“Đóng cửa lại, vào đi.” Đây là câu đầu tiên Nguyệt Thanh Khâu nghe đối phương nói. Khách quan xem xét, giọng nói của cô không dễ nghe, ít nhất không giống âm thanh đặc trưng mềm mại dịu dàng của phái nữ, nó mang chút lạnh lùng, nghe vào tai, cứ như ai đó đang cầm trâm băng đâm chọc vào da thịt bạn, cảm giác khiến cho người khác cả đời khó quên.

Khuôn mặt cô ấy đồng dạng cũng khiến người khác khó mà quên được. Đó tuyệt đối không phải gương mặt của một mỹ nhân, lông mi cong quá mức, mặt cũng không thanh tú gì. Ngược lại cô như được một nhà thư pháp cao siêu miêu tả ra lối viết chữ Lệ hơn, độ đậm nhạt vừa phải, đủ để thể hiện một sức mạnh to lớn, không dễ dàng thỏa hiệp. Ánh mắt cô không phải kiểu mắt hạnh nhân của mỹ nữ thời xưa, mà là mắt phượng được người Trung Quốc tôn sùng, đuôi mắt nhếch lên kết hợp cùng lông mi cong vút, cho người ta cảm giác cô ‘không giận mà uy’.

Làn da rất trắng, trong sắc trắng gợi lên thê lương, người gầy, nhưng trong cơ thể gầy yếu đó có một thứ gì đó không ai có thể bỏ qua, ẩn ẩn áp lực. Bạn thậm chí có thể cảm thấy loại áp lực đó một khi bùng nổ không phải ai cũng có thể chịu đựng nổi.

Lúc này, cô từ bên cửa sổ đi tới chỗ bàn tiếp khách, đó là một chiếc bàn gỗ dài, tạo hình hoa mỹ. Quanh bàn bày đặt những chiếc ghế cao, ngồi vào rất thoải mái. Chỉ thấy cô đến trước mặt bàn rồi ngồi xuống, tiếp theo, ánh mắt liền hướng về phía Nguyệt Thanh Khâu, sau đó, giọng nói khiến người khác không thể nào quên được nhẹ nhàng vang lên: “Mời ngồi.”

Trong đầu Nguyệt Thanh Khâu có rất nhiều vấn đề. Ví như, người chọn mình cư nhiên là nữ? Ví như, cô gái này là ai? Ví như, cô ấy tìm mình để làm gì?... Những vấn đề như thế hiếm khi làm khó anh, nhưng thật ra lúc này lại khiến anh đau đầu.

Chậm rãi đi đến bên cạnh bàn rồi ngồi xuống ghế, Nguyệt Thanh Khâu còn chưa nghĩ ra nên bắt đầu câu chuyện bằng câu gì, liền thấy đối phương đẩy một túi tiền từ bên cô ấy sang phía anh.

Chỉ trong giây lát, mắt Nguyệt Thanh Khâu trừng lớn, anh biết đó là túi đựng tiền. Trong Vận Mệnh, muốn giao dịch với game thủ ngoài cách giao dịch trực tiếp qua khung giao dịch ra, còn có một cách khác là giao dịch trong hiện thực, chính là trực tiếp cho đối phương nhìn thấy vật của kim tệ.

Đương nhiên, vật này không phải mà một đống tiền thật, mà là một túi tiền. Vận Mệnh sẽ dựa vào số lượng tiền bất đồng, hiện ra túi tiền độ lớn bé tương ứng. Mà túi tiền cũng dựa theo số lượng tiền, tính chất vỏ bọc ngoài của nó cũng bất đồng.

Ví như túi tiền to đùng Diệp Từ để trên bàn, ví như túi tiền to đùng nằm ngay trước mặt Nguyệt Thanh Khâu, túi tiền rất lớn, tròn vo và phình ra, hơn nữa, nó được chế tạo bằng vàng. Tuy chưa từng gặp một túi tiền nào như thế nhưng dựa theo tri thức của Nguyệt Thanh Khâu tiếp thu được từ chỗ nhà sản xuất, túi to còn có tính chất như vậy tiền tệ chứa bên trong ít nhất phải đến 10 vạn.

10 kim tệ......

Nguyệt Thanh Khâu bỗng nhiên cảm thấy thất vọng với bản thân mình quá, anh giờ khá choáng váng, nhìn chằm chằm túi to nửa ngày gian nan lắm mới tìm về thanh âm của mình. Từ từ ngẩng đầu lên nhìn cô gái ngồi đối diện đang cười đến ‘vân đạm phong khinh’, anh cũng cười khan hai tiếng, hỏi: “Cô định nhờ tôi đem túi tiền này đi gửi ngân hàng hộ sao?”

“Đây là 10 vạn kim tệ, cho anh.” Biểu tình Diệp Từ không hề thay đổi dù chỉ một chút, nói ra một câu. Câu nói bình thản, lãnh đạm cứ như điều cô đang nói không phải một khoản tiền lớn, mà là...... việc nhỏ nhặt mà thôi.

Quả nhiên, chân Nguyệt Thanh Khâu không chịu thua kém bủn rủn, nếu không phải tay anh nắm chặt tay vịn, chỉ sợ bây giờ đã trượt xuống ghế. Anh cảm thấy miệng lưỡi mình khô khốc, trái tim trong lồng ngực gần như bay ra ngoài, liều mạng hít thở sâu vài hơi, vất vả lắm mới không để bản thân cứng ngắc như thế, anh trấn an bản thân bình tĩnh lại. Nhưng giọng nói run rẩy vẫn để lộ cảm xúc của anh bây giờ.

“Rốt cuộc là việc gì?”

“Việc anh có thể làm được.”

“Việc tôi làm được?” Nguyệt Thanh Khâu cảnh giác, 10 vạn để làm một việc, việc gì đây? Anh nhìn chằm chằm cô gái đối diện, người này trông rất quen, chắc chắn gặp ở đâu rồi.

“Giúp tôi tra một người.” Diệp Từ không muốn nói vòng vo với Nguyệt Thanh Khâu, trực tiếp vào trọng điểm. “Tuyệt đối hợp pháp, không bắt anh phóng hỏa giết người.”

Tra một người? Nguyệt Thanh Khâu hơi giật mình, nghề nghiệp ngoài đời thật của anh, phải nói là nghề cũ vì lúc trước anh từng làm thám tử tư, muốn điều trai ai đó quả thật không khó. Nhưng anh chưa từng kể việc này cho ai trong game cả, vậy sao cô lại biết? Đúng dịp sao? Không không, không đúng, cô ấy chắc chắn đã biết được gì đó. Nguyệt Thanh Khâu không dám tùy tiện nhận nhiệm vụ kiểu này, phải biết rằng, ở ngoài đời muốn điều tra thân phận người khác phải kí một hợp đồng vô cùng kín đáo, bởi vì thám tử tư là một chức nghiệp vô cùng nguy hiểm, không cẩn thận sẽ dính vào phiền toái ngay.

Đời thật đã thế, trong game đối mặt với toàn số liệu ảo, Nguyệt Thanh Khâu không muốn chỉ vì 10 vạn mà đẩy bản thân vào chỗ nguy hiểm.

Vì thế anh lập tức từ chối: “Muốn điều tra ai đó cô nên tìm công hội Chân Trời Góc Biển, sao lại tìm tôi? Tôi chỉ là một Du Hiệp......”

Diệp Từ chỉ híp mắt nhìn Nguyệt Thanh Khâu pha trò, nếu là người khác nhất định sẽ bị anh lừa được, nhưng Diệp Từ sẽ không. Kiếp trước, quan hệ của Diệp Từ và Nguyệt Thanh Khâu không sai, tuy rằng quan hệ bằng lợi ích, nhưng quan hệ này lại là quan hệ vững chắc nhất trên thế giới, cho nên chi tiết của Nguyệt Thanh Khâu cô rõ vô cùng, bằng không lúc cô quyết định lật đổ người nào đó, người đầu tiên nghĩ đến là anh.

“20 vạn.”

“Tôi thật sự chỉ là một Du Hiệp nhỏ......”

“30 vạn.”

“Việc này, việc này thật sự không thể…” Sắc mặt Nguyệt Thanh Khâu đã thay đổi, nội tâm dày vò liên tục, anh sắp khóc đến nơi rồi. Bà chị à, chị đừng kiểm tra lực nhẫn nại của tôi nữa, ý chí của tôi rất yếu đuối, thật sự đấy......

“50 vạn.”

“Boss...” Mặt Nguyệt Thanh Khâu đỏ lên, nước mắt đã rơi xuống.

“Xong việc, tôi cho anh thêm 50 vạn.” Diệp Từ nhìn khuôn mặt vặn vẹo sắp hỏng mất của Nguyệt Thanh Khâu, mỉm cười. Cô bỗng nhiên nhớ đến câu nói Nguyệt Thanh Khâu từng nói với cô, ‘trên thế giới luôn tồn tại kiên trì, kiên trì chỉ vì lợi thế không đủ’.

Giờ cô sẽ xem xét xem, Nguyệt Thanh Khâu có thể kiên trì bao lâu.

Mặt Nguyệt Thanh Khâu đỏ bừng, tiếp đó lộ ra biểu tình quyết chí hi sinh anh dũng, đứng lên, thở ra một hơi dài: “Cô muốn tra ai?”

Diệp Từ không nói, cô chỉ nhếch mép lên, thể hiện tâm tình cực tốt của mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện