Diêu Vũ cảm thấy chính mình thiệt thòi lớn. Hoàn thành một nhiệm vụ cấp S cũng chỉ mới nhận được 1 vạn tích phân mà thôi. Nhưng trước mắt liền đã mất hơn phân nửa, xác thực là tâm can đều đau.

Trong lúc Diêu Vũ hoài nghi nhân sinh, thì lúc này, ở hành lang đối ngược lại với y, lại đột ngột truyền tới một tiếng hét thảm của nữ nhân, kinh động cả hí tràng.

"A! Cứu mạng!"

Theo sau đó, liền là mấy tiếng thét nối liền không dứt, rất rõ ràng, không chỉ riêng y, mà đám người Cao Văn cũng đã bị lệ quỷ tập kích.

Vứt xuống chuôi đao trong tay, Diêu Vũ không chút chậm trễ, quay đầu liền chạy.

Phản ứng của Diêu Vũ rất nhanh, nhưng chung quy có nhanh hơn nữa cũng sẽ không nhanh bằng lệ quỷ. Y chỉ vừa mới chạy khỏi cửa phòng, tiến nhập hành lang, thì song đồng của y đã lập tức bắt được một thân ảnh đang đứng chặn ở trước lối ra vào hành lang.


Rõ ràng liền chính là quỷ xoay người!

Từ tư thế đứng cho đến y phục, vẫn cùng lúc nãy không có gì khác.

Nhìn bóng lưng của nữ quỷ, bước chân của Diêu Vũ liền có phần khựng lại. Nếu nói không sợ, thì chính là nói dối.

Chỉ là, ngay sau đó, y liền đã tiếp tục tăng nhanh bước chân. Liều mạng!

Diêu Vũ không chút chậm trễ, trực tiếp xông thẳng về phía quỷ xoay người. Dồn sức vào hai tay, hướng về phía nàng đẩy mạnh. Mong muốn đem nàng xô ra.

Chỉ là, một khắc bàn tay y vừa chạm tới người nàng, dị biến lại đột ngột phát sinh.

Không nhúc nhích!

Hơn nữa, bàn tay của y còn giống như đắp lên một khối nước đá, cái lạnh quỷ dị ăn mòn vào người, làm hai tay Diêu Vũ tê rần, như sắp bỏng lạnh đến nơi.

Diêu Vũ lập tức rụt tay lại, nhanh chóng thối lui. Thế nhưng, tất cả đã hoàn toàn muộn.

Thời khắc này, nữ quỷ triệt để xoay người lại. Là xoay cả toàn thân, mà không chỉ là đầu như lúc trước.

Ánh vào mắt, là một gương mặt máu thịt bê bết, như bị người dùng vật cứng đập mạnh đến vỡ nát ra. Phối hợp với lỗ hỏng trên đầu do trảm mã đao tạo thành, hình dạng liền trở nên khủng bố khôn cùng.

Tốc độ của quỷ xoay người nhanh đến đáng sợ, Diêu Vũ chỉ mới vừa kinh hãi, thì đã lập tức cảm nhận được cổ họng bị siết chặt.


"Ách...a..." Một cánh tay trắng bệch như thịt đông trực tiếp bóp lấy cổ họng của Diêu Vũ, sức lực to lớn không gì sánh được, vô cùng nhẹ nhõm đem y nhấc lên khỏi mặt đất.

Cảm giác khống khổ này, khiến Diêu Vũ giống như thân lâm kỳ cảnh, quay trở về ngày bị quỷ dây thừng treo cổ. Hô hấp vẫn tắt nghẽn, cổ cùng nửa người dưới vẫn lạnh lẽo, tê liệt như vậy.

"Khục..." Phổi của Diêu Vũ bởi vì mất đi dưỡng khí, lệnh y theo bản năng bắt lấy cánh tay đang bóp cổ mình.

Hai mắt quỷ xoay người rất đáng sợ, bởi vì bên trong không có con ngươi, mà chỉ là hai chỗ trống không ngừng trào ra máu đen tanh hôi, lờ mờ còn có thể nhìn thấy được huyết nhục bên trong.

Móng tay của nữ quỷ rất sắc bén, nhanh chóng phá vỡ da thịt của Diêu Vũ.

Chỉ là, ngay khi cổ họng của y sắp sửa bị bóp nát. Thì từ bên ngoài hành lang, lại bỗng nhiên vang vọng lên vài tiếng hừ nhẹ.

Âm thanh này là của một nam nhân, chỉ là bởi vì đối phương giống như đang cố ép giọng. Nên âm thanh liền trở nên có hơi the thé, bất phân nam nữ.

Phối hợp với đó, theo sát phía sau chính là tiếng kèn cùng chiêng trống bắt đầu vang lên theo nhịp điệu. Tựa như hỉ nhạc, lại tựa như tiếng đưa tang.

Lúc này, nam nhân mới bắt đầu cất giọng xướng lên. Thoại là một vở kịch xa lạ mà Diêu Vũ chưa từng nghe qua, nhưng cỗ oán niệm bên trong, lại khiến cơ thể y không khống chế được mà lạnh sống lưng.

Mặc dù đối hí khúc không hiểu rõ, cũng không đam mê. Nhưng Diêu Vũ không thể không thừa nhận, đối phương xướng ca rất hay, giọng hát trong trẻo, có tình. Tựa như hoàn toàn dung nhập vào nhân vật.

Ở cổ đại, ngoại trừ nô bộc cùng kỹ nữ, con hát liền là một trong những chức nghiệp thấp hèn, bị người khinh thị nhất trong thiên hạ.

Tục xưng là xướng ca vô loài, tức con hát không có nhân phẩm, không xứng làm người. Chỉ có thể mua vui cho người khác.


Giống với Diêu Vũ, khoảnh khắc nghe được tiếng hát vọng tới, bàn tay siết chặt của nữ quỷ cũng có hơi ngưng lại. Tựa hồ là kinh ngạc.

Theo sau đó, dưới ánh mắt trừng trừng của y, năm ngón tay cứng ngắc như đá liền nới lỏng, đem cổ của y buông ra.

Bịch Không kịp phòng ngừa, Diêu Vũ liền rơi xuống đất. Nhưng không có tâm tình đi quản ba, bốn lỗ máu trên cổ mình, Diêu Vũ đã lập tức cùng quỷ xoay người kéo ra khoảng cách.

Đối diện với lản tránh của Diêu Vũ, nữ quỷ lại không hề đuổi theo. Trái lại, lại đứng yên tại nguyên địa, tựa hồ là đang e ngại thứ gì đó.

Bộ dạng này của nàng, khiến Diêu Vũ bắt đầu liên tưởng tới phản ứng của đám người giấy ở phủ trạng nguyên khi đến gần quan tài của quỷ tân lang.

Phối hợp với tiếng xướng khúc bên ngoài, không khó để Diêu Vũ suy nghĩ đến một chuyện.

Đại lão của hí tràng này chính thức lên sàn!






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện