Lúc này, kim đồng hồ cũng đã sắp trùng điệp vào nhau trên con số 12.

Đám người ngay tức khắc cũng liền từ trong cố sự đi ra, khẩn trương cao độ cầm lấy đũa tre.
Thời khắc kim giây cùng kim giờ và kim phút xếp thành hàng, gần như cùng lúc, sáu chiếc đũa tre liền đồng loạt gõ vào trên thành của chén sứ.

Lực đạo không lớn, nhưng trong nháy mắt lại vang vọng khắp cả ngã ba đường.
Keng
Keng
Keng
Từng tiếng lại từng tiếng lảnh lót bắt đầu vang vọng, có chút hỗn loạn lại chói tai.


Bởi vì những người ở đây tuy gõ vô cùng đều đặn, nhưng chung quy vẫn là chưa từng diễn luyện qua.
Cho nên, tự mình làm rất tốt.

Nhưng phối hợp với người khác thì lại trở nên vô cùng lộn xộn.
Nhưng dù vậy, đám người vẫn không quá để ý, chỉ riêng phần mình nhìn chằm chằm chén sứ trước mặt, tránh cho lỡ tay gõ trượt.

Đồng thời lại phải không ngừng cảnh giác xung quanh.
Từng tiếng keng keng không ngừng ở trong hư không vang lên, làm người tâm phiền ý loạn.
Theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, mắt thấy đều đã sắp vượt qua mười lăm phút đầu, xung quanh vẫn như cũ không có chút biến chuyển nào.
Chỉ là, ngay khi lòng cảnh giác của đám người đều đã ít nhiều có điểm nới lỏng.

Thì lúc này, dư quang của Diêu Vũ giống như lại chợt nắm bắt được thứ gì.
Đó là đầu đường ở phía đối diện vệ đường mà bọn họ đang ngồi.

Hai bên đường của nơi đó trước kia đã từng là một xưởng gỗ rất lớn, tuy hiện tại đã đóng cửa, nhưng mặt tiền vẫn còn chất đống rất nhiều mộc cụ như bàn, ghế.
Nếu không nhìn lầm, ban nãy, âm đồng của Diêu Vũ đã nhìn thấy một đạo hắc ảnh vừa từ bên kia đường nhanh chóng trốn vào phía sau mộc cụ.
Hình thể của thứ đó tương đối thấp bé, có chút giống với động vật.

Nhưng không hiểu vì sao, lại làm Diêu Vũ có cảm giác, đó không phải thú, mà là một hài tử dùng cả tay lẫn chân để bò.
Không chỉ riêng Diêu Vũ, lúc này, những người khác cũng đã bắt đầu phát giác ra rất nhiều tin tức hữu dụng.
Theo không gian xung quanh dần dần trở nên quái dị, thần kinh của bọn họ liền càng thêm căng thẳng.


Ngoại trừ việc trong lúc làm nhiệm vụ không thể trao đổi ra, thì khi lão Hoàng đột ngột cảm thấy đỉnh đầu có điểm ươn ướt, mọi thứ đã không thể cứu vãn.
Đờ đẫn ngẩng đầu, một chuỗi nước lại bắt đầu chảy vào trên sóng mũi của ông.
Nước có vị tanh hôi đặc thù, lại nhơn nhớt như hồ dính.

Chỉ là, so với thi thủy thì phải trong sạch hon rất nhiều.
Thế nhưng, thời khắc nhìn thấy khung cảnh trên đỉnh đầu, con ngươi của lão Hoàng vẫn là không nhịn được, trực tiếp co vào.
Chỉ thấy, không biết từ khi nào, trên đỉnh đầu bọn họ đã treo lơ lửng một người.

Đối phương là nằm úp sấp trên không trung, trên người mặc một bộ hồng y loang lổ.
Tóc dài hóa thành từng sợi thát rũ xuống, tựa như mất hết sinh cơ, toàn diện khô khốc đáng sợ.
Nhưng quan trọng hơn chính là, nữ nhân này lại chỉ có một con mắt cùng một cái miệng thật rộng, khóe miệng đều sắp đụng đến mang tai.
Lúc này, nàng đang há to miệng, một mặt thèm thuồng nhìn xem chén sứ bày trên mặt đất.

Mà thứ chất lỏng rơi vào người lão Hoàng khi nãy, liền là nước bọt chảy ra từ trong miệng nữ nhân này.
Tim như muốn nứt ra, lúc này, lão Hoàng khó khăn lắm mới có thể đem khỏa tâm vừa mới nhảy dựng của mình nén trở về, ngay cả tiếng la sợ hãi cũng đều đã bị ngạnh sinh sinh nuốt trở về.
Một bên gõ chén, một bên lại không ngừng nhìn chằm chằm vào nữ quỷ, bàn tay của lão Hoàng lúc này đã bắt đầu có chút run rẩy.
Thế nhưng, trường hợp này cũng đã bắt đầu lan ra khắp nơi, khi mà những người khác đã chú ý tới dị biến từ ba bên bốn phía của ngã ba đường.
Cách đó không xa, bên trong một đầu ngõ nhỏ, một con ác quỷ thân thể kỳ dị, tay chân cháy khét liền đã hiện thân.

Bắt đầu đi từng bước một về phía bọn họ, động tác cứng ngắc lại quỷ dị.
Theo sau đó, lại là lít nhít đếm không hết quỷ ảnh, bao gồm đủ loại hình cũng đã bắt đầu nối tiếp xuất hiện.

Không ngoại lệ, tất cả đều đang hướng thẳng về phía đám người bọn họ.

Thậm chí, trong số quỷ ảnh này, Diêu Vũ còn tình cờ nhìn thấy được hình dạng thật sự của bóng đen bị y nhìn thấy khi nãy.
Quả nhiên, như y suy nghĩ, đối phương thật sự là một tiểu nữ oa.

Chỉ là không biết vì cớ gì, trạng thái lại cùng mẫu thân của Vương Tuệ có chút giống nhau, đồng tử đều chứa đầy ác ý, tứ chi quỳ bò trên đất, làn da lại càng mọc ra một lớp lông đen kịt, hình dáng vô cùng buồn nôn.
Mặc dù đã trải qua rất nhiều nhiệm vụ sinh tử, nhưng lúc này, lần đầu tiên bị nhiều quỷ quái như vậy bao quanh, Diêu Vũ vẫn là khẩn trương đến toát mồ hôi lạnh.
Thật không dám tưởng tượng, đám quỷ quái này một khi mất khống chế, chuyện gì sẽ xảy ra ở trên người bọn họ.

Có lẽ, có thể toàn thây đều là mong ước xa vời.
Bởi vì lúc này, bảng thông tin trước mặt Diêu Vũ đã được mở ra...
[ Quỷ Chết Đói - Cấp bậc: S cấp ( đỉnh cấp hồng y).]
[ Quỷ nô - Cấp bậc: C cấp ( ác quỷ)
‎--Phụ thuộc: Quỷ Chết Đói.]
Vô tình nhìn thấy thông tin của nữ quỷ bộ dạng đáng sợ chỉ có một con mắt kia, Diêu Vũ chỉ cảm thấy sinh không còn gì luyến tiếc.
Thì ra, đại boss vốn đã đăng tràng từ sớm, hơn nữa còn đang treo ở ngay trên đỉnh đầu của bọn họ.

Có nên đem nàng thỉnh xuống đàm luận nhân sinh không?
**Hôm qua thức khuya, bây giờ ta buồn ngủ quá, mở mắt không lên rồi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện