Cái gọi là trạm cung cấp có không gian không tới 30m2, trên ba mặt tường đều có các hàng cửa nhỏ, trông giống như các ngăn tủ chứa đồ, trên các ngăn cửa đều có một màn hình nhỏ hiển thị các con số, ngoài trừ năm ngăn tủ hàng thứ hai bên trái thì những cái còn lại đều hiển thị số 0.
Sa Tả quan sát một lúc, sau đó phát hiện đó là số thứ tự họ tên bọn bọ.
Ngăn thứ hai là B3987635, đó là số thứ tự của cậu, cậu đi tới nhấn vào khung nhận dạng dấu vân tay trên màn hình, cửa tủ lập tức mở ra.
Trong ngăn tủ có một cái ba lô lớn, ngoại trừ nó thì bên trong không còn gì khác.
Trình Khản mở ngăn tủ bên cạnh Sa Tả, Sa Tả nhìn lướt qua con số trên màn hình thì liền kinh ngạc, số thứ tự của Trình Khản lại là cấp A.
“Trong túi có đồ chống rét”. Trình Khản không nhìn cậu, chỉ lấy cái túi ra, kéo khóa rồi lấy quần áo và giày chống rét, “Nhanh lên một chút, thời gian có hạn, nếu muốn chết ở chỗ này thì cứ tiếp tục đờ mặt ra”.
Hai người Ca Luân và Côn Bố vẫn chưa khôi phục tinh thần sau những gì đã trải qua, khi nghe lời Trình Khản nói thì mới vội vã đi đến lấy đồ của mình.
Ngăn tủ của người cuối cùng không được mở ra, chủ nhân của nó đã trở thành bữa ăn ngon của Đức Lạp Khố.
Con số trên ngăn tủ này lập lòe một lúc, đột nhiên “tách” một tiếng thật nhỏ rồi biến mất, quả nhiên thời gian có hạn, vượt quá thời gian ngăn tủ sẽ mất hiệu lực, đồ vật bên trong sẽ không lấy ra được.
“Cái này tốt quá!”. Côn Bố sau khi mặc quần áo vào thì rất hài lòng, loại chất liệu này rất nhẹ, mỏng và không thấm nước nhưng hiệu quả chống rét cực kỳ tốt, nếu như không bị lưu đày đến đây thì cả đời này gã vĩnh viễn không có cơ hội được mặc nó.
“Làm sao chúng ta ra ngoài bây giờ?”. Ca Luân hỏi.
Sa Tả ngồi xổm dưới đất kiểm tra đồ vật trong túi, số lượng chất dinh dưỡng cô đặc ước chừng dùng được nửa năm, nước uống rất ít, công cụ chiếu sáng, túi y tế, rất nhiều thứ, nhưng lại không có thiết bị thông tin liên lạc, điều này nằm trong dự đoán, có điều khi xem tới đáy túi, Sa Tả chạm trúng một thứ khiến cho cậu giật mình ______ một con dao ba cạnh(1).
Cậu đặt dao lên phía trên, sau đó kéo khóa túi.
Cậu không có sự lo lắng và nghi vấn như Ca Luân, cửa trạm cung cấp có thể mở ra trên mặt nền kim loại, vậy thì cửa ra ngoài cũng sẽ xuất hiện vào thời gian thích hợp.
Hơn nữa, còn có người này ở đây.
Cậu nhìn thoáng qua Trình Khản đang trầm mặc đứng ở một bên, người đàn ông có số thứ tự cấp A này hình như rất quen thuộc đảo Liệp Lang, Trình Khản có thể gọi tên Đức Lạp Khố, biết được phương thức mở cửa trạm cung cấp, đối với tình huống bên trong cũng rất quen thuộc, hơn nữa anh ta vẫn luôn trấn định như thường…
Ngoài trừ đảo Liệp Lang, AS còn có ba hòn đảo lưu đày khác, chỉ có phạm nhân trên đảo Liệp Lang là cả đời không thể trở về, Sa Tả nghĩ không ai có khả năng quay về từ nơi này, nhưng biểu hiện của Trình Khản khiến người khác nảy sinh liên tưởng đây không phải lần đầu anh ta đặt chân tới đây.
Trình Khản không trả lời câu hỏi của Ca Luân, vài giây sau khi Ca Luân đặt câu hỏi, phía mặt tường không có ngăn tủ trượt mở ra hai bên, lộ ra một lối đi.
“Đi thôi”. Trình Khản đeo túi lên lưng, bước vào thông đạo.
Mọi người đi theo sau, cánh cửa sau lưng bọn họ yên lặng đóng lại.
Sa Tả quay đầu nhìn, kể từ bây giờ, thật sự không thể quay về nữa rồi, suy nghĩ duy nhất của cậu lúc này cũng chỉ là làm sao sống sót trên hòn đảo này mà thôi.
Đồng thời cậu cũng thầm lo lắng một vài chuyện khác, những thứ trong túi đeo lưng của bọn họ đều giống nhau, nói cách khác, trên tay bốn người đều có dao ba cạnh, có lẽ mọi người đều có suy nghĩ riêng, về việc trong túi có dao, không có người nào nhắc đến.
Dao kéo cũng như súng ống ở AS đều bị nghiêm cấm cá nhân sử dụng, vì để loại bỏ tất cả các nguyên nhân tiềm tàng của tội phạm. Nhưng hiện tại, bốn người vì phạm trọng tội sát nhân nên bị lưu đày, trên người mỗi người đều có một con dao ba cạnh, một khi trong nhóm nhỏ xảy ra mâu thuẫn, mức độ nguy hiểm sẽ nâng lên rất nhiều.
Sa Tả nhìn mấy người đi ở phía trước, không biết vì sao cậu lại nghĩ Trình Khản sẽ không đe dọa đến mình, có lẽ là do thân phận đặc thù của cậu, hoặc có lẽ cậu là người cuối cùng xông ra cứu Ca Luân. Về phần Ca Luân, người này cậu không nói rõ được, trông hắn rất yếu, hoặc có thể là yếu thật, chạy trên mặt đất bằng phẳng mà cũng có thể vấp ngã thì làm sao có thể giết người? Riêng Côn Bố tạo cho Sa Tả cảm giác không tốt, người này nhìn ngoài mặt rất nhát gan lại sợ phiền phức, nhưng khi chạy vọt vào cửa trạm cung cấp thì động tác nhanh nhẹn, đồng thời còn bỏ qua lời kêu cứu của Ca Luân, thậm chí cũng không thèm nhìn đến, Sa Tả không biết người trưởng thành ở khu bình dân sẽ có tính cách đặc biệt này hay không, dù sao đối với Côn Bố này, cậu phải thận trọng hơn một chút.
“Cám ơn”. Ca Luân đột nhiên đi chậm lại tới gần bên Sa Tả rồi thấp giọng nói một câu.
“Sao? Không cần”. Sa Tả ngẩn người rồi mới trả lời, cậu không cần Ca Luân phải cảm ơn, cứu hắn là chuyện bản thân cậu không làm chủ được.
“Cậu đã trải qua huấn luyện đúng không?”. Ca Luân mỉm cười, thực hiện một động tác đá chân.
“Không”. Sa Tả biết hắn đang nói đến cú đá vào mắt Đức Lạp Khố, nhưng cậu vẫn phủ nhận.
Dưới sự sắp xếp của cha mẹ, Sa Tả đã trải qua vài năm huấn luyện chuyên nghiệp, tuy rằng cậu không biết lí do nên chỉ có thể xem như cải thiện chức năng vật lí của cơ thể, nhưng loại hành vi này không được cho phép ở AS, vì vậy nó được tiến hành trong bí mật… và bởi vì điều này, cho dù bị xử lưu đày cả đời tại đảo Liệp Lang, cậu cũng không thể chấp nhận.
Song từ nhỏ cậu đã sống ở AS, cái cậu thiếu chính là kinh nghiệm thực chiến, đối mặt với Đức Lạp Khố khiến cậu bất ngờ và sợ hãi, vì thế gần như quên mất bản thân đã từng trải qua huấn luyện, nói ra cũng rất mất mặt.
“Đúng là không dám thừa nhận”. Côn Bố quay đầu mỉm cười, nụ cười đầy ẩn ý và giọng nói sắc nhọn khiến cho người khác khó chịu: “Người làm việc ở Cơ sở dữ liệu liên bang lại không dám thừa nhận mình từng trải qua huấn luyện sao?”.
“Còn mày thì sao?”. Trình Khản đi đầu lên tiếng, “Lúc chạy trốn so ra còn nhanh hơn Đức Lạp Khố, chắc cũng trải qua huấn luyện rồi”.
“Tao cũng muốn lắm, tiếc là người bình dân như chúng tao không có cơ hội”, Côn Bố bĩu môi, “Sa Tả có trải qua huấn luyện hay không thì tao không biết, có điều, người có thân phận cấp A như mày lại rất quen thuộc nơi này…”.
Sa Tả nhìn thoáng qua Côn Bố, xem ra người hoài nghi Trình Khản không chỉ có mình cậu, chỉ là giọng điệu này quả thực khiến người khác chán ghét.
“Cho nên”, Trình Khản đột nhiên dừng bước, chợt xoay người nắm lấy cổ áo Côn Bố, “Bất cứ lúc nào tao cũng có thể bịt miệng mày, nếu không muốn chết thì ngậm miệng lại”.
Côn Bố trợn mắt nhìn Trình Khản không nói nên lời, Sa Tả vượt qua bên cạnh hai người rồi tiếp tục đi về phía trước, cậu bất giác giơ tay lên sờ vào cổ mình, cảm giác vừa nãy bị Trình Khản siết chặt vẫn còn lưu lại.
Từ trạm cung cấp lên đến trên đảo cũng không quá xa, Sa Tả ước tính khoảng cách không đến 500 mét, nhưng không biết vì sao con đường dưới đáy biển này không phải là một đường thẳng, phải rẽ mấy lượt thì mới nhìn thấy ánh sáng chiếu xuyên qua khe cửa.
Gió lạnh không ngừng thổi vào, Sa Tả kéo lại dây kéo áo.
Nhìn cửa ra càng lúc càng gần, cậu đột nhiên thấy cước bộ của mình có chút nặng nề, đối với hòn đảo lạ lẫm này, tương lai của mình cũng mờ mịt không rõ.
Tình trạng trên đảo như thế nào, tình hình sinh sống của những người bị lưu đày trước đây ra sao, làm sao bản thân có thể vượt qua mấy chục năm buồn chán sau này. Có thể, có thể chưa đến mấy chục năm.
Bước ra khỏi cửa, Sa Tả phát hiện bọn họ không còn ở vị trí đối diện với hòn đảo ban nãy, họ thông qua con đường dưới đáy biển đi đến một con đường khác.
Cảnh trí bên này không khác với những gì đã thấy trước đó, toàn bộ đều là màu đen tạo ra cảm giác đè nén, bầu trời tối sầm và sương mù dày đặc khiến người khác cảm thấy khó thở.
Sóng biển mang theo gió lạnh cuồn cuộn đập vào mỏm đá, thỉnh thoảng nước biển lạnh băng còn văng tung tóe lên mặt. Bởi vì trước đó đã đụng phải loài sinh vật quỷ dị Đức Lạp Khố, Sa Tả cẩn thận quan sát xung quanh, không có phát hiện dị thường, không có động vật khác, càng không có bóng dáng con người.
Đảo Liệp Lang được nhìn từ góc độ này quả đúng là hòn đảo hoang to lớn đầy bi thương.
Mọi người đứng ở trên bờ, hoang mang không biết đi nơi nào.
“Làm gì bây giờ?”. Ca Luân do dự một hồi, nhìn bọn họ hỏi: “Mặc dù trước đó chúng ta không quen biết nhau, nhưng cũng coi như cùng đến đây, hiện tại không phải nên bàn bạc xem tiếp theo nên làm gì sao?”.
“Đi vào bên trong”. Sa Tả chỉ vào trung tâm hòn đảo, trên đảo này không có khả năng không có người, nhưng phần rìa đảo không thích hợp cho người sinh sống, tìm được người mới là quan trọng, bằng không mấy người bọn họ phỏng chừng không bao lâu sẽ mất mạng.
“Tao không đi vào trong đâu”. Côn Bố lập tức từ chối, “Chúng ta… ít nhất… cũng phải đi dọc bờ biển nhìn xem thế nào đã”.
“Nếu như bờ biển có thể ở lại được, vậy thì tại sao một bóng người cũng không có?”. Sa Tả nhìn bãi biển hoang vắng, bất an trong lòng vẫn không biến mất.
“Trực tiếp đi vào trong đảo thì quá mạo hiểm, mày biết bên trong có cái gì không, ai biết có thứ gì đó đáng sợ hơn con Đức Lạp Khố kia thì sao?”. Côn Bố lên giọng, “Tao không muốn bị con quái vật nào đó xé nát rồi ăn sạch đâu”.
“Tôi nghĩ…”. Đối diện với hai ý kiến bất đồng như vậy, Ca Luân có hơi lưỡng lự, “Nếu không trước hết chúng ta đi một vòng đã rồi hãy vào bên trong”.
“Không”. Sa Tả dứt khoát trả lời, cậu lười tranh luận với Côn Bố, xem tình huống trước mắt, bãi biển ngoài những mỏm núi đá đen thì không có gì cả, không có thức ăn, không có nước ngọt, phạm vi xung quanh hoàn toàn không có khả năng chạm mặt người sống, cậu xoay người đi hai bước, khi đi ngang qua Trình Khản thì hỏi anh ta một câu: “Còn anh?”.
“Vào đảo”. Trình Khản không có lời thừa thải.
“Vậy tụi mày vào đảo đi, tao muốn ở lại!”. Côn Bố tâm trạng rất xấu hét lên một câu, nhưng cũng nghe ra được sự lo lắng, gã rất nhát gan, lúc này phải kéo theo bạn đồng hành, vì vậy gã vỗ vai Ca Luân, “Chúng ta đi xem xét quanh bờ biển đã”.
“Tôi…”. Ca Luân vẫn còn do dự, hắn nhìn Sa Tả và Trình Khản chuẩn bị rời đi, “Hai người…”.
“Tôi kiến nghị chúng ta nên đi cùng nhau”. Sa Tả đeo ba lô lên lưng, nhìn Ca Luân, “Chúng ta không biết trên hòn đảo này có gì, càng nhiều người hiển nhiên càng dễ sống sót, nếu như gặp phải tình huống trước đó, hai người thì xác suất chết là 50%, bốn người thì xác suất giảm còn 25%, đi cùng nhau hiển nhiên cơ hội sống sót càng cao”.
Ca Luân và Côn Bố ngẩn người, Trình Khản cũng quay đầu, anh không nghĩ Sa Tả lại nói ra loại lí do xác suất sống còn này, ngay từ đầu anh chỉ nghĩ người này là một kẻ ngu ngốc không biết sống chết, hành động thiếu thận trọng…Hiện tại vẫn có chút ngốc, trực tiếp nói ra loại lí do này thì chẳng khác nào báo cho người khác biết, đi cùng với cậu, như vậy Đức Lạp Khố vốn không nên chọn tôi mà phải chọn cậu mới đúng.
Có điều hiện tại nói ra loại lí do này rất có sức thuyết phục, Ca Luân và Côn Bố đều đồng ý, việc này xuất phát từ tư tâm, ai cũng mong muốn lúc con quái vật nào đó xuất hiện thì sẽ có nhiều người hơn cho nó lựa chọn.
Vách đá đen vẫn kéo dài men theo bờ biển, trông như bức tường vây của tòa lâu đài thời niên kỷ công nguyên, tuy không cao nhưng muốn leo lên thì gần như không có khả năng, leo lên không được phân nửa đã bị sóng biển đánh rớt xuống.
Có điều bọn họ đến được nơi này nhờ con đường dưới đáy biển, cửa ra vừa vặn đối diện với vách đá thấp nhất, ở đó có một vết lõm được hình thành tự nhiên, bọn họ có thể từ đây tiến vào trong đảo Liệp Lang.
Sa Tả im lặng đi theo phía sau Trình Khản vượt qua vết lõm, đi được nửa chừng thì cậu nhìn thấy một bên vách đá có một tinh thể màu trắng lấp lóe, ở trong môi trường âm u nhìn vô cùng xinh đẹp.
“Đây là cái gì?”. Sa Tả chưa từng nhìn thấy thứ này, cậu muốn tới gần nhìn rõ hơn.
“Đừng chạm vào”. Trình Khản với tay tới kéo cậu lại.
“Tôi không có ý định chạm vào”. Sa Tả nhìn tinh thể màu trắng tựa như được đính lên vách đá, nhưng trông rất rắn chắc, “Tôi chỉ muốn nhìn thôi, nó là gì thế?”.
“Loại thực vật nào đó”. Trình Khản qua quýt trả lời một câu rồi tiếp tục đi về phía trước.
“Thực vật? Thực vật gì?”. Sa Tả có phần kinh ngạc, cái này hẳn là khoáng vật, làm sao là thực vật được?
“Ừ, ai biết nó đột biến thành gì sau khi bị phóng xạ”.
Sa Tả không truy hỏi đến cùng, câu trả lời của Trình Khản trước sau có chút mâu thuẫn, tất nhiên cậu không biết nó sẽ đột biến thành gì sau khi bị phóng xạ, nhưng làm sao có thể xác định loại vật mới nhìn qua rõ ràng có đặc điểm của khoáng vật lại là thực vật được.
Song có điều rất dễ nhận thấy, Trình Khản không muốn nói cụ thể, cậu cũng không muốn hỏi nhiều, tựa như cậu rất chán ghét khi có người truy hỏi nguyên nhân cậu giết người.
Miệng vết lõm không kéo quá dài, đi một hồi bọn họ đã vượt qua được vách đá, cảnh tượng trước mắt khiến bọn họ đều dừng bước.
Lúc trên máy bay, bọn họ nhìn thấy mảnh rừng kỳ quái nằm cách đó không xa, khi đó sương mù dày đặc khiến rừng cây trông có vẻ âm u đáng sợ.
Tuy cánh rừng không dày đặc, khoảng cách giữa các cây rất rộng, nhưng các nhánh cây thưa thớt lá mang hình thù quái dị đan xen vào nhau làm cho khu rừng càng thêm âm u lạnh lẽo.
Tâm trạng Sa Tả vẫn rất kém, mặc dù cậu đã cố gắng không nghĩ đến sự thật mình bị lưu đày, cũng cố gắng không nhớ lại cuộc sống ổn định trước đây, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cậu không cách nào lảng tránh, nỗi tuyệt vọng đè nén tận đáy lòng lại trào lên, tâm tình rớt thẳng xuống vực sâu.
Chính là chỗ này, cậu phải vượt qua hết quãng đời còn lại ở nơi này, biến mất cùng với hòn đảo thất lạc đã bị người ở AS lãng quên từ rất lâu.
Không, ngoại trừ ba mẹ cậu, cậu đã biến mất trong mắt người khác và trở thành người không còn tồn tại.
“Phải đi vào thật hả?”. Côn Bố nhìn rừng cây cách đó không xa, tâm trạng có hơi khẩn trương.
“Ừ, nếu không thì mày muốn ở lại đây sao?”. Trình Khản liếc mắt nhìn gã, khóe môi nhếch lên nụ cười khinh thường.
“Nhân lúc trời chưa tối hẳn, chúng ta đi thôi”. Sa Tả sờ vào dao ba cạnh trong ba lô, “Nơi này vẫn là khu vực lưu đày, hay là ngay từ đầu đã là nhà giam?”.
“Hỏi rất hay”, Trình Khản nhìn cậu, ý cười sâu hơn, “Ngay từ đầu đã là nhà giam SUD số 3”.
“Vậy là có nhà giam đúng chứ?”. Sa Tả nhét hai tay vào ba lô, đôi găng tay được phát trước đó cậu đã đánh rơi lúc gặp phải Đức Lạp Khố, hiện tại tay lạnh đến mức không chịu nổi.
“Đúng vậy”.
“Cái này có liên quan gì đến chúng ta sao?”. Ca Luân sáp lại gần.
“Nếu có nhà giam thì đi tìm nhà giam, nó vốn là chỗ ở, nơi đó nhất định có người”. Sa Tả hít mũi, nhìn chằm chằm vào mắt Trình Khản, “Anh chắc chắn biết nhà giam nằm ở đâu”.
Trình Khản không lên tiếng, xoay đầu nhìn ngọn núi tuyết xa xa, hơn nửa ngày mới khe khẽ thở dài: “Không nhớ rõ”.
“Quả nhiên mày không phải tới đây lần đầu”. Côn Bố cười lạnh một tiếng.
Sa Tả nghe được lời này của Trình Khản thì rất kinh ngạc, suy đoán trước đây đã được chứng thực, sau khi ngạc nhiên thì trong lòng cậu le lói một chút hi vọng, nói cách khác, không phải không có người có thể rời khỏi hòn đảo này, mặc kệ chuyện như thế nào nhưng hiện tại trong nhóm có người từng sinh sống tại đảo Liệp Lang đã là một chuyện rất may mắn.
Cho nên cậu rất gai mắt với tiếng cười khẩy của Côn Bố, cậu vốn muốn kéo Côn Bố một cái, chỉ là tay tê đi vì lạnh nên hành động không được nhanh, cậu không muốn nói gì với gã nữa, nhưng hiện tại không nhịn được đã mở miệng: “Hâm mộ sao? Tôi đoán chừng đây là lần cuối cùng của anh”.
“Mày cũng giống tao thôi!”. Côn Bố lên giọng.
“Ừ”, Sa Tả quét mắt nhìn gã, “Do đó tôi không nói nhiều lời thừa như vậy”.
“Đi thôi?”. Ca Luân vội vàng đứng giữa hai người, hắn không muốn vừa lên đảo thì đã có người cãi nhau, “Thừa dịp trời chưa tối chúng ta đi qua rừng cây này trước đã, sau đó hẳn nói tiếp”.
Sa Tả không tranh cãi với Côn Bố nữa, cậu đi theo Trình Khản vào cánh rừng, Ca Luân hết nhìn Đông tới nhìn Tây đi theo phía sau, Côn Bố vẫn còn khó chịu, sắc mặt rất khó coi, nhưng mấy người kia không ai lên tiếng, gã cũng không tiện nói gì nữa.
Trong rừng hầu như không có lá rụng, Sa Tả ngẩng đầu nhìn cành cây phía trên, cây rất to cao, nhánh cây nhỏ nhất còn lớn hơn so với cánh tay người, phía trên điểm thêm vài chiếc lá thưa thớt, có lẽ bởi vì trời lạnh và thiếu ánh sáng, phiến lá không lớn hơn bao nhiêu so với móng tay, nhìn rất không tương xứng.
Toàn bộ kiến thức về thực vật của Sa Tả đến từ kho tài liệu không hoàn chỉnh về niên kỷ công nguyên, cậu không đoán được đây là loại cây gì, hơn nữa hòn đảo này vẫn duy trì trạng thái nguyên thủy nhất sau khi xảy ra phóng xạ, có trời mới biết đây có phải là kết quả đột biến sau khi bị phóng xạ hay không.
Tuy rằng trời chưa tối nhưng bên trong rừng cây đã tối mịt, điều này làm cho người lớn lên trong môi trường đầy ánh sáng như Sa Tả rất khó thích ứng, cậu dừng lại muốn lấy công cụ chiếu sáng ra sử dụng. Mới vừa kéo khóa, cậu đột nhiên nghe được âm thanh nặng nề từa tựa như tiếng hít thở, vừa giống như tiếng hừ hừ phát ra khi một người bị bịt kín mũi.
Mấy người còn lại cũng nghe được âm thanh kia, tất cả đều dừng lại, Côn Bố còn khẩn trương xoay một vòng tại chỗ, nhìn khắp xung quanh.
“Tiếng động gì vậy?”. Ca Luân theo bản năng nhích lại gần Trình Khản.
Mọi người dừng bước muốn cẩn thận lắng nghe xem là âm thanh gì thì nó lại biến mất.
Sa Tả lấy ra ống chiếu sáng, đang do dự có nên sử dụng hay không thì Trình Khản quay đầu thấy được thứ cậu đang cầm trong tay, anh nhìn cậu lắc đầu, cậu cất ống chiếu sáng vào trong túi, hạ giọng nói: “Đi nhanh thôi”.
Bọn họ đi nhanh về phía trước, nhưng đi chưa được mấy bước thì tiếng hít thở nặng nề kia lại xuất hiện, lần này càng thêm rõ ràng, hơn nữa có thể nghe ra đây không phải âm thanh do một sinh vật phát ra, mà là vài loại âm thanh pha trộn lại.
“Cái gì vậy?”. Sa Tả thấp giọng hỏi Trình Khản, bàn tay chầm chậm lần về phía khóa kéo, muốn lấy con dao ba cạnh bên trong.
Âm thanh trầm thấp này càng khiến người khác sợ hãi hơn so với Đức Lạp Khố, đặc biệt là bọn họ dừng lại lần thứ hai nhưng vẫn không tìm được nơi phát ra âm thanh.
“Có thể là nguyên trụ dân(2)”. Giọng nói của Trình Khản cũng rất thấp.
(2) Nguyên trụ dân: còn gọi là thổ dân, những cư dân định cư sớm nhất ở một vùng.
Sa Tả giật mình nhìn anh ta, nguyên trụ dân? Trên đảo Liệp Lang vẫn còn nguyên trụ dân?
“Không xác định”, giọng Trình Khản hạ thấp hơn, gần như là thì thầm, “Tôi…đã lâu không tới đây”.
Chú thích:
(1) Dao ba cạnh: là dao quân dụng được ra đời trong Thế chiến thứ hai, thân dao có ba cạnh, dài nhọn nhưng cứng rắn, chính giữa mỗi cạnh có một vùng trũng để lấy máu, người bị dao đâm 90% sẽ chết do mất máu quá nhiều (theo Baike.baidu.com)
70b30a622987484099d999a606f1742e
Dao ba cạnh được chế tác dựa theo hình dáng của lưỡi lê ba cạnh được dùng trong chiến tranh. Hình ảnh lưỡi lê ba cạnh:
bk_b2ede9947212c329d33aabad354f050f_55jCo0
Lưỡi lê “ba cạnh” được gắn trên súng AK-47:
luoile-kienthuc-11-gspy-1396344366448
Sa Tả quan sát một lúc, sau đó phát hiện đó là số thứ tự họ tên bọn bọ.
Ngăn thứ hai là B3987635, đó là số thứ tự của cậu, cậu đi tới nhấn vào khung nhận dạng dấu vân tay trên màn hình, cửa tủ lập tức mở ra.
Trong ngăn tủ có một cái ba lô lớn, ngoại trừ nó thì bên trong không còn gì khác.
Trình Khản mở ngăn tủ bên cạnh Sa Tả, Sa Tả nhìn lướt qua con số trên màn hình thì liền kinh ngạc, số thứ tự của Trình Khản lại là cấp A.
“Trong túi có đồ chống rét”. Trình Khản không nhìn cậu, chỉ lấy cái túi ra, kéo khóa rồi lấy quần áo và giày chống rét, “Nhanh lên một chút, thời gian có hạn, nếu muốn chết ở chỗ này thì cứ tiếp tục đờ mặt ra”.
Hai người Ca Luân và Côn Bố vẫn chưa khôi phục tinh thần sau những gì đã trải qua, khi nghe lời Trình Khản nói thì mới vội vã đi đến lấy đồ của mình.
Ngăn tủ của người cuối cùng không được mở ra, chủ nhân của nó đã trở thành bữa ăn ngon của Đức Lạp Khố.
Con số trên ngăn tủ này lập lòe một lúc, đột nhiên “tách” một tiếng thật nhỏ rồi biến mất, quả nhiên thời gian có hạn, vượt quá thời gian ngăn tủ sẽ mất hiệu lực, đồ vật bên trong sẽ không lấy ra được.
“Cái này tốt quá!”. Côn Bố sau khi mặc quần áo vào thì rất hài lòng, loại chất liệu này rất nhẹ, mỏng và không thấm nước nhưng hiệu quả chống rét cực kỳ tốt, nếu như không bị lưu đày đến đây thì cả đời này gã vĩnh viễn không có cơ hội được mặc nó.
“Làm sao chúng ta ra ngoài bây giờ?”. Ca Luân hỏi.
Sa Tả ngồi xổm dưới đất kiểm tra đồ vật trong túi, số lượng chất dinh dưỡng cô đặc ước chừng dùng được nửa năm, nước uống rất ít, công cụ chiếu sáng, túi y tế, rất nhiều thứ, nhưng lại không có thiết bị thông tin liên lạc, điều này nằm trong dự đoán, có điều khi xem tới đáy túi, Sa Tả chạm trúng một thứ khiến cho cậu giật mình ______ một con dao ba cạnh(1).
Cậu đặt dao lên phía trên, sau đó kéo khóa túi.
Cậu không có sự lo lắng và nghi vấn như Ca Luân, cửa trạm cung cấp có thể mở ra trên mặt nền kim loại, vậy thì cửa ra ngoài cũng sẽ xuất hiện vào thời gian thích hợp.
Hơn nữa, còn có người này ở đây.
Cậu nhìn thoáng qua Trình Khản đang trầm mặc đứng ở một bên, người đàn ông có số thứ tự cấp A này hình như rất quen thuộc đảo Liệp Lang, Trình Khản có thể gọi tên Đức Lạp Khố, biết được phương thức mở cửa trạm cung cấp, đối với tình huống bên trong cũng rất quen thuộc, hơn nữa anh ta vẫn luôn trấn định như thường…
Ngoài trừ đảo Liệp Lang, AS còn có ba hòn đảo lưu đày khác, chỉ có phạm nhân trên đảo Liệp Lang là cả đời không thể trở về, Sa Tả nghĩ không ai có khả năng quay về từ nơi này, nhưng biểu hiện của Trình Khản khiến người khác nảy sinh liên tưởng đây không phải lần đầu anh ta đặt chân tới đây.
Trình Khản không trả lời câu hỏi của Ca Luân, vài giây sau khi Ca Luân đặt câu hỏi, phía mặt tường không có ngăn tủ trượt mở ra hai bên, lộ ra một lối đi.
“Đi thôi”. Trình Khản đeo túi lên lưng, bước vào thông đạo.
Mọi người đi theo sau, cánh cửa sau lưng bọn họ yên lặng đóng lại.
Sa Tả quay đầu nhìn, kể từ bây giờ, thật sự không thể quay về nữa rồi, suy nghĩ duy nhất của cậu lúc này cũng chỉ là làm sao sống sót trên hòn đảo này mà thôi.
Đồng thời cậu cũng thầm lo lắng một vài chuyện khác, những thứ trong túi đeo lưng của bọn họ đều giống nhau, nói cách khác, trên tay bốn người đều có dao ba cạnh, có lẽ mọi người đều có suy nghĩ riêng, về việc trong túi có dao, không có người nào nhắc đến.
Dao kéo cũng như súng ống ở AS đều bị nghiêm cấm cá nhân sử dụng, vì để loại bỏ tất cả các nguyên nhân tiềm tàng của tội phạm. Nhưng hiện tại, bốn người vì phạm trọng tội sát nhân nên bị lưu đày, trên người mỗi người đều có một con dao ba cạnh, một khi trong nhóm nhỏ xảy ra mâu thuẫn, mức độ nguy hiểm sẽ nâng lên rất nhiều.
Sa Tả nhìn mấy người đi ở phía trước, không biết vì sao cậu lại nghĩ Trình Khản sẽ không đe dọa đến mình, có lẽ là do thân phận đặc thù của cậu, hoặc có lẽ cậu là người cuối cùng xông ra cứu Ca Luân. Về phần Ca Luân, người này cậu không nói rõ được, trông hắn rất yếu, hoặc có thể là yếu thật, chạy trên mặt đất bằng phẳng mà cũng có thể vấp ngã thì làm sao có thể giết người? Riêng Côn Bố tạo cho Sa Tả cảm giác không tốt, người này nhìn ngoài mặt rất nhát gan lại sợ phiền phức, nhưng khi chạy vọt vào cửa trạm cung cấp thì động tác nhanh nhẹn, đồng thời còn bỏ qua lời kêu cứu của Ca Luân, thậm chí cũng không thèm nhìn đến, Sa Tả không biết người trưởng thành ở khu bình dân sẽ có tính cách đặc biệt này hay không, dù sao đối với Côn Bố này, cậu phải thận trọng hơn một chút.
“Cám ơn”. Ca Luân đột nhiên đi chậm lại tới gần bên Sa Tả rồi thấp giọng nói một câu.
“Sao? Không cần”. Sa Tả ngẩn người rồi mới trả lời, cậu không cần Ca Luân phải cảm ơn, cứu hắn là chuyện bản thân cậu không làm chủ được.
“Cậu đã trải qua huấn luyện đúng không?”. Ca Luân mỉm cười, thực hiện một động tác đá chân.
“Không”. Sa Tả biết hắn đang nói đến cú đá vào mắt Đức Lạp Khố, nhưng cậu vẫn phủ nhận.
Dưới sự sắp xếp của cha mẹ, Sa Tả đã trải qua vài năm huấn luyện chuyên nghiệp, tuy rằng cậu không biết lí do nên chỉ có thể xem như cải thiện chức năng vật lí của cơ thể, nhưng loại hành vi này không được cho phép ở AS, vì vậy nó được tiến hành trong bí mật… và bởi vì điều này, cho dù bị xử lưu đày cả đời tại đảo Liệp Lang, cậu cũng không thể chấp nhận.
Song từ nhỏ cậu đã sống ở AS, cái cậu thiếu chính là kinh nghiệm thực chiến, đối mặt với Đức Lạp Khố khiến cậu bất ngờ và sợ hãi, vì thế gần như quên mất bản thân đã từng trải qua huấn luyện, nói ra cũng rất mất mặt.
“Đúng là không dám thừa nhận”. Côn Bố quay đầu mỉm cười, nụ cười đầy ẩn ý và giọng nói sắc nhọn khiến cho người khác khó chịu: “Người làm việc ở Cơ sở dữ liệu liên bang lại không dám thừa nhận mình từng trải qua huấn luyện sao?”.
“Còn mày thì sao?”. Trình Khản đi đầu lên tiếng, “Lúc chạy trốn so ra còn nhanh hơn Đức Lạp Khố, chắc cũng trải qua huấn luyện rồi”.
“Tao cũng muốn lắm, tiếc là người bình dân như chúng tao không có cơ hội”, Côn Bố bĩu môi, “Sa Tả có trải qua huấn luyện hay không thì tao không biết, có điều, người có thân phận cấp A như mày lại rất quen thuộc nơi này…”.
Sa Tả nhìn thoáng qua Côn Bố, xem ra người hoài nghi Trình Khản không chỉ có mình cậu, chỉ là giọng điệu này quả thực khiến người khác chán ghét.
“Cho nên”, Trình Khản đột nhiên dừng bước, chợt xoay người nắm lấy cổ áo Côn Bố, “Bất cứ lúc nào tao cũng có thể bịt miệng mày, nếu không muốn chết thì ngậm miệng lại”.
Côn Bố trợn mắt nhìn Trình Khản không nói nên lời, Sa Tả vượt qua bên cạnh hai người rồi tiếp tục đi về phía trước, cậu bất giác giơ tay lên sờ vào cổ mình, cảm giác vừa nãy bị Trình Khản siết chặt vẫn còn lưu lại.
Từ trạm cung cấp lên đến trên đảo cũng không quá xa, Sa Tả ước tính khoảng cách không đến 500 mét, nhưng không biết vì sao con đường dưới đáy biển này không phải là một đường thẳng, phải rẽ mấy lượt thì mới nhìn thấy ánh sáng chiếu xuyên qua khe cửa.
Gió lạnh không ngừng thổi vào, Sa Tả kéo lại dây kéo áo.
Nhìn cửa ra càng lúc càng gần, cậu đột nhiên thấy cước bộ của mình có chút nặng nề, đối với hòn đảo lạ lẫm này, tương lai của mình cũng mờ mịt không rõ.
Tình trạng trên đảo như thế nào, tình hình sinh sống của những người bị lưu đày trước đây ra sao, làm sao bản thân có thể vượt qua mấy chục năm buồn chán sau này. Có thể, có thể chưa đến mấy chục năm.
Bước ra khỏi cửa, Sa Tả phát hiện bọn họ không còn ở vị trí đối diện với hòn đảo ban nãy, họ thông qua con đường dưới đáy biển đi đến một con đường khác.
Cảnh trí bên này không khác với những gì đã thấy trước đó, toàn bộ đều là màu đen tạo ra cảm giác đè nén, bầu trời tối sầm và sương mù dày đặc khiến người khác cảm thấy khó thở.
Sóng biển mang theo gió lạnh cuồn cuộn đập vào mỏm đá, thỉnh thoảng nước biển lạnh băng còn văng tung tóe lên mặt. Bởi vì trước đó đã đụng phải loài sinh vật quỷ dị Đức Lạp Khố, Sa Tả cẩn thận quan sát xung quanh, không có phát hiện dị thường, không có động vật khác, càng không có bóng dáng con người.
Đảo Liệp Lang được nhìn từ góc độ này quả đúng là hòn đảo hoang to lớn đầy bi thương.
Mọi người đứng ở trên bờ, hoang mang không biết đi nơi nào.
“Làm gì bây giờ?”. Ca Luân do dự một hồi, nhìn bọn họ hỏi: “Mặc dù trước đó chúng ta không quen biết nhau, nhưng cũng coi như cùng đến đây, hiện tại không phải nên bàn bạc xem tiếp theo nên làm gì sao?”.
“Đi vào bên trong”. Sa Tả chỉ vào trung tâm hòn đảo, trên đảo này không có khả năng không có người, nhưng phần rìa đảo không thích hợp cho người sinh sống, tìm được người mới là quan trọng, bằng không mấy người bọn họ phỏng chừng không bao lâu sẽ mất mạng.
“Tao không đi vào trong đâu”. Côn Bố lập tức từ chối, “Chúng ta… ít nhất… cũng phải đi dọc bờ biển nhìn xem thế nào đã”.
“Nếu như bờ biển có thể ở lại được, vậy thì tại sao một bóng người cũng không có?”. Sa Tả nhìn bãi biển hoang vắng, bất an trong lòng vẫn không biến mất.
“Trực tiếp đi vào trong đảo thì quá mạo hiểm, mày biết bên trong có cái gì không, ai biết có thứ gì đó đáng sợ hơn con Đức Lạp Khố kia thì sao?”. Côn Bố lên giọng, “Tao không muốn bị con quái vật nào đó xé nát rồi ăn sạch đâu”.
“Tôi nghĩ…”. Đối diện với hai ý kiến bất đồng như vậy, Ca Luân có hơi lưỡng lự, “Nếu không trước hết chúng ta đi một vòng đã rồi hãy vào bên trong”.
“Không”. Sa Tả dứt khoát trả lời, cậu lười tranh luận với Côn Bố, xem tình huống trước mắt, bãi biển ngoài những mỏm núi đá đen thì không có gì cả, không có thức ăn, không có nước ngọt, phạm vi xung quanh hoàn toàn không có khả năng chạm mặt người sống, cậu xoay người đi hai bước, khi đi ngang qua Trình Khản thì hỏi anh ta một câu: “Còn anh?”.
“Vào đảo”. Trình Khản không có lời thừa thải.
“Vậy tụi mày vào đảo đi, tao muốn ở lại!”. Côn Bố tâm trạng rất xấu hét lên một câu, nhưng cũng nghe ra được sự lo lắng, gã rất nhát gan, lúc này phải kéo theo bạn đồng hành, vì vậy gã vỗ vai Ca Luân, “Chúng ta đi xem xét quanh bờ biển đã”.
“Tôi…”. Ca Luân vẫn còn do dự, hắn nhìn Sa Tả và Trình Khản chuẩn bị rời đi, “Hai người…”.
“Tôi kiến nghị chúng ta nên đi cùng nhau”. Sa Tả đeo ba lô lên lưng, nhìn Ca Luân, “Chúng ta không biết trên hòn đảo này có gì, càng nhiều người hiển nhiên càng dễ sống sót, nếu như gặp phải tình huống trước đó, hai người thì xác suất chết là 50%, bốn người thì xác suất giảm còn 25%, đi cùng nhau hiển nhiên cơ hội sống sót càng cao”.
Ca Luân và Côn Bố ngẩn người, Trình Khản cũng quay đầu, anh không nghĩ Sa Tả lại nói ra loại lí do xác suất sống còn này, ngay từ đầu anh chỉ nghĩ người này là một kẻ ngu ngốc không biết sống chết, hành động thiếu thận trọng…Hiện tại vẫn có chút ngốc, trực tiếp nói ra loại lí do này thì chẳng khác nào báo cho người khác biết, đi cùng với cậu, như vậy Đức Lạp Khố vốn không nên chọn tôi mà phải chọn cậu mới đúng.
Có điều hiện tại nói ra loại lí do này rất có sức thuyết phục, Ca Luân và Côn Bố đều đồng ý, việc này xuất phát từ tư tâm, ai cũng mong muốn lúc con quái vật nào đó xuất hiện thì sẽ có nhiều người hơn cho nó lựa chọn.
Vách đá đen vẫn kéo dài men theo bờ biển, trông như bức tường vây của tòa lâu đài thời niên kỷ công nguyên, tuy không cao nhưng muốn leo lên thì gần như không có khả năng, leo lên không được phân nửa đã bị sóng biển đánh rớt xuống.
Có điều bọn họ đến được nơi này nhờ con đường dưới đáy biển, cửa ra vừa vặn đối diện với vách đá thấp nhất, ở đó có một vết lõm được hình thành tự nhiên, bọn họ có thể từ đây tiến vào trong đảo Liệp Lang.
Sa Tả im lặng đi theo phía sau Trình Khản vượt qua vết lõm, đi được nửa chừng thì cậu nhìn thấy một bên vách đá có một tinh thể màu trắng lấp lóe, ở trong môi trường âm u nhìn vô cùng xinh đẹp.
“Đây là cái gì?”. Sa Tả chưa từng nhìn thấy thứ này, cậu muốn tới gần nhìn rõ hơn.
“Đừng chạm vào”. Trình Khản với tay tới kéo cậu lại.
“Tôi không có ý định chạm vào”. Sa Tả nhìn tinh thể màu trắng tựa như được đính lên vách đá, nhưng trông rất rắn chắc, “Tôi chỉ muốn nhìn thôi, nó là gì thế?”.
“Loại thực vật nào đó”. Trình Khản qua quýt trả lời một câu rồi tiếp tục đi về phía trước.
“Thực vật? Thực vật gì?”. Sa Tả có phần kinh ngạc, cái này hẳn là khoáng vật, làm sao là thực vật được?
“Ừ, ai biết nó đột biến thành gì sau khi bị phóng xạ”.
Sa Tả không truy hỏi đến cùng, câu trả lời của Trình Khản trước sau có chút mâu thuẫn, tất nhiên cậu không biết nó sẽ đột biến thành gì sau khi bị phóng xạ, nhưng làm sao có thể xác định loại vật mới nhìn qua rõ ràng có đặc điểm của khoáng vật lại là thực vật được.
Song có điều rất dễ nhận thấy, Trình Khản không muốn nói cụ thể, cậu cũng không muốn hỏi nhiều, tựa như cậu rất chán ghét khi có người truy hỏi nguyên nhân cậu giết người.
Miệng vết lõm không kéo quá dài, đi một hồi bọn họ đã vượt qua được vách đá, cảnh tượng trước mắt khiến bọn họ đều dừng bước.
Lúc trên máy bay, bọn họ nhìn thấy mảnh rừng kỳ quái nằm cách đó không xa, khi đó sương mù dày đặc khiến rừng cây trông có vẻ âm u đáng sợ.
Tuy cánh rừng không dày đặc, khoảng cách giữa các cây rất rộng, nhưng các nhánh cây thưa thớt lá mang hình thù quái dị đan xen vào nhau làm cho khu rừng càng thêm âm u lạnh lẽo.
Tâm trạng Sa Tả vẫn rất kém, mặc dù cậu đã cố gắng không nghĩ đến sự thật mình bị lưu đày, cũng cố gắng không nhớ lại cuộc sống ổn định trước đây, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cậu không cách nào lảng tránh, nỗi tuyệt vọng đè nén tận đáy lòng lại trào lên, tâm tình rớt thẳng xuống vực sâu.
Chính là chỗ này, cậu phải vượt qua hết quãng đời còn lại ở nơi này, biến mất cùng với hòn đảo thất lạc đã bị người ở AS lãng quên từ rất lâu.
Không, ngoại trừ ba mẹ cậu, cậu đã biến mất trong mắt người khác và trở thành người không còn tồn tại.
“Phải đi vào thật hả?”. Côn Bố nhìn rừng cây cách đó không xa, tâm trạng có hơi khẩn trương.
“Ừ, nếu không thì mày muốn ở lại đây sao?”. Trình Khản liếc mắt nhìn gã, khóe môi nhếch lên nụ cười khinh thường.
“Nhân lúc trời chưa tối hẳn, chúng ta đi thôi”. Sa Tả sờ vào dao ba cạnh trong ba lô, “Nơi này vẫn là khu vực lưu đày, hay là ngay từ đầu đã là nhà giam?”.
“Hỏi rất hay”, Trình Khản nhìn cậu, ý cười sâu hơn, “Ngay từ đầu đã là nhà giam SUD số 3”.
“Vậy là có nhà giam đúng chứ?”. Sa Tả nhét hai tay vào ba lô, đôi găng tay được phát trước đó cậu đã đánh rơi lúc gặp phải Đức Lạp Khố, hiện tại tay lạnh đến mức không chịu nổi.
“Đúng vậy”.
“Cái này có liên quan gì đến chúng ta sao?”. Ca Luân sáp lại gần.
“Nếu có nhà giam thì đi tìm nhà giam, nó vốn là chỗ ở, nơi đó nhất định có người”. Sa Tả hít mũi, nhìn chằm chằm vào mắt Trình Khản, “Anh chắc chắn biết nhà giam nằm ở đâu”.
Trình Khản không lên tiếng, xoay đầu nhìn ngọn núi tuyết xa xa, hơn nửa ngày mới khe khẽ thở dài: “Không nhớ rõ”.
“Quả nhiên mày không phải tới đây lần đầu”. Côn Bố cười lạnh một tiếng.
Sa Tả nghe được lời này của Trình Khản thì rất kinh ngạc, suy đoán trước đây đã được chứng thực, sau khi ngạc nhiên thì trong lòng cậu le lói một chút hi vọng, nói cách khác, không phải không có người có thể rời khỏi hòn đảo này, mặc kệ chuyện như thế nào nhưng hiện tại trong nhóm có người từng sinh sống tại đảo Liệp Lang đã là một chuyện rất may mắn.
Cho nên cậu rất gai mắt với tiếng cười khẩy của Côn Bố, cậu vốn muốn kéo Côn Bố một cái, chỉ là tay tê đi vì lạnh nên hành động không được nhanh, cậu không muốn nói gì với gã nữa, nhưng hiện tại không nhịn được đã mở miệng: “Hâm mộ sao? Tôi đoán chừng đây là lần cuối cùng của anh”.
“Mày cũng giống tao thôi!”. Côn Bố lên giọng.
“Ừ”, Sa Tả quét mắt nhìn gã, “Do đó tôi không nói nhiều lời thừa như vậy”.
“Đi thôi?”. Ca Luân vội vàng đứng giữa hai người, hắn không muốn vừa lên đảo thì đã có người cãi nhau, “Thừa dịp trời chưa tối chúng ta đi qua rừng cây này trước đã, sau đó hẳn nói tiếp”.
Sa Tả không tranh cãi với Côn Bố nữa, cậu đi theo Trình Khản vào cánh rừng, Ca Luân hết nhìn Đông tới nhìn Tây đi theo phía sau, Côn Bố vẫn còn khó chịu, sắc mặt rất khó coi, nhưng mấy người kia không ai lên tiếng, gã cũng không tiện nói gì nữa.
Trong rừng hầu như không có lá rụng, Sa Tả ngẩng đầu nhìn cành cây phía trên, cây rất to cao, nhánh cây nhỏ nhất còn lớn hơn so với cánh tay người, phía trên điểm thêm vài chiếc lá thưa thớt, có lẽ bởi vì trời lạnh và thiếu ánh sáng, phiến lá không lớn hơn bao nhiêu so với móng tay, nhìn rất không tương xứng.
Toàn bộ kiến thức về thực vật của Sa Tả đến từ kho tài liệu không hoàn chỉnh về niên kỷ công nguyên, cậu không đoán được đây là loại cây gì, hơn nữa hòn đảo này vẫn duy trì trạng thái nguyên thủy nhất sau khi xảy ra phóng xạ, có trời mới biết đây có phải là kết quả đột biến sau khi bị phóng xạ hay không.
Tuy rằng trời chưa tối nhưng bên trong rừng cây đã tối mịt, điều này làm cho người lớn lên trong môi trường đầy ánh sáng như Sa Tả rất khó thích ứng, cậu dừng lại muốn lấy công cụ chiếu sáng ra sử dụng. Mới vừa kéo khóa, cậu đột nhiên nghe được âm thanh nặng nề từa tựa như tiếng hít thở, vừa giống như tiếng hừ hừ phát ra khi một người bị bịt kín mũi.
Mấy người còn lại cũng nghe được âm thanh kia, tất cả đều dừng lại, Côn Bố còn khẩn trương xoay một vòng tại chỗ, nhìn khắp xung quanh.
“Tiếng động gì vậy?”. Ca Luân theo bản năng nhích lại gần Trình Khản.
Mọi người dừng bước muốn cẩn thận lắng nghe xem là âm thanh gì thì nó lại biến mất.
Sa Tả lấy ra ống chiếu sáng, đang do dự có nên sử dụng hay không thì Trình Khản quay đầu thấy được thứ cậu đang cầm trong tay, anh nhìn cậu lắc đầu, cậu cất ống chiếu sáng vào trong túi, hạ giọng nói: “Đi nhanh thôi”.
Bọn họ đi nhanh về phía trước, nhưng đi chưa được mấy bước thì tiếng hít thở nặng nề kia lại xuất hiện, lần này càng thêm rõ ràng, hơn nữa có thể nghe ra đây không phải âm thanh do một sinh vật phát ra, mà là vài loại âm thanh pha trộn lại.
“Cái gì vậy?”. Sa Tả thấp giọng hỏi Trình Khản, bàn tay chầm chậm lần về phía khóa kéo, muốn lấy con dao ba cạnh bên trong.
Âm thanh trầm thấp này càng khiến người khác sợ hãi hơn so với Đức Lạp Khố, đặc biệt là bọn họ dừng lại lần thứ hai nhưng vẫn không tìm được nơi phát ra âm thanh.
“Có thể là nguyên trụ dân(2)”. Giọng nói của Trình Khản cũng rất thấp.
(2) Nguyên trụ dân: còn gọi là thổ dân, những cư dân định cư sớm nhất ở một vùng.
Sa Tả giật mình nhìn anh ta, nguyên trụ dân? Trên đảo Liệp Lang vẫn còn nguyên trụ dân?
“Không xác định”, giọng Trình Khản hạ thấp hơn, gần như là thì thầm, “Tôi…đã lâu không tới đây”.
Chú thích:
(1) Dao ba cạnh: là dao quân dụng được ra đời trong Thế chiến thứ hai, thân dao có ba cạnh, dài nhọn nhưng cứng rắn, chính giữa mỗi cạnh có một vùng trũng để lấy máu, người bị dao đâm 90% sẽ chết do mất máu quá nhiều (theo Baike.baidu.com)
70b30a622987484099d999a606f1742e
Dao ba cạnh được chế tác dựa theo hình dáng của lưỡi lê ba cạnh được dùng trong chiến tranh. Hình ảnh lưỡi lê ba cạnh:
bk_b2ede9947212c329d33aabad354f050f_55jCo0
Lưỡi lê “ba cạnh” được gắn trên súng AK-47:
luoile-kienthuc-11-gspy-1396344366448
Danh sách chương