Chương 29



Cuộc đời "Tiêu Vũ" đúng là vừa thất bại vừa đáng thương lại vừa đáng giận.



Thất bại ở chỗ, cô ấy cuối cùng vẫn không thể trở thành nghệ sĩ dương cầm như mẹ mong muốn, mà chỉ là một giáo viên dương cầm vô danh, đồng thời cô ấy cũng không thể giúp con trai trở về Quý gia.



Đáng thương ở chỗ, cô ấy cuối cùng vẫn không có được thiên phú dương cầm mà mình hằng mơ ước, món quà cuối cùng cô ấy tặng ba mẹ hoá ra lại là màn cãi vã, và cô ấy cũng không thể tra ra hung thủ hãm hại ba mẹ là ai, đến lúc định vứt bỏ tôn nghiêm thì phát hiện chồng đã tái hôn, cuối cùng kết thúc cuộc đời một cách bi đát.



Đáng giận ở chỗ, cô ấy luôn bướng bỉnh không chịu cúi đầu bất kể việc đó đúng hay sai, cô ấy chưa bao giờ làm tròn trách nghiệm của một người mẹ, cô ấy biết rõ mẹ kế không phải người tốt nhưng chẳng làm gì giúp con gái, tuy lúc đó cô ấy bị liệt toàn thân.



Nguyên chủ mất vào năm Tiêu Nhược Quang tròn 6 tuổi, qua đời đúng năm cậu bé chính thức bước chân vào lớp Một. Qua đời sau 3 năm được Tiêu Nhược Quang chăm sóc, ra đi vào ngày cuối tuần đầu tiên Tiêu Nhược Quang học tiểu học.



Hôm đó là thứ Sáu, Tiêu Nhược Quang sau khi tan học thì tung tăng cầm bài thi 100 điểm về khoe mẹ, nhưng không ngờ, ngày vui vẻ nhất của cậu lại là ngày mẹ qua đời.



Nằm liệt 3 năm, nguyên chủ cuối cùng vẫn không thể vượt qua. Cô ấy cảm giác được mình sắp đi nên bỏ tiền sai người tìm Quý Huyền.



Nhờ đó mà cô ấy biết Quý Huyền có gia đình mới, một người mẹ kế mà con gái mình rất thích, một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng. Nhưng Tiêu Vũ có trực giác mãnh liệt mách bảo bản thân tuyệt đối không thể đưa Tiêu Nhược Quang trở về, chắc có lẽ do bản năng của người phụ nữ. Chính vì thế nên Tiêu Nhược Quang được gửi đến cô nhi viện.



Tiêu Vũ chà sát hai tay vào nhau, đáng tiếc, cô lại xuyên vào cơ thể nguyên chủ.



Tuy nhận một sai lầm lớn nhưng cô chỉ có thể cam chịu. Nguyên chủ vứt bỏ trách nhiệm thì cô đành tận lực khiêng lên, xem như là món quà cảm ơn nguyên chủ đã cho cô mượn thân thể.



Hơn thế, Tiêu Vũ chống cằm, nhìn hình ảnh Quý Huyền đang ngây ngốc nhìn hai đứa nhỏ, thật ra..... gia đình cũng không tệ, có thể yêu thương được.



" Mẹ ơi, mẹ đang cười gì vậy?" Tiêu Nhược Quang đột nhiên quay đầu lại hỏi



Tiêu Vũ cười hết sức dịu dàng bảo cậu bé: " Mẹ đang cười ba kẻ ngốc nhà mẹ!"



Tiêu Nhược Quang sửng sốt, xoay người bắt đầu đếm: "1,2,3?" Cậu bé chỉ Quý Huyền trước, rồi đến Quý Du rồi đến mình.



Cậu bé dường như bị sốc nặng, lại đếm lại : "1,2,3"



Quý Huyền câm nín nhìn Tiêu Nhược Quang, đang định lên tiếng an ủi con trai không sao đâu, người ngốc chính là mẹ. Nhưng anh đột nhiên thấy hai mắt con trai sáng ngời, chỉ vào Quý Huyền hô: "1"



Sau đó chỉ vào Quý Du hô: "2."



Tiếp đó chỉ vào chị bán hàng hô: "3"



Cuối cùng hí hửng quay về bảo Tiêu Vũ: " Mẹ ơi, đúng là có 3 người ạ!"



Tiêu Vũ sờ đầu cậu bé: " Sao vậy? Con không phải nhà mẹ sao?"



Tiêu Nhược Quang lại tiếp tục sửng sốt, hồi lâu mới gian nan mở miệng: " Ơ, dạ, thôi thì con cũng là kẻ ngốc vậy!"



" Ây u! Con trai ngốc của mẹ" Tiêu Vũ cười to bế Tiêu Nhược Quang lên đùi, dụi vào đầu cậu bé nói: " Đầu to như vậy sao có thể ngốc được! Con trai mẹ thông minh lắm!"



Tiêu Nhược Quang vui vẻ đáp: " Dạ, con là đứa trẻ thông minh!"



Tiêu Vũ ôm cậu bé, cằm gác trên đầu cậu, khẽ cười bảo: " Đương nhiên thông minh rồi"



Bảo bối, những năm đó, con vất vả rồi.



Quý Huyền ở bên nhìn hình ảnh hai mẹ con yêu thương nhau, mặc dù có thêm chiếc xe lăn, mặc dù người mẹ này đã từng vô trách nhiệm. Nhưng hiện tại nhìn người con gái ngồi trên xe lăn, vẻ mặt dịu dàng tươi cười ôm con trai, ánh nắng nhè nhẹ bao lấy hai mẹ con..... thật đẹp, một bức tranh tình mẹ con thật sự đẹp.



" Mẹ ơi" Quý Du bổ nhào đến cạnh xe lăn, dậm chân la: " Con nữa? Con nữa?"



Tiêu Vũ quay đầu nhìn cô bé: " Con gái ngốc, con có thể tự trèo lên cơ mà!"



Vì thế Quý Du lật đật bò lên, Quý Huyền bước đến giữ cô bé lại: " Tiểu Du, không được, làm vậy mẹ sẽ mệt."



Tiêu Nhược Quang nhanh chóng bò xuống bảo: " Không sao đâu ạ, chị lên đi. Em xuống đi cùng ba, em nhường chị đó"



Quý Du lao đến ôm chầm lấy Tiêu Nhược Quang, còn không quên quay lại khinh bỉ nhìn Quý Huyền: " Hừ, ba còn không bằng em trai"



Quý Huyền: " ....." Thật mệt tim mà.



Buổi tối về đến nhà, Khổng Ngọc Tình nhìn chiến lợi phẩm chồng chất cả nhà họ mang về thì vội vàng gọi người tới xách giúp. Chị Vương rảnh rỗi cả ngày thấy vậy liền nhanh chân chạy đến đẩy Tiêu Vũ, Tiêu Vũ xua tay nói: " Cái xe này rất dễ dùng, không cần đẩy đâu"



Chị Vương nhất thời luống cuống chân tay, Tiêu Vũ cười nói: " Không sao đâu, chị còn giúp tôi nhiều việc mà, nhất là mấy việc phục hồi chức năng linh tinh, không nhất thiết phải giúp tôi đẩy xe lăn"



" À, được, vậy lúc rảnh tôi sẽ phụ chị Khổng làm việc nhà" Chị Vương nghe Tiêu Vũ nói vậy thì yên tâm rất nhiều.



Khổng Ngọc Tình thích nhất loại người tháo vát nhưng không ham cái lợi trước mắt như chị Vương, vì thế cười nói:" Thế tôi lại phải cảm ơn chị rồi, có chị phụ tôi bớt được ối việc"



Trở lại phòng khách, Tiêu Vũ điều khiển xe lăn đến bên sô pha, chị Vương vội vã chạy đến giúp bế cô lên trên ngồi.



Tiêu Vũ ngồi xong thì thoải mái duỗi cái eo mỏi nhừ, quay đầu nhìn Quý Du cùng Tiêu Nhược Quang đang chuẩn bị bày trò xếp gỗ ra chơi, cô vẫy tay với Quý Du: " Tiểu Du, lại đây mẹ bảo"



Tiêu Vũ sửng sốt, chạy ào đến chỗ mẹ, bỏ mặc em trai đang ngây ngốc cùng miếng gỗ chơi dở trên tay.



Tiêu Vũ vỗ vỗ mặt sô pha, bảo với Quý Du: " Ngồi lên đây"



Quý Du nghe lời bò lên sô pha, ngoan ngoãn ngồi im, Tiêu Vũ duỗi tay lấy điều khiển TV, không răn dạy mà chỉ như thuận miệng hỏi Quý Du: " Tiểu Du, biết mẹ định nói gì với con không?"



Quý Du lắc đầu, Tiêu Vũ chuyển kênh Chú gấu Boonie, Tiêu Nhược Quang nghe thấy tiếng nhạc thì vứt luôn trò xếp gỗ, chạy một mạch đến ghế sô pha chỗ Quý Huyền đang ngồi, quay mông trèo lên, nằm ườn luôn trên ghế ngồi xem.



Quý Huyền cười bất đắc dĩ, quài tay bế Tiêu Nhược Quang lên để cậu dựa lưng vào ghế.



Tiêu Vũ lúc này mới xoay người sờ đầu Quý Du hỏi: " Hôm nay chúng ta ra ngoài chơi nhưng con đã phạm phải một sai lầm khiến mẹ rất đau lòng"



Quý Du cả kinh, khó hiểu hỏi lại: " Sai lầm gì ạ?"



" Tự Tiểu Du không biết sao?"



Quý Du lắc đầu, cô bé thực sự không biết, cô bé hôm nay bảo vệ mẹ và em trai, còn chỉ mẹ cách chơi Tách cà phê kì diệu, cô bé có làm gì không đúng đâu!



Tiêu Vũ buồn bã nói: " Lúc ở công viên giải trí, khi anh trai nhỏ muốn đánh mẹ và con, con cãi nhau với cậu ta, còn cảm thấy.....mình có đánh thắng được đối phương không?"



Quý Du nhíu mày, không vui nói: " Con kêu ba đánh anh ta"



" Nhưng mà, ba không thể lúc nào cũng bên cạnh mẹ con mình, nếu lúc đó ba không kịp thời đến đây, vậy Tiểu Du nghĩ con có thể đánh thắng không?" Tiêu Vũ hỏi



Quý Du cúi đầu suy nghĩ rất lâu mới không tình nguyện ngẩng đầu đáp: " Không ạ, anh ta to hơn con" Khi nói đến chỗ" anh ta to hơn con", giọng Quý Du cực kì đáng thương, nếu cô bé lớn hơn thì nhất định sẽ lợi hại hơn anh trai kia.



Tiêu Vũ mỉm cười dựa lưng vào sô pha, vừa xoa đầu cô bé vừa bảo: " Tiểu Du, đàn ông trời sinh đã khoẻ hơn phụ nữ, đó là do kết cấu cơ thể khác nhau, phụ nữ từ lúc sinh ra đã định sẵn khi đánh nhau sẽ rơi vào thế hạ phong. Cho nên chúng ta phải học cách tự bảo vệ mình, lúc không cần cậy mạnh thì đừng cậy mạnh. Giống như hôm nay vậy, nếu ba con không đến kịp thì phải tính sao, con có biết hành vi hôm nay đã kích thích đối phương như thế nào không?"



" Kích thích là gì ạ?" Quý Du không hiểu hỏi lại



Tiêu Vũ ngẩng đầu ngẫm nghĩ, sau đó mở miệng giải thích:" Giống như.... cảm giác khi sinh nhật con nhưng con lại phát hiện ba quên mất không mua bánh kem cho con"



Quý Du không vui trừng mắt nhìn Quý Huyền, Tiêu Vũ tiếp tục nói: " Nhưng lại giấu giếm tự mình mua bánh kem ăn"



Quý Du: "!!!"



Quý Huyền đang ngồi trong góc chơi với con trai: "....."



Tiêu Vũ cười nhìn Quý Du: " Cảm giác thế nào?"



Quý Du mếu máo đáng thương trả lời: " Việc này, việc này, thật quá đáng, con không vui, con muốn đánh người"



Tiêu Vũ gật đầu: " Chính xác, việc con làm hôm nay cũng giống như vậy"



Quý Huyền im lặng bế Tiêu Nhược Quang ngồi vào ghế sô pha, nhìn Tiêu Vũ tiếp tục giảng dạy cho Quý Du: " Nếu con đánh không lại anh trai kia, cũng chạy không thoát thì nhất định không được chọc tức người ta. Bởi nhỡ đâu tên kia là kẻ điên, khi điên lên sẽ bất chấp tất cả đánh con bị thương."



Tiêu Vũ ôm Quý Du vào lòng: " Nếu con xảy ra chuyện gì thì ba mẹ sẽ vô cùng đau lòng"



Quý Du nhíu mày cúi đầu, ngẫm nghĩ hỏi: " Vậy con phải làm sao ạ? Anh ta bắt nạt mẹ"



Tiêu Vũ thơm cô bé: " Không sao đâu con, mẹ chỉ cần con gái mẹ bình an, con nhất định cũng mong mẹ bình an đúng không nào?



Quý Du gật đầu, sau đó hỏi tiếp: " Mẹ ơi, vậy nếu ba cũng ở đó thì sao ạ?"



Tiêu Vũ phì cười bảo: " Vậy cứ để cho ba con xử lý! Con vẫn còn trẻ con, con có quyền được người lớn bảo vệ"



Quý Du gật đầu, dụi mặt vào ngực mẹ, quanh mũi toàn mùi của mẹ. Khác hẳn với khi ôm ba, cái ôm của mẹ rất mềm mại, Quý Du an tâm hơn nhiều, lại tiếp tục giả dụ: " Chờ con lớn con nhất định sẽ bảo vệ mọi người"



Tiêu Nhược Quang ở bên nghe mẹ nói thì giơ tay hỏi: " Mẹ ơi, nếu chúng ta có thế đánh thắng thì có đánh không ạ?"



Tiêu Vũ sờ cằm, cười nói: " Không không không, con trai, chúng ta có thể đánh thắng đương nhiên không cần sợ. Chỉ có điều, anh ta không ra tay, chúng ta cũng không ra tay. Nếu anh ta ra tay thì chúng ta nên tránh rồi mới đánh lại. Cái này gọi là tự vệ, cảnh sát sẽ không có lý do để bắt con!"



" Khụ khụ khụ...." Quý Huyền ho khan ra hiệu cho Tiêu Vũ: " Không cần dạy bọn nhỏ đánh nhau"



Tiêu Vũ kêu lên: " Êii, tôi có dạy bọn nhỏ đánh nhau đâu! Đây gọi là tự vệ!"



" Đặc biệt là Quý Du....." Tiêu Vũ dường như không vui nói: " Con bé có thể hơi tuỳ hứng nhưng nhất định phải sửa tính. Thế giới rộng lớn bao la, anh không thể lúc nào cũng chạy theo con bé, cũng không phải ai cũng chiều nó như anh, càng không phải ai cũng là ba mẹ nó. Cho nên, Quý Du được phép kiêu ngạo nhưng bắt buộc phải phân rõ phải trái trắng đen, biết cái gì đúng cái gì sai. Có điều sợ hãi, có điều lo lắng, bằng không con bé sẽ con trời bằng vung?"



" Được! Tôi không nói lại em, em cứ tiếp tục!" Quý Huyền ôm bánh bao trong lòng ngồi nghe Tiêu Vũ nói tiếp.



Tiêu Vũ ôm chặt Quý Du: " Không cần tiếp tục! Đạo lý không phải ngày một ngày hai là có thể hiểu hết, phải từ từ giảng dạy. Mà nhiệm vụ của tôi hôm nay là nói cho Quý Du hiểu, không nên dây vào người mình thông thể dây vào, hiểu đến đây là đủ."



Quý Du gật đầu hứa:" Dạ, con nghe mẹ, lúc đó con không nên mắng anh trai kia. Con nhất định sẽ sửa, giống như em trai nói, đợi con lợi hại rồi sẽ mắng anh ta sau"



" Ấy....." Tiêu Vũ sờ cằm:" Câu này nghe cứ sai sai chỗ nào đó?"



Quý Huyền: "......"



Tiêu Vũ ngẩng đầu suy tư : " Quên đi, dạy dỗ trẻ con đúng là gian nan. Chúng ta cứ làm từng bước vậy, về sau mẹ sẽ từ từ dạy con" Cô không tin con bé sẽ tiếp tục bại trên tay nam nữ chính?



2020/05/14

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện