Bởi vì quỷ mộc hài cùng quái vật đầu heo đều không thể mở miệng nói chuyện, nên Diêu Vũ căn bản cũng không biết bọn họ đang giao lưu cái gì.
Việc duy nhất y có thể làm, chính là cố gắng bò về trước.
Phía sau, động tác càn quét của quái vật cũng chưa dừng lại một giây nào.

Thậm chí, theo động tĩnh truyền tới, Diêu Vũ có thể khẳng định, quỷ mộc hài lúc này cũng đã nhúng tay vào, giúp đỡ nó!
Guốc gỗ giẫm đạp lên trên cỏ, tiếng bước chân hối hả như đòi mạng.

Hai thứ quỷ dị này tựa hồ đã nhận định Diêu Vũ đang trốn trong bụi rậm này.
Bụi cỏ so với trong tưởng tượng của Diêu Vũ còn phải lớn hơn, lê lết trên đất một lúc lâu, y rốt cuộc mới có thể nhìn thấy được điểm cuối của nó.
Chỉ là, giống với khi nãy, đầu bên kia của lùm cỏ cũng chỉ là rừng cây trải dài vô tận, không thấy điểm dừng.

Mắt thấy sắp sửa bị đuổi kịp, lắng nghe tiếng mèo kêu cách mình ngày càng gần, Diêu Vũ ngay lập tức liền chui ra khỏi bụi cỏ, vừa quay đầu, đã lập tức nhìn thấy một đạo hắc ảnh lướt qua trước mặt mình.
Không cần nghĩ ngợi, Diêu Vũ liền đã lập tức cất bước đuổi theo sau.

Thân thể nhanh chóng lao đến sau một cây đại thụ gần đó, lại bắt kịp tàn ảnh của bóng đen nhỏ bé kia, tiếp tục truy đuổi qua hai, ba thân cây cao to nữa.
Nghe thấy tiếng bước chân của Diêu Vũ, ngay tức khắc, quái vật cùng quỷ mộc hài đều vội vã tăng nhanh động tác, nhanh chóng xuyên qua bụi cỏ, đuổi theo sít sao.
Lúc này, sau khi vòng qua thêm một gốc cây lớn, không kịp phòng ngừa, Diêu Vũ suýt chút liền giẫm lên trên một thứ bé bé, tròn tròn.
Chân phải ngừng lại giữa không trung, nhìn xem mèo con yếu ớt bất kham dưới đất, lớp lông đen đều bẩn thỉu không thôi, trên người còn có vết máu khô cạn.

Diêu Vũ liền ngồi xổm xuống, nôn nóng gọi:"Tiểu Hắc?"
Cũng không trách giọng nói Diêu Vũ mang theo không nắm chắc được, dù sao, bề ngoài của con mèo nhỏ này so với Tiểu Hắc dưới hình dạng quỷ nhãn, hay lúc được Mặc Phong thả vào trong ba lô, thật sự đều có cách biệt rất lớn.
Nó quá mức xấu xí, cũng quá mức thê thảm, tựa như mèo hoang ngoài đường, bị người ta xua đuổi.
Gọi một tiếng, nhưng phản ứng của mèo con vẫn chỉ ngơ ngác trì độn, tiếng kêu cũng đột ngột im bặt.

Mắt thấy quái vật cùng quỷ mộc hài đến gần, không có thời gian suy nghĩ, y liền đưa tay, muốn đem Tiểu Hắc ôm đi, cùng một chỗ đào vong.
Chỉ là, đúng lúc này, Tiểu Hắc lại không chút báo trước, bỗng dưng né tránh khỏi cánh tay đang giơ ra của Diêu Vũ.
Ngay tức khắc, nó liền quay đầu, chui vào trong một bụi lá cách đó không xa.
Nhìn thấy một màn này, Diêu Vũ nhất thời lại có chút khó hiểu.

Tựa hồ nôn nóng bất an, chờ mãi không thấy y phản ứng, Tiểu Hắc lại đột ngột đưa đầu ra khỏi bụi cỏ.

Hướng về phía y, phát ra tiếng meo meo hối thúc.

Nhíu mày, lắng nghe động tĩnh dồn dập ở sau lưng, Diêu Vũ ngay tức khắc liền chạy tới, duỗi tay đem cỏ cây ở nơi đó vén ra.

Tiếp sau đó, Diêu Vũ liền không khỏi sững sờ.
Không ngờ rằng, phía sau đám cỏ tươi tốt này, lại là một gốc đại thụ rỗng ruột!
Cây đại thụ này từ bên ngoài quan sát, cành lá vẫn như cũ xum xuê, tươi tốt.

Nhưng không ngờ rằng, phần gốc đã hoàn toàn bị mục nát, tạo thành một cái hang nhỏ.
Mà đám cỏ dại mọc ở ven gốc cây này, vừa vặn cũng liền đem lỗ hổng này cho che lại.

Kỳ thực, nếu không phải Tiểu Hắc chỉ dẫn, bản thân Diêu Vũ cũng sẽ không phát hiện ra nơi này.
Meo Meo Gấp đến độ ở trên mặt đất xoay vòng tròn, Tiểu Hắc liền phát ra tiếng kêu thê lương, chói tai.
Rốt cuộc, sau giây lát thất thần, Diêu Vũ cũng liền không tiếp tục do dự nữa, trực tiếp đưa tay ôm lấy Tiểu Hắc, nhanh chân chui vào trong thân cây.
Bên trong thân cây vô cùng dơ bẩn, ẩm ướt, không gian lại càng chật chội khôn cùng.

Mặc dù thân thể đã bị thu nhỏ, Diêu Vũ cũng chỉ có thể cố gắng co người lại hết cỡ.

Tiểu Hắc được y ôm vào lòng, bị y ra hiệu im lặng.
Thời khắc tiếng guốc gỗ sắp vòng qua khúc ngoặt, Diêu Vũ cũng đã vội vàng đem cỏ dại bên ngoài sửa sang lại xong.
Dưới bóng đêm, bên trong hang liền trở nên tối đen như mực.


Diêu Vũ chỉ có thể thông qua kẽ lá, nhìn thấy được một chút hình ảnh bên ngoài.
Grừ Grừ Trong màn đêm tĩnh lặng, tiếng hít thở thô trọng của quái vật liền càng bị phóng đại vô số lần.
Mặc dù chỉ thấy được nửa người dưới của nó, nhưng Diêu Vũ vẫn có thể nhìn được rõ rệt, có từng dòng chất lỏng buồn nôn đang từ trước người của nó nhỏ xuống mặt đất, phát ra tiếng lộp bộp không ngừng nghỉ.
Đây rõ ràng liền là nước bọt của quái vật này!
Cả người căng cứng như dây đàn, Diêu Vũ chỉ có thể yên tĩnh nhìn xem vạt áo hoa lệ của quái vật lướt qua trước cửa hang.
Nó đi rất chậm, tựa hồ đang cẩn thận quan sát xung quanh.
Chỉ là, ngay khi dưới đất chỉ còn hằn lên một cái bóng mơ hồ của nó.

Không kịp phòng ngừa, Diêu Vũ kém chút liền không nén được tiếng kinh hô suýt bật ra khỏi cổ họng của mình.
Thậm chí, bàn tay đang ôm lấy Tiểu Hắc của y còn có thể cảm nhận được lông mèo vừa dựng đứng của nó.
Phản ứng cấp tốc, Diêu Vũ liền lập tức dùng tay đem mõm của nó bóp chặt, không cho nó phát ra tiếng gầm gừ.
Bởi vì lúc này, trước cửa động, vừa có một gương mặt đáng sợ đột ngột từ bên cạnh nghiêng qua.
Gương mặt này trắng nõn mà mượt mà, đừng nói là vết sần hay mụn, ngay cả ngũ quan như mắt, mũi, miệng,...cũng đều không hề tồn tại!
Hoàn toàn trơn bóng, nhẵn nhụi!
**Ảnh minh hoạ cho dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn của quỷ mộc hài, để mọi người có thể dễ tưởng tượng hơn.
**Nhưng quỷ kiểu này chắc một vài người che mặt lại rồi thì vẫn húp được....


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện