Nam nhân không phải mang y đi hướng hành lang bên phải, mà là trực tiếp rẽ vào lối đi bên trái.

Cũng không biết đối phương có phải là có đọc tâm thuật, có thể nhìn thấu suy nghĩ của y hay không. Lúc này, hắn đã tự động giảng giải.

"Phía bên phải là nơi ở của khách nhân cùng những vật khác, ta rất ít khi tới đó. Bên trái mới là khu vực riêng của ta."

"A..." Nhẹ giọng ứng thanh, Diêu Vũ liền âm thầm lau mồ hôi.

Nếu hắn nói là thật, kia chẳng trách đám người Cao Văn lại lành ít dữ nhiều. Ngại mệnh quá dài, trực tiếp chui vào ổ sói, còn có thể trách ai?

So với bên phải hành lang tối om, bên trái hành lang theo tiếng bước chân của quỷ con hát, cũng bắt đầu lóe lên từng dãy tia sáng, chiếu rọi ở hai bên vách tường.


Có điều, ánh sáng của ngọn đèn lại lộ ra một màu lam u ám, khiến trong đầu Diêu Vũ lập tức nhảy ra hai chữ : hỷ nến.

Đúng vậy, loại ánh lửa này thật sự là quá giống với ánh lửa khi hỷ nến thiêu đốt.

Thế nhưng, giống thì giống, nhưng Diêu Vũ vẫn không dám thời gian dài nhìn chằm chằm vào chúng. Bởi vì cảm giác chúng mang tới cho y, ngoại trừ âm lãnh, liền chỉ có một mùi hôi nhàn nhạt.

Độ an toàn, hoàn toàn tỷ lệ nghịch với hỷ nến.

Nương nhờ lam quang ở đây, Diêu Vũ liền nhìn xuống dưới chân mình.

Là quỷ, quỷ con hát hiển nhiên là không có cái bóng.

Chỉ có dưới chân y, là đang hiện hữu hình dáng của một cỗ quan tài toàn thân hắc sắc, như từ khí lưu ngưng kết thành.

Không biết vì sao, nhìn thấy cái bóng xuất hiện, một khỏa tâm đang treo cao của Diêu Vũ lại bất tri bất giác an định xuống. Lòng can đảm cũng tăng thêm rất nhiều.

Vốn, Diêu Vũ cho rằng bản thân sẽ phải còn cùng hắn đi rất lâu. Nhưng không ngờ rằng, chỉ vừa vượt qua một khúc ngoặc, hắn liền đã dừng bước, cười nói :"Tới."

Ánh vào mắt Diêu Vũ, chính là một cửa phòng vô cùng phổ thông. Quỷ con hát nhấc mày, ra hiệu y mở cửa vào.

Không thể làm gì khác, y cũng chỉ có thể lựa chọn đi được bước nào hay bước đó, hít sâu một hơi, đẩy cửa ra.

Không giống với hình ảnh máu me kinh khủng, hay ma quỷ thịnh yến trong tưởng tượng. Đây lại là một gian phòng quét dọn vô cùng sạch sẽ, diện tích không tính là rộng lớn, nhưng trang hoàng lại vô cùng dụng tâm.

Chỉ từ lớp thảm phủ khắp phòng, cùng với từng bức danh họa treo trên tường, liền đã có thể nhìn ra được chủ nhân của gian phòng này có bao nhiêu coi trọng nó.


"Thế nào? Có phải là rất hào nhoáng hay không?" Nhìn thấy tia sáng vừa lướt qua trong mắt Diêu Vũ, nam nhân bên cạnh liền tủm tỉm hỏi. Khiến người nhất thời không đoán được trong hồ lô của hắn đang bán thuốc gì.

Gian phòng này bài trí xác thực là vô cùng xinh đẹp, hài hoà. Thế nhưng, đối diện với câu hỏi của hắn, Diêu Vũ lại rùng mình, nghiêm túc trợn mắt nói dối.

"Hào nhoáng thì hào nhoáng, nhưng lại xinh đẹp đến giả dối, mang lại cảm giác rất không thoải mái."

Nói ra những lời này, đáy lòng Diêu Vũ có thể nói là vô cùng thấp thỏm bất an. Bởi vì dựa vào phản ứng cùng câu hỏi của nam nhân, y đã làm ra một phán đoán vô cùng to gan.

Đối phương trước kia không phải chính là hí tử được thái tử đương triều si mê nhất sao? Nói không chừng, trang trí của gian phòng này vốn cũng không phải là đối phương yêu thích. Mà là do thái tử ban thưởng.

Len lén quan sát thái độ của quỷ con hát. Nhìn thấy hắn sau khi nghe xong câu trả lời của y cũng không hề tức giận, trái lại còn lộ ra một tia nghiền ngẫm, Diêu Vũ mới có thể thở ra một hơi.

Xem ra, lần này y đáp đúng rồi.

Không dám tưởng tượng, nếu khi nãy y thuận ý đón hùa đối phương, khen gian phòng này xinh đẹp, hào nhoáng các loại,...làm đối phương nhớ tới khoảng thời gian hèn mọn, tựa như sủng vật chờ ban ân của thái tử, thì kết cục của y sẽ là gì...

Đúng là nghĩ cũng không dám nghĩ.

Quỷ đều biết hố người rồi, nơi nơi đều ẩn giấu sát cơ, quá hung hiểm. Về sau phải chú ý nhiều hơn.

Đây chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ, cũng không khiến hai người ngừng bước quá lâu. Diêu Vũ liền ngoan ngoãn làm cái đuôi nhỏ của quỷ con hát, nối bước hắn tiến vào phòng.

Hắn vô cùng thân sĩ thay y kéo ghế ngồi của bàn tròn, làm y không khỏi nổi da gà da vịt, vội vã giành lại ghế, tự mình kéo ra :"Đa tạ hảo ý, ta có thể tự mình làm được, không dám làm phiền."

Cũng không áp bách Diêu Vũ, quỷ con hát liền thu tay lại, phảng phất không hề để tâm đến sự e sợ của y. Vô cùng tùy ý ngồi vào chỗ đối diện với y, tiếu ý như hoa tán đồng.


"Vậy được, ngươi ngồi đây một lát đi. Ta đã phân phó cho thị nữ đi chuẩn bị tiệc tối."

Câu đầu của hắn vô cùng hợp ý Diêu Vũ. Nhưng vế sau, đã đem y dọa quá phận.

Tiệc tối? Còn phải ăn tiệc tối?

#Tiệc tối của lệ quỷ có thể ăn sao? Thỉnh cầu cao nhân tương trợ.

#Làm cách nào để không bị biến thành tiệc tối của lệ quỷ? Mạng nhỏ đang nguy hiểm, rất cấp bách.

Trong lúc Diêu Vũ hoảng sợ thành cẩu, nam nhân mặt họa phấn trang trước mặt lại bắt đầu cùng y tán gẫu. Giọng nói không nhanh, nhưng từng câu từng chữ đều nhấn nhá vô cùng rõ ràng.

"Giữa ngàn vạn người, ngươi có thể lấy được thư mời của ta, xem như cũng là một loại duyên phận." Ánh mắt nam nhân khi nói ra những lời này rất hòa nhã. Nhưng kế tiếp, liền đã tiếu lý tàng đao, cho Diêu Vũ một cái nan đề.

"Có điều...nếu đã đến đây làm khách. Ngươi nhất định cũng đã chuẩn bị lễ vật cho ta rồi đi? Ngươi muốn tặng ta thứ gì đây?"






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện