Nơi này không có người đáng yên lòng, hoàng đế đem tất cả sự tình giao cho Mộ Vũ công chúa, tất cả đều phải tốt, phải thanh nhã độc đáo, động tác nhất định phải nhanh.

Mộ Vũ công chúa đầu óc mơ hồ, nhưng vẫn lĩnh mệnh rời đi, dù nghe nhiều như vậy, Mộ Vũ công chúa vốn thông tuệ vẫn như cũ không nghĩ tới Thánh Hoàng và Thánh Vương còn trên đời, dù sao người không thể sống quá ngàn năm, dù đó là Thánh Hoàng và Thánh Vương trong truyền thuyết.

Dặn dò xong, hoàng đế và gia chủ Trì gia mới đến lại bắt đầu gấp gáp, tìm người tới, thậm chí quên bàn giao các binh sĩ đi tìm, sau đó nhớ tới, rồi lập tức phủ quyết loại ý nghĩ này, muốn tự mình đến mới có vẻ thành tâm, còn có những binh sĩ kia không biết thân phận của Thánh Hoàng và Thánh Vương, vạn nhất lại không mở mắt mà mạo phạm hai vị làm sao cho phải.

Rất may là, Kình Thương và Túc Dạ Liêu cũng không có đi lung tung khắp nơi, có lúc sẽ dừng lại nhìn phong cảnh chung quanh một chút, hồi tưởng chúng có khác biệt với ngàn năm trước hay không, nên hoàng đế rất nhanh tìm tới bọn họ, dù sao Kình Thương và Túc Dạ Liêu từ lúc tách ra với Y Cung Nhuệ Vũ đều một đường thẳng tắp, cũng là con đường chủ yếu đi về nội cung.

Nhìn thấy mục tiêu, hoàng đế cũng không quản hành vi của mình trong mắt thị giả chung quanh kinh thế hãi tục đến mức nào, cung kính quỳ gối trước mặt hai người, để thị giả quanh đấy cũng phản xạ quỳ xuống.

“Hoàng đế Hiển quốc đời thứ mười một thỉnh an Thánh Hoàng, thỉnh an Thánh Vương.” Bởi vì cấp tốc chạy, âm thanh hoàng đế thỉnh thoảng có chút hàm hồ, người không rõ tình hình căn bản nghe không ra. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Đứng lên đi.” Kình Thương bình tĩnh đáp, cau mày vì thể lực của hoàng đế.

“Vâng.” Hoàng đế đứng dậy.

“Vừa đi vừa nói.” Kình Thương quyết định, Túc Dạ Liêu tuyệt đối nghe theo, hoàng đế không dám không nghe.

“Vâng.” Là hậu bối, hoàng đế không dám không trả lời, cứ thế một hồi, tin hoàng đế quỳ xuống tức khắc truyền khắp hậu cung. Khiến Y Cung Nhuệ Vũ khi nghe được tin tức này, đối chiếu hình tượng, lập tức liền biết rồi là hai người cùng đi với mình, thế nhưng sao cũng nghĩ không thông, hai người đến cùng mang thân phận gì, vậy mà khiến hoàng đế phải quỳ xuống. Đây là một chuyện không nên xảy ra. <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Hoàng đế dẫn đường, Kình Thương và Túc Dạ Liêu đi tới tẩm điện hoàng đế thu xếp cho họ, còn có thể nhìn thấy dáng vẻ thị giả bận bịu gấp gáp.

Bầu không khí ầm ĩ như vậy khiến Kình Thương vốn ưa yên tĩnh không thích, là người hiểu rất rõ Kình Thương Túc Dạ Liêu cũng biết quân vương hắn không thích hoàn cảnh này.

“Hoàng đế, Ngô chủ yếu chính là yên tĩnh hoàn cảnh.” Túc Dạ Liêu đối với hoàng đế biểu thị hắn bất mãn.

“Xin mời Thánh Vương thứ lỗi, không biết Thánh Hoàng và Thánh Vương giá lâm, vì lẽ đó không có bất kỳ chuẩn bị nào, làm hậu bối tự nhiên không dám để cho Thánh Hoàng chịu thiệt, vì lẽ đó đem này cung điện một lần nữa bố trí một hồi.” Hoàng đế vội vã biểu thị hắn hảo ý.

Túc Dạ Liêu quay đầu nhìn, bận bịu bận bịu thị giả, trên tay item, có thể thấy hoàng đế không có nói láo.

“Để bọn họ đều tản đi, Ngô chủ thích gì ta rõ ràng.” Quay về hoàng đế, Túc Dạ Liêu thái độ là bên trong cao tư thái mệnh lệnh.

“Vâng.” Hoàng đế cũng không dám có bất kỳ bất mãn đối với loại tư thái cao này, bởi vì đối phương có tư cách bày ra loại tư thái này, trong truyền thuyết của tổ tông, Thánh Vương chỉ trung tâm với một mình Thánh Hoàng, đối với người khác căn bản không để vào mắt, mạo phạm Thánh Hoàng, dù ông là hoàng đế, Thánh Vương cũng sẽ không bỏ qua.

Hoàng đế lệnh các người hầu đều lui ra, có điều ngoài cửa chính cung điện vẫn để lại người, Thánh Hoàng và Thánh Vương có nhu cầu gì cũng dễ biết, cho người hầu đi chuẩn bị.

Các người hầu lui xuống, nhưng còn một người vẫn chưa lui đi, đó là Mộ Vũ công chúa, lúc này Mộ Vũ công chúa lễ độ đoan trang ngồi xếp bằng trên mặt đất, vấn an hỏi phụ hoàng.

“Đây chính là Mộ Vũ công chúa?” Nghe được hoàng đế xưng nữ tử này là Vũ Nhi, Kình Thương chỉ nhận thức một công chúa, nhưng lại không biết công chúa trước mắt là ai, chính xác gọi ra thân phận công chúa.

“Đúng thế.” Hoàng đế cung kính trả lời.

“Ngẩng đầu lên.” Kình Thương nói, Mộ Vũ công chúa, từ lúc ra khỏi nơi ẩn cư, tục danh vị công chúa này đã lọt vào tai, tự nhiên còn các loại đồn đại, rất được sủng ái, mỹ mạo tuyệt luân, tính tình ôn hòa đoan trang, cũng là nữ Thiên phú giả hiếm thấy.

Mộ Vũ công chúa có chút không thoải mái với thanh âm xa lạ ngữ điệu mang theo ý vị mệnh lệnh này, nàng là công chúa, có thể ra lệnh nàng chỉ có hoàng đế và mẫu thân, tổ mẫu (bà nội), cũng chính là người hoàng gia, nhưng người trước mắt này dựa vào cái gì mà dùng ngữ điệu mệnh lệnh với nàng, có điều đầu óc nàng cũng không ngu ngốc, nghe phụ hoàng cung kính như thế, tự nhiên cũng sẽ không làm gì sai, biểu hiện ra cái gì, dựa theo ý Kình Thương ngẩng đầu lên, cũng thuận tiện nhìn rốt cục là người nào ra lệnh cho nàng, khiến phụ hoàng cung kính như vậy.

Nam tử tóc đen khuôn mặt lạnh lùng mang hàm ý không dễ thân cận, ánh mắt thâm thúy nhưng không sắc bén nhìn mình, phảng phất như hết thảy đều nhìn thấu, không cần làm gì, chỉ đứng ở nơi đó cũng có một loại khí độ khiến người không thể bất kính.

Nam tử tóc bạc, nàng cũng coi như dung mạo xuất chúng, nhưng trước mặt nam tử tóc bạc không khỏi thất thần, kinh diễm một phen, nam tử rất đẹp, đủ để hạ thấp hết thảy nữ nhân trong thiên hạ.

“Vũ Nhi, còn không mau thỉnh an Thánh Hoàng và Thánh Vương.” Nhìn thấy con gái sững sờ, hoàng đế vẫn luôn hài lòng về Mộ Vũ công chúa bắt đầu không vừa ý, con gái của ông sao trở nên ngu ngốc như vậy.

Đầu óc Mộ Vũ công chúa mơ hồ, phụ hoàng lại nói gì nữa.

“Không cần, các ngươi xuống đi, ta muốn nghỉ ngơi một chút trước, cần gì, Liêu sẽ nói cho các ngươi biết.” Vung vung tay, Kình Thương ra hiệu cho hoàng đế và Mộ Vũ công chúa có thể lui ra.

Hoàng đế tự nhiên không nói gì, cúi chào mang Mộ Vũ công chúa lui xuống.

Trong phòng chỉ còn lại Kình Thương và Túc Dạ Liêu, Túc Dạ Liêu đánh giá hết mọi thứ một lần, phát động năng lực, đem thứ cần thiết bố trí theo tâm tư mình, không tới nửa nén hương đã làm thỏa đáng tất cả, sau đó bắt đầu nhìn xem thiếu thứ gì, một danh sách được liệt ra, ngay cả cửa cũng không ra, dùng ma pháp hệ gió đem danh sách cho người nơi cửa.

Người đó phản ứng ra sao, Túc Dạ Liêu và Kình Thương không có rảnh lưu ý, tâm tình Kình Thương không tốt, Túc Dạ Liêu rất rõ.

Dọc theo đường đi, Y Cung Nhuệ Vũ biểu hiện xác thực rất xuất sắc, từ cách đối phương nói chuyện, một người không quan tâm đến hoàng gia chút nào như Kình Thương cũng biết một hai, so với sự xuất sắc của Y Cung Nhuệ Vũ, đời kế tiếp của hoàng gia xác thực không ra sao, không trải qua chiến sự, khiến hoàng thất đời sau ngày càng yếu nhược, không phải nói tính cách, mà là thủ đoạn xử sự, mất đi đại khí đường đường của hoàng giả, thiên hướng quỷ mưu, đều là chút thủ đoạn bẩn thỉu. Không phải không nên, mà là không đủ quang vinh, là hoàng giả, thủ đoạn và mưu kế là cần thiết, nhưng nhiều hơn nên là một loại tư thái, loại tư thái bất luận ngươi làm gì đều ở trong lòng bàn tay, tư thái ngươi không thể vượt qua ta, ân uy cùng thi, cương nhu cùng có, đó mới là thủ đoạn của hoàng giả.

Mặc dù nói không thèm quan tâm, nhưng nhìn đến huyết mạch đời sau của mình biến thành như vậy, Kình Thương vốn vẫn còn tâm tính phàm nhân trong lòng sao sẽ thoải mái.

“Ngô chủ, không cần nghĩ nhiều.” Khiến quân vương mình yêu không thoải mái, trong lòng Túc Dạ Liêu cũng hận những tên không hăng hái kia, có điều thế nào cũng phải an ủi quân vương hắn đã.

“Làm sao có thể không cần.” Lời Kình Thương nói như có vẻ giận hờn.

Túc Dạ Liêu mỉm cười, quân vương hắn thực sự đáng yêu, đi tới trước mặt Kình Thương, thừa dịp Kình Thương chưa kịp phản ứng, hôn môi Kình Thương, sau đó làm sâu nụ hôn này.

Vẫn là ngọt ngào như trước, nhiều ngày như vậy không có thưởng thức tư vị ngọt ngào này, Túc Dạ Liêu không nỡ lòng cứ vậy mà buông tha, đầu lưỡi tàn phá trong khoang miệng Kình Thương, cảm giác đối phương bị động đáp lại. Túc Dạ Liêu ở trong lòng cười, quân vương hắn a, nhiều năm như vậy, vẫn ngượng ngùng như cũ, thực sự quá đáng yêu.

Thật lâu, Túc Dạ Liêu mới thả Kình Thương ra, chỉ bạc dây dưa giữa hai cánh môi, dưới ánh mặt trời lóe ra ánh sáng ám muội, hơi thở gần trong gang tấc.

Bị Túc Dạ Liêu làm như thế một hồi, khó chịu của Kình Thương biến mất không còn tăm hơi, bình tĩnh nghiêng đầu đi, không nhìn tới Túc Dạ Liêu, chỉ là lỗ tai hồng hồng lộ ra việc y ngượng ngùng.

Dù thân mật đã nhiều năm như vậy, Kình Thương vẫn bảo thủ như cũ.

Lại nói hoàng đế, trừ cung điện này, Mộ Vũ công chúa còn chưa kịp hỏi cái gì, hoàng đế liền bị người bên thái hậu gọi lại.

Thái hậu gọi tới hoàng đế, tự nhiên là vì chuyện hoàng đế quỳ xuống người khác, là thiên hạ chi chủ, hoàng đế sao có thể tùy ý quỳ xuống, là thái hậu đương nhiên phải gọi hoàng đế đến, răn dạy một hồi, tiện thể cũng phải hỏi rõ nguyên nhân, hơn nữa, hoàng đế thu xếp hai nam tử ở nơi nào, đó là hậu cung, là nơi ở của nữ quyến, sao có thể để nam tử vào ở, chuyện này thực sự không ra gì, hoàng đế bị hồ đồ rồi, cần phải giáo huấn một hồi.

“Mẫu hậu,” hoàng đế gì cũng chưa kịp nói, vừa vào cửa đã bị lời quở trách của thái hậu ập xuống, nhanh chóng lớn tiếng chen vào, bằng không không biết mẫu hậu muốn nói tới khi nào, “Hai vị kia là Thánh Hoàng và Thánh Vương.”

“Cái gì Thánh Hoàng và Thánh Vương,” thái hậu còn đang nổi nóng nghe không hiểu, sau đó rõ ràng, “Ngươi nói cái gì a, Thánh Hoàng và Thánh Vương đã sớm không còn trên nhân thế, hoàng đế ngươi bị bệnh, hay là….” Cơn giận của thái hậu lập tức tiêu tan, vẻ mặt lo lắng nhìn hoàng đế nói lời điên khùng.

“Thánh Hoàng và Thánh Vương vẫn còn sống.” Hoàng đế nói ra sự thực vẫn bị ẩn giấu. “Thánh Hoàng – hoàng đế Hiển quốc đời thứ nhất ngàn năm trước thống nhất thiên hạ và người tận trung Thánh Vương vẫn luôn sống.”

Sự thực kinh người như trái bom nổ tung trong đầu thái hậu và Mộ Vũ công chúa cùng tới đây.

Không thể, chuyện như vậy làm sao có khả năng.

“Đây là sự thật, đây là chân tướng chỉ có mỗi đời hoàng đế và các huynh đệ, còn có gia chủ Trì gia và gia chủ Cận gia mới biết, cái này cũng là lý do tại sao mỗi đời hoàng đế sau khi kế vị, người cạnh tranh trước kia không vọng tưởng nữa, bởi vì hoàng đế được Thánh Hoàng thừa nhận, đó cũng là nguyên nhân Trì gia và Cận gia vẫn tử trung với hoàng thất như vậy, bởi vì người các đời gia chủ Trì gia và gia chủ Cận gia tận trung là Thánh Hoàng.” Nếu như không phải hai vị này tồn tại, hoàng gia có bao nhiêu phân tranh, nếu như không phải hai vị này tồn tại, hoàng đế làm sao có thể có được trợ lực từ Trì gia và Cận gia mà đối kháng các đời chư hầu.

Chân tướng kinh người từ miệng hoàng đế nói ra, thái hậu và Mộ Vũ công chúa chỉ có thể ngơ ngác lắng nghe, nghe xong cũng không biết phải phản ứng gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện