Không gian trên tàu bay rất rộng rãi, chiếc này lại vì đón vương mà điều động, về thiết kế càng xa hoa, đầy đủ tất cả trang bị.
Gian phòng dựa theo sự yêu thích của Kình Thương mà trang trí, nhã trí thư thích, có phong thái khác, đèn đuốc trên đỉnh soi sáng, gian phòng không có một tia u tối, Kình Thương ngồi nơi chủ vị, dưới là Túc Dạ Liêu và Trì Uyên ngồi quỳ chân, bầu không khí giữa bọn họ cũng không nghiêm túc, trước mặt đều bày nước trà và bánh ngọt, dáng vẻ xem ra rất ung dung.
Qua mấy ngày, bọn họ cũng sắp đến vương đô, chính vụ phiền lòng đến vương đô lại phải đối mặt, hiện tại để họ hưởng thụ một khoảng thời gian nhàn nhã đi.
“Ngô chủ, sao lại nói người không cách nào loại bỏ chiến tranh? Thần tin tưởng chỉ cần người thống nhất thiên hạ, chiến tranh sẽ bị tiêu trừ.” Dưới bầu không khí thoải mái, Túc Dạ Liêu hỏi vấn đề này. Là một Quý tộc, hắn không có sự ngây thơ của Hi thiếu gia, hắn tin vào cường quyền, dưới sự thống lĩnh của quân vương hắn chiến tranh làm sao sẽ xảy ra, đó không phải đã loại bỏ được chiến tranh sao? Động tác ăn bánh ngọt tao nhã của Trì Uyên cũng ngừng lại, trong mắt loé ra *** mang, tiếp theo như không có gì tiếp tục đưa bánh ngọt vào miệng. Thống nhất thiên hạ sao? Túc Dạ Liêu, ngươi không dùng từ ‘có khả năng’, là từ ngữ ‘nếu như’ mà là ‘chỉ cần’, xem ra ngươi tin chắc vương có thể thống nhất thiên hạ. Y theo nhận thức về ngươi, ngươi nhất định đang cố gắng vì chuyện này.
Thực sự là ngông cuồng tự đại, mơ mộng hão huyền, có điều, ta thích, nếu không phải ngươi nói, ta căn bản sẽ không nghĩ tới thứ dã vọng này, cho nó là mục tiêu cũng không sai, không biết một đời này của ta có cơ hội thực hiện hay không. Về hỏi một chút tên chúa xui xẻo Cận gia, gã có phải cũng có loại cuồng niệm này không?
Trì Uyên trong lòng hưng phấn, tuy bề ngoài khá tao nhã, nhưng gã cũng có huyết tính. Một ý nghĩ cuồng nhiệt gieo xuống trong lòng gã.
Kình Thương đặt chén trà xuống, y không tỉ mỉ như Trì Uyên mà chú ý tới cách dùng từ của Túc Dạ Liêu, đối với Túc Dạ Liêu nhắc tới thống nhất thiên hạ cũng không có cảm tưởng dư thừa gì, trong tai Kình Thương, lời giải thích Túc Dạ Liêu chỉ là một khả năng.
“Thống nhất thiên hạ.” Thực sự là một việc rất vĩ đại, có điều, Kình Thương không cho là mình bây giờ có tư cách nghĩ đến chuyện này, cũng sẽ không nghĩ tới, nói thống nhất thiên hạ, Kình Thương cảm thấy có chút buồn cười, “Thiên hạ đại thế hợp lâu tất phân, phân lâu tất hợp.” Đây là một câu ngạn ngữ, thế nhưng ở thế giới này thật giống như không có đạo lý gì, thế giới này phân ra đã quá lâu.
Túc Dạ Liêu và Trì Uyên hai người sững sờ, lời này tựa hồ rất có đạo lý.
“Dù thống nhất thiên hạ, cũng chỉ có thể tạm thời ngưng chiến tranh, thế nhưng chiến tranh sẽ không biến mất.” Câu này Kình Thương nói rất khẳng định.
“Tại sao?” Trì Uyên hỏi ra nghi vấn của bản thân.
“Các ngươi cho rằng nguyên nhân căn bản nhất chiến tranh xảy ra là gì?” Kình Thương hỏi ngược lại.
Hai người lấy trí tuệ của mình nghĩ, thế nhưng lý do phát sinh chiến tranh rất nhiều, không có cái gì là căn bản nhất.
“Là người.” Chỉ cần có người thì chiến tranh sẽ không ngừng. “Lãnh thổ, vinh quang, lợi ích, những lý do khác, căn bản nhất mà nói, khiến chiến tranh sinh ra chính là người.”
“Tính cách bất đồng, nhất định quan niệm cũng không giống, quan niệm không giống cũng nhất định sẽ có mâu thuẫn giữa người với người, mà mâu thuẫn nơi người có nhiều sức mạnh nảy sinh, chiến tranh cũng xuất hiện.”
Nói tới chỗ này, Kình Thương đột nhiên có chút thương cảm, “Các ngươi biết chiến tranh đáng buồn nhất là vì cái gì không?”
“Không biết.” Túc Dạ Liêu và Trì Uyên đồng thời nói.
“Đáng buồn nhất là chiến tranh bất đồng lý niệm. Song phương đều có cùng một mục tiêu, nhưng có cái nhìn bất đồng, không phải ai đúng ai sai, bọn họ tin chắc con đường của mình là đúng, vì thế kiên trì, ai cũng thuyết phục không được ai, cuối cùng chỉ có thể dùng chiến tranh giải quyết. Không đáng thương sao?”
Cố quốc kiếp trước của y cũng trải qua cực khổ, đã từng có quá vãng như vậy, người có thực lực vào lúc ấy, đều muốn quốc gia tốt đẹp hơn, nhưng bởi vì cách làm và cái nhìn bất đồng, không thể không đi tới đối lập. Thời kỳ chiến tranh dài lâu ấy, để lại bao nhiêu dòng máu vô vọng, có bao nhiêu người kiệt xuất tin rằng mình chính xác, hoặc là tử vong, hoặc là có người phá hoại niềm tin của hắn.
Chủ đề nặng nề, khiến Túc Dạ Liêu và Trì Uyên cũng trở nên nặng nề, theo Kình Thương kể ra, bọn họ nghĩ đến tình huống của Hiển quốc, không dám nói toàn bộ, thế nhưng nội bộ quan chức Hiển quốc rất nhiều người đều là muốn Hiển quốc ngày càng tốt hơn, nhưng tại triều đường, bọn họ đều sẽ nghe đến mấy người vì muốn Hiển quốc tốt hơn mà có cái nhìn bất đồng, những người này lén lút chia bè chia phái, lúc có phân tranh, chiếu theo lời giải thích của vương, chiến tranh xảy đến, bọn họ đột nhiên cảm thấy những người vì quan niệm bất đồng mà chết rất oan uổng, rõ ràng đều là muốn Hiển quốc tốt hơn a.
“Chính xác hay không, chỉ có thời gian và sự thực có thể nghiệm chứng, khi đối mặt, ai có thể bảo đảm mình nhất định đúng.” Đây là cái nhìn của Kình Thương, cũng là lời dạy bảo hai người Túc Dạ Liêu và Trì Uyên.
Túc Dạ Liêu khiêm tốn thụ giáo.
“Vương cũng không thể sao?” Trì Uyên phi thường tôn kính Kình Thương, sau khi tiếp thu lời dạy bảo của Kình Thương cũng hỏi lại.
“Không thể,” Kình Thương nhẹ nhàng lắc đầu, “Ta cũng là một phàm nhân, ta có cố chấp của ta,” như y sử dụng trí tuệ kiếp trước, là bởi nó từng thành công, nhưng, hai thế giới vẫn có thứ không giống, ai có thể bảo đảm điều y làm ở thế giới này sẽ nhất định thành công, cho nên y chỉ có thể thuận theo sự phát triển của thế giới này, “Là vua, khi lựa chọn ta nhất định phải tự tin, thế nhưng khẳng định nhiều hơn nữa, ta cũng chỉ có thể nắm khoảng chín mươi chín phần trăm, một phần còn lại chính là bất ngờ, thứ bất ngờ này sẽ phá hủy tuyệt đối.”
Hai người trầm mặc, cẩn thận nghĩ đạo lý Kình Thương nói.
“Hơn nữa dù ta có thể thống nhất thiên hạ, ta cũng sẽ không để chiến tranh biến mất.” Nâng chung trà lên, uống một ngụm, thuận yết hầu, Kình Thương đem đề tài quay lại vấn đề nguyên bản.
Túc Dạ Liêu rất kinh ngạc, đối với việc quân vương hắn căm ghét chiến tranh, Túc Dạ Liêu rất vững tin, nhưng vào giờ phút này, quân vương hắn lại nói y sẽ không để chiến tranh biến mất.
“Sau khi nhất thống thiên hạ, không còn quốc gia khác, chiến tranh cũng biến mất theo, không có áp lực bên ngoài, hưởng thụ cuộc sống an nhàn, quốc gia không thể tránh khỏi bị mục nát, Phù quốc chính là một ví dụ tốt nhất. Quốc gia to lớn nhất, mấy trăm năm qua không người nào dám cướp đoạt phong mang của Phù quốc, chiến tranh nơi Phù quốc tuy không ngừng, thế nhưng quanh nó lại có mấy quốc gia lớn, vì ngăn chặn tiềm năng tăng cường của đất nước mình lần thứ hai, dẫn đến sự bao vây của tất cả các quốc gia trong thiên hạ, Phù quốc không thể không dừng lại bước tiến mở rộng, tính thử xem, lần trước Phù quốc xảy ra chiến tranh là lúc nào.”
“Thắng lợi dễ dàng, nổi danh bậc nhất, hoàn cảnh an ổn, để người Phù quốc được hưởng thụ, đồng thời cũng khiến bọn họ trở nên ngạo mạn,” Ví dụ rõ ràng đã xuất hiện, sứ giả đến thăm Hiển quốc kia, “Bọn họ không thấy rõ biến hóa nơi thiên hạ, tin chắc bọn họ vẫn là quốc gia mạnh nhất, không nhìn thấy từ nội bộ đã bắt đầu tan vỡ. Phù quốc kỳ thực cũng không khó đối phó, binh lính của bọn họ có bao nhiêu người trải qua máu huyết, trong Quý tộc có bao nhiêu người giành được vũ huân nơi chiến tranh, khi chiến tranh quy mô lớn xảy ra, Phù quốc có bao nhiêu người có thể dùng?”
Túc Dạ Liêu và Trì Uyên bị Kình Thương nói tới nhiệt huyết sôi trào, phảng phất đã thấy gót sắt Hiển quốc bước qua quốc thổ Phù quốc.
“Nhưng không nên quên một phần bất ngờ kia.” Nhìn thấy vẻ mặt phấn chấn của hai người, Kình Thương đả kích, xem sự cuồng nhiệt của người thế giới này đối với chiến tranh, chiến tranh làm sao có khả năng bị loại bỏ, “Phù quốc với nhân khẩu khổng lồ, không thể không có mấy kẻ tài cao ngất trời, nếu chiến tranh không nhanh chóng kết thúc, nội tình Phù quốc đủ khiến bọn họ chịu đựng qua thời kỳ khó khăn trước chiến tranh, chiến tranh cũng sẽ đi đến giai đoạn kéo dài, Phù quốc bồi dưỡng được nhân tài hợp cách để chiến đấu, muốn thắng cũng không dễ dàng như vậy, thắng bại cuối cùng càng khó nói.”
“Sau khi thống nhất thiên hạ, toàn bộ các quốc gia thành giống như người Phù quốc, các ngươi cảm thấy thế nào?” Nhìn thấy dáng vẻ nhiệt huyết của hai người bị tiêu diệt, Kình Thương nói tiếp.
Trì Uyên từng thấy sứ giả Phù quốc, nghĩ đến người chung quanh thành cái dáng vẻ kia, Trì Uyên phát lạnh, thật đáng sợ, dáng vẻ kia thực sự khiến gã sợ.
Bản thân Túc Dạ Liêu cảm thấy không đáng kể, “Không có áp bức quanh người, vậy thành như thế cũng không sao.” Đây là cái nhìn của hắn, hòa bình rồi, trở nên ngạo mạn một chút cũng sẽ không phải đối mặt với tiến công của các quốc gia khác như Phù quốc.
“Không phải như vậy, Liêu, không có áp lực bên ngoài, không có nghĩa là bên trong cũng không có.” Đối với một quốc gia mà nói, có thể mang áp lực bên trong chuyển ra áp lực bên ngoài, một khi không có áp lực bên ngoài, như vậy nhất định phải chịu đựng áp lực bên trong.
Áp lực bên trong?! Túc Dạ Liêu và Trì Uyên chưa từng nghe qua thứ này, yên lặng chờ Kình Thương giải thích.
“Vũ huân vi quý, trên đời này có bao nhiêu người lấy võ ra làm quan, chiếm cứ hai phần ba là còn nhiều đó,” Kình Thương tính toán một chút, “Túc Dạ gia, Trì gia, thân kiêm chức vụ văn thần, nhưng Cận gia lại hoàn toàn là gia tộc võ tướng, gia tộc như vậy ở Hiển quốc có bao nhiêu, lại chiếm bao nhiêu thực lực của Hiển quốc. Chiến tranh là phương thức thu được công huân tốt nhất, vũ huân cũng là cách lên chức tốt nhất, toàn thiên hạ có bao nhiêu võ giả? Các ngươi có thể tưởng tượng đây là sức mạnh thế nào không?”
Kình Thương để cho hai người một khoảng ngẫm nghĩ, có điều vẫn chưa xong, Kình Thương nói tiếp.
“Giai tầng thống trị vững chắc, là bởi nó phù hợp với lợi ích của đa số người. Sau khi thống nhất thiên hạ, mọi người sẽ vì không có chiến tranh, thống nhất thiên hạ mà vui sướng, mà tự kiêu, sau đó, họ cũng sẽ phát hiện, lợi ích của họ bị xâm hại, võ giả sẽ ít đi một con đường thăng chức, không có cơ hội leo lên tầng thống trị, một mầm họa bị ẩn giấu.”
“Võ tướng chiếm đa số tầng thống trị, sẽ phát hiện sức mạnh của bọn họ suy yếu, sức mạnh của văn thần sẽ tăng mạnh, chúng võ tướng làm sao cam tâm. Đây lại là một mầm họa.”
“Bất mãn chồng chất, lúc nào cũng có thể bạo phát, chỉ coi kẻ thống trị có thủ đoạn gì, nhưng lần náo loạn của quốc gia lại không tránh được, tình huống khó khăn nhất chính là có người đứng lên lật đổ kẻ thống trị, một lần nữa thành lập chế độ và quốc gia phù hợp với lợi ích của đa số người.”
“Không thể.” Đây là Trì Uyên sau khi nghe xong không có phong độ Quý tộc mà cãi lại, “Quý tộc sẽ không phản bội vương, lẽ nào bọn họ không sợ thành cộng địch của thiên hạ sao?”
Gian phòng dựa theo sự yêu thích của Kình Thương mà trang trí, nhã trí thư thích, có phong thái khác, đèn đuốc trên đỉnh soi sáng, gian phòng không có một tia u tối, Kình Thương ngồi nơi chủ vị, dưới là Túc Dạ Liêu và Trì Uyên ngồi quỳ chân, bầu không khí giữa bọn họ cũng không nghiêm túc, trước mặt đều bày nước trà và bánh ngọt, dáng vẻ xem ra rất ung dung.
Qua mấy ngày, bọn họ cũng sắp đến vương đô, chính vụ phiền lòng đến vương đô lại phải đối mặt, hiện tại để họ hưởng thụ một khoảng thời gian nhàn nhã đi.
“Ngô chủ, sao lại nói người không cách nào loại bỏ chiến tranh? Thần tin tưởng chỉ cần người thống nhất thiên hạ, chiến tranh sẽ bị tiêu trừ.” Dưới bầu không khí thoải mái, Túc Dạ Liêu hỏi vấn đề này. Là một Quý tộc, hắn không có sự ngây thơ của Hi thiếu gia, hắn tin vào cường quyền, dưới sự thống lĩnh của quân vương hắn chiến tranh làm sao sẽ xảy ra, đó không phải đã loại bỏ được chiến tranh sao? Động tác ăn bánh ngọt tao nhã của Trì Uyên cũng ngừng lại, trong mắt loé ra *** mang, tiếp theo như không có gì tiếp tục đưa bánh ngọt vào miệng. Thống nhất thiên hạ sao? Túc Dạ Liêu, ngươi không dùng từ ‘có khả năng’, là từ ngữ ‘nếu như’ mà là ‘chỉ cần’, xem ra ngươi tin chắc vương có thể thống nhất thiên hạ. Y theo nhận thức về ngươi, ngươi nhất định đang cố gắng vì chuyện này.
Thực sự là ngông cuồng tự đại, mơ mộng hão huyền, có điều, ta thích, nếu không phải ngươi nói, ta căn bản sẽ không nghĩ tới thứ dã vọng này, cho nó là mục tiêu cũng không sai, không biết một đời này của ta có cơ hội thực hiện hay không. Về hỏi một chút tên chúa xui xẻo Cận gia, gã có phải cũng có loại cuồng niệm này không?
Trì Uyên trong lòng hưng phấn, tuy bề ngoài khá tao nhã, nhưng gã cũng có huyết tính. Một ý nghĩ cuồng nhiệt gieo xuống trong lòng gã.
Kình Thương đặt chén trà xuống, y không tỉ mỉ như Trì Uyên mà chú ý tới cách dùng từ của Túc Dạ Liêu, đối với Túc Dạ Liêu nhắc tới thống nhất thiên hạ cũng không có cảm tưởng dư thừa gì, trong tai Kình Thương, lời giải thích Túc Dạ Liêu chỉ là một khả năng.
“Thống nhất thiên hạ.” Thực sự là một việc rất vĩ đại, có điều, Kình Thương không cho là mình bây giờ có tư cách nghĩ đến chuyện này, cũng sẽ không nghĩ tới, nói thống nhất thiên hạ, Kình Thương cảm thấy có chút buồn cười, “Thiên hạ đại thế hợp lâu tất phân, phân lâu tất hợp.” Đây là một câu ngạn ngữ, thế nhưng ở thế giới này thật giống như không có đạo lý gì, thế giới này phân ra đã quá lâu.
Túc Dạ Liêu và Trì Uyên hai người sững sờ, lời này tựa hồ rất có đạo lý.
“Dù thống nhất thiên hạ, cũng chỉ có thể tạm thời ngưng chiến tranh, thế nhưng chiến tranh sẽ không biến mất.” Câu này Kình Thương nói rất khẳng định.
“Tại sao?” Trì Uyên hỏi ra nghi vấn của bản thân.
“Các ngươi cho rằng nguyên nhân căn bản nhất chiến tranh xảy ra là gì?” Kình Thương hỏi ngược lại.
Hai người lấy trí tuệ của mình nghĩ, thế nhưng lý do phát sinh chiến tranh rất nhiều, không có cái gì là căn bản nhất.
“Là người.” Chỉ cần có người thì chiến tranh sẽ không ngừng. “Lãnh thổ, vinh quang, lợi ích, những lý do khác, căn bản nhất mà nói, khiến chiến tranh sinh ra chính là người.”
“Tính cách bất đồng, nhất định quan niệm cũng không giống, quan niệm không giống cũng nhất định sẽ có mâu thuẫn giữa người với người, mà mâu thuẫn nơi người có nhiều sức mạnh nảy sinh, chiến tranh cũng xuất hiện.”
Nói tới chỗ này, Kình Thương đột nhiên có chút thương cảm, “Các ngươi biết chiến tranh đáng buồn nhất là vì cái gì không?”
“Không biết.” Túc Dạ Liêu và Trì Uyên đồng thời nói.
“Đáng buồn nhất là chiến tranh bất đồng lý niệm. Song phương đều có cùng một mục tiêu, nhưng có cái nhìn bất đồng, không phải ai đúng ai sai, bọn họ tin chắc con đường của mình là đúng, vì thế kiên trì, ai cũng thuyết phục không được ai, cuối cùng chỉ có thể dùng chiến tranh giải quyết. Không đáng thương sao?”
Cố quốc kiếp trước của y cũng trải qua cực khổ, đã từng có quá vãng như vậy, người có thực lực vào lúc ấy, đều muốn quốc gia tốt đẹp hơn, nhưng bởi vì cách làm và cái nhìn bất đồng, không thể không đi tới đối lập. Thời kỳ chiến tranh dài lâu ấy, để lại bao nhiêu dòng máu vô vọng, có bao nhiêu người kiệt xuất tin rằng mình chính xác, hoặc là tử vong, hoặc là có người phá hoại niềm tin của hắn.
Chủ đề nặng nề, khiến Túc Dạ Liêu và Trì Uyên cũng trở nên nặng nề, theo Kình Thương kể ra, bọn họ nghĩ đến tình huống của Hiển quốc, không dám nói toàn bộ, thế nhưng nội bộ quan chức Hiển quốc rất nhiều người đều là muốn Hiển quốc ngày càng tốt hơn, nhưng tại triều đường, bọn họ đều sẽ nghe đến mấy người vì muốn Hiển quốc tốt hơn mà có cái nhìn bất đồng, những người này lén lút chia bè chia phái, lúc có phân tranh, chiếu theo lời giải thích của vương, chiến tranh xảy đến, bọn họ đột nhiên cảm thấy những người vì quan niệm bất đồng mà chết rất oan uổng, rõ ràng đều là muốn Hiển quốc tốt hơn a.
“Chính xác hay không, chỉ có thời gian và sự thực có thể nghiệm chứng, khi đối mặt, ai có thể bảo đảm mình nhất định đúng.” Đây là cái nhìn của Kình Thương, cũng là lời dạy bảo hai người Túc Dạ Liêu và Trì Uyên.
Túc Dạ Liêu khiêm tốn thụ giáo.
“Vương cũng không thể sao?” Trì Uyên phi thường tôn kính Kình Thương, sau khi tiếp thu lời dạy bảo của Kình Thương cũng hỏi lại.
“Không thể,” Kình Thương nhẹ nhàng lắc đầu, “Ta cũng là một phàm nhân, ta có cố chấp của ta,” như y sử dụng trí tuệ kiếp trước, là bởi nó từng thành công, nhưng, hai thế giới vẫn có thứ không giống, ai có thể bảo đảm điều y làm ở thế giới này sẽ nhất định thành công, cho nên y chỉ có thể thuận theo sự phát triển của thế giới này, “Là vua, khi lựa chọn ta nhất định phải tự tin, thế nhưng khẳng định nhiều hơn nữa, ta cũng chỉ có thể nắm khoảng chín mươi chín phần trăm, một phần còn lại chính là bất ngờ, thứ bất ngờ này sẽ phá hủy tuyệt đối.”
Hai người trầm mặc, cẩn thận nghĩ đạo lý Kình Thương nói.
“Hơn nữa dù ta có thể thống nhất thiên hạ, ta cũng sẽ không để chiến tranh biến mất.” Nâng chung trà lên, uống một ngụm, thuận yết hầu, Kình Thương đem đề tài quay lại vấn đề nguyên bản.
Túc Dạ Liêu rất kinh ngạc, đối với việc quân vương hắn căm ghét chiến tranh, Túc Dạ Liêu rất vững tin, nhưng vào giờ phút này, quân vương hắn lại nói y sẽ không để chiến tranh biến mất.
“Sau khi nhất thống thiên hạ, không còn quốc gia khác, chiến tranh cũng biến mất theo, không có áp lực bên ngoài, hưởng thụ cuộc sống an nhàn, quốc gia không thể tránh khỏi bị mục nát, Phù quốc chính là một ví dụ tốt nhất. Quốc gia to lớn nhất, mấy trăm năm qua không người nào dám cướp đoạt phong mang của Phù quốc, chiến tranh nơi Phù quốc tuy không ngừng, thế nhưng quanh nó lại có mấy quốc gia lớn, vì ngăn chặn tiềm năng tăng cường của đất nước mình lần thứ hai, dẫn đến sự bao vây của tất cả các quốc gia trong thiên hạ, Phù quốc không thể không dừng lại bước tiến mở rộng, tính thử xem, lần trước Phù quốc xảy ra chiến tranh là lúc nào.”
“Thắng lợi dễ dàng, nổi danh bậc nhất, hoàn cảnh an ổn, để người Phù quốc được hưởng thụ, đồng thời cũng khiến bọn họ trở nên ngạo mạn,” Ví dụ rõ ràng đã xuất hiện, sứ giả đến thăm Hiển quốc kia, “Bọn họ không thấy rõ biến hóa nơi thiên hạ, tin chắc bọn họ vẫn là quốc gia mạnh nhất, không nhìn thấy từ nội bộ đã bắt đầu tan vỡ. Phù quốc kỳ thực cũng không khó đối phó, binh lính của bọn họ có bao nhiêu người trải qua máu huyết, trong Quý tộc có bao nhiêu người giành được vũ huân nơi chiến tranh, khi chiến tranh quy mô lớn xảy ra, Phù quốc có bao nhiêu người có thể dùng?”
Túc Dạ Liêu và Trì Uyên bị Kình Thương nói tới nhiệt huyết sôi trào, phảng phất đã thấy gót sắt Hiển quốc bước qua quốc thổ Phù quốc.
“Nhưng không nên quên một phần bất ngờ kia.” Nhìn thấy vẻ mặt phấn chấn của hai người, Kình Thương đả kích, xem sự cuồng nhiệt của người thế giới này đối với chiến tranh, chiến tranh làm sao có khả năng bị loại bỏ, “Phù quốc với nhân khẩu khổng lồ, không thể không có mấy kẻ tài cao ngất trời, nếu chiến tranh không nhanh chóng kết thúc, nội tình Phù quốc đủ khiến bọn họ chịu đựng qua thời kỳ khó khăn trước chiến tranh, chiến tranh cũng sẽ đi đến giai đoạn kéo dài, Phù quốc bồi dưỡng được nhân tài hợp cách để chiến đấu, muốn thắng cũng không dễ dàng như vậy, thắng bại cuối cùng càng khó nói.”
“Sau khi thống nhất thiên hạ, toàn bộ các quốc gia thành giống như người Phù quốc, các ngươi cảm thấy thế nào?” Nhìn thấy dáng vẻ nhiệt huyết của hai người bị tiêu diệt, Kình Thương nói tiếp.
Trì Uyên từng thấy sứ giả Phù quốc, nghĩ đến người chung quanh thành cái dáng vẻ kia, Trì Uyên phát lạnh, thật đáng sợ, dáng vẻ kia thực sự khiến gã sợ.
Bản thân Túc Dạ Liêu cảm thấy không đáng kể, “Không có áp bức quanh người, vậy thành như thế cũng không sao.” Đây là cái nhìn của hắn, hòa bình rồi, trở nên ngạo mạn một chút cũng sẽ không phải đối mặt với tiến công của các quốc gia khác như Phù quốc.
“Không phải như vậy, Liêu, không có áp lực bên ngoài, không có nghĩa là bên trong cũng không có.” Đối với một quốc gia mà nói, có thể mang áp lực bên trong chuyển ra áp lực bên ngoài, một khi không có áp lực bên ngoài, như vậy nhất định phải chịu đựng áp lực bên trong.
Áp lực bên trong?! Túc Dạ Liêu và Trì Uyên chưa từng nghe qua thứ này, yên lặng chờ Kình Thương giải thích.
“Vũ huân vi quý, trên đời này có bao nhiêu người lấy võ ra làm quan, chiếm cứ hai phần ba là còn nhiều đó,” Kình Thương tính toán một chút, “Túc Dạ gia, Trì gia, thân kiêm chức vụ văn thần, nhưng Cận gia lại hoàn toàn là gia tộc võ tướng, gia tộc như vậy ở Hiển quốc có bao nhiêu, lại chiếm bao nhiêu thực lực của Hiển quốc. Chiến tranh là phương thức thu được công huân tốt nhất, vũ huân cũng là cách lên chức tốt nhất, toàn thiên hạ có bao nhiêu võ giả? Các ngươi có thể tưởng tượng đây là sức mạnh thế nào không?”
Kình Thương để cho hai người một khoảng ngẫm nghĩ, có điều vẫn chưa xong, Kình Thương nói tiếp.
“Giai tầng thống trị vững chắc, là bởi nó phù hợp với lợi ích của đa số người. Sau khi thống nhất thiên hạ, mọi người sẽ vì không có chiến tranh, thống nhất thiên hạ mà vui sướng, mà tự kiêu, sau đó, họ cũng sẽ phát hiện, lợi ích của họ bị xâm hại, võ giả sẽ ít đi một con đường thăng chức, không có cơ hội leo lên tầng thống trị, một mầm họa bị ẩn giấu.”
“Võ tướng chiếm đa số tầng thống trị, sẽ phát hiện sức mạnh của bọn họ suy yếu, sức mạnh của văn thần sẽ tăng mạnh, chúng võ tướng làm sao cam tâm. Đây lại là một mầm họa.”
“Bất mãn chồng chất, lúc nào cũng có thể bạo phát, chỉ coi kẻ thống trị có thủ đoạn gì, nhưng lần náo loạn của quốc gia lại không tránh được, tình huống khó khăn nhất chính là có người đứng lên lật đổ kẻ thống trị, một lần nữa thành lập chế độ và quốc gia phù hợp với lợi ích của đa số người.”
“Không thể.” Đây là Trì Uyên sau khi nghe xong không có phong độ Quý tộc mà cãi lại, “Quý tộc sẽ không phản bội vương, lẽ nào bọn họ không sợ thành cộng địch của thiên hạ sao?”
Danh sách chương