Không khí ngày càng cô đặc, Diêu Vũ cảm thấy, cứ cái đà này, bản thân sớm muộn cũng sẽ ngạnh sinh sinh bị nghẹn chết.

Không biết từ bao giờ, tiếng đập ván gỗ bên tai cũng đã bắt đầu chuyển thành tiếng cào cấu, ken két, khiến người sống lưng phát lạnh.

Âm thanh này không còn từ bên phải truyền tới nữa, mà là từ ngay trên đỉnh đầu Diêu Vũ. Tựa như nam nhân đó đang không ngừng dùng móng tay cào nắp quan tài.

Đúng vậy, sáu mặt đều đóng ván gỗ, không phải quan tài còn có thể là gì?

Vô duyên vô cớ, Diêu Vũ lại bắt đầu hoài nghi thân phận của người bên cạnh. Có lẽ...hắn liền chính là vị tân lang vừa được bản thân bái phỏng mấy giờ trước.

Chỉ là, Diêu Vũ thật sự nghĩ nát óc cũng không ra, hắn rốt cục đang muốn thể hiện điều gì? Tái hiện lại cho y biết cảm giác thống khổ trước lúc chết của hắn? Hay là...cứu y khỏi bạch y nữ quỷ khi nãy?


Cứu y?

Hô hấp ngày càng tắt nghẽn, Diêu Vũ chỉ cảm thấy buồn cười trong lòng. Cũng đúng, nếu như lời hệ thống miêu tả là thật. Hắn có lẽ là muốn tự tay giết chết y.

Con mồi của bản thân làm sao có thể để kẻ khác nhúng chàm được chứ?

Nghĩ tới đây, đáy lòng Diêu Vũ liền ngoài ý liệu bình tĩnh lại, mặc cho mặt trướng thành màu gan heo vì mất đi dưỡng khí.

Nếu đã không thể thoát ra, y quyết định liền sẽ dùng mệnh đánh cược một lần. Cược Trác Thiên Hạo cũng là quỷ có nguyên tắc.

Đã nói hỷ nến thiêu rụi mới giết y. Nhất định cũng sẽ nói được làm được.

Sự thật chứng minh, niềm tin của Diêu Vũ đã đặt đúng người. Khoảnh khắc y cho rằng chính mình chết chắc rồi, cảm giác đè nén xung quanh lại đột ngột giống như một cơn gió cuốn qua, thổi bay tất cả.

Cảm giác thân thể đã có thể điều động bình thường, Diêu Vũ ngay tức khắc liền mở bừng mắt, ngồi bật dậy, há to miệng hấp thụ không khí xung quanh.

Nhưng đồng thời, cũng tràn đầy cảnh giác liếc nhìn bốn phía.

Cũng may, đây vẫn là căn phòng ban đầu y nghỉ ngơi. Bản thân y thì vẫn nằm trên giường. Bốn phía tĩnh lặng, cũng không hề nhiều thêm bất kì người nào.

Sờ lấy ván giường lạnh buốt dưới thân, nếu tứ chi không phải vẫn còn cảm giác đông cứng, hô hấp tắt nghẽn đều chân thật đến vậy, Diêu Vũ thậm chí đã cho rằng, những chuyện vừa xảy ra khi nãy, cũng chỉ là một giấc mơ của mình.

Y đưa tay đỡ trán, đem mồ hôi bên trên vuốt đi. Nhanh chóng đem trang chủ hệ thống điều ra.


Đồng hồ bên trên màn hình lúc này đang điểm vào 4h02 phút sáng.

Không còn tâm tình đi ngủ nữa, Diêu Vũ liền bò dậy, cầm lấy đèn pin cùng hỷ nến, cẩn thận đi dạo một vòng quanh trạch viện. Song, vẫn không tìm thấy bất kỳ dị dạng gì.

Về phần nước sạch dùng để rửa mặt, căn bản là một giọt cũng không có. Lu nước bên trong sân nhỏ, không biết vì sao lại biến thành màu xám đen, tựa như có người dùng tro cốt hòa vào trong nước. Chỉ mới hé nắp nhìn một lần, Diêu Vũ liền đã không chút do dự đem nó đậy lại.

"Được rồi, lên thương thành nhìn thử xem." Ngồi tựa vào trên cửa phòng, sau khi xác định hướng nhìn của bản thân có thể đem động tĩnh cả trong lẫn ngoài phòng thu vào trong mắt. Diêu Vũ mới yên tâm mở thương thành ra.

Vừa nhìn, Diêu Vũ liền đã cảm thấy hoa mắt, bị mức độ phong phú của thương thành làm cho giật nảy mình.

Đồ vật bên trong, xác thực chính là thiên kỳ bách quái, trên có thần công, thần khí, dưới có thức ăn nước uống. Thậm chí, ngay cả mì gói, bao diêm, gạo muối,...đều có. Hơn nữa giá thành còn rất thấp, chỉ dao động trên dưới 5 điểm.

Về phần chủy thủ lấy được từ chỗ Lưu Vạn Hoa, ở trong thương thành cũng thuộc về dạng hạ đẳng. Chỉ cần 40 điểm tích phân liền đã có thể đổi được. Thuốc mê cần 10 điểm.

Mà một dây liễu mềm mại, thoạt nhìn không có chút lực công kích, ở đây lại đắt đến quá phận, 50 điểm tích phân, hơn nữa còn thuộc về hàng giới hạn, một người chỉ có thể mua nhiều nhất là mười sợi.

Nhìn số điểm tích phân đã đạt đến năm chữ số của mình, Diêu Vũ cũng không dám dùng bừa. Bởi vì y không chắc số tích phân này của bản thân có thể giữ cho chính mình không bị loại bỏ hay không.

Cho nên, y chỉ từ bên trong đổi lấy vài thùng nước sạch, vài bộ y phục, một thùng mì tôm, mất hơn 50 tích phân, liền đã đóng lại thương thành.

Mấy ngày kế tiếp, Diêu Vũ xác thật đã đạt tới trình độ đại môn không ra, nhị môn không tới. Suốt ngày ở trong nhà tập luyện. Bởi vì y phát hiện, muốn sống sót ở thế giới này, thể lực cùng độ bền của cơ thể cũng là một thứ rất quan trọng.

Tối đến, trước khi đi ngủ, y cũng đã biết học khôn, đem hỷ nến lấy ra ôm vào trong lòng.


Nhưng chỉ cần ngã lưng đi ngủ, không lâu sau, Diêu Vũ liền sẽ lập tức gặp lại tràng cảnh quỷ dị ngày đó. Toàn thân không thể động, chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ nhân mặc bạch y kia đứng ở trước mặt mình.

Có điều, khác biệt ở chỗ, những lúc như vậy, hỷ nến y ôm trong lòng liền sẽ tự phát sáng lên, đem y từ trong ác mộng đánh thức.

Mà đồng thời, kể từ ngày hôm đó, nam nhân ở trong quan tài kia, cũng chưa từng xuất hiện qua thêm lần nào nữa.

Thế nhưng, cách khoảng cách Luân Hồi Bàn một lần nữa đổi mới ngày càng đến gần, Diêu Vũ liền không khỏi cảm thấy cấp bách.

Bởi vì mặc dù thời gian xuất hiện của nữ quỷ trong phòng không tính là dài. Nhưng y phát hiện, nàng và y, giống như đang không ngừng thu hẹp khoảng cách.

Từ lần đầu tiên đứng ở bên cửa ra vào. Chỉ mới qua mấy ngày, vào tối hôm qua, nàng liền đã xuất hiện ở bên chân giường của y. Thậm chí, y còn có cảm giác, bản thân sắp sửa nhìn thấy mặt của nàng rồi.

Có lẽ rất nhanh thôi, vào đêm mai, nàng ta sẽ trực tiếp bò lên giường của y. Khi đó, toàn thân bất động, sẽ xảy ra loại chuyện gì, y cũng không dám tưởng tượng nữa...






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện