Sa Tả vốn đang chìm đắm trong kỳ tích Naga có thể nhảy xuống từ vách núi cao như vậy mà lông tóc không tổn hao gì, còn chưa kịp hiểu rõ thì Naga đột nhiên kéo mũ xuống, trong nháy mắt cậu đứng đó cảm thấy cả người có chút không phản ứng kịp.
Naga trái lại rất có kiên nhẫn, hắn yên lặng đứng trước mặt cậu, không xoay người, không đội mũ lại.
Vài giây sau, Sa Tả mới lấy lại tinh thần rồi nhìn chằm chằm vào mặt Naga, cậu thiếu chút nữa muốn ôm lấy đầu hắn kéo đến trước mặt.
Cậu cảm thấy Naga luôn phải che mặt là bởi vì trên mặt của hắn có bí mật gì đó không thể để người khác biết, tỷ như có vảy cá, có xúc tua, hoặc có những cái bọc lớn như nguyên trụ dân, hoặc là có sẹo… hoặc là một người khiếm thị…
Nhưng khi thật sự nhìn thấy gương mặt của Naga thì cậu cảm thấy sức tưởng tượng của mình hết sức phong phú, mặt của Naga so với người bình thường không có gì khác nhau.
Song có điều cậu vẫn thấy có chút xuất thần bởi vì Naga đẹp ngoài dự liệu của cậu.
Phần quai hàm lộ ra ngoài trông bình thường như cậu, da mặt của Naga sáng bóng, mịn màng, tóc đen, mũi thẳng, mắt có hơi khép lại vì vài sợi tóc bị gió thổi bay tán loạn trước trán, khiến cho gương mặt không biểu lộ cảm xúc của hắn mang theo một chút lười biếng chẳng đáng.
Bởi vì trước đó cậu từng tưởng tượng Naga có thể là một người khiếm thị, vì thế hiện tại cậu rất nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hắn hồi lâu, đôi mắt đen đầy mê người, đen hơn rất nhiều so với những đôi mắt cậu từng nhìn thấy, sắc đen khiến cho lòng người khác không khỏi đột ngột có cảm giác yên tĩnh trở lại.
Đôi mắt xinh đẹp như thế mà vẫn luôn bị che đậy, thật đáng tiếc.
Hai người đối mặt với nhau một lúc, sau đó Naga mới xoay người đi về phía cửa động.
“Anh…”. Sa Tả do dự nhưng vẫn hỏi ra miệng, “Bao nhiêu tuổi rồi?”.
“Sao?”. Naga quay đầu lại.
“Anh bao nhiêu tuổi? Ý tôi là…”. Sa Tả không nhịn được lại dán mắt vào mặt hắn một hồi, “Anh trông rất trẻ”.
Trừ bỏ vẻ ngoài rất đẹp, Naga khiến Sa Tả giật mình bởi vì một điểm khác, hắn trông rất trẻ tuổi, trông không quá hai mươi, vô luận nhìn như thế nào thì hẳn vẫn nhỏ tuổi hơn cậu.
“Không biết, không ai nói cho tôi biết, tôi cũng không đếm qua”. Naga cúi thấp đầu, khom lưng đi vào động, “Vào đi”.
Sa Tả vội vã đi vào trong, cái động này rất thấp, nhất định phải khom người thì mới đi được, nó đổ dốc liên tục xuống phía dưới, đi được một lúc không gian mới chợt mở rộng, nhưng ánh sáng cũng không đủ mạnh để lọt vào.
“Naga”. Sa Tả lần mò đuổi theo hai bước, tay cậu đụng phải quần áo của Naga, cậu vội vã níu lấy, “Tối quá không thấy gì hết, anh có thanh chiếu sáng không?”.
“Tôi dẫn cậu đi, thanh chiếu sáng quá sáng”. Naga đưa tay kéo tay cậu, dẫn cậu đi về phía trước.
Sa Tả nhớ tới Naga từng nói hắn ghét ánh sáng mạnh, mà hiện tại hắn không đội mũ, có điều ngẫm nghĩ lại thì lời của Naga rõ ràng chỉ nói cho có lệ.
“Anh nói anh không thích ánh sáng mạnh”. Sa Tả bước đi có hơi lảo đảo, nham thạch dưới chân không bằng phẳng, hơn nữa cậu có thể cảm giác trên mặt đất có nước đọng, cũng bắt đầu cảm thấy không khí xung quanh trở nên ấm áp, “Kỳ thực là gạt tôi đúng chứ”.
“Tôi không chịu được ánh sáng mạnh”. Naga trả lời rất thẳng thắn, “Sẽ đau đầu”.
Sa Tả rất bất ngờ, Naga thoạt nhìn như chiến sĩ siêu năng lại có thể đau đầu bởi vì ánh sáng mạnh, nhược điểm này thật khó tưởng tượng được.
Có điều đối với việc Naga tùy ý nói ra sự thật thì cậu vẫn còn chút lo lắng: “Anh nói tôi biết như vậy không sợ tôi nói ra sao, người của Bàng Ca chỉ cần cầm thanh chiếu sáng để trước mặt anh là có thể đối phó với anh rồi…”.
“Ai có thể khiến tôi tháo mũ xuống”. Naga cười một tiếng.
Tiếng cười của hắn rất khẽ, đây là lần đầu tiên Sa Tả nghe thấy hắn cười ra tiếng, trong nháy mắt cậu đột nhiên muốn tìm một thanh chiếu sáng để nhìn được nụ cười của hắn, với gương mặt như vậy thì khi cười lên nhất định rất đẹp.
“Tôi có thể, không phải hiện tại anh đang gỡ mũ ra sao”.
“Đồ vô dụng như cậu không quan hệ”.
Sa Tả nhất thời không biết nói gì, cậu ngắt ngón tay Naga, “Không ai dạy anh khi nói chuyện không nên thẳng thắn như vậy sao, coi như là thật đi, nhưng cứ nói ra như vậy sẽ làm tôi khó chịu”.
“Không có”. Naga dừng lại trong bóng tối, “Tôi vẫn luôn một mình”.
“Mục sư không phải là cha nuôi của anh hả? Ông ta không thể nào ngay cả những điều đó cũng không…”.
“Ông ta chỉ bảo chứng để tôi trưởng thành”. Naga ngắt lời cậu, giọng nói nghe rất bình tĩnh, “Đến rồi, cởi quần áo”.
“Cái gì?”. Sa Tả hơi lạc giọng, “Cởi quần áo để làm gì? Tôi không thấy nóng”.
Naga kéo tay cậu ngồi xổm xuống, kế đó hắn chậm rãi ngồi xổm theo, tay của cậu tiếp tục bị Naga kéo xuống dưới, cuối cùng đụng phải làn nước ấm.
“Nước?”. Sa Tả lấy tay phẩy hai cái trong nước, nhiệt độ nước khá cao, có cảm giác như ôn tuyền phía dưới phòng Kiệt Tu, “Tôi không tắm đâu, không phải anh dẫn tôi đến đây tắm chứ? Không phải nói xem cá… trong nước này có quái ngư hả?”.
Trong bóng tối, Sa Tả liên tưởng đến đủ loại quái ngư trong game, cậu lập tức đứng lên, trong môi trường ẩm ướt ấm áp như vậy lại có thể đổ mồ hôi lạnh.
Naga khẽ thở dài, lấy ra từ trong quần áo thanh chiếu sáng đưa tới tay Sa Tả, “Mở đi”.
Sa Tả do dự một chút, xoay người đưa lưng về phía Naga, lấy người che lại thanh chiếu sáng rồi mở công tắc, ánh sáng vàng ấm áp chiếu rọi bốn phía, cậu không để ý quan sát hoàn cảnh xung quanh mà nhanh chóng nhét thanh chiếu sáng vào bên trong giày mình, ánh sáng lập tức yếu đi rất nhiều.
Cậu quay đầu lại nhìn Naga, bàn tay Naga vốn giơ lên che mắt đã hạ xuống: “Chúng ta phải xuống nước”.
Lúc này, Sa Tả mới nhìn rõ tình huống xung quanh, đây là một sơn động rất lớn, có lẽ nên nói là phần cuối của đường hầm dung nham, còn có một cái hồ sâu đen như mực ngay bên chân cậu.
Cậu lấy thanh chiếu sáng cắm ở giày quơ quơ trên mặt nước, nước rất trong, rõ ràng không phải nước biển đen khiến người khác sợ hãi, ánh sáng có thể xuyên qua nước khoảng hai ba mét, sâu hơn nữa thì không thấy rõ.
“Phía dưới là gì? Xuống dưới đó làm gì?”. Sa Tả tiếp tục quơ quơ thanh chiếu sáng muốn nhìn rõ thêm chút nữa.
“Đừng rọi, sâu 30 mét”. Naga bắt đầu cởi áo, Sa Tả chưa kịp phản ứng thì Naga đã ném áo qua một bên.
“Cái…”. Sa Tả kêu lên, vừa quay đầu liền nhìn thấy cơ thể Naga dưới vầng sáng vàng ấm áp, cậu há miệng nhưng quên mất mình muốn nói điều gì.
Cơ thể của Naga khiến hô hấp của Sa Tả dừng lại trong chốc lát.
Cơ thể săn chắc, không có sẹo, cơ bắp rõ nét, đường cong dưới ánh sáng mờ ảo khiến người khác mê muội.
Đôi chân đeo sợi xích bạc tinh tế vào lúc này không còn bị che khuất bởi áo khoác dài nên càng thêm thon dài, Sa Tả phát hiện cánh tay trái của hắn còn mang một cái bao bảo hộ màu bạc có tính chất giống với sợi xích dài trên đùi.
Ngón tay Naga móc vào lưng quần, ánh mắt kinh ngạc không thể khống chế của Sa Tả khiến hắn khó hiểu, hắn thấy bộ dáng của Sa Tả cứ như nhìn thấy quái ngư thật sự vậy, hắn dừng lại động tác chuẩn bị cởi quần: “Cậu nhìn cái gì?”.
“Không có”. Sa Ta thu hồi ánh mắt, có chút xấu hổ với sự thất thố của mình, cậu chỉ chỉ vào tay Naga: “Đó là vòng tay hả?”.
“Bí mật”. Naga nhìn vào cánh tay mình.
“Tôi không biết bơi, cho dù là biết bơi đi nữa thì tôi cũng không thể nào lặn sâu ở một nơi như vậy”. Sa Tả cuối cùng cũng nhớ tới trước đó mình muốn nói gì, “Tôi không thể nín thở quá lâu, xuống được dưới rồi thì lúc đi lên cũng đã nghẹn chết”.
“Không để cậu nghẹn, chờ”. Naga nhìn quần mình, sau đó không tiếp tục cởi mà trực tiếp mặc quần nhảy vào trong nước, sau khi một trận bọt nước nổi lên thì liền mất bóng.
“Naga!”. Sa Tả sợ hết hồn, cậu hô to một tiếng quỳ xuống cạnh hồ, vỗ hai cái trên mặt nước, “Này!”.
Cậu rút thanh chiếu sáng ở giày ra rồi đưa vào trong nước, cũng không thèm đoái hoài tới tay áo mà duỗi cả cánh tay xuống nước, ánh sáng của thanh chiếu sáng rất mạnh, cậu thậm chí có thể nhìn thấy nham thạch xám trắng và một số thứ có hình dạng sợi bên trong nước, nước trong veo đến khác thường, nhưng dưới đó vài mét vẫn là một mảng đen kịt, không nhìn thấy bóng dáng Naga.
Sa Tả rất khẩn trương, cậu không biết phải làm gì mà chỉ có thể ngồi chờ bên cạnh hồ.
Cậu lặng lẽ đếm thời gian, khi được hai phút thì bắt đầu sốt ruột, cậu không biết Naga xuống nước để làm gì, cậu chỉ biết người bình thường chỉ nhịn thở được khoảng hai phút, nhưng hiện tại cậu vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Naga.
“Đồ điên!”. Sa Tả cắn răng đứng lên, bắt đầu cởi bỏ quần áo.
Cậu không biết bơi, phỏng chừng nhịn thở cũng chưa được hai phút, nhưng bây giờ cậu không thể tiếp tục ở lại đây chờ đợi, mặc kệ bản thân xuống dưới được bao sâu, tóm lại cậu chỉ muốn xuống dưới xem một chút, cậu nhìn vào tảng đá bên trong nước, lúc bước lên nó, cậu thật sự không nhịn được muốn bám vào nó để leo lên.
Sa Tả hít sâu một hơi, một tay cầm thanh chiếu sáng, một tay nắm chặt lấy mũi rồi nhảy vào trong hồ nước.
Nước rất ấm, nếu như không phải nín thở thì cảm giác ngâm mình trong nước vô cùng thoải mái. Có điều Sa Tả không có thời gian để trải nghiệm cảm giác ấm áp thoải này, bởi vì cậu phát hiện mình vật lộn nửa ngày cũng chỉ lặn xuống được khoảng một mét, ấn theo tốc độ này thì cậu còn chưa xuống đến năm mét thì đã chết ngạt. Cậu nhìn hàng nham thạch ở hai bên kéo dài xuống phía dưới, cậu dừng lại, lúc phổi đầy khí cậu nổi lên mặt nước.
Sau khi nhanh chóng lấy hơi, cậu ghim thanh chiếu sáng vào lưng quần, sau đó hít sâu một hơi rồi lại lặn vào trong nước. Lần này cậu dùng tay bám lấy nham thạch, cố gắng kéo người xuống dưới, phương pháp này rất chính xác, tốc độ lặn nhanh hơn rất nhiều.
Cả người lặn về hướng đáy hồ, dưới ánh sáng của thanh chiếu sáng, cậu thấy rõ cái hồ này rất sâu, kỳ thực cái hồ này cũng có thể là một phần của đường hầm dung nham, kết cấu và hình dáng của chùng rất giống nhau, trông như một cái ống thoát nước khổng lồ.
Đường hầm này không phải là một đường thẳng, ở độ sâu khoảng chừng mười một mười hai mét có một cua ngoặc kéo dài nghiêng xuống phía dưới.
Khi Sa Tả lặn xuống đến chỗ rẽ, màng tai cậu cảm thấy áp lực rất lớn, cảm giác mình có hơi run rẩy, cậu vẫn tốc độ chậm để thở ra, nhưng tới lúc này khí gần như cạn kiệt, chủ yếu chính là cậu không nhìn thấy bất cứ dấu vết nào của Naga.
Sa Tả tính toán thời gian cần thiết trở lại mặt nước, sau đó quyết định cố gắng thêm một chút, rẽ vào khúc ngoặc này quan sát rồi quay về.
Cậu cố hết sức đạp nước quẹo vào.
Theo ánh sáng bên hông rọi tới, Sa Tả nhìn thấy rõ một đoạn của đường hầm dung nham dưới nước này.
Cậu đã bị ánh sáng rực rỡ phản chiếu đến chấn kinh rồi.
Trên vách đường hầm dung nham trước mặt cậu, từ trên xuống dưới đều khảm vô số tinh thể với nhiều màu sắc khác nhau, nhiều cụm tinh thể tựa như bó hoa rực rỡ mọc ra từ nham thạch, dưới ánh sáng của thanh chiếu sáng, tất cả đều phản xạ những quầng sáng lốm đốm sặc sỡ.
Trong chớp nhoáng này, Sa Tả cảm giác như đặt mình trong một bức tường gắn đầy đá quý, trong một cung điện lộng lẫy cổ kính, những tinh thể long lanh khúc xạ ánh sáng rực rỡ, trôi nổi lập lòe theo gợn sóng xung quanh cậu. Cậu bị cảnh sắc này làm cho kinh ngạc đến ngây người.
Tay cậu tựa như được tiếp thêm sức mạnh, cậu đưa chân đạp một cái lên vách đá, cơ thể xuôi theo dòng nước trượt về phía trước, cậu đưa tay chạm vào những tinh thể tỏa ra ánh sáng lấp lánh kỳ lạ.
Không giống với làn nước ấm áp, nhiệt độ bên ngoài của những tinh thể này rất thấp, khi sờ lên có cảm giác như sờ vào khối băng.
Có điều Sa Tả không nghiên cứu tỉ mỉ, cậu còn nhớ rõ mục đích mình xuống đây, trong đoạn đường hầm này vẫn không thấy bóng dáng Naga đâu cả.
Hiện tại cậu đã kìm nén đến mức khó chịu cực kỳ, cậu phải lập tức trở lại mặt nước.
Sa Tả xoay người, dự định bám vào những khe đá quay về theo đường cũ.
Nhưng ngay khi cậu vừa quay đầu lại, cùng lúc đó cơ thể bị dòng nước kéo về phía sau một đoạn, không đợi cậu dùng sức thì dưới chân đã cảm thấy một lực hút rất mạnh, dòng nước dưới chân cậu đột nhiên chảy xiết, sức mạnh khổng lồ tựa như nước xoáy chợt kéo mạnh cậu đi vào đường hầm.
Sa Tả chỉ dùng ngón tay níu vào khe đá, vì vậy khi áp lực đột ngột xuất hiện khiến cậu không kịp đề phòng, bàn tay rời khỏi khe đá, cả người bị cuốn vào dòng chảy xiết.
Xong rồi!
Sa Tả cảm thấy hoảng loạn, trong quá trình cơ thể bị dòng nước cuồn cuộn cuốn đi, cậu nhanh chóng lấy tay bóp mũi, vào thời điểm này, điều duy nhất cậu có thể nghĩ tới chính là không được sặc nước.
Ham muốn hít thở cường liệt khiến cậu đau đến không muốn sống, một tay của cậu liều mạng gạt nước, khi cậu muốn bám vào khe đá lần nữa thì dòng nước bắt đầu chảy xiết, cậu căn bản không chạm được vào thứ gì đó có thể bám víu.
Khi bị dòng nước mang đi hơn mười mét, trong mê muội cậu nhìn thấy hai lối rẽ tối om, chỗ này của đường hầm có ba lối rẽ, ba luồng nước hội tụ vào một chỗ tạo thành lực hút cực đại. Sa Tả ngạt thở trong tuyệt vọng, cậu cảm thấy cuối cùng đã tìm được nguyên nhân cái chết của chính mình.
Cậu cảm thấy ý thức của mình bắt đầu mơ hồ.
Thực sự lại chết như thế này? Cậu vẫn luôn bóp chặt lấy mũi mình, miệng ngậm lại, liều mạng khống chế ham muốn hít thở đến điên cuồng.
Trong lúc cậu không ngừng giãy dụa, thanh chiếu sáng bên hông cậu trượt ra ngoài, nhanh chóng trôi theo dòng nước về phía trước, Sa Tả nhìn chằm chằm vào luồng sáng, bàn tay bóp lấy mũi chậm rãi buông lỏng, cậu nghĩ đây có lẽ là thứ cuối cùng cậu nhìn thấy trên đời này.
Khi ánh sáng dần biến mất, đột nhiên có một cái bóng xuất hiện, dùng tốc độ kinh người hướng về phía cậu, trong mơ hồ cậu nhìn thấy cái gì đó đang quẩy người, cá?
Cái bóng này tựa như một con cá, như một mũi tên đi ngược nước, cả người thoạt nhìn vừa mềm mại vừa dẻo dai mười phần, mỹ nhân ngư sao?
Thẳng đến khi cái bóng bắt được thanh chiếu sáng rồi trở tay nhét vào phía sau, sau đó vọt đến bên cạnh cậu, khi cái bóng ôm lấy cậu trong làn nước hỗn loạn, Sa Tả mới xác định đó là Naga.
Naga thật giống như cá.
Naga nắm lấy mặt cậu, bóp mũi cậu lại rồi hôn tới, môi Sa Tả vẫn ngậm chặt, ngón tay Naga nhéo vào mặt cậu.
Sa Tả đau đớn buông lỏng khớp hàm vẫn luôn cắn chặt, đồng thời cậu cảm thấy có một luồng khí tràn vào trong miệng, cậu sửng sốt một giây rồi giống như điên mà hút lấy, không khí trong lành trượt vào phổi, tiếp đó Naga ấn vào môi cậu tiếp tục truyền đến đợt không khí thứ hai.
Sa Tả không có cách nào hình dung được cảm giác mình sắp bị ngạt chết rồi lại được hít thở là như thế nào, cậu không thèm quan tâm tới thứ gì khác, vươn cánh tay ôm chặt lấy Naga, tham lam hút lấy không khí từ miệng của hắn.
Sau khi hít thở sâu hơn chục lần, cậu rốt cuộc cũng cảm giác được ý thức cách mình rất xa đã chậm rãi khôi phục.
Naga rời môi, ôm lấy cậu bắt đầu bơi ngược dòng về phía trước, bơi một đoạn ngắn thì hắn lại quay đầu bóp mũi cậu rồi chuyển không khí cho cậu.
Sa Tả dán chặt vào Naga, cậu có thể cảm giác được động tác của hắn, cơ thể di chuyển có quy luật cùng với dòng nước đã dung hợp trở thành một thể, khiến cho Sa Tả sinh ra cảm giác mãnh liệt rằng Naga thực sự không phải là người, chỉ có cá, chỉ có loài sinh vật dưới nước này mới có thể có được tư thế tuyệt vời đến như thế này.
Sa Tả nương theo ánh sáng mà quan sát Naga, đôi chân thon dài của hắn nhẹ nhàng lay động trong nước, nhìn qua hình như không hề dùng sức nhưng tốc độ lại rất kinh người, chưa đến hai phút, Naga đã mang cậu nổi lên mặt nước, hắn đỡ eo cậu rồi ném cậu lên bờ.
Lúc Naga nhảy lên, Sa Tả mới nhìn rõ trên lưng Naga có một sợi dây rất dài, hắn chậm rãi kéo ra một cái túi lớn màu đen buộc vào sợi dây ra khỏi làn nước, sau đó ném qua một bên.
“Ha…”. Sa Tả nằm dài ra trên tảng đá mà dốc sức hít thở, một hồi lâu cũng không nói ra lời.
“Cậu đang làm gì?”. Naga đi đến bên cạnh cậu rồi ngồi xổm xuống, tay chống đất, cau mày nhìn cậu, trong mắt rõ ràng không giải thích được, “Không phải nói chờ sao”.
“Tôi cho là anh…”. Sa Tả hít một hơi rồi thở ra, nước trên tóc Naga nhỏ lên mặt cậu, cậu giơ tay lau nước trên mặt, “Tôi sợ anh xảy ra chuyện, xuống nước lâu như vậy mà chưa trồi lên, người bình thường sẽ bị ngạt thở chết đó”.
“Cậu muốn đi cứu tôi sao?”. Naga híp mắt, vẻ mặt có chút khó tin.
“Không thể nói là cứu được”. Sa Tả khẽ thở dài, “Tôi sợ anh xảy ra chuyện nên mới xuống xem thử, tôi không biết nước chảy xiết như thế, lúc chuẩn bị bơi lên thì đã bị cuốn vào”.
Naga không nói gì, hắn đưa tay gạt đi mái tóc dán trước trán Sa Tả, nhìn chằm chằm cậu một hồi, sau đó chậm rãi đứng lên.
Chưa từng có ai nói như vậy với hắn, tôi lo lắng cho anh.
Lại càng không có người mạo hiểm tính mạng chỉ để xác nhận rằng hắn có xảy ra sự cố gì hay không.
Mục sư sẽ không nói như vậy, Trình Khản lại càng không, ngoại trừ hai người đó thì Naga không còn quen biết ai nữa.
Người đến từ AS này, rất khó hiểu, rất ngớ ngẩn, rất ngu ngốc.
Thế nhưng còn có thứ gì đó không giải thích được, nó là cái gì thì Naga không nói được, hắn chưa bao giờ tìm hiểu người khác, vô luận là ai cũng không có quan hệ với hắn.
“Naga”. Sa Tả vẫn còn nằm trên tảng đá, quay đầu nhìn Naga, giọt nước trên làn da hắn lóe lên tia sáng nhỏ bé trông rất đẹp, khiến cậu nhớ lại đường hầm tinh thạch rực rỡ dưới làn nước kia.
“Gì?”. Naga quay đầu, ánh sáng của thanh chiếu sáng phía sau rọi lên mặt hắn nửa sáng nửa tối.
“Anh rốt cuộc là gì?”. Sa Tả chống tay từ từ ngồi dậy, “Anh có thể thở trong nước”.
Naga tắt thanh chiếu sáng, bốn phía liền lâm vào bóng tối, giọng nói của hắn truyền đến từ trong màn đêm sâu thẳm, Sa Tả nghe được vài phần thất lạc không thể che dấu.
“Tôi là quái ngư, nước mới là gia đình của tôi”.
Hoàn
Naga trái lại rất có kiên nhẫn, hắn yên lặng đứng trước mặt cậu, không xoay người, không đội mũ lại.
Vài giây sau, Sa Tả mới lấy lại tinh thần rồi nhìn chằm chằm vào mặt Naga, cậu thiếu chút nữa muốn ôm lấy đầu hắn kéo đến trước mặt.
Cậu cảm thấy Naga luôn phải che mặt là bởi vì trên mặt của hắn có bí mật gì đó không thể để người khác biết, tỷ như có vảy cá, có xúc tua, hoặc có những cái bọc lớn như nguyên trụ dân, hoặc là có sẹo… hoặc là một người khiếm thị…
Nhưng khi thật sự nhìn thấy gương mặt của Naga thì cậu cảm thấy sức tưởng tượng của mình hết sức phong phú, mặt của Naga so với người bình thường không có gì khác nhau.
Song có điều cậu vẫn thấy có chút xuất thần bởi vì Naga đẹp ngoài dự liệu của cậu.
Phần quai hàm lộ ra ngoài trông bình thường như cậu, da mặt của Naga sáng bóng, mịn màng, tóc đen, mũi thẳng, mắt có hơi khép lại vì vài sợi tóc bị gió thổi bay tán loạn trước trán, khiến cho gương mặt không biểu lộ cảm xúc của hắn mang theo một chút lười biếng chẳng đáng.
Bởi vì trước đó cậu từng tưởng tượng Naga có thể là một người khiếm thị, vì thế hiện tại cậu rất nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hắn hồi lâu, đôi mắt đen đầy mê người, đen hơn rất nhiều so với những đôi mắt cậu từng nhìn thấy, sắc đen khiến cho lòng người khác không khỏi đột ngột có cảm giác yên tĩnh trở lại.
Đôi mắt xinh đẹp như thế mà vẫn luôn bị che đậy, thật đáng tiếc.
Hai người đối mặt với nhau một lúc, sau đó Naga mới xoay người đi về phía cửa động.
“Anh…”. Sa Tả do dự nhưng vẫn hỏi ra miệng, “Bao nhiêu tuổi rồi?”.
“Sao?”. Naga quay đầu lại.
“Anh bao nhiêu tuổi? Ý tôi là…”. Sa Tả không nhịn được lại dán mắt vào mặt hắn một hồi, “Anh trông rất trẻ”.
Trừ bỏ vẻ ngoài rất đẹp, Naga khiến Sa Tả giật mình bởi vì một điểm khác, hắn trông rất trẻ tuổi, trông không quá hai mươi, vô luận nhìn như thế nào thì hẳn vẫn nhỏ tuổi hơn cậu.
“Không biết, không ai nói cho tôi biết, tôi cũng không đếm qua”. Naga cúi thấp đầu, khom lưng đi vào động, “Vào đi”.
Sa Tả vội vã đi vào trong, cái động này rất thấp, nhất định phải khom người thì mới đi được, nó đổ dốc liên tục xuống phía dưới, đi được một lúc không gian mới chợt mở rộng, nhưng ánh sáng cũng không đủ mạnh để lọt vào.
“Naga”. Sa Tả lần mò đuổi theo hai bước, tay cậu đụng phải quần áo của Naga, cậu vội vã níu lấy, “Tối quá không thấy gì hết, anh có thanh chiếu sáng không?”.
“Tôi dẫn cậu đi, thanh chiếu sáng quá sáng”. Naga đưa tay kéo tay cậu, dẫn cậu đi về phía trước.
Sa Tả nhớ tới Naga từng nói hắn ghét ánh sáng mạnh, mà hiện tại hắn không đội mũ, có điều ngẫm nghĩ lại thì lời của Naga rõ ràng chỉ nói cho có lệ.
“Anh nói anh không thích ánh sáng mạnh”. Sa Tả bước đi có hơi lảo đảo, nham thạch dưới chân không bằng phẳng, hơn nữa cậu có thể cảm giác trên mặt đất có nước đọng, cũng bắt đầu cảm thấy không khí xung quanh trở nên ấm áp, “Kỳ thực là gạt tôi đúng chứ”.
“Tôi không chịu được ánh sáng mạnh”. Naga trả lời rất thẳng thắn, “Sẽ đau đầu”.
Sa Tả rất bất ngờ, Naga thoạt nhìn như chiến sĩ siêu năng lại có thể đau đầu bởi vì ánh sáng mạnh, nhược điểm này thật khó tưởng tượng được.
Có điều đối với việc Naga tùy ý nói ra sự thật thì cậu vẫn còn chút lo lắng: “Anh nói tôi biết như vậy không sợ tôi nói ra sao, người của Bàng Ca chỉ cần cầm thanh chiếu sáng để trước mặt anh là có thể đối phó với anh rồi…”.
“Ai có thể khiến tôi tháo mũ xuống”. Naga cười một tiếng.
Tiếng cười của hắn rất khẽ, đây là lần đầu tiên Sa Tả nghe thấy hắn cười ra tiếng, trong nháy mắt cậu đột nhiên muốn tìm một thanh chiếu sáng để nhìn được nụ cười của hắn, với gương mặt như vậy thì khi cười lên nhất định rất đẹp.
“Tôi có thể, không phải hiện tại anh đang gỡ mũ ra sao”.
“Đồ vô dụng như cậu không quan hệ”.
Sa Tả nhất thời không biết nói gì, cậu ngắt ngón tay Naga, “Không ai dạy anh khi nói chuyện không nên thẳng thắn như vậy sao, coi như là thật đi, nhưng cứ nói ra như vậy sẽ làm tôi khó chịu”.
“Không có”. Naga dừng lại trong bóng tối, “Tôi vẫn luôn một mình”.
“Mục sư không phải là cha nuôi của anh hả? Ông ta không thể nào ngay cả những điều đó cũng không…”.
“Ông ta chỉ bảo chứng để tôi trưởng thành”. Naga ngắt lời cậu, giọng nói nghe rất bình tĩnh, “Đến rồi, cởi quần áo”.
“Cái gì?”. Sa Tả hơi lạc giọng, “Cởi quần áo để làm gì? Tôi không thấy nóng”.
Naga kéo tay cậu ngồi xổm xuống, kế đó hắn chậm rãi ngồi xổm theo, tay của cậu tiếp tục bị Naga kéo xuống dưới, cuối cùng đụng phải làn nước ấm.
“Nước?”. Sa Tả lấy tay phẩy hai cái trong nước, nhiệt độ nước khá cao, có cảm giác như ôn tuyền phía dưới phòng Kiệt Tu, “Tôi không tắm đâu, không phải anh dẫn tôi đến đây tắm chứ? Không phải nói xem cá… trong nước này có quái ngư hả?”.
Trong bóng tối, Sa Tả liên tưởng đến đủ loại quái ngư trong game, cậu lập tức đứng lên, trong môi trường ẩm ướt ấm áp như vậy lại có thể đổ mồ hôi lạnh.
Naga khẽ thở dài, lấy ra từ trong quần áo thanh chiếu sáng đưa tới tay Sa Tả, “Mở đi”.
Sa Tả do dự một chút, xoay người đưa lưng về phía Naga, lấy người che lại thanh chiếu sáng rồi mở công tắc, ánh sáng vàng ấm áp chiếu rọi bốn phía, cậu không để ý quan sát hoàn cảnh xung quanh mà nhanh chóng nhét thanh chiếu sáng vào bên trong giày mình, ánh sáng lập tức yếu đi rất nhiều.
Cậu quay đầu lại nhìn Naga, bàn tay Naga vốn giơ lên che mắt đã hạ xuống: “Chúng ta phải xuống nước”.
Lúc này, Sa Tả mới nhìn rõ tình huống xung quanh, đây là một sơn động rất lớn, có lẽ nên nói là phần cuối của đường hầm dung nham, còn có một cái hồ sâu đen như mực ngay bên chân cậu.
Cậu lấy thanh chiếu sáng cắm ở giày quơ quơ trên mặt nước, nước rất trong, rõ ràng không phải nước biển đen khiến người khác sợ hãi, ánh sáng có thể xuyên qua nước khoảng hai ba mét, sâu hơn nữa thì không thấy rõ.
“Phía dưới là gì? Xuống dưới đó làm gì?”. Sa Tả tiếp tục quơ quơ thanh chiếu sáng muốn nhìn rõ thêm chút nữa.
“Đừng rọi, sâu 30 mét”. Naga bắt đầu cởi áo, Sa Tả chưa kịp phản ứng thì Naga đã ném áo qua một bên.
“Cái…”. Sa Tả kêu lên, vừa quay đầu liền nhìn thấy cơ thể Naga dưới vầng sáng vàng ấm áp, cậu há miệng nhưng quên mất mình muốn nói điều gì.
Cơ thể của Naga khiến hô hấp của Sa Tả dừng lại trong chốc lát.
Cơ thể săn chắc, không có sẹo, cơ bắp rõ nét, đường cong dưới ánh sáng mờ ảo khiến người khác mê muội.
Đôi chân đeo sợi xích bạc tinh tế vào lúc này không còn bị che khuất bởi áo khoác dài nên càng thêm thon dài, Sa Tả phát hiện cánh tay trái của hắn còn mang một cái bao bảo hộ màu bạc có tính chất giống với sợi xích dài trên đùi.
Ngón tay Naga móc vào lưng quần, ánh mắt kinh ngạc không thể khống chế của Sa Tả khiến hắn khó hiểu, hắn thấy bộ dáng của Sa Tả cứ như nhìn thấy quái ngư thật sự vậy, hắn dừng lại động tác chuẩn bị cởi quần: “Cậu nhìn cái gì?”.
“Không có”. Sa Ta thu hồi ánh mắt, có chút xấu hổ với sự thất thố của mình, cậu chỉ chỉ vào tay Naga: “Đó là vòng tay hả?”.
“Bí mật”. Naga nhìn vào cánh tay mình.
“Tôi không biết bơi, cho dù là biết bơi đi nữa thì tôi cũng không thể nào lặn sâu ở một nơi như vậy”. Sa Tả cuối cùng cũng nhớ tới trước đó mình muốn nói gì, “Tôi không thể nín thở quá lâu, xuống được dưới rồi thì lúc đi lên cũng đã nghẹn chết”.
“Không để cậu nghẹn, chờ”. Naga nhìn quần mình, sau đó không tiếp tục cởi mà trực tiếp mặc quần nhảy vào trong nước, sau khi một trận bọt nước nổi lên thì liền mất bóng.
“Naga!”. Sa Tả sợ hết hồn, cậu hô to một tiếng quỳ xuống cạnh hồ, vỗ hai cái trên mặt nước, “Này!”.
Cậu rút thanh chiếu sáng ở giày ra rồi đưa vào trong nước, cũng không thèm đoái hoài tới tay áo mà duỗi cả cánh tay xuống nước, ánh sáng của thanh chiếu sáng rất mạnh, cậu thậm chí có thể nhìn thấy nham thạch xám trắng và một số thứ có hình dạng sợi bên trong nước, nước trong veo đến khác thường, nhưng dưới đó vài mét vẫn là một mảng đen kịt, không nhìn thấy bóng dáng Naga.
Sa Tả rất khẩn trương, cậu không biết phải làm gì mà chỉ có thể ngồi chờ bên cạnh hồ.
Cậu lặng lẽ đếm thời gian, khi được hai phút thì bắt đầu sốt ruột, cậu không biết Naga xuống nước để làm gì, cậu chỉ biết người bình thường chỉ nhịn thở được khoảng hai phút, nhưng hiện tại cậu vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Naga.
“Đồ điên!”. Sa Tả cắn răng đứng lên, bắt đầu cởi bỏ quần áo.
Cậu không biết bơi, phỏng chừng nhịn thở cũng chưa được hai phút, nhưng bây giờ cậu không thể tiếp tục ở lại đây chờ đợi, mặc kệ bản thân xuống dưới được bao sâu, tóm lại cậu chỉ muốn xuống dưới xem một chút, cậu nhìn vào tảng đá bên trong nước, lúc bước lên nó, cậu thật sự không nhịn được muốn bám vào nó để leo lên.
Sa Tả hít sâu một hơi, một tay cầm thanh chiếu sáng, một tay nắm chặt lấy mũi rồi nhảy vào trong hồ nước.
Nước rất ấm, nếu như không phải nín thở thì cảm giác ngâm mình trong nước vô cùng thoải mái. Có điều Sa Tả không có thời gian để trải nghiệm cảm giác ấm áp thoải này, bởi vì cậu phát hiện mình vật lộn nửa ngày cũng chỉ lặn xuống được khoảng một mét, ấn theo tốc độ này thì cậu còn chưa xuống đến năm mét thì đã chết ngạt. Cậu nhìn hàng nham thạch ở hai bên kéo dài xuống phía dưới, cậu dừng lại, lúc phổi đầy khí cậu nổi lên mặt nước.
Sau khi nhanh chóng lấy hơi, cậu ghim thanh chiếu sáng vào lưng quần, sau đó hít sâu một hơi rồi lại lặn vào trong nước. Lần này cậu dùng tay bám lấy nham thạch, cố gắng kéo người xuống dưới, phương pháp này rất chính xác, tốc độ lặn nhanh hơn rất nhiều.
Cả người lặn về hướng đáy hồ, dưới ánh sáng của thanh chiếu sáng, cậu thấy rõ cái hồ này rất sâu, kỳ thực cái hồ này cũng có thể là một phần của đường hầm dung nham, kết cấu và hình dáng của chùng rất giống nhau, trông như một cái ống thoát nước khổng lồ.
Đường hầm này không phải là một đường thẳng, ở độ sâu khoảng chừng mười một mười hai mét có một cua ngoặc kéo dài nghiêng xuống phía dưới.
Khi Sa Tả lặn xuống đến chỗ rẽ, màng tai cậu cảm thấy áp lực rất lớn, cảm giác mình có hơi run rẩy, cậu vẫn tốc độ chậm để thở ra, nhưng tới lúc này khí gần như cạn kiệt, chủ yếu chính là cậu không nhìn thấy bất cứ dấu vết nào của Naga.
Sa Tả tính toán thời gian cần thiết trở lại mặt nước, sau đó quyết định cố gắng thêm một chút, rẽ vào khúc ngoặc này quan sát rồi quay về.
Cậu cố hết sức đạp nước quẹo vào.
Theo ánh sáng bên hông rọi tới, Sa Tả nhìn thấy rõ một đoạn của đường hầm dung nham dưới nước này.
Cậu đã bị ánh sáng rực rỡ phản chiếu đến chấn kinh rồi.
Trên vách đường hầm dung nham trước mặt cậu, từ trên xuống dưới đều khảm vô số tinh thể với nhiều màu sắc khác nhau, nhiều cụm tinh thể tựa như bó hoa rực rỡ mọc ra từ nham thạch, dưới ánh sáng của thanh chiếu sáng, tất cả đều phản xạ những quầng sáng lốm đốm sặc sỡ.
Trong chớp nhoáng này, Sa Tả cảm giác như đặt mình trong một bức tường gắn đầy đá quý, trong một cung điện lộng lẫy cổ kính, những tinh thể long lanh khúc xạ ánh sáng rực rỡ, trôi nổi lập lòe theo gợn sóng xung quanh cậu. Cậu bị cảnh sắc này làm cho kinh ngạc đến ngây người.
Tay cậu tựa như được tiếp thêm sức mạnh, cậu đưa chân đạp một cái lên vách đá, cơ thể xuôi theo dòng nước trượt về phía trước, cậu đưa tay chạm vào những tinh thể tỏa ra ánh sáng lấp lánh kỳ lạ.
Không giống với làn nước ấm áp, nhiệt độ bên ngoài của những tinh thể này rất thấp, khi sờ lên có cảm giác như sờ vào khối băng.
Có điều Sa Tả không nghiên cứu tỉ mỉ, cậu còn nhớ rõ mục đích mình xuống đây, trong đoạn đường hầm này vẫn không thấy bóng dáng Naga đâu cả.
Hiện tại cậu đã kìm nén đến mức khó chịu cực kỳ, cậu phải lập tức trở lại mặt nước.
Sa Tả xoay người, dự định bám vào những khe đá quay về theo đường cũ.
Nhưng ngay khi cậu vừa quay đầu lại, cùng lúc đó cơ thể bị dòng nước kéo về phía sau một đoạn, không đợi cậu dùng sức thì dưới chân đã cảm thấy một lực hút rất mạnh, dòng nước dưới chân cậu đột nhiên chảy xiết, sức mạnh khổng lồ tựa như nước xoáy chợt kéo mạnh cậu đi vào đường hầm.
Sa Tả chỉ dùng ngón tay níu vào khe đá, vì vậy khi áp lực đột ngột xuất hiện khiến cậu không kịp đề phòng, bàn tay rời khỏi khe đá, cả người bị cuốn vào dòng chảy xiết.
Xong rồi!
Sa Tả cảm thấy hoảng loạn, trong quá trình cơ thể bị dòng nước cuồn cuộn cuốn đi, cậu nhanh chóng lấy tay bóp mũi, vào thời điểm này, điều duy nhất cậu có thể nghĩ tới chính là không được sặc nước.
Ham muốn hít thở cường liệt khiến cậu đau đến không muốn sống, một tay của cậu liều mạng gạt nước, khi cậu muốn bám vào khe đá lần nữa thì dòng nước bắt đầu chảy xiết, cậu căn bản không chạm được vào thứ gì đó có thể bám víu.
Khi bị dòng nước mang đi hơn mười mét, trong mê muội cậu nhìn thấy hai lối rẽ tối om, chỗ này của đường hầm có ba lối rẽ, ba luồng nước hội tụ vào một chỗ tạo thành lực hút cực đại. Sa Tả ngạt thở trong tuyệt vọng, cậu cảm thấy cuối cùng đã tìm được nguyên nhân cái chết của chính mình.
Cậu cảm thấy ý thức của mình bắt đầu mơ hồ.
Thực sự lại chết như thế này? Cậu vẫn luôn bóp chặt lấy mũi mình, miệng ngậm lại, liều mạng khống chế ham muốn hít thở đến điên cuồng.
Trong lúc cậu không ngừng giãy dụa, thanh chiếu sáng bên hông cậu trượt ra ngoài, nhanh chóng trôi theo dòng nước về phía trước, Sa Tả nhìn chằm chằm vào luồng sáng, bàn tay bóp lấy mũi chậm rãi buông lỏng, cậu nghĩ đây có lẽ là thứ cuối cùng cậu nhìn thấy trên đời này.
Khi ánh sáng dần biến mất, đột nhiên có một cái bóng xuất hiện, dùng tốc độ kinh người hướng về phía cậu, trong mơ hồ cậu nhìn thấy cái gì đó đang quẩy người, cá?
Cái bóng này tựa như một con cá, như một mũi tên đi ngược nước, cả người thoạt nhìn vừa mềm mại vừa dẻo dai mười phần, mỹ nhân ngư sao?
Thẳng đến khi cái bóng bắt được thanh chiếu sáng rồi trở tay nhét vào phía sau, sau đó vọt đến bên cạnh cậu, khi cái bóng ôm lấy cậu trong làn nước hỗn loạn, Sa Tả mới xác định đó là Naga.
Naga thật giống như cá.
Naga nắm lấy mặt cậu, bóp mũi cậu lại rồi hôn tới, môi Sa Tả vẫn ngậm chặt, ngón tay Naga nhéo vào mặt cậu.
Sa Tả đau đớn buông lỏng khớp hàm vẫn luôn cắn chặt, đồng thời cậu cảm thấy có một luồng khí tràn vào trong miệng, cậu sửng sốt một giây rồi giống như điên mà hút lấy, không khí trong lành trượt vào phổi, tiếp đó Naga ấn vào môi cậu tiếp tục truyền đến đợt không khí thứ hai.
Sa Tả không có cách nào hình dung được cảm giác mình sắp bị ngạt chết rồi lại được hít thở là như thế nào, cậu không thèm quan tâm tới thứ gì khác, vươn cánh tay ôm chặt lấy Naga, tham lam hút lấy không khí từ miệng của hắn.
Sau khi hít thở sâu hơn chục lần, cậu rốt cuộc cũng cảm giác được ý thức cách mình rất xa đã chậm rãi khôi phục.
Naga rời môi, ôm lấy cậu bắt đầu bơi ngược dòng về phía trước, bơi một đoạn ngắn thì hắn lại quay đầu bóp mũi cậu rồi chuyển không khí cho cậu.
Sa Tả dán chặt vào Naga, cậu có thể cảm giác được động tác của hắn, cơ thể di chuyển có quy luật cùng với dòng nước đã dung hợp trở thành một thể, khiến cho Sa Tả sinh ra cảm giác mãnh liệt rằng Naga thực sự không phải là người, chỉ có cá, chỉ có loài sinh vật dưới nước này mới có thể có được tư thế tuyệt vời đến như thế này.
Sa Tả nương theo ánh sáng mà quan sát Naga, đôi chân thon dài của hắn nhẹ nhàng lay động trong nước, nhìn qua hình như không hề dùng sức nhưng tốc độ lại rất kinh người, chưa đến hai phút, Naga đã mang cậu nổi lên mặt nước, hắn đỡ eo cậu rồi ném cậu lên bờ.
Lúc Naga nhảy lên, Sa Tả mới nhìn rõ trên lưng Naga có một sợi dây rất dài, hắn chậm rãi kéo ra một cái túi lớn màu đen buộc vào sợi dây ra khỏi làn nước, sau đó ném qua một bên.
“Ha…”. Sa Tả nằm dài ra trên tảng đá mà dốc sức hít thở, một hồi lâu cũng không nói ra lời.
“Cậu đang làm gì?”. Naga đi đến bên cạnh cậu rồi ngồi xổm xuống, tay chống đất, cau mày nhìn cậu, trong mắt rõ ràng không giải thích được, “Không phải nói chờ sao”.
“Tôi cho là anh…”. Sa Tả hít một hơi rồi thở ra, nước trên tóc Naga nhỏ lên mặt cậu, cậu giơ tay lau nước trên mặt, “Tôi sợ anh xảy ra chuyện, xuống nước lâu như vậy mà chưa trồi lên, người bình thường sẽ bị ngạt thở chết đó”.
“Cậu muốn đi cứu tôi sao?”. Naga híp mắt, vẻ mặt có chút khó tin.
“Không thể nói là cứu được”. Sa Tả khẽ thở dài, “Tôi sợ anh xảy ra chuyện nên mới xuống xem thử, tôi không biết nước chảy xiết như thế, lúc chuẩn bị bơi lên thì đã bị cuốn vào”.
Naga không nói gì, hắn đưa tay gạt đi mái tóc dán trước trán Sa Tả, nhìn chằm chằm cậu một hồi, sau đó chậm rãi đứng lên.
Chưa từng có ai nói như vậy với hắn, tôi lo lắng cho anh.
Lại càng không có người mạo hiểm tính mạng chỉ để xác nhận rằng hắn có xảy ra sự cố gì hay không.
Mục sư sẽ không nói như vậy, Trình Khản lại càng không, ngoại trừ hai người đó thì Naga không còn quen biết ai nữa.
Người đến từ AS này, rất khó hiểu, rất ngớ ngẩn, rất ngu ngốc.
Thế nhưng còn có thứ gì đó không giải thích được, nó là cái gì thì Naga không nói được, hắn chưa bao giờ tìm hiểu người khác, vô luận là ai cũng không có quan hệ với hắn.
“Naga”. Sa Tả vẫn còn nằm trên tảng đá, quay đầu nhìn Naga, giọt nước trên làn da hắn lóe lên tia sáng nhỏ bé trông rất đẹp, khiến cậu nhớ lại đường hầm tinh thạch rực rỡ dưới làn nước kia.
“Gì?”. Naga quay đầu, ánh sáng của thanh chiếu sáng phía sau rọi lên mặt hắn nửa sáng nửa tối.
“Anh rốt cuộc là gì?”. Sa Tả chống tay từ từ ngồi dậy, “Anh có thể thở trong nước”.
Naga tắt thanh chiếu sáng, bốn phía liền lâm vào bóng tối, giọng nói của hắn truyền đến từ trong màn đêm sâu thẳm, Sa Tả nghe được vài phần thất lạc không thể che dấu.
“Tôi là quái ngư, nước mới là gia đình của tôi”.
Hoàn
Danh sách chương