"Cái này là cái gì, Paroxetine Hydrochloride(*)?" Đường Tuyết đem tên thuốc đọc ra, tiếp đến nhìn xem rõ hướng dẫn sử dụng của thuốc, xem đến triệu chứng áp dụng, cô ngây người.

(*)Paroxetine Hydrochloride: Điều trị các loại trầm cảm khác nhau, bao gồm trầm cảm với lo lắng và trầm cảm phản ứng. Điều trị rối loạn ám ảnh cưỡng chế, các triệu chứng ám ảnh cưỡng chế phổ biến: cảm giác lặp đi lặp lại và suy nghĩ dai dẳng có thể gây ra lo lắng đáng kể,...

"Coi như bác cầu xin cháu, đi xem Dụ Ngôn một chút" Lương nữ sĩ bộ dáng như vậy, giống như đang nắm lấy cây cỏ cứu mạng, "Nó thích cháu như vậy."

Đường Tuyết không thể tin được Dụ Ngôn sẽ bị bệnh trầm cảm. Trong trí nhớ, cậu ấy còn là một thiếu niên đơn thuần sạch sẽ, tuy rằng không thích nói chuyện, nhưng rất thích cười, thời điểm cười trên mặt sẽ có má lúm đồng tiền đáng yêu; lúc trượt băng giống như hồ điệp giãn cánh, khỏe mạnh ưu nhã lại xinh đẹp.

Người như vậy, làm sao lại dẫn đến bệnh trầm cảm? Đường Tuyết nhất thời không có cách nào tiếp nhận, lại có chút hoài nghi, vì vậy nói: "Cháu có thể đi thăm cậu ấy, bất quá cháu cũng không phải là bác sĩ tâm lý."

——

Thứ ba tranh tài, Lê Ngữ Băng bọn hắn đối chiến chính là một câu lạc bộ khúc côn cầu uy tín lâu năm ở Bắc Kinh, tên gọi Tuyết Ưng, nghe nói phía sau có đại gia chống đỡ, không nhất định là câu lạc bộ có trình độ cao nhất Trung Quốc, nhưng nhất định là có tiền nhất.

Đội Tuyết Ưng tại bản địa rất có quần chúng ủng hộ, ban đêm nhà thi đấu chật ních, lúc đội Tuyết Ưng rơi vào hoàn cảnh xấu, fans hâm mộ bản địa sẽ hô lớn tên Lê Ngữ Băng.

Đừng hiểu lầm, bọn họ cũng không phải người hâm mộ của Lê Ngữ Băng, chỉ là rất hy vọng vị "Sỉ nhục Kiêu Long" này xuất hiện nhiều hơn, mang tiết tấu sụp đổ, giúp đỡ đối thủ nghịch chuyển cục diện mà thôi.

Đây cơ hồ được xem như một loại làm nhục.

Đường Tuyết tại khán phòng nghe cũng cảm thấy quá khó khăn, lại càng không muốn biện minh là Lê Ngữ Băng ở trong trận rồi.

Trận đấu này đánh hơn hai giờ, đội Kiêu Long tinh thần một mực bị công kích, cuối cùng vẫn là đứng vững trên áp lực mà chiến thắng.

Buổi tối Lê Ngữ Băng trở về đã mười giờ hơn, cậu chạy tới khách sạn Đường Tuyết ở tìm cô, khách sạn hai người cách nhau một con phố.

Bọn họ tay trong tay, ở bên ngoài tản bộ chốc lát. Đường Tuyết vốn muốn nói với cậu chuyện của Dụ Ngôn, lại nhìn thấy bộ dáng mệt mỏi của cậu, cô lại thay đổi chủ ý, chỉ ôm cậu.

Lê Ngữ Băng còn có sức nói đùa: "Cậu định ban thưởng cho tớ sao?"

Đường Tuyết nghĩ đến đêm nay những nhục nhã ở nhà thi đấu kia, rất vì Lê Ngữ Băng mà cảm thấy nghẹn khuất, thế nhưng lại không có biện pháp. Cô muốn làm cho cậu bỏ qua những thứ ngổn ngang kia, suy nghĩ một chút, cảm giác biện pháp xử lý tốt nhất ở hiện tại chính là không nên nói ra. Cô chỉ nằm ở trong ngực cậu, dùng trán cọ xát lồng ngực của cậu, nói: "Lê Ngữ Băng, cậu phải cố gắng lên."

Lê Ngữ Băng không biết nghĩ đến điều gì, xoa đầu của cô, im lặng thở dài.

Buổi tối Đường Tuyết trở lại khách sạn, tìm đến chỗ tin nhắn với Dụ Ngôn, lúc mở ra mới phát hiện, lịch sử ghi chép lần nói chuyện gần nhất của bọn họ là hồi tết âm lịch, là tin chúc tết.

Đã lâu như vậy, cô đối với toàn bộ tin tức của cậu đều đọc từ tin tức chính, cũng không biết cậu trải qua như thế nào.

Đường Tuyết nhắn cho cậu: Có ở đấy không?

Thanh trạng thái thông báo đối phương đang nhập tin nhắn, cứ như vậy kéo dài hồi lâu, đối phương nhắn tới một tin đơn giản sạch sẽ "Ừ".

Đường Tuyết: Tôi đang ở Bắc Kinh, ngày mai có rảnh không? Gặp mặt?

Dụ Ngôn: Được.

...

Lê Ngữ Băng cùng Đường Tuyết vốn đã hẹn nhau, buổi sáng cô cùng đội bóng của cậu bay cùng chuyến, nhưng mà buổi sáng Đường Tuyết lại gửi cho cậu một tin nhắn thoại. (edit by wattpad jamjam1230)

Đường Tuyết: "Lê Ngữ Băng, tớ có việc, tối hôm qua đi về trước, sợ cậu lo lắng nên không nói cho cậu."

Lê Ngữ Băng cảm giác có điểm gì là lạ, thời điểm ăn điểm tâm vẫn ngẩn người đến xuất thần. Bàng ca vụng trộm đem trứng gà đã lột sạch trong tay cậu cướp đi, nhét lại cho cậu một đống khăn tay, cậu cầm lấy khăn tay liền hướng trong miệng bỏ vào, Bàng ca lại càng hoảng sợ, vội vàng ngăn lại, lấy đi khăn tay, trả lại trứng gà cho cậu.

Lê Ngữ Băng lấy lại tinh thần, cầm lấy điện thoại, lại đem tin nhắn của Đường Tuyết nghe lại một lần.

Cậu biết là không đúng chỗ nào rồi. Đường Tuyết là một người thẳng tính, gặp chuyện, đều sẽ trực tiếp nói cho cậu biết là chuyện gì, mà không phải chỉ hàm hồ một câu "Tớ có việc", cái này không phù hợp với tính cách của cô.

Mặt khác, tối hôm qua quay về Lâm thành, sáng nay nhắn tin, như vậy cô có lẽ đã tới Lâm thành. Dựa theo thói quen hai đứa nói chuyện, cô phải nói "đã về" chứ không phải là "đi về".

Lê Ngữ Băng híp híp mắt, suy nghĩ một chút, còn là trực tiếp gọi điện thoại cho đường tuyết, "Này, cậu đang ở đâu?"

Đường Tuyết dừng một chút, lúc này mới đáp: "Còn có thể ở đâu, đương nhiên là ở trường học."

Cô nói chuyện xung quanh phát ra thanh âm "vù vù", vậy hẳn là gió. Lê Ngữ Băng nghe được tiếng gió, hơi hơi nhíu mày một cái.

Bắc Kinh mấy ngày nay vừa lúc thổi gió lớn.

Lê Ngữ Băng: "Ừ, học tốt. Nghe Tưởng Thế Giai nói hôm nay trời mưa, cậu mang theo dù chưa?"

"Mang theo mang theo, Lê Ngữ Băng cậu cho là tớ ngốc sao? Tớ muốn đi học, không để ý tới cậu nữa."

"Ừ."

Lê Ngữ Băng cúp điện thoại, kiểm tra một chút thời tiết của Lâm thành, trong xanh, không có gió.

Cậu cảm giác trái tim chầm chậm rơi xuống, có chút không cam lòng, lại nhắn tin cho Tưởng Thế Giai hỏi: Hôm nay Lâm thành mưa sao?

Tưởng Thế Giai: Không có, mặt trời xuất hiệt rồi nha.

Lê Ngữ Băng: Ừ.

——

Đường Tuyết và Dụ Ngôn hẹn nhau ở một quán cafe cách đội tuyển gia của cậu không xa. Dụ Ngôn bộ dáng vẫn như năm ngoái không có cái gì biến hóa, ngay cả kiểu tóc cũng không đổi, lúm đồng tiền cũng vẫn còn, lúc cười đôi mắt vẫn là trong veo sáng ngời, chẳng qua ánh mắt đã có sự trầm ổn, xem ra một năm nay cậu trưởng thành rất nhiều.

Đường Tuyết trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác mẹ già thổn thức, "Dụ Ngôn trưởng thành rồi."

Dụ Ngôn cúi đầu cười cười, hỏi cô: "Cậu tới Bắc Kinh làm gì vậy?"

"Tới xem thi đấu."

Dụ Ngôn không hỏi là ai thi đấu, chỉ nói là: "Cậu cùng Lê Ngữ Băng, có khỏe không?"

"Rất khỏe, cậu có bạn gái chưa?"

Dụ Ngôn lắc đầu, buông thỏng mi mắt không dám cùng cô đối mặt. Cậu sợ cô thấy được cậu khổ sở. Người cậu thích hiện tại hời hợt hỏi cậu có bạn gái chưa.

Lát sau, Dụ Ngôn chậm rãi thở hắt ra, hỏi cô: "Cậu đến đây tìm tôi, Lê Ngữ Băng biết không?"  

"Cậu ấy gần đây tâm tình không tốt, trở về tôi sẽ tìm cơ hội nói với cậu ấy." Đường Tuyết chống cằm, lặng yên đánh giá Dụ Ngôn, sắc mặt màu hồng nhuận, khí sắc thượng giai, tinh thần diện mạo cũng không tệ, vốn Đường Tuyết không tin lắm cậu có thể được bệnh, bây giờ nhìn thấy người thật, càng không tin. Cô cứ như vậy nhìn cậu chằm chằm trong chốc lát, đột nhiên cười.

Dụ Ngôn không có cách nào khống chế, mặt đỏ lên, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"

"Dụ Ngôn, một năm không gặp, gan cậu đã lớn quá nha, có thể giả trang bệnh trầm cảm gạt người rồi."

Dụ Ngôn có chút bất ngờ, "Mẹ của tôi đi tìm cậu sao?"

"Ừ, dù sao cũng là con trai bà. Bình thường dữ với cậu, lúc nên lo lắng vẫn là lo lắng."

"Cậu nói, tôi làm như vậy, có thể hay không có chút quá phận?" Dụ Ngôn bắt đầu cảm thấy tội lỗi.

Đường Tuyết suy nghĩ một chút, khoát tay một cái nói, "Nếu là người khác làm như thế, nhất định là quá phận. Chẳng qua, căn cứ vào tôi đã tiếp xúc với mẹ cậu, tôi đặc biệt có thể hiểu được cậu. Đây là chiêu hành binh nguy hiểm, lấy độc trị độc. Thả lỏng, không cần có áp lực đạo đức, điều cậu nên làm là suy nghĩ biện pháp, làm không tốt lại thật sự mắc bệnh trầm cảm."

Dụ Ngôn lắc đầu nói: "Tôi sẽ không bị bệnh trầm cảm."

"Hử? Khẳng định như vậy?"

Cậu nhìn qua mắt của cô, cười cười, dáng tươi cười tinh khiết ôn nhu, làm cho Đường Tuyết trong nháy mắt nghĩ đến bộ dạng lúc mới gặp cậu.

"Bởi vì, trong lòng tôi có nắng." Cậu nói.

...

Sau đó Đường Tuyết cùng Dụ Ngôn ôn lại chuyện xưa cũ, lại nói thêm một chút tình hình hiện tại, Dụ Ngôn hi vọng thời gian có thể chậm lại một chút, chậm một chút nữa, tốt nhất dừng lại ngay lúc này, buổi sáng mùa thu, quán cà phê yên tĩnh, cửa sổ thủy tinh sáng ngời, bên ngoài là trời xanh ngói xanh cùng màu lá vàng của cây ngân hạnh.

Có cô, mùa thu liền trở nên đáng yêu hơn.

Nhưng cô rốt cuộc vẫn là muốn đi.

Dụ Ngôn nói, "Tôi tiễn cậu ra nhà ga."

"Không cần, cậu trở về huấn luyện đi."

Nhưng Dụ Ngôn kiên trì muốn tiễn cô. Đường Tuyết ngăn cũng ngăn không được, đành phải đi theo cậu.

Hai người gọi xe trở lại khách sạn Đường Tuyết ở, vào đại sảnh, Đường Tuyết vốn muốn nói Dụ Ngôn đứng đây đợi cô, cô đi lên lấy hành lý. Thế nhưng là lúc cô nghiêng đầu, liếc nhìn thấy người đang ngồi trên ghế sa lon đại sảnh.

Người nọ đội mũ lưỡi trai đeo khẩu trang, hơi cúi đầu, nhìn không thấy mặt.

Thế nhưng là không cần, không cần nhìn mặt, chỉ cần cậu ở đó, cô có thể nhận ra cậu.

Đường Tuyết sững sờ ngay tại chỗ, thì thào nói, "Lê Ngữ Băng?"

Dụ Ngôn kỳ quái nói: "Cậu ấy không phải đã đi rồi sao?"

Người trên ghế salon đứng lên, chậm rãi tháo khẩu trang xuống, mặt không biến sắc nhìn bọn họ.

Đường Tuyết đón nhận ánh mắt của Lê Ngữ Băng, ngực nhảy dựng, cảm giác cậu khả năng đã hiểu lầm. Cô vừa muốn nói chuyện, Lê Ngữ Băng đã mở miệng trước.

"Nếu như cậu không yêu tôi, cậu có thể nói cho tôi biết."

Nói xong lời này, Lê Ngữ Băng thật sự cảm nhận được cảm giác lòng như đao cắt, hình dung không sai, dường như thật sự có một cây đao nhằm trái tim cậu mà cắt lấy, chọn nơi yếu đuối nhất ra tay.

Cậu cảm giác ngực vô cùng đau đớn, cậu không muốn nhìn thấy bọn họ, cậu không biết mình muốn đi đâu, cậu hiện tại chỉ muốn đi, rời xa nơi này.

Cậu cho là bản thân có thể dứt khoát bước đi, nhưng chỉ dứt khoát không quá ba bước, sau ba bước, lúc cô đã biến mất khỏi tầm mắt cậu, cậu bắt đầu có chút hốt hoảng.

Cậu có khả năng sẽ mất đi cô.

Nhận thức được điều này làm cho cậu cảm thấy thống khổ, muốn quay đầu lại, lại quay không được, đi xuống, thống khổ muốn chết.

Cầu cậu...

Trong đáy lòng xuất hiện thanh âm, tựa như đang tìm kiếm sự cứu chữa, đang hô hoán.

Xin cậu...

Sau đó, cậu đột nhiên bị người phía sau ôm lấy. Cánh tay người con gái chặt chẽ quấn trên người cậu, khuôn mặt dán sau lưng cậu.

"Lê Ngữ Băng, tớ yêu cậu."

Một giây đồng hồ, từ địa ngục đến thiên đường, không có gì hơn cái này.

________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Vì thỏa mãn tác giả vung dục vọng máu chó, đem Dụ Ngôn kéo ra làm việc, vất vả tiểu Dụ Ngôn rồi.

Dụ Ngôn: Không phiền, nhưng tôi có một vấn đề.

Thất ca: Hử?

Dụ Ngôn: Tôi cảm thấy được bản thân không có cái gì không tốt, tại sao tôi không phải là nam chính?

Thẩm Tắc Mộc: Huynh đệ ngươi qua đây, chuyện này ta giải đáp cho ngươi.

Dụ nói: A?

Thẩm Tắc Mộc: Bởi vì chúng ta đều là người đứng đắn.

Dụ Ngôn:...???

Thẩm Tắc Mộc: Chẳng là, người đứng đắn ở trong sách tác giả này không đảm đương nổi nam chính.

Dụ Ngôn:...

*edit jamjam1230
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện