Giang Quân nghe xong lời này thần trí bị đả kích kịch kiệt, tấm ảnh trên tay trong khoảnh khắc nặng tới mức khiến hắn không còn sức để cầm nổi, cứ thế mà rơi xuống.
Hắn đã trải qua những điều kinh khủng, nhưng mà điều này quả thực nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn, phải nói dũng khí lớn đến cỡ nào để khiến một đứa trẻ bảy tuổi có thể tự chuẩn bị hậu sự cho mình như vậy? “Cháu đang nói gì vậy? Cái gì mà làm ảnh thờ? Chú không thích cháu đùa như thế này đâu, không hề vui một chút nào.” Hắn gầm nhẹ, cảm giác thất bại khiến đầu ngón tay hắn trở nên tê liệt.
“Cháu không muốn…cha cháu… làm điều đó…” Giọng cô bé run rẩy, mang theo đau đớn lan tràn.
“Không ai cả! Bởi vì điều đó sẽ không thể xảy ra! Cho nên cháu hãy bỏ cái suy nghĩ ngốc nghếch đó đi!” Hắn cúi người nhặt lấy tấm ảnh, sau đó đặt về vị trí cũ ở trên cuốn album.
“Cháu thích…hoa hồng màu trắng….”
“Cháu thích…bánh mousse…của chú Tử Dịch làm…”
“Cháu thích…nghe ca khúc Phụ Thân của Khoái Tử Huynh Đệ…”
Mỗi lần cha rời đi đều mang theo một vẻ ngoài bình thản.
Mỉm cười nói về đi con, quay đầu lệ đẫm nơi đáy mắt.
Con mong ước biết bao được như trước đây có thể nắm đôi tay ấm áp của cha.
Nhưng giờ cha không ở bên con đành nhờ gió chuyển đến cha lời thăm hỏi.
Thời gian ơi xin hãy chậm lại một chút…
Con nguyện dùng tất cả những gì mình có để cha sống thật lâu…
Người cha cả cuộc đời phải sống mạnh mẽ, con có thể làm gì được cho cha đây?
Sự quan tâm nhỏ bé này xin cha hãy nhận lấy.
Con cảm ơn tất cả những gì cha đã làm.
Hai cánh tay chống đỡ gia đình của chúng ta.
Cha luôn cố gắng hết sức mang đến cho con những điều tốt nhất.
Con có phải niềm tự hào của cha không? Cha vẫn luôn lo lắng cho con sao?
Đứa con mà cha bận lòng nay đã lớn khôn rồi…
“Cháu cảm thấy…không ổn…”
Nói xong lời này hai tay An Nguyệt nắm lấy thành xe lăn, cắn chặt môi dưới đến mức trắng bệch.
“Cháu…” Hắn giật mình.
Lập tức lấy thuốc giảm đau trong ngăn kéo tiêm cho cô bé, động tác vững vàng, bình tĩnh.
Sau đó mới bế cô bé lên giường, nhẹ nhàng xoa bóp hai chân để làm dịu cơn đau.
Hắn cũng thường xuyên thảo luận với bác sĩ về tình hình bệnh của An Nguyệt, theo như phản ứng ghi nhận của căn bệnh này thì tần suất cơn đau nhức ở xương sẽ nhiều hơn.
Nhưng mà lại thấy cô bé ngoan ngoãn điều trị, uống thuốc đúng giờ, lúc nào cũng lạc quan vui vẻ, nên cho rằng cơ thể chỉ xuất hiện dấu hiệu mệt mỏi, buồn nôn.
Không nghĩ cô bé lại kiên cường đến vậy, khi bị đau đớn dày vò cũng một mình cam chịu, không muốn bất kỳ ai lo lắng, cứ vậy mà qua mặt tất cả mọi người.
“Cháu nên để cha cháu biết mới đúng!” Rất lâu hắn mới lên tiếng, từng câu chữ đều thể hiện rõ sự khiển trách.
Cô bé mím chặt môi không muốn trả lời.
Hắn im lặng cũng không nói gì nữa, chỉ chăm chú xoa bóp cho cô.
“Chú Giang Quân… cháu muốn về nhà…”
“Tại sao lại về? Không phải đang điều trị rất tốt sao?”
“Cháu nhớ nhà…”
“Đợi khỏi bệnh thì cháu có thể trở về mà.”
“Cháu sợ…lỡ như buổi sáng nào đó… cháu không dậy được nữa…sợ cháu sẽ chết ở đây…”
An Nguyệt cảm nhận rõ thời gian của bản thân không còn nhiều nữa, bởi nếu điều trị tốt thì cơ thể đã không đau đớn, suy kiệt đến mức này.
Cho nên những ngày tháng còn lại rất đáng quý, cô bé không muốn lãng phí thời giờ vào việc nằm viện và chữa trị vô ích thêm nữa, cô muốn tranh thủ từng phút, từng giây ở bên cạnh cha mình.
Cô bé muốn về nhà, nơi cô đã có những ngày tháng hạnh phúc nhất trong cuộc đời, có hồi ức đẹp đẽ ngọt ngào, và những người cô lưu luyến nhất…
Nhưng mà cô lại không dám nói điều này với cha mình.
Có giọt nước ấm nóng rơi xuống chân An Nguyệt.
“Chú… đừng khóc!” Cô bé xót thương nhìn hắn.
“Không sao!” Hắn cứng rắn trả lời, lại có giọt nước thứ hai, thứ ba rơi xuống.
“Cha cháu thì đang nỗ lực, còn cháu lại muốn bỏ cuộc.”
“Chú giận sao? Chú khóc… là vì… giận cháu?”
“Ừ!”
Giang Quân không còn phản bác, cũng không còn muốn mắng An Nguyệt nữa, bởi lẽ cả những lời động viên trong lúc này cũng đều hoàn toàn vô nghĩa.
Sau đó hắn cẩn thận làm ấm hai tay, rồi kéo chăn lên cao.
“An Nguyệt… cháu hãy cho cha cháu thêm chút thời gian nữa, nếu như đến lúc đó mọi chuyện không như ý… chúng ta sẽ cùng nhau về nhà.”
…----------------…
Biệt thự của An Mạc Ngôn.
Lúc Hiểu Tinh về đến đây cũng đã 5 giờ chiều, theo lời dặn trước đó của Tần Tử Hoa thì người giúp việc đành nói dối cô rằng An Nguyệt đã tới chỗ của Tử Dịch chơi, chưa biết khi nào mới về.
Bọn họ cũng đã chuẩn bị sẵn cho cô một bữa ăn với đầy đủ món ăn dinh dưỡng, vốn cô định đợi An Mạc Ngôn về ăn cùng nhưng vì đến giờ cô phải uống thuốc nên thôi.
Sau khi ăn xong, do trong lúc chờ đợi quá buồn chán nên cô đã lên trên phòng của An Nguyệt, nhìn ngắm đồ vật cho phần nào nguôi đi cơn nhớ.
Căn phòng dường như không thay đổi so với lần trước cô đến, chỉ khác ở một điểm là nó ngăn nắp, gọn gàng một cách kỳ lạ, mọi thứ từ ga giường, bàn học, tủ sách, giá vẽ… đều được sắp xếp một cách chỉn chu, ngay ngắn, giống như thể đã lâu không có người sử dụng vậy.
Cô đưa mắt nhìn ngắm thật kỹ, không bỏ sót bất kỳ đồ vật nào, sau đó sực nhớ ra cuốn album mà An Nguyệt đã cho cô xem, cô liền lục tìm trên kệ sách, nhưng mà có tìm thế nào cũng không thấy.
Không may cặp sách của An Nguyệt đang để ở gần đó rơi xuống, cô cúi người nhặt lên, lại nhìn thấy sách vở bên trong của cô bé, trong lòng bất ngờ dâng lên một cảm xúc khó tả.
Chỉ cần tưởng tượng đến mỗi ngày sau này cô sẽ chuẩn bị sách vở giúp con, được dạy con học, được nghe con kể chuyện đến lớp…là cô đã kích động đến mức không thể kìm lòng rồi.
Cô cẩn thận giở một cuốn vở ra xem, nhưng kỳ lạ thay số ngày tháng ghi buổi học cuối cùng này lại dừng ở tận hai tháng trước.
Kiểm tra thêm mấy quyển vở khác cũng vậy, nghĩa là suốt hai tháng nay An Nguyệt không đi học?
Không thể nào!
Cô đưa ra nhận định rồi lại phủ định.
Chắc chắn là vở cũ bỏ đi mà thôi!
Nhưng tại sao lại để ở trong cặp, lại còn chưa viết đến một nửa?
Hơn hết lịch học treo ở trên tường còn ghi rõ, chiều nay sẽ có tiết học nghệ thuật, vậy tại sao An Nguyệt lại không đi?
Cô vội cất mọi thứ về chỗ cũ, sau đó định đem hoài nghi trong lòng hỏi chuyện người giúp việc. Nhưng đúng lúc cô xuống đến phòng khách thì An Mạc Ngôn cũng bất ngờ về tới.
“Ngôn!”
Trong phút chốc cô quên hết mọi chuyện mà vui sướng nhào vào lòng hắn.
Hắn đã trải qua những điều kinh khủng, nhưng mà điều này quả thực nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn, phải nói dũng khí lớn đến cỡ nào để khiến một đứa trẻ bảy tuổi có thể tự chuẩn bị hậu sự cho mình như vậy? “Cháu đang nói gì vậy? Cái gì mà làm ảnh thờ? Chú không thích cháu đùa như thế này đâu, không hề vui một chút nào.” Hắn gầm nhẹ, cảm giác thất bại khiến đầu ngón tay hắn trở nên tê liệt.
“Cháu không muốn…cha cháu… làm điều đó…” Giọng cô bé run rẩy, mang theo đau đớn lan tràn.
“Không ai cả! Bởi vì điều đó sẽ không thể xảy ra! Cho nên cháu hãy bỏ cái suy nghĩ ngốc nghếch đó đi!” Hắn cúi người nhặt lấy tấm ảnh, sau đó đặt về vị trí cũ ở trên cuốn album.
“Cháu thích…hoa hồng màu trắng….”
“Cháu thích…bánh mousse…của chú Tử Dịch làm…”
“Cháu thích…nghe ca khúc Phụ Thân của Khoái Tử Huynh Đệ…”
Mỗi lần cha rời đi đều mang theo một vẻ ngoài bình thản.
Mỉm cười nói về đi con, quay đầu lệ đẫm nơi đáy mắt.
Con mong ước biết bao được như trước đây có thể nắm đôi tay ấm áp của cha.
Nhưng giờ cha không ở bên con đành nhờ gió chuyển đến cha lời thăm hỏi.
Thời gian ơi xin hãy chậm lại một chút…
Con nguyện dùng tất cả những gì mình có để cha sống thật lâu…
Người cha cả cuộc đời phải sống mạnh mẽ, con có thể làm gì được cho cha đây?
Sự quan tâm nhỏ bé này xin cha hãy nhận lấy.
Con cảm ơn tất cả những gì cha đã làm.
Hai cánh tay chống đỡ gia đình của chúng ta.
Cha luôn cố gắng hết sức mang đến cho con những điều tốt nhất.
Con có phải niềm tự hào của cha không? Cha vẫn luôn lo lắng cho con sao?
Đứa con mà cha bận lòng nay đã lớn khôn rồi…
“Cháu cảm thấy…không ổn…”
Nói xong lời này hai tay An Nguyệt nắm lấy thành xe lăn, cắn chặt môi dưới đến mức trắng bệch.
“Cháu…” Hắn giật mình.
Lập tức lấy thuốc giảm đau trong ngăn kéo tiêm cho cô bé, động tác vững vàng, bình tĩnh.
Sau đó mới bế cô bé lên giường, nhẹ nhàng xoa bóp hai chân để làm dịu cơn đau.
Hắn cũng thường xuyên thảo luận với bác sĩ về tình hình bệnh của An Nguyệt, theo như phản ứng ghi nhận của căn bệnh này thì tần suất cơn đau nhức ở xương sẽ nhiều hơn.
Nhưng mà lại thấy cô bé ngoan ngoãn điều trị, uống thuốc đúng giờ, lúc nào cũng lạc quan vui vẻ, nên cho rằng cơ thể chỉ xuất hiện dấu hiệu mệt mỏi, buồn nôn.
Không nghĩ cô bé lại kiên cường đến vậy, khi bị đau đớn dày vò cũng một mình cam chịu, không muốn bất kỳ ai lo lắng, cứ vậy mà qua mặt tất cả mọi người.
“Cháu nên để cha cháu biết mới đúng!” Rất lâu hắn mới lên tiếng, từng câu chữ đều thể hiện rõ sự khiển trách.
Cô bé mím chặt môi không muốn trả lời.
Hắn im lặng cũng không nói gì nữa, chỉ chăm chú xoa bóp cho cô.
“Chú Giang Quân… cháu muốn về nhà…”
“Tại sao lại về? Không phải đang điều trị rất tốt sao?”
“Cháu nhớ nhà…”
“Đợi khỏi bệnh thì cháu có thể trở về mà.”
“Cháu sợ…lỡ như buổi sáng nào đó… cháu không dậy được nữa…sợ cháu sẽ chết ở đây…”
An Nguyệt cảm nhận rõ thời gian của bản thân không còn nhiều nữa, bởi nếu điều trị tốt thì cơ thể đã không đau đớn, suy kiệt đến mức này.
Cho nên những ngày tháng còn lại rất đáng quý, cô bé không muốn lãng phí thời giờ vào việc nằm viện và chữa trị vô ích thêm nữa, cô muốn tranh thủ từng phút, từng giây ở bên cạnh cha mình.
Cô bé muốn về nhà, nơi cô đã có những ngày tháng hạnh phúc nhất trong cuộc đời, có hồi ức đẹp đẽ ngọt ngào, và những người cô lưu luyến nhất…
Nhưng mà cô lại không dám nói điều này với cha mình.
Có giọt nước ấm nóng rơi xuống chân An Nguyệt.
“Chú… đừng khóc!” Cô bé xót thương nhìn hắn.
“Không sao!” Hắn cứng rắn trả lời, lại có giọt nước thứ hai, thứ ba rơi xuống.
“Cha cháu thì đang nỗ lực, còn cháu lại muốn bỏ cuộc.”
“Chú giận sao? Chú khóc… là vì… giận cháu?”
“Ừ!”
Giang Quân không còn phản bác, cũng không còn muốn mắng An Nguyệt nữa, bởi lẽ cả những lời động viên trong lúc này cũng đều hoàn toàn vô nghĩa.
Sau đó hắn cẩn thận làm ấm hai tay, rồi kéo chăn lên cao.
“An Nguyệt… cháu hãy cho cha cháu thêm chút thời gian nữa, nếu như đến lúc đó mọi chuyện không như ý… chúng ta sẽ cùng nhau về nhà.”
…----------------…
Biệt thự của An Mạc Ngôn.
Lúc Hiểu Tinh về đến đây cũng đã 5 giờ chiều, theo lời dặn trước đó của Tần Tử Hoa thì người giúp việc đành nói dối cô rằng An Nguyệt đã tới chỗ của Tử Dịch chơi, chưa biết khi nào mới về.
Bọn họ cũng đã chuẩn bị sẵn cho cô một bữa ăn với đầy đủ món ăn dinh dưỡng, vốn cô định đợi An Mạc Ngôn về ăn cùng nhưng vì đến giờ cô phải uống thuốc nên thôi.
Sau khi ăn xong, do trong lúc chờ đợi quá buồn chán nên cô đã lên trên phòng của An Nguyệt, nhìn ngắm đồ vật cho phần nào nguôi đi cơn nhớ.
Căn phòng dường như không thay đổi so với lần trước cô đến, chỉ khác ở một điểm là nó ngăn nắp, gọn gàng một cách kỳ lạ, mọi thứ từ ga giường, bàn học, tủ sách, giá vẽ… đều được sắp xếp một cách chỉn chu, ngay ngắn, giống như thể đã lâu không có người sử dụng vậy.
Cô đưa mắt nhìn ngắm thật kỹ, không bỏ sót bất kỳ đồ vật nào, sau đó sực nhớ ra cuốn album mà An Nguyệt đã cho cô xem, cô liền lục tìm trên kệ sách, nhưng mà có tìm thế nào cũng không thấy.
Không may cặp sách của An Nguyệt đang để ở gần đó rơi xuống, cô cúi người nhặt lên, lại nhìn thấy sách vở bên trong của cô bé, trong lòng bất ngờ dâng lên một cảm xúc khó tả.
Chỉ cần tưởng tượng đến mỗi ngày sau này cô sẽ chuẩn bị sách vở giúp con, được dạy con học, được nghe con kể chuyện đến lớp…là cô đã kích động đến mức không thể kìm lòng rồi.
Cô cẩn thận giở một cuốn vở ra xem, nhưng kỳ lạ thay số ngày tháng ghi buổi học cuối cùng này lại dừng ở tận hai tháng trước.
Kiểm tra thêm mấy quyển vở khác cũng vậy, nghĩa là suốt hai tháng nay An Nguyệt không đi học?
Không thể nào!
Cô đưa ra nhận định rồi lại phủ định.
Chắc chắn là vở cũ bỏ đi mà thôi!
Nhưng tại sao lại để ở trong cặp, lại còn chưa viết đến một nửa?
Hơn hết lịch học treo ở trên tường còn ghi rõ, chiều nay sẽ có tiết học nghệ thuật, vậy tại sao An Nguyệt lại không đi?
Cô vội cất mọi thứ về chỗ cũ, sau đó định đem hoài nghi trong lòng hỏi chuyện người giúp việc. Nhưng đúng lúc cô xuống đến phòng khách thì An Mạc Ngôn cũng bất ngờ về tới.
“Ngôn!”
Trong phút chốc cô quên hết mọi chuyện mà vui sướng nhào vào lòng hắn.
Danh sách chương