Dần dần, số lần gặp mặt Tầm vào lúc ban ngày càng lúc càng ít đi. Ngoài các công việc trong Điệp cung, chàng dốc hết tâm lực vào việc luyện công cùng Hàng Thành, tất cả đều vì đại hội võ lâm diễn ra vào tháng sau.
Thoát khỏi phồn hoa, tìm thanh tịnh.
Tôi vừa ngồi xuống, nuốt nước miếng đã nghe thấy phía sau lưng có tiếng bước chân. Tôi quay đầu lại, kinh ngạc, cũng may vừa mới nuốt nước miếng nếu không nhất định sẽ bị sặc ngay tức thì. Là Tầm, có điều hôm nay trông chàng rất kì lạ, không ngờ lại dịch dung thành dung mạo của Dạ Tầm Hoan.
Tôi mỉm cười rồi lên tiếng: “Tại sao hôm nay đột nhiên lại rảnh rỗi thế? Chàng không cần ở cùng với Hàng Thành sao? Chàng không cần phải tới giám sát ta, ta rất chăm chỉ mà.”
Chàng nhìn tôi mỉm cười xán lạn, bước tới gần định ôm lấy tôi, đột nhiên tôi ngửi thấy mùi hương kì lạ.
Tôi lấy một cây trâm từ trên tóc xuống, nhanh chóng kề bên cổ họng của người này rồi thét lên như hung thần ác sát: “Con hồ li chết tiệt, ngươi lại ngứa thịt rồi sao?”
“Hả, nghĩ ra mọi cách chỉ vì muốn ôm nàng một chút mà thôi, sao lại khó khăn thế không biết? Sao nàng lại nhận ra vậy? Trước đó còn tưởng rằng nàng đang nhớ nhung khuôn mặt của ‘ngài ấy’nhìn thấy rồi sẽ cảm thấy vô cùng vui vẻ.” Hắn ai oán lên tiếng.
Tôi đương nhiên là nhớ nhung khuôn mặt này, Tầm thi thoảng muốn chọc tôi vui vẻ vẫn hay dịch dung thành khuôn mặt bình thường này, còn bây giờ đổi sang Hoắc Vô Ảnh, tôi lại cảm thấy vô cùng tức giận.
“Ngươi đi chết đi. Lần sau còn để ta nhìn thấy ngươi dịch dung thành Dạ Tầm Hoan, cẩn thận không ta lột da đấy.” Tôi liền đưa tay kéo lớp da mặt bên ngoài ra, bật cười nói: “Kĩ thuật không tệ, nhưng phải chú ý đến Truy điệp hương trên người của ngươi.”
“À, thì ra là như vậy, thảo nào Nhật Sứ lại nói khứu giác của nàng còn nhạy hơn cả Tướng Quân.” Hắn cười nói.
“Ngươi lại muốn ăn đòn đúng không?” Nói rồi tôi liền đá chân trái qua.
Hắn mỉm cười, thân thủ nhanh nhẹn lùi ra sau vài bước, tránh được chiêu ‘vô ảnh cước’ của tôi. Tiếp đó, hắn thôi không cười, mặt mày ủ rũ than vãn: “Quả nhiên, ngài ấy vẫn cứ thấu hiểu nàng nhất, dạy nàng võ công cũng khác biệt người thường. Bọn họ còn gây phiền phức cho nàng không? Hai người thực sự muốn rời khỏi nơi đây sao?”
“Ừm, cũng ổn. Đợi khi nào chàng giải quyết xong mọi việc, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này.” Tôi mỉm cười đáp lại: “Hả, tại sao ngươi không đi xem đồ đệ Phương Khởi của mình đi.”
Nói đến Phương Khởi, thằng nhóc này không sợ gian khổ, thực sự đã tìm tới đây. Có điều, phương thức huấn luyện của Hoắc Vô Ảnh rất khác thường, hoàn toàn hài lòng trước người đồ đệ của mình. Còn Khai Tâm với Phương Khởi cũng thường xuyên giao thủ vì Tiểu Truy Ức, để tránh hai tên nhóc con gây chuyện lớn nên phải để chúng ở cách xa nhau, muốn gặp mặt cũng khó.
“Hôm nay đến ngày nó phải luyện chữ.” Hắn đáp lại.
“Ồ…”
Nhìn khuôn mặt vô cùng tuấn tú chẳng khác nào ngọc tạc của Hoắc Vô Ảnh đang buồn bã thất thần, tôi đột nhiên cảm thấy khó chịu. Những ngày gần đây, thái độ của Hoắc Vô Ảnh với tôi đã khác trước kia nhiều. Còn về việc hắn có tâm ý gì với tôi không thì tôi nghĩ mình không phải kẻ mù, trước nay tôi vẫn luôn cố gắng hết sức để tránh động chạm đến vấn đề nhạy cảm này, tôi chỉ hi vọng hắn mãi mãi không bước qua ranh giới bạn bè của hai chúng tôi.
Không khí trở nên kì lạ, tôi đang định nói gì đó phá vỡ không khí này, bên ngoài liền truyền đến giọng nói nớt của Tiểu Truy Ức: “Đại thúc, Nhật Sứ gia gia mời người đi một chuyến, có chuyện gấp muốn tìm.”
Bạch Cốt Tinh tìm tôi? Hầy, sợ nhất là phải đi gặp ông ta, thực đúng là một ông lão khiến người ta đau đầu nhức óc.
“Nhật Sứ tìm ta có việc gì?” Tôi ngồi xổm trước mặt Tiểu Truy Ức, vuốt ve khuôn mặt non nớt của cô bé. Cô bé đúng là quái lạ, rõ ràng biết nên gọi tôi một tiếng ‘dì Lạc’, vậy mà chỉ vì không muốn làm vợ của Khai Tâm, cứ kiên quyết bắt tôi đợi cô bé trưởng thành, để tôi thành nam trang, cưới cô bé làm thê tử.
“Truy Ức cũng không rõ nữa, hình như là vì miếng ngọc bội Huyết Phượng Hoàng trên người của Tầm ca ca.” Truy Ức đáp lại.
Tầm ca ca? Chết toi, con nhóc này tại sao lại gọi Khai Tâm là Tầm ca ca? Nghe câu nói Tầm ca ca này, trong đầu tôi lại hiện lên cảnh tượng Bạch Ánh Tuyết gọi Tầm năm xưa.
“Miếng ngọc Huyết Phượng Hoàng trên người Khai Tâm sao? Có chuyện gì nhỉ?” Đang yên đang lành, tự nhiên Bạch Cốt Tinh lại tìm tôi hỏi chuyện liên quan đến Huyết Phượng Hoàng? “Lúc nãy Tầm ca ca nhất định đòi tặng thứ đó cho người ta, nói rằng đây là tín vật định tình, thế nhưng người ta không thích cái đó, con thích miếng ngọc Huyết Phượng Hoàng trên người huynh ấy, nhưng huynh ấy sống chết cũng không chịu cho con. Thật đúng là một người con trai hẹp hòi, chẳng thể nào so sánh được với đại thúc. Sau đó, trong lúc hai đứa con giành nhau miếng ngọc bội đó, Nhật Sứ gia gia liền nhìn thấy, rồi hỏi Tầm ca ca lấy miếng ngọc bội này ở đâu, sau đó thì nói mời đại thúc đến đấy.” Truy Ức lấy ra một sợi dây chuyền, tôi đưa mắt nhìn thì ra chính là viên đá Chu Tước mà tôi tặng cho Tiếu Tiếu.
“Đi thôi.” Tôi liền để Truy Ức dẫn đường, ra hiệu Hoắc Vô Ảnh cùng đi theo xem có chuyện gì xảy ra.
Lần này, tôi tưởng rằng Bạch Cốt Tinh sẽ dịch dung thành một yêu tinh không trai không gái, điều khiến tôi kinh ngạc hơn chính là, người ngồi trước mặt mình là một đại thúc trung niên, sau khi ông này tự giới thiệu, tôi mới biết đây chính là dung mạo thực sự của Bạch Cốt Tinh. Tục ngữ có câu, đàn ông bốn mươi một cành hoa. Đàn ông hơn bốn mươi tuổi đúng vào độ tuổi hoàng kim của đời người, khí độ chín chắn, trầm ổn, bình thản ở Hạ Trọng Đường năm xưa đã khiến tôi cảm thấy ngưỡng mộ vô cùng. Nhìn người đàn ông cũng chín chắn, trầm ổn, bình thản trước mặt, tôi khẽ nhướng cao mày rồi than dài một tiếng, cực phẩm ở nơi này đúng là quá nhiều, bất luận là già trẻ, gái trai.
“Ngồi xuống đi.” Bạch Cốt Tinh thay đổi hẳn phong cách nhăn nhở thường ngày, đôi mày cau chặt lại.
Tôi ngồi xuống, cung kính lên tiếng: “Vũ thúc triệu kiến Lạc Bảo tới đây không biết là vì chuyện gì?” Bởi vì đã khá thân thiết với Bạch Cốt Tinh, tôi cũng không phải người của Điệp cung, cho nên thường gọi ông một tiếng Vũ thúc.
“Đây là đồ của con sao?” Bạch Cốt Tinh tỏ vẻ nghiêm nghị, trên tay đang cầm di vật của mẫu thân Hạ Chi Lạc để lại, miếng ngọc bội Huyết Phượng Hoàng.
“Đúng thế.” Tôi gật đầu.
“Vậy con lấy thứ này từ đâu ra? Vốn dĩ là của con hay là lấy được từ chỗ nào?” Ông lại hỏi.
Tôi bất giác nhíu chặt đôi mày, trong lòng thầm nghĩ: Nhớ lại năm xưa trong lúc mê man, Hạ Trọng Đường luôn gọi tôi là Phượng, lại còn nói muốn đi tìm bà phải có được miếng ngọc bội này. Hơn nữa, khoảng thời gian trước, gặp được mấy người kì quái, cũng gọi tôi là Phượng Thiên Ngâm, cộng thêm thái độ lạ thường của Bạch Cốt Tinh hôm nay, cứ hỏi liên tục về lai lịch của miếng Huyết Phượng Hoàng này. Rốt cuộc miếng Huyết Phượng Hoàng này có điều gì kì lạ? Hoặc nó đang ẩn chứa bí mật gì? Bạch Cốt Tinh tại sao lại nghiêm nghị như vậy?
Bạch Cốt Tinh thấy tôi im lặng lại hỏi: “Con đừng có lừa gạt ta bằng câu nói nhặt được miếng ngọc Huyết Phượng Hoàng này.”
“Không, miếng Huyết Phượng Hoàng này không phải của con, mà là đồ vật của một người bạn để lại trước khi lâm chung.” Tôi không biết nói về miếng ngọc bội này thế nào, nếu như nói nó là của tôi thì cũng không phải, nói nó không phải của tôi thì rốt cuộc phải giải thích thế nào đây?
“Ồ, thì ra đây không phải đồ của con, thật đáng tiếc. Thật đáng tiếc.” Bạch Cốt Tinh than dài liên hồi, mặt mày chán nản, tiếp tục nói thêm: “Nếu như người bạn của con đã đem thứ đồ quý trọng này tặng lại cho con trước lúc ra đi, có thể nói quan hệ giữa hai người không hề đơn giản, người đó có nói cho con biết lai lịch của miếng ngọc bội này không?”
Tôi càng cau chặt đôi mày hơn trước, lắc đầu nói: “Chưa từng, Vũ thúc có gì thì cứ nói thẳng đi.”
“Hầy, miếng huyết ngọc này, ta cũng mới chỉ nghe sư tôn nhắc đến. Năm đó, ta vẫn còn nhỏ, người nói trên thế gian này có một tộc người thần bí có tên tộc Phượng Hoàng, nghe nói uống máu của bọn họ có thể kéo dài tuổi thọ, tránh được bách độc, người đời gọi máu của họ là máu Phượng Hoàng. Bất luận là người trong triều đình hay trên giang hồ đều muốn tìm được tộc Phượng Hoàng đó, mục đích chính là muốn uống được máu của họ. Mong muốn tìm được tộc Phượng Hoàng không hề kém hơn việc tìm được đá tứ thần thú, nói cho cùng đá tứ thần thú đó đều thuộc về hoàng gia, khó tìm, thế nhưng tộc Phượng Hoàng thì vẫn có thể tìm kiếm. Đáng tiếc nhiều năm trở lại đây, tất cả đều vô hiệu. Dần dần, có người cho rằng đây chỉ là một truyền thuyết, tộc Phượng Hoàng hoàn toàn không tồn tại trên thế gian này.” Bạch Cốt Tinh than dài một tiếng, ngưng lại đôi lúc rồi lại nói thêm: “Ban đầu bản thân ta cũng không tin, thế nhưng hôm nay nhìn thấy huyết ngọc có tên Huyết Phượng Hoàng này, ta mới tin rằng, truyền thuyết đó là sự thật. Sư tôn của ta từng nói, ngài cũng chỉ mới nghe nói, chỉ người có thân phận cực kỳ tôn quý trong tộc Phượng Hoàng mới có được miếng huyết ngọc như vậy, đỏ hồng như máu, bên trong có một con phượng hoàng, nhìn dưới ánh sáng từ những góc độ khác nhau, con phượng hoàng đó trông chẳng khác nào đang chuyển động, ngẩng đầu hướng lên trời cao. Con xem, miếng huyết ngọc này…”
Nhìn vào con phượng hoàng sinh động đó, trong lòng tôi thầm nhủ, miếng huyết ngọc này không có tên gì ra hồn, nhất định phải gọi là Huyết Phượng Hoàng hay sao?
Tôi liền hỏi: “Ý của Vũ thúc là, chủ nhân của miếng Huyết Phượng Hoàng này chính là người của tộc Phượng Hoàng, hơn nữa, thân phận còn vô cùng tôn quý?”
“Đúng là như vậy. Tuy rằng ta không thể xác định cách thức chính xác giải trừ chất độc Huyết ảnh trên người của Sầm, nhưng nếu như tìm được người này, xin một chút máu của họ để thử, đáng tiếc con lại nói người này đã chết. Hầy, chuyện này cũng đành nghe theo ý trời thôi.” Bạch Cốt Tinh than dài chán nản.
Nghe mấy câu nói của Bạch Cốt Tinh, cả người tôi đều lạnh giá.
Huyết ngọc là của Lạc Ngâm Tâm, mẫu thân của Hạ Chi Lạc, nếu nói Lạc Ngâm Tâm chính là người của tộc Phượng Hoàng, vậy thì máu của Hạ Chi Lạc cũng chính là máu Phượng Hoàng, vậy thì máu của tôi cũng chính là máu Phượng Hoàng… Trong đầu tôi bỗng vang lên câu nói mà kho còn nhỏ Lạc Ngâm Tâm vẫn hay nói cùng Hạ Chi Lạc: “Lạc nhi, con phải nhớ kĩ, cho dù là bất cứ ai, con cũng tuyệt đối không được cho họ nếm thử máu của mình.”
Không được phép cho họ nếm thử máu của mình? Tiếu Tiếu đã từng nếm máu của tôi, Tư Hành Phong cũng đã từng nếm máu của tôi… Thảo nào, Quản Diễm Thành không hề có hiện tượng dị thường khi trúng phải Hắc quả phụ. Thảo nào mà khi tôi với Tầm ở trong hắc điếm, gặp phải hương mê, tôi lại không hề bị sao cả. Không phải Huyết ảnh độc tính mãn liệt đã nuốt trôi Hắc quả phụ mà bởi vì tôi không hề bị trúng Hắc quả phụ, thứ độc đó chẳng hề có tác dụng gì với tôi cả, cơ thể tôi bách độc bất xâm.
Tôi phải cảm thấy vui mừng mới đúng, bởi vì Tầm đã được cứu rồi, mọi người đi tìm thứ máu Phượng Hoàng thần kì này bao lâu nay, không ngờ lại chính là máu chảy trong người tôi. Thế nhưng tại sao tôi lại cảm thấy hoảng sợ thế này chứ? Tại sao vậy? Trước đây tôi vẫn nghĩ mọi chuyện rất đơn giản, tại sao người của tộc Phượng Hoàng lại khó tìm đến vậy? Nếu như tôi nói rằng máu của tôi chính là máu Phượng Hoàng, vậy thì chẳng khác nào tuyên bố với cả thiên hạ rằng mình là một bảo vật hiếm thấy, đợi chờ họ tìm tới, chỉ vì muốn uống một hụm máu của tôi mà náo loạn cả Điệp cung, tôi và Tầm, Khai Tâm, Truy Ức, cả gia đình chúng tôi sẽ lưu lạc khắp nơi vì muốn trốn tránh những con người này… Tôi vô cùng hoảng hốt, phải làm thế nào mới được đây?
“Mẫu thân, người làm sao thế? Tại sao sắc mặt trông xấu vậy?” Khai Tâm đưa tay lắc lư trước mặt tôi.
Tôi định thần lại, nói: “Không sao cả, đột nhiên ta cảm thấy hơi thất vọng, đúng là hi vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều.”
“Nha đầu, cũng không cần phải thất vọng quá, hôm nay dựa vào miếng ngọc Huyết Phượng Hoàng này, coi như đã chứng thực được tộc người kia có tồn tại trên thế gian này, đây cũng đã là một hi vọng rồi. Ừm, đợi sau khi làm xong chuyện của Thành nhi, lão phu sẽ chuẩn bị lên đường đi tìm kiếm một phen, liệu có thể cho lão phu mượn tạm miếng ngọc bội này không?” Bạch Cốt Tinh nói.
“Vũ thúc cứ việc cầm lấy đi.” Tôi ngưng lại đôi chút rồi nói: “Lạc Bảo vẫn còn một chuyện muốn thỉnh giáo Vũ thúc, nếu tìm được máu Phượng Hoàng, người định làm thế nào?”
Bạch Cốt Tinh trầm tư một hồi rồi nói: “Cho uống. Đây chính là cách làm trực tiếp nhất, tốt lành nhât, mặc dù không nhất định có tác dụng đâu, nhưng kiểu gì cũng phải thử một lần xem sao.”
Cho uống?
Lấy lí do luyện công, tôi liền tạm biệt Bạch Cốt Tinh, đưa Khai Tâm cùng Tiểu Truy Ức và Hoắc Vô Ảnh cùng đi. Trên đường quay về phòng, tôi vẫn luôn suy nghĩ phải tìm lí do gì mới bắt Tầm uống máu của tôi được.
Bỗng nhiên, Truy Ức liền gọi: “Tầm ca ca, miếng ngọc bội đó của huynh, đại thúc đã mang tặng cho Nhật Sứ thúc thúc rồi, huynh không được đòi lại miếng ngọc trên người ta nữa đâu đấy, nếu không thì huynh chính là chó con hẹp hòi vô lại.”
Câu nói này đã khiến tôi định thần lại, tôi liền nói với Khai Tâm: “Con để cho cô bé gọi mình một cách ghê rợn như thế từ khi nào hả? Không phải mẫu thân đã bảo con đổi thành họ Dạ rồi sao?”
“Mẫu thân, người đáng thương nhất chính là con đây này, lúc thì mang họ này, lúc lại mang họ khác, tự người nghe đi, Tâm ca ca, Khai Tâm ca ca, như vậy chẳng phải càng ghê rợn hơn sao? Con nghe thấy mà trái tim quặn thắt lại. Dạ ca ca, Dã ca ca, nghe vậy giống như đang gọi con sao? Dã ca ca, con cũng đâu có giống như mẹ, đến đâu cũng thích xoạc chân[1].”
[1] Ở Trung Quốc cụm từ này ám chỉ người lăng nhăng, đào hoa.
“Cái thằng tiểu tử chết tiệt này, dám nói mẫu thân con như vậy hả, con lại ngứa đòn rồi sao, muốn chết hả?” Tôi liền lườm ngọt Khai Tâm một cái.
“Xoạc chân? Xoạc chân có nghĩa là gì?” Hoắc Vô Ảnh lại hiếu học lên tiếng.
“Xoạc chân chính là… ưm ưm ưm…” Khai Tâm đúng là một thằng nhóc lắm lời, tôi liền đặt tay bịt chặt miệng nó lại, để nói khỏi nói năng lăng nhăng khiến Hoắc Vô Ảnh hiểu lầm.
Sau khi đuổi Khai Tâm cùng Truy Ức đi chỗ khác, tôi liền giải thích cho Hoắc Vô Ảnh: “Xoạc chân chính là xoạc chân, chẳng có ý nghĩa gì khác, khi luyện công, ngươi vẫn hay xoạc chân, chỉ có đúng nghĩa đó mà thôi.”
“Thật không?” Hoắc Vô Ảnh chẳng mấy tin tưởng.
“Tin hay không tùy ngươi. Ây da, đã đến giờ ngồi thiền rồi, ta phải đi trước đây.” Nhanh chóng nói lời tạm biệt Hoắc Vô Ảnh, bởi vì tôi muốn dành chút thời gian nghĩ cách để Tầm uống máu của tôi mà không hề nghi ngờ.
Màn đêm buông xuống, Tầm đã quay về.
Tôi cố gắng chịu đựng nỗi đau đớn truyền về từ cánh tay trái, đặt bát máu khó khăn lắm mới có được ra trước mặt chàng rồi mỉm cười nói: “Lại đây nào, Dạ tiên sinh, mau chóng uống thứ này vào.”
Chàng nhìn vào bát máu tươi trước mặt, đôi mày cau lại, mím chặt đôi môi mỏng gợi cảm lại, nghi hoặc hỏi: “Dạ phu nhân, có thể giải thích đôi chút, đây là thứ gì không?”
“Máu đó, Dạ tiên sinh.” Tôi vẫn mỉm cười đáp lại.
“Máu gì vậy? Dạ phu nhân?” Tầm lại hỏi.
“Máu hươu, Dạ tiên sinh.” Tôi mỉm cười.
“Máu hươu? Dụng ý của Dạ phu nhân là gì?” Tầm nhướng cao đôi mày nhìn tôi rồi hỏi.
Tôi ngồi lên đùi của Tầm, đưa tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt như ngọc tạc của chàng rồi nói: “Dạ tiên sinh, nói một cách thô tục thì phụ nữ ba mươi như sài lang, bốn mươi như hổ báo, còn ta bây giờ vừa như sài lang, lại vừa như hổ báo. Nào lại đây, uống hết nó đi.”
Uống đi, cho dù có tác dụng hay không, chỉ cần chàng uống vào là tôi sẽ cảm thấy an tâm hơn.
Lúc này, Tầm liền mặt đầy nộ khí, đỉnh đầu bốc khói, tôi biết cách thức này của mình vô cùng ngốc nghếch, hơn nữa còn dễ làm tổn thương lòng tự trọng của người đàn ông, thế nhưng ngoài cách này ra, tôi thực sự chẳng tìm ra được nguyên do nào khác để chàng uống máu cả.
Lần này Tầm đã thực sự tức giận, sắc mặt sầm sì, nhưng thái độ vẫn tĩnh lặng như bình thường. Chàng cầm bát máu của tôi đặt sang một bên, bế xốc tôi lên, đi vào phòng trong, vừa đi vừa nghiến răng nghiến lợi nói: “Dạ phu nhân làm vậy chính là bày tỏ sự bất mãn với Dạ mỗ? Vậy bây giờ chúng ta hãy thử xem, có phải Dạ mỗ thực sự đã khiến cho Dạ phu nhân thất vọng?”
Tôi nhanh mắt nhanh tay lẹ ôm chặt lấy cột nhà, ai ngờ bị Tầm gạt đi một cách vô tình.
“Dạ tiên sinh, chờ một chút, cho dù muốn thử thì chàng cũng phải uống hết bát máu đó đi đã. Không biết liệu nó có thần kì như lời đồn thổi không, ít nhiều chàng cũng phải để ta chứng kiến một lần xem sao chứ. Thứ máu hươu này có chứa amino axit, vitamin, nguyên tố vi lượng…, có thể bổ sung được nhiều dưỡng chất mà cơ thể cần thiết, có thể bổ hư, lợi máu, cũng có công dụng hiệu quả với tim mạch, mất ngủ, hay quên, vết thương, phong thấp… Điều quan trọng nhất chính là nó có thể tạo ra tế bào mới, cải thiện chức năng của đại não, nâng cao khả năng miễn dịch, chống mệt mỏi, kéo dài tuổi trẻ, còn nữa…” Tôi muốn đem hết những từ miêu tả công hiệu của thuốc trong những mẩu quảng cáo đã nghe được trước kia nói hết một lượt, nhưng lại bị Tầm ngồi đối diện đưa tay che miệng đi.
Bờ môi của Tầm khẽ cong về phía trước, nhìn vào dáng vẻ quyến rũ chết người đó, tôi hoàn toàn quên mất mình phải nói thêm gì nữa.
Chàng dùng giọng nói trầm ồm thì thầm bên tai tôi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó…sau đó…” Tôi lắp ba lắp bắp, không biết phải nói thêm gì.
Không được, bây giờ tôi phải kiên định, phải coi sắc như không, để chàng uống hết bát máu kia mới là điều quan trọng nhất. Tôi hoang mang nhảy xuống giường, thận trọng bê bát máu đó lại, nói với chàng bằng giọng đáng thương: “Uống đi, ta đã phải chờ đợi rất lâu mới chờ được con hươu ngốc nghếch này tự đâm đầu vào cây đột tử, khó khăn mới lấy được bát máu này. Coi như chàng mở lòng tốt, nể tình ta đã vô cùng vất vả, uống hết nó đi, được không?”
Bỗng nhiên, Tầm bật cười lớn tiếng, đưa tay nhận lấy bát máu từ tay tôi, bàn tay còn lại đưa lên sờ cằm tôi, đôi môi mỏng gợi cảm khẽ nhoẻn lên rồi nói: “Thật sao? Vậy thì này mai ta phải đi xem xem, rốt cuộc con hươu nào lại ngốc nghếch như vậy?”
Chàng nói xong, liền nâng bát máu lên uống, tận mắt nhìn chàng uống hết sạch, cuôi cùng tôi mới an tâm được.
Bờ môi của Tầm dính đầy máu của tôi, trông vô cùng quyến rũ, tôi vừa định lấy khăn tay lau đi cho chàng, ai ngờ, chàng vứt chiếc bát không sang một bên, xông mạnh về phía tôi, chiếm lĩnh đôi môi của tôi, mỉm cười tà ác: “Dùng thứ này của nàng lau sạch cho ta đi.”
Lau thì lau, dù gì đây cũng chính là máu của chính tôi, mỗi một giọt đều đắt giá ngàn vàng, hu hu hu, không được lãng phí đâu…
Thoát khỏi phồn hoa, tìm thanh tịnh.
Tôi vừa ngồi xuống, nuốt nước miếng đã nghe thấy phía sau lưng có tiếng bước chân. Tôi quay đầu lại, kinh ngạc, cũng may vừa mới nuốt nước miếng nếu không nhất định sẽ bị sặc ngay tức thì. Là Tầm, có điều hôm nay trông chàng rất kì lạ, không ngờ lại dịch dung thành dung mạo của Dạ Tầm Hoan.
Tôi mỉm cười rồi lên tiếng: “Tại sao hôm nay đột nhiên lại rảnh rỗi thế? Chàng không cần ở cùng với Hàng Thành sao? Chàng không cần phải tới giám sát ta, ta rất chăm chỉ mà.”
Chàng nhìn tôi mỉm cười xán lạn, bước tới gần định ôm lấy tôi, đột nhiên tôi ngửi thấy mùi hương kì lạ.
Tôi lấy một cây trâm từ trên tóc xuống, nhanh chóng kề bên cổ họng của người này rồi thét lên như hung thần ác sát: “Con hồ li chết tiệt, ngươi lại ngứa thịt rồi sao?”
“Hả, nghĩ ra mọi cách chỉ vì muốn ôm nàng một chút mà thôi, sao lại khó khăn thế không biết? Sao nàng lại nhận ra vậy? Trước đó còn tưởng rằng nàng đang nhớ nhung khuôn mặt của ‘ngài ấy’nhìn thấy rồi sẽ cảm thấy vô cùng vui vẻ.” Hắn ai oán lên tiếng.
Tôi đương nhiên là nhớ nhung khuôn mặt này, Tầm thi thoảng muốn chọc tôi vui vẻ vẫn hay dịch dung thành khuôn mặt bình thường này, còn bây giờ đổi sang Hoắc Vô Ảnh, tôi lại cảm thấy vô cùng tức giận.
“Ngươi đi chết đi. Lần sau còn để ta nhìn thấy ngươi dịch dung thành Dạ Tầm Hoan, cẩn thận không ta lột da đấy.” Tôi liền đưa tay kéo lớp da mặt bên ngoài ra, bật cười nói: “Kĩ thuật không tệ, nhưng phải chú ý đến Truy điệp hương trên người của ngươi.”
“À, thì ra là như vậy, thảo nào Nhật Sứ lại nói khứu giác của nàng còn nhạy hơn cả Tướng Quân.” Hắn cười nói.
“Ngươi lại muốn ăn đòn đúng không?” Nói rồi tôi liền đá chân trái qua.
Hắn mỉm cười, thân thủ nhanh nhẹn lùi ra sau vài bước, tránh được chiêu ‘vô ảnh cước’ của tôi. Tiếp đó, hắn thôi không cười, mặt mày ủ rũ than vãn: “Quả nhiên, ngài ấy vẫn cứ thấu hiểu nàng nhất, dạy nàng võ công cũng khác biệt người thường. Bọn họ còn gây phiền phức cho nàng không? Hai người thực sự muốn rời khỏi nơi đây sao?”
“Ừm, cũng ổn. Đợi khi nào chàng giải quyết xong mọi việc, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này.” Tôi mỉm cười đáp lại: “Hả, tại sao ngươi không đi xem đồ đệ Phương Khởi của mình đi.”
Nói đến Phương Khởi, thằng nhóc này không sợ gian khổ, thực sự đã tìm tới đây. Có điều, phương thức huấn luyện của Hoắc Vô Ảnh rất khác thường, hoàn toàn hài lòng trước người đồ đệ của mình. Còn Khai Tâm với Phương Khởi cũng thường xuyên giao thủ vì Tiểu Truy Ức, để tránh hai tên nhóc con gây chuyện lớn nên phải để chúng ở cách xa nhau, muốn gặp mặt cũng khó.
“Hôm nay đến ngày nó phải luyện chữ.” Hắn đáp lại.
“Ồ…”
Nhìn khuôn mặt vô cùng tuấn tú chẳng khác nào ngọc tạc của Hoắc Vô Ảnh đang buồn bã thất thần, tôi đột nhiên cảm thấy khó chịu. Những ngày gần đây, thái độ của Hoắc Vô Ảnh với tôi đã khác trước kia nhiều. Còn về việc hắn có tâm ý gì với tôi không thì tôi nghĩ mình không phải kẻ mù, trước nay tôi vẫn luôn cố gắng hết sức để tránh động chạm đến vấn đề nhạy cảm này, tôi chỉ hi vọng hắn mãi mãi không bước qua ranh giới bạn bè của hai chúng tôi.
Không khí trở nên kì lạ, tôi đang định nói gì đó phá vỡ không khí này, bên ngoài liền truyền đến giọng nói nớt của Tiểu Truy Ức: “Đại thúc, Nhật Sứ gia gia mời người đi một chuyến, có chuyện gấp muốn tìm.”
Bạch Cốt Tinh tìm tôi? Hầy, sợ nhất là phải đi gặp ông ta, thực đúng là một ông lão khiến người ta đau đầu nhức óc.
“Nhật Sứ tìm ta có việc gì?” Tôi ngồi xổm trước mặt Tiểu Truy Ức, vuốt ve khuôn mặt non nớt của cô bé. Cô bé đúng là quái lạ, rõ ràng biết nên gọi tôi một tiếng ‘dì Lạc’, vậy mà chỉ vì không muốn làm vợ của Khai Tâm, cứ kiên quyết bắt tôi đợi cô bé trưởng thành, để tôi thành nam trang, cưới cô bé làm thê tử.
“Truy Ức cũng không rõ nữa, hình như là vì miếng ngọc bội Huyết Phượng Hoàng trên người của Tầm ca ca.” Truy Ức đáp lại.
Tầm ca ca? Chết toi, con nhóc này tại sao lại gọi Khai Tâm là Tầm ca ca? Nghe câu nói Tầm ca ca này, trong đầu tôi lại hiện lên cảnh tượng Bạch Ánh Tuyết gọi Tầm năm xưa.
“Miếng ngọc Huyết Phượng Hoàng trên người Khai Tâm sao? Có chuyện gì nhỉ?” Đang yên đang lành, tự nhiên Bạch Cốt Tinh lại tìm tôi hỏi chuyện liên quan đến Huyết Phượng Hoàng? “Lúc nãy Tầm ca ca nhất định đòi tặng thứ đó cho người ta, nói rằng đây là tín vật định tình, thế nhưng người ta không thích cái đó, con thích miếng ngọc Huyết Phượng Hoàng trên người huynh ấy, nhưng huynh ấy sống chết cũng không chịu cho con. Thật đúng là một người con trai hẹp hòi, chẳng thể nào so sánh được với đại thúc. Sau đó, trong lúc hai đứa con giành nhau miếng ngọc bội đó, Nhật Sứ gia gia liền nhìn thấy, rồi hỏi Tầm ca ca lấy miếng ngọc bội này ở đâu, sau đó thì nói mời đại thúc đến đấy.” Truy Ức lấy ra một sợi dây chuyền, tôi đưa mắt nhìn thì ra chính là viên đá Chu Tước mà tôi tặng cho Tiếu Tiếu.
“Đi thôi.” Tôi liền để Truy Ức dẫn đường, ra hiệu Hoắc Vô Ảnh cùng đi theo xem có chuyện gì xảy ra.
Lần này, tôi tưởng rằng Bạch Cốt Tinh sẽ dịch dung thành một yêu tinh không trai không gái, điều khiến tôi kinh ngạc hơn chính là, người ngồi trước mặt mình là một đại thúc trung niên, sau khi ông này tự giới thiệu, tôi mới biết đây chính là dung mạo thực sự của Bạch Cốt Tinh. Tục ngữ có câu, đàn ông bốn mươi một cành hoa. Đàn ông hơn bốn mươi tuổi đúng vào độ tuổi hoàng kim của đời người, khí độ chín chắn, trầm ổn, bình thản ở Hạ Trọng Đường năm xưa đã khiến tôi cảm thấy ngưỡng mộ vô cùng. Nhìn người đàn ông cũng chín chắn, trầm ổn, bình thản trước mặt, tôi khẽ nhướng cao mày rồi than dài một tiếng, cực phẩm ở nơi này đúng là quá nhiều, bất luận là già trẻ, gái trai.
“Ngồi xuống đi.” Bạch Cốt Tinh thay đổi hẳn phong cách nhăn nhở thường ngày, đôi mày cau chặt lại.
Tôi ngồi xuống, cung kính lên tiếng: “Vũ thúc triệu kiến Lạc Bảo tới đây không biết là vì chuyện gì?” Bởi vì đã khá thân thiết với Bạch Cốt Tinh, tôi cũng không phải người của Điệp cung, cho nên thường gọi ông một tiếng Vũ thúc.
“Đây là đồ của con sao?” Bạch Cốt Tinh tỏ vẻ nghiêm nghị, trên tay đang cầm di vật của mẫu thân Hạ Chi Lạc để lại, miếng ngọc bội Huyết Phượng Hoàng.
“Đúng thế.” Tôi gật đầu.
“Vậy con lấy thứ này từ đâu ra? Vốn dĩ là của con hay là lấy được từ chỗ nào?” Ông lại hỏi.
Tôi bất giác nhíu chặt đôi mày, trong lòng thầm nghĩ: Nhớ lại năm xưa trong lúc mê man, Hạ Trọng Đường luôn gọi tôi là Phượng, lại còn nói muốn đi tìm bà phải có được miếng ngọc bội này. Hơn nữa, khoảng thời gian trước, gặp được mấy người kì quái, cũng gọi tôi là Phượng Thiên Ngâm, cộng thêm thái độ lạ thường của Bạch Cốt Tinh hôm nay, cứ hỏi liên tục về lai lịch của miếng Huyết Phượng Hoàng này. Rốt cuộc miếng Huyết Phượng Hoàng này có điều gì kì lạ? Hoặc nó đang ẩn chứa bí mật gì? Bạch Cốt Tinh tại sao lại nghiêm nghị như vậy?
Bạch Cốt Tinh thấy tôi im lặng lại hỏi: “Con đừng có lừa gạt ta bằng câu nói nhặt được miếng ngọc Huyết Phượng Hoàng này.”
“Không, miếng Huyết Phượng Hoàng này không phải của con, mà là đồ vật của một người bạn để lại trước khi lâm chung.” Tôi không biết nói về miếng ngọc bội này thế nào, nếu như nói nó là của tôi thì cũng không phải, nói nó không phải của tôi thì rốt cuộc phải giải thích thế nào đây?
“Ồ, thì ra đây không phải đồ của con, thật đáng tiếc. Thật đáng tiếc.” Bạch Cốt Tinh than dài liên hồi, mặt mày chán nản, tiếp tục nói thêm: “Nếu như người bạn của con đã đem thứ đồ quý trọng này tặng lại cho con trước lúc ra đi, có thể nói quan hệ giữa hai người không hề đơn giản, người đó có nói cho con biết lai lịch của miếng ngọc bội này không?”
Tôi càng cau chặt đôi mày hơn trước, lắc đầu nói: “Chưa từng, Vũ thúc có gì thì cứ nói thẳng đi.”
“Hầy, miếng huyết ngọc này, ta cũng mới chỉ nghe sư tôn nhắc đến. Năm đó, ta vẫn còn nhỏ, người nói trên thế gian này có một tộc người thần bí có tên tộc Phượng Hoàng, nghe nói uống máu của bọn họ có thể kéo dài tuổi thọ, tránh được bách độc, người đời gọi máu của họ là máu Phượng Hoàng. Bất luận là người trong triều đình hay trên giang hồ đều muốn tìm được tộc Phượng Hoàng đó, mục đích chính là muốn uống được máu của họ. Mong muốn tìm được tộc Phượng Hoàng không hề kém hơn việc tìm được đá tứ thần thú, nói cho cùng đá tứ thần thú đó đều thuộc về hoàng gia, khó tìm, thế nhưng tộc Phượng Hoàng thì vẫn có thể tìm kiếm. Đáng tiếc nhiều năm trở lại đây, tất cả đều vô hiệu. Dần dần, có người cho rằng đây chỉ là một truyền thuyết, tộc Phượng Hoàng hoàn toàn không tồn tại trên thế gian này.” Bạch Cốt Tinh than dài một tiếng, ngưng lại đôi lúc rồi lại nói thêm: “Ban đầu bản thân ta cũng không tin, thế nhưng hôm nay nhìn thấy huyết ngọc có tên Huyết Phượng Hoàng này, ta mới tin rằng, truyền thuyết đó là sự thật. Sư tôn của ta từng nói, ngài cũng chỉ mới nghe nói, chỉ người có thân phận cực kỳ tôn quý trong tộc Phượng Hoàng mới có được miếng huyết ngọc như vậy, đỏ hồng như máu, bên trong có một con phượng hoàng, nhìn dưới ánh sáng từ những góc độ khác nhau, con phượng hoàng đó trông chẳng khác nào đang chuyển động, ngẩng đầu hướng lên trời cao. Con xem, miếng huyết ngọc này…”
Nhìn vào con phượng hoàng sinh động đó, trong lòng tôi thầm nhủ, miếng huyết ngọc này không có tên gì ra hồn, nhất định phải gọi là Huyết Phượng Hoàng hay sao?
Tôi liền hỏi: “Ý của Vũ thúc là, chủ nhân của miếng Huyết Phượng Hoàng này chính là người của tộc Phượng Hoàng, hơn nữa, thân phận còn vô cùng tôn quý?”
“Đúng là như vậy. Tuy rằng ta không thể xác định cách thức chính xác giải trừ chất độc Huyết ảnh trên người của Sầm, nhưng nếu như tìm được người này, xin một chút máu của họ để thử, đáng tiếc con lại nói người này đã chết. Hầy, chuyện này cũng đành nghe theo ý trời thôi.” Bạch Cốt Tinh than dài chán nản.
Nghe mấy câu nói của Bạch Cốt Tinh, cả người tôi đều lạnh giá.
Huyết ngọc là của Lạc Ngâm Tâm, mẫu thân của Hạ Chi Lạc, nếu nói Lạc Ngâm Tâm chính là người của tộc Phượng Hoàng, vậy thì máu của Hạ Chi Lạc cũng chính là máu Phượng Hoàng, vậy thì máu của tôi cũng chính là máu Phượng Hoàng… Trong đầu tôi bỗng vang lên câu nói mà kho còn nhỏ Lạc Ngâm Tâm vẫn hay nói cùng Hạ Chi Lạc: “Lạc nhi, con phải nhớ kĩ, cho dù là bất cứ ai, con cũng tuyệt đối không được cho họ nếm thử máu của mình.”
Không được phép cho họ nếm thử máu của mình? Tiếu Tiếu đã từng nếm máu của tôi, Tư Hành Phong cũng đã từng nếm máu của tôi… Thảo nào, Quản Diễm Thành không hề có hiện tượng dị thường khi trúng phải Hắc quả phụ. Thảo nào mà khi tôi với Tầm ở trong hắc điếm, gặp phải hương mê, tôi lại không hề bị sao cả. Không phải Huyết ảnh độc tính mãn liệt đã nuốt trôi Hắc quả phụ mà bởi vì tôi không hề bị trúng Hắc quả phụ, thứ độc đó chẳng hề có tác dụng gì với tôi cả, cơ thể tôi bách độc bất xâm.
Tôi phải cảm thấy vui mừng mới đúng, bởi vì Tầm đã được cứu rồi, mọi người đi tìm thứ máu Phượng Hoàng thần kì này bao lâu nay, không ngờ lại chính là máu chảy trong người tôi. Thế nhưng tại sao tôi lại cảm thấy hoảng sợ thế này chứ? Tại sao vậy? Trước đây tôi vẫn nghĩ mọi chuyện rất đơn giản, tại sao người của tộc Phượng Hoàng lại khó tìm đến vậy? Nếu như tôi nói rằng máu của tôi chính là máu Phượng Hoàng, vậy thì chẳng khác nào tuyên bố với cả thiên hạ rằng mình là một bảo vật hiếm thấy, đợi chờ họ tìm tới, chỉ vì muốn uống một hụm máu của tôi mà náo loạn cả Điệp cung, tôi và Tầm, Khai Tâm, Truy Ức, cả gia đình chúng tôi sẽ lưu lạc khắp nơi vì muốn trốn tránh những con người này… Tôi vô cùng hoảng hốt, phải làm thế nào mới được đây?
“Mẫu thân, người làm sao thế? Tại sao sắc mặt trông xấu vậy?” Khai Tâm đưa tay lắc lư trước mặt tôi.
Tôi định thần lại, nói: “Không sao cả, đột nhiên ta cảm thấy hơi thất vọng, đúng là hi vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều.”
“Nha đầu, cũng không cần phải thất vọng quá, hôm nay dựa vào miếng ngọc Huyết Phượng Hoàng này, coi như đã chứng thực được tộc người kia có tồn tại trên thế gian này, đây cũng đã là một hi vọng rồi. Ừm, đợi sau khi làm xong chuyện của Thành nhi, lão phu sẽ chuẩn bị lên đường đi tìm kiếm một phen, liệu có thể cho lão phu mượn tạm miếng ngọc bội này không?” Bạch Cốt Tinh nói.
“Vũ thúc cứ việc cầm lấy đi.” Tôi ngưng lại đôi chút rồi nói: “Lạc Bảo vẫn còn một chuyện muốn thỉnh giáo Vũ thúc, nếu tìm được máu Phượng Hoàng, người định làm thế nào?”
Bạch Cốt Tinh trầm tư một hồi rồi nói: “Cho uống. Đây chính là cách làm trực tiếp nhất, tốt lành nhât, mặc dù không nhất định có tác dụng đâu, nhưng kiểu gì cũng phải thử một lần xem sao.”
Cho uống?
Lấy lí do luyện công, tôi liền tạm biệt Bạch Cốt Tinh, đưa Khai Tâm cùng Tiểu Truy Ức và Hoắc Vô Ảnh cùng đi. Trên đường quay về phòng, tôi vẫn luôn suy nghĩ phải tìm lí do gì mới bắt Tầm uống máu của tôi được.
Bỗng nhiên, Truy Ức liền gọi: “Tầm ca ca, miếng ngọc bội đó của huynh, đại thúc đã mang tặng cho Nhật Sứ thúc thúc rồi, huynh không được đòi lại miếng ngọc trên người ta nữa đâu đấy, nếu không thì huynh chính là chó con hẹp hòi vô lại.”
Câu nói này đã khiến tôi định thần lại, tôi liền nói với Khai Tâm: “Con để cho cô bé gọi mình một cách ghê rợn như thế từ khi nào hả? Không phải mẫu thân đã bảo con đổi thành họ Dạ rồi sao?”
“Mẫu thân, người đáng thương nhất chính là con đây này, lúc thì mang họ này, lúc lại mang họ khác, tự người nghe đi, Tâm ca ca, Khai Tâm ca ca, như vậy chẳng phải càng ghê rợn hơn sao? Con nghe thấy mà trái tim quặn thắt lại. Dạ ca ca, Dã ca ca, nghe vậy giống như đang gọi con sao? Dã ca ca, con cũng đâu có giống như mẹ, đến đâu cũng thích xoạc chân[1].”
[1] Ở Trung Quốc cụm từ này ám chỉ người lăng nhăng, đào hoa.
“Cái thằng tiểu tử chết tiệt này, dám nói mẫu thân con như vậy hả, con lại ngứa đòn rồi sao, muốn chết hả?” Tôi liền lườm ngọt Khai Tâm một cái.
“Xoạc chân? Xoạc chân có nghĩa là gì?” Hoắc Vô Ảnh lại hiếu học lên tiếng.
“Xoạc chân chính là… ưm ưm ưm…” Khai Tâm đúng là một thằng nhóc lắm lời, tôi liền đặt tay bịt chặt miệng nó lại, để nói khỏi nói năng lăng nhăng khiến Hoắc Vô Ảnh hiểu lầm.
Sau khi đuổi Khai Tâm cùng Truy Ức đi chỗ khác, tôi liền giải thích cho Hoắc Vô Ảnh: “Xoạc chân chính là xoạc chân, chẳng có ý nghĩa gì khác, khi luyện công, ngươi vẫn hay xoạc chân, chỉ có đúng nghĩa đó mà thôi.”
“Thật không?” Hoắc Vô Ảnh chẳng mấy tin tưởng.
“Tin hay không tùy ngươi. Ây da, đã đến giờ ngồi thiền rồi, ta phải đi trước đây.” Nhanh chóng nói lời tạm biệt Hoắc Vô Ảnh, bởi vì tôi muốn dành chút thời gian nghĩ cách để Tầm uống máu của tôi mà không hề nghi ngờ.
Màn đêm buông xuống, Tầm đã quay về.
Tôi cố gắng chịu đựng nỗi đau đớn truyền về từ cánh tay trái, đặt bát máu khó khăn lắm mới có được ra trước mặt chàng rồi mỉm cười nói: “Lại đây nào, Dạ tiên sinh, mau chóng uống thứ này vào.”
Chàng nhìn vào bát máu tươi trước mặt, đôi mày cau lại, mím chặt đôi môi mỏng gợi cảm lại, nghi hoặc hỏi: “Dạ phu nhân, có thể giải thích đôi chút, đây là thứ gì không?”
“Máu đó, Dạ tiên sinh.” Tôi vẫn mỉm cười đáp lại.
“Máu gì vậy? Dạ phu nhân?” Tầm lại hỏi.
“Máu hươu, Dạ tiên sinh.” Tôi mỉm cười.
“Máu hươu? Dụng ý của Dạ phu nhân là gì?” Tầm nhướng cao đôi mày nhìn tôi rồi hỏi.
Tôi ngồi lên đùi của Tầm, đưa tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt như ngọc tạc của chàng rồi nói: “Dạ tiên sinh, nói một cách thô tục thì phụ nữ ba mươi như sài lang, bốn mươi như hổ báo, còn ta bây giờ vừa như sài lang, lại vừa như hổ báo. Nào lại đây, uống hết nó đi.”
Uống đi, cho dù có tác dụng hay không, chỉ cần chàng uống vào là tôi sẽ cảm thấy an tâm hơn.
Lúc này, Tầm liền mặt đầy nộ khí, đỉnh đầu bốc khói, tôi biết cách thức này của mình vô cùng ngốc nghếch, hơn nữa còn dễ làm tổn thương lòng tự trọng của người đàn ông, thế nhưng ngoài cách này ra, tôi thực sự chẳng tìm ra được nguyên do nào khác để chàng uống máu cả.
Lần này Tầm đã thực sự tức giận, sắc mặt sầm sì, nhưng thái độ vẫn tĩnh lặng như bình thường. Chàng cầm bát máu của tôi đặt sang một bên, bế xốc tôi lên, đi vào phòng trong, vừa đi vừa nghiến răng nghiến lợi nói: “Dạ phu nhân làm vậy chính là bày tỏ sự bất mãn với Dạ mỗ? Vậy bây giờ chúng ta hãy thử xem, có phải Dạ mỗ thực sự đã khiến cho Dạ phu nhân thất vọng?”
Tôi nhanh mắt nhanh tay lẹ ôm chặt lấy cột nhà, ai ngờ bị Tầm gạt đi một cách vô tình.
“Dạ tiên sinh, chờ một chút, cho dù muốn thử thì chàng cũng phải uống hết bát máu đó đi đã. Không biết liệu nó có thần kì như lời đồn thổi không, ít nhiều chàng cũng phải để ta chứng kiến một lần xem sao chứ. Thứ máu hươu này có chứa amino axit, vitamin, nguyên tố vi lượng…, có thể bổ sung được nhiều dưỡng chất mà cơ thể cần thiết, có thể bổ hư, lợi máu, cũng có công dụng hiệu quả với tim mạch, mất ngủ, hay quên, vết thương, phong thấp… Điều quan trọng nhất chính là nó có thể tạo ra tế bào mới, cải thiện chức năng của đại não, nâng cao khả năng miễn dịch, chống mệt mỏi, kéo dài tuổi trẻ, còn nữa…” Tôi muốn đem hết những từ miêu tả công hiệu của thuốc trong những mẩu quảng cáo đã nghe được trước kia nói hết một lượt, nhưng lại bị Tầm ngồi đối diện đưa tay che miệng đi.
Bờ môi của Tầm khẽ cong về phía trước, nhìn vào dáng vẻ quyến rũ chết người đó, tôi hoàn toàn quên mất mình phải nói thêm gì nữa.
Chàng dùng giọng nói trầm ồm thì thầm bên tai tôi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó…sau đó…” Tôi lắp ba lắp bắp, không biết phải nói thêm gì.
Không được, bây giờ tôi phải kiên định, phải coi sắc như không, để chàng uống hết bát máu kia mới là điều quan trọng nhất. Tôi hoang mang nhảy xuống giường, thận trọng bê bát máu đó lại, nói với chàng bằng giọng đáng thương: “Uống đi, ta đã phải chờ đợi rất lâu mới chờ được con hươu ngốc nghếch này tự đâm đầu vào cây đột tử, khó khăn mới lấy được bát máu này. Coi như chàng mở lòng tốt, nể tình ta đã vô cùng vất vả, uống hết nó đi, được không?”
Bỗng nhiên, Tầm bật cười lớn tiếng, đưa tay nhận lấy bát máu từ tay tôi, bàn tay còn lại đưa lên sờ cằm tôi, đôi môi mỏng gợi cảm khẽ nhoẻn lên rồi nói: “Thật sao? Vậy thì này mai ta phải đi xem xem, rốt cuộc con hươu nào lại ngốc nghếch như vậy?”
Chàng nói xong, liền nâng bát máu lên uống, tận mắt nhìn chàng uống hết sạch, cuôi cùng tôi mới an tâm được.
Bờ môi của Tầm dính đầy máu của tôi, trông vô cùng quyến rũ, tôi vừa định lấy khăn tay lau đi cho chàng, ai ngờ, chàng vứt chiếc bát không sang một bên, xông mạnh về phía tôi, chiếm lĩnh đôi môi của tôi, mỉm cười tà ác: “Dùng thứ này của nàng lau sạch cho ta đi.”
Lau thì lau, dù gì đây cũng chính là máu của chính tôi, mỗi một giọt đều đắt giá ngàn vàng, hu hu hu, không được lãng phí đâu…
Danh sách chương