Chương 7:



Sắc mặt nhân viên cửa hàng trắng bệch, nhưng bởi vì không muốn mời quản lý nên nhanh chóng mở miệng khẩn cầu : " Vô cùng xin lỗi quý khách, quý khách coi, hay là tôi lấy một bộ cho hai người xem được không?"



Quý Huyền vẫn cười lạnh như cũ : " Gọi, quản, lý"



Nhân viên cửa hàng thấy thái độ Quý Huyền như vậy thì cực kì bực bội, nhưng vẫn e dè với quy định nghiêm ngặt của cửa hàng, nếu như cô ta dám cãi nhau với khách hàng thì tiền lương mấy hôm nay đừng hòng nhận được một đồng. Nhưng lại không muốn đi kêu quản lý, cô ta mới đi làm được mấy ngày, bây giờ đã phải kêu quản lý thì ngày tháng sau này biết sống làm sao?



Kết quả còn chưa kịp mời quản lý thì đàn anh bán hàng khu khác tình cờ đi qua thấy Quý Huyền đã vội vàng đon đả cười nói : " Quý tổng, anh lại ghé thăm ạ? Hôm nay cũng chọn cho tiểu thư hai bộ sao? Bên này, bên này, anh xem đây đều là hàng mới nhập, chất liệu cực kỳ tốt, kiểu dáng cũng là kiểu dáng mới nhất. Dĩ nhiên với khuôn mặt của tiểu thư thì mặc cái gì cũng không thành vấn đề."



Nói xong mới phát hiện sắc mặt Quý Huyền không tốt, liền hỏi ngay : " Quý tổng, anh đây..... là làm sao vậy?"



Đến cả đàn anh lâu năm trong cửa hàng cũng khách khí như vậy, sắc mặt của nhân viên mới càng nghe càng trắng bệch, cô ta ngàn vạn lần không ngờ tới, mới đi làm hai ngày mà cô ta đã đắc tội với vị khách hàng VIP.



Nhân viên lâu năm trong cửa hàng lúc này mới nhìn thấy Tiêu Nhược Quang đứng sau Quý Huyền, không hề tỏ ra khó chịu, cười tươi như hoa nói tiếp : " Đây hẳn là tiểu thiếu gia rồi! Ôi chao thật đáng yêu, vừa nhìn đã thấy giống Quý tổng y đúc!"



Quý Huyền sửng sốt, biểu cảm trên mặt đã hoà hoãn đi nhiều : " Giống sao?"



Vẻ mặt của Quý Huyền rõ ràng như vậy thì có gì mà gã nhân viên lâu năm không đoán ra, gã xua tay tiếp lời : " Giống, làm sao có thể không giống chứ, đúng là giống y như tượng tạc."



Quý Huyền hết sức vui vẻ, cơn tức trong lòng cũng tiêu bớt : " Tìm cho thằng bé mấy bộ."



Nhân viên lâu năm như mở cờ trong bụng, ôi hoa hồng, hoa hồng ồ lá la! Mỗi lần Quý tổng tới mua quần áo thì hoa hồng anh ta nhận được còn nhiều hơn nửa tháng tiền lương. Vui quá hoá lẫn, bây giờ mới nhận ra đây không phải khu vực của mình. Gã vừa liếc mắt đánh giá nhân viên mới tới thì nghe thấy Quý Huyền lên tiếng : " Anh chọn."



" Được, được, tôi chọn." Người nhân viên lâu năm vui vẻ nhận lời rồi te tởn đi chọn quần áo.



Cô ả nhân viên mới bị bỏ xó một bên, hối hận đến ruột gan xanh mét. Nhìn Quý Huyền nhưng không dám lên tiếng, chỉ có thể nghẹn cứng đi bên cạnh.



Nghe nói Quý Huyền đến, quản lý đang ở gian hàng khác cũng nhanh chóng chạy đến, từ xa đã hô lớn : " Ôi Quý tổng, anh tới mua quần áo mới sao?"



Quý Huyền gật đầu, quán lý vừa đến lập tức trừng mắt với nhân viên mới rồi đuổi ả ta ra chỗ khác. Xong xuôi mới quay sang nói tiếp với Quý Huyền : " Vậy không biết anh nhìn trúng bộ nào chưa?"



Quý Huyền cúi đầu hỏi Tiêu Nhược Quang : " Tiểu Quang, con thích bộ tây trang lúc nãy sao?"



Tiêu Nhược Quang gật đầu trả lời : " Ngày trước thường có anh trai mặc tây trang đeo giày da tới trong viện. Anh ấy ngày nào cũng cùng cha mẹ đến thăm bà nội, quần áo mặc trên người đều thật xinh đẹp, giày da cũng thật xinh đẹp. Anh tốt bụng còn đem những món đồ chơi không dùng nữa cho con, con đều cẩn thận cất dưới tủ dưới giường ."



Trong lòng Quý Huyền xót xa, xoa đầu Tiêu Nhược Quang nói : " Mua, ba ba sẽ mua cho con." Đứa trẻ khác có cái gì, con trai anh cũng sẽ có cái đó.



Tiêu Nhược Quang bèn thẹn thùng đáp : " Cảm ơn Bạch nhãn lang ba ba."



Quý Huyền : "....." Suýt nữa quên mất cái vấn đề này.



Quản lý cửa hàng : "....."



Quý Huyền làm bộ như không có chuyện gì, nhìn về phía quản lý, quản lý lập tức cười nói : " Tôi lập tức cho người mang mấy bộ tây trang lại đây, không biết tiểu thiếu gia muốn thử mấy bộ?"



Quý Huyền trào phúng nói : " Hoá ra còn có thể thử sao? Vừa nãy còn có người không cho cha con tôi thử cơ đấy! Tôi suýt thì tưởng quần áo chỗ mấy người làm bằng vàng nạm kim cương!"



Quản lý vội vàng quay đầu trừng mắt với nữ nhân viên mới tới, nhìn thấy Quý Huyền lại tươi cười rạng rỡ : " Làm gì có chuyện đó, tiểu thiếu gia muốn sờ thì sờ, muốn thử thì thử, thử xong không thích không mua cũng không có vấn đề gì."



Quý Huyền cũng không tiếp tục gây khó dễ, hướng Tiêu Nhược Quang bảo : " Tiểu Quang có muốn thử không?"



Tiêu Nhược Quang thẹn thụng cúi mặt kéo kéo tay áo cộc của mình, nhỏ giọng trả lời : " Con đi thử xem ạ!"



Quản lý lập tức đẩy Tiêu Nhược Quang về phía trước : " Nào nào nào, để chú bảo chị gái xinh đẹp lấy quần áo cho con thử nha." Nói xong liền kêu best seller trong cửa hàng lại giúp Tiêu Nhược Quang thử quần áo



Đợi một lát đã thấy Tiêu Nhược Quang từ bên trong bước ra, mặc bộ tây trang cùng giày da nhỏ nhắn như một tiểu thiếu gia thực thụ. Cậu bé vẫn cúi đầu thẹn thùng như cũ, tay chân luống cuống không biết nên đặt ở đâu : " Bạch nhãn lang ba ba, đẹp không ạ?"



Quý Huyền cười khẽ đáp : " Đẹp, con thích không?"



Tiêu Nhược Quang gật mạnh, Quý Huyền nói với người quản lý : " Bộ này không cần thay ra, tý nữa tính tiền luôn."



Quản lý lập tức đáp ứng : " Dạ được, được."



Mấy bộ phía sau, Tiêu Nhược Quang đối mặt với đủ loại quần áo không biết mình thích bộ nào, đối với bé bộ nào cũng thật xinh đẹp. Nhân viên lâu năm lúc đầu giúp họ chọn quần áo đã quay lại, mang trên tay mấy bộ quần áo không tồi, Quý Huyền xem qua rồi trực tiếp bảo gói về.



Nhìn thấy ba ba quẹt thẻ, Tiêu Nhược Quang vô cùng sùng bái nhìn Quý Huyền : " Bạch nhãn lang ba ba, ba ba thật lợi hại, quẹt quẹt thẻ vài cái đã không cần dùng tiền mặt luôn."



Quý Huyền thấy vậy liền dạy cậu bé cách dùng thẻ, sau đó đặt thẻ vào túi áo Tiêu Nhược Quang nói : " Về sau con muốn mua cái gì thì mua, đây là tiền tiêu vặt ba ba cho con."



/ Quý ba ba, ba ba có cần thêm cô con gái đáng yêu nào không ~/



Tiêu Nhược Quang vuốt vuốt túi áo, bộ dạng vô cùng nghiêm túc sờ sờ tấm thẻ vuông vức bên trong. Cậu bé gật đầu nói : " Dạ ba ba"



" Vừa nãy con nói thích món đồ chơi nào nhỉ? Ba ba dẫn con đi mua."



Tiêu Nhược Quang liền trả lời : " Có một con robot bị gãy cánh tay phải. Còn có một chiếc ô tô đỏ bị rớt mất một bên bánh. Nhưng mà bọn chúng đều vẫn đi được, chơi rất vui. Có điều bây giờ chúng nó hết pin mất rồi, chẳng thể chơi được nữa."



Quý Huyền ôm lấy Tiêu Nhược Quang : " Ba ba mua cho con thật nhiều pin." Dùng chán thì thôi



Ban Trinh Diệp : "...." Mua thật nhiều pin?



Tài xế : "....." Hừm, cứ cảm thấy có chỗ nào quái quái



Chờ đến khi Tiêu Nhược Quang tay ôm đồ chơi, cả người mặc quần áo mới quay chở lại bệnh viện thì vừa vặn gặp Tôn Hạo mới tới.



Tiêu Nhược Quang thấy Tôn Hạo liền vui vẻ gọi to : " Chú Tôn" sau đó ôm đồ chơi chạy qua, vẻ mặt còn hứng khởi hơn cả khi trông thấy Quý Huyền.



Tôn Hạo ngồi xổm xuống bế Tiêu Nhược Quang lên, hôn chụt một cái vào má thằng bé : " Tại sao lại chạy ra ngoài rồi ? Yo, hôm nay mặc quần áo mới sao? Chú Tôn mua cho cũng không thèm, là ai mua cho cháu vậy?"



Tiêu Nhược Quang cười hì hì, ghé vào tai Tôn Hạo thì thầm bằng tiếng Quý Huyền có thể nghe thấy được : " Là bạch nhãn lang ba ba mua cho con đó!"



Tôn Hạo : "....." Tôn Hạo lúc này mới nhìn về phía Quý Huyền, lời chào ra đến tận miệng rồi thì tự dưng nghẹn ứ, fuck, nhìn cũng có tiền ghê! Ai dè cũng là loại bỏ vợ bỏ con, đúng là không ngờ!



" Chào anh, anh hẳn là ba ba của Tiểu Quang?"



Quý Huyền đang chết chìm trong thùng dấm, cực kì không tình nguyện đáp lại : " Chào anh, tôi họ Quý, tên Huyền. Quý Huyền." nói xong vươn tay, hai người bắt tay xong liền đi vào.



Trong lòng Quý Huyền không ngừng bực bội : Tên đàn ông này rốt cuộc là ai? Tại sao Tiểu Quang lại thân thiết với anh ta như vậy? Lại còn tôi đã mua đồ chơi và quần áo cho thằng bé. Fuck fuck fuck fuck, nhất định là nhân lúc anh không có ở đây dụ dỗ con trai anh, tội danh không thể tha thứ. Con trai anh đáng yêu như vậy, tên đàn ông chết tiệt kia không phải ấu dâm đấy chứ?



Ai dè vừa đi đến cửa đã nghe thấy Tiêu Vũ hỏi Tiêu Nhược Quang : " Ba ba đã mua quần áo cho con chưa?"



Tiêu Nhược Quang vui vẻ nói : " Rồi ạ, ba ba mua rất nhiều rất nhiều."



Tiêu Vũ hỏi : " Còn mua gì nữa?"



Tiêu Nhược Quang hào hứng kể tiếp : " Bạch nhãn lang ba ba còn mua cho con robot cùng ô tô điều khiển từ xa, còn mua nhiều thật nhiều pin. Còn mang con đi cửa hàng bánh ngọt, bánh kem ăn thật ngon."



Quý Huyền ưỡn cao ngực, cười vô cùng đắc ý.



Tiêu Vũ tiếp tục hỏi : " Vậy mua cho mẹ cái gì?"



Tiêu Nhược Quang lắc đầu, Tiêu Vũ thở dài : " Không hổ là bạch nhãn lang ba ba, vẫn là chú Tôn của con tốt hơn."



Tiêu Nhược Quang sửng sốt, rất không có chính kiến phụ hoạ theo mẹ: " Đúng vậy, chú Tôn so với bạch nhãn lang ba ba tốt hơn nhiều."



Quý Huyền : "....." Fuck



2020/03/19

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện