“Anh biết cảm giác của tôi lúc đó đau đớn như thế nào không? Làm sao tôi có thể chịu đựng được sự thật rằng chính mẹ ruột của mình đã sai người cưỡng bức mình chứ? Cho dù khi đó tôi mắc chứng sợ đám đông, sợ giao tiếp, hay là sợ đàn ông đi chăng nữa, thì bà ta cũng không thể làm như vậy, không thể đối xử với tôi tàn nhẫn như thế!”
“Hiểu Tinh em bình tĩnh đi! Sự thật không như em nghĩ đâu! Hơn nữa làm sao em dám chắc đó là Khương Dụ?”
Sở Thành Hoàng ngoài mặt như đang cố trấn an Hiểu Tinh, nhưng dường như hắn mới chính là người đang mất đi sự bình tĩnh, hơn nữa cô chợt nhận ra, ánh mắt lo lắng của hắn đã trực tiếp bán đứng hắn.
Cô gạt đi nước mắt trên gò má, mạnh mẽ đáp:
“Anh yên tâm, phán đoán của tôi không thể nào sai được. Bởi vì lúc hắn định làm chuyện xấu xa với tôi hắn đã vui vẻ huýt sáo đấy, sau này khi đưa tôi từ trong chiếc xe gặp tai nạn ra, hắn cũng đã lặp lại giai điệu y hệt như vậy. Nghĩ lại thì khi đó anh là người trực tiếp đánh nhau với Khương Dụ, sau lại nói không dám chắc về diện mạo của hắn, bởi vậy cảnh sát Mỹ mới không thể điều tra được gì.”
“Hiểu Tinh em cũng biết là con hẻm đó rất tối, anh thực sự không thể nhìn rõ được gương mặt của hắn.” Sở Thành Hoàng ra sức thuyết phục cô.
Cô gạt đi: “Không đâu! Với đầu óc phán đoán nhanh nhạy và trí nhớ của một kiểm sát viên, thì anh cực kỳ nhớ rõ. Tuy nhiên anh không nói ra sự thật là vì anh đã sớm nhận ra Khương Dụ là người của mẹ tôi, và quan trọng hơn hết là việc anh bất ngờ xuất hiện ở đó hoàn toàn không phải là tình cờ.”
Câu cuối cô cố tình nhấn mạnh như muốn lột đi sự giả tạo mà hắn đang che đậy.
Đến lúc này Sở Thành Hoàng mới nhận ra cục diện tồi tệ trước mắt, hắn điên cuồng lắc đầu, rồi lại hoảng hốt bước tới, muốn nắm lấy tay cô:
“Không có! Anh thật sự không biết! Hiểu Tinh à em hãy tin anh, hãy nghe anh giải thích, sự thật là…”
“Đừng qua đây! Nếu anh bước thêm một bước nữa thì tôi sẽ nhảy xuống phía dưới!” Cô hoảng hốt tránh né hai chân cũng lập tức lùi đến sát thành cầu.
“Đừng mà! Đừng nhảy!” Hắn mất hết bình tĩnh mà la lên.
“Anh sẽ không bước thêm nữa, vậy nên em đừng di chuyển…”
“Anh đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh thêm một giây phút nào nữa!” Cô tỏ rõ thái độ chán ghét cực điểm.
“Hiểu Tinh em làm ơn hãy nghe anh giải thích… thật sự anh không hề biết việc Khương Dụ định xâm hại em.” Hắn vẫn vùng vẫy trong sự bất lực, cố gắng chứng minh cho bản thân.
“Anh tưởng tôi sẽ tiếp tục tin anh sao?”
“Anh xin thề điều đó là sự thật, hơn nữa…” Hắn ngưng lại một chút, dường như đang đắn đo điều gì, rồi mới hạ quyết tâm nói tiếp: “Đó không phải là lần đầu chúng ta gặp nhau đâu!”
Đôi mi cong của cô khẽ lay động, hàng chân mày cũng hơi chíu lại.
“Thật ra anh đã gặp em vào nửa tháng trước ở phòng triển lãm nội thất. Khi đó anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng mà thấy em cứ lạnh lùng như vậy nên anh đã không dám bắt chuyện, cho đến khi anh gặp mẹ của em…”
“Thế nên anh đã bắt tay cùng lên kế hoạch với bà ấy?” Sâu thẳm trong đôi mắt ướt đẫm của cô, ẩn chứa sự đau đớn đang dần vỡ ra.
Hắn hoảng hốt lắc đầu: “Không phải! Là tối đó bà ấy đã gọi điện cho anh, nói là nhờ anh đưa em về. Cho nên anh mới tức tốc chạy tới, nhưng mà lại bắt gặp cảnh tượng như vậy….sau đó… sau đó…lại trông thấy Khương Dụ xuất hiện bên cạnh mẹ em thì anh mới hiểu ra….”
“Và anh đã lựa chọn im lặng.” Cô gằn lên từng từ chì chiết.
Cuối cùng giọt nước mắt nóng hổi cũng rơi trên khuôn mặt anh tú của hắn, giờ phút này hắn hoàn toàn chìm trong thống khổ và tội lỗi của chính mình:
“Hiểu Tinh ngàn vạn lần xin lỗi em, thật sự rất nhiều lần anh định nói cho em biết, nhưng mà khi đó tinh thần em đang hoảng loạn chắc chắn sẽ không chịu được đả kích lớn như vậy. Hơn nữa anh sợ nếu như em biết anh chính là nguyên nhân, thì em sẽ căm ghét anh, xa lánh anh, mà như vậy anh thực sự không thể nào chịu được…”
“Cho nên anh quyết định chôn vùi sự thật, mặc tôi sống trong ám ảnh với ý nghĩ một ngày nào đó hắn sẽ lại tìm đến tôi? Anh cho rằng chỉ cần bên cạnh quan tâm bù đắp cho tôi, thì sẽ khiến tôi mỗi đêm không phải trải qua cảm giác tận cùng sợ hãi sao?”
Sự phẫn nộ trong cô như sóng lớn từng đợt đánh úp hắn, khiến trái tim hắn dần tan vỡ.
“Hiểu Tinh anh thật lòng xin lỗi em… là anh sai… là anh đã sai rồi…”
“Sở Thành Hoàng con người đều phải trả giá cho những sai trái và lỗi lầm của mình, không phải cứ nói câu “xin lỗi” thì sẽ nhận được câu trả lời “không sao đâu”. Thực ra tôi từng rất yêu quý anh, nhưng mà bây giờ tôi nhận ra rằng giới hạn để tôi từ bỏ sự yêu quý này không phải là ở khoảnh khắc anh khiến tôi buồn, mà là ở khoảnh khắc anh khiến tôi vô cùng vô cùng thất vọng. Vốn dĩ khi chia tay anh tôi còn cảm thấy một chút gì đó có lỗi, nhưng bây giờ tôi không cảm thấy hối hận một chút nào! Anh căn bản không xứng!”
“Hiểu Tinh anh biết anh sai rồi! Em có thể cho anh cơ hội nữa có được không? Chỉ cần em chịu cho anh cơ hội anh xin hứa anh sẽ không khiến em phải thất vọng thêm một lần nào nữa, xin em đấy đi cùng anh có được không?”
Sở Thành Hoàng dường như vẫn chưa từ bỏ ý định của mình, cũng như đang cố gắng bám víu lấy chút hy vọng cuối cùng, mà khẩn thiết cầu xin cô.
Đôi mắt vương lệ của cô như kết thành băng đá, cùng với lời nói lạnh lùng, trực tiếp đâm sâu vào lồng ngực hắn:
“Nếu hôm nay anh cứ muốn ép tôi đi cùng anh, thì tôi nói cho anh biết, tôi đến chết cũng không muốn ở cạnh anh, kể cả anh có giam cầm tôi đi chăng nữa thì tôi vẫn sẽ tìm cách bỏ trốn. Hôm nay không được thì ngày mai, ngày mai không được thì ngày kia… tôi sẽ bỏ trốn cho đến khi nào rời xa được anh thì thôi!”
“Tại sao lại đối xử với anh như vậy? Tại sao em cứ muốn đẩy anh ra xa chứ? Anh làm tất cả cũng chỉ vì muốn ở bên cạnh em, như thế là sai sao?” Hắn đột nhiên thay đổi thái độ, giọng nói bỗng cao hơn, mang theo sự trách móc cùng phẫn nộ.
“Vốn dĩ ép buộc một người không yêu mình phải ở bên cạnh mình đã là sai rồi. Nói cho anh hiểu, tình yêu phải được xuất phát từ cả hai người, phải có sự tôn trọng và phải tin tưởng lẫn nhau. Nếu ngay từ lúc bắt đầu đã lừa dối, thì chắc chắn sẽ không thể nào có kết quả tốt đẹp được, tôi hy vọng anh đừng tiếp tục sai lầm thêm nữa, dừng lại mọi chuyện ở đây thôi! Sau này chúng ta đường ai nấy đi, vĩnh viễn không gặp…”
Sau câu nói của cô hắn liền kinh ngạc đến mức đơ người, dường như không tin vào tai mình mà lắp bắp nhắc lại từng từ một:
“Vĩnh… vĩnh… viễn không gặp?”
Đúng vậy! Đời này kiếp này cô không muốn gặp hắn nữa.
Ngay khoảnh khắc này một tiếng hét lớn vang lên.
“Hiểu Tinh!”
“Hiểu Tinh em bình tĩnh đi! Sự thật không như em nghĩ đâu! Hơn nữa làm sao em dám chắc đó là Khương Dụ?”
Sở Thành Hoàng ngoài mặt như đang cố trấn an Hiểu Tinh, nhưng dường như hắn mới chính là người đang mất đi sự bình tĩnh, hơn nữa cô chợt nhận ra, ánh mắt lo lắng của hắn đã trực tiếp bán đứng hắn.
Cô gạt đi nước mắt trên gò má, mạnh mẽ đáp:
“Anh yên tâm, phán đoán của tôi không thể nào sai được. Bởi vì lúc hắn định làm chuyện xấu xa với tôi hắn đã vui vẻ huýt sáo đấy, sau này khi đưa tôi từ trong chiếc xe gặp tai nạn ra, hắn cũng đã lặp lại giai điệu y hệt như vậy. Nghĩ lại thì khi đó anh là người trực tiếp đánh nhau với Khương Dụ, sau lại nói không dám chắc về diện mạo của hắn, bởi vậy cảnh sát Mỹ mới không thể điều tra được gì.”
“Hiểu Tinh em cũng biết là con hẻm đó rất tối, anh thực sự không thể nhìn rõ được gương mặt của hắn.” Sở Thành Hoàng ra sức thuyết phục cô.
Cô gạt đi: “Không đâu! Với đầu óc phán đoán nhanh nhạy và trí nhớ của một kiểm sát viên, thì anh cực kỳ nhớ rõ. Tuy nhiên anh không nói ra sự thật là vì anh đã sớm nhận ra Khương Dụ là người của mẹ tôi, và quan trọng hơn hết là việc anh bất ngờ xuất hiện ở đó hoàn toàn không phải là tình cờ.”
Câu cuối cô cố tình nhấn mạnh như muốn lột đi sự giả tạo mà hắn đang che đậy.
Đến lúc này Sở Thành Hoàng mới nhận ra cục diện tồi tệ trước mắt, hắn điên cuồng lắc đầu, rồi lại hoảng hốt bước tới, muốn nắm lấy tay cô:
“Không có! Anh thật sự không biết! Hiểu Tinh à em hãy tin anh, hãy nghe anh giải thích, sự thật là…”
“Đừng qua đây! Nếu anh bước thêm một bước nữa thì tôi sẽ nhảy xuống phía dưới!” Cô hoảng hốt tránh né hai chân cũng lập tức lùi đến sát thành cầu.
“Đừng mà! Đừng nhảy!” Hắn mất hết bình tĩnh mà la lên.
“Anh sẽ không bước thêm nữa, vậy nên em đừng di chuyển…”
“Anh đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh thêm một giây phút nào nữa!” Cô tỏ rõ thái độ chán ghét cực điểm.
“Hiểu Tinh em làm ơn hãy nghe anh giải thích… thật sự anh không hề biết việc Khương Dụ định xâm hại em.” Hắn vẫn vùng vẫy trong sự bất lực, cố gắng chứng minh cho bản thân.
“Anh tưởng tôi sẽ tiếp tục tin anh sao?”
“Anh xin thề điều đó là sự thật, hơn nữa…” Hắn ngưng lại một chút, dường như đang đắn đo điều gì, rồi mới hạ quyết tâm nói tiếp: “Đó không phải là lần đầu chúng ta gặp nhau đâu!”
Đôi mi cong của cô khẽ lay động, hàng chân mày cũng hơi chíu lại.
“Thật ra anh đã gặp em vào nửa tháng trước ở phòng triển lãm nội thất. Khi đó anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng mà thấy em cứ lạnh lùng như vậy nên anh đã không dám bắt chuyện, cho đến khi anh gặp mẹ của em…”
“Thế nên anh đã bắt tay cùng lên kế hoạch với bà ấy?” Sâu thẳm trong đôi mắt ướt đẫm của cô, ẩn chứa sự đau đớn đang dần vỡ ra.
Hắn hoảng hốt lắc đầu: “Không phải! Là tối đó bà ấy đã gọi điện cho anh, nói là nhờ anh đưa em về. Cho nên anh mới tức tốc chạy tới, nhưng mà lại bắt gặp cảnh tượng như vậy….sau đó… sau đó…lại trông thấy Khương Dụ xuất hiện bên cạnh mẹ em thì anh mới hiểu ra….”
“Và anh đã lựa chọn im lặng.” Cô gằn lên từng từ chì chiết.
Cuối cùng giọt nước mắt nóng hổi cũng rơi trên khuôn mặt anh tú của hắn, giờ phút này hắn hoàn toàn chìm trong thống khổ và tội lỗi của chính mình:
“Hiểu Tinh ngàn vạn lần xin lỗi em, thật sự rất nhiều lần anh định nói cho em biết, nhưng mà khi đó tinh thần em đang hoảng loạn chắc chắn sẽ không chịu được đả kích lớn như vậy. Hơn nữa anh sợ nếu như em biết anh chính là nguyên nhân, thì em sẽ căm ghét anh, xa lánh anh, mà như vậy anh thực sự không thể nào chịu được…”
“Cho nên anh quyết định chôn vùi sự thật, mặc tôi sống trong ám ảnh với ý nghĩ một ngày nào đó hắn sẽ lại tìm đến tôi? Anh cho rằng chỉ cần bên cạnh quan tâm bù đắp cho tôi, thì sẽ khiến tôi mỗi đêm không phải trải qua cảm giác tận cùng sợ hãi sao?”
Sự phẫn nộ trong cô như sóng lớn từng đợt đánh úp hắn, khiến trái tim hắn dần tan vỡ.
“Hiểu Tinh anh thật lòng xin lỗi em… là anh sai… là anh đã sai rồi…”
“Sở Thành Hoàng con người đều phải trả giá cho những sai trái và lỗi lầm của mình, không phải cứ nói câu “xin lỗi” thì sẽ nhận được câu trả lời “không sao đâu”. Thực ra tôi từng rất yêu quý anh, nhưng mà bây giờ tôi nhận ra rằng giới hạn để tôi từ bỏ sự yêu quý này không phải là ở khoảnh khắc anh khiến tôi buồn, mà là ở khoảnh khắc anh khiến tôi vô cùng vô cùng thất vọng. Vốn dĩ khi chia tay anh tôi còn cảm thấy một chút gì đó có lỗi, nhưng bây giờ tôi không cảm thấy hối hận một chút nào! Anh căn bản không xứng!”
“Hiểu Tinh anh biết anh sai rồi! Em có thể cho anh cơ hội nữa có được không? Chỉ cần em chịu cho anh cơ hội anh xin hứa anh sẽ không khiến em phải thất vọng thêm một lần nào nữa, xin em đấy đi cùng anh có được không?”
Sở Thành Hoàng dường như vẫn chưa từ bỏ ý định của mình, cũng như đang cố gắng bám víu lấy chút hy vọng cuối cùng, mà khẩn thiết cầu xin cô.
Đôi mắt vương lệ của cô như kết thành băng đá, cùng với lời nói lạnh lùng, trực tiếp đâm sâu vào lồng ngực hắn:
“Nếu hôm nay anh cứ muốn ép tôi đi cùng anh, thì tôi nói cho anh biết, tôi đến chết cũng không muốn ở cạnh anh, kể cả anh có giam cầm tôi đi chăng nữa thì tôi vẫn sẽ tìm cách bỏ trốn. Hôm nay không được thì ngày mai, ngày mai không được thì ngày kia… tôi sẽ bỏ trốn cho đến khi nào rời xa được anh thì thôi!”
“Tại sao lại đối xử với anh như vậy? Tại sao em cứ muốn đẩy anh ra xa chứ? Anh làm tất cả cũng chỉ vì muốn ở bên cạnh em, như thế là sai sao?” Hắn đột nhiên thay đổi thái độ, giọng nói bỗng cao hơn, mang theo sự trách móc cùng phẫn nộ.
“Vốn dĩ ép buộc một người không yêu mình phải ở bên cạnh mình đã là sai rồi. Nói cho anh hiểu, tình yêu phải được xuất phát từ cả hai người, phải có sự tôn trọng và phải tin tưởng lẫn nhau. Nếu ngay từ lúc bắt đầu đã lừa dối, thì chắc chắn sẽ không thể nào có kết quả tốt đẹp được, tôi hy vọng anh đừng tiếp tục sai lầm thêm nữa, dừng lại mọi chuyện ở đây thôi! Sau này chúng ta đường ai nấy đi, vĩnh viễn không gặp…”
Sau câu nói của cô hắn liền kinh ngạc đến mức đơ người, dường như không tin vào tai mình mà lắp bắp nhắc lại từng từ một:
“Vĩnh… vĩnh… viễn không gặp?”
Đúng vậy! Đời này kiếp này cô không muốn gặp hắn nữa.
Ngay khoảnh khắc này một tiếng hét lớn vang lên.
“Hiểu Tinh!”
Danh sách chương