác vấn đề này có chút sắc bén, cô không trả lời được, vì vậy hỏi Lê Ngữ Băng.
Lê Ngữ Băng cũng đáp không được, quay đầu đi hỏi Tưởng Thế Giai.
Tưởng Thế Giai nghe xong vấn đề này, đặc biệt tức giận, đùng đùng trả lời:Thảo thảo thảo, cậu còn có mặt mũi hỏi? Đều tại cậu! Phải đánh cậu! Đánh chết cậu cái đồ cặn bã!
Lê Ngữ Băng: Nói tiếng người.
Tưởng Thế Giai: Băng ca, cậu là thật sự không biết hay là giả vờ không biết? Lão nhân ngài là trụ cột của đội bóng nha, bao nhiêu em gái đứng xếp hàng muốn tán tỉnh cậu, cũng bởi vì cậu, các anh em khác đều không có cảm giác tồn tại! Thật vất vả mới hợp ý một em gái, muốn theo đuổi, cuối cùng lại phát triển thành giúp đỡ em gái ước hẹn Băng Thần. Loại chuyện này nhiều đến mấy lần, mọi người đều đã có kinh nghiệm, chờ Băng ca hết độc thân chúng ta sẽ tìm bạn gái, không vội, chúng ta còn trẻ, chúng ta đợi được.
Lê Ngữ Băng:...
Lấy độ mặt dày của cậu, không thể đem mấy lời giải thích này đi thuật lại, nghĩ nửa ngày, bất kể thế nào đều giống tự luyến, vì vậy trực tiếp chụp lại màn hình cho Đường Tuyết xem.
Đường Tuyết xem xong cũng có chút quýnh, cũng không muốn đi kể lại cho người ta những lời này.
Sau đó Lê Ngữ Băng gửi tới tin nhắn yêu cầu cô xóa vòng bằng hữu.
Đường Tuyết: Không xóa, tớ liền nhìn xem có hay không thực sự có người tìm đến tớ mua cái loại ảnh chụp này. Cái này gọi là câu cá chấp pháp.
Lê Ngữ Băng nghĩ thầm, cậu đáng yêu, cậu nói cái gì cũng đúng.
Cùng Đường Tuyết trò chuyện trong chốc lát, Lê Ngữ Băng liền có một loại sung điện cảm giác. Vừa rồi tắm rửa xong tâm tình của cậu kỳ thật không tốt cho lắm, giờ thế mà đã tốt hơn nhiều, bạn gái thật sự là một điều thần kỳ.
Đúng lúc này, thiên nga vịnh một cành hoa nhắn cho cậu: tiểu tử thúi, tranh thủ thời gian trả lời điện thoại cho mẹ!
Lê Ngữ Băng như có điện giật.
Cậu cảm giác hôm nay mẹ mình dùng từ có chút nghiêm khắc, không dám chậm trễ, liền đi gọi điện thoại.
"Ngữ Băng " Mẹ Lê kêu một tiếng, tốc độ lời nói không nhanh, nhưng giọng điệu lại cứng rắn, nghe ra là tức giận, bà nói, "Con sao có thể đối với con gái người ta mà làm loại chuyện đó?"
Lê Ngữ Băng không hiểu, "Con làm chuyện gì?"
"Con làm chuyện gì? Những bức ảnh kia của hai đứa mẹ đều thấy được. Con lại dám ở nơi công cộng đối với Đường Tuyết làm những chuyện như vậy, con có hay không thật hèn mọn bỉ ổi? Người ta là con gái còn có thể ngẩng đầu được không hả? Con cho rằng trẻ tuổi là có thể làm xằng làm bậy sao? Ngay cả kiềm chế cũng không nổi? Ta bình thường là dạy con như vậy sao? A? Ta —— "
"Mẹ " Lê Ngữ Băng hít sâu một hơi cắt ngang bà, "Là hiểu lầm. Con lúc ấy không ngờ tới có người chụp ảnh." Càng không ngờ tới đối phương còn chỉnh sửa ảnh, rõ ràng cái gì cũng không có làm, lại biến thành như cái gì cũng đã làm...
"Mẹ nhớ lại đi " Lê Ngữ Băng kiên nhẫn giải thích, "Con hôm nay mới có nụ hôn đầu tiên, còn bị mẹ cắt đứt —— "
Thật vất vả mới có dũng khí tự ngu tự nhạc (*), cũng bị cắt đứt rồi.
(*) tự ngu tự nhạc (自娱自乐):tự tiêu khiển, tự giải trí, tự...... Ách, này hẳn là vụ trong nhà tắm rồi ~~
Quả thực... Người nghe nghe thấy mà thương tâm rơi lệ.
Mẹ Lê suy nghĩ một chút, cảm giác con trai mình bình thường biểu hiện xác thực rất ngây thơ, không giống hình ảnh người lớn trong kia, có chút chi tiết có thể lừa người ấy. Bà liền nói: "Ngữ Băng, thực xin lỗi, mẹ quá sốt ruột rồi."
"Không sao ạ."
"Nhưng con làm như vậy cũng không đúng. Có lẽ chuyện này đối với con mà nói không có ảnh hưởng, thế nhưng là đối với con gái thì tổn thương rất lớn. Ta hy vọng con của ta là một người có trách nhiệm, đồng thời ta cũng hy vọng con không vì nhất thời xúc động, làm cho chính mình hối hận."
"Vâng. Con hiểu."
Mẹ Lê nói xong chuyện này, nói tiếp: "À đúng rồi, mẹ với bố con cuối tuần này đến trường học thăm con."
Lê Ngữ Băng sững sờ "Tại sao?"
"Nhớ con mình không được sao, con còn hỏi tại sao gì nữa."
"Hai người, thật ra là muốn tới xem Đường Tuyết?"
"Ừ, thuận tiện mà nói, cũng có thể tới thăm Đường Tuyết. Nhiều năm không gặp con bé rồi, cũng không biết hiện tại con bé trở thành như thế nào."
Lê Ngữ Băng có chút do dự "Chúng con mới ở bên nhau không lâu, mẹ không thấy như vậy là quá nhanh sao?"
Mẹ Lê không vui, "A? Ý của con là mẹ con đến làm cản trở con à?"
"Con không —— "
"Ngữ Băng, đừng quên khi còn bé con có bao nhiêu sĩ diện, khi đó đều là cái người làm mẹ này liều mạng cho con ở trước mặt Đường Tuyết kéo ấn tượng tốt, nếu không con đã thua từ lúc bắt đầu rồi."
"... Được, con nói với cô ấy một tiếng."
...
Mẹ Lê cúp điện thoại, bố Lê bên cạnh đem sách trong tay khép lại đặt ở trên tủ đầu giường, kéo bà một cái "Đi ngủ sớm một chút đi."
"Haiz " mẹ Lê thở dài, "Thằng nhóc này, chỉ toàn để cho chúng ta quan tâm."
"Thật ra mà nói, Ngữ Băng so với con của người khác bớt lo hơn nhiều." Bố Lê thay con trai giải thích.
Mẹ Lê đột nhiên lại cười, "Duyên phận thật thần kỳ, bọn nó đều tách ra như vậy nhiều năm rồi, cuối cùng vẫn là tiến tới cùng nhau. Giống như là có một sợi dây cột lại, đi thật xa đều có thể dắt trở về, ừ, cái này chính là sợi tơ hồng của lão Nguyệt."
"Bà nói xem Đường Tuyết, đã nhiều năm như vậy, con bé có lẽ đã thay đổi rất nhiều. Bà cũng không nên mong đợi quá cao vào con bé, ngộ nhỡ..." Ngộ nhỡ thất vọng đấy.
"Ông à, tôi cũng không biết hiện tại Đường Tuyết trở thành bộ dạng gì rồi, nhưng có một việc, tôi cảm thấy rất khó khăn đấy."
"Hả?"
Mẹ Lê cầm điện thoại, tìm ra weibo của Đường Tuyết, mở cái video kia cho chồng xem.
Bố Lê nhìn con mình ở trong kia hát "Cây hoa cúc tàn phế", bóng ma tâm lý phát triển lớn như Thái Bình Dương vậy.
Mẹ Lê nói: "Đường Tuyết xử lý như vậy rất tốt."
Bố Lê vẻ mặt hoài nghi cuộc sống: "Bà khẳng định?"
Mẹ Lê xua tay, "Ông hiện tại không theo kịp suy nghĩ của bọn trẻ." Đem chuyện chính mình những ngày này lăn lộn trong đám fan hâm mộ kể qua một chút, sau đó mới nói, "Đám fans hâm mộ rất đơn thuần cũng rất yếu ớt, dễ dàng bị kích động, mấy đứa nhóc làn fan của Ngữ Băng, cũng tính là người một nhà. Đường Tuyết đáp lại như vậy, trực tiếp tránh cho Ngữ Băng ở giữa bị làm khó, đồng thời Ngữ Băng cũng nhờ vào đó tỏ rõ lập trường, nhiều nhất chỉ hi sinh cái hình tượng cá nhân, cái này không quan trọng. Hơn nữa phương thức xử lý này của Đường Tuyết rất ôn hòa, cũng rất có cảm giác hài hước, coi như là một lần PR(*)."
(*) PR: quan hệ xã hội
"Hiện tại thế giới của người trẻ tuổi thực phức tạp."
"Tốt rồi, ngủ đi, ngày mai chúng ta còn cho Đường Tuyết một lễ gặp mặt."
"Ừ."
——
Ngày hôm sau, lúc Đường Tuyết đi học, ở ven đường gặp được mấy con mèo đi lạc, cô cùng Hạ Mộng Hoan liền cho chúng ăn,,, Đút cho chúng đồ ăn vặt, liền chụp hình lại, sau đó gửi cho Lê Ngữ Băng.
Đường Tuyết: Đáng yêu không?
Lê Ngữ Băng: Coi như cũng được, tớ đã gặp thứ đáng yêu hơn rồi.
Đường Tuyết: Có ảnh chụp không, gửi tớ xem.
Lê Ngữ Băng gửi tới một bức ảnh của cô.
Đường Tuyết tim đập thình thịch. Ô..., thật là nhớ cậu, muốn nghe giọng cậu nói.
Cô vừa có cái ý nghĩ này, lời mời trò truyện của Lê Ngữ Băng liền được gửi tới. Ừ, tâm linh tương thông.
Đầu kia điện thoại Lê Ngữ Băng đang cười "Tối hôm qua tớ mơ về cậu." Thanh âm khàn khàn, tốc độ lời nói chậm chạp, mang theo chút thích thú.
Đường Tuyết liền vui vẻ "Thật là trùng hợp, tớ cũng mơ thấy cậu."
"Hả? Mơ thấy cái gì?"
"Lê Ngữ Băng, tớ mơ thấy cậu bị biến thành một con tê tê, ba của tớ mua cậu ở chợ bán thức ăn đem về nhà."
"Sau đó thì sao, thả ra hử?"
"Sau đó, nấu thành một nồi."
"...". Lặng lẽ quay đi.
"Tớ vừa ăn vừa khóc, thật thảm mà." Đường Tuyết nghĩ đến cái hình ảnh bi thảm kia, giọng nói không nhịn được tăng thêm vài phần bi thương.
Lê Ngữ Băng một hồi vô lực, "Vậy tại sao cậu còn muốn ăn..."
"Sao tớ biết được, trong mơ khống chế không nổi nha."
Lê Ngữ Băng suy nghĩ một chút, tổng kết: "Cậu ở trong mơ mà ăn tớ."
"ừ..., có thể thế lý giải như vậy... Còn cậu mơ thấy gì?"
"Cùng không khác nhau lắm, tớ cũng mơ thấy chính mình ăn cậu."
Đường Tuyết nhất thời không kịp phản ứng, ở đầu dây bên kia cảm thán, " Trùng hợp ghê."
Lê Ngữ Băng nhịn cười, nghĩ đến một chuyện, nói: "Đúng rồi, ba mẹ tớ cuối tuần này tới đây."
"Đến làm gì vậy?"
"Xem con dâu."
*edit by jamjam1230
Kèm theo giọng nói: "Thiếu tiền cứ nói, không cần đi bán ảnh chụp của bạn trai." Ngữ khí đặc biệt ai oán.
Đường Tuyết: "Cậu đăng ở vòng bằng hữu, nhiều người như vậy nhìn thấy, tớ chỉ bán mỗi tấm hình thì có làm sao?"
Lê Ngữ Băng nghe được cái tin tức này, nhịn không được nở nụ cười. Hóa ra, là ghen à? Cái đồ đần này.
Cậu cười, thấp giọng trả lời: "Chỉ đăng cho một mình cậu xem."
Cái âm thanh này, Đường Tuyết không cẩn thận phát ra ngoài, giọng Lê Ngữ Băng trầm thấp, mang theo một chút dỗ dành Đường Tuyết, trong phòng ngủ vang lên, ba đứa bạn cùng phòng nghe được, đồng loạt nhìn về phía Đường Tuyết.
Hạ Mộng Hoan dò hỏi: "Đại vương, chó phi muốn cho cậu xem cái gì? Là điều mà tớ đang nghĩ sao?"
"Không phải..." Đường Tuyết cảm giác Hạ Mộng Hoan hẳn là không nghĩ thứ gì tốt đẹp.
Triệu Cần kỳ quái nói: "Chó phi là cái gì?"
"Chính là lê Ngữ Băng."
Triệu Cần có chút tan vỡ " fan hâm mộ của Băng Thần mà biết các cậu sau lưng gọi cậu ấy là chó phi... Fan hâm mộ sẽ giết người nha..."
"Ôi chao không cần lo lắng, chỉ là nói một chút trong ký túc xá, fan hâm mộ của Lê Ngữ Băng sẽ không nghe được."
Diệp Liễu Oanh vốn đang đọc sách, lúc này đem sách gập lại, trịnh trọng vỗ bàn một cái!
"Tớ cũng muốn một người bạn trai."
"Cái này đơn giản " Đường Tuyết dựng thẳng lên một ngón tay, "Tớ nghe Tưởng Thế Giai nói, đội khúc côn cầu không ít người vẫn còn độc thân, một lát tớ làm cho các cậu cái đại hội gặp mặt, hai khối tiền một bạn trai, tùy ý chọn."
Diệp Liễu Oanh hỏi: "Thật kỳ quái, đội khúc côn cầu không phải mẫu nam đội sao, tại sao lại nhiều độc thân như vậy?"
Ồ?
Đường Tuyết cảm giác vấn đề này có chút sắc bén, cô không trả lời được, vì vậy hỏi Lê Ngữ Băng.
Lê Ngữ Băng cũng đáp không được, quay đầu đi hỏi Tưởng Thế Giai.
Tưởng Thế Giai nghe xong vấn đề này, đặc biệt tức giận, đùng đùng trả lời:Thảo thảo thảo, cậu còn có mặt mũi hỏi? Đều tại cậu! Phải đánh cậu! Đánh chết cậu cái đồ cặn bã!
Lê Ngữ Băng: Nói tiếng người.
Tưởng Thế Giai: Băng ca, cậu là thật sự không biết hay là giả vờ không biết? Lão nhân ngài là trụ cột của đội bóng nha, bao nhiêu em gái đứng xếp hàng muốn tán tỉnh cậu, cũng bởi vì cậu, các anh em khác đều không có cảm giác tồn tại! Thật vất vả mới hợp ý một em gái, muốn theo đuổi, cuối cùng lại phát triển thành giúp đỡ em gái ước hẹn Băng Thần. Loại chuyện này nhiều đến mấy lần, mọi người đều đã có kinh nghiệm, chờ Băng ca hết độc thân chúng ta sẽ tìm bạn gái, không vội, chúng ta còn trẻ, chúng ta đợi được.
Lê Ngữ Băng:...
Lấy độ mặt dày của cậu, không thể đem mấy lời giải thích này đi thuật lại, nghĩ nửa ngày, bất kể thế nào đều giống tự luyến, vì vậy trực tiếp chụp lại màn hình cho Đường Tuyết xem.
Đường Tuyết xem xong cũng có chút quýnh, cũng không muốn đi kể lại cho người ta những lời này.
Sau đó Lê Ngữ Băng gửi tới tin nhắn yêu cầu cô xóa vòng bằng hữu.
Đường Tuyết: Không xóa, tớ liền nhìn xem có hay không thực sự có người tìm đến tớ mua cái loại ảnh chụp này. Cái này gọi là câu cá chấp pháp.
Lê Ngữ Băng nghĩ thầm, cậu đáng yêu, cậu nói cái gì cũng đúng.
Cùng Đường Tuyết trò chuyện trong chốc lát, Lê Ngữ Băng liền có một loại sung điện cảm giác. Vừa rồi tắm rửa xong tâm tình của cậu kỳ thật không tốt cho lắm, giờ thế mà đã tốt hơn nhiều, bạn gái thật sự là một điều thần kỳ.
Đúng lúc này, thiên nga vịnh một cành hoa nhắn cho cậu: tiểu tử thúi, tranh thủ thời gian trả lời điện thoại cho mẹ!
Lê Ngữ Băng như có điện giật.
Cậu cảm giác hôm nay mẹ mình dùng từ có chút nghiêm khắc, không dám chậm trễ, liền đi gọi điện thoại.
"Ngữ Băng " Mẹ Lê kêu một tiếng, tốc độ lời nói không nhanh, nhưng giọng điệu lại cứng rắn, nghe ra là tức giận, bà nói, "Con sao có thể đối với con gái người ta mà làm loại chuyện đó?"
Lê Ngữ Băng không hiểu, "Con làm chuyện gì?"
"Con làm chuyện gì? Những bức ảnh kia của hai đứa mẹ đều thấy được. Con lại dám ở nơi công cộng đối với Đường Tuyết làm những chuyện như vậy, con có hay không thật hèn mọn bỉ ổi? Người ta là con gái còn có thể ngẩng đầu được không hả? Con cho rằng trẻ tuổi là có thể làm xằng làm bậy sao? Ngay cả kiềm chế cũng không nổi? Ta bình thường là dạy con như vậy sao? A? Ta —— "
"Mẹ " Lê Ngữ Băng hít sâu một hơi cắt ngang bà, "Là hiểu lầm. Con lúc ấy không ngờ tới có người chụp ảnh." Càng không ngờ tới đối phương còn chỉnh sửa ảnh, rõ ràng cái gì cũng không có làm, lại biến thành như cái gì cũng đã làm...
"Mẹ nhớ lại đi " Lê Ngữ Băng kiên nhẫn giải thích, "Con hôm nay mới có nụ hôn đầu tiên, còn bị mẹ cắt đứt —— "
Thật vất vả mới có dũng khí tự ngu tự nhạc (*), cũng bị cắt đứt rồi.
(*) tự ngu tự nhạc (自娱自乐):tự tiêu khiển, tự giải trí, tự...... Ách, này hẳn là vụ trong nhà tắm rồi ~~
Quả thực... Người nghe nghe thấy mà thương tâm rơi lệ.
Mẹ Lê suy nghĩ một chút, cảm giác con trai mình bình thường biểu hiện xác thực rất ngây thơ, không giống hình ảnh người lớn trong kia, có chút chi tiết có thể lừa người ấy. Bà liền nói: "Ngữ Băng, thực xin lỗi, mẹ quá sốt ruột rồi."
"Không sao ạ."
"Nhưng con làm như vậy cũng không đúng. Có lẽ chuyện này đối với con mà nói không có ảnh hưởng, thế nhưng là đối với con gái thì tổn thương rất lớn. Ta hy vọng con của ta là một người có trách nhiệm, đồng thời ta cũng hy vọng con không vì nhất thời xúc động, làm cho chính mình hối hận."
"Vâng. Con hiểu."
Mẹ Lê nói xong chuyện này, nói tiếp: "À đúng rồi, mẹ với bố con cuối tuần này đến trường học thăm con."
Lê Ngữ Băng sững sờ "Tại sao?"
"Nhớ con mình không được sao, con còn hỏi tại sao gì nữa."
"Hai người, thật ra là muốn tới xem Đường Tuyết?"
"Ừ, thuận tiện mà nói, cũng có thể tới thăm Đường Tuyết. Nhiều năm không gặp con bé rồi, cũng không biết hiện tại con bé trở thành như thế nào."
Lê Ngữ Băng có chút do dự "Chúng con mới ở bên nhau không lâu, mẹ không thấy như vậy là quá nhanh sao?"
Mẹ Lê không vui, "A? Ý của con là mẹ con đến làm cản trở con à?"
"Con không —— "
"Ngữ Băng, đừng quên khi còn bé con có bao nhiêu sĩ diện, khi đó đều là cái người làm mẹ này liều mạng cho con ở trước mặt Đường Tuyết kéo ấn tượng tốt, nếu không con đã thua từ lúc bắt đầu rồi."
"... Được, con nói với cô ấy một tiếng."
...
Mẹ Lê cúp điện thoại, bố Lê bên cạnh đem sách trong tay khép lại đặt ở trên tủ đầu giường, kéo bà một cái "Đi ngủ sớm một chút đi."
"Haiz " mẹ Lê thở dài, "Thằng nhóc này, chỉ toàn để cho chúng ta quan tâm."
"Thật ra mà nói, Ngữ Băng so với con của người khác bớt lo hơn nhiều." Bố Lê thay con trai giải thích.
Mẹ Lê đột nhiên lại cười, "Duyên phận thật thần kỳ, bọn nó đều tách ra như vậy nhiều năm rồi, cuối cùng vẫn là tiến tới cùng nhau. Giống như là có một sợi dây cột lại, đi thật xa đều có thể dắt trở về, ừ, cái này chính là sợi tơ hồng của lão Nguyệt."
"Bà nói xem Đường Tuyết, đã nhiều năm như vậy, con bé có lẽ đã thay đổi rất nhiều. Bà cũng không nên mong đợi quá cao vào con bé, ngộ nhỡ..." Ngộ nhỡ thất vọng đấy.
"Ông à, tôi cũng không biết hiện tại Đường Tuyết trở thành bộ dạng gì rồi, nhưng có một việc, tôi cảm thấy rất khó khăn đấy."
"Hả?"
Mẹ Lê cầm điện thoại, tìm ra weibo của Đường Tuyết, mở cái video kia cho chồng xem.
Bố Lê nhìn con mình ở trong kia hát "Cây hoa cúc tàn phế", bóng ma tâm lý phát triển lớn như Thái Bình Dương vậy.
Mẹ Lê nói: "Đường Tuyết xử lý như vậy rất tốt."
Bố Lê vẻ mặt hoài nghi cuộc sống: "Bà khẳng định?"
Mẹ Lê xua tay, "Ông hiện tại không theo kịp suy nghĩ của bọn trẻ." Đem chuyện chính mình những ngày này lăn lộn trong đám fan hâm mộ kể qua một chút, sau đó mới nói, "Đám fans hâm mộ rất đơn thuần cũng rất yếu ớt, dễ dàng bị kích động, mấy đứa nhóc làn fan của Ngữ Băng, cũng tính là người một nhà. Đường Tuyết đáp lại như vậy, trực tiếp tránh cho Ngữ Băng ở giữa bị làm khó, đồng thời Ngữ Băng cũng nhờ vào đó tỏ rõ lập trường, nhiều nhất chỉ hi sinh cái hình tượng cá nhân, cái này không quan trọng. Hơn nữa phương thức xử lý này của Đường Tuyết rất ôn hòa, cũng rất có cảm giác hài hước, coi như là một lần PR(*)."
(*) PR: quan hệ xã hội
"Hiện tại thế giới của người trẻ tuổi thực phức tạp."
"Tốt rồi, ngủ đi, ngày mai chúng ta còn cho Đường Tuyết một lễ gặp mặt."
"Ừ."
——
Ngày hôm sau, lúc Đường Tuyết đi học, ở ven đường gặp được mấy con mèo đi lạc, cô cùng Hạ Mộng Hoan liền cho chúng ăn,,, Đút cho chúng đồ ăn vặt, liền chụp hình lại, sau đó gửi cho Lê Ngữ Băng.
Đường Tuyết: Đáng yêu không?
Lê Ngữ Băng: Coi như cũng được, tớ đã gặp thứ đáng yêu hơn rồi.
Đường Tuyết: Có ảnh chụp không, gửi tớ xem.
Lê Ngữ Băng gửi tới một bức ảnh của cô.
Đường Tuyết tim đập thình thịch. Ô..., thật là nhớ cậu, muốn nghe giọng cậu nói.
Cô vừa có cái ý nghĩ này, lời mời trò truyện của Lê Ngữ Băng liền được gửi tới. Ừ, tâm linh tương thông.
Đầu kia điện thoại Lê Ngữ Băng đang cười "Tối hôm qua tớ mơ về cậu." Thanh âm khàn khàn, tốc độ lời nói chậm chạp, mang theo chút thích thú.
Đường Tuyết liền vui vẻ "Thật là trùng hợp, tớ cũng mơ thấy cậu."
"Hả? Mơ thấy cái gì?"
"Lê Ngữ Băng, tớ mơ thấy cậu bị biến thành một con tê tê, ba của tớ mua cậu ở chợ bán thức ăn đem về nhà."
"Sau đó thì sao, thả ra hử?"
"Sau đó, nấu thành một nồi."
"...". Lặng lẽ quay đi.
"Tớ vừa ăn vừa khóc, thật thảm mà." Đường Tuyết nghĩ đến cái hình ảnh bi thảm kia, giọng nói không nhịn được tăng thêm vài phần bi thương.
Lê Ngữ Băng một hồi vô lực, "Vậy tại sao cậu còn muốn ăn..."
"Sao tớ biết được, trong mơ khống chế không nổi nha."
Lê Ngữ Băng suy nghĩ một chút, tổng kết: "Cậu ở trong mơ mà ăn tớ."
"ừ..., có thể thế lý giải như vậy... Còn cậu mơ thấy gì?"
"Cùng không khác nhau lắm, tớ cũng mơ thấy chính mình ăn cậu."
Đường Tuyết nhất thời không kịp phản ứng, ở đầu dây bên kia cảm thán, " Trùng hợp ghê."
Lê Ngữ Băng nhịn cười, nghĩ đến một chuyện, nói: "Đúng rồi, ba mẹ tớ cuối tuần này tới đây."
"Đến làm gì vậy?"
"Xem con dâu."
*edit by jamjam1230
Danh sách chương