Quả nhiên đúng 10 giờ sáng hôm sau xe của An Mạc Ngôn đã đậu sẵn ở phía dưới, hắn cũng không phải là người có thể xuống xe chào đón cô, nên cô chỉ có thể tự mình mở cửa rồi ngồi vào trong.

Sở dĩ cô đồng ý đến nhà hắn dùng cơm là vì suốt nửa đêm qua cô đã tìm hiểu kỹ, biết được An Mạc Ngôn chưa từng kết hôn, cũng chưa từng có ai nhìn thấy hắn bao nuôi phụ nữ bên cạnh, điều này đồng nghĩa với việc hắn là đàn ông độc thân, cô cũng không phải là kẻ thứ ba chen ngang vào gia đình họ.

Nhưng như thế thì mẹ ruột của của Tiểu Nguyệt là ai? Những suy nghĩ lung tung làm đầu óc cô trở nên mơ hồ, hỗn loạn, sau cùng cô hít một hơi thật sâu, can đảm lên tiếng hỏi:

“Tiểu Nguyệt là con ruột của anh sao?”

“Ừ!” Hắn không chút chần chừ trả lời.

“Con bé đáng yêu thật đấy! Không biết Tiểu Nguyệt đã mấy tuổi rồi?” Cô có vẻ bớt căng thẳng hơn, lại chủ động kéo gần khoảng cách với hắn.

“7 tuổi.”

“7 tuổi rồi sao… nói như vậy năm 22 tuổi anh đã….”

Hắn dường như hiểu được điều cô đang suy nghĩ nên không ngần ngại nói:

“Con bé là sự cố ngoài ý muốn.”

“Sao cơ…. Vậy mẹ con bé…lẽ nào đã xảy ra chuyện?” Cô vì kinh ngạc nên nhất thời phản ứng hơi thái quá.

“Cô ta thì xảy ra chuyện gì được, đương nhiên là cao chạy xa bay rồi!” Hắn nhếch miệng khinh bỉ.

“Tôi thật sự không hiểu….”

An Mạc Ngôn cười một cách chế giễu: “Có gì mà không hiểu, 7 năm trước tôi chỉ là một gã sinh viên nghèo, không cha không mẹ, chỉ có bà nội là người thân duy nhất. Với hoàn cảnh như vậy cô ta dĩ nhiên không thể nào chấp nhận được, cho nên đã bỏ rơi con bé chứ sao.”



Vẻ châm chọc càng hiện rõ trên gương mặt An Mạc Ngôn. Cái cảm giác bất lực kia cho đến tận bây giờ, hắn vẫn còn nhớ nguyên vẹn.

Lúc bà nội hắn trút hơi thở cuối cùng, lúc An Nguyệt thoi thóp nằm trong phòng bệnh, hắn đã tuyệt vọng đến nhường nào.

Những đêm An Nguyệt khát sữa đòi mẹ, khóc đến khan cả cổ, hắn có dỗ thế nào cũng không nín, cuối cùng chỉ có thể ôm con vào lòng mà khóc theo.

Cuộc sống dồn ép bức hắn đến mức đau đớn không thể nào thở được, nhưng từ khi thấy nụ cười trên môi An Nguyệt hắn chưa bao giờ cho phép mình suy sụp tinh thần, cũng không cho phép mình gục ngã.

Bởi An Nguyện là động lực to lớn của hắn, là tất cả những gì mà ông trời ban tặng cho hắn.

Đột nhiên lúc này Hiểu Tinh không còn cảm giác căm ghét hắn nữa, có lẽ nào vì người phụ nữ đó mà An Mạc Ngôn mới trở thành con người như bây giờ.

Lạnh lùng, tàn nhẫn, và hoàn toàn chết tâm?

“Cô đang thương hại tôi?”

“Tôi có tư cách thương hại anh sao?” Cô lảng tránh ánh mắt của hắn, câu trả lời chẳng khác nào một câu chất vấn đau lòng.

Hắn cười thành tiếng:

“Đúng vậy! Cô lấy đâu ra tư cách đó, cô nên thương hại bản thân mình trước thì hơn.”

Cô chẳng thèm đôi co thêm với hắn, miệng chỉ lẩm bẩm vài từ khó nghe.

“Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi.”

...----------------...

Không lâu sau bọn họ đã dừng lại ở một căn biệt thự xinh đẹp, không gian không quá lớn nhưng mang phong cách vô cùng ấm cúng, trang nhã, đặc biệt còn có một khu vườn với rất nhiều hoa và cây quả độc đáo.

Vừa trông thấy cô bước vào, An Nguyệt từ trong gian bếp đã hào hứng chạy ra, rồi lập tức cầm lấy tay cô, nở một nụ cười ngọt ngào:

“Chị Hiểu Tinh em đợi chị đã lâu lắm rồi! Sao bây giờ chị mới tới vậy? À em quên mất! Trước tiên phải hỏi vết thương của chị đã. Cánh tay bị thương của chị còn đau nữa không? Sẽ không để lại sẹo chứ?”

Đôi mắt đen láy của An Nguyệt long lanh, cộng thêm gương mặt đẹp không gì sánh nỗi.

Hiểu Tinh rốt cuộc không nhịn được, lấy can đảm khẽ chạm nhẹ lên bầu má cô bé một cái, ôn nhu nói: “Chị hết đau từ lâu rồi! Em yên tâm, tay nghề của bác sĩ Giang Quân rất xịn sẽ không để lại sẹo đâu.”

“10 nghìn tệ có thể không xịn sao?” An Mạc Ngôn lúc này đang cởi áo khoác đưa cho người giúp việc, liền chen ngang vào.

“Cái này… mà tận 10 nghìn tệ?” Hai mắt Hiểu Tinh mở lớn, cô giơ cái tay bị thương lên kinh ngạc hỏi: “Không phải nói là người quen sao? Vả lại chỗ đó là bệnh viện thú ý, lẽ nào bác sĩ Giang Quân lại lấy Tần tổng tận 10 nghìn tệ cho vết thương này?”

“Đương nhiên là Lão Tần sẽ không mất một nghìn nào.” Hắn rót ra một cốc nước, nhàn nhạt nói.



“Thật sao?”

Có như vậy chứ, nếu không cô sẽ áy náy với Tần Tử Hoa lắm.

Chẳng ngờ, hắn bày ra vẻ mặt bất mãn.

“10 nghìn tệ là lấy từ tiền của tôi!”

“Chị Hiểu Tinh bác Tần giàu có nhưng keo kiệt lắm, không như cha của em đâu, vừa đẹp trai lại hào phóng ga lăng. Nếu như chị chưa có bạn trai có thể để mắt đến cha em một chút.”

An Mạc Ngôn vừa uống được một ngụm nước, thì suýt chút nữa bị lời của con gái làm cho chết sặc.

Hắn liền trừng mắt, quát lớn: “An Nguyệt! Ăn cơm thôi!”

Ngay sau đó bọn họ liền ngồi vào bàn ăn, An Mạc Ngôn từ đầu tới cuối vẫn giữ nguyên một vẻ mặt lạnh lùng, chỉ chuyên tâm ăn đồ ăn mà không tham gia vào câu chuyện của hai người họ.

Chỉ đến khi An Nguyệt nhắc đến việc lần đầu gặp Hiểu Tinh ở bệnh viện, thì ánh mắt hắn liền đột ngột thay đổi.

Đến khi bữa ăn kết thúc, Hiểu Tinh từ trong phòng vệ sinh bước ra thì bị An Mạc Ngôn bất ngờ chặn lại.

Ngẩn ra mấy giây, cô mới nghiêng người nhường lối vào cho hắn. Nhưng An Mạc Ngôn không hề di chuyển hắn cố tình đứng yên như vậy mà nhìn cô.

Ánh mắt chứa đựng sát khí của hắn khiến cô mơ hồ lo lắng.

Còn chưa kịp hiểu là chuyện gì, thì đột nhiên một cánh tay cứng như sắt của hắn bóp chặt lấy cổ của cô, đè chặt lên tường.

Lần nữa cảm giác sợ hãi nhanh chóng lan toả, khiến thân thể cô cứng lại, không cách nào giãy dụa được.

“Ai cho phép cô tiếp cận con tôi?” Hắn gằn lên, nhả từng từ lạnh lẽo bên tai cô mà chất vấn.

“Không… không có…” cổ họng cô nghẹn lại, phát ra từng từ ngắt quãng.

“Vậy chuyện ở bệnh viện là thế nào?”

“Tôi thật sự không biết Tiểu Nguyệt là con của anh… trong lúc chờ xuất viện… tôi… tôi… tình cờ gặp con bé ở đó… con bé đã vẽ tranh tặng tôi…” Gương mặt cô đỏ bừng, giọng mỗi lúc càng khó nghe.

“Cô có ý đồ gì? Muốn hãm hại nó sao? Hay là muốn lợi dụng nó để thoát khỏi tôi?” Hắn như con thú dữ điên cuồng cắn nuốt.

“Ư.. ư…tôi… tôi… không có bất cứ ý đồ gì cả… thật sự không có…” Cô khó khăn lắc đầu, trong ánh mắt chất chứa nỗi chua xót, thống khổ.

Hắn cười khẩy, vẻ mặt tràn đầy nộ khí: “Tôi không cần biết cô có ý đồ hay không, nhưng sau ngày hôm nay cô tuyệt đối không được tiếp cận con bé nữa, nếu để tôi phát hiện ra thì dù có là tình cờ cũng đừng trách.”

Hiểu Tinh hoàn toàn không hiểu vì sao An Mạc Ngôn lại quá khích động như vậy, rõ ràng hắn đã tận mắt trông thấy cô không màng tính mạng của mình để cứu con gái hắn. Vậy thì tại sao hắn lại có suy nghĩ rằng cô muốn hại con bé chứ?



“Tôi đã nói là không có…cho dù tôi ghét anh… thật sự rất ghét anh… nhưng tôi thích Tiểu Nguyệt… làm sao tôi có thể làm hại con bé được…”

“Thích ư? Đồ đạo đức giả….” Dứt lời, hắn buông tay, lạnh lùng bỏ đi.

Vừa rồi ánh mắt hắn cay nghiệt nhìn cô, trong sâu thẳm chỉ biểu lộ một cảm giác ghê tởm, chán ghét, khiến trái tim cô đau như trăm ngàn mũi dao đâm phải.

Cô cứ tưởng đã xoá bỏ được định kiến này của hắn về cô, nhưng hình như cô nhầm rồi, sự căm ghét của hắn dành cho cô mỗi khắc chỉ có hơn chứ không kém.

Đợi cho vết lằn đỏ trên cổ giảm bớt Hiểu Tinh mới dám quay trở vào bên trong, lúc này An Nguyệt đã ăn xong món tráng miệng, liền nhanh chân chạy tới nắm lấy tay cô, bày ra vẻ mặt phụng phịu đáng yêu.

“Chị Hiểu Tinh chúng ta lên phòng em có được không? Em có thứ này muốn cho chị xem!”

“Tiểu Nguyệt nhưng….”

“Đi mà… chỉ một lát thôi!”

Hiểu Tinh lén nhìn về phía An Mạc Ngôn.

Vốn định đưa cô về, nhưng đúng lúc này điện thoại của hắn lại chợt đổ chuông.

Nhìn thấy số máy hiển thị trên màn hình, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, vài giây sau đó liền vội vã bước ra ban công bên ngoài.

Ở phía bên này, An Nguyệt lại ghì chặt lấy tay cô không chịu buông, cho nên cô đành bất đắc dĩ mà đi theo cô bé lên phòng.

An Mạc Ngôn hít vào một hơi, thận trọng lên tiếng:

“Là tôi, Mạc Ngôn đây…”

Đầu bên kia vang lên giọng nói trầm thấp, không biết nội dung là gì, chỉ thấy bất chợt gương mặt hắn tái đi, đồng tử co rút lại, thân thể cao lớn vững trãi tựa như không còn sức lực đứng vững được nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện