Thang Sách Ngôn là một người dịu dàng.
Ấn tượng ban đầu hắn để lại cho người ta là hơi lạnh lùng, ở giữa luôn có một khoảng cách, cho dù cả hai người đều đã công khai biểu đạt “Em/anh có hứng thú với anh/em”, cũng không thấy được sự nhiệt tình trên người hắn.
Hắn vừa lý trí vừa mạnh mẽ, rất quả quyết lại còn trầm ổn, Đào Hiểu Đông một lòng thương cũng là điều đương nhiên.
Thang Sách Ngôn giống như một người mãi mãi ở đó nhìn bạn, chờ bạn, dù rằng quá trình động lòng rất hưng phấn mãnh liệt, nhưng thi thoảng cũng khiến người ta cảm thấy lạnh lòng.
Sự ấm áp của hắn phải khi bên nhau rồi mới từ từ thể hiện ra, ở thêm một ngày là có thể cảm nhận thêm một chút, bất kể lúc nào quay đầu hắn vẫn luôn ở đấy, nâng đỡ bạn dậy. Hắn khiến bạn cảm thấy ấm lòng đồng thời còn thấy an tâm, muốn ở bên hắn, cảm thấy cuộc sống trở nên đặc biệt.
Lúc hắn cạo râu cho Đào Hiểu Đông, Đào Hiểu Đông vẫn luôn dõi mắt nhìn hắn, đôi mắt không chớp được mấy lần.
“Nhìn anh như vậy làm gì?” Thang Sách Ngôn mỉm cười với anh, cạo râu sạch sẽ rồi, hắn bỏ dao cạo xuống.
Hai người cao xêm xêm nhau, dáng người cũng tương đồng, Đào Hiểu Đông nhìn ngang Thang Sách Ngôn, khẽ hỏi hắn: “Sao anh lại dịu dàng như vậy?”
“Cạo râu cho em là dịu dàng à?” Thang Sách Ngôn vẫn mỉm cười hỏi anh, hắn xoay người, rửa lưỡi cạo dưới bồn rửa.
“Có vẻ không còn thời gian ăn nữa rồi, anh có kịp đi làm không?” Đào Hiểu Đông hỏi.
“Thế thì không ăn nữa.” Thang Sách Ngôn thờ ơ nói, “Lát nữa ăn trên xe.”
Đào Hiểu Đông làm như đùa giỡn mà hỏi một câu: “Nếu sau này em không lo cho mình được thì sao?”
Thang Sách Ngôn cũng hết sức điềm nhiên đáp lời: “Vậy thì dậy trước nửa tiếng, lo cho em xong thì lo cho anh.”
Đào Hiểu Đông nhìn hắn: “Anh không dậy nổi đâu.”
“Anh không dậy được là để em dỗ dành, sớm hơn nửa tiếng cũng như vậy.” Thang Sách Ngôn nghiêng đầu nhìn anh, “Có cho anh ngủ thêm hai tiếng cũng không dậy nổi.”
Hắn luôn mặc sơ mi đi làm, vừa nghiêm trang vừa anh tuấn, lúc này đang từ tốn rửa sạch dao cạo râu, rõ ràng là bàn tay thao tác thiết bị thực hiện phẫu thuật, vậy mà bây giờ thực hiện các thao tác vụn vặt đời thường nhìn cũng hưởng thụ như vậy.
Ánh mắt Đào Hiểu Đông nhìn hắn đầy si mê, anh lại nhìn một lúc, nghiêng người từ phía sau hắn đi ra ngoài.
Anh vừa ra ngoài Thang Sách Ngôn liền ngừng động tác trong tay lại, chống tay vào bồn rửa, cúi đầu dừng lại mấy giây.
Thang Sách Ngôn xuống xe ở bãi đậu xe bệnh viện, đúng lúc này gặp bác sĩ thực tập trong xe. Hai xe đỗ kế bên nhau. Đối phương cũng trông thấy Đào Hiểu Đông, gật đầu chào, Đào Hiểu Đông mỉm cười xua tay.
“Nếu em bận thì gửi tin nhắn trước cho anh, tan làm anh qua chỗ em, không cần đi đón anh.” Thang Sách Ngôn quay đầu nói với Đào Hiểu Đông.
Bàn tay Đào Hiểu Đông chống vào tay lái, gật đầu bảo rằng: “Được rồi.”
Thang Sách Ngôn cùng bác sĩ thực tập đi vào bệnh viện, hôm nay hắn không khám bệnh mà sắp xếp phẫu thuật.
Đến văn phòng, trước khi thay đồ chuẩn bị đi kiểm tra phòng, hắn gọi cho người quen bên trung tâm kiểm tra sức khỏe của bệnh viện. Cuối năm vừa làm kiểm tra sức khỏe, lúc ấy vốn là chưa tới thời gian khám sức khỏe định kỳ hằng năm của Đào Hiểu Đông, Thang Sách Ngôn kéo anh vào theo, để từ sau nửa năm làm kiểm tra một lần.
Trên báo cáo kiểm tra sức khỏe điện tử của hai người không có chỉ số nào khác thường, đều là trạng thái khỏe mạnh, lúc ấy Thang Sách Ngôn chỉ xem lướt qua rồi thôi.
Hắn gọi điện thoại cho trung tâm kiểm tra sức khỏe xin báo cáo giấy chi tiết.
Đáng lý hôm nay Thang Sách Ngôn có thể tan ca đúng giờ, nhưng trước khi tan làm lại có một ca bệnh gấp.
Trong phòng phẫu thuật, ca phẫu thuật cuối ngày của Thang Sách Ngôn đã đến hồi kết, có một bác sĩ bên khoa cấp cứu và một bác sĩ phẫu thuật đi vào. Trông thấy Thang Sách Ngôn đang khâu vết cắt kết mạc, đứng bên cạnh quan sát.
Động tác tay Thang Sách Ngôn vừa ổn trọng lại vừa tỉ mỉ, sau khi xong việc hắn quay đầu hỏi hai người này: “Có việc gì vậy?”
Bác sĩ cấp cứu nhỏ giọng báo cáo với hắn tình hình một bệnh nhân chưa quyết định được.
Bệnh nhân là một người đàn ông trung niên năm mươi ba tuổi, trước kia mắt phải bị ngoại thương dẫn tới thị lực chỉ còn khả năng cảm quang, bây giờ mắt trái phát tác tăng nhãn áp góc đóng cấp tính, mấy năm qua từng phát tác mấy lần, nhưng đều tiến hành dùng thuốc giảm áp, chưa thực hiện cắt mống mắt chu biên bằng laser. Lần này phát tác phản ứng nặng, dùng thuốc không thể làm giảm nhãn áp, hiện tại thái độ của bệnh nhân tương đối tiêu cực, e ngại phẫu thuật, lo lắng một khi phẫu thuật không thành công cần nằm lại quan sát phản ứng hậu phẫu và biến chứng bệnh, điều kiện gia đình không dư dả, cuối cùng tuyệt vọng lựa chọn phương pháp trị liệu cũ là quang đông thể mi, hy vọng có thể bảo vệ được mắt, chứ không lựa chọn phương pháp cắt mống mắt tương đối nguy hiểm nhưng có thể cải thiện tình hình con mắt hơn.
Đối với tình huống của ông ấy mà nói, quang đông thể mi chỉ có thể làm giảm nhãn áp tạm thời, không thể giải quyết được tình trạng lưu thông thủy dịch bị cản trở, cũng không thể khôi phục lại như trước, cuối cùng con mắt này vẫn bị mù.
Lúc Thang Sách Ngôn sang phòng phẫu thuật bên cạnh, hai bác sĩ không ngừng kể sơ qua về tình hình, các chỉ số, thuốc men, và tình trạng phản ứng của bệnh nhân. Bệnh nhân đã lên bàn giải phẫu, bởi vì hai bác sĩ đây còn băn khoăn, đúng lúc Thang Sách Ngôn ở phòng phẫu thuật nên muốn xác nhận với hắn một chút, bệnh nhân hơi căng thẳng nhìn họ.
Thang Sách Ngôn đeo khẩu trang, hắn cúi mắt, dịu giọng nói: “Thả lỏng ra, đừng căng thẳng, cháu xem mắt chú một chút.”
Dùng kính hiển vi phẫu thuật xem tình hình con mắt bệnh nhân, hắn nói với hai bác sĩ bên cạnh: “Để tôi.”
Sau khi tiêm gây tê hậu nhãn cầu, đợi một lúc, nhãn áp giảm một chút, giác mạc cũng trong hơn vừa rồi.
Hoàn toàn không còn tình trạng như trước đó, vừa đưa dao vào là có thể đụng vào tròng đen, chút ít thủy dịch chảy ra bổ sung tiền phòng, sau khi tiêm dẫn lưu giảm nhãn áp tiếp tục bổ sung vào tiền phòng. Phòng phẫu thuật không có âm thanh nào, tất cả đều yên tĩnh nhìn thao tác của Thang Sách Ngôn, hắn đang làm cắt mống mắt chu biên.
Vết cắt hơn ba li mép giác mạc, mở kênh dẫn lưu thủy dịch, sau khi khôi phục mống mắt, khâu lại vết cắt, bơm hơi tiền phòng.
Độ khó của ca phẫu thuật rất cao, tiền phòng quá hẹp, nhưng kỹ năng tay của Thang Sách Ngôn quá ổn, thực hiện ca phẫu thuật vừa tỉ mỉ vừa trôi chảy, tất thảy đều ổn định, hoàn thành rất trọn vẹn.
Lựa chọn thao tác và dự định phẫu thuật đều dựa vào kinh nghiệm lâm sàng, đồng thời cũng phải biết lượng khả năng.
Các bác sĩ trong phòng phẫu thuật quan sát toàn bộ quá trình, lúc ca phẫu thuật kết thúc đều nhẹ nhàng thở phào.
Ca phẫu thuật này thành công đương nhiên tốt, nhưng nếu thất bại đều là trách nhiệm của Thang Sách Ngôn. Bệnh nhân sẽ không cân nhắc tới việc bác sĩ muốn giữ lại thị lực cho mình, một khi giải phẫu thất bại có thể sẽ túm lấy điều này không buông, sự việc có thể lớn có thể nhỏ, gặp phải bệnh nhân không hiểu chuyện sẽ ầm ĩ to.
Xem Thang Sách Ngôn phẫu thuật là một loại hưởng thụ, rời khỏi phòng phẫu thuật, bác sĩ cấp cứu kia cảm thán rằng: “Bệnh nhân gặp được chủ nhiệm Thang cũng coi như vớ bở rồi, may mắn quá chừng.”
Tự mình chịu mạo hiểm mà thực hiện ca phẫu thuật này, nếu tốn công mà không có kết quả tốt rất có thể còn phải gánh trách nhiệm, thực sự quá ít bác sĩ có thể đánh bạc mà không cân nhắc đến chuyện này.
Thang Sách Ngôn mỉm cười, không nói gì.
Một con mắt đã mất đi thị lực, dù sao cũng phải giữ lại một con mắt cho ông ấy. Loại phẫu thuật này Thang Sách Ngôn vẫn tương đối nắm chắc, bệnh nhân vì sợ hãi mà lựa chọn từ bỏ thị lực giữ lại con mắt, nhưng bác sĩ có khả năng dự đoán cũng không thể vì sợ hãi mà từ bỏ được.
Bác sĩ khoa mắt vẫn là muốn giữ lại ánh sáng cho bệnh nhân lâu hơn một chút.
Bởi vì ca phẫu thuật nhất thời vốn không do hắn phụ trách mà Thang Sách Ngôn tan làm muộn nửa tiếng.
Lúc quay trở lại phòng phẫu thuật cũ cầm điện thoại lên, hắn trông thấy tin nhắn Đào Hiểu Đông gửi từ năm mươi phút trước: Anh Ngôn à, em ở dưới tầng.
Thang Sách Ngôn trả lời: Anh xuống ngay đây, đợi một chút.
Đào Hiểu Đông: Không vội.
Thang Sách Ngôn thay đồ xuống tầng, trông thấy xe của Đào Hiểu Đông.
Hắn đi tới, lên xe, còn chưa kịp mở miệng nói gì, đã khựng lại tại chỗ.
Hắn nhìn Đào Hiểu Đông, ngạc nhiên đến mức gần nửa phút không tìm được lời nào.
“Ngầu không anh?” Đào Hiểu Đông cười trước tiên, anh cởi mũ xuống, vuốt đầu mình.
Một lúc lâu sau Thang Sách Ngôn đưa tay lên, cũng sờ nhẹ lên đầu Đào Hiểu Đông một chút.
“Tóc em đâu?” Hắn hỏi.
Đào Hiểu Đông đội mũ lên, chỉ vào tai mình: “Buổi sáng cạo chỗ này, nhìn khó chịu quá nên em cạo hết.”
Thang Sách Ngôn vẫn nhìn anh đau đáu, Đào Hiểu Đông bảo rằng: “Em cũng gội đủ rồi, còn vất vả, cũng nên bỏ nó đi.”
“Anh có thể gội giúp em.”
Đào Hiểu Đông lắc đầu: “Tốn thời gian.”
Thang Sách Ngôn không nói gì khác, chỉ bảo “Ừ.”
Nhưng chuyện này vẫn khiến Thang Sách Ngôn tức giận.
Thang Sách Ngôn hiếm khi tức giận, đối với Đào Hiểu Đông lại càng như vậy, kể từ khi bên nhau, số lần hai người giận dỗi có hạn, Thang Sách Ngôn giận cũng không bộc phát, hắn không cãi cọ gay gắt, giận cũng chỉ làm mặt lạnh.
Đào Hiểu Đông hết mực bảo vệ hắn, người khác chọc giận Thang Sách Ngôn, có khi hắn chưa tức mà Đào Hiểu Đông đã tức rồi. Cho nên lúc này Thang Sách Ngôn làm mặt lạnh, Đào Hiểu Đông cũng khó chịu.
Anh khẽ gọi “Anh Ngôn à.”
Thang Sách Ngôn vẫn chỉ đáp “Ừ”.
Gọi một tiếng “anh Ngôn” rồi anh còn nói được gì nữa, cái gì cũng không nói nên lời. Anh muốn nói nhiều lắm, nhưng thế nào cũng không đúng, làm gì cũng không được.
Đào Hiểu Đông thẳng thừng như vậy bao nhiêu năm, khoảng thời gian này lần đầu tiên anh tự làm khó mình, yết hầu như nghẹn ứ, nói không được mà thở cũng không được.
Khóe miệng anh bị rách, hồi sáng còn chưa có, bấy giờ đã sưng lên.
Tan tầm giờ cao điểm, dù đường xá đông đúc nhưng tuyến đường họ đi không bị kẹt xe, vậy mà có lẽ hôm nay phía trước có tai nạn, đường tắc kín, xe vừa đi vừa dừng, phía trước phía sau đều sốt ruột bấm còi, vô cớ khiến bầu không khí căng thẳng hơn.
“Anh thực sự không thích tình trạng cứ đoán không ra như vậy.” Thang Sách Ngôn mở lời, nói một câu.
Đào Hiểu Đông hé cửa sổ một chút, để buồng lái có một chút không khí đi vào.
“Anh không nghĩ ra nổi em như thế nào.” Thang Sách Ngôn nói, “Em không muốn nói anh có thể chờ em, bản thân anh cũng có lúc tâm trạng không tốt, anh có thể đợi em tiêu hóa cảm xúc rồi nói cho anh biết em bị làm sao.”
“Nhưng em đừng khiến anh phải hoảng như vậy, anh thực sự không thích.” Thang Sách Ngôn chau mày lại, cũng hé cửa sổ chỗ mình xuống.
Bên ngoài lại bắt đầu bấm còi inh ỏi, Thang Sách Ngôn càng nhíu chặt hàng mày, Đào Hiểu Đông đóng cửa sổ hai bên lại.
Anh khẽ nói, “Xin lỗi.”
Giữa người yêu với nhau không cần nhất là “xin lỗi”, chỉ riêng hai chữ này thôi đã mang theo sự khách khí với người ngoài.
Thang Sách Ngôn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Nếu em chỉ có thể nói câu này vậy thì đừng nói nữa.”
Đào Hiểu Đông há miệng, cuối cùng vẫn ngậm vào, chau mày hít một hơi thật sâu.
Xe lại đi về phía trước một đoạn, lúc dừng lại Đào Hiểu Đông nhìn Thang Sách Ngôn, anh hắng giọng bảo rằng: “Anh Ngôn à anh đừng quản em.”
“Có ý gì?” Thang Sách Ngôn hỏi anh.
Đào Hiểu Đông khẽ nói: “Ý trên mặt chữ.”
Thang Sách Ngôn đã thu vẻ mất kiên nhẫn nóng nảy trên gương mặt vừa rồi, bấy giờ ngược lại rất bình tĩnh. Hắn nhìn Đào Hiểu Đông, giọng trầm xuống: “Không cần anh quản?”
Đào Hiểu Đông nhìn hắn đau đáu, nói không nên lời.
“Ngay từ ngày đầu tiên bên nhau anh đã nói rõ với em anh là kiểu người gì, bây giờ em bảo không cần anh quản anh nghe không rõ.”
Đào Hiểu Đông xuất thần mà đực người một lúc, cuống họng khàn khàn, chỉ nói một câu: “Dựa vào đâu mà để anh quản em.”
Chân mày Thang Sách Ngôn chau lại rồi giãn ra, hắn nhìn vết rách bên khóe miệng Đào Hiểu Đông, trầm mặc mấy giây rồi khẽ gật đầu, mở cửa xuống xe.
Ấn tượng ban đầu hắn để lại cho người ta là hơi lạnh lùng, ở giữa luôn có một khoảng cách, cho dù cả hai người đều đã công khai biểu đạt “Em/anh có hứng thú với anh/em”, cũng không thấy được sự nhiệt tình trên người hắn.
Hắn vừa lý trí vừa mạnh mẽ, rất quả quyết lại còn trầm ổn, Đào Hiểu Đông một lòng thương cũng là điều đương nhiên.
Thang Sách Ngôn giống như một người mãi mãi ở đó nhìn bạn, chờ bạn, dù rằng quá trình động lòng rất hưng phấn mãnh liệt, nhưng thi thoảng cũng khiến người ta cảm thấy lạnh lòng.
Sự ấm áp của hắn phải khi bên nhau rồi mới từ từ thể hiện ra, ở thêm một ngày là có thể cảm nhận thêm một chút, bất kể lúc nào quay đầu hắn vẫn luôn ở đấy, nâng đỡ bạn dậy. Hắn khiến bạn cảm thấy ấm lòng đồng thời còn thấy an tâm, muốn ở bên hắn, cảm thấy cuộc sống trở nên đặc biệt.
Lúc hắn cạo râu cho Đào Hiểu Đông, Đào Hiểu Đông vẫn luôn dõi mắt nhìn hắn, đôi mắt không chớp được mấy lần.
“Nhìn anh như vậy làm gì?” Thang Sách Ngôn mỉm cười với anh, cạo râu sạch sẽ rồi, hắn bỏ dao cạo xuống.
Hai người cao xêm xêm nhau, dáng người cũng tương đồng, Đào Hiểu Đông nhìn ngang Thang Sách Ngôn, khẽ hỏi hắn: “Sao anh lại dịu dàng như vậy?”
“Cạo râu cho em là dịu dàng à?” Thang Sách Ngôn vẫn mỉm cười hỏi anh, hắn xoay người, rửa lưỡi cạo dưới bồn rửa.
“Có vẻ không còn thời gian ăn nữa rồi, anh có kịp đi làm không?” Đào Hiểu Đông hỏi.
“Thế thì không ăn nữa.” Thang Sách Ngôn thờ ơ nói, “Lát nữa ăn trên xe.”
Đào Hiểu Đông làm như đùa giỡn mà hỏi một câu: “Nếu sau này em không lo cho mình được thì sao?”
Thang Sách Ngôn cũng hết sức điềm nhiên đáp lời: “Vậy thì dậy trước nửa tiếng, lo cho em xong thì lo cho anh.”
Đào Hiểu Đông nhìn hắn: “Anh không dậy nổi đâu.”
“Anh không dậy được là để em dỗ dành, sớm hơn nửa tiếng cũng như vậy.” Thang Sách Ngôn nghiêng đầu nhìn anh, “Có cho anh ngủ thêm hai tiếng cũng không dậy nổi.”
Hắn luôn mặc sơ mi đi làm, vừa nghiêm trang vừa anh tuấn, lúc này đang từ tốn rửa sạch dao cạo râu, rõ ràng là bàn tay thao tác thiết bị thực hiện phẫu thuật, vậy mà bây giờ thực hiện các thao tác vụn vặt đời thường nhìn cũng hưởng thụ như vậy.
Ánh mắt Đào Hiểu Đông nhìn hắn đầy si mê, anh lại nhìn một lúc, nghiêng người từ phía sau hắn đi ra ngoài.
Anh vừa ra ngoài Thang Sách Ngôn liền ngừng động tác trong tay lại, chống tay vào bồn rửa, cúi đầu dừng lại mấy giây.
Thang Sách Ngôn xuống xe ở bãi đậu xe bệnh viện, đúng lúc này gặp bác sĩ thực tập trong xe. Hai xe đỗ kế bên nhau. Đối phương cũng trông thấy Đào Hiểu Đông, gật đầu chào, Đào Hiểu Đông mỉm cười xua tay.
“Nếu em bận thì gửi tin nhắn trước cho anh, tan làm anh qua chỗ em, không cần đi đón anh.” Thang Sách Ngôn quay đầu nói với Đào Hiểu Đông.
Bàn tay Đào Hiểu Đông chống vào tay lái, gật đầu bảo rằng: “Được rồi.”
Thang Sách Ngôn cùng bác sĩ thực tập đi vào bệnh viện, hôm nay hắn không khám bệnh mà sắp xếp phẫu thuật.
Đến văn phòng, trước khi thay đồ chuẩn bị đi kiểm tra phòng, hắn gọi cho người quen bên trung tâm kiểm tra sức khỏe của bệnh viện. Cuối năm vừa làm kiểm tra sức khỏe, lúc ấy vốn là chưa tới thời gian khám sức khỏe định kỳ hằng năm của Đào Hiểu Đông, Thang Sách Ngôn kéo anh vào theo, để từ sau nửa năm làm kiểm tra một lần.
Trên báo cáo kiểm tra sức khỏe điện tử của hai người không có chỉ số nào khác thường, đều là trạng thái khỏe mạnh, lúc ấy Thang Sách Ngôn chỉ xem lướt qua rồi thôi.
Hắn gọi điện thoại cho trung tâm kiểm tra sức khỏe xin báo cáo giấy chi tiết.
Đáng lý hôm nay Thang Sách Ngôn có thể tan ca đúng giờ, nhưng trước khi tan làm lại có một ca bệnh gấp.
Trong phòng phẫu thuật, ca phẫu thuật cuối ngày của Thang Sách Ngôn đã đến hồi kết, có một bác sĩ bên khoa cấp cứu và một bác sĩ phẫu thuật đi vào. Trông thấy Thang Sách Ngôn đang khâu vết cắt kết mạc, đứng bên cạnh quan sát.
Động tác tay Thang Sách Ngôn vừa ổn trọng lại vừa tỉ mỉ, sau khi xong việc hắn quay đầu hỏi hai người này: “Có việc gì vậy?”
Bác sĩ cấp cứu nhỏ giọng báo cáo với hắn tình hình một bệnh nhân chưa quyết định được.
Bệnh nhân là một người đàn ông trung niên năm mươi ba tuổi, trước kia mắt phải bị ngoại thương dẫn tới thị lực chỉ còn khả năng cảm quang, bây giờ mắt trái phát tác tăng nhãn áp góc đóng cấp tính, mấy năm qua từng phát tác mấy lần, nhưng đều tiến hành dùng thuốc giảm áp, chưa thực hiện cắt mống mắt chu biên bằng laser. Lần này phát tác phản ứng nặng, dùng thuốc không thể làm giảm nhãn áp, hiện tại thái độ của bệnh nhân tương đối tiêu cực, e ngại phẫu thuật, lo lắng một khi phẫu thuật không thành công cần nằm lại quan sát phản ứng hậu phẫu và biến chứng bệnh, điều kiện gia đình không dư dả, cuối cùng tuyệt vọng lựa chọn phương pháp trị liệu cũ là quang đông thể mi, hy vọng có thể bảo vệ được mắt, chứ không lựa chọn phương pháp cắt mống mắt tương đối nguy hiểm nhưng có thể cải thiện tình hình con mắt hơn.
Đối với tình huống của ông ấy mà nói, quang đông thể mi chỉ có thể làm giảm nhãn áp tạm thời, không thể giải quyết được tình trạng lưu thông thủy dịch bị cản trở, cũng không thể khôi phục lại như trước, cuối cùng con mắt này vẫn bị mù.
Lúc Thang Sách Ngôn sang phòng phẫu thuật bên cạnh, hai bác sĩ không ngừng kể sơ qua về tình hình, các chỉ số, thuốc men, và tình trạng phản ứng của bệnh nhân. Bệnh nhân đã lên bàn giải phẫu, bởi vì hai bác sĩ đây còn băn khoăn, đúng lúc Thang Sách Ngôn ở phòng phẫu thuật nên muốn xác nhận với hắn một chút, bệnh nhân hơi căng thẳng nhìn họ.
Thang Sách Ngôn đeo khẩu trang, hắn cúi mắt, dịu giọng nói: “Thả lỏng ra, đừng căng thẳng, cháu xem mắt chú một chút.”
Dùng kính hiển vi phẫu thuật xem tình hình con mắt bệnh nhân, hắn nói với hai bác sĩ bên cạnh: “Để tôi.”
Sau khi tiêm gây tê hậu nhãn cầu, đợi một lúc, nhãn áp giảm một chút, giác mạc cũng trong hơn vừa rồi.
Hoàn toàn không còn tình trạng như trước đó, vừa đưa dao vào là có thể đụng vào tròng đen, chút ít thủy dịch chảy ra bổ sung tiền phòng, sau khi tiêm dẫn lưu giảm nhãn áp tiếp tục bổ sung vào tiền phòng. Phòng phẫu thuật không có âm thanh nào, tất cả đều yên tĩnh nhìn thao tác của Thang Sách Ngôn, hắn đang làm cắt mống mắt chu biên.
Vết cắt hơn ba li mép giác mạc, mở kênh dẫn lưu thủy dịch, sau khi khôi phục mống mắt, khâu lại vết cắt, bơm hơi tiền phòng.
Độ khó của ca phẫu thuật rất cao, tiền phòng quá hẹp, nhưng kỹ năng tay của Thang Sách Ngôn quá ổn, thực hiện ca phẫu thuật vừa tỉ mỉ vừa trôi chảy, tất thảy đều ổn định, hoàn thành rất trọn vẹn.
Lựa chọn thao tác và dự định phẫu thuật đều dựa vào kinh nghiệm lâm sàng, đồng thời cũng phải biết lượng khả năng.
Các bác sĩ trong phòng phẫu thuật quan sát toàn bộ quá trình, lúc ca phẫu thuật kết thúc đều nhẹ nhàng thở phào.
Ca phẫu thuật này thành công đương nhiên tốt, nhưng nếu thất bại đều là trách nhiệm của Thang Sách Ngôn. Bệnh nhân sẽ không cân nhắc tới việc bác sĩ muốn giữ lại thị lực cho mình, một khi giải phẫu thất bại có thể sẽ túm lấy điều này không buông, sự việc có thể lớn có thể nhỏ, gặp phải bệnh nhân không hiểu chuyện sẽ ầm ĩ to.
Xem Thang Sách Ngôn phẫu thuật là một loại hưởng thụ, rời khỏi phòng phẫu thuật, bác sĩ cấp cứu kia cảm thán rằng: “Bệnh nhân gặp được chủ nhiệm Thang cũng coi như vớ bở rồi, may mắn quá chừng.”
Tự mình chịu mạo hiểm mà thực hiện ca phẫu thuật này, nếu tốn công mà không có kết quả tốt rất có thể còn phải gánh trách nhiệm, thực sự quá ít bác sĩ có thể đánh bạc mà không cân nhắc đến chuyện này.
Thang Sách Ngôn mỉm cười, không nói gì.
Một con mắt đã mất đi thị lực, dù sao cũng phải giữ lại một con mắt cho ông ấy. Loại phẫu thuật này Thang Sách Ngôn vẫn tương đối nắm chắc, bệnh nhân vì sợ hãi mà lựa chọn từ bỏ thị lực giữ lại con mắt, nhưng bác sĩ có khả năng dự đoán cũng không thể vì sợ hãi mà từ bỏ được.
Bác sĩ khoa mắt vẫn là muốn giữ lại ánh sáng cho bệnh nhân lâu hơn một chút.
Bởi vì ca phẫu thuật nhất thời vốn không do hắn phụ trách mà Thang Sách Ngôn tan làm muộn nửa tiếng.
Lúc quay trở lại phòng phẫu thuật cũ cầm điện thoại lên, hắn trông thấy tin nhắn Đào Hiểu Đông gửi từ năm mươi phút trước: Anh Ngôn à, em ở dưới tầng.
Thang Sách Ngôn trả lời: Anh xuống ngay đây, đợi một chút.
Đào Hiểu Đông: Không vội.
Thang Sách Ngôn thay đồ xuống tầng, trông thấy xe của Đào Hiểu Đông.
Hắn đi tới, lên xe, còn chưa kịp mở miệng nói gì, đã khựng lại tại chỗ.
Hắn nhìn Đào Hiểu Đông, ngạc nhiên đến mức gần nửa phút không tìm được lời nào.
“Ngầu không anh?” Đào Hiểu Đông cười trước tiên, anh cởi mũ xuống, vuốt đầu mình.
Một lúc lâu sau Thang Sách Ngôn đưa tay lên, cũng sờ nhẹ lên đầu Đào Hiểu Đông một chút.
“Tóc em đâu?” Hắn hỏi.
Đào Hiểu Đông đội mũ lên, chỉ vào tai mình: “Buổi sáng cạo chỗ này, nhìn khó chịu quá nên em cạo hết.”
Thang Sách Ngôn vẫn nhìn anh đau đáu, Đào Hiểu Đông bảo rằng: “Em cũng gội đủ rồi, còn vất vả, cũng nên bỏ nó đi.”
“Anh có thể gội giúp em.”
Đào Hiểu Đông lắc đầu: “Tốn thời gian.”
Thang Sách Ngôn không nói gì khác, chỉ bảo “Ừ.”
Nhưng chuyện này vẫn khiến Thang Sách Ngôn tức giận.
Thang Sách Ngôn hiếm khi tức giận, đối với Đào Hiểu Đông lại càng như vậy, kể từ khi bên nhau, số lần hai người giận dỗi có hạn, Thang Sách Ngôn giận cũng không bộc phát, hắn không cãi cọ gay gắt, giận cũng chỉ làm mặt lạnh.
Đào Hiểu Đông hết mực bảo vệ hắn, người khác chọc giận Thang Sách Ngôn, có khi hắn chưa tức mà Đào Hiểu Đông đã tức rồi. Cho nên lúc này Thang Sách Ngôn làm mặt lạnh, Đào Hiểu Đông cũng khó chịu.
Anh khẽ gọi “Anh Ngôn à.”
Thang Sách Ngôn vẫn chỉ đáp “Ừ”.
Gọi một tiếng “anh Ngôn” rồi anh còn nói được gì nữa, cái gì cũng không nói nên lời. Anh muốn nói nhiều lắm, nhưng thế nào cũng không đúng, làm gì cũng không được.
Đào Hiểu Đông thẳng thừng như vậy bao nhiêu năm, khoảng thời gian này lần đầu tiên anh tự làm khó mình, yết hầu như nghẹn ứ, nói không được mà thở cũng không được.
Khóe miệng anh bị rách, hồi sáng còn chưa có, bấy giờ đã sưng lên.
Tan tầm giờ cao điểm, dù đường xá đông đúc nhưng tuyến đường họ đi không bị kẹt xe, vậy mà có lẽ hôm nay phía trước có tai nạn, đường tắc kín, xe vừa đi vừa dừng, phía trước phía sau đều sốt ruột bấm còi, vô cớ khiến bầu không khí căng thẳng hơn.
“Anh thực sự không thích tình trạng cứ đoán không ra như vậy.” Thang Sách Ngôn mở lời, nói một câu.
Đào Hiểu Đông hé cửa sổ một chút, để buồng lái có một chút không khí đi vào.
“Anh không nghĩ ra nổi em như thế nào.” Thang Sách Ngôn nói, “Em không muốn nói anh có thể chờ em, bản thân anh cũng có lúc tâm trạng không tốt, anh có thể đợi em tiêu hóa cảm xúc rồi nói cho anh biết em bị làm sao.”
“Nhưng em đừng khiến anh phải hoảng như vậy, anh thực sự không thích.” Thang Sách Ngôn chau mày lại, cũng hé cửa sổ chỗ mình xuống.
Bên ngoài lại bắt đầu bấm còi inh ỏi, Thang Sách Ngôn càng nhíu chặt hàng mày, Đào Hiểu Đông đóng cửa sổ hai bên lại.
Anh khẽ nói, “Xin lỗi.”
Giữa người yêu với nhau không cần nhất là “xin lỗi”, chỉ riêng hai chữ này thôi đã mang theo sự khách khí với người ngoài.
Thang Sách Ngôn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Nếu em chỉ có thể nói câu này vậy thì đừng nói nữa.”
Đào Hiểu Đông há miệng, cuối cùng vẫn ngậm vào, chau mày hít một hơi thật sâu.
Xe lại đi về phía trước một đoạn, lúc dừng lại Đào Hiểu Đông nhìn Thang Sách Ngôn, anh hắng giọng bảo rằng: “Anh Ngôn à anh đừng quản em.”
“Có ý gì?” Thang Sách Ngôn hỏi anh.
Đào Hiểu Đông khẽ nói: “Ý trên mặt chữ.”
Thang Sách Ngôn đã thu vẻ mất kiên nhẫn nóng nảy trên gương mặt vừa rồi, bấy giờ ngược lại rất bình tĩnh. Hắn nhìn Đào Hiểu Đông, giọng trầm xuống: “Không cần anh quản?”
Đào Hiểu Đông nhìn hắn đau đáu, nói không nên lời.
“Ngay từ ngày đầu tiên bên nhau anh đã nói rõ với em anh là kiểu người gì, bây giờ em bảo không cần anh quản anh nghe không rõ.”
Đào Hiểu Đông xuất thần mà đực người một lúc, cuống họng khàn khàn, chỉ nói một câu: “Dựa vào đâu mà để anh quản em.”
Chân mày Thang Sách Ngôn chau lại rồi giãn ra, hắn nhìn vết rách bên khóe miệng Đào Hiểu Đông, trầm mặc mấy giây rồi khẽ gật đầu, mở cửa xuống xe.
Danh sách chương