Ánh mắt năm người trong lúc đó giao lưu, người ngoài cửa thật lâu không nhận được đáp lại, “Ngô chủ.” Âm thanh càng thêm ai oán, đều do đám con cháu hoàng thất vô dụng kia, khiến mình không thể không rời khỏi quân vương hắn, trì hoãn thời gian làm cơm cho quân vương hắn.

Khi trở lại trúc lâu, quân vương hắn dĩ nhiên không ở đó, vội vàng sai người tìm kiếm, ở tửu lâu chung quanh tìm được quân vương hắn, vội vã tới nơi, liền nghe đến tiếng nói chuyện trong phòng, bên trong không chỉ có mình quân vương hắn, vì duy trì lễ nghi quân thần, hắn liền ở ngoài chờ quân vương hắn hoán triệu, nhưng tại sao lâu như vậy vẫn không nghe âm thanh của quân vương hắn.

Lẽ nào quân vương hắn đang tức giận mình rời đi, sẽ không, Túc Dạ Liêu, đó là tình huống tự ngươi ảo tưởng mới xuất hiện. Chẳng lẽ là mình tìm nhầm, sẽ không, âm thanh của quân vương hắn hắn sẽ không quên, huống hồ hắn cảm giác được khí tức quân vương hắn.

Khí tức. Đôi ngươi màu băng lam của Túc Dạ Liêu co rụt lại, rõ ràng ở ngoài cửa nghe được tiếng nói chuyện, nhưng hắn lại chỉ cảm thấy khí tức một mình quân vương hắn, trong phòng đến tột cùng là ai? Quân vương hắn có chịu uy hiếp hay không, bão táp nguy hiểm ấp ủ nơi đáy mắt Túc Dạ Liêu, dù nghe được tiếng Kình Thương cho hắn đi vào, phần bão táp này không biến mất mà nhuộm vẻ tàn nhẫn khát máu, người và sự việc có uy hiếp đến quân vương hắn có chỉ một con đường diệt vong.

Mái tóc dài màu bạc tựa như ánh nguyệt, lành lạnh trong sáng, tròng mắt màu băng lam bởi vì tàn nhẫn khát máu mà nhiễm phải một màu đỏ tàn khốc, mỹ mao thanh lệ không thua kém với Dili Rapha và Clovis, mang một loại tuyệt mỹ khác.

“Liêu.” Nhìn thấy tàn khốc trong mắt Liêu, nhiều năm ở chung như vậy làm Kình Thương hiểu rõ nguyên nhân khiến Túc Dạ Liêu sẽ như vậy, thế nhưng mấy người trước mắt không phải Túc Dạ Liêu có thể đối phó. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Những người này tuy rằng nói chuyện rất vui vẻ với y, giữa họ cũng có một loại cảm giác thân cận không rõ vì sao, nhưng không có nghĩa là họ sẽ khoan dung kẻ có địch ý với họ, sự thuần túy hắc ám kia phải giẫm qua bao nhiêu thây chất thành núi, máu chảy thành sông mới có thể có được.

Kình Thương sẽ lên tiếng, là làm yên lòng Túc Dạ Liêu mình không có chuyện gì, cũng ngăn lại sát ý mãnh liệt Túc Dạ Liêu sẽ có.

Túc Dạ Liêu nhìn quân vương ngồi trước mắt hoàn hảo không chút tổn hại, yên lòng, cũng nghe rõ ràng tiếng gọi bao hàm thâm ý của Kình Thương, quét ánh mắt về phía bốn người.

Túc Dạ Liêu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân có tướng mạo sánh ngang được với mình, điều này cũng không khiến Túc Dạ Liêu nảy sinh cảm giác tán đồng, bởi vì sức quan sát nhạy cảm của mình để hắn nhìn thấy đáy mắt của những người này hắc ám thuần túy và nguy hiểm cỡ nào, nguy hiểm, nguy hiểm, bản năng đều đang tự nói với mình rằng nguy hiểm. Ngàn năm, là một trong hai người mạnh nhất thiên hạ, hắn lần đầu tiên cảm nhận được nguy hiểm rõ ràng như vậy. <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Những người này là ai? Từ đâu tới đây? Tại sao lại ở bên cạnh quân vương hắn? Chết tiệt, tình báo của mình cần phải đổi người, bốn kẻ dễ chú ý như vậy mà lại không có bất kỳ tư liệu nào. Nhân viên tình báo vô tội bị Túc Dạ Liêu giận cá chém thớt.

“Bọn họ là bằng hữu của ta, đến từ một nơi rất xa.” Xuyên qua thời không đúng là rất xa, Kình Thương cũng không muốn nói đến những thứ như thời không xa xôi cho Túc Dạ Liêu, đây cũng không là thứ trong thời gian ngắn có thể giải thích rõ ràng, Kình Thương đem bốn người cho là bằng hữu giới thiệu. Đối với Kình Thương đã từng có hữu nghị cùng chung hoạn nạn mà nói, bằng hữu là một danh từ mỹ hảo và chân thành.

Bằng hữu, ta làm sao không biết quân vương của ta có bằng hữu như thế. Ngàn năm vẫn cùng với Kình Thương, Túc Dạ Liêu căn bản không tin, nhưng quân vương hắn đã nói vậy rồi, Túc Dạ Liêu cũng không nói thêm gì nữa.

Bằng hữu. Danh tự này trong nhận thức của Dili, Thượng Quan Khiêm, Cảnh và Clovis chỉ là một ký tự, tình bạn là trò cười, bọn họ cũng không mới lạ, nhưng từ miệng Kình Thương thốt ra từ này, khiến họ có một nhận thức mới về bằng hữu, bằng hữu, tựa hồ có vẻ không tệ.

Nhìn thấy Túc Dạ Liêu xuất hiện, Kình Thương cũng ý thức được sắc trời đã muộn, sau đó đưa ra lời mời bốn người, đã từng là chủ nhân thiên hạ này, như thế nào cũng phải cố gắng chiêu đãi bằng hữu vừa từ phương xa tới.

Nhóm người Dili tự nhiên là nhận lời, ngược lại bọn họ cũng không chuyện gì, thế giới này cũng không có giá trị gì để bọn họ ra tay, Kình Thương xem như là một thu hoạch bất ngờ, hơn nữa bọn họ cũng khá có hứng thú với Kình Thương.

Trúc lâu vẫn luôn chỉ có Kình Thương và Túc Dạ Liêu ở giờ rốt cục có bốn vị khách nhân, Túc Dạ Liêu một mặt ai oán nhìn quân vương hắn đuổi hắn khỏi cửa, sau đó ở cùng một phòng với bốn tên kia, một gian phòng khác là Túc Dạ Liêu độc thủ không khuê (1) chỉ có thể tự cắn khăn tay, vì quân vương hắn dùng kết giới ngăn hắn tiến vào.

(1) Độc thủ không khuê: chắc tương tự câu độc thủ khuê phòng, ý chỉ người chồng không ở đó, chỉ còn một mình người vợ cô độc chốn phòng trống đơn chiếc.

“Lực lượng rất kỳ lạ.” Cảnh híp híp mắt, đánh giá về kết giới Kình Thương làm ra.

Vô cùng chấp nhất việc truy tìm sức mạnh, cũng hiểu được Vô Xá đều khá thận trọng với bất kỳ lực lượng nào, Kình Thương bày ra sức mạnh toàn vẹn tự nhiên, không có một chút dư thừa lãng phí, nhìn ra được về khống chế lực lượng y vô cùng chuẩn xác, hơn nữa năng lực này rất đặc thù, nơi sâu xa trong kết giới này, bọn họ cảm nhận được lực lượng bị đối phương khống chế tuyệt đối, tuy rằng đối với bọn hắn không có uy hiếp, nhưng nếu như người này càng mạnh hơn, bị vây trong kết giới này bọn họ cũng sẽ bị hạn chế.

Bọn họ vốn nghiên cứu lực lượng khá sâu sắc, đối với lực lượng của Kình Thương bọn họ nhìn được sâu hơn.

Đối với lực lượng, nhận thức của Kình Thương và người Vô Xá cũng là không giống nhau, y chưa bao giờ yêu cầu mình cường đại đến vô địch, chỉ cần có thể bảo vệ mình và người ở bên cạnh là đủ rồi, ở thế giới này y đã đủ mạnh, nhưng đến từ đại vị diện mấy người Vô Xá không thể nghi ngờ đã nhen lên dã tâm muốn nhìn thế giới càng rộng lớn hơn của Kình Thương.

Tiếp tục đề tài trong tửu lâu, Kình Thương cũng có bước đầu hiểu rõ bốn nam tử trước mắt, Cảnh đến từ thế giới khoa học kỹ thuật tương lai, trình độ khoa học kỹ thuật đã có thể qua lại vũ trụ, cơ giáp, phi thuyền, thêm vào bản thân Cảnh am hiểu khoa học kỹ thuật, khiến Kình Thương luôn được người khác kính ngưỡng đưa ra ánh mắt tôn kính với Cảnh, đó là tôn kính dành cho người mở đường.

Mà Cảnh cũng đối với lĩnh vực khoa học kỹ thuật của Kình Thương, đặc biệt một ít lý luận biểu thị tán dương, vì đã cung cấp cho Cảnh linh cảm khá hay.

Thượng Quan Khiêm đến từ xã hội phong kiến cổ đại như kiếp trước của y, thế giới kia nắm giữ võ học trong truyền thuyết, Kình Thương lập tức thỉnh giáo, bởi vì công pháp của y chính là tham chiếu nội công cổ đại mà đến, khi biết Thượng Quan Khiêm có trình độ tuyệt cao trên y thuật, cũng hứa hẹn sẽ cung cấp các loại dược liệu đặc thù cho Thượng Quan Khiêm làm trao đổi.

Dili Rapha đến từ thế giới tận thế, đối với tận thế, Kình Thương cũng chỉ nghe nói, nghe Dili hờ hững kể ra đủ thứ nơi tận thế, đối với nhân loại, Kình Thương bất đắc dĩ mà bi thương, nhân loại kiên cường, nhân loại đáng thương, đối với việc mình cải tạo không để thế giới ô nhiễm, Kình Thương vui mừng, y cũng không muốn lúc sinh thời nghênh đón tận thế, bởi vì y sẽ còn sống trong thời gian rất dài.

Clovis đến từ thế giới thịnh hành ma pháp, đối với ma pháp, Kình Thương vẫn như cũ chỉ là nghe nói, đối với tu luyện của thế giới Clovis, thần chú, hệ thống phân chia hiểu rõ tỉ mỉ, không phải vì mình, mà là vì Túc Dạ Liêu, phải biết y vì Túc Dạ Liêu khai phá con đường chính là ma pháp.

Mấy người Vô Xá cũng nói cho Kình Thương tri thức liên quan đến pháp tắc, một đêm ấy, được lợi nhiều nhất không thể nghi ngờ là Kình Thương.

Một đêm không ngủ đối với bọn hắn mà nói không có gì, thế nhưng quấn quít lấy người ta nói chuyện một đêm Kình Thương khó tránh khỏi có chút ngại ngùng, là gia chủ, Kình Thương mang nhóm người Vô Xá đến chốn phong cảnh tươi đẹp du lãm một phen.

Kình Thương đương nhiên sẽ không biết người Vô Xá với y có bao nhiêu đặc thù, cũng không biết nhóm bốn người trước mắt đối với y khá hòa thuận tại vị diện nắm giữa hung danh thế nào, y biết bốn người này tạo thành một tổ chức, gọi là Vô Xá, cũng biết tôn chỉ của họ, tôn chỉ khiến y khiếp sợ cuộc sống tùy ý của bốn người này.

Chặn con đường chúng ta tiến lên hết thảy đều là tội không thể xá, vì lẽ đó giết không tha. Người phương nào có thể định tội chúng ta, chúng ta vô tội có thể xá.

Điều này y không làm được, bởi vì y gánh vác phần trách nhiệm này, y cũng không hâm mộ bốn người, bởi vì y vẫn cho rằng người nên kính nể gì đó, y cũng sẽ không nói người Vô Xá quan niệm cực đoan, bởi vì mỗi người có một cách sống, mỗi người có một cái nhìn, có lẽ trong mắt nhóm Vô Xá, y gánh vác trách nhiệm thì không tự do, nhưng y cam tâm tình nguyện.

Thế nhưng hai bên cũng không có ý thay đổi suy nghĩ của đối phương, Vô Xá cũng không đưa ra yêu cầu để Kình Thương trở nên mạnh mẽ, bọn họ là bằng hữu, bằng hữu quan niệm không giống, bằng hữu có sự chênh lệch, Kình Thương không phải đồng bạn của họ, họ sẽ không lấy ý nghĩ của mình để thay đổi thói quen của Kình Thương.

Túc Dạ Liêu đáng thương đoạn thời gian này chỉ có thể độc thủ không khuê, bởi vì quân vương hắn đem trọng tâm sinh hoạt phóng lên người bốn nam tử nguy hiểm kia, Túc Dạ Liêu không phải không nghĩ muốn ra tay với mấy phần tử nguy hiểm này, nhưng Kình Thương nhìn thấu hướng đi ngu xuẩn của Túc Dạ Liêu, nghiêm khắc cảnh cáo Túc Dạ Liêu, đồng thời lấy lý do chỉ giáo, để Vô Xá sinh ra tự thế giới phép thuật (???), Clovis có thể nhất để chỉ giáo Túc Dạ Liêu cùng tỉ thí với Túc Dạ Liêu một hồi.

Kết quả tự nhiên là Túc Dạ Liêu thảm bại, sự cường đại mang tính áp đảo kia, Túc Dạ Liêu không phục cũng phải nhận thua, hắn còn muốn sống sót mà yêu quân vương hắn.

Đánh không lại Túc Dạ Liêu chỉ có thể phát tiết phiền muộn trong lòng lên đám tử tôn hoàng gia không hăng hái, mỗi ngày đều chờ đợi đám người Vô Xá sớm rời đi một chút.

Có lẽ đúng là gần đây Túc Dạ Liêu thực sự quá mức ai oán, hoặc một vài kẻ tìm người tìm đến thực sự quá cực khổ, để một loại ý chí vĩ đại nào đó (được rồi, chính là ý chí của Vô Thố) quyết định tiêu trừ khổ não của một vài người.

Không gian thế giới này bị cắt ra, năng lượng dao động như vậy, cư dân thế giới này không ai phát hiện, chỉ có bốn vị khách cường đại không phải người thế giới này cảm giác được dao động này, dao động lực lượng quen thuộc, khiến bọn họ biết người tới là ai.

Không nghĩ tới, mấy tên kia vẫn tìm được bọn họ, quên đi, ngược lại cũng không sai biệt lắm.

Người Vô Xá không ẩn giấu hơi thở của mình, cũng khiến mấy kẻ xuất hiện ngay lập tức nhận ra được sự tồn tại của họ.

“Làm sao?” Nhận ra được dị dạng trong chớp mắt của Vô Xá, Kình Thương hỏi.

Còn không chờ y nhận được đáp án.

“Cảnh.”

“Khiêm.”

“Clovis.”

“Dili.”

Theo tiếng gọi vui vẻ đột nhiên xuất hiện là bóng người hiện ra, Kình Thương cũng nhìn thấy bốn nam tử xuất sắc như Vô Xá, lãnh tuấn, tà mị, lẫm liệt, chói mắt, mỗi người đều đặc sắc khác nhau, lúc này trên mặt lại có vẻ cuồng hỉ như nhau, ánh mắt cực nóng quen thuộc, khiến trì độn như Kình Thương cũng rõ ràng cảm tình của họ với Vô Xá.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện