Chương 40



" Đi thôi!" Tiêu Vũ nói đi là đi, với nạng đặt trên sô pha rồi kéo chị Vương đi thẳng.



Trong nhà tổng cộng có 2 tài xế, 1 tài xế của Quý Huyền và 1 tài xế của Quý Du. Nhưng hai ngày nay Quý Huyền đều đích thân đưa 2 đứa nhỏ đi học, cũng tránh trường hợp Tiêu Vũ ra ngoài mà không ai chở.



Tài xế của Quý Huyền họ Lâm, là một ông chú khoảng 40 tuổi. Tài xế còn lại họ Từ, tên là Từ Hạo Thiên. Sắp tốt nghiệp đại học, vâng, thực sự là sắp tốt nghiệp đại học.



Khi Quý Du chuẩn bị lên mẫu giáo, Quý Huyền muốn thuê cho Quý Du 1 tài xế già có kinh nghiệm.



Nhưng Quý Du không thích tài xế già giống của Quý Huyền, cô bé muốn tự mình phỏng vấn. Vì vậy có một đám người đến xin phỏng vấn, từ những người lái taxi, những người mất niềm tin vào cuộc sống đến những người thất nghiệp nằm nhà, thể loại gì cũng có. Quý Huyền và Quý Du đích thân làm người phỏng vấn, lý luận của Quý Du rất đơn giản " Lái xe của con đương nhiên phải là người con thích"



Quý Huyền không có ý kiến, Quý Du bắt chước ngồi vào bàn phỏng vấn giống Quý Huyền, bộ dáng bà cụ non rất đáng yêu.



Từ Hạo Thiên là một trong những người đến phỏng vấn, cậu chỉ vô tình đến đây phỏng vấn, rốt cuộc lúc ấy cậu mới bước chân vào trường đại học, chưa có ý định tìm một công việc toàn thời gian.



Cậu vừa nộp hồ sơ phỏng vấn online cho một công việc bán thời gian trên mạng thì hai ngày sau nhận được lời mời phỏng vấn của Quý thị. Khi cậu ta đứng trước toà nhà Quý thị, cậu bị sốc.



Mẹ kiếp, cậu khăn gói rời khỏi quê hương miền núi xa xôi, vì sao? Vì để trở thành sinh viên đại học và có thể làm việc tại một công ty như thế này trong thành phố phồn hoa. Sao mới ngày đầu tiên vào đại học cậu đã có thể đến đây rồi?



Cậu được một người đàn ông và một cô nhóc loli siêu đáng yêu phỏng vấn, loli thấy cậu thì rất nhạc nhiên: " Trẻ, ba, anh này trẻ này."



Cậu nhớ rõ sắc mặt ông chủ lúc đó đen xì, nhìn chằm chằm làm cậu sởn gai ốc.



Từ Hạo Thiên giới thiệu ngắn gọn về bản thân, còn giải thích mình nộp nhầm công ty. Quý Huyền yên lặng quan sát cậu: " Cậu vẫn là sinh viên?"



" Đúng vậy, gia đình tôi không có điều kiện nên tôi định tìm một công việc bán thời gian, không ngờ vô tình nộp nhầm vào đây." Từ Hạo Thiên nói.



Cuối cùng cậu được nhận, theo lời Quý Du lúc đó thì tài xế của cô bé phải là người trẻ tuổi có nhan sắc, có trình độ, là thanh niên biết cố gắng đầy hứa hẹn. Mỗi tháng 6800 tệ, mỗi ngày làm 2 tiếng buổi sáng và 2 tiếng buổi tối, bốn giờ một ngày, tuần nghỉ 2 buổi. Nếu bận học thì còn 1 tài xế khác thay ca. Có thể nói Từ Hạo Thiên nhờ có công việc này mới có thể thuận lợi tốt nghiệp.



Cậu rất biết ơn Quý Du, mặc dù Quý Du tuyển cậu chỉ vì nhìn cậu thuận mắt.



Công việc này không chỉ giúp cậu nhẹ nhàng trải qua 4 năm đại học mà còn giúp cậu có điều kiện gửi tiền về quê. Có thể nói hiện giờ trong thôn ai cũng biết đến danh và ghen tị với Từ Hạo Thiên.



Vì vậy mặc dù gần đây tiểu thiếu gia cùng tiểu thư đều đến trường với ông chủ nhưng cậu vẫn đến Quý gia vào hai giờ mỗi sáng tối một cách đều đặn.



Trên thực tế bây giờ đã gần 10 giờ sáng, việc học năm 4 nhẹ nhàng, cộng thêm sáng nay không có tiết nên cậu quyết định ở lại thêm 1 giờ. Lúc này là giờ nghỉ của cậu, đúng lý thì cậu có thể về nhà.



Nhưng cậu nghĩ ở lại thêm chốc nữa không nhỡ có ai nhờ cậu chở đi mua đồ thì sao? Dạo này Quý Du không ngồi xe cậu nên cậu thường xuyên chở quản gia đi chợ mua thức ăn.



Khi Tiêu Vũ xuống nhà thì cậu đang chuẩn bị tan ca, nhưng vẫn đồng ý ngay khi nghe Tiêu Vũ nói muốn tới công ty.



" Cậu cũng lướt Weibo sao?" Sau khi Tiêu Vũ lên xe phát hiện tài xế đang vội vã cất điện thoại, màn hình hiển thị tin tức của cô trên weibo.



Tài xế đánh xe ra khỏi gara, mỉm cười nói: " Dạ, ha ha ha, vừa có một cuộc đại chiến nổ ra trên mạng, hahahaa...."



Từ Hạo Thiên lái xe ra khỏi biệt thự, liếc thoáng qua kính chiếu hậu, đột nhiên phát hiện, người phụ nữ trong bức ảnh hình như...... hơi giống phu nhân!



Đúng vậy, Từ Hạo Thiên không quen mẹ con Tiêu Vũ, một phần là bởi ca làm mỗi ngày của Từ Hạo Thiên quá ngắn, hai là gần đây Quý Du không ngồi xe cậu ta, cậu ta trừ việc riêng phải làm thì hầu như đều ngồi một xó trong gara.



Cậu từng nhìn thấy Tiêu Vũ từ xa nhưng lúc đó Tiêu Vũ đã có thể đi bằng nạng, dáng người cũng khôi phục không ít, trở lại làm một cô gái có khuôn mặt trẻ con trắng trẻo dịu dàng.



Càng không cần bàn đến Tiêu Nhược Quang, trực tiếp từ một cậu nhóc ăn xin nhỏ bé gầy gò biến thành một cái bánh bao mũm mĩm trắng trẻo, mềm mại và siêu cấp đáng yêu.



" Phu nhân, người phụ nữ trên mạng trông hơi giống chị....."



Tiêu Vũ chống cằm, vuốt mặt: " Thật sao? Thật là một sự trùng hợp!"



Từ Hạo Thiên:"......"



Trí thông minh của Từ Hạo Thiên hoạt động, nhớ tới người phụ nữ bị liệt và cậu bé gầy gò trên mạng, rồi lại nhớ đến phu nhân đi lại không tiện và tiểu thiếu gia nhỏ đáng yêu. Rất có khả năng bọn họ là cùng một người.



" Đúng, đúng vậy, ha ha ha....., hôm nay tôi xem tin tức, xem xong cảm thấy thật vô lý, người phụ nữ kia hiền lành như vậy, nhìn thế nào cũng không giống người mê tiền". Từ Hạo Thiên cười nịnh hót, mặc kệ có đúng bà chủ hay không, nói tốt là được.



Tiêu Vũ cười khẽ: " Cái này khó nói nha! Tiền đáng yêu như vậy, người gặp người thích, ai lại không thích nó cơ chứ?"



Từ Hạo Thiên: "..... không đâu, tôi thấy người phụ nữ đó là một người hào phóng, đàng hoàng, dịu dàng trầm tĩnh, là một người phụ nữ tốt bụng." Tý nữa phải vào xoá mấy cái bình luận chửi phu nhân mới được.



" Cáo đội lốt người có rất nhiều" Tiêu Vũ tựa vào ghế sau nói tiếp: " Một đêm có thể kiếm được 8 vạn 9, nói không chừng sau này có thể lên đến 10 vạn tệ."



Lạy chúa, lên đến 10 vạn tệ, sao chị nói nhẹ nhàng như đang đếm tiền tiêu vặt vậy? Riêng điểm này đã khiến cậu không tin phu nhân giống như những gì nói trên mạng nói rồi.



Trong lòng chấn động nhưng ngoài mặt vẫn rất chính trực nói: " Đôi mắt của người phụ nữ kia rất sáng, rõ ràng coi tiền như vật ngoài thân, chắc chắn không phải hạng người như vậy."



" Ha ha ha ha...." Tiêu Vũ cười to, vỗ tai Từ Hạo Thiên, đắc ý nói: " Người anh em, nói chuyện với cậu vui thật, co được dãn được. Lúc nãy có phải cũng mắng tôi trên mạng không? Nói đi, có @tôi không?"



Quả nhiên là cùng một người..... Từ Hạo Thiên suýt chút nữa bị doạ cho khóc nhè.



Nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ bình tĩnh: " Không có, tôi chưa bao giờ tham gia mấy cuộc cãi nhau như vậy hết. Thật vô nghĩa, còn chẳng biết đúng sai thế nào, sao có thể tuỳ tiện chỉ trích điều mà mình không biết được chứ?" May cậu chưa @phu nhân......



" Ái chà, ý thức rất cao! Nhìn cậu còn trẻ, bao nhiêu tuổi rồi?" Tiêu Vũ hỏi.



" 22 ạ" Trong lòng Từ Hạo Thiên khóc không ra nước mắt, sẽ không đuổi việc cậu chứ? Tuy cậu định xin nghỉ sau khi tốt nghiệp nhưng ông chủ rất tốt, cậu không muốn mọi người không vui.



" Trẻ vậy sao? Là tài xế riêng của Quý gia hả?" Tiêu Vũ hơi ngạc nhiên, xưa nay tài xế của Quý gia đều trên 30 tuổi. Yêu cầu phải có ít nhất 10 năm kinh nghiệm, trung niên và tính tình trầm ổn. Đây là lần đầu tiên có người dưới 30 tuổi, Tiêu Vũ lấy làm lạ, trẻ như vậy thì mới lái xe được mấy năm?



" Tôi, tôi, tôi là tài xế riêng của tiểu thư, tiểu thư tự mình phỏng vấn."



" Ồ ~, ra là Quý Du! Vậy thì dễ hiểu." Tiêu Vũ nói tiếp: " Tốt nghiệp xong có ý định đến công ty Quý Huyền làm không?"



Từ Hạo Thiên sửng sốt: " Bằng của tôi không đủ, không vào nổi."



Tiêu Vũ mỉm cười không nói tiếp. Từ Hạo Thiên ư? Là đồng bọn sau này của Quý Du, rất nghe lời Quý Du.



Cậu ta là người tra ra chân tướng việc Tiêu Nhược Quang là con trai Quý Huyền và nói cho anh nghe. Lúc đó Quý Huyền đã phát điên, cộng thêm việc không lâu sau Quý Du mất tích làm anh bất chấp tất cả ra tay với nam chính.



Sau khi công ty Quý Huyền phá sản, Từ Hạo Thiên lui về ở ẩn, cuối tiểu thuyết mới xuất hiện bắt cóc nữ chính, tất nhiên, trong tiểu thuyết ngôn tình, những kẻ bắt cóc luôn không có kết cục tốt đẹp.



Ngồi tù là nhẹ, bị nam chủ đặc biệt chiếu cố mới thảm.



Chỉ có điều, đứa nhỏ này là một người trọng tình trọng nghĩa, biết nhớ ơn, dù cho phía trước có là núi đao biển lửa, vẫn không lùi bước. Khi cậu ta bắt cóc nữ chính đã dự tính đến trường hợp xấu nhất, đưa Y Lam Nhã và con gái mới sinh của Quý Huyền ra nước ngoài. Trong cuốn tiểu thuyết, cả ba đứa con của Quý Huyền đều mất tích.



" Phu nhân muốn đến công ty của ông chủ ạ?" Từ Hạo Thiên hỏi.



" Ừm"



" Ồ" Từ Hạo Thiên ngoài mặt chuyên tâm lái xe nhưng trong lòng tò mò, đi làm gì? Rốt cuộc đi làm gì?



" Đi mách lẻo" Tiêu Vũ dường như nghe hiểu tiếng lòng Từ Hạo Thiên, cô lên tiếng nói.



" Ahahahaa....., tôi không tò mò."



" Ồ ~!" Mặt Tiêu Vũ kiểu " Tôi tin mà".



Từ Hạo Thiên: "......"



Chị Vương thấy bọn họ nói chuyện nên nhắm mắt nghỉ ngơi.



Từ Hạo Thiên dừng xe trước toà cao ốc, Tiêu Vũ kêu cậu về trước, Từ Hạo Thiên nói cậu ở bãi đỗ xe chờ cô nhưng Tiêu Vũ không đồng ý, cô biết bây giờ cậu vẫn là sinh viên nên kêu cậu đi về, tý nữa cô ngồi xe chú Lâm là được.



Nghe Tiêu Vũ bảo vậy nên Từ Hạo Thiên mới miễn cưỡng lái xe đi.



Tiêu Vũ dẫn chị Vương đi vào, cô dùng nạng nên đi lại khó khăn.



Tầng G của toà nhà có kết cấu giống công ty giải trí trước đây của cô, chỉ có một bàn tiếp tân còn đâu những chỗ khác để trống, chủ yếu dùng trưng bày các sản phẩm của Quý thị. Ngành nghề chủ lực của Quý thị là bất động sản, sau khi ba Quý tiếp quản mới mở rộng phạm vi kinh doanh.



Ba Quý dùng số tiền xoay vòng vốn đầu tư vào ngành giải trí cùng phát triển game online. Đáng tiếc hai khoản đầu tư đều thất bại, đầu tư phim truyền hình thì phim lỗ, đầu tư phim điện ảnh thì bộ phim danh tiếng kém, đầu tư trò chơi mới thu hồi được vốn thì người chơi bỏ chạy. Phải nói là cực kì bi thảm, thiếu chút nữa khiến công ty phá sản.



Có đoạn thời gian thậm chí còn không đủ tiền trả lương cho nhân viên. May mắn toà nhà này là sản nghiệp của Quý thị, ba Quý phải cho thuê gần hết các tầng của toà nhà mới đủ tiền trả lương cho nhân viên hàng tháng, không đến nỗi để nhân viên bỏ đi.



Sau đó ông nội Quý rời núi, ông nội cùng bà nội Quý đi khắp nơi nhờ cậy giúp xoay vòng vốn, mãi mới bảo vệ được công ty. Còn các khoản đầu tư khác, do đã bỏ tiền đầu tư nên kiếm được lãi hay không còn phải xem vận may. Mặc dù ông nội Quý từng có ý định dẹp bỏ các khoản mục này, nhưng với sự phát triển của ngành giải trí cùng trò chơi trực tuyến, hai ngành công nghiệp này bắt đầu thu hồi được vốn. Không kiếm được lời nhưng không mất nhiều nên ông nội Quý vẫn để nguyên.



Sau đó công ty giao cho Quý Huyền tiếp quản, anh thành lập hai bộ phận cho ngành công nghiệp giải trí và game online, tuyển dụng các nhân tài hàng đầu trong hai lĩnh vực. Thậm chí lúc đó do thân phận đặc biệt không được xuất ngoại, nên anh đã mời các nhà đàm phán hàng đầu đi tìm các khoản đầu tư trò chơi tiềm năng ở nhiều quốc gia khác nhau.



Nhờ vậy mà dần dần lợi nhuận từ bên giải trí cùng trò chơi đã vượt qua ngành chủ lực là bất động sản. Quý Huyền cũng từ từ thu lại toà nhà, bây giờ cả toà cao ốc chỉ còn lại tập đoàn Quý thị.



Cùng lúc tấn công 3 ngành công nghiệp, cả ba ngành đều là ngành chủ lực trong nước. Với lợi nhuận khổng lồ kiếm được từ mỗi ngành, mỗi ngành bắt đầu tự phát triển riêng. Ví dụ như bộ phận giải trí có thể xem xét việc tự làm phim, bộ phận trò chơi cũng tự chủ nghiên cứu và phát triển độc lập.



Mà lúc này, khi Tiêu Vũ chờ dưới tầng G mới phát hiện ra một điều, quầy lễ tân thực sự là thủ môn của toà cao ốc Quý thị, thủ đến nỗi.... cô không thể đi lên.



Nhân viên lễ tân mà cô biết đã từ chức, Tiêu Vũ mỉm cười nhìn vào hai khuôn mặt giả tạo trước mặt.



2020/07/03

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện