- Tiệm net Con C, đây rồi! - Hải ngước đầu lên lẩm xong đi vào trong tiệm.
- Mày đó hả? - Tôi ngồi trên máy chủ đặt ở sân trong của ngôi nhà, sân trong cũng nhỏ thôi, vừa ngồi quản lí hệ thống tôi vừa trông xe luôn.
Hải trầm trồ:
- Chà chà, mới có hai tháng mà mày lên làm chủ tiệm net rồi hả? Giàu nhỉ.
- Giàu gì đâu, tao trông hộ thôi. Tiệm này của Liliana.
Nó bước vào trong, chọn một máy gần tôi nhất. Mở máy, đeo tai nghe vào, nó nói với tôi:
- Sao net gì bần quá vậy? Y như mấy quán net ở mấy thành phố nhỏ, trang thiết bị còn kém quá.
- Kệ đi, quán mới mở mà. Bao giờ có tiền thì sẽ nâng cấp quán.
- Dạo này mày làm gì, Hải? Nghe tôi hỏi, nó liền trả lời:
- Tao đang đá cho câu lạc bộ Team Flash, mới hôm qua tao vừa ghi một bàn, mày thấy tao ghê không?
- Ủa mày đá cho Team Flash thật hả? Sao vợ tao không nói gì ấy nhỉ?
- Tao lại không nghĩ là mày không coi, nhưng bỏ đi.
Tôi trả lời:
- Tao chỉ hứng thú với đội tuyển quốc gia thôi.
Hải không nói gì nữa mà bắt đầu lao vào chiến game. Quán net đã mở được hơn một tuần nhưng khách khứa thì khá vắng, tôi chỉ biết mời đám bạn của tôi tới ủng hộ. Không tính thằng Hải, hiện trong quán có thằng Nam và Namz - một người cũng đến từ Trái Đất. Thằng Nam bạn tôi gặp nó lúc nó đang đi ăn xin trong một con phố nhỏ, Nam bố thí cho nó mấy đồng vàng. Vài hôm sau, thằng Nam mời Namz về làm bảo vệ tại sân vận động của Khu rừng Chạng Vạng. Thằng Nam thì nó đang làm trọng tài, hôm nay nó không phải bắt chính trận nào nên nó đi chơi.
Nói sơ qua về công việc trông quán net, công việc chủ yếu của tôi là giữ xe, thanh toán tiền và tạo tài khoản cho khách. Cũng nhàn, lương lại đủ để chi tiêu nên tôi khá yên tâm.
Thằng Nam bất chợt order hai chai sting và hai ly tẩy. Tôi gọi:
- Chị Liliana, hai chai sting với hai ly tẩy!
- OK chị ra ngay đây! - Cô ấy chạy ra, trên người đang mặc một bộ đồ phục vụ trông khá là... đã mắt tôi, vải vóc có thêu ren này nọ thì quá đẹp.
Hải hỏi tôi:
- Liliana làm phục vụ à? Tao cứ tưởng cô ấy phải trông quán chứ.
- Bả có biết xài máy tính đâu.
- Khổ, giờ mà không biết xài thì làm sao theo kịp xu thế 4.0 được chứ.
Tôi gác tay lên sau trán, ngả ngửa ghế ra rồi lẩm bẩm:
- Bà Liliana chắc giờ đang 0.4 ấy...
Cũng đang rảnh nên tôi lên máy tải phần mềm giả lập điện thoại về định chơi liên quân, nhưng méo hiểu sao lục tung cả CH Play vẫn không tìm thấy, cuối cùng tôi chơi liên minh cho đỡ buồn. Hải thấy thế liền hỏi:
- Mày chơi liên minh à? Tao cứ nghĩ mấy thằng chơi liên quân ghét...
- Ôi giời ạ, game nào cũng vậy thôi, có gì đâu mà cứ phải bài xích nhau như vậy? Chơi liên minh cũng có cái thú vị của nó mà.
Trong buổi sáng đó cũng có một số khách vào quán, tôi cũng không để tâm nhiều. Thỉnh thoảng Liliana lại mang thức ăn, nước uống ra phục vụ khách. Đối với cảm nhận của riêng tôi, chỉ cần đeo đuôi và tai giả vào là cũng đủ để thu hút khách.
Fennik thì ở trong bếp, vừa chăm sóc Linik - con của hai người họ - vừa nấu ăn. Sẵn tiện nói luôn, Linik là con trai.
Thoáng cái đã đến trưa, tôi vào trong bếp lấy cơm ra ăn. Lúc ghi hợp đồng, tôi nói với Liliana sẽ lấy cơm thay một phần tiền lương và cô ấy đồng ý. Mang cơm ra bàn máy tính, tôi lại tiếp tục ngồi trông quán. Buổi trưa thì quán khá vắng vẻ, chỉ có 1 - 2 người thôi. Tên Hải cũng ăn cơm ở đây, nó bảo là ăn xong sẽ tính tiền và xin chợp mắt một lúc để chiều đi tập bóng. Tôi thì chẳng phàn nàn gì bởi tới chừng 14h là tôi hết ca, lúc đó Liliana sẽ trông quán. Mặc dù không dùng máy tính giỏi bằng tôi song cô ấy vẫn biết tính tiền, đọc số trên máy. Thế là cũng được rồi.
Chợt có tiếng của thằng Hiếu ngoài cổng:
- Ê Hùng!
- Gì đấy? Mày định chơi à?
- Bán tao cái card 20.
Tôi ngơ ngác:
- Mua card à? Chắc không được rồi, net này làm gì có bán card.
- Sao kì vậy?
- Mày tính nạp cái gì? Liên quân có vô được đâu.
Nó bảo:
- Vô được, chỉ cần fake IP thôi. Như tao nè, fake IP thế là liên quân hiện trở lại. Mà không có bán card à?
- Có bán thì cũng chẳng ai mua đâu. Chắc mày về Trái Đất mua đi.
Thế là thằng Hiếu ra về. Tôi ăn xong thì tiếp tục trông quán. Liliana thì bận cho Linik bú, Fennik thì vào sau nhà đánh một giấc.
*
Chiều, tan ca, tôi trở về khu rừng Chạng Vạng. Vừa về đến nhà thì có tiếng gọi:
- Hùng!
- Payna? Tel"Annas?Có chuyện gì vậy nữ vương?
Tel"Annas bảo:
- Vào trong nhà đi, chúng ta bàn chuyện.
Cả ba vào nhà. Tel"Annas bảo:
- Hiện tại thì khu rừng Chạng Vạng có một khu đất bỏ hoang, cỏ dại mọc um tùm, ta thấy ngứa mắt lắm. Dự tính ta sẽ trồng cái gì đó, ngươi có ý gì hay không?
- Vậy thì tốt thôi.
- Vậy trồng gì?
Tôi bảo:
- Mình trồng cây ăn quả đi. Nho nè, xoài nè, thanh long nè, sầu riêng nè,... Đất rộng không?
- Rộng lắm.
- Vậy thì làm vườn trái cây luôn. Đến đó đi.
Payna bảo:
- Muốn trồng cây thì phải liên hệ Y"Bneth.
Thế rồi cả ba nhanh chóng xuất phát, đến nơi thì tôi nhảy xuống:
- Y"Bneth đâu?
- Đây!
- Đâu? - Tôi ngước mắt lên và xoay xung quanh nhưng chẳng thấy ai. Chợt một cạnh cây đặt lên đầu tôi khiến tôi giật mình:
- OÁI!
Thì ra là Y"Bneth đã tới rồi. Sau khi thống nhất ý tưởng, tôi bắt đầu trồng thử một số loại cây. Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên nhất chính là trái cây khi trồng trên đất của khu rừng Chạng Vạng to tổ bố. Trái nho trên giàn nho to bằng quả lê, anh em tin không?
- Trái gì vậy? - Tel"Annas hỏi.
- Sầu riêng.
- Chậc... mùi khó chịu quá!
Payna ngửi mấy cái rồi khen tấm tắc:
- Sao thơm quá vậy nhóc?
- Vậy là em với chị cùng phe rồi. - Tôi vỗ vai Payna - Sầu riêng ngon mà.
- Ngon gì, mùi hôi muốn chết.
Quả sầu riêng to bằng cả một buồng dừa. Tôi định hái nhưng nặng quá nên Y"Bneth hái hộ tôi. Đặt quả sầu riêng xuống, tôi dùng dao nạy ra tách múi ăn. Cắn một cái, tôi chợt ngớ người:
- Ủa?
- Gì vậy? Bộ vị không ngon hả?
- Không phải, không có hạt. - Tôi tách cả quả ra thì chẳng thấy hạt sầu riêng đâu cả.
Payna bảo:
- Thôi kệ đi, không hạt cũng đâu có sao. Ngon mà.
- ỌE... - Tel"Annas có vẻ muốn nôn sau khi cắn thử. Thôi kệ, chắc cô ấy không ăn được rồi.
- Không có hạt... chẳng nhẽ... - Tôi tiến lại cây thanh long bẻ một trái, khiếp. Quả thanh long gì mà to như trái dưa hấu. Tôi dùng dao xẻ xuống, tách ra thì trố mắt:
- BIẾT NGAY MÀ!
Payna hỏi:
- Gì vậy?
- Thanh long không hạt.
- CÁI GÌ? - Tel"Annas ngạc nhiên - Đây là lần đầu tiên ta thấy thanh long không hạt đấy.
Thật ra thanh long không hạt không phải quá xa lạ gì, người ta cũng đã nhân giống thành công. Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên nhất chính là tất cả trái cây ở đây đều không có hạt. Tôi lẩm bẩm:
- Có lẽ đây là vùng đất vô sinh.
- Vô sinh?
- Ừ, không có hạt thì cây cối sao sinh sản được.
Quả nhiên là như vậy, sau khi kiểm tra thì tất cả trái cây ở đây đều không hạt. Còn một điều nữa, trái cây ngon tuyệt. Tôi bảo:
- Với vườn trái cây này em nghĩ là mình có thể đem đến lâu đài bán cũng được tiền đấy.
- Nhưng trong rừng lấy tiền làm gì? Sân bóng ta cũng không thu tiền đấy, tại chất lượng sân ta có thể tự tu sửa được mà.
- Vậy thôi lấy để sử dụng nội bộ, ai thích đến đây hái và ăn. Đất đai ở đây chắc tốt lắm đây, cây phát triển bao tốt. Nhưng dù sao em cũng sẽ mang một ít đi bán kiếm tiền trang trải cuộc sống.
- À chắc là ta cũng đem bán một ít lấy tiền mua quần áo nhỉ.
Tôi bảo:
- Tùy nữ vương. Vậy thôi, em đi bán thanh long đây.
Nói rồi tôi xách một bọc thanh long rồi xách xe chạy đến quán net. Chợt trước quán net tôi thấy mọi người đang tập trung ở đó, không biết là việc gì.
Vào trong, tôi hỏi:
- Chuyện gì vậy chị?
- Tên này chơi net quịt tiền, chị nhắc thì hắn điên tiết lên rồi đập phá.
- NÀY! CHỦ QUÁN!
Liliana giật mình:
- Cái gì?
- Làm một ly nước thanh long, tao trả tiền.
- Trời đất mẹ ơi, thanh long mà đòi không hạt...
Tôi lóe lên:
- A! Được, được! Chị Liliana, sẵn tiện em có đem thanh long nè.
- Nhưng hắn đòi không hạt.
- Cứ làm đi, kẻo hắn phá banh quán bây giờ.
Nhìn sơ qua thì hắn đấm thủng một cái màn hình rồi, chậc, màn hình chắc tầm 5 triệu đây.
Liliana mang thanh long đưa cho Fennik vào trong bếp làm. Một lúc sau, Fennik mang ra một ly nước. Hắn mừng rỡ cầm lấy ly nước uống ngon lành xong quay ra Liliana:
- Đây, tiền đây! Còn đây là tiền đền vật chất. Lần sau tui sẽ quay lại.
Nói xong hắn đi ra ngoài, đám đông trước cửa cũng giải tán. Tôi lẩm bẩm:
- Người gì đâu mà như con gấu, hèn chi đấm thủng bà nó cái màn hình.
- Chắc phải kêu Lumica tới rồi.
- Mà chị này, em biếu chị đống thanh long không hạt này nha.
Liliana ngạc nhiên:
- Biếu? Của nhóc hả?
- Phải, em trồng.
- Hồi nào? Chị nhớ nhóc có trồng đâu.
Tôi bảo:
- Trong rừng đó, toàn cây nhà lá vườn thôi. Em tính bán cho chị đấy, nhưng thôi.
- Sao được. Đống này nhiêu kí?
- Chắc khoảng ba kí.
Liliana đưa tôi 3000 vàng và bảo:
- Chị trả nè, lấy 1k vàng/kg. Dù sao thì nhóc cũng cần tiền mà đúng không?
- Ừ phải...
- Mày đó hả? - Tôi ngồi trên máy chủ đặt ở sân trong của ngôi nhà, sân trong cũng nhỏ thôi, vừa ngồi quản lí hệ thống tôi vừa trông xe luôn.
Hải trầm trồ:
- Chà chà, mới có hai tháng mà mày lên làm chủ tiệm net rồi hả? Giàu nhỉ.
- Giàu gì đâu, tao trông hộ thôi. Tiệm này của Liliana.
Nó bước vào trong, chọn một máy gần tôi nhất. Mở máy, đeo tai nghe vào, nó nói với tôi:
- Sao net gì bần quá vậy? Y như mấy quán net ở mấy thành phố nhỏ, trang thiết bị còn kém quá.
- Kệ đi, quán mới mở mà. Bao giờ có tiền thì sẽ nâng cấp quán.
- Dạo này mày làm gì, Hải? Nghe tôi hỏi, nó liền trả lời:
- Tao đang đá cho câu lạc bộ Team Flash, mới hôm qua tao vừa ghi một bàn, mày thấy tao ghê không?
- Ủa mày đá cho Team Flash thật hả? Sao vợ tao không nói gì ấy nhỉ?
- Tao lại không nghĩ là mày không coi, nhưng bỏ đi.
Tôi trả lời:
- Tao chỉ hứng thú với đội tuyển quốc gia thôi.
Hải không nói gì nữa mà bắt đầu lao vào chiến game. Quán net đã mở được hơn một tuần nhưng khách khứa thì khá vắng, tôi chỉ biết mời đám bạn của tôi tới ủng hộ. Không tính thằng Hải, hiện trong quán có thằng Nam và Namz - một người cũng đến từ Trái Đất. Thằng Nam bạn tôi gặp nó lúc nó đang đi ăn xin trong một con phố nhỏ, Nam bố thí cho nó mấy đồng vàng. Vài hôm sau, thằng Nam mời Namz về làm bảo vệ tại sân vận động của Khu rừng Chạng Vạng. Thằng Nam thì nó đang làm trọng tài, hôm nay nó không phải bắt chính trận nào nên nó đi chơi.
Nói sơ qua về công việc trông quán net, công việc chủ yếu của tôi là giữ xe, thanh toán tiền và tạo tài khoản cho khách. Cũng nhàn, lương lại đủ để chi tiêu nên tôi khá yên tâm.
Thằng Nam bất chợt order hai chai sting và hai ly tẩy. Tôi gọi:
- Chị Liliana, hai chai sting với hai ly tẩy!
- OK chị ra ngay đây! - Cô ấy chạy ra, trên người đang mặc một bộ đồ phục vụ trông khá là... đã mắt tôi, vải vóc có thêu ren này nọ thì quá đẹp.
Hải hỏi tôi:
- Liliana làm phục vụ à? Tao cứ tưởng cô ấy phải trông quán chứ.
- Bả có biết xài máy tính đâu.
- Khổ, giờ mà không biết xài thì làm sao theo kịp xu thế 4.0 được chứ.
Tôi gác tay lên sau trán, ngả ngửa ghế ra rồi lẩm bẩm:
- Bà Liliana chắc giờ đang 0.4 ấy...
Cũng đang rảnh nên tôi lên máy tải phần mềm giả lập điện thoại về định chơi liên quân, nhưng méo hiểu sao lục tung cả CH Play vẫn không tìm thấy, cuối cùng tôi chơi liên minh cho đỡ buồn. Hải thấy thế liền hỏi:
- Mày chơi liên minh à? Tao cứ nghĩ mấy thằng chơi liên quân ghét...
- Ôi giời ạ, game nào cũng vậy thôi, có gì đâu mà cứ phải bài xích nhau như vậy? Chơi liên minh cũng có cái thú vị của nó mà.
Trong buổi sáng đó cũng có một số khách vào quán, tôi cũng không để tâm nhiều. Thỉnh thoảng Liliana lại mang thức ăn, nước uống ra phục vụ khách. Đối với cảm nhận của riêng tôi, chỉ cần đeo đuôi và tai giả vào là cũng đủ để thu hút khách.
Fennik thì ở trong bếp, vừa chăm sóc Linik - con của hai người họ - vừa nấu ăn. Sẵn tiện nói luôn, Linik là con trai.
Thoáng cái đã đến trưa, tôi vào trong bếp lấy cơm ra ăn. Lúc ghi hợp đồng, tôi nói với Liliana sẽ lấy cơm thay một phần tiền lương và cô ấy đồng ý. Mang cơm ra bàn máy tính, tôi lại tiếp tục ngồi trông quán. Buổi trưa thì quán khá vắng vẻ, chỉ có 1 - 2 người thôi. Tên Hải cũng ăn cơm ở đây, nó bảo là ăn xong sẽ tính tiền và xin chợp mắt một lúc để chiều đi tập bóng. Tôi thì chẳng phàn nàn gì bởi tới chừng 14h là tôi hết ca, lúc đó Liliana sẽ trông quán. Mặc dù không dùng máy tính giỏi bằng tôi song cô ấy vẫn biết tính tiền, đọc số trên máy. Thế là cũng được rồi.
Chợt có tiếng của thằng Hiếu ngoài cổng:
- Ê Hùng!
- Gì đấy? Mày định chơi à?
- Bán tao cái card 20.
Tôi ngơ ngác:
- Mua card à? Chắc không được rồi, net này làm gì có bán card.
- Sao kì vậy?
- Mày tính nạp cái gì? Liên quân có vô được đâu.
Nó bảo:
- Vô được, chỉ cần fake IP thôi. Như tao nè, fake IP thế là liên quân hiện trở lại. Mà không có bán card à?
- Có bán thì cũng chẳng ai mua đâu. Chắc mày về Trái Đất mua đi.
Thế là thằng Hiếu ra về. Tôi ăn xong thì tiếp tục trông quán. Liliana thì bận cho Linik bú, Fennik thì vào sau nhà đánh một giấc.
*
Chiều, tan ca, tôi trở về khu rừng Chạng Vạng. Vừa về đến nhà thì có tiếng gọi:
- Hùng!
- Payna? Tel"Annas?Có chuyện gì vậy nữ vương?
Tel"Annas bảo:
- Vào trong nhà đi, chúng ta bàn chuyện.
Cả ba vào nhà. Tel"Annas bảo:
- Hiện tại thì khu rừng Chạng Vạng có một khu đất bỏ hoang, cỏ dại mọc um tùm, ta thấy ngứa mắt lắm. Dự tính ta sẽ trồng cái gì đó, ngươi có ý gì hay không?
- Vậy thì tốt thôi.
- Vậy trồng gì?
Tôi bảo:
- Mình trồng cây ăn quả đi. Nho nè, xoài nè, thanh long nè, sầu riêng nè,... Đất rộng không?
- Rộng lắm.
- Vậy thì làm vườn trái cây luôn. Đến đó đi.
Payna bảo:
- Muốn trồng cây thì phải liên hệ Y"Bneth.
Thế rồi cả ba nhanh chóng xuất phát, đến nơi thì tôi nhảy xuống:
- Y"Bneth đâu?
- Đây!
- Đâu? - Tôi ngước mắt lên và xoay xung quanh nhưng chẳng thấy ai. Chợt một cạnh cây đặt lên đầu tôi khiến tôi giật mình:
- OÁI!
Thì ra là Y"Bneth đã tới rồi. Sau khi thống nhất ý tưởng, tôi bắt đầu trồng thử một số loại cây. Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên nhất chính là trái cây khi trồng trên đất của khu rừng Chạng Vạng to tổ bố. Trái nho trên giàn nho to bằng quả lê, anh em tin không?
- Trái gì vậy? - Tel"Annas hỏi.
- Sầu riêng.
- Chậc... mùi khó chịu quá!
Payna ngửi mấy cái rồi khen tấm tắc:
- Sao thơm quá vậy nhóc?
- Vậy là em với chị cùng phe rồi. - Tôi vỗ vai Payna - Sầu riêng ngon mà.
- Ngon gì, mùi hôi muốn chết.
Quả sầu riêng to bằng cả một buồng dừa. Tôi định hái nhưng nặng quá nên Y"Bneth hái hộ tôi. Đặt quả sầu riêng xuống, tôi dùng dao nạy ra tách múi ăn. Cắn một cái, tôi chợt ngớ người:
- Ủa?
- Gì vậy? Bộ vị không ngon hả?
- Không phải, không có hạt. - Tôi tách cả quả ra thì chẳng thấy hạt sầu riêng đâu cả.
Payna bảo:
- Thôi kệ đi, không hạt cũng đâu có sao. Ngon mà.
- ỌE... - Tel"Annas có vẻ muốn nôn sau khi cắn thử. Thôi kệ, chắc cô ấy không ăn được rồi.
- Không có hạt... chẳng nhẽ... - Tôi tiến lại cây thanh long bẻ một trái, khiếp. Quả thanh long gì mà to như trái dưa hấu. Tôi dùng dao xẻ xuống, tách ra thì trố mắt:
- BIẾT NGAY MÀ!
Payna hỏi:
- Gì vậy?
- Thanh long không hạt.
- CÁI GÌ? - Tel"Annas ngạc nhiên - Đây là lần đầu tiên ta thấy thanh long không hạt đấy.
Thật ra thanh long không hạt không phải quá xa lạ gì, người ta cũng đã nhân giống thành công. Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên nhất chính là tất cả trái cây ở đây đều không có hạt. Tôi lẩm bẩm:
- Có lẽ đây là vùng đất vô sinh.
- Vô sinh?
- Ừ, không có hạt thì cây cối sao sinh sản được.
Quả nhiên là như vậy, sau khi kiểm tra thì tất cả trái cây ở đây đều không hạt. Còn một điều nữa, trái cây ngon tuyệt. Tôi bảo:
- Với vườn trái cây này em nghĩ là mình có thể đem đến lâu đài bán cũng được tiền đấy.
- Nhưng trong rừng lấy tiền làm gì? Sân bóng ta cũng không thu tiền đấy, tại chất lượng sân ta có thể tự tu sửa được mà.
- Vậy thôi lấy để sử dụng nội bộ, ai thích đến đây hái và ăn. Đất đai ở đây chắc tốt lắm đây, cây phát triển bao tốt. Nhưng dù sao em cũng sẽ mang một ít đi bán kiếm tiền trang trải cuộc sống.
- À chắc là ta cũng đem bán một ít lấy tiền mua quần áo nhỉ.
Tôi bảo:
- Tùy nữ vương. Vậy thôi, em đi bán thanh long đây.
Nói rồi tôi xách một bọc thanh long rồi xách xe chạy đến quán net. Chợt trước quán net tôi thấy mọi người đang tập trung ở đó, không biết là việc gì.
Vào trong, tôi hỏi:
- Chuyện gì vậy chị?
- Tên này chơi net quịt tiền, chị nhắc thì hắn điên tiết lên rồi đập phá.
- NÀY! CHỦ QUÁN!
Liliana giật mình:
- Cái gì?
- Làm một ly nước thanh long, tao trả tiền.
- Trời đất mẹ ơi, thanh long mà đòi không hạt...
Tôi lóe lên:
- A! Được, được! Chị Liliana, sẵn tiện em có đem thanh long nè.
- Nhưng hắn đòi không hạt.
- Cứ làm đi, kẻo hắn phá banh quán bây giờ.
Nhìn sơ qua thì hắn đấm thủng một cái màn hình rồi, chậc, màn hình chắc tầm 5 triệu đây.
Liliana mang thanh long đưa cho Fennik vào trong bếp làm. Một lúc sau, Fennik mang ra một ly nước. Hắn mừng rỡ cầm lấy ly nước uống ngon lành xong quay ra Liliana:
- Đây, tiền đây! Còn đây là tiền đền vật chất. Lần sau tui sẽ quay lại.
Nói xong hắn đi ra ngoài, đám đông trước cửa cũng giải tán. Tôi lẩm bẩm:
- Người gì đâu mà như con gấu, hèn chi đấm thủng bà nó cái màn hình.
- Chắc phải kêu Lumica tới rồi.
- Mà chị này, em biếu chị đống thanh long không hạt này nha.
Liliana ngạc nhiên:
- Biếu? Của nhóc hả?
- Phải, em trồng.
- Hồi nào? Chị nhớ nhóc có trồng đâu.
Tôi bảo:
- Trong rừng đó, toàn cây nhà lá vườn thôi. Em tính bán cho chị đấy, nhưng thôi.
- Sao được. Đống này nhiêu kí?
- Chắc khoảng ba kí.
Liliana đưa tôi 3000 vàng và bảo:
- Chị trả nè, lấy 1k vàng/kg. Dù sao thì nhóc cũng cần tiền mà đúng không?
- Ừ phải...
Danh sách chương