1
“Thượng Quan… mau đặt ta xuống…” Tôi nắm lấy tay áo của chàng, nhẹ nhàng lên tiếng.
Tầm nghe lời, tìm chỗ sạch sẽ, bằng phẳng, nhẹ nhàng đặt tôi xuống, sau đó chàng cũng ngồi xuống, vẫn ôm tôi trong lòng. Chàng nắm chặt lấy bàn tay tôi rồi nghẹn ngào nói: “Lạc, hãy để ta xem vết thương của nàng.”
Tôi khẽ lắc đầu rồi nói: “Chàng hãy… xử lí… vết thương của mình… trước đi.”
“Lạc, nàng vẫn đang chảy máu đó.” Đôi mày chàng nhíu chặt lại, kiên quyết muốn xem vết thương của tôi trước. Tôi liền nắm lấy tay chàng, lắc đầu đầy kiên định.
“Chàng phải làm theo… những lời ta nói… nếu không ta…”
“Được! Được!” Chàng than dài một tiếng, lấy lọ thuốc trị thương từ trong người ra, nhanh chóng băng bó lại vết thương cho bản thân.
“Thượng Quan… tóc của chàng… tại sao lại đen lại…”
“Lạc, để ta xem vết thương của nàng.”
“Thượng Quan… độc đã giải hết rồi… chàng không sao rồi… ta cảm thấy vui lắm…”
“Lạc, để ta xem vết thương của nàng.”
“Thượng Quan…bộ dạng chàng khóc… thực sự rất xấu…”
“Lạc…”
“Thượng Quan… trước khi ta chết… ta muốn nghe chàng nói ba chữ…”
“Lạc, không thể nào…”
“Ây da, không phải là ba chữ đó.” Tôi kích động đến mức quên mình, kéo mạnh áo chàng rồi thét lớn. Hầy! Thật đúng là, câu mà người ta muốn nghe đâu phải ba chữ đó.
“Lạc, nàng…” Sau khi nghe được công phu sư tử rống của tôi, Tầm ngây lặng người đi.
Không lâu sau, chàng liền định thần lại, đưa mắt nhìn về phần eo của tôi, sau đó, chàng không chỉ thô lỗ cởi tấm áo trắng đỏ thắm trên người tôi, còn lôi từ trong đó ra một bọc vải đầy máu, trong đó còn đựng thứ trông giống như ruột heo, hơn nữa còn không ngừng chảy máu tươi khi bị nắm trong tay chàng. Vào thời khắc này, khuôn mặt tuấn tú của chàng đen sầm lại, gân xanh nổi bần bật, hai mày nhíu chặt, nhấc cao thứ đồ bất minh kia chỉ vào đó rồi hỏi tôi: “Dạ phu nhân, xin hỏi đây là cái gì?”
Tôi đưa tay day nhẹ hai huyệt thái dương, lắp ba lắp bắp đáp lại: “À… là máu chó.”
“Cái gì? Máu chó?” Chàng thét lớn tiếng.
“Hả? Không phải đâu, là máu gà rừng đó.” Tôi không dám nhìn chàng, cúi rạp đầu xuống, chàng dùng hai ngón tay xách thứ đồ đẫm máu đó lên rồi vứt đi rất xa.
“Dạ phu nhân, xin chỉ rõ tác dụng của thứ đồ đó?” Chàng dùng hai ngón tay dính máu nâng cằm tôi lên, ép tôi nhìn thẳng vào chàng.
Để kích thích Phượng Vũ Quân, bắt ông ta thu tay lại, tôi liền chạy về tân phòng trong lăng mộ, tìm kiếm rất lâu mới ra được một thanh kiếm mềm cùng một bọc bông mềm, sau đó tôi liền tới khu nấu ăn tìm ruột heo và mấy con gà rừng, giết một con, lấy hết máu, sau đó chạy nhanh lại nơi giao chiến. Lúc đó thần trí của Phượng Vũ Quân đã bất minh, tôi chẳng còn cách nào khác kích thích ông ta bằng cái chết của Phượng Thiên Ngâm, nếu không, Tầm thực sự chẳng thể nào sống tiếp được nữa. Thà rằng như vậy, chi bằng đặt cược một lần, may mà tôi đã thắng cược, Phượng Vũ Quân thực sự đã dừng tay lại. Sau cùng, khi nhìn thấy nụ cười quái dị của Phượng Bách Cốc, tôi biết hắn nhất định đã nhận ra tôi giả chết.
Tôi đảo mắt vài vòng, sau đó đưa lời chọc ghẹo: “Dạ phu nhân rất ít có cơ hội thấy Dạ tiên sinh nước mắt đầm đìa, nếu như đã tìm được cơ hội, Dạ phu nhân cũng biết nắm lấy thời cơ. Hầy, nói lại thì, người bái đường cùng ta cũng biết rằng ta giả chết, Dạ tiên sinh, chàng thực sự kém cỏi quá.”
Sắc mặt của Dạ tiên sinh càng lúc càng khó coi, để phòng chàng tức giận phát cáu, tôi nhanh chóng nhảy ra khỏi lòng, làm bộ mặt xấu chọc chàng.
Không bao lâu, bên tai liền vang lên tiếng rống đầy phẫn nộ của Dạ tiên sinh, kinh động hết tất cả các loài động vật trong rừng, chim chóc bay đi tan tác.
Chuyện tôi và Phượng Bách Cốc bái đường đã trở thành cái gai trong mắt người đàn ông hẹp hòi kia. Đợi sau khi ra khỏi núi Phượng Hoàng, việc đầu tiên người đàn ông hẹp hòi này làm chính là ép tôi phải mặc y phục tân nương đỏ thắm lần nữa. Cuối cùng, tôi đã được thỏa nguyện.
2
Một ngày, mặt trời lên cao, cuối cùng tôi đã đặt chân lên Tuyết Sơn. Cảnh tượng trắng xóa hiện lên trước mặt, may mà tôi đã chuẩn bị trước chiếc mũ chùm đầu, nếu không nhất định sẽ chết vì tuyết.
“Dạ phu nhân, nàng bắt ta phải mặc như thế này sao?” Giọng nói của Tầm vang lại từ phía sau.
Quay người lại, qua lớp vải mỏng, nhìn vào Tầm với phục trang đầy đủ, oai hùng, tôi nhoẻn miệng lên, bật cười đắc ý.
Nhìn xem, bộ phục trang trượt tuyết đặc chế vừa giữ ấm lại mĩ quan, vừa dễ chịu lại thực dụng, mắt đeo kính trượt tuyết vô cùng ‘oai dũng’ được chế tạo thành công sau nhiều lần thất bại, dưới chân đi đôi bốt trượt tuyết, với ván trượt cùng gậy chống chuyên dụng, có điều không biết chất lượng ra sao.
Thực ra, ban đầu tôi đã định buông tha cho chàng, muốn trách phải trách nửa tháng sau khi làm lễ bái đường.
Buổi tối hàng ngày, tôi đều mất thời gian một canh giờ, lau sạch bóng miếng ngọc bội Huyết Phượng Hoàng, ngốc nghếch nhìn qua ngắm lại, tiếc nuối vì chưa nhận ra được hiện tượng dị thường mà chàng thường nói.
“Dạ tiên sinh, không phải chàng nói miếng ngọc bội Huyết Phượng Hoàng này sẽ có hiện tượng dị thường khi gặp ánh trăng sao? Tại sao ta đã đặt nó dưới ánh trăng nửa tháng nay mà không thấy được hiện tượng chàng nói?” Tôi cầm miếng ngọc bội ngắm tới ngắm lui dưới ánh trăng đêm, mãi mà chẳng tìm ra điều gì bất thường.
Tầm cầm lấy miếng ngọc bội đặt dưới ánh trăng, nhướng cao đôi mày rồi hỏi: “Vậy sao? Dạ phu nhân, hôm nay là ngày bao nhiêu?”
“Mười bốn.” Tôi đáp.
“Mới mười bốn à. Ồ, ta quên không nói, miếng Huyết Phượng Hoàng này chỉ có hiện tượng dị thường dưới ánh trăng mùng một thôi.” Chàng nhoẻn miệng cười, mang theo mấy phần trêu chọc. Mỗi lần nụ cười đó xuất hiện, tôi biết, bản thân lại bị chàng chọc ghẹo.
“Dạ tiên sinh, chàng hình như càng ngày càng giảo hoạt rồi đó.” Tôi nhướng mày đáp lại.
Tưởng tôi là kẻ ngốc sao, mùng một hàng tháng lấy đâu ra ánh trăng? “Cũng như nhau thôi.” Chàng lại không nghĩ vậy, bật cười sau đó tự mình đi vào giường trước.
Mãi cho tới hôm rằm, mặt trăng tròn vạnh, tôi vô ý đặt nó dưới ánh trăng, hiện tượng dị thường kia đã xuất hiện. Ánh trăng chiếu qua miếng ngọc bội hình một mộ huyệt quái dị dưới mặt đất. Sau đó, tôi mới biết, hình ảnh mộ huyệt quái dị đó chính là mộ huyệt ban đầu của Hoàng thất. Tầm là người của Hoàng thất, làm sao lại không biết nơi đó? Nói trắng ra thì chúng tôi cũng chỉ là mèo mù vớ cá rán mà thôi.
Vì chuyện tôi giả chết lần trước, chàng thi thoảng lại ‘ức hiếp’ tôi. Thân là phụ nữ, tôi đương nhiên không chịu khuất phục trước cường quyền, tôi nhất định phải gỡ lại một ván, thế nhưng cần phải chờ đợi thời cơ. Lúc này, chẳng phải cơ hội ngàn năm có một đã xuất hiện rồi sao?
Sau một hồi nhớ lại, tôi đưa mắt nhìn lên khuôn mặt chàng, nhướn cao đôi mày, khẽ hừm một tiếng rồi nói: “Không tệ đâu! Dạ tiên sinh không cần phải lo lắng, chàng phải biết đạo lí kính trên nhường dưới, đến trước đến sau chứ, lần sau sẽ đến lượt chàng.”
Tôi khẽ xua tay cùng Tầm, ra hiệu chàng tránh sang một bên, đưa mắt nhìn về phía Bạch Cốt Tinh đang ngồi trên chiếc xe trượt tuyết, mà người cầm lái chính là Tướng Quân.
“Lạc Lạc, con cho rằng chúng ta có thể tin vào tên nhóc này không?” Bạch Cốt Tinh đang mặc một bộ y phục trượt tuyết trên người, nhìn tôi bằng ánh mắt kì quái.
Lần này lên Tuyết Sơn, chính là chuyến du lịch trăng mật đầu tiên của tôi và Tầm, điều này phải cảm ơn Hàng Thành. Bởi thân mang trọng thương, trong đại hội võ lâm, cậu ta đã bại dưới tay Quản Diễm Thành. Có điều, hôm đó, cậu ta đã đỡ thay một chưởng cho Hoắc hái hoa, khiến cho mọi người trong Điệp cung cảm động, nhất thời bỏ qua mọi hiềm khích trước kia, cuối cùng đã có thể ngồi vững trên chức vị cung chủ Điệp cung đó.
Sức khỏe của Bạch Cốt Tinh tuy rằng đã hồi lại, nhưng võ công cả đời bị phế bỏ, trở thành bộ dạng ‘tóc bạc phất phơ’ như hiện nay, cả ngày đòi được đi chơi, vô tình nghe trộm được tôi với Tầm định đi Tuyết Sơn, liền ăn vạ đòi theo bằng được. Đã nói với người bao lần rồi, bảo đừng có theo tới đây, kết quả, cứ theo bằng được, làm một con kì đà chính hiệu, lại còn lôi theo hai con kì đà con là Khai Tâm và Truy Ức nữa. Bởi vậy chuyến du lịch trăng mật của tôi và Tầm nhanh chóng biến thành du lịch gia đình.
“Vũ thúc, người cứ yên tâm, chó khác con không dám nói chứ Tướng Quân nhất định có thể tin tưởng được.” Tôi mỉm cười giảo hoạt.
Bố đã từng dạy dỗ tôi rằng, làm người phải nhân đạo. Cho nên, tôi cũng âm thầm cầu phúc cho Bạch Cốt Tinh, đợi lúc nữa khi từ biệt Tướng Quân, nhất định sẽ dặn nó phải biết kính trọng người già.
Bạch Cốt Tinh bán tin bán nghi ngồi thẳng người lên.
Tôi liền ngồi xổm xuống, vuốt đầu Tướng Quân, sau đó đứng lên, lớn tiếng ra lệnh cho Tướng Quân: “Ready? Go!”
Lời nói vừa dứt, thân hình hùng dũng của Tướng Quân đã chồm lên, tiếp đó là tiếng thét chói tai của Bạch Cốt Tinh.
Thôi chết, tôi quên không hỏi xem Bạch Cốt Tinh có bị bệnh tim hay huyết áp cao hay không?
Tôi quay sang nói với Tầm: “Dạ tiên sinh, bây giờ đến lượt chàng rồi đấy, tốc độ phải nhanh đấy, nếu như Vũ thúc có mệnh hệ gì, chàng phải chịu trách nhiệm hoàn toàn đó.” Nói cho cùng tôi cũng không phải người được đào tạo chuyên nghiệp về lãnh vực trượt tuyết, nếu như chiếc xe trượt đó giữa đường tung bay thì cuộc sống của tôi lại tràn đầy mây đen.
Tầm đưa mắt nhìn tôi, than dài một tiếng, sau đó thân thủ nhanh nhẹn chống gậy và trượt xuống núi.
Oa, soái ca quả nhiên là thông minh, nhanh hiểu, chỉ cần nghe mấy lời truyền đạt kinh nghiệm mà thông hiểu mọi thứ, nhìn xem, dáng vẻ trượt tuyết đó tuyệt đẹp biết bao!
“Mẫu thân, người đang chảy nước miếng đó.” Khai Tâm tận tình nhắc nhở.
“Nhãi ranh, cách một lớp áo vải mà con vẫn nhìn thấy sao? Mắt con có tia X-quang sao chứ?” Khai Tâm cũng trùm một chiếc mũ kín kẽ, tôi đưa tay vào trong nhéo cho một cái, đúng là rất khoái.
“Đau quá.”
“Ai bảo con dám cười mẫu thân.”
“Phụ thân cùng Nhật Sứ gia gia liệu có xảy ra chuyện gì không?” Khai Tâm tựa lại gần, lo lắng cất tiếng hỏi.
“Không đâu, phụ thân con khinh công tuyệt đỉnh, hôm nay để cho chàng hoạt động gân cốt đôi chút.”.”
“Đại thúc, tại sao con với Tầm ca ca lại không được trượt tuyết?” Truy Ức đeo một chiếc mũ che mặt ngước lên hỏi tôi.
“Bởi vì hai đứa còn nhỏ quá.” Tôi ngồi xổm xuống ôm lấy cô bé rồi đáp.
“Đại thúc, tại sao người lại không trượt?” Truy Ức lại hỏi.
“Bởi vì đại thúc phải bảo trọng sức khỏe.” Nhìn vào thân hình của chàng ở phía xa xăm, tôi mỉm cười vui sướng, hình như tháng này tôi chưa có kinh nguyệt…
“Thượng Quan… mau đặt ta xuống…” Tôi nắm lấy tay áo của chàng, nhẹ nhàng lên tiếng.
Tầm nghe lời, tìm chỗ sạch sẽ, bằng phẳng, nhẹ nhàng đặt tôi xuống, sau đó chàng cũng ngồi xuống, vẫn ôm tôi trong lòng. Chàng nắm chặt lấy bàn tay tôi rồi nghẹn ngào nói: “Lạc, hãy để ta xem vết thương của nàng.”
Tôi khẽ lắc đầu rồi nói: “Chàng hãy… xử lí… vết thương của mình… trước đi.”
“Lạc, nàng vẫn đang chảy máu đó.” Đôi mày chàng nhíu chặt lại, kiên quyết muốn xem vết thương của tôi trước. Tôi liền nắm lấy tay chàng, lắc đầu đầy kiên định.
“Chàng phải làm theo… những lời ta nói… nếu không ta…”
“Được! Được!” Chàng than dài một tiếng, lấy lọ thuốc trị thương từ trong người ra, nhanh chóng băng bó lại vết thương cho bản thân.
“Thượng Quan… tóc của chàng… tại sao lại đen lại…”
“Lạc, để ta xem vết thương của nàng.”
“Thượng Quan… độc đã giải hết rồi… chàng không sao rồi… ta cảm thấy vui lắm…”
“Lạc, để ta xem vết thương của nàng.”
“Thượng Quan…bộ dạng chàng khóc… thực sự rất xấu…”
“Lạc…”
“Thượng Quan… trước khi ta chết… ta muốn nghe chàng nói ba chữ…”
“Lạc, không thể nào…”
“Ây da, không phải là ba chữ đó.” Tôi kích động đến mức quên mình, kéo mạnh áo chàng rồi thét lớn. Hầy! Thật đúng là, câu mà người ta muốn nghe đâu phải ba chữ đó.
“Lạc, nàng…” Sau khi nghe được công phu sư tử rống của tôi, Tầm ngây lặng người đi.
Không lâu sau, chàng liền định thần lại, đưa mắt nhìn về phần eo của tôi, sau đó, chàng không chỉ thô lỗ cởi tấm áo trắng đỏ thắm trên người tôi, còn lôi từ trong đó ra một bọc vải đầy máu, trong đó còn đựng thứ trông giống như ruột heo, hơn nữa còn không ngừng chảy máu tươi khi bị nắm trong tay chàng. Vào thời khắc này, khuôn mặt tuấn tú của chàng đen sầm lại, gân xanh nổi bần bật, hai mày nhíu chặt, nhấc cao thứ đồ bất minh kia chỉ vào đó rồi hỏi tôi: “Dạ phu nhân, xin hỏi đây là cái gì?”
Tôi đưa tay day nhẹ hai huyệt thái dương, lắp ba lắp bắp đáp lại: “À… là máu chó.”
“Cái gì? Máu chó?” Chàng thét lớn tiếng.
“Hả? Không phải đâu, là máu gà rừng đó.” Tôi không dám nhìn chàng, cúi rạp đầu xuống, chàng dùng hai ngón tay xách thứ đồ đẫm máu đó lên rồi vứt đi rất xa.
“Dạ phu nhân, xin chỉ rõ tác dụng của thứ đồ đó?” Chàng dùng hai ngón tay dính máu nâng cằm tôi lên, ép tôi nhìn thẳng vào chàng.
Để kích thích Phượng Vũ Quân, bắt ông ta thu tay lại, tôi liền chạy về tân phòng trong lăng mộ, tìm kiếm rất lâu mới ra được một thanh kiếm mềm cùng một bọc bông mềm, sau đó tôi liền tới khu nấu ăn tìm ruột heo và mấy con gà rừng, giết một con, lấy hết máu, sau đó chạy nhanh lại nơi giao chiến. Lúc đó thần trí của Phượng Vũ Quân đã bất minh, tôi chẳng còn cách nào khác kích thích ông ta bằng cái chết của Phượng Thiên Ngâm, nếu không, Tầm thực sự chẳng thể nào sống tiếp được nữa. Thà rằng như vậy, chi bằng đặt cược một lần, may mà tôi đã thắng cược, Phượng Vũ Quân thực sự đã dừng tay lại. Sau cùng, khi nhìn thấy nụ cười quái dị của Phượng Bách Cốc, tôi biết hắn nhất định đã nhận ra tôi giả chết.
Tôi đảo mắt vài vòng, sau đó đưa lời chọc ghẹo: “Dạ phu nhân rất ít có cơ hội thấy Dạ tiên sinh nước mắt đầm đìa, nếu như đã tìm được cơ hội, Dạ phu nhân cũng biết nắm lấy thời cơ. Hầy, nói lại thì, người bái đường cùng ta cũng biết rằng ta giả chết, Dạ tiên sinh, chàng thực sự kém cỏi quá.”
Sắc mặt của Dạ tiên sinh càng lúc càng khó coi, để phòng chàng tức giận phát cáu, tôi nhanh chóng nhảy ra khỏi lòng, làm bộ mặt xấu chọc chàng.
Không bao lâu, bên tai liền vang lên tiếng rống đầy phẫn nộ của Dạ tiên sinh, kinh động hết tất cả các loài động vật trong rừng, chim chóc bay đi tan tác.
Chuyện tôi và Phượng Bách Cốc bái đường đã trở thành cái gai trong mắt người đàn ông hẹp hòi kia. Đợi sau khi ra khỏi núi Phượng Hoàng, việc đầu tiên người đàn ông hẹp hòi này làm chính là ép tôi phải mặc y phục tân nương đỏ thắm lần nữa. Cuối cùng, tôi đã được thỏa nguyện.
2
Một ngày, mặt trời lên cao, cuối cùng tôi đã đặt chân lên Tuyết Sơn. Cảnh tượng trắng xóa hiện lên trước mặt, may mà tôi đã chuẩn bị trước chiếc mũ chùm đầu, nếu không nhất định sẽ chết vì tuyết.
“Dạ phu nhân, nàng bắt ta phải mặc như thế này sao?” Giọng nói của Tầm vang lại từ phía sau.
Quay người lại, qua lớp vải mỏng, nhìn vào Tầm với phục trang đầy đủ, oai hùng, tôi nhoẻn miệng lên, bật cười đắc ý.
Nhìn xem, bộ phục trang trượt tuyết đặc chế vừa giữ ấm lại mĩ quan, vừa dễ chịu lại thực dụng, mắt đeo kính trượt tuyết vô cùng ‘oai dũng’ được chế tạo thành công sau nhiều lần thất bại, dưới chân đi đôi bốt trượt tuyết, với ván trượt cùng gậy chống chuyên dụng, có điều không biết chất lượng ra sao.
Thực ra, ban đầu tôi đã định buông tha cho chàng, muốn trách phải trách nửa tháng sau khi làm lễ bái đường.
Buổi tối hàng ngày, tôi đều mất thời gian một canh giờ, lau sạch bóng miếng ngọc bội Huyết Phượng Hoàng, ngốc nghếch nhìn qua ngắm lại, tiếc nuối vì chưa nhận ra được hiện tượng dị thường mà chàng thường nói.
“Dạ tiên sinh, không phải chàng nói miếng ngọc bội Huyết Phượng Hoàng này sẽ có hiện tượng dị thường khi gặp ánh trăng sao? Tại sao ta đã đặt nó dưới ánh trăng nửa tháng nay mà không thấy được hiện tượng chàng nói?” Tôi cầm miếng ngọc bội ngắm tới ngắm lui dưới ánh trăng đêm, mãi mà chẳng tìm ra điều gì bất thường.
Tầm cầm lấy miếng ngọc bội đặt dưới ánh trăng, nhướng cao đôi mày rồi hỏi: “Vậy sao? Dạ phu nhân, hôm nay là ngày bao nhiêu?”
“Mười bốn.” Tôi đáp.
“Mới mười bốn à. Ồ, ta quên không nói, miếng Huyết Phượng Hoàng này chỉ có hiện tượng dị thường dưới ánh trăng mùng một thôi.” Chàng nhoẻn miệng cười, mang theo mấy phần trêu chọc. Mỗi lần nụ cười đó xuất hiện, tôi biết, bản thân lại bị chàng chọc ghẹo.
“Dạ tiên sinh, chàng hình như càng ngày càng giảo hoạt rồi đó.” Tôi nhướng mày đáp lại.
Tưởng tôi là kẻ ngốc sao, mùng một hàng tháng lấy đâu ra ánh trăng? “Cũng như nhau thôi.” Chàng lại không nghĩ vậy, bật cười sau đó tự mình đi vào giường trước.
Mãi cho tới hôm rằm, mặt trăng tròn vạnh, tôi vô ý đặt nó dưới ánh trăng, hiện tượng dị thường kia đã xuất hiện. Ánh trăng chiếu qua miếng ngọc bội hình một mộ huyệt quái dị dưới mặt đất. Sau đó, tôi mới biết, hình ảnh mộ huyệt quái dị đó chính là mộ huyệt ban đầu của Hoàng thất. Tầm là người của Hoàng thất, làm sao lại không biết nơi đó? Nói trắng ra thì chúng tôi cũng chỉ là mèo mù vớ cá rán mà thôi.
Vì chuyện tôi giả chết lần trước, chàng thi thoảng lại ‘ức hiếp’ tôi. Thân là phụ nữ, tôi đương nhiên không chịu khuất phục trước cường quyền, tôi nhất định phải gỡ lại một ván, thế nhưng cần phải chờ đợi thời cơ. Lúc này, chẳng phải cơ hội ngàn năm có một đã xuất hiện rồi sao?
Sau một hồi nhớ lại, tôi đưa mắt nhìn lên khuôn mặt chàng, nhướn cao đôi mày, khẽ hừm một tiếng rồi nói: “Không tệ đâu! Dạ tiên sinh không cần phải lo lắng, chàng phải biết đạo lí kính trên nhường dưới, đến trước đến sau chứ, lần sau sẽ đến lượt chàng.”
Tôi khẽ xua tay cùng Tầm, ra hiệu chàng tránh sang một bên, đưa mắt nhìn về phía Bạch Cốt Tinh đang ngồi trên chiếc xe trượt tuyết, mà người cầm lái chính là Tướng Quân.
“Lạc Lạc, con cho rằng chúng ta có thể tin vào tên nhóc này không?” Bạch Cốt Tinh đang mặc một bộ y phục trượt tuyết trên người, nhìn tôi bằng ánh mắt kì quái.
Lần này lên Tuyết Sơn, chính là chuyến du lịch trăng mật đầu tiên của tôi và Tầm, điều này phải cảm ơn Hàng Thành. Bởi thân mang trọng thương, trong đại hội võ lâm, cậu ta đã bại dưới tay Quản Diễm Thành. Có điều, hôm đó, cậu ta đã đỡ thay một chưởng cho Hoắc hái hoa, khiến cho mọi người trong Điệp cung cảm động, nhất thời bỏ qua mọi hiềm khích trước kia, cuối cùng đã có thể ngồi vững trên chức vị cung chủ Điệp cung đó.
Sức khỏe của Bạch Cốt Tinh tuy rằng đã hồi lại, nhưng võ công cả đời bị phế bỏ, trở thành bộ dạng ‘tóc bạc phất phơ’ như hiện nay, cả ngày đòi được đi chơi, vô tình nghe trộm được tôi với Tầm định đi Tuyết Sơn, liền ăn vạ đòi theo bằng được. Đã nói với người bao lần rồi, bảo đừng có theo tới đây, kết quả, cứ theo bằng được, làm một con kì đà chính hiệu, lại còn lôi theo hai con kì đà con là Khai Tâm và Truy Ức nữa. Bởi vậy chuyến du lịch trăng mật của tôi và Tầm nhanh chóng biến thành du lịch gia đình.
“Vũ thúc, người cứ yên tâm, chó khác con không dám nói chứ Tướng Quân nhất định có thể tin tưởng được.” Tôi mỉm cười giảo hoạt.
Bố đã từng dạy dỗ tôi rằng, làm người phải nhân đạo. Cho nên, tôi cũng âm thầm cầu phúc cho Bạch Cốt Tinh, đợi lúc nữa khi từ biệt Tướng Quân, nhất định sẽ dặn nó phải biết kính trọng người già.
Bạch Cốt Tinh bán tin bán nghi ngồi thẳng người lên.
Tôi liền ngồi xổm xuống, vuốt đầu Tướng Quân, sau đó đứng lên, lớn tiếng ra lệnh cho Tướng Quân: “Ready? Go!”
Lời nói vừa dứt, thân hình hùng dũng của Tướng Quân đã chồm lên, tiếp đó là tiếng thét chói tai của Bạch Cốt Tinh.
Thôi chết, tôi quên không hỏi xem Bạch Cốt Tinh có bị bệnh tim hay huyết áp cao hay không?
Tôi quay sang nói với Tầm: “Dạ tiên sinh, bây giờ đến lượt chàng rồi đấy, tốc độ phải nhanh đấy, nếu như Vũ thúc có mệnh hệ gì, chàng phải chịu trách nhiệm hoàn toàn đó.” Nói cho cùng tôi cũng không phải người được đào tạo chuyên nghiệp về lãnh vực trượt tuyết, nếu như chiếc xe trượt đó giữa đường tung bay thì cuộc sống của tôi lại tràn đầy mây đen.
Tầm đưa mắt nhìn tôi, than dài một tiếng, sau đó thân thủ nhanh nhẹn chống gậy và trượt xuống núi.
Oa, soái ca quả nhiên là thông minh, nhanh hiểu, chỉ cần nghe mấy lời truyền đạt kinh nghiệm mà thông hiểu mọi thứ, nhìn xem, dáng vẻ trượt tuyết đó tuyệt đẹp biết bao!
“Mẫu thân, người đang chảy nước miếng đó.” Khai Tâm tận tình nhắc nhở.
“Nhãi ranh, cách một lớp áo vải mà con vẫn nhìn thấy sao? Mắt con có tia X-quang sao chứ?” Khai Tâm cũng trùm một chiếc mũ kín kẽ, tôi đưa tay vào trong nhéo cho một cái, đúng là rất khoái.
“Đau quá.”
“Ai bảo con dám cười mẫu thân.”
“Phụ thân cùng Nhật Sứ gia gia liệu có xảy ra chuyện gì không?” Khai Tâm tựa lại gần, lo lắng cất tiếng hỏi.
“Không đâu, phụ thân con khinh công tuyệt đỉnh, hôm nay để cho chàng hoạt động gân cốt đôi chút.”.”
“Đại thúc, tại sao con với Tầm ca ca lại không được trượt tuyết?” Truy Ức đeo một chiếc mũ che mặt ngước lên hỏi tôi.
“Bởi vì hai đứa còn nhỏ quá.” Tôi ngồi xổm xuống ôm lấy cô bé rồi đáp.
“Đại thúc, tại sao người lại không trượt?” Truy Ức lại hỏi.
“Bởi vì đại thúc phải bảo trọng sức khỏe.” Nhìn vào thân hình của chàng ở phía xa xăm, tôi mỉm cười vui sướng, hình như tháng này tôi chưa có kinh nguyệt…
Danh sách chương