Ca giải phẫu của Thường Phi rất thành công nhưng cần một ít thời gian để phục hồi, cho dù là cơ thể của Thường Phi thì cũng không thể lập tức trở về trạng thái trước đó sau khi trải qua giải phẫu, huống hồ bọn họ cần thời gian thích ứng với cách sinh tồn kỳ lạ một cơ thể hai kí ức và tư duy này.
“Xác suất sống sót là bao nhiêu?”. Trình Khản nhìn Mogab, cơ thể Bàng Ca đã vô dụng, y dùng cách thức này để tồn tại trong cơ thể Thường Phi, nhưng cơ thể Thường Phi có thể tiếp nhận sức mạnh tinh thần lớn mạnh của y hay không, hoặc có thể tiếp nhận trong bao lâu, không ai biết cả.
Loại thử nghiệm trước giờ chưa từng có không có bất cứ ví dụ thực tế nào để tham khảo.
“Không biết”, Mogab xòe tay, “Thường Phi chỉ là người thường chứ không phải vật thí nghiệm, có thể tỉnh lại đã là không tệ, còn sau này sẽ xảy ra chuyện gì, không ai có thể biết trước…”.
Trình Khản không nói gì, Thường Phi nằm trên bàn từ từ nhắm mắt cũng không lên tiếng, Mogab suy nghĩ một lúc, lại nở nụ cười: “Có điều dạng nào đi nữa thì đều là chuyện thú vị, có lẽ tôi phải cố gắng sống thêm vài năm nữa để nhìn xem cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì, đây chính là ca giải phẫu có giá trị nhất mà tôi từng thực hiện trong đời”.
“Cuồng hoan thực sự sẽ bắt đầu”, Thường Phi đột nhiên mở miệng, hai mắt vẫn nhắm nhưng giọng nói rõ ràng cho thấy đó là Bàng Ca, “Ông có thể chống đỡ qua cuồng hoan rồi hẳn nói, có lẽ lúc cuồng hoan vừa mở màn, người đầu tiên bỏ mạng chính là ông đấy, đại tế ti Mogab, ông đã giết bao nhiêu người, tất cả mọi người đều muốn ông chết”.
“Cậu có thể bảo vệ tôi”, Mogab chẳng hề sốt ruột, “Nếu tôi chết, thời điểm một người trong các người xảy ra chuyện, ai sẽ giúp các người giải quyết hả?”.
Trình Khản không thảo luận với bọn họ, anh nhìn máy móc bên cạnh, các hạng mục chỉ tiêu của thân thể Thường Phi đều rất bình thường, hiện tại không có vấn đề gì, vì thế anh muốn đi tìm Kiệt Tu.
“Tôi phải ra ngoài một chuyến”, Trình Khản cắt ngang bọn họ, “Có thể mất vài ngày, cũng có thể sẽ lập tức trở lại, cũng có thể… không trở lại”.
Bàng Ca là một người có tính cách đặc biệt, miễn là y còn sống, y sẽ không quan tâm tới sống chết của kẻ khác.
Vì thế cuồng hoan của y sẽ có tính chất hủy diệt.
Trình Khản không định sắp xếp cho Kiệt Tu rời khỏi đảo Liệp Lang, Kiệt Tu sinh ra ở trên đảo, lớn lên ở nơi này, cậu ta thuộc về đảo Liệp Lang, bất luận là cậu ta sẽ sống sót hay bỏ mạng trong cuồng hoan của Bàng Ca, đó đều là số mạng của cậu ta.
Việc Trình Khản muốn làm chỉ là gặp cậu nhóc ấy một lần trước khi thế giới của anh bị hủy diệt.
Tự Do thành vẫn yên ả như ngày thường, tất cả mọi người đang bận rộn chuyện của chính mình, về việc Trình Khản đến, không ai cảm thấy bất ngờ.
Lily Ca xách theo hai túi thức ăn đặt vào nhà kho, nhìn thấy Trình Khản liền mỉm cười chào hỏi: “Đã lâu không gặp”.
“Đã lâu không gặp”. Trình Khản cười, cười một cách khó khăn, tình trạng cơ thể của anh rất kém, tuy ngoài mặt nhìn anh không khác gì với trước đây, nhưng mỗi lần hít thở đều rất vất vả, “Mục sư ở trong phòng sao?”.
Mỗi lần anh đến đều sẽ gặp mục sư trước tiên, lần này cũng không ngoại lệ, mặc dù anh mong muốn nhìn thấy Kiệt Tu ngay lập tức.
Có vài đội viên của đội chiến đấu đi ngang qua bên cạnh, nhưng anh không nhìn thấy Kiệt Tu bên trong đám người, có lẽ cậu ta lại đang bận bịu kiểm tra địa đạo.
“Ở trong phòng”, Lily Ca nhíu mày, “Ông ấy đã không ra khỏi phòng vài ngày rồi, còn dặn không được quấy rầy nữa”.
“Vậy sao”, lòng Trình Khản chợt trầm xuống, “Tôi đi xem một chút”.
Thời điểm Trình Khản đi xuống cầu thang, anh vẫn cảm giác được sự bất ổn, mặc dù bốn phía không có bất cứ dị thường nào.
Anh sờ vào khẩu súng ở ngang hông, do dự một chút, khẩu súng được lấy ra cầm trên tay, anh bước đi thật khẽ đến trước cửa phòng mục sư.
Sau khi gõ cửa hai lần, bên trong truyền ra giọng nói của mục sư: “Trình Khản sao?”.
“Đúng vậy”. Trình Khản trả lời, giọng mục sư rất bình tĩnh, nhưng anh rất hiểu người này, nếu quả thật có chuyện khiến cho ông ta không ra khỏi phòng trong vài ngày, giọng nói của ông ta tuyệt đối sẽ không bình tĩnh được như vậy.
“Cửa không khóa”.
Mục sư ngồi trên ghế ở ngay giữa phòng, trong tay cầm thiết bị điều khiển, lúc thấy Trình Khản giơ súng đi tới, ông ta đột nhiên nở nụ cười: “Cậu quả thật là một con cáo già, có điều lần này tôi là người ở thế thượng phong”.
“Kiệt Tu đâu?”. Trình Khản không nhiều lời với ông ta, có thể khiến cho mục sư cảm giác bản thân chiếm thế thượng phong thì chỉ có mình Kiệt Tu.
Mục sư nhẹ nhấn trên bàn một cái, bức tường sau lưng ông ta mở ra, lộ ra căn phòng ông ta thường dùng để nghỉ ngơi.
Kiệt Tu bị trói chặt treo lơ lửng giữa phòng, trong miệng bị nhét đồ, trên người có rất nhiều vết thương, quần áo trên người dính đầy máu, không biết mục sư đã làm gì cậu ta, có một sợi kim loại mảnh quấn vài vòng trên cổ cậu ta, đầu kia nối với cái hộp nhỏ trên nóc phòng.
Sắc mặt Kiệt Tu tái nhợt, lúc thấy Trình Khản thì nhíu nhíu mày.
“Không phải lỗi của em”. Trình Khản vẫn chỉa súng vào mục sư.
“Tôi chỉ cần thả ngón tay này ra”, mục sư quơ quơ thiết bị điều khiển trong tay, “Đầu của Kiệt Tu sẽ bị cắt rơi trong vòng 0.1 giây, nơi này không có ai có thể cứu cậu ta trong thời gian ngắn như vậy, hiện tại, chúng ta nói chút chuyện chính đi, Tướng quân Trình Khản”.
Trình Khản cảm giác thân thể mình bỗng chốc bị móc đến sạch sẽ, anh gần như phải gắng hết sức để bản thân đứng vững. Nếu như bắn chết mục sư, cơ thể Kiệt Tu sẽ bị cắt rời, trừ phi có thể trực tiếp cắt đứt sợi dây kim loại nối liền với hộp điều khiển đang quấn trên cổ Kiệt Tu, nhưng đó là chuyện không thể, đừng nói với tình trạng hiện tại của cơ thể mình, ngay cả trong tình huống hoàn toàn khỏe mạnh thì cũng không thể nào làm được.
“Ông muốn cái gì?”. Trình Khản vẫn giơ súng.
“Bản đồ đường ngầm”, mục sư cười một tiếng, “Naga và Sa Tả đã bỏ đi, bọn chúng rời khỏi đây từ chỗ nào?”.
“Tôi không nhớ rõ”, Trình Khản cũng cười, “Ông biết là tôi không nhớ rõ”.
“Nhưng cậu có cách để bọn chúng biết, vậy thì cũng có cách để cho tôi biết, trao đổi đi tướng quân, tôi muốn bản đồ, còn cậu mang Kiệt Tu nhỏ bé của cậu đi”, nụ cười của mục sư chậm rãi biến mất, trong mắt lóe lên tia sáng, “Tôi mặc kệ những thứ khác, hòn đảo này hay kế hoạch của cậu, tôi chỉ muốn bản đồ, đưa tôi bản đồ”.
Trình Khản không nói gì, anh không thể nào cho mục sư biết được Sa Tả rời khỏi đây bằng cách nào, hiện giờ anh quả thực không biết có chuyện gì xảy ra với bản đồ, phần kí ức liên quan tới nó đã bị xóa khỏi bộ nhớ của anh, hiện tại ngoại trừ Sa Tả, cả bản thân anh cũng không thể hiểu hết toàn bộ kế hoạch, việc anh có thể làm chỉ là bảo Sa Tả tiếp tục mà thôi.
Đối diện với mục sư điên cuồng, anh không có cách nào để thỏa mãn yêu cầu của ông ta.
“Tôi không làm được, hiện tại, người biết bản đồ chỉ có Sa Tả”. Trình Khản trả lời.
“Thật sao?”. Mục sư đứng lên, xoay người nhìn Kiệt Tu đang bị treo ngược, “Tao thật sự không tin là mày không biết, nhưng mày nhất định phải tin là tao có thể làm được gì, giết một người cũng không phải là chuyện gì khó khăn”.
“Ông ít nhất phải biết là trước giờ tôi không hề nghĩ rằng ông sẽ thay đổi như vậy, vì vậy trong chuyện này, tôi không cố ý giữ lại thứ gì cả”.
“Không sao”, giọng mục sư có biến hóa, “Nếu thế thì mày nhìn nó chết đi”.
Trình Khản nhìn Kiệt Tu, Kiệt Tu cũng đang nhìn anh, ánh mắt rất bình tĩnh.
Trình Khản rất hiểu đứa bé này, cũng biết hiện tại cậu ta nhìn anh như vậy là muốn biểu đạt việc gì.
Tay hơi run rẩy, Trình Khản hít sâu một hơi, anh phải dùng sức lực rất lớn mới có thể ổn định dời đường bắn từ người mục sư qua người Kiệt Tu.
“Mục sư”, Trình Khản chậm rãi lên tiếng sau lưng ông ta, “Tất cả đều phải kết thúc, bản đồ đã không còn ý nghĩa gì nữa”.
“Nếu quả thật như vậy”, mục sư không quay đầu lại, “Tao cũng phải trở thành vị vua cuối cùng của thế giới này”.
“Kiệt Tu là đứa bé ông nhìn nó trưởng thành, ông từng nói mình rất thích nó mà”.
“Đúng thế”.
“Vậy cho nó nguyên vẹn đi”.
“Cái gì?”. mục sư nghe không hiểu, ông ta quay người sang.
Trình Khản nhắm ngay tim Kiệt Tu, bóp cò.
Hiệu quả tiêu âm của khẩu súng kia rất tốt, lúc đạn bay ra thì chỉ có một tiếng “Thịch” trầm lắng.
Lúc Kiệt Tu bị bắn trúng, cơ thể run nhẹ lên một cái, đôi mắt vẫn lẳng lặng chăm chú nhìn vào Trình Khản từ từ nhắm lại, đầu cũng chậm rãi gục xuống.
Máu phọt ra ngoài từ ngực trái của Kiệt Tu, rất nhanh nhuộm đỏ một khoảng lớn.
Mục sư vẫn cầm thiết bị điều khiển thật chặt, trong đầu ông ta trống rỗng.
Trình Khản chưa từng nói với ông ta về cảm xúc dành cho Kiệt Tu, nhưng ông ta biết đứa bé này rất quan trọng với Trình Khản, vượt qua tất cả mọi người, ông ta vốn cho rằng Kiệt Tu là con át chủ bài duy nhất ông ta có thể dùng để đối phó Trình Khản.
Mà không nghĩ rằng Trình Khản sẽ nổ súng dứt khoát như vậy.
Ông ta vẫn chưa thể hoàn hồn lại.
Cho dù Trình Khản muốn bắt lấy lá bài này, cũng không phải trong thời gian ngắn như vậy.
Trong chớp nhoáng mục sư ngây người, Trình Khản lập tức xông tới, bắt lấy bàn tay cầm thiết bị điều khiển của ông ta, tiếp đó đập mạnh vào cổ ông ta.
Mục sư không phát ra bất cứ âm thanh gì, chậm rãi ngã xuống.
Trình Khản hủy bỏ thiết lập trên máy điều khiển, sau đó tựa vào cái bàn bên cạnh thở hổn hển, lần này gần như đã dùng hết tất cả sức lực của anh.
Qua hơn nửa ngày, anh mới chậm rãi đi vào phòng ngủ, đưa Kiệt Tu xuống.
“Được rồi, chúng ta đi thôi”. Một tay anh cố sức đè xuống vết thương đang không ngừng tuôn máu trên ngực Kiệt Tu, tay còn lại cởi bỏ dây thừng trên người cậu, lấy xuống thứ nhét trong miệng cậu, anh vén mái tóc xốc xếch trên trán Kiệt Tu, nhẹ giọng nói, “Anh dẫn em đi xem pháo hoa chân chính”.
…
“Lập tức liên hệ với AS!”. Bowler đứng trong phòng điều khiển, không biết vì lí do gì, Bàng Ca không còn quấy nhiễu bọn họ, mọi thứ đã trở lại bình thường, nhưng hắn không biết Bàng Ca đã chết hay là tạm thời kiểm soát.
“Báo cáo Tướng quân, liên lạc đang được thiết lập”.
“Đồng bộ tư liệu rồi gửi tới trụ sở chính, đừng nhắc đến dị thường của Bàng Ca, chỉ báo cáo là do từ trường làm nhiễu sóng”. Bowler nhìn chằm chằm màn hình, “Chuyện của Hà Khải cũng không cần báo cáo, xin phê chuẩn tiến hành bước thí nghiệm tiếp theo”.
“Đã rõ”.
“Còn nữa”, Bowler xoay người nhìn người đứng phía sau hắn, “Phái một đội ra ngoài, quan sát xem trên đảo có biến hóa gì hay không, phải luôn phản hồi thông tin, tôi cần phải biết Sa Tả còn ở trên đảo hay không”.
“Vâng”.
“Nếu việc truyền tin lại xuất hiện bất thường, không được phép tiếp ứng cho người của đội tiếp viện”.
“Vâng, tướng quân”.
Bowler cẩn thận quan sát số liệu trên màn hình, hắn nổi cáu vì Bàng Ca đã đem đến thiệt hại cho sở nghiên cứu, những mẫu bị phá hỏng không chắc chắn có thể khôi phục lại, hầu như tất cả các mẫu gần hoàn thiện nhất của bọn họ đã biến thành đồ bỏ.
Hắn từng đảm bảo với cấp trên rằng hàng mẫu Bàng Ca sẽ không ảnh hưởng đến tiến độ của thí nghiệm, nhưng hiện tại lại biến thành như vậy, hắn không thể nào giải thích cho cấp trên, nếu như hắn không thể đưa sở nghiên cứu trở về quỹ đạo bình thường trong thời gian ngắn, hắn sẽ phải chịu hậu quả không thể nào tưởng tượng.
Bowler nghiến răng, lo lắng và tuyệt vọng chậm rãi trào lên trong lòng làm hắn thấy phát điên.
Việc hắn lo lắng nhất chính là Sa Tả có thể đã rời khỏi đảo Liệp Lang, sở dĩ năm đó vật thí nghiệm này bị Trình Khản đưa đi nhất định là có liên quan đến kế hoạch của Trình Khản, khó khăn lắm mới đưa Sa Tả trở lại đảo, nếu cậu ta lại rời đi, vậy nói rõ rằng kế hoạch của Trình Khản vẫn rất suôn sẻ, một khi Sa Tả liên lạc với người của tổ chức phản kháng, bọn hắn sẽ phải đối mặt với nghi vấn của toàn bộ thế giới AS.
Nếu bị chính phủ và quân đội bỏ mặc, tất cả nỗ lực của bọn hắn sẽ hóa thành tro tàn.
“Tiếp tục thí nghiệm như ban đầu”. Sắc mặt Bowler rất khó coi, sau khi đưa ra mệnh lệnh cuối cùng, hắn rời khỏi phòng chủ, hắn cần nghỉ ngơi vài phút, áp lực lớn trong đoạn thời gian này khiến hắn có chút không chịu nổi.
…
“Đây là gì?”. Naga nằm trên giường, nhìn đốm xanh nhỏ sáng lên trên vòng tay của mình, nó rất giống với thứ Trình Khản làm ra nhưng lại không giống hoàn toàn.
“Là thiết bị gọi điện”, Sa Tả cúi đầu nhìn, bởi do tư duy theo xu hướng tâm lý bình thường, cậu vẫn xem cái vòng tay này là một thiết bị cảm ứng, chưa từng nghĩ đến việc có thể dùng dấu vân tay của mình để chuyển đến chế độ như vậy, có điều cậu nhìn thiết bị gọi điện này có hơi do dự, hình như đã được thiết lập số, không thể tự mình bấm số gọi, “Không biết có thể sử dụng để liên lạc với ai nữa”.
“Thử đi”. Naga chống cằm, “Biết đâu có thể liên lạc với Y Đăng”.
“Quá mạo hiểm”. Sa Tả nhíu mày, “Ngộ nhỡ không phải Y Đăng thì sao?”.
“Cậu dốt quá, làm sao Trình Khản có thể để một người liên lạc nguy hiểm ở lại chỗ này?. Khóe miệng Naga kéo lên một nụ cười chế giễu, “Tôi còn tưởng hiện tại cậu đã thông minh lên chút rồi chứ”.
Sa Tả vỗ lên mặt hắn: “Thử thì thử, nhưng phải chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào”.
“Ừ, chúng ta có thể quay lại thành phố ngầm”. Naga gật đầu.
“Trốn ở đó cũng không làm được gì, ngu ngốc”. Sa Tả nhìn hắn.
“Tôi mặc kệ, có thể cùng một chỗ là được”, Naga cười một tiếng, “Tôi không quan tâm chuyện gì khác”.
Sa Tả tiến đến gần hôn lên môi Naga, cậu biết Naga vẫn giữ nguyên thái độ như vậy, kể cả đi cùng cậu từ đảo Liệp Lang xuống thành phố ngầm lại trở về AS, rồi đến việc chạy trốn, tất cả đối với Naga mà nói cũng chỉ là quá trình cùng cậu chạy khắp nơi mà thôi, trọng điểm là cùng một chỗ, chứ không phải đang hoàn thành kế hoạch của Trình Khản.
Sa Tả hít sâu một hơi, cúi đầu ấn lên vòng tay, lựa chọn gọi điện.
Đốm xanh nhỏ bắt đầu chớp tắt không theo quy luật.
Vài giây sau, ký hiệu cậu xem hiểu nhảy ra, kết nối thành công.
“Có ai không?”. Sa Tả đợi một lúc nhưng không nghe thấy bất cứ tiếng động gì, vì vậy thử hỏi một câu.
“Số thứ tự”. Trong vòng tay truyền ra một giọng nữ giới.
Điều này khiến Sa Tả giật mình, cậu không nghĩ tới sẽ là nữ giới, sau khi ngẩn người cậu mới báo số thứ tự, hơi thấp thỏm chờ bên kia trả lời.
“Tại sao lại dùng cách liên lạc trực tiếp này?”. Người bên kia dường như hơi khó chịu.
“Chúng tôi từng ở trong một nơi không an toàn, sau đó trốn ra được, hiện tại không tìm được người có thể liên lạc”. Sa Tả trả lời.
“Người liên lạc là ai?”. Người nọ hỏi.
Sa Tả không trả lời ngay, cậu suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Xin lỗi, tôi không thể nói cho bà biết”.
“Quả nhiên là người của Trình Khản, thận trọng như cậu ta vậy”. Người nọ không tiếp tục truy hỏi, “Tôi gần như có thể biết đó là ai, nếu có người liên lạc gặp chuyện không may thì tôi sẽ biết, hiện tại cậu ta vẫn an toàn, cậu có thể tiếp tục liên lạc với cậu ta, không đến đường cùng thì đừng liên lạc với tôi, nhưng lúc cần tôi, tôi sẽ cho các cậu sự giúp đỡ lớn nhất”.
Người nọ nói xong liền cúp máy.
Không đến đường cùng thì đừng liên lạc. Sa Tả chậm rãi trở mình trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà loang lổ, đây có lẽ là bước cuối cùng trong kế hoạch của Trình Khản, cũng có thể là người cao cấp nhất tham gia vào kế hoạch này.
Người phụ nữ đó là ai? Sa Tả nhắm mắt lại, người phụ nữ này là ai có thể cũng không quan trọng, nhưng giọng nói rõ ràng đã qua xử lý đặc biệt vẫn khiến cậu có cảm giác quen thuộc.
Cậu bắt đầu nghiêm túc hồi tưởng lại người phía sau giọng nói này.
Một lát sau, cậu mở mắt nhìn Naga, “Kế hoạch của Trình Khản lớn thật”.
“Hả?”. Naga đang nằm nhắm mắt dưỡng thần trên giường, nghe xong lời này của cậu, mắt mở ra he hé.
“Giọng của người này tuy đã qua xử lý nhưng tôi vẫn nhớ ra đó là ai”, Sa Tả trở người đưa chân cọ hai cái lên mông Naga, hạ giọng, “Đây là bộ trưởng đơn vị phòng thủ đối ngoại của AS”.
“Hả?”. Đối với Naga mà nói, thông tin này không hề có chút chấn động nào, hắn không biết đó là ngành gì, cũng không biết nó có gì đặc biệt.
“Quên đi, có nói anh cũng không hiểu đâu”. Sa Tả lại kéo tay Naga qua, tiếp tục nghiên cứu vòng tay kia, “Chúng ta cần phải tiến hành đồng thời cả hai chuyện, chuyện đại lục mới kia, nếu như kế hoạch sau cùng của Trình Khản quả thật có thể hủy diệt đảo Liệp Lang, vậy thì không biết AS sẽ thay đổi như thế nào, nếu như ngay cả cấp trên tối cao của bộ đối ngoại phòng ngự cũng biết chuyện này, nhưng vẫn không ai công khai phản đối, điều đó cho thấy rằng chuyện này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến AS, cho dù cuối cùng phá hư được kế hoạch A-dam hoàn mỹ, cũng sẽ không có ai hi vọng nhìn thấy chúng ta tiếp tục tồn tại… Chúng ta phải rời khỏi nơi này vào thời điểm đó, mà nơi có thể đi cũng chỉ có đại lục mới kia mà thôi”.
Hoàn
Lần này quả thật là BE cho cặp phụ thứ hai rồi TT_TT
“Xác suất sống sót là bao nhiêu?”. Trình Khản nhìn Mogab, cơ thể Bàng Ca đã vô dụng, y dùng cách thức này để tồn tại trong cơ thể Thường Phi, nhưng cơ thể Thường Phi có thể tiếp nhận sức mạnh tinh thần lớn mạnh của y hay không, hoặc có thể tiếp nhận trong bao lâu, không ai biết cả.
Loại thử nghiệm trước giờ chưa từng có không có bất cứ ví dụ thực tế nào để tham khảo.
“Không biết”, Mogab xòe tay, “Thường Phi chỉ là người thường chứ không phải vật thí nghiệm, có thể tỉnh lại đã là không tệ, còn sau này sẽ xảy ra chuyện gì, không ai có thể biết trước…”.
Trình Khản không nói gì, Thường Phi nằm trên bàn từ từ nhắm mắt cũng không lên tiếng, Mogab suy nghĩ một lúc, lại nở nụ cười: “Có điều dạng nào đi nữa thì đều là chuyện thú vị, có lẽ tôi phải cố gắng sống thêm vài năm nữa để nhìn xem cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì, đây chính là ca giải phẫu có giá trị nhất mà tôi từng thực hiện trong đời”.
“Cuồng hoan thực sự sẽ bắt đầu”, Thường Phi đột nhiên mở miệng, hai mắt vẫn nhắm nhưng giọng nói rõ ràng cho thấy đó là Bàng Ca, “Ông có thể chống đỡ qua cuồng hoan rồi hẳn nói, có lẽ lúc cuồng hoan vừa mở màn, người đầu tiên bỏ mạng chính là ông đấy, đại tế ti Mogab, ông đã giết bao nhiêu người, tất cả mọi người đều muốn ông chết”.
“Cậu có thể bảo vệ tôi”, Mogab chẳng hề sốt ruột, “Nếu tôi chết, thời điểm một người trong các người xảy ra chuyện, ai sẽ giúp các người giải quyết hả?”.
Trình Khản không thảo luận với bọn họ, anh nhìn máy móc bên cạnh, các hạng mục chỉ tiêu của thân thể Thường Phi đều rất bình thường, hiện tại không có vấn đề gì, vì thế anh muốn đi tìm Kiệt Tu.
“Tôi phải ra ngoài một chuyến”, Trình Khản cắt ngang bọn họ, “Có thể mất vài ngày, cũng có thể sẽ lập tức trở lại, cũng có thể… không trở lại”.
Bàng Ca là một người có tính cách đặc biệt, miễn là y còn sống, y sẽ không quan tâm tới sống chết của kẻ khác.
Vì thế cuồng hoan của y sẽ có tính chất hủy diệt.
Trình Khản không định sắp xếp cho Kiệt Tu rời khỏi đảo Liệp Lang, Kiệt Tu sinh ra ở trên đảo, lớn lên ở nơi này, cậu ta thuộc về đảo Liệp Lang, bất luận là cậu ta sẽ sống sót hay bỏ mạng trong cuồng hoan của Bàng Ca, đó đều là số mạng của cậu ta.
Việc Trình Khản muốn làm chỉ là gặp cậu nhóc ấy một lần trước khi thế giới của anh bị hủy diệt.
Tự Do thành vẫn yên ả như ngày thường, tất cả mọi người đang bận rộn chuyện của chính mình, về việc Trình Khản đến, không ai cảm thấy bất ngờ.
Lily Ca xách theo hai túi thức ăn đặt vào nhà kho, nhìn thấy Trình Khản liền mỉm cười chào hỏi: “Đã lâu không gặp”.
“Đã lâu không gặp”. Trình Khản cười, cười một cách khó khăn, tình trạng cơ thể của anh rất kém, tuy ngoài mặt nhìn anh không khác gì với trước đây, nhưng mỗi lần hít thở đều rất vất vả, “Mục sư ở trong phòng sao?”.
Mỗi lần anh đến đều sẽ gặp mục sư trước tiên, lần này cũng không ngoại lệ, mặc dù anh mong muốn nhìn thấy Kiệt Tu ngay lập tức.
Có vài đội viên của đội chiến đấu đi ngang qua bên cạnh, nhưng anh không nhìn thấy Kiệt Tu bên trong đám người, có lẽ cậu ta lại đang bận bịu kiểm tra địa đạo.
“Ở trong phòng”, Lily Ca nhíu mày, “Ông ấy đã không ra khỏi phòng vài ngày rồi, còn dặn không được quấy rầy nữa”.
“Vậy sao”, lòng Trình Khản chợt trầm xuống, “Tôi đi xem một chút”.
Thời điểm Trình Khản đi xuống cầu thang, anh vẫn cảm giác được sự bất ổn, mặc dù bốn phía không có bất cứ dị thường nào.
Anh sờ vào khẩu súng ở ngang hông, do dự một chút, khẩu súng được lấy ra cầm trên tay, anh bước đi thật khẽ đến trước cửa phòng mục sư.
Sau khi gõ cửa hai lần, bên trong truyền ra giọng nói của mục sư: “Trình Khản sao?”.
“Đúng vậy”. Trình Khản trả lời, giọng mục sư rất bình tĩnh, nhưng anh rất hiểu người này, nếu quả thật có chuyện khiến cho ông ta không ra khỏi phòng trong vài ngày, giọng nói của ông ta tuyệt đối sẽ không bình tĩnh được như vậy.
“Cửa không khóa”.
Mục sư ngồi trên ghế ở ngay giữa phòng, trong tay cầm thiết bị điều khiển, lúc thấy Trình Khản giơ súng đi tới, ông ta đột nhiên nở nụ cười: “Cậu quả thật là một con cáo già, có điều lần này tôi là người ở thế thượng phong”.
“Kiệt Tu đâu?”. Trình Khản không nhiều lời với ông ta, có thể khiến cho mục sư cảm giác bản thân chiếm thế thượng phong thì chỉ có mình Kiệt Tu.
Mục sư nhẹ nhấn trên bàn một cái, bức tường sau lưng ông ta mở ra, lộ ra căn phòng ông ta thường dùng để nghỉ ngơi.
Kiệt Tu bị trói chặt treo lơ lửng giữa phòng, trong miệng bị nhét đồ, trên người có rất nhiều vết thương, quần áo trên người dính đầy máu, không biết mục sư đã làm gì cậu ta, có một sợi kim loại mảnh quấn vài vòng trên cổ cậu ta, đầu kia nối với cái hộp nhỏ trên nóc phòng.
Sắc mặt Kiệt Tu tái nhợt, lúc thấy Trình Khản thì nhíu nhíu mày.
“Không phải lỗi của em”. Trình Khản vẫn chỉa súng vào mục sư.
“Tôi chỉ cần thả ngón tay này ra”, mục sư quơ quơ thiết bị điều khiển trong tay, “Đầu của Kiệt Tu sẽ bị cắt rơi trong vòng 0.1 giây, nơi này không có ai có thể cứu cậu ta trong thời gian ngắn như vậy, hiện tại, chúng ta nói chút chuyện chính đi, Tướng quân Trình Khản”.
Trình Khản cảm giác thân thể mình bỗng chốc bị móc đến sạch sẽ, anh gần như phải gắng hết sức để bản thân đứng vững. Nếu như bắn chết mục sư, cơ thể Kiệt Tu sẽ bị cắt rời, trừ phi có thể trực tiếp cắt đứt sợi dây kim loại nối liền với hộp điều khiển đang quấn trên cổ Kiệt Tu, nhưng đó là chuyện không thể, đừng nói với tình trạng hiện tại của cơ thể mình, ngay cả trong tình huống hoàn toàn khỏe mạnh thì cũng không thể nào làm được.
“Ông muốn cái gì?”. Trình Khản vẫn giơ súng.
“Bản đồ đường ngầm”, mục sư cười một tiếng, “Naga và Sa Tả đã bỏ đi, bọn chúng rời khỏi đây từ chỗ nào?”.
“Tôi không nhớ rõ”, Trình Khản cũng cười, “Ông biết là tôi không nhớ rõ”.
“Nhưng cậu có cách để bọn chúng biết, vậy thì cũng có cách để cho tôi biết, trao đổi đi tướng quân, tôi muốn bản đồ, còn cậu mang Kiệt Tu nhỏ bé của cậu đi”, nụ cười của mục sư chậm rãi biến mất, trong mắt lóe lên tia sáng, “Tôi mặc kệ những thứ khác, hòn đảo này hay kế hoạch của cậu, tôi chỉ muốn bản đồ, đưa tôi bản đồ”.
Trình Khản không nói gì, anh không thể nào cho mục sư biết được Sa Tả rời khỏi đây bằng cách nào, hiện giờ anh quả thực không biết có chuyện gì xảy ra với bản đồ, phần kí ức liên quan tới nó đã bị xóa khỏi bộ nhớ của anh, hiện tại ngoại trừ Sa Tả, cả bản thân anh cũng không thể hiểu hết toàn bộ kế hoạch, việc anh có thể làm chỉ là bảo Sa Tả tiếp tục mà thôi.
Đối diện với mục sư điên cuồng, anh không có cách nào để thỏa mãn yêu cầu của ông ta.
“Tôi không làm được, hiện tại, người biết bản đồ chỉ có Sa Tả”. Trình Khản trả lời.
“Thật sao?”. Mục sư đứng lên, xoay người nhìn Kiệt Tu đang bị treo ngược, “Tao thật sự không tin là mày không biết, nhưng mày nhất định phải tin là tao có thể làm được gì, giết một người cũng không phải là chuyện gì khó khăn”.
“Ông ít nhất phải biết là trước giờ tôi không hề nghĩ rằng ông sẽ thay đổi như vậy, vì vậy trong chuyện này, tôi không cố ý giữ lại thứ gì cả”.
“Không sao”, giọng mục sư có biến hóa, “Nếu thế thì mày nhìn nó chết đi”.
Trình Khản nhìn Kiệt Tu, Kiệt Tu cũng đang nhìn anh, ánh mắt rất bình tĩnh.
Trình Khản rất hiểu đứa bé này, cũng biết hiện tại cậu ta nhìn anh như vậy là muốn biểu đạt việc gì.
Tay hơi run rẩy, Trình Khản hít sâu một hơi, anh phải dùng sức lực rất lớn mới có thể ổn định dời đường bắn từ người mục sư qua người Kiệt Tu.
“Mục sư”, Trình Khản chậm rãi lên tiếng sau lưng ông ta, “Tất cả đều phải kết thúc, bản đồ đã không còn ý nghĩa gì nữa”.
“Nếu quả thật như vậy”, mục sư không quay đầu lại, “Tao cũng phải trở thành vị vua cuối cùng của thế giới này”.
“Kiệt Tu là đứa bé ông nhìn nó trưởng thành, ông từng nói mình rất thích nó mà”.
“Đúng thế”.
“Vậy cho nó nguyên vẹn đi”.
“Cái gì?”. mục sư nghe không hiểu, ông ta quay người sang.
Trình Khản nhắm ngay tim Kiệt Tu, bóp cò.
Hiệu quả tiêu âm của khẩu súng kia rất tốt, lúc đạn bay ra thì chỉ có một tiếng “Thịch” trầm lắng.
Lúc Kiệt Tu bị bắn trúng, cơ thể run nhẹ lên một cái, đôi mắt vẫn lẳng lặng chăm chú nhìn vào Trình Khản từ từ nhắm lại, đầu cũng chậm rãi gục xuống.
Máu phọt ra ngoài từ ngực trái của Kiệt Tu, rất nhanh nhuộm đỏ một khoảng lớn.
Mục sư vẫn cầm thiết bị điều khiển thật chặt, trong đầu ông ta trống rỗng.
Trình Khản chưa từng nói với ông ta về cảm xúc dành cho Kiệt Tu, nhưng ông ta biết đứa bé này rất quan trọng với Trình Khản, vượt qua tất cả mọi người, ông ta vốn cho rằng Kiệt Tu là con át chủ bài duy nhất ông ta có thể dùng để đối phó Trình Khản.
Mà không nghĩ rằng Trình Khản sẽ nổ súng dứt khoát như vậy.
Ông ta vẫn chưa thể hoàn hồn lại.
Cho dù Trình Khản muốn bắt lấy lá bài này, cũng không phải trong thời gian ngắn như vậy.
Trong chớp nhoáng mục sư ngây người, Trình Khản lập tức xông tới, bắt lấy bàn tay cầm thiết bị điều khiển của ông ta, tiếp đó đập mạnh vào cổ ông ta.
Mục sư không phát ra bất cứ âm thanh gì, chậm rãi ngã xuống.
Trình Khản hủy bỏ thiết lập trên máy điều khiển, sau đó tựa vào cái bàn bên cạnh thở hổn hển, lần này gần như đã dùng hết tất cả sức lực của anh.
Qua hơn nửa ngày, anh mới chậm rãi đi vào phòng ngủ, đưa Kiệt Tu xuống.
“Được rồi, chúng ta đi thôi”. Một tay anh cố sức đè xuống vết thương đang không ngừng tuôn máu trên ngực Kiệt Tu, tay còn lại cởi bỏ dây thừng trên người cậu, lấy xuống thứ nhét trong miệng cậu, anh vén mái tóc xốc xếch trên trán Kiệt Tu, nhẹ giọng nói, “Anh dẫn em đi xem pháo hoa chân chính”.
…
“Lập tức liên hệ với AS!”. Bowler đứng trong phòng điều khiển, không biết vì lí do gì, Bàng Ca không còn quấy nhiễu bọn họ, mọi thứ đã trở lại bình thường, nhưng hắn không biết Bàng Ca đã chết hay là tạm thời kiểm soát.
“Báo cáo Tướng quân, liên lạc đang được thiết lập”.
“Đồng bộ tư liệu rồi gửi tới trụ sở chính, đừng nhắc đến dị thường của Bàng Ca, chỉ báo cáo là do từ trường làm nhiễu sóng”. Bowler nhìn chằm chằm màn hình, “Chuyện của Hà Khải cũng không cần báo cáo, xin phê chuẩn tiến hành bước thí nghiệm tiếp theo”.
“Đã rõ”.
“Còn nữa”, Bowler xoay người nhìn người đứng phía sau hắn, “Phái một đội ra ngoài, quan sát xem trên đảo có biến hóa gì hay không, phải luôn phản hồi thông tin, tôi cần phải biết Sa Tả còn ở trên đảo hay không”.
“Vâng”.
“Nếu việc truyền tin lại xuất hiện bất thường, không được phép tiếp ứng cho người của đội tiếp viện”.
“Vâng, tướng quân”.
Bowler cẩn thận quan sát số liệu trên màn hình, hắn nổi cáu vì Bàng Ca đã đem đến thiệt hại cho sở nghiên cứu, những mẫu bị phá hỏng không chắc chắn có thể khôi phục lại, hầu như tất cả các mẫu gần hoàn thiện nhất của bọn họ đã biến thành đồ bỏ.
Hắn từng đảm bảo với cấp trên rằng hàng mẫu Bàng Ca sẽ không ảnh hưởng đến tiến độ của thí nghiệm, nhưng hiện tại lại biến thành như vậy, hắn không thể nào giải thích cho cấp trên, nếu như hắn không thể đưa sở nghiên cứu trở về quỹ đạo bình thường trong thời gian ngắn, hắn sẽ phải chịu hậu quả không thể nào tưởng tượng.
Bowler nghiến răng, lo lắng và tuyệt vọng chậm rãi trào lên trong lòng làm hắn thấy phát điên.
Việc hắn lo lắng nhất chính là Sa Tả có thể đã rời khỏi đảo Liệp Lang, sở dĩ năm đó vật thí nghiệm này bị Trình Khản đưa đi nhất định là có liên quan đến kế hoạch của Trình Khản, khó khăn lắm mới đưa Sa Tả trở lại đảo, nếu cậu ta lại rời đi, vậy nói rõ rằng kế hoạch của Trình Khản vẫn rất suôn sẻ, một khi Sa Tả liên lạc với người của tổ chức phản kháng, bọn hắn sẽ phải đối mặt với nghi vấn của toàn bộ thế giới AS.
Nếu bị chính phủ và quân đội bỏ mặc, tất cả nỗ lực của bọn hắn sẽ hóa thành tro tàn.
“Tiếp tục thí nghiệm như ban đầu”. Sắc mặt Bowler rất khó coi, sau khi đưa ra mệnh lệnh cuối cùng, hắn rời khỏi phòng chủ, hắn cần nghỉ ngơi vài phút, áp lực lớn trong đoạn thời gian này khiến hắn có chút không chịu nổi.
…
“Đây là gì?”. Naga nằm trên giường, nhìn đốm xanh nhỏ sáng lên trên vòng tay của mình, nó rất giống với thứ Trình Khản làm ra nhưng lại không giống hoàn toàn.
“Là thiết bị gọi điện”, Sa Tả cúi đầu nhìn, bởi do tư duy theo xu hướng tâm lý bình thường, cậu vẫn xem cái vòng tay này là một thiết bị cảm ứng, chưa từng nghĩ đến việc có thể dùng dấu vân tay của mình để chuyển đến chế độ như vậy, có điều cậu nhìn thiết bị gọi điện này có hơi do dự, hình như đã được thiết lập số, không thể tự mình bấm số gọi, “Không biết có thể sử dụng để liên lạc với ai nữa”.
“Thử đi”. Naga chống cằm, “Biết đâu có thể liên lạc với Y Đăng”.
“Quá mạo hiểm”. Sa Tả nhíu mày, “Ngộ nhỡ không phải Y Đăng thì sao?”.
“Cậu dốt quá, làm sao Trình Khản có thể để một người liên lạc nguy hiểm ở lại chỗ này?. Khóe miệng Naga kéo lên một nụ cười chế giễu, “Tôi còn tưởng hiện tại cậu đã thông minh lên chút rồi chứ”.
Sa Tả vỗ lên mặt hắn: “Thử thì thử, nhưng phải chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào”.
“Ừ, chúng ta có thể quay lại thành phố ngầm”. Naga gật đầu.
“Trốn ở đó cũng không làm được gì, ngu ngốc”. Sa Tả nhìn hắn.
“Tôi mặc kệ, có thể cùng một chỗ là được”, Naga cười một tiếng, “Tôi không quan tâm chuyện gì khác”.
Sa Tả tiến đến gần hôn lên môi Naga, cậu biết Naga vẫn giữ nguyên thái độ như vậy, kể cả đi cùng cậu từ đảo Liệp Lang xuống thành phố ngầm lại trở về AS, rồi đến việc chạy trốn, tất cả đối với Naga mà nói cũng chỉ là quá trình cùng cậu chạy khắp nơi mà thôi, trọng điểm là cùng một chỗ, chứ không phải đang hoàn thành kế hoạch của Trình Khản.
Sa Tả hít sâu một hơi, cúi đầu ấn lên vòng tay, lựa chọn gọi điện.
Đốm xanh nhỏ bắt đầu chớp tắt không theo quy luật.
Vài giây sau, ký hiệu cậu xem hiểu nhảy ra, kết nối thành công.
“Có ai không?”. Sa Tả đợi một lúc nhưng không nghe thấy bất cứ tiếng động gì, vì vậy thử hỏi một câu.
“Số thứ tự”. Trong vòng tay truyền ra một giọng nữ giới.
Điều này khiến Sa Tả giật mình, cậu không nghĩ tới sẽ là nữ giới, sau khi ngẩn người cậu mới báo số thứ tự, hơi thấp thỏm chờ bên kia trả lời.
“Tại sao lại dùng cách liên lạc trực tiếp này?”. Người bên kia dường như hơi khó chịu.
“Chúng tôi từng ở trong một nơi không an toàn, sau đó trốn ra được, hiện tại không tìm được người có thể liên lạc”. Sa Tả trả lời.
“Người liên lạc là ai?”. Người nọ hỏi.
Sa Tả không trả lời ngay, cậu suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Xin lỗi, tôi không thể nói cho bà biết”.
“Quả nhiên là người của Trình Khản, thận trọng như cậu ta vậy”. Người nọ không tiếp tục truy hỏi, “Tôi gần như có thể biết đó là ai, nếu có người liên lạc gặp chuyện không may thì tôi sẽ biết, hiện tại cậu ta vẫn an toàn, cậu có thể tiếp tục liên lạc với cậu ta, không đến đường cùng thì đừng liên lạc với tôi, nhưng lúc cần tôi, tôi sẽ cho các cậu sự giúp đỡ lớn nhất”.
Người nọ nói xong liền cúp máy.
Không đến đường cùng thì đừng liên lạc. Sa Tả chậm rãi trở mình trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà loang lổ, đây có lẽ là bước cuối cùng trong kế hoạch của Trình Khản, cũng có thể là người cao cấp nhất tham gia vào kế hoạch này.
Người phụ nữ đó là ai? Sa Tả nhắm mắt lại, người phụ nữ này là ai có thể cũng không quan trọng, nhưng giọng nói rõ ràng đã qua xử lý đặc biệt vẫn khiến cậu có cảm giác quen thuộc.
Cậu bắt đầu nghiêm túc hồi tưởng lại người phía sau giọng nói này.
Một lát sau, cậu mở mắt nhìn Naga, “Kế hoạch của Trình Khản lớn thật”.
“Hả?”. Naga đang nằm nhắm mắt dưỡng thần trên giường, nghe xong lời này của cậu, mắt mở ra he hé.
“Giọng của người này tuy đã qua xử lý nhưng tôi vẫn nhớ ra đó là ai”, Sa Tả trở người đưa chân cọ hai cái lên mông Naga, hạ giọng, “Đây là bộ trưởng đơn vị phòng thủ đối ngoại của AS”.
“Hả?”. Đối với Naga mà nói, thông tin này không hề có chút chấn động nào, hắn không biết đó là ngành gì, cũng không biết nó có gì đặc biệt.
“Quên đi, có nói anh cũng không hiểu đâu”. Sa Tả lại kéo tay Naga qua, tiếp tục nghiên cứu vòng tay kia, “Chúng ta cần phải tiến hành đồng thời cả hai chuyện, chuyện đại lục mới kia, nếu như kế hoạch sau cùng của Trình Khản quả thật có thể hủy diệt đảo Liệp Lang, vậy thì không biết AS sẽ thay đổi như thế nào, nếu như ngay cả cấp trên tối cao của bộ đối ngoại phòng ngự cũng biết chuyện này, nhưng vẫn không ai công khai phản đối, điều đó cho thấy rằng chuyện này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến AS, cho dù cuối cùng phá hư được kế hoạch A-dam hoàn mỹ, cũng sẽ không có ai hi vọng nhìn thấy chúng ta tiếp tục tồn tại… Chúng ta phải rời khỏi nơi này vào thời điểm đó, mà nơi có thể đi cũng chỉ có đại lục mới kia mà thôi”.
Hoàn
Lần này quả thật là BE cho cặp phụ thứ hai rồi TT_TT
Danh sách chương