Lâu Tự có thói quen ăn xong cơm tối phải ra ngoài chạy bộ, nhưng vì ánh mắt đáng sợ đó nên dạo này hắn rất ít khi chạy bộ.

Hôm nay ăn cơm hơi sớm, Lâu Tự nhìn sắc trời vẫn còn sáng nên ra đi ra ngoài. Chưa chạy được hai vòng quanh tiểu khu hắn nghe thấy mấy bác gái ngồi trên ghế đã nói chuyện cúp điện.

Tiểu khu cũ này cả bọn họ không có máy phát điện dự phòng, muốn có điện lại ít nhất cũng phải mất một hai tiếng. Lâu Tự cũng không dám chạy thêm, mùa đông trời nhanh tối, hắn lại sợ ma muốn chết, thà nhân lúc trời còn sáng leo thang bộ còn hơn ngồi ngốc dưới lầu chờ trời tối có điện. Hơn nữa tầng nhà hắn cũng không quá cao.

Đi vào tiểu khu, chỗ ngoặt của mỗi cầu thang chỉ có một ô cửa sổ, không thể nào so sánh với ban ngày. Chút ánh sáng le lói chiếu vào làm cho cầu thang càng thêm âm u hôn ám.

Lâu Tự sợ hãi nhớ đến chuyện kể đêm khuya kia nhưng vẫn muốn nhìn kĩ mọi ngóc ngách, đi lên một tầng hắn đều phải cầm đèn di động soi soi, nhìn rõ rồi mới dám đi về phía trước. Đi đến tầng thứ ba, Lâu Tự nghe được âm thanh răng rắc truyền lên từ tầng dưới. Hắn mới đi từ tầng hai lên nên biết rõ có người thất đức vứt giấy bạc đầy đất.

– Vậy là ai dẫm lên? Da đầu Lâu Tự tê rần không dám quay lại nhìn, chân bước vội lên lầu, một bước hai bậc thang. Hắn không muốn biết dưới kia là người hay quỷ đâu, nếu quay đầu thấy người thì không sao, nhưng lỡ là quỷ thì hắn phải tìm ai khóc đây?

Không biết có phải do tác dụng tâm lý không mà hắn cảm thấy tốc độ mình nhanh hơn hẳn, dưới lầu… bước chân cũng nhanh lên theo. Rõ ràng không nghe thấy tiếng bước chân nhưng Lâu Tự vẫn cảm thấy có người dẫm lên từng tiếng tim đập của hắn, từng bước từng bước, thịch – thịch – thịch.

Đầu óc Lâu Tự trống rỗng, hắn không còn nhớ mình đã leo lên tầng bao nhiêu nữa. Có nghĩa rằng, hắn phải dừng lại cầm đèn pin chiếu lên số tầng dán trên tường. Lâu Tự ngừng bước cầm đèn pin lia nhanh nhìn số tầng, sau đó đột nhiên gấp gáp chạy lên, dùng hết tốc lực, tư thế xấu xí.

Có lẽ là ảo giác, hình như Lâm Tự nghe được tiếng cười khe khẽ vang lên.

Trời đang đông nhưng Lâu Tự lại ra rất nhiều mồ hôi, hắn chạy quá nhanh, hô hấp dồn dập, bàn tay móc chìa khóa cũng không nghe lời.

Trực giác con người rất chuẩn. Lâu Tự cảm thấy được có thứ gì đó đang từng bước từng bước đi đến đây, hắn vẫn không dám quay đầu, chỉ mong nhanh nhanh mở cửa.

Chìa khóa rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang thanh thúy, Lâu Tự sụp đổ nắm chặt tay cầm, nhắm tịt mắt, quay đầu chịu chết.

Bầu trời đen kịt nhanh chóng, hành lang tối mù, Lâu Tự không thể nhìn rõ thứ đứng chỗ hành lang kia là người hay quỷ. Hắn dựa vào cửa từ từ trượt xuống, ngồi trên đất run rẩy mở miệng: “Sao, sao lại theo tôi?” Giọng của hắn vang lên làm sáng đèn điều khiển bằng âm thanh, Lâu Tự nhìn rõ người đứng trên hành lang, nháy mắt thả lỏng tựa vào cửa thở dốc.

“Lâu Tự?” Cận Uyên cầm theo một túi đồ ngọt to đùng bước tới.

“Sao lại là anh?” Lâu Tự ngẩng đầu, nét mặt vừa như oán giận lại như oan ức.

Đôi mắt Cận Uyên tối lại, nửa khom người đưa tay lau nước trên khóe mắt Lâu Tự, “Cảm thấy người phía trước giống cậu cho nên mới đi theo. Dọa cậu sợ sao?”

Động tác này có vẻ thân mật quá mức rồi, nhưng Lâu Tự đã bị dọa đến choáng váng tất nhiên sẽ không để tâm. Hắn chỉ cảm thấy xấu hổ, lại bị bạn học cũ thấy được dáng vẻ thảm hại của mình, “Sao lúc nãy anh không lên tiếng? Làm tôi sợ muốn chết.”

Ngón tay Cận Uyên khẽ cứng đờ, anh thu tay lại không trả lời. Lâu Tự vẫn đang hoàn hồn, cũng không hỏi thêm.

Lâu Tự sợ mà, sợ từ nhỏ. Hồi học cấp ba lớp ôn tập buổi tối mọi người sẽ tắt đèn kể chuyện đêm khuya, chỉ có mình hắn lui trong góc giả vời ngủ. Mọi người trong lớp không ai biết hắn sợ ma, chỉ cho là hắn không hứng thú. Nhưng… Cận Uyên lại biết rõ, vì mỗi lần hắn chui xuống bàn cuối giả vờ ngủ, lúc ngồi dậy luôn nhìn thấy Cận Uyên ngồi ngay trước mình.

Có một lần hắn ngẩng đầu lên giữa chừng thì nhìn thấy Cận Uyên đang chống cằm nhìn mình cười, Cận Uyên cười khiến hắn rất khó chịu, ánh mắt của Cận Uyên cũng làm hắn không thoải mái. Hắn cảm thấy ánh mắt của Cận Uyên giống như không phải đang nhìn một con người, mà là nhìn một món đồ thú vị. Vì thế hắn hỏi Cận Uyên: “Cậu nhìn gì vậy?”

Cận Uyên không trả lời mà hỏi lại hắn: “Cậu sợ cái gì?” Nói xong anh đưa tay ra muốn chạm vào Lâu tự nhưng lại bị Lâu Tự né đi. Bị tránh đi cũng không sao, Cận Uyên thả tay nhìn về nhóm người đang phấn khởi tràn đầy kể chuyện ma đằng kia, bỗng nhiên nhẹ giọng, “Đừng sợ.”

Lâu Tự đang định nằm xuống lần nữa nên nghe không rõ, ngẩng đầu hỏi lại: “Cậu nói gì cơ?”

“Không có gì.”

“… thần kinh.” Lâu Tự nhỏ giọng than thở một câu rồi lại nằm xuống.

#

Trong nhà Lâu Tự không ngờ lại rất sạch sẽ. Chỗ huyền quan nhà hắn có treo một cái túi chứa đầy kẹo, Cận Uyên vô cùng hứng thú ngó vào.

Lâu Tự đặt trà lên bàn, “Anh đang nhìn gì vậy?”

“Kẹo.”

“… có người tổ chức sinh nhật cho.”

Cận Uyên ngẩng đầu nhìn hắn cười. Giờ anh cười khiến cho người khác thấy rất thoải mái, vừa dịu dàng vừa đẹp mắt lại mang theo chút cưng chiều không rõ.

Dưới ánh nhìn chăm chú của anh, Lâu Tự nói thật: “… tự mua về ăn.”

Cận Uyên bưng chén trà trên bàn lên uống một ngụm: “Ăn ít thôi, không tốt cho răng.”

Lâu Tự không hiểu được giọng nói dỗ trẻ con của Cận Uyên là có ý gì, quan trọng hơn là mình lại không có cách nào phản bác lại cách nói chuyện của anh.

Hai người cùng ngồi xuống, Lâu Tự hiểu rằng hiện tại Cận Uyên ở ngay dưới tầng lầu của mình.

Kẻ có tiền đều thích ở nơi cũ kỹ như vậy à? Lâu Tự không dám mở miệng hỏi, hắn và Cận Uyên cũng chưa quen thuộc đến mức đó.

Trên bàn đặt túi đồ ngọt Cận Uyên mang đến, Cận Uyên lấy bánh và đồ ngọt ra, Lâu Tự vội vàng xua tay: “Đừng lấy ra, tôi ăn cơm tối rồi.”

Cận Uyên mở hết mấy cái hộp đóng gói tinh xảo ra: “Ăn thêm chút ha? Nhiều thế này một mình tôi cũng không ăn hết.” Quay đầu nhìn hắn, “Huống hồ hôm nay tôi còn làm cậu sợ, coi như là lễ bồi tội đi.”

Lâu Tự không nhịn được dụ hoặc, ăn hai cái bánh bông lan và một miếng bánh cheese nhỏ, còn người mang điểm tâm về – Cận Uyên chỉ ăn mấy miếng nhỏ rồi không ăn nữa.

“Không ngờ anh cũng thích đồ ngọt.” Trong miệng Lâu Tự còn bánh, nhai nhai ba lần rồi nuốt xuống.

Cận Uyên quan sát rất chăm chú, nhưng cái chăm chú của anh lại không khiến người chú ý. Lâu Tự dường như chỉ biết Cận Uyên vẫn đang nghe hắn nói mà không biết rằng Cận Uyên vẫn luôn lén nhìn mình.

Lúc chuẩn bị đi Cận Uyên để hết điểm tâm lại cho Lâu tự, “Ở nhà vẫn còn, cậu cứ giữ lại mà ăn.” Nói xong lại giơ tay chạm vào thái dương Lâm Tự, “Ngủ ngon.”

Mới hơn tám giờ, sao đã chúc ngủ ngon rồi? Lâu Tự cũng mơ mơ màng màng đáp lại: “Ngủ ngon.”

Cận Uyên cười rộ lên. Cửa bị anh đóng lại, tiếng đóng cửa lại làm đèn hành lang sáng lên.

Anh đứng trên hành lang u ám vắng lặng nhẹ nhàng nói lại: “Ngủ ngon.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện