Chương 35



Tiêu Nhược Quang chớp chớp mắt nhìn Quý Yến đang cười như điên, nghiêng đầu khó hiểu.



Quý Du cũng nhìn Quý Yến, phớt lờ anh ta, chạy vào bếp tìm Khổng Ngọc Tình giúp đỡ.



" Vú Khổng, vú Khổng ơi, ba nôn"



Quý Huyền:"...... Tiểu Du......."



Quý Huyền chỉ biết câm nín tự mình cầm giấy lau sạch chỗ nước vừa phun ra.



Khổng Ngọc Tình trong bếp nghe thấy thiếu gia nôn thì hoảng hốt đặt nồi hấp trong tay chạy ra. Kết quả chạy ra chỉ thấy Quý Huyền đang ra sức dùng giấy lau mặt bàn, Quý Huyền ngẩng đầu bảo với bà: " Không có chuyện gì đâu, dì cứ làm việc của mình đi"



Khổng Ngọc Tình quay đầu nhìn ba mẹ Quý rồi lên tiếng chào: " Lão gia, lão phu nhân, mọi người dùng bữa sáng chưa ạ?"



Ba Quý lắc đầu, Khổng Ngọc Tình thấy vậy thì nói: " Tôi đi kêu lão Trịnh làm thêm chút đồ ăn, mọi người cứ thong thả"



Khổng Ngọc Tình nói xong thì xoay người vào bếp, Tiêu Nhược Quang chạy đến bảo với ông nội Quý: " Ông ơi, bọn họ là bé con nhà ông ạ? Giống con là bé con của ba vậy?"



Ông nội Quý cười to: " Đúng thế!"



Ba Quý giật giật khoé miệng, đứng dậy chào: " Ba, ba về rồi ạ?"



Ông nội Quý trừng mắt nhìn ông: " Không có mắt hay sao còn hỏi"



Ba Quý câm nín, ông nội Quý chướng mắt ông vì ông suýt tý nữa khiến công ty phá sản.



Ba Quý nháy mắt với Quý Yến, Quý Yến biết điều bước lại bảo: " Ông nội, ông xem ai tới thăm ông này?"



Ông nội khôi phục vẻ mặt tươi cười nhìn Quý Yến: " Yến Bảo [1] nhà ta tới rồi"



[1] Bảo ở đây là bảo trong kho báu, báu vật.



Quý Yến: "...... Có thể đừng kêu cái biệt danh đó nữa được không ông? Con lớn như vậy rồi"



Ông nội Quý vui vẻ vỗ đầu Quý Yến, không khí nhất thời hài hoà hơn rất nhiều.



Khổng Ngọc Tình bày biện thức ăn lên bàn rồi kêu mọi người vào ăn cơm, còn mình thì đi lên tầng hai.



Ba mẹ Quý lấy làm lạ, thỉnh thoảng Khổng Ngọc Tình sẽ ngồi ăn chung với bọn họ, đây là yêu cầu của Quý Huyền. Nhưng Khổng Ngọc Tình tự nhận mình chỉ là bảo mẫu, những lúc không thích hợp ngồi chung bà đều cố gắng né tránh.



Lúc này tuy thấy bà lên lầu nhưng cả hai đều không nghĩ nhiều.



Một lát sau cửa thang máy bỗng chốc mở ra, bọn họ trông thấy một người phụ nữ trung niên thô kệch đẩy theo một người phụ nữ khác đi ra.



Mẹ Quý cau mày nghiêm túc quan sát, chỉ thấy người phụ nữ ngồi xe lăn mỉm cười nói với bà: " Ây dô, mẹ ạ, mẹ tới rồi! Con đây! Con là Tiểu Vũ nè!"



Mẹ Quý giật mình, tý thì đánh đổ cốc sữa đậu nành trong tay: " Cô!!! Sao cô lại quay về?"



Tiêu Vũ lấy tay che mặt, vẻ mặt hiền lành đáp: " Mẹ nói gì vậy? Con trở về dĩ nhiên là để thăm chồng trước cùng con gái của con rồi!"



Ba Quý vỗ bàn cái " rầm", tức giận đứng lên: " Cô còn dám trở về? Chê Quý gia chúng tôi chưa bị hại đủ hả?"



Ba Quý nói xong tự dưng thấy đầu đau biếng, ông nội Quý buông cây cậy trong tay quát: " Mày nói cái gì? Hại Quý gia? Mày cũng dám mở miệng nói câu này sao?"



Ba Quý ôm đầu, oan ức kêu: " Ba, đông người như vậy, đừng có hở tý là đánh con mà, ít nhất cũng chừa cho con ít mặt mũi chứ!"



" Đều là người trong nhà, sợ cái gì?" Sau đó ánh mắt chuyển từ trên người ba Quý sang Quý Huyền: " Đúng là có cha có con"



Quý Huyền bình tĩnh thêm đường vào sữa đậu nành giúp Tiêu Nhược Quang, đầu cũng chẳng thèm ngẩng nói: " Là cha nào con nấy"



Ông nội Quý: "..... Chẳng nhẽ ông mày không biết sao?" Nói xong quay ngoắt 180 độ tươi cười bảo Tiêu Vũ: " Tiểu Vũ mau lại đây con, ngồi bên cạnh ông nội ăn cơm này"



Chị Vương hỗ trợ đẩy qua, tuy trên xe lăn có bảng điều khiển tự động nhưng khoảng cách gần thế này có người đẩy vẫn tiện hơn. Huống chi dạo này chị Vương cũng nhàn nên Tiêu Vũ thường để chị ấy đẩy.



Tiêu Vũ đến ngồi bên cạnh ông nội Quý, thì thấy Tiêu Nhược Quang đã chuẩn bị sẵn cho cô một đĩa Tiểu long bao trên bàn, Tiêu Vũ thích ăn Tiểu long bao, đây là điều Tiêu Nhược Quang mới khám phá ra sau khi hai mẹ con trở về Quý gia.



Tiêu Nhược Quang cảm thấy mẹ thật sự là một người mẹ tốt, trước kia tuy bé hiếm khi được ăn những món mình thích nhưng thỉnh thoảng mẹ vẫn sẽ mang bé đi ăn ngon.



Ngược lại mẹ bé chưa bao giờ nói mình thích ăn món gì, nghĩ vậy nên Tiêu Nhược Quang cảm thấy thương thay mẹ bé.



" Cảm ơn con trai nhiều!" Tiêu Vũ cười tươi, dùng đũa kẹp một cái Tiểu long bao lên nhấm nháp, Ưm ~ vỏ mỏng nhiều nhân, nước súp thật ngọt.



Quý Yến liếc Tiêu Vũ, cà lơ phất phơ nói: " Chị dâu cũ, chị đây là Mẹ sướng nhờ con sao?"



Tiêu Vũ quay lại cười với cậu ta: " Chú em cũ, cũng Ngồi mát ăn bát vàng giống chú cả thôi!"



Quý Yến: "....."



Ba Quý tức giận. Nhưng nhìn ông nội Quý cùng cây gậy đặt cạnh ông, ba Quý chỉ đành ngoan ngoãn ngậm miệng.



Quý Huyền cười nhìn cô, giúp cô chuyển bát dấm đến trước mặt, Tiêu Vũ nhíu mày bảo: " Sáng sớm đã ghen [2], không ăn không ăn"



[2] Bên Trung Quốc, ghen = ăn dấm



Quý Huyền: "..... Em sáng sớm đã ăn Tiểu long bao mùi nồng như vậy, giờ còn bày đặt chê  dấm"



Tiêu Nhược Quang nhanh tay lấy bát dấm đi: " Mẹ không ăn đâu"



Quý Huyền: "....." Hâm mộ!!!



" Cháu trai nhỏ, lấy giúp chú cái bánh bao lại đây coi" Quý Yến mặc kệ Tiêu Vũ, quay sang trêu Tiêu Nhược Quang.



Tiêu Nhược Quang nhìn chú rồi lại nhìn xuống tay mình: " Tay chú dài, chú tự lấy đi"



Quý Yến cười xấu xa: " Nhưng mà bánh bao không phải ở trước mặt cháu sao?"



Tiêu Nhược Quang khó hiểu nhìn chú: " Nhưng mà..... tay cháu không với tới trước mặt chú được?"



Quý Yến: "...." fuck, không cãi được.



Tiêu Vũ cười phá lên, chỉ vào Quý Yến nói: " Chiếm tiện nghi của cả trẻ con, chú đúng là không biết xấu hổ mà"



Quý Yến: ".... vì thế nên tôi mới không thích kiểu phụ nữ giống chị"



Tiêu Vũ liếc mắt hỏi cậu ta: " Nếu vậy hay để chị dâu cũ giới thiệu cho cậu người khác nhé?"



Quý Yến là kẻ chơi bời, câu ta không hề có ý định tranh giành tài sản với Quý Huyền, có người cho cậu ta tiền thì có gì không tốt.



Nghe thấy Tiêu Vũ muốn giới thiệu cho mình thì nhanh nhảu hỏi: " Ai vậy? Đẹp không? Xấu là tôi không thèm đâu đấy!"



" Cô giáo của Tiểu Du, cậu chắc cũng biết phải không?" Tiêu Vũ nhướn mày.



Quý Yến đương nhiên biết, cậu ta còn định tán cô ta nhưng ông bà già trong già sống chết không cho. Dù sao cậu ta cũng chỉ định tán chơi, nếu bọn họ không thích vậy quên đi.



Quý Yến còn chưa kịp lên tiếng, mẹ Quý đã tức giận đứng phắt dậy: " Ả hồ ly tinh đấy mà cô cũng dám giới thiệu cho Yến Bảo nhà tôi?" Quý Yến chính là vảy ngược [3] của mẹ Quý.



[3] Vảy ngược: Con người hầu như ai cũng có "vẩy ngược", đó là "button" mà nếu bị động vào (cố ý hay vô ý) sẽ lập tức khiến người đó phản ứng dữ dội.



Quý Du hốc mắt đỏ ửng, mếu máo nhìn bà nội: " Cô giáo Y không phải hồ ly tinh"



Mẹ Quý nhất thời lúng túng, Tiêu Vũ le lưỡi với bà, sau đó quay sang bảo với Quý Du: " Tiểu Du đừng buồn, mặc kệ cô ấy có phải hồ ly tinh hay không, chỉ cần trong lòng con cô ấy là cô giáo tốt nhất là được, con nói xem đúng không nào?"



Quý Du gật đầu, tuy cảm thấy câu nói đó hơi sai nhưng nghe mẹ là không bao giờ sai.



Mẹ Quý: "....."



Tiêu Vũ quấy sữa đậu nành, làm như vô tình nói: " Mẹ rõ ràng không thích cô giáo Y, sao lại đồng ý cho cô ấy ở lì bên này vậy?"



Mẹ Quý vội la lên: " Cái kia có thể giống nhau sao? Đó là chuyện nhà mấy người...."



Tiêu Vũ ngắt lời bà: " Ồ ~"



Lời này của mẹ Quý xem như trực tiếp đắc tội với ông nội Quý, khi Quý Huyền còn nhỏ, bởi vì thân thể yếu ớt nên được gửi về nông thôn để ông bà nội Quý chăm sóc.



Khi đó Quý Huyền còn chưa đầy 3 tuổi, suốt ngày bệnh tật, ông nội Quý sợ bọn họ nuôi không nổi anh, ông nghe người nông thôn nói, trẻ con mà bao bọc quá thì không dễ nuôi. Ông nội Quý thấy trẻ con ở nông thôn đứa nào đứa nấy chắc khoẻ béo nịch nên quyết định mang Quý Huyền về quê một thời gian ngắn.



Sau khi Quý Huyền đi rồi, không lâu sau ba mẹ Quý có thêm một đứa con. Đứa trẻ ấy là Quý Yến, Quý Yến không giống Quý Huyền, từ khi sinh ra cơ thể đã khoẻ mạnh hồng hào, cực kì nghịch ngợm.



Vì thế nên từ nhỏ Quý Huyền đã sống bên cạnh ông nội Quý, tuổi thơ của anh là cậu nhóc lớn lên ở vùng thôn quê. Còn Quý Yến thì trở thành cục cưng bảo bối của ba mẹ Quý, bọn họ tự tay nuôi dưỡng cậu từ bé, bất công cũng từ đó mà ra.



Sau đó ông nội Quý có gửi Quý Huyền về nhà một lần, nhưng chỉ mấy ngày sau Quý Huyền đã tự ý chạy về. Kể từ đó, bất kể ông nội Quý có dỗ thế nào anh cũng nhất quyết không chịu về lại.



Tuy ông nội Quý rất thích đứa cháu này, cũng muốn nuôi anh bên người, nhưng ông càng hy vọng thằng nhỏ có thể thân thiết với ba mẹ mình hơn.



Bởi vậy nên lần Quý Huyền trở về nhà đó, tuy anh chưa bao giờ nói ra nhưng ông cảm thấy nhất định mẹ Quý đã làm cái gì đó. Con người bẩm sinh đã có sẵn tính thiên vị nên dù không thích ba Quý nhưng ông nội Quý chưa bao giờ nghi ngờ ông.



Ông nội Quý vốn đã kiêng kị chuyện này, mẹ Quý lại dám không coi Quý Huyền là người một nhà, không cần nói cũng biết ông nội Quý đang tức đến thế nào.



Nhưng chính Quý Huyền lại chẳng có phản ứng gì, mẹ Quý liếc mắt nhìn ông nội Quý, biết mình lỡ lời nên vội vã sửa lại: " Quý Huyền, nó, nó không nghe lời con!"



Ông nội Quý hừ lạnh, ăn sáng xong phủi tay bỏ đi luôn. Quý Huyền cũng không lên tiếng, dẫn hai đứa nhỏ đi thẳng.



Ba mẹ Quý thấy không còn gì thú vị nên lặng lẽ đứng dậy đi về.



Trong phòng tập thể thao, Tiêu Vũ nhận lấy nạng từ tay chị Vương, đỡ nạng đứng dậy: " Bọn họ về khá nhanh nhỉ?"



Chị Vương cười trừ không đáp, ngược lại lên tiếng cảm thán về tốc độ hồi phục của Tiêu Vũ: " Cô đúng là người bệnh thần kì nhất chị từng gặp"



Tiêu Vũ cười to: " Do tôi tốt số thôi"



Chị Vương không tiếp tục nhiều lời, dẫn Tiêu Vũ đi phục hồi chức năng, một ngày của Tiêu Vũ rất bận. Làm xong phục hồi chức năng còn phải luyện dương cầm.



Thật ra Tiêu Vũ còn chăm luyện dương cầm hơn cả phục hồi chức năng. Buổi sáng thức dậy, việc đầu tiên là cầm bản nhạc, sau bữa sáng tập phục hồi chức một lát rồi cả ngày đều cắm mặt vào luyện dương cầm.



Thỉnh thoảng khi sẩm tối sẽ tập phục hồi chức năng thêm lần nữa, nhưng việc này còn phải xem tâm tình hôm đó của Tiêu Vũ thế nào.



Chị Vương thường xuyên thấy Tiêu Vũ bật đèn luyện tập đến đêm, có lần chị Vương đã thử đi coi, khi đó chị thấy cô đang cặm cụi một tay viết ghi chú, tay khác gõ xuống bàn như đang luyện đàn.



Tiêu Vũ khi đó không còn bộ dạng không tim không phổi thường ngày mà là một Tiêu Vũ hoàn toàn nghiêm túc. Đôi mắt cô nhìn chị khi ấy rất lạnh lùng, mất một lúc mới khôi phục trạng thái tươi cười với chị.



Từ đó chị Vương biết Tiêu Vũ nỗ lực nhiều đến thế nào, cô gần như luyện tập từng giây, từng phút, từng ngày.



Buổi tối Quý Du trở về đã vội vã chạy đi tìm mẹ đổi quà.



Tiêu Vũ không nuốt lời, hỏi cô bé: " Nói xem con muốn thứ gì? Phải là điều mẹ có thể làm được nhé"



Quý Du áp mặt lên đùi cô bảo: " Mẹ đã hứa với con nếu con kết bạn thành công sẽ thưởng cho con một điều ước. Con đã kết bạn được với bốn bạn, con muốn mẹ hứa với con 1 việc, việc này chắc chắn mẹ có thể thực hiện được."



Tiêu Vũ sờ đầu cô bé: " Con nói thử coi"



" Mẹ ơi, sau này mẹ đừng đi nữa, được không mẹ?" Giọng Quý Du mang theo sự khẩn cầu, hai mắt long lanh như muốn nói " Con không muốn quay lại làm đứa trẻ không có mẹ đâu"



Tiêu Vũ ngẩng đầu ngẫm nghĩ: " Có thể, nhưng mẹ có 1 điều kiện, mẹ sẽ thực hiện nguyện vọng của con, không rời khỏi đây, nhưng chỉ đến khi con có mẹ mới thôi"



Quý Du sửng sốt hỏi lại: " Con sẽ có mẹ mới ạ?"



Tiêu Vũ cười: " Cái này còn phải xem bản thân con có muốn hay không?"



Về việc Y Lam Nhã có thể thành công thế chỗ cô vào nhà, 80% đều là công lao của Quý Du.



Quý Du dùng sức gật mạnh: " Dạ, mẹ ơi, con sẽ không để ai bước vào nhà làm mẹ mới của con đâu, con chỉ cần mẹ thôi"



" Ngoan!" Tiêu Vũ sờ đầu động viên Quý Du.



2020/06/05

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện