Gần đây Hoa mỗ rất đen đủi. Bạn bè đều khuyên tôi nên đi thắp hương cúng bái, Hoa mỗ tự nhận bản thân không phải người thành tín, không muốn gặp nạn rồi mới đi cầu bồ tát, vậy thì lời cầu khẩn đó cũng chẳng còn linh nghiệm gì nữa. Hoa mỗ quyết không tin chuyện này, thế là muốn đi mua xổ số. Đứng ở trước cửa hàng, Hoa mỗ đã do dự một hồi lâu, sau cùng nghiến răng rút ra mười đồng, mua một tấm vé số, thận trọng gấp lại rồi để vào trong túi áo, thầm nghĩ mượn nó để chuyển vận.
Mấy ngày sau, Hoa mỗ hân hân hoan hoan chạy đi so giải, kết quả phát hiện chẳng trúng được giải gì, dù chỉ được thưởng năm đồng cũng không, ngược lại còn tổn thất mất mười đồng ban đầu. Tôi tức giận quá xé tan nát tấm vé số đó, vung tay vứt đi, giấy vụn theo làn gió nhẹ, bay mất tông mất dạng.
Đột nhiên, một bà thím đeo tấm vải đỏ bên tay liền xông tới trước mặt tôi rồi nói: “Cô, vứt rác bừa bãi, phạt tiền năm mươi đồng.” Nói xong, bà thím này liền lấy một xấp biên lai ra, đưa tay nhấp nước miếng rồi xé một tờ nhét vào tay tôi.
Tôi nhìn vào tấm biên lai phạt tiền đó không biết nên khóc hay nên cười, tại sao mình lại có thể đen đủi đến mức này chứ? Lại mất năm mươi đồng rồi!
Hoa mỗ mặt mày chảy xệ, chán nản ngồi lên xe buýt đi về nhà, đến lúc xuống xe mới phát hiện vì quá bi thương khi mất năm mươi đồng, mà đã ngồi quá bến, bất đắc dĩ phải đi bộ một khoảng đường khá dài về nhà.
Cả dọc đường đi, Hoa mỗ không ngừng nguyền rủa ông trời, tại sao bản thân lại có thể xui xẻo đến thế? Tại sao tất cả những việc xui xẻo đều đổ lên đầu mình chứ? Bỗng nhiên, Hoa mỗ thét lớn một tiếng vì một vật bất minh đập trúng vào đầu, khiến tôi hoa mày chóng mặt, sao vàng bay quanh. Tôi đang định lớn tiếng mắng mỏ, không biết là tên khốn mù mắt nào vứt đồ linh tinh, lại phát hiện đó là một chiếc túi vuông vắn. Hoa mỗ tiến lên xem xét cặn kẽ, càng nhìn trông lại càng giống chiếc Ipad, dưới ánh đèn đường mờ ảo, tôi liền nhìn thấy hình ảnh quả táo hiện lên trong chiếc túi.
Trong lòng Hoa mỗ cảm thấy vô cùng vui vẻ, đưa mắt nhìn quanh, nhân lúc trời tối chập choạng, không người nhìn thấy, nhặt chiếc túi đó lên, co cẳng chạy nhanh về nhà.
Tôi nhanh chóng chui vào trong phòng mình, vô cùng kích động, hưng phấn, thầm cười hỉ hả trong lòng, bao nhiêu lâu mới thận trọng kéo khóa của chiếc túi đó ra. Quả nhiên, trong đó là một chiếc Ipad màu trắng, máy tính bảng thịnh hành nhất hiện nay. Hoa mỗ mở chiếc của mình ra tra tra cứu cứu, bất giác bật cười lớn tiếng, không ngờ lại là chiếc mới nhất hiện nay.
Hoa mỗ thầm hét lớn trong lòng: “Trời đất quỷ thần ơi, chiếc máy này ít nhất cũng phải trị giá vài vạn đồng, lẽ nào vận mệnh của ta đã biến chuyển rồi sao?”
Tôi nhanh nhanh chóng chóng mở máy lên, muốn xem cái máy này rốt cuộc là của tên xui xẻo nào.
Tôi thăm quan tất cả dữ liệu trong đó. Toàn những tiểu thuyết ngôn tình yêu đương quyến luyến, lằng nhằng, cùng với bộ phim Hàn sướt mướt mới nhất hiện nay. Tôi liền đưa ra phán đoán, chủ nhân cái máy này nhất định là nữ, hơn nữa còn là một nữ sinh ngốc nghếch cả ngày ảo tưởng đến tình yêu lãng mạn.
Khi di chuyển đến một tập tin, bên trong chứa rất nhiều văn kiện mà tôi không biết, trong đó có một file có tên ‘Nhật kí bà mối’. Hoa mỗ cảm thấy hiếu kì, liền nhấn vào đó, đuôi file đó là Mp4.
Tôi liền thầm nghĩ: trong file Mp4 này không biết chứa nội dung gì? Tại sao lại đặt trong file đựng văn bản? Lại còn mang cái tên quái dị như vậy, Nhật kí bà mối? Là thần tiên hay là người?
Nỗi hiếu kì trong người không ngừng thôi thúc, tôi liền ấn vào file đó, trên màn hình hiện ra nội dung khiến cho tôi phải lặng người đi.
Sương khói nhạt nhòa, cát trắng bay loạn.
Một cung điện xuất hiện trước mặt, trên đó viết rõ ba chữ vàng lớn tiếng: Nguyệt Lão Tự.
Hình ảnh trôi qua, một người đàn ông trung niên mặt mày đen sì, mặc áo bào đen xông vào trong điện ra, thét lớn tiếng: “Nguyệt lão, nguyệt lão, lão già chết tiệt, mau ra đây cho gia gia nào.”
“Tới đây, tới đây.” Một ông già râu tóc, lông mày trắng muốt chống gậy loạng chà loạng choạng chạy ra ngoài.
“Cái lão già này, không hiểu ông nối dây tơ hồng kiểu gì đó hả?” Người đàn ông mặt mày tức tối này chỉ thẳng vào mặt ông già tóc bạc rồi đưa lời trách mắng.
“Ây da, nghe lão nói này Diêm Vương Gia, ngọn gió nào đưa ngài đến Nguyệt Lão Tự của lão vậy?” Ông già mặt mày hớn hở đáp lại.
“Cái lão già giảo hoạt này, đừng có giở trò này với ta.” Diêm Vương Gia ngồi lên ghế, đập mạnh tay lên khiến chiếc bàn rung bần bật, sau đó thét một tiếng: “Ta muốn li hôn!”
“Cái… cái gì?” Nguyệt Lão vừa nghe đã giật nảy mình, vội vã lên tiếng: “Hồng nha đầu, mau dâng trà Vụ Lí Thanh lên đây để Diêm Vương Gia uống cho tỉnh rượu.”
“Ta không say.” Diêm Vương Gia thét lớn.
“Dạ, tới đây, tới đây.” Trả lời dứt khoát, tiếp đó một tiểu nha đầu mặc y phục màu đỏ, đầu thắt hai bím, ăn mặc khá thời thượng, tay trái cầm một chiếc máy ảnh kĩ thuật số, tay phải bê một khay trà, chậm rãi bước vào phòng chính.
“Chụp chụp chụp! Lúc nào cũng chỉ biết chụp ảnh tự sướng, cả khu Nguyệt Lão Tự này còn chỗ nào mà ngươi chưa chụp không hả, khiến cho lão đây canh ba nửa đêm đi vệ sinh cũng phải cầm theo một tấm vải che mặt. Nhìn bộ dạng của ngươi lúc này mà xem, mau về phòng thay y phục làm việc mau.” Nguyệt Lão lấy khay trà từ tay tiểu nha đầu, không ngừng phê bình Hồng Nương.
Hồng Nương lại không nghĩ vậy, thì thầm lên tiếng: “Nguyệt Lão gia gia, ngài quê quá, đây là chiếc máy chụp ảnh kĩ thuật số mới nhất được nhập khẩu về từ Mĩ, trong nước phải chờ tới tận tháng tư mới có đấy. Còn nữa, cả chiếc Ipad vừa được đưa ra thị trường không bao lâu, con cũng phải vất vả mãi mới đưa từ nước Mĩ về trước kì hạn đó. Còn nữa, gia gia suốt ngày mặc y phục làm việc do Ngọc Đế phát, quê quá, đồ con mặc được gọi là thời thượng, con chưa mặc y phục như Spider Man với Super Man là khá lắm rồi.”
“Cái con nha đầu thối này, ăn hiếp lão đây không biết tiếng Anh đúng không? Nguyệt Lão vừa định nổi đóa, đột nhiên nhận ra còn nhân vật quan trọng hơn đang có mặt tại đây, liền quay sang mỉm cười làm hòa, nói với vị Diêm Vương Gia mặt mày sầm sì: “Diêm Vương lão gia, tiểu nha đầu chỗ lão vô tri, không hiểu chuyện, chẳng giữ chút phép tắc gì cả, xin ngài đừng có để trong lòng. Hãy thử trà Vụ Lí Thanh thơm ngon, ngọt miệng, chứa nhiều nguyên tố vi lượng, sản phẩm thượng hảo kéo dài tuổi thọ này để giải rượu xem nào…”
“Cắt! Cắt! Cắt! Nguyệt Lão có phải gần đây lão đã uống quá nhiều nước không? Sao mà lắm lời vớ vẩn thế?” Diêm Vương Gia đưa lời cắt ngang, rồi thét lớn: “Hôm nay ta đến đây là để li hôn, ta nói thêm lần nữa, ta muốn li hôn cùng với người đàn bà kia.”
“Việc này…” Nguyệt Lão mặt mày trắng nhợt, lắp bắp nói: “Việc này… ngài… sợi dây tơ hồng này là do Ngọc Đế nối… việc này…”
“Cái này cái kia gì? Ngươi không dám, ta sẽ tự động thủ, mấy hình nộm kia đang ở đâu?” Diêm Vương Gia thét lớn tiếng đến mức bụi đọng trên cột nhà cũng phải rơi xuống lả tả, quá trình này đã được Hồng Nương dùng chiếc máy ảnh xịn chụp lại toàn bộ.
Diêm Vương Gia nhanh chóng tìm đến Tam Sinh Thạch, nhìn vô số những hình nộm bé tí được đặt trên Tam Sinh Thạch, nhất thời ngây lặng người đi, nhanh chóng định thần lại rồi thét lớn cùng Nguyệt Lão: “Nguyệt Lão, ông mau lại đây cho ta, con nào là ta hả?”
“Diêm Vương lão gia, con của ngài không có ở đây.” Nguyệt Lão vội vã lên tiếng.
“Không có ở đây? Vậy ở đâu? Mau đưa đến đây cho ta.” Diêm Vương Gia nắm lấy tay áo của Nguyệt Lão thét lớn. Bỗng nhiên, Hồng Nương thét lớn: “Đứt rồi.”
Nguyệt Lão quay người sang kinh ngạc hỏi: “Cái gì đứt rồi?”
“Dây tơ hồng của hình nộm này.” Hồng Nương thì thầm lên tiếng. “Lúc nãy Diêm Vương gia gia nói chuyện lớn tiếng quá, lại cộng thêm Âm Phong trên người ngài quét qua hình nộm này khiến cho dây tơ hồng nối trên người nó bị đứt, hình nộm này còn rơi từ trên Tam Sinh Thạch xuống, đập đầu xuống đất…”
Sắc mặt của Nguyệt Lão chuyển từ trắng nhợt sang tím tái, liền quay người thì thầm bên tai không biết nói gì cùng với Diêm Vương.
“Linh tinh. Ta không tin là không thể nối lại được.” Diêm Vương lại lớn tiếng thét vang.
Hồng Nương liền tranh lời nói: “Diêm Vương gia gia, đây không phải là vấn đề nối lại được hay không mà là hình nộm này bị Âm Phong trên ngài tạt qua, chắc chắn phải chết. Cho dù có nối lại được dây tơ hồng thì nữ nhân này cũng chẳng còn mạng mà hưởng phúc.”
“Không còn mạng để hưởng phúc? Ta là Diêm Vương, còn sợ ai nữa?” Diêm Vương lại quát lớn tiếng, lấy chiếc di động cổ lỗ từ trong người ra - Nokia 3310, ấn phím gọi, chẳng bao lâu liền nghe thấy giọng nói đáng sợ của ngài: “Hắc Vô Thường, lúc nãy ngươi có câu được hồn của người nào không? Tốt nhất là một người phụ nữ trẻ tuổi. Ồ! Bị xe đâm chết sao? Đợi đã, đừng đưa cô ta đến cầu Nại Hà vội. Hồng Nương, người phụ nữ đó tên là gì? Là người ở đâu hả?”
“Hạ Chi Lạc.” Hồng Nương liền đáp lại, rồi đem gia thế của hình nộm có tên Hạ Chi Lạc này nói ra một lượt.
Diêm Vương nghe xong liền nhấc điện thoại lên rồi nói: “Hắc Vô Thường, bảo Bạch Vô Thường đem người phụ nữ bị xe đâm trúng vứt lên người Hạ Chi Lạc tại Thụy Vương phủ ở Hoàng triều Kim Bích. Cái gì? Có cần uống canh Mạnh Bà không hả? Sự việc gấp gáp, uống hay không chẳng thành vấn đề, cô ta cũng đâu phải đầu sinh lại kiếp khác, tốc độ phải nhanh… Cái gì? Hạ Chi Lạc làm sao ấy hả? Ngươi nói xem bị Âm Phong trên người ta tạt qua thì biết phải làm sao chứ? Cứ giữ lại hồn phách của cô ta đi, đợi khi nào thích hợp thì tính sau… Cái gì? Tuổi tác không phù hợp? Sao mà ngươi lắm lời thế hả? Tuổi tác thì có gì là quan trọng chứ, cứ coi như cô ta được chút lợi đi… Cái gì? Sinh tử khó chống? Ngươi là Diêm Vương hay ta là Diêm Vương hả? Ta nói được là phải được… Cái gì? Không tìm được điạ chỉ của Thụy Vương phủ? Ngươi có còn biết cổng lớn của điện Diêm La không? Nếu như không biết thì tối nay ra cầu Nại Hà ngủ, đừng có quay về nữa. Cái tên Hắc Vô Thường này, toàn nói linh tinh, còn nói thêm nữa, ta sẽ tặng cho ngươi một chiếc lưỡi dài ba mét. Cứ như vậy nhé, ta dập máy đây.”
Hồng Nương cùng Nguyệt Lão mặt mày co giật, quay sang nhìn nhau, chẳng dám thở mạnh.
“Hình nộm của ta với người đàn bà kia ở đâu?” Diêm Vương lại quay sang hỏi Nguyệt Lão.
Nguyệt Lão hít một hơi thật sâu, quay sang nhìn Hồng Nương. Diêm Vương cùng theo Nguyệt Lão nhìn sang phía Hồng Nương, tiểu nha đầu căng thẳng đến mức vội vã đưa mắt nhìn hai hình nộm trước mặt, hai tay bắt đầu nối lại dây tơ hồng, thế nhưng nối mãi mà chẳng được.
“Tiểu nha đầu này châm chạp quá đi mất, để ta.” Diêm Vương chán nản nhìn tiểu nha đầu cầm hai hình nộm kia mãi, liền xông lại thắt dây tơ hồng lại mấy nút liền, sau đó còn kéo thật chặt để xác định chúng sẽ không tuột ra nữa, sau đó vứt lại cho Hồng Nương.
Nguyệt Lão và Hồng Nương quay sang nhìn nhau đầy ngần ngại.
Diêm Vương kéo Hồng Nương định bảo tiểu nha đầu dẫn đi tìm hình nộm của mình thì không biết ở đâu truyền lại tiếng sư tử Hà Đông gầm rống: “Diêm lão quỷ, lão đầu này lại dám trốn lão nương đi uống rượu Khoái Hoạt rồi?”
Diêm Vương vừa nghe thấy giọng nói này liền khẽ thét một tiếng: “Thôi toi rồi.” Sau đó quay sang nói với Nguyệt Lão và Hồng Nương: “Lão đầu, bổn vương còn có việc gấp, phải đi trước một bước.” Nói xong, vèo một tiếng, cả người hóa thành một đám khí đen biến nhất nhanh chóng.
Đột nhiên, một nữ thần mặt đen hung dữ xuất hiện giữa không trung, nắm lấy tay áo của Nguyệt Lão rồi nói: “Nguyệt Lão, có phải Diêm lão quỷ lại chạy tới chỗ lão đòi li hôn không? Lão nương cảnh cáo đấy, nếu như lão dám giở trò cùng Diêm lão quỷ kia thì lão nương sẽ dỡ cả Nguyệt Lão Tự của lão xuống đấy. Diêm lão quỷ, lão cho rằng lão chạy nhanh thì lão nương đây đuổi không kịp sao?” Nói xong, vị nữ thần mặt đen hung dữ này lập tức biến mất.
Nguyệt Lão Tự cuối cùng đã trở lại yên tĩnh như mọi khi.
“Nguyệt Lão gia gia, hai hình nộm này… Diêm Vương gia gia nối nhiều nút thế này có ổn không?” Hồng Nương cau chặt mày lên tiếng.
Nguyệt Lão thổi tung bộ râu trắng xóa rồi nói: “Cô bé này thảm rồi.”
“Là hình nộm nào vậy? Là người trước đó hay là người sau?” Hồng Nương hỏi.
“Đương nhiên là người còn sống ấy. Hồng Nương à, chuyện hôm nay chỉ có trời biết, đất biết, con biết, ta biết, Diêm Vương biết, tuyệt đối không được để người thứ ba biết được.” Nguyệt Lão đưa tay vuốt râu, lại nói thêm: “Dây tơ hồng này đã nối rồi lại đứt, cho dù vì nguyên nhân gì, điều này cũng cho thấy hình nộm nữ trước đó vô duyên vô phận với hình nộm nam kia. Cho dù, dây tơ hồng này bị Diêm Vương làm đứt, âu đó cũng là ý trời. Hôm nay Diêm Vương sai khiến Hắc Bạch Vô Thường tìm một hồn phách của nữ nhân khác thay thế, hoàn toàn không như Diêm Vương nói rằng người này được món hời lớn, phải biết dây tơ hồng này là do đích thân Diêm Vương nối lại. Người phụ nữ này có con đường tình cảm trắc trở, gian khổ, hầy, người thường sao có thể nhận được phúc do Diêm Vương ban chứ, ám khí mà, người phụ nữ này cũng phải tự bảo trọng lấy thân mình mà thôi.”
“Hả? Vậy… vậy… Diêm Vương gia gia làm như vậy chẳng phải đã phạm thiên quy sao?” Hồng Nương thì thầm lên tiếng.
“Cho nên, nha đầu, đây là bí mật, không thể nói, mau đặt hình nộm đó lại Tam Sinh Thạch đi.” Nguyệt Lão không ngừng lắc đầu, than thở liên hồi: “Đúng là một rắc rối lớn, ngày mai vương gia tỉnh rượu nhất thiết không được nói cho biết chuyện này.”
“Thế nhưng không phải Hắc, Bạch Vô Thường cũng biết chuyện này sao?”
“Đó là người của âm tào địa phủ, chúng ta không quản lí được, cứ giữ gìn bản thân là được rồi.”
“Dạ.”
Hồng Nương liền nhẹ nhàng đặt hình nộm kia về chỗ cũ trên Tam Sinh Thạch, chỉ là hai đầu dây tơ hồng được thắt lại khá nhiều nút.
Sau khi đoạn phim ngắn này kết thúc, tôi không nhịn được mà ấn vào những file hình ảnh còn lại, sau một hồi xem hết, nước mắt hai hàng đau khổ, thì ra trên đời này có người còn xui xẻo hơn cả mình. Hoa mỗ không ngừng kêu khóc: “Thần tiên không phải người… thần tiên không phải người…”
“Canh ba nửa đêm không đi ngủ, còn phát thần kinh sao?” Hàng xóm bên cạnh mở toang cửa sổ thét lớn tiếng.
Hoa mỗ sợ đến mức thôi không khóc nữa, mím chặt môi, trong lòng thầm kêu oan ức cho người phụ nữ có tên Lạc Bảo kia, sau cùng chẳng nhẫn nhịn được mà đập bàn tự nhủ: “Mình nhất định phải đưa chuyện này ra trước công luận.”
Thế là, bắt đầu từ đêm hôm đó, trên mạng liền xuất hiện một người viết truyện kêu oan…
Mấy ngày sau, Hoa mỗ hân hân hoan hoan chạy đi so giải, kết quả phát hiện chẳng trúng được giải gì, dù chỉ được thưởng năm đồng cũng không, ngược lại còn tổn thất mất mười đồng ban đầu. Tôi tức giận quá xé tan nát tấm vé số đó, vung tay vứt đi, giấy vụn theo làn gió nhẹ, bay mất tông mất dạng.
Đột nhiên, một bà thím đeo tấm vải đỏ bên tay liền xông tới trước mặt tôi rồi nói: “Cô, vứt rác bừa bãi, phạt tiền năm mươi đồng.” Nói xong, bà thím này liền lấy một xấp biên lai ra, đưa tay nhấp nước miếng rồi xé một tờ nhét vào tay tôi.
Tôi nhìn vào tấm biên lai phạt tiền đó không biết nên khóc hay nên cười, tại sao mình lại có thể đen đủi đến mức này chứ? Lại mất năm mươi đồng rồi!
Hoa mỗ mặt mày chảy xệ, chán nản ngồi lên xe buýt đi về nhà, đến lúc xuống xe mới phát hiện vì quá bi thương khi mất năm mươi đồng, mà đã ngồi quá bến, bất đắc dĩ phải đi bộ một khoảng đường khá dài về nhà.
Cả dọc đường đi, Hoa mỗ không ngừng nguyền rủa ông trời, tại sao bản thân lại có thể xui xẻo đến thế? Tại sao tất cả những việc xui xẻo đều đổ lên đầu mình chứ? Bỗng nhiên, Hoa mỗ thét lớn một tiếng vì một vật bất minh đập trúng vào đầu, khiến tôi hoa mày chóng mặt, sao vàng bay quanh. Tôi đang định lớn tiếng mắng mỏ, không biết là tên khốn mù mắt nào vứt đồ linh tinh, lại phát hiện đó là một chiếc túi vuông vắn. Hoa mỗ tiến lên xem xét cặn kẽ, càng nhìn trông lại càng giống chiếc Ipad, dưới ánh đèn đường mờ ảo, tôi liền nhìn thấy hình ảnh quả táo hiện lên trong chiếc túi.
Trong lòng Hoa mỗ cảm thấy vô cùng vui vẻ, đưa mắt nhìn quanh, nhân lúc trời tối chập choạng, không người nhìn thấy, nhặt chiếc túi đó lên, co cẳng chạy nhanh về nhà.
Tôi nhanh chóng chui vào trong phòng mình, vô cùng kích động, hưng phấn, thầm cười hỉ hả trong lòng, bao nhiêu lâu mới thận trọng kéo khóa của chiếc túi đó ra. Quả nhiên, trong đó là một chiếc Ipad màu trắng, máy tính bảng thịnh hành nhất hiện nay. Hoa mỗ mở chiếc của mình ra tra tra cứu cứu, bất giác bật cười lớn tiếng, không ngờ lại là chiếc mới nhất hiện nay.
Hoa mỗ thầm hét lớn trong lòng: “Trời đất quỷ thần ơi, chiếc máy này ít nhất cũng phải trị giá vài vạn đồng, lẽ nào vận mệnh của ta đã biến chuyển rồi sao?”
Tôi nhanh nhanh chóng chóng mở máy lên, muốn xem cái máy này rốt cuộc là của tên xui xẻo nào.
Tôi thăm quan tất cả dữ liệu trong đó. Toàn những tiểu thuyết ngôn tình yêu đương quyến luyến, lằng nhằng, cùng với bộ phim Hàn sướt mướt mới nhất hiện nay. Tôi liền đưa ra phán đoán, chủ nhân cái máy này nhất định là nữ, hơn nữa còn là một nữ sinh ngốc nghếch cả ngày ảo tưởng đến tình yêu lãng mạn.
Khi di chuyển đến một tập tin, bên trong chứa rất nhiều văn kiện mà tôi không biết, trong đó có một file có tên ‘Nhật kí bà mối’. Hoa mỗ cảm thấy hiếu kì, liền nhấn vào đó, đuôi file đó là Mp4.
Tôi liền thầm nghĩ: trong file Mp4 này không biết chứa nội dung gì? Tại sao lại đặt trong file đựng văn bản? Lại còn mang cái tên quái dị như vậy, Nhật kí bà mối? Là thần tiên hay là người?
Nỗi hiếu kì trong người không ngừng thôi thúc, tôi liền ấn vào file đó, trên màn hình hiện ra nội dung khiến cho tôi phải lặng người đi.
Sương khói nhạt nhòa, cát trắng bay loạn.
Một cung điện xuất hiện trước mặt, trên đó viết rõ ba chữ vàng lớn tiếng: Nguyệt Lão Tự.
Hình ảnh trôi qua, một người đàn ông trung niên mặt mày đen sì, mặc áo bào đen xông vào trong điện ra, thét lớn tiếng: “Nguyệt lão, nguyệt lão, lão già chết tiệt, mau ra đây cho gia gia nào.”
“Tới đây, tới đây.” Một ông già râu tóc, lông mày trắng muốt chống gậy loạng chà loạng choạng chạy ra ngoài.
“Cái lão già này, không hiểu ông nối dây tơ hồng kiểu gì đó hả?” Người đàn ông mặt mày tức tối này chỉ thẳng vào mặt ông già tóc bạc rồi đưa lời trách mắng.
“Ây da, nghe lão nói này Diêm Vương Gia, ngọn gió nào đưa ngài đến Nguyệt Lão Tự của lão vậy?” Ông già mặt mày hớn hở đáp lại.
“Cái lão già giảo hoạt này, đừng có giở trò này với ta.” Diêm Vương Gia ngồi lên ghế, đập mạnh tay lên khiến chiếc bàn rung bần bật, sau đó thét một tiếng: “Ta muốn li hôn!”
“Cái… cái gì?” Nguyệt Lão vừa nghe đã giật nảy mình, vội vã lên tiếng: “Hồng nha đầu, mau dâng trà Vụ Lí Thanh lên đây để Diêm Vương Gia uống cho tỉnh rượu.”
“Ta không say.” Diêm Vương Gia thét lớn.
“Dạ, tới đây, tới đây.” Trả lời dứt khoát, tiếp đó một tiểu nha đầu mặc y phục màu đỏ, đầu thắt hai bím, ăn mặc khá thời thượng, tay trái cầm một chiếc máy ảnh kĩ thuật số, tay phải bê một khay trà, chậm rãi bước vào phòng chính.
“Chụp chụp chụp! Lúc nào cũng chỉ biết chụp ảnh tự sướng, cả khu Nguyệt Lão Tự này còn chỗ nào mà ngươi chưa chụp không hả, khiến cho lão đây canh ba nửa đêm đi vệ sinh cũng phải cầm theo một tấm vải che mặt. Nhìn bộ dạng của ngươi lúc này mà xem, mau về phòng thay y phục làm việc mau.” Nguyệt Lão lấy khay trà từ tay tiểu nha đầu, không ngừng phê bình Hồng Nương.
Hồng Nương lại không nghĩ vậy, thì thầm lên tiếng: “Nguyệt Lão gia gia, ngài quê quá, đây là chiếc máy chụp ảnh kĩ thuật số mới nhất được nhập khẩu về từ Mĩ, trong nước phải chờ tới tận tháng tư mới có đấy. Còn nữa, cả chiếc Ipad vừa được đưa ra thị trường không bao lâu, con cũng phải vất vả mãi mới đưa từ nước Mĩ về trước kì hạn đó. Còn nữa, gia gia suốt ngày mặc y phục làm việc do Ngọc Đế phát, quê quá, đồ con mặc được gọi là thời thượng, con chưa mặc y phục như Spider Man với Super Man là khá lắm rồi.”
“Cái con nha đầu thối này, ăn hiếp lão đây không biết tiếng Anh đúng không? Nguyệt Lão vừa định nổi đóa, đột nhiên nhận ra còn nhân vật quan trọng hơn đang có mặt tại đây, liền quay sang mỉm cười làm hòa, nói với vị Diêm Vương Gia mặt mày sầm sì: “Diêm Vương lão gia, tiểu nha đầu chỗ lão vô tri, không hiểu chuyện, chẳng giữ chút phép tắc gì cả, xin ngài đừng có để trong lòng. Hãy thử trà Vụ Lí Thanh thơm ngon, ngọt miệng, chứa nhiều nguyên tố vi lượng, sản phẩm thượng hảo kéo dài tuổi thọ này để giải rượu xem nào…”
“Cắt! Cắt! Cắt! Nguyệt Lão có phải gần đây lão đã uống quá nhiều nước không? Sao mà lắm lời vớ vẩn thế?” Diêm Vương Gia đưa lời cắt ngang, rồi thét lớn: “Hôm nay ta đến đây là để li hôn, ta nói thêm lần nữa, ta muốn li hôn cùng với người đàn bà kia.”
“Việc này…” Nguyệt Lão mặt mày trắng nhợt, lắp bắp nói: “Việc này… ngài… sợi dây tơ hồng này là do Ngọc Đế nối… việc này…”
“Cái này cái kia gì? Ngươi không dám, ta sẽ tự động thủ, mấy hình nộm kia đang ở đâu?” Diêm Vương Gia thét lớn tiếng đến mức bụi đọng trên cột nhà cũng phải rơi xuống lả tả, quá trình này đã được Hồng Nương dùng chiếc máy ảnh xịn chụp lại toàn bộ.
Diêm Vương Gia nhanh chóng tìm đến Tam Sinh Thạch, nhìn vô số những hình nộm bé tí được đặt trên Tam Sinh Thạch, nhất thời ngây lặng người đi, nhanh chóng định thần lại rồi thét lớn cùng Nguyệt Lão: “Nguyệt Lão, ông mau lại đây cho ta, con nào là ta hả?”
“Diêm Vương lão gia, con của ngài không có ở đây.” Nguyệt Lão vội vã lên tiếng.
“Không có ở đây? Vậy ở đâu? Mau đưa đến đây cho ta.” Diêm Vương Gia nắm lấy tay áo của Nguyệt Lão thét lớn. Bỗng nhiên, Hồng Nương thét lớn: “Đứt rồi.”
Nguyệt Lão quay người sang kinh ngạc hỏi: “Cái gì đứt rồi?”
“Dây tơ hồng của hình nộm này.” Hồng Nương thì thầm lên tiếng. “Lúc nãy Diêm Vương gia gia nói chuyện lớn tiếng quá, lại cộng thêm Âm Phong trên người ngài quét qua hình nộm này khiến cho dây tơ hồng nối trên người nó bị đứt, hình nộm này còn rơi từ trên Tam Sinh Thạch xuống, đập đầu xuống đất…”
Sắc mặt của Nguyệt Lão chuyển từ trắng nhợt sang tím tái, liền quay người thì thầm bên tai không biết nói gì cùng với Diêm Vương.
“Linh tinh. Ta không tin là không thể nối lại được.” Diêm Vương lại lớn tiếng thét vang.
Hồng Nương liền tranh lời nói: “Diêm Vương gia gia, đây không phải là vấn đề nối lại được hay không mà là hình nộm này bị Âm Phong trên ngài tạt qua, chắc chắn phải chết. Cho dù có nối lại được dây tơ hồng thì nữ nhân này cũng chẳng còn mạng mà hưởng phúc.”
“Không còn mạng để hưởng phúc? Ta là Diêm Vương, còn sợ ai nữa?” Diêm Vương lại quát lớn tiếng, lấy chiếc di động cổ lỗ từ trong người ra - Nokia 3310, ấn phím gọi, chẳng bao lâu liền nghe thấy giọng nói đáng sợ của ngài: “Hắc Vô Thường, lúc nãy ngươi có câu được hồn của người nào không? Tốt nhất là một người phụ nữ trẻ tuổi. Ồ! Bị xe đâm chết sao? Đợi đã, đừng đưa cô ta đến cầu Nại Hà vội. Hồng Nương, người phụ nữ đó tên là gì? Là người ở đâu hả?”
“Hạ Chi Lạc.” Hồng Nương liền đáp lại, rồi đem gia thế của hình nộm có tên Hạ Chi Lạc này nói ra một lượt.
Diêm Vương nghe xong liền nhấc điện thoại lên rồi nói: “Hắc Vô Thường, bảo Bạch Vô Thường đem người phụ nữ bị xe đâm trúng vứt lên người Hạ Chi Lạc tại Thụy Vương phủ ở Hoàng triều Kim Bích. Cái gì? Có cần uống canh Mạnh Bà không hả? Sự việc gấp gáp, uống hay không chẳng thành vấn đề, cô ta cũng đâu phải đầu sinh lại kiếp khác, tốc độ phải nhanh… Cái gì? Hạ Chi Lạc làm sao ấy hả? Ngươi nói xem bị Âm Phong trên người ta tạt qua thì biết phải làm sao chứ? Cứ giữ lại hồn phách của cô ta đi, đợi khi nào thích hợp thì tính sau… Cái gì? Tuổi tác không phù hợp? Sao mà ngươi lắm lời thế hả? Tuổi tác thì có gì là quan trọng chứ, cứ coi như cô ta được chút lợi đi… Cái gì? Sinh tử khó chống? Ngươi là Diêm Vương hay ta là Diêm Vương hả? Ta nói được là phải được… Cái gì? Không tìm được điạ chỉ của Thụy Vương phủ? Ngươi có còn biết cổng lớn của điện Diêm La không? Nếu như không biết thì tối nay ra cầu Nại Hà ngủ, đừng có quay về nữa. Cái tên Hắc Vô Thường này, toàn nói linh tinh, còn nói thêm nữa, ta sẽ tặng cho ngươi một chiếc lưỡi dài ba mét. Cứ như vậy nhé, ta dập máy đây.”
Hồng Nương cùng Nguyệt Lão mặt mày co giật, quay sang nhìn nhau, chẳng dám thở mạnh.
“Hình nộm của ta với người đàn bà kia ở đâu?” Diêm Vương lại quay sang hỏi Nguyệt Lão.
Nguyệt Lão hít một hơi thật sâu, quay sang nhìn Hồng Nương. Diêm Vương cùng theo Nguyệt Lão nhìn sang phía Hồng Nương, tiểu nha đầu căng thẳng đến mức vội vã đưa mắt nhìn hai hình nộm trước mặt, hai tay bắt đầu nối lại dây tơ hồng, thế nhưng nối mãi mà chẳng được.
“Tiểu nha đầu này châm chạp quá đi mất, để ta.” Diêm Vương chán nản nhìn tiểu nha đầu cầm hai hình nộm kia mãi, liền xông lại thắt dây tơ hồng lại mấy nút liền, sau đó còn kéo thật chặt để xác định chúng sẽ không tuột ra nữa, sau đó vứt lại cho Hồng Nương.
Nguyệt Lão và Hồng Nương quay sang nhìn nhau đầy ngần ngại.
Diêm Vương kéo Hồng Nương định bảo tiểu nha đầu dẫn đi tìm hình nộm của mình thì không biết ở đâu truyền lại tiếng sư tử Hà Đông gầm rống: “Diêm lão quỷ, lão đầu này lại dám trốn lão nương đi uống rượu Khoái Hoạt rồi?”
Diêm Vương vừa nghe thấy giọng nói này liền khẽ thét một tiếng: “Thôi toi rồi.” Sau đó quay sang nói với Nguyệt Lão và Hồng Nương: “Lão đầu, bổn vương còn có việc gấp, phải đi trước một bước.” Nói xong, vèo một tiếng, cả người hóa thành một đám khí đen biến nhất nhanh chóng.
Đột nhiên, một nữ thần mặt đen hung dữ xuất hiện giữa không trung, nắm lấy tay áo của Nguyệt Lão rồi nói: “Nguyệt Lão, có phải Diêm lão quỷ lại chạy tới chỗ lão đòi li hôn không? Lão nương cảnh cáo đấy, nếu như lão dám giở trò cùng Diêm lão quỷ kia thì lão nương sẽ dỡ cả Nguyệt Lão Tự của lão xuống đấy. Diêm lão quỷ, lão cho rằng lão chạy nhanh thì lão nương đây đuổi không kịp sao?” Nói xong, vị nữ thần mặt đen hung dữ này lập tức biến mất.
Nguyệt Lão Tự cuối cùng đã trở lại yên tĩnh như mọi khi.
“Nguyệt Lão gia gia, hai hình nộm này… Diêm Vương gia gia nối nhiều nút thế này có ổn không?” Hồng Nương cau chặt mày lên tiếng.
Nguyệt Lão thổi tung bộ râu trắng xóa rồi nói: “Cô bé này thảm rồi.”
“Là hình nộm nào vậy? Là người trước đó hay là người sau?” Hồng Nương hỏi.
“Đương nhiên là người còn sống ấy. Hồng Nương à, chuyện hôm nay chỉ có trời biết, đất biết, con biết, ta biết, Diêm Vương biết, tuyệt đối không được để người thứ ba biết được.” Nguyệt Lão đưa tay vuốt râu, lại nói thêm: “Dây tơ hồng này đã nối rồi lại đứt, cho dù vì nguyên nhân gì, điều này cũng cho thấy hình nộm nữ trước đó vô duyên vô phận với hình nộm nam kia. Cho dù, dây tơ hồng này bị Diêm Vương làm đứt, âu đó cũng là ý trời. Hôm nay Diêm Vương sai khiến Hắc Bạch Vô Thường tìm một hồn phách của nữ nhân khác thay thế, hoàn toàn không như Diêm Vương nói rằng người này được món hời lớn, phải biết dây tơ hồng này là do đích thân Diêm Vương nối lại. Người phụ nữ này có con đường tình cảm trắc trở, gian khổ, hầy, người thường sao có thể nhận được phúc do Diêm Vương ban chứ, ám khí mà, người phụ nữ này cũng phải tự bảo trọng lấy thân mình mà thôi.”
“Hả? Vậy… vậy… Diêm Vương gia gia làm như vậy chẳng phải đã phạm thiên quy sao?” Hồng Nương thì thầm lên tiếng.
“Cho nên, nha đầu, đây là bí mật, không thể nói, mau đặt hình nộm đó lại Tam Sinh Thạch đi.” Nguyệt Lão không ngừng lắc đầu, than thở liên hồi: “Đúng là một rắc rối lớn, ngày mai vương gia tỉnh rượu nhất thiết không được nói cho biết chuyện này.”
“Thế nhưng không phải Hắc, Bạch Vô Thường cũng biết chuyện này sao?”
“Đó là người của âm tào địa phủ, chúng ta không quản lí được, cứ giữ gìn bản thân là được rồi.”
“Dạ.”
Hồng Nương liền nhẹ nhàng đặt hình nộm kia về chỗ cũ trên Tam Sinh Thạch, chỉ là hai đầu dây tơ hồng được thắt lại khá nhiều nút.
Sau khi đoạn phim ngắn này kết thúc, tôi không nhịn được mà ấn vào những file hình ảnh còn lại, sau một hồi xem hết, nước mắt hai hàng đau khổ, thì ra trên đời này có người còn xui xẻo hơn cả mình. Hoa mỗ không ngừng kêu khóc: “Thần tiên không phải người… thần tiên không phải người…”
“Canh ba nửa đêm không đi ngủ, còn phát thần kinh sao?” Hàng xóm bên cạnh mở toang cửa sổ thét lớn tiếng.
Hoa mỗ sợ đến mức thôi không khóc nữa, mím chặt môi, trong lòng thầm kêu oan ức cho người phụ nữ có tên Lạc Bảo kia, sau cùng chẳng nhẫn nhịn được mà đập bàn tự nhủ: “Mình nhất định phải đưa chuyện này ra trước công luận.”
Thế là, bắt đầu từ đêm hôm đó, trên mạng liền xuất hiện một người viết truyện kêu oan…
Danh sách chương