Bạch Nha bị thương rất nặng, sau khi nói xong liền chìm vào hôn mê. Mục sư kiểm tra cho nó, trên lưng bị trúng đòn nghiêm trọng, xương cốt cả người bị vỡ thành từng đoạn, trên người không thiếu vết thương bị xé rách, bắp thịt trên đùi bị xé lộ cả xương.

Trước không nói có thể cứu sống hay không, cho dù cứu sống thì Bạch Nha chỉ có thể hôn mê vĩnh viễn, đồng thời mất đi khả năng đứng dậy đi lại.

Kiệt Tu và Hồ Sâm lẳng lặng chờ đợi bên ngoài cửa phòng y tế, lúc mục sư đi ra, cậu không mở miệng hỏi, kỳ thực ở lần đầu tiên nhìn thấy tình hình của Bạch Nha, cậu đã biết được kết cục, tất cả mọi người có thể đoán được kết cục, Tự Do thành không đủ tài nguyên để nuôi dưỡng một người bị thương vĩnh viễn không thể hồi phục.

“Tỉnh chưa?”. Hồ Sâm hỏi một câu.

Mục sư lắc đầu: “Muốn tạm biệt không?”.

“Thời gian để lại cho Kiệt Tu đi”. Hồ Sâm vỗ vỗ vai Kiệt Tu, xoay người bước nhanh xuống cầu thang.

Quan hệ giữa Kiệt Tu và Bạch Nha rất tốt, từ lúc ba mẹ Bạch Nha qua đời, Kiệt Tu vẫn dẫn theo nó, coi nó như em trai của mình.

“Tôi đi xem”. Kiệt Tu hít sâu một hơi, đẩy cửa bước vào.

Bạch Nha không còn nằm trên bàn phẫu thuật, vết thương trên người đã được cầm máu, mục sư đặt nó nằm lên chiếc giường bên cạnh. Kiệt Tu đứng bên giường nhìn gương mặt tái nhợt của nó, khi cậu nhẹ nhàng nắm tay nó lên, cậu phát hiện cả cánh tay của nó mềm nhũn như không có xương.

“Xin lỗi”, Kiệt Tu cúi người khẽ nói bên tai Bạch Nha, “Xin lỗi, đáng lẽ anh phải đi cùng với mọi người… em yên tâm, anh nhất định sẽ điều tra rõ mọi chuyện”.

Lúc đi ra khỏi phòng y tế, tay Kiệt Tu nắm chặt, chặt đến mức chính mình cũng thấy đau: “Tôi muốn xin vũ khí, mười người, tôi phải đến đó”.

Mục sư nhìn cậu, một lát sau mới gật đầu: “Chú ý an toàn, đừng miễn cưỡng”.

“Tôi đã hiểu”.



“Người của Tự Do thành? Người của Tự Do thành làm sao có lực chiến đấu như vậy?”. Bố La Đức nhìn vài xác người nằm trước mặt gã, ánh mắt như muốn phun ra lửa.

Người lính gác đứng bên cạnh gã run rẩy: “Chúng tôi nhìn thấy một cái bóng, có thể xác định không phải là người của chúng ta, cũng không phải lạc bố, hắn không có mặc quần áo…”.

“Trần?”. Thường Phi đứng sau Bố La Đức hỏi một câu, sáng sớm hôm nay khi đội viên của bọn họ ra ngoài tuần tra biên giới tòa thành thì bị một người không rõ thân phận tập kích, trong vòng mấy phút ngắn ngủi, năm sáu đội viên của bọn họ đã bỏ mạng.

“Đúng vậy, hình như không có vũ khí”. Người lính gác lui tới bên cạnh Thường Phi, trái ngược với Bố La Đức dễ cáu gắt, sự bình tĩnh của Thường Phi càng khiến người khác dễ tiếp cận, “Có người bắn hai mũi tên vào hắn nhưng tựa hồ không gây ảnh hưởng gì tới hành động của hắn”.

“Tốc độ di chuyển?”. Thường Phi đi đến bên cạnh thi thể cẩn thận kiểm tra, trên người mỗi thi thể đều có một vết rách rộng và sâu.

“Không chậm, hẳn là tốc độ bình thường”.

“Đội trưởng Thường Phi có ý kiến gì?”. Bố La Đức nhìn Thường Phi.

“Tôi mang theo vài người đi xem một chút”. Thường Phi mỉm cười, xoay đầu lại, “Cho tôi mượn vài người”.

“Tôi đi cùng với cậu”, Bố La Đức không thích Thường Phi, nhưng gã biết nếu như Thường Phi có gì ngoài ý muốn thì sẽ tác động đến thực lực của thành bảo ra sao, ở trên hòn đảo này, người có thể dễ dàng giết chết đội viên của bọn họ chỉ trong vòng vài phút chỉ có Naga, nhưng Naga rất ít khi giết người mà không có lý do, cũng không có khả năng để trần cả người, “Trước tiên chuẩn bị đã”.

“Tôi chờ anh ở trạm canh giác, đừng mang theo nhiều người”.

“Ừ”.



Sa Tả có hơi xấu hổ, cậu thấy mất tự nhiên khi bị rất nhiều người ngạc nhiên nhìn chằm chằm ở trên quảng trường, ngay cả ánh mắt của mục sư cũng có chút giật mình.

“Không được sao?”. Sa Tả kéo áo.

“Đây không phải đi săn thú, cũng không phải đi thám hiểm”. Hồ Sâm nhìn thoáng qua mục sư rồi lại xoay đầu tiếp tục nhìn Sa Tả, “Cậu… là đi chịu chết”.

“Vậy sao”. Sa Tả khịt mũi, không bác bỏ cách nói của Hồ Sâm, cậu biết trong mắt rất nhiều người, cậu chỉ như một cậu ấm đến từ AS, không có ích lợi gì, cũng không giúp được gì.

Nhưng cậu đích thật muốn đi xem, trực giác nói cho cậu biết người tập kích đội ngũ săn thú không phải người thường, người có lực công kích như thế này rất có thể không phải người bình thường.

Người này có quan hệ với Sở nghiên cứu dưới đáy biển.

“Có thể bảo vệ bản thân là được”. Kiệt Tu đã lên tiếng, cảm giác của cậu đối với Sa Tả vẫn tạm được, khi nhìn trộm cậu ta tắm thì Kiệt Tu cũng biết, người này có lẽ mạnh mẽ hơn so với không ít người trong đội chiến đấu. “Nếu có tình huống bất ngờ xảy ra thì mọi người không có cách nào hỗ trợ lẫn nhau”.

“Tôi sẽ không gây cản trở”. Sa Tả nhìn mục sư, mục sư vẫn không tỏ thái độ.

Hồ Sâm cau mày, mục sư tựa hồ sẽ không đưa ra ý kiến về việc này, hắn không thể làm gì khác là chỉ vào trong đội ngũ: “Địa Thử, cậu ra thử Sa Tả”.

Dáng người của Địa Thử và Sa Tả khá giống nhau, kinh nghiệm của Địa Thử rất phong phú, anh ta là một trong những đội viên theo chân Hồ Sâm sớm nhất, còn sớm hơn so với Kiệt Tu.

“Đoạt lấy con dao trên tay tôi là được, làm tôi buông tay cũng được”, Địa Thử rút con dao ghim trong giày, “Cẩn thận đừng làm bản thân bị thương”.

“Ừ”. Sa Tả gật đầu, trong đầu trống rỗng, cậu từng được luyện tập rất nhiều với huấn luyện viên, nhưng cũng chỉ có huấn luyện viên, việc cậu huấn luyện là bí mật, vì vậy không thể nào có những đối thủ khác.

Động tác tấn công của Địa Thử rất đơn giản, chỉ là vung tay chém tới, nhưng động tác của anh ta rất nhanh gọn, một dao đơn giản này rất có tính uy hiếp trong thực chiến.

Sa Tả theo phản xạ khom lưng tránh thoát một dao chém về phía cổ, tuy rằng Địa Thử đưa sống dao về phía cậu nhưng vẫn làm cậu đổ chút mồ hôi lạnh, cho dù chỉ là sống dao nhưng cổ của cậu vẫn bị đập đau một chút.

Kiệt Tu híp mắt, sau khi Sa Tả tránh thoát dao này thì lui về sau vài bước, bước chân rất ổn định, không hoảng loạn, cũng không có động tác dư thừa, người chưa từng chịu huấn luyện không thể có khả năng này.

Hơn nữa, Kiệt Tu xoay đầu nhìn Hồ Sâm, cậu thấy được trong mắt Hồ Sâm có một chút bất ngờ, động tác khom người của Sa Tả và động tác vung dao chém tới của Địa Thử gần như là đồng bộ.

Ngày trước, cậu cũng từng đoán được hướng dao của Hồ Sâm trước khi anh ta vung dao tới.

Địa Thử không đợi Sa Tả điều chỉnh tư thế mà đã nhanh chóng thay đổi hướng rồi lại vung dao qua.

Lần này Sa Tả tựa hồ có chuẩn bị, cậu nghiêng người tiến lên đón dao, dao chém đến trước mặt cậu, nhưng vòng cung vung dao còn chưa vẽ xong thì bàn tay của cậu đã chẻ vào sườn phải của Địa Thử, tay trái song song đập vào cổ tay cầm dao của Địa Thử.

Địa Thử không sử dụng hết lực, hắn cũng giống như những người khác nghĩ rằng Sa Tả chỉ là một thanh niên đến từ AS chưa từng nếm mùi cực khổ, hắn sợ mình bất cẩn sẽ làm cậu ta bị thương, nhưng ngay khi Sa Tả tiếp cận hắn thì hắn lập tức biết mình đã phán đoán sai.

Con dao của hắn rơi trên mặt đất.

Kiệt Tu và Hồ Sâm đều nhìn thấu việc Địa Thử nhường cho Sa Tả, nhưng dù như vậy thì Sa Tả vẫn khiến cho tất cả mọi người thấy bất ngờ khi có thể dùng một động tác khiến cho dao của Địa Thử rơi xuống.

Địa Thử khẽ gật đầu với Hồ Sâm, hắn cúi người nhặt dao lên.

Kiệt Tu lái xe cùng với Hồ Sâm dẫn theo mười mấy người xuất phát.

Bạch Nha không cung cấp cho bọn họ nhiều thông tin, bọn họ chỉ biết người tập kích đội ngũ săn bắn chỉ có một, hơn nữa người này còn rất mạnh, trừ điểm đó ra thì không còn gì cả.

Trước khi xuất phát Kiệt Tu có đi tìm Trình Khản nhưng lại không tìm thấy, cậu phỏng đoán Trình Khản có thể biết được chút gì đó, cậu vốn muốn hỏi ý kiến của anh ấy.

Trình Khản nhất định còn ở trong Tự Do thành, bởi vì mỗi lần anh ấy rời đi đều sẽ nói lời tạm biệt với cậu, vì thế Kiệt Tu chỉ có thể suy đoán là Trình Khản không muốn cung cấp quá nhiều thông tin cho cậu.

“Nếu như có nguy hiểm gì thì cậu phải đảm bảo mình có thể thoát thân, đừng tùy tiện cứu mọi người”. Kiệt Tu lái xe rất nhanh, chiếc xe lắc lư trên nền hắc nham, cậu nghiêng đầu giao phó cho Sa Tả ngồi phía sau, “Thật sự có chuyện thì có thể sống một tốt một”.

“Tôi đã biết”. Sa Tả vịn xe trả lời.

Từ khi rời khỏi Tự Do thành, cậu vẫn luôn nhìn đông nhìn tây tìm kiếm Naga, có lẽ Naga biết được gì đó.

Xung quanh bọn họ trừ bỏ mười mấy chiếc xe thì không còn vật thể di động nào khác.

Naga đang ở đâu? Hắn đang làm gì? Lần này đội viên đội săn bắn đi vào một thung lũng có địa hình rất phức tạp nằm ở giữa đảo, dưới thung lũng được che phủ bởi đất rừng trải dài và đầm lầy, ngoài ra còn có một hồ nước khá lớn, đó là nơi sinh sống tốt nhất của động vật hoang dại.

Trên đường, Kiệt Tu đã nói sơ lược cho Sa Tả về tình hình săn thú, nó cũng không dễ dàng như Sa Tả từng nghĩ.

Nguyên do mỗi lần bọn họ phải đi mất một thời gian dài như vậy, một là vì khi tiến vào thung lũng, bọn họ sẽ bắt đầu đi bộ, xe không thể di chuyển ở địa hình ghồ ghề, hai là động vật trên đảo sau khi trải qua mấy trăm năm tiến hóa đã hoàn toàn thích nghi với cuộc sống nơi này, chúng nó linh hoạt hơn con người, quen thuộc hoàn cảnh xung quanh, cũng rất biết cách ẩn trốn, tính công kích cũng khá mạnh, vì thế nếu muốn an toàn săn đủ động vật, bọn họ thường phải mất rất nhiều thời gian.

Ở phía ngoài thung lũng bọn họ thường hay tiến vào, bọn họ nhìn thấy những chiếc xe mà đội viên săn bắn để lại trước khi tiến vào thung lũng, tất cả được che khuất ở giữa rặng đá.

Cảnh tượng này khiến cho lòng tất cả mọi người đều lạnh xuống, chút hi vọng cuối cùng của bọn họ đã bị vỡ tan, nếu như còn người sống thì không có khả năng không dựa vào xe để rời khỏi nơi này.

Lúc đi bộ vào thung lũng, ánh sáng vốn yếu ớt đã bị che khuất hơn phân nửa, Sa Tả cảm thấy một cơn lạnh lẽo kéo đến.

“Chú ý quan sát dị thường”, Hồ Sâm khẽ nói, bọn họ vô cùng quen thuộc con đường này, nhưng hiện tại mọi người đều cảm thấy có chút cảm giác nguy cơ bốn phía, thần kinh đều kéo căng, “Mọi người hỗ trợ nhau không cần đi quá gần, lực công kích của người kia rất mạnh, phải đề phòng tình huống cả hai bị công kích cùng một lúc”.

Sa Tả đi phía bên trái đội ngũ, cậu không biết cái gì được coi là dị thường nên chỉ có thể lúc nào cũng dựng thẳng lỗ tai để cẩn thận phân biệt trong những cơn gió rét gào thét trong thung lũng có tiếng gì đó… khác biệt không.

Đường vào thung lũng không dài nhưng bị chặn lại bởi một tảng đá lớn rơi xuống từ vách đá phía trên. Đội ngũ dừng lại nơi cách hòn đá chừng mười mấy mét, lúc đội săn thú quay trở về thì con đường này vẫn chưa bị ngăn lại.

“Đá bị xói mòn rơi xuống sao?”. Hồ Sâm cầm súng chậm rãi đến gần hòn đá.

Mọi người đồng thời ngẩng đầu nhìn về vách đá màu đen hai bên, Sa Tả đi tới bên cạnh khối đá nham thạch, dùng chân đạp lên phía trên: “Đây hẳn không phải là đá bị xói mòn?”.

“Chính xác là không phải”. Hồ Sâm đưa tay sờ, cảm giác rất cứng rắn, chắn chắn không phải đá bị xói mòn, “Cái này phải cần vài người dùng công cụ nạy xuống thì mới làm được, lạc bố cũng không có sức mạnh như vậy”.

Tất cả mọi người đều trầm mặc, nếu đối thủ thật sự của bọn họ chỉ có một người thì quả thật có chút đáng sợ.

“Mọi người có… ngửi thấy không?”. Sa Tả do dự một chút mới mở miệng, cậu ngửi được mùi ở trong gió khiến người khác bất an, “Mùi máu tươi”.

“Không có”. Kiệt Tu nhìn những người khác, mọi người đều cho biết là không ngửi thấy gì cả.

Sa Tả không nói gì, cậu cảm thấy mùi máu tươi này rất nhạt nhưng không giống như là ảo giác của chính mình, cậu thậm chí có thể cảm giác rằng mình có thể dựa theo nó mà tìm được nơi khởi nguồn.

“Tôi lên trên xem một chút”. Cậu nhanh chóng bám vào tảng đá ở trước mặt rồi trèo lên, mùi máu tươi lại rõ thêm một chút.

Cậu nhanh chóng trèo qua một mặt khác của tảng đá, khi đó cậu liền nhìn thấy một vết máu nhỏ đỏ sậm, nó đã khô, nếu không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện.

Đây hẳn là máu của Bạch Nha, trong thung lũng có rất nhiều cát mịn, khi máu rơi trên mặt đất sẽ lập tức bị cát chôn vùi, chỉ có trên tảng đá là không dễ dàng biến mất.

Đội ngũ nhanh chóng vượt qua tảng đá rồi tiếp tục đi sâu vào trong, dọc đường mọi người vẫn luôn tìm kiếm vết máu, mặc dù người của đội săn thú không còn hi vọng sống sót nhưng ít nhất bọn họ phải tìm được thi thể.

Kiệt Tu đi phía sau cùng của đội ngũ, cậu đang rất căng thẳng, đối thủ ở trong bóng tối, nếu bọn họ bị tấn công thì nhất định là đánh lén bất chợt.

Đồng thời trong lòng cậu vẫn còn một nghi vấn nhỏ, có lẽ không tính vào đâu nhưng cậu vẫn thấy có chút khó hiểu, lúc Sa Tả nói ngửi thấy mùi máu tươi, bọn họ đứng ở phía đầu gió, gió trong sơn cốc lại thổi rất mạnh, thế mà cậu ta có thể ngửi được một chút mùi máu ở nơi cuối đầu gió như vậy?

Chỗ sâu trong thung lũng chính là nơi lần nào đi săn thú bọn họ đều sẽ đến, băng qua khu rừng không lớn bên cạnh sẽ gặp một hồ nước, đây là nguồn nước ngọt duy nhất ở vùng này, động vật đều uống nước ở nơi này, mà con đường bọn họ đang đi cũng là con đường duy nhất có thể vòng qua đầm lầy để đến hồ.

Vẫn chưa ra khỏi rừng cây mà Sa Tả lại nghe được mùi máu tanh, mùi máu nồng nặc khiến người khác thấy khó chịu, lần nay không riêng mình cậu mà tất cả mọi người đều ngửi thấy.

Hồ Sâm đi ở phía trước tăng tốc chạy ra khỏi rừng cây, khi Sa Tả cùng những người khác chạy tới thì nghe thấy Hồ Sâm trầm giọng, run run nói một câu:

“Trời ạ!”.

Bên cạnh hồ toàn là thi thể, một vùng lớn bờ hồ bị máu nhuộm đỏ sậm, giống như tấm thảm đỏ đã nhiều năm không được giặt rửa.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh khiến người khác khó thở.

Sa Tả sửng sờ đứng tại chỗ.

Không có thi thể người, tất cả đều là động vật, kích cỡ lớn đến kinh người, hơn nữa Sa Tả thậm chí không có cách nào gọi ra bất kì cái tên nào trong chúng nó.

Cách cậu gần nhất chính là… một con thỏ.

Đây có lẽ là loại thỏ mà Naga từng nói qua nó có thể ăn tươi cậu chỉ với hai đớp, nó trông như một con ngựa nhỏ, lớp da lông màu xám đã bị xé rách nát, chỉ còn một đôi tai mới có thể nhìn ra là con thỏ.

“Cẩn thận”. Kiệt Tu đặt súng lên cánh tay, sau đó ngồi xuống.

Thi thể đều rất mới, thời gian chết chưa đến nửa giờ, có rất nhiều thi thể máu vẫn chưa đông lại, đối thủ của bọn họ có lẽ đang ở trong một góc nào đó mà quan sát bọn họ.

Sa Tả cầm khẩu súng lần trước Kiệt Tu đưa cho cậu, cậu cũng rút con dao cầm trên tay, cậu không biết có thể bị tấn công hay không, cũng không biết nếu có tấn công thì sẽ bị tấn công từ hướng nào, cậu hoài nghi mình có thể vung tay chém lung tung khi đối mặt với kẻ địch hay không nữa…

Sa Tả chưa từng trải qua tình cảnh này, cậu căng thẳng đến mức lưng đổ đầy mồ hôi trong cơn gió rét.

Các đội viên lẳng lặng tụ lại một chỗ, mọi người bắt đầu vừa cảnh giác vừa kiểm tra những thi thể kia, bọn họ dự định tìm kiếm xem có dấu vết nào của đồng đội trước khi bị công kích hay không.

Hồ có diện tích rất lớn, mặt nước hồ gần chạm vào hai bên vách đá, còn có thể thấy vết tích nước chảy trên vách đá, lúc ấy gió lớn thổi qua mặt hồ, dấy lên những hoa sóng nhỏ đánh về phía bờ.

Sa Tả đang muốn lùng tìm cùng mọi người thì mặt hồ bỗng nổi lên bọt nước, kèm theo tiếng sóng cuộn đánh vào tảng đá bên bờ, tựa như có đạn pháo nổ tung dưới nước.

Súng của tất cả mọi người đều nhắm vào mặt nước.

Hơn mười giây sau mặt hồ mới trở lại bình thường, nhưng phía dưới mặt hồ ở gần bọn họ xuất hiện một mảng đỏ sẫm, dần dần lan ra trong nước.

“Là máu”. Hồ Sâm khoát tay áo, tất cả mọi người chậm rãi lui về sau mấy bước.

Sa Tả cũng ngắm vào mặt nước đầy máu loãng kia.

Mặt nước nổi lên từng vòng sóng gợn, ngay sau đó có một người lủi lên từ dưới nước, cả người không một mảnh vải nhảy lên bờ.

Sa Tả không do dự, cùng với người bên cạnh bóp cò.

Hơn mười phát đạn bắn vào cơ thể của người kia, hắn liên tục lắc lư vài cái nhưng vẫn không ngã xuống.

Làn da toàn thân người này tái nhợt, mái tóc tích nước dán ngổn ngang trên mặt, Sa Tả chăm chú nhìn hắn, người này thoạt nhìn rất gầy yếu, nhưng lạ lùng là có thể chịu được đợt bắn đầu tiên của bọn họ.

Sa Tả nhắm ngay vào đầu của hắn, lúc cậu dự định nã thêm một phát súng thì người này đột ngột xông về một đội viên, người đội viên kia nhanh chóng bắn một phát súng, trúng vào cổ hắn.

Đáng ngạc nhiên là người kia cũng không dừng lại, tựa như không cảm thấy đau đớn mà vọt tới trước mặt người đội viên kia, tay vung ra ngoài.

Khi hắn giơ tay lên thì đồng thời Sa Tả cũng bóp cò, phát súng này bắn trúng vào cánh tay của hắn nhưng không hề có bất kỳ tác dụng ngăn chặn nào.

Tay của hắn nắm lấy cổ người đội viên, chỉ nghe một tiếng hét thảm thiết, người đội viên bụm cổ ngã xuống đất, máu từ kẽ hở ngón tay trào ra ngoài.

Mọi người khai hỏa lần thứ hai, phát súng thứ hai đều tập trung vào phần đầu người kia, lúc này người kia tựa hồ bị chọc giận, hắn chợt xoay người xông về phía Sa Tả.

“Lùi lại”. Kiệt Tu hét một tiếng.

Sa Tả vừa nổ súng vừa lùi lại vài bước, nhưng người kia đã vọt tới trước mặt cậu trong thời gian rất ngắn.

Sa Tả thấy được hai mắt trống rỗng chuyển đỏ của hắn, cũng thấy rõ dáng vẻ của hắn.

“Ca Luân?”. Sa Tả không thể tin vào mắt mình, giọng nói cũng thay đổi.

Mặc dù thời gian cậu ở cùng với Ca Luân không quá dài nhưng cũng đủ để Sa Tả nhớ kỹ gương mặt thanh tú nhợt nhạt của hắn, cậu sẽ không nhận lầm người, tuy rằng hiện tại, Ca Luân ở trước mặt cậu trông hệt như… một quái vật.

Ca Luân nghe được giọng nói của Sa Tả nhưng không có bất kỳ phản ứng nào, điều này khiến cho Sa Tả cảm thấy hắn chỉ dựa vào âm thanh để xác định lại mục tiêu tấn công.

Hắn khom lưng khuỵu chân rồi chợt bật người lên, cả người dồn sức đâm vào Sa Tả, tay cũng vươn tới túm lấy một bên vai của cậu.

Trong lúc hắn lấy đà thì Sa Tả nhanh chóng di chuyển sang bên cạnh hai bước nhưng không thể tránh được cú tấn công này của hắn, cảm giác đau đớn khi bắp vai bị xé rách khiến cậu thiếu chút nữa đã ngất xỉu.

“Nhanh lên! Tất cả đi nhanh lên!”. Kiệt Tu hét về phía đội viên, bọn họ không thể đối phó với sức chiến đấu của người này, thừa dịp mọi chú ý của hắn đều tập trung trên người Sa Tả, bọn họ phải nhanh chóng rút lui.

Hồ Sâm không do dự, hắn nhanh chóng mang người rút lui vào rừng cây.

Kiệt Tu không đi cùng, tuy rằng trước đó cậu từng nói với Sa Tả rằng không nên tùy tiện cứu người, đối với đối thủ như vậy thì kết quả của việc cứu người chính là toi thêm một mạng.

Nhưng cậu vẫn quyết định thử một chút, bởi vì Sa Tả đối với Trình Khản mà nói là vô cùng quan trọng.

Súng đạn không thể đe dọa đến quái nhân kia, Kiệt Tu rút đao, nếu cắt đầu hắn xuống thì sao đây.

Sau khi Sa Tả bị Ca Luân túm bị thương, cậu liền xoay người nhào tới. Súng của Sa Tả không còn đạn, cậu chỉ có thể vừa lui vừa cầm dao nhắm thẳng vào tim của Ca Luân.

Ca Luân tựa hồ không nhìn thấy mũi đao hướng về phía mình mà vẫn cứ lao tới, đao ba cạnh của Sa Tả nương theo quán tính lớn chọc thẳng vào cơ thể hắn, mũi đao nhô ra từ phía sau lưng.

Hai người đồng thời té lăn trên mặt đất.

Kiệt Tu nhân cơ hội vọt về phía hai người.

Nhưng vừa mới vọt hai bước, một viên đạn kề sát mặt cậu bay tới từ phía sau, đánh vào tảng đá nằm phía trước mặt cậu, vỡ một lỗ nhỏ.

Kiệt Tu chợt dừng chân, viên đạn bắn về phía mặt đất với góc độ rất lớn, nó được bắn ra từ tầm cao.

Cậu quay đầu nhìn về vách đá phía sau lưng.

Trên vách đá cạnh hồ có người, vách đá không cao lắm, Kiệt Tu thậm chí có thể nhìn thấy động tác giơ súng của người đó, sau khi cậu ngừng đi về phía trước, bàn tay giơ súng của người nọ cũng buông xuống.

Vũ khí có tầm bắn xa như vậy, tòa thành và Tự Do thành không ai có, nhưng cậu biết ai có.

Hoàn

37.774929 -122.419415
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện