Bóng đêm thâm trầm, lửa trại cách đó không xa không thể soi sáng được nơi đây mà chỉ có quang mang nhàn nhạt, một đôi mắt vẫn chưa khép lại,băng lam nhãm mâu chăm chú nhìn thiếu niên tóc đen đang nhắm mắt.
Lúc y đỡ người thì phát hiện cánh tay y đang cầm không vạm vỡ, cũng không gầy yếu, bình thường rèn luyện phi thường rắn chắc thế nhưng đầu khớp xương có chút cách thủ, là vương giả lưng đeo nghiệp trị quốc, gánh chịu nguy cơ, tại một thời khắc lại cần tới y.
Tình huống như vậy không làm Túc Dạ Dực tự đắc, một loại cảm giác được tin cậy len lỏi trong lòng y, sau đó y lại ảo não, ảo não chính mình nhỏ yếu làm quân vương của y tiêu hao khí lực mà chính mình chưa làm được cái gì, y không cam lòng, không cam lòng chính mình lực lượng kém cỏi, chỉ có thể để quân chủ vì hắn mà xuất lực.
Hắn muốn biến cường, cường đến có thể để quân chủ ỷ lại, làm quân chủ không cần mệt mỏi như vậy nữa, thế nhưng y…
Đôi môi hồng nhạt mím chặt, thật không cam lòng.
Một đêm, Túc Dạ Dực không ngủ, không phải y chỉ suy nghĩ chuyện của mình mà lo cho quân vương của hắn, lúc biết Kình Thương khi hồi phục lực lượng không thể bị quấy rầy hắn cũng không dám thụy hạ, sợ những tên binh sĩ bình dân thô lỗ ti tiện quên mất mệnh lệnh.
Tuy rằng sự thực chứng minh hắn suy nghĩ nhiều, đám binh sĩ cả đêm cử động rất nhẹ, bất quá vào lỗ tai của Túc Dạ Dực những âm thanh như tiếng ngáy khò khè khi ngủ của Cận gia Gia chủ, mỗi cái lá cây bị binh sĩ dẫm nát đều thật chói tai, chỉ cần nghe được động tĩnh hắn đều nhìn qua phía Kình Thương, lo lắng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hoàn hảo, không có việc gì.
Sắc trời vi lượng, lúc mi mắt Kình Thương bắt đầu rung động Túc Dạ Dực lập tức đứng lên, Kình Thương mở mắt ra đầu tiên là thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của y, thật là một loại mỹ lệ đến kinh tâm động phách a. (Vi lượng: lượng rất nhỏ của một chất nhưng rất quan trọng. Ta tra Google thì ra được như thế, nên để nguyên luôn.)
Sau khi đoạn thất thần ngắn qua đi, Kình Thương nghĩ nếu nam hài lớn thì ngũ quan cũng sẽ phát sinh biến hóa, mỹ lệ của Túc Dạ Dực sẽ tiêu thất, thật đáng tiếc, tuyệt sắc như thế nếu sinh trên mặt nữ hài, trưởng thành sẽ là phong hoa tuyệt đại.
Sau đó chuyện như Kình Thương nghĩ cũng không xảy ra, khuôn mặt mà Túc Dạ Dực vô hạn ai oán tại sau khi hắn trưởng thành càng thêm động nhân, cùng sự tàn nhẫn vô tình của hắn là có một không hai trong thiên hạ. (!!!)
“Ngô chủ.” Túc Dạ Dực nhìn vào mắt Kình Thương thì thấy đầu tiên là hiện ra thân ảnh của y, một loại thỏa mãn không thể nói rõ đầy rẫy trong nội tâm hắn. “Thần an.”
“Tảo.” Kình Thương đáp lại lời thăm hỏi ân cần của Túc Dạ Dực. Qua một đêm, lực lượng của hắn cũng khôi phục đủ mười phần.
Túc Dạ Dực cẩn cẩn dực dực hầu hạ Kình Thương tiến hành rửa mặt chải đầu, sau khi dùng xong bữa sáng đoàn người lần thứ hai xuất phát.
Cưỡi trên lưng ngựa Túc Dạ Dực cảm thấy *** thần không ổn, do cả đêm qua không ngủ tạo thành, y biết mình không thể như vậy, hai tay nắm chặt, móng tay đâm vào da thịt, dùng đau đớn làm mình thanh tỉnh.
Đi được bốn, năm giờ Kình Thương lần thứ hai lệnh mọi người dừng lại.
Trong những đồ vật mang theo lấy ra một cái ống tròn dài, rút ra một vòng ống bằng đồng ở bên trong, cái ống trở nên dài hơn, Kình Thương đặt trước mặt, để trước một mắt, một tay chậm rãi xoay tròn thanh đồng, tay còn lại giữ lấy, đầu quay đi.
“Đằng kia có phải đội ngũ của các ngươi không?” Buông vật thể trên tay, Kình Thương hỏi.
Cái gì? Cận gia, Trì gia Gia chủ bị hỏi nhưng vẫn không rõ ý tứ của vương.
Kình Thương từ hành lý lấy ra hai vật hình trụ như thế đưa cho hai vị Gia chủ.
Được Kình Thương chỉ đạo hai vị Gia chủ học được cách sử dũng, đặt ở trước mắt, vừa nhìn.
“Oa.” Đây là tiếng kêu ngạc nhiên của Gia chủ Cận gia.
Trì gia Gia chủ cũng không tốt hơn, miệng thành hình chữ O.
Cận gia Gia chủ vội vã lấy vật phẩm quỷ dị kia ra, thị lực lại khôi phục bình thường, nhìn không được lại cầm lấy nhắm, nhìn, lại buông.
“Vương, đây là…” Gia chủ Trì gia lý trí buông ra đồ vật hình trụ, hỏi Kình Thương.
“Kính viễn vọng.” Viên quản tùy tiện tìm một thợ rèn là có thể chế tạo, thấu kính là thành quả luyện tập điều khiển của hắn làm ra, sau khi thành công thì tạo ra gơn mười cái, rồi không dùng để làm mục tiêu luyện tập nữa. Lúc hành động thì tự nhiên nhớ tới vật phẩm dùng cho quân sự này, tùy thân mang theo ba cái. “Hai cái đó cho các ngươi.” Kình Thương vốn có dự định cho bọn họ, bất quá trước khi xuất phát đã quên.
“Tạ vương ban thưởng.” Hai vị Gia chủ dối vật được ban hoan hỉ nhận lấy, một cái là võ tường, một cái là trí giả, đối ý nghĩa quân sự của thứ này đều rất minh bạch.
“Có đúng hay không đó là đội ngũ của Cận gia và Trì gia?” Kình Thương tiếp tục hỏi.
Hai vị Gia chủ cũng kềm chế hưng phấn, sau này còn có cơ hội đùa, hiện tại đang làm chính sự.
“Đúng vậy, vương, đó là quân đội cứu viện ta gấp rút phái tới tiếp viện thủ đô.” Gia chủ Trì gia trả lời.
“Vương, đó là đội ngũ của Cận gia.” Cận gia Gia chủ cũng khẳng định, không nghĩ tới bọn họ đã đền nơi đây.
“Cùng bọn họ tập hợp.” Cũng không sai biệt lắm với giờ nghỉ ngơi, nếu gặp sẽ hợp lại.
“Thị.” Mọi người cùng trả lời.
Đội ngũ đang tiến về thủ đô nghe được tiếng móng ngựa, kỳ quái từ lại từ trên không truyền xuống.
Quan quân cưỡi phía trước cùng những binh sĩ chạy phía sau ngẩng đầu lên, sau đó thấy một đội quân từ trên không đang cưỡi ngựa chạy xuống đang tiếp cận bọn họ, độ cao cũng hạ.
Chuyện bất khả tư nghị làm các quý tộc, binh lính cùng Thiên phú giả quan quân đều mục trừng khẩu ngốc, trong khoảng thời gian ngắn đội binh đi trước dừng lại.
Lúc quân mã của Kình Thương tiếp cận thì người thống lĩnh mới tỉnh ngộ.
“Phòng ngự, phòng ngự.” Đội ngũ bắt đầu động.
“Không được vô lễ, đây là vương.” Thấy bị Thương bị bọn binh lính dùng vũ khí vây lấy, Trì gia Gia chủ vội vã quát.
“Gia chủ.” Đây là phản ứng của người Trì gia khi nghe được ân thanh quen thuộc.
“Đều buông vũ khí.” Tiếng hô lớn của Cận gia Gia chủ càng làm chấn động nhiều người.
Nếu hai vị Gia chủ đều xuất hiện thì những người quỷ dị vừa rồi không phải địch.
“Đều quỳ xuống, đây là tâm vương của Hiển quốc ta.” Trì gia Gia chủ hạ mã, đứng bên người Kình Thương.
Tân vương? Hiển quốc có tân vương? Tin tức rất nhanh làm bọn họ mừng rỡ, tiên vương trận vong làm ảnh hưởng sĩ khí binh lính, hiện tại nghe được tân vương đăng cơ đương nhiên *** thần binh sĩ cũng tăng lên, không giống như trước luôn bị cảm giác thấp thỏm tuyệt vọng bao phủ.
Mọi người quý trên mặt đất, bái kiến tân vương của bọn họ.
Kình Thương ngồi trên lưng ngựa,cao cao tại thượng nhìn xuống những người đang quỳ, thảo nảo có kẻ thích quyền lực như vậy, như thế sùng kính, như thế tôn vinh làm nhân trầm mê, thế nhưng đó không phải điều hắn muốn. Tiền thế hắn đã trải qua nhiều thứ như vậy, nhìn thấu nhiều vật, quyền lực, dù trước đây hay bây giờ cũng không phải mục tiêu theo đuổi của hắn. Hắn thầm nghĩ tại thế giới này hảo hảo sinh sống, thế nhưng hiện thực làm hắn lưng đeo trọng trách, như vậy hắn sẽ không phụ trách nhiệm này, không nên phân tranh thiên hạ, chỉ cần hắn dẫn đắt mọi người để họ sinh hoạt yên vui là có thể, cái khác hắn không có năng lực bận tâm.
Ngồi trong trướng vốn được dành cho tiên vương, hiện tại thuộc về hắn – Ngự Kình Thương.
“Vương, mời dẫn dắt chúng ta phản công.” Quan quân nóng nảy nói, trận này thực sự ngẹn khuất, tiên vương mạc danh kỳ diệu tử trận, địch nhân đánh tới thủ đô thiếu chút nữa là thua, nếu không phải vương ra mặt bọn họ thực sự phải quy phục địch quốc, tuy rằng như vậy không sai, là quy tắc của thế giới thế nhưng cảm giác ngẹn khuất này không dễ chịu a.
Thà chết đứng còn hơn sống quỳ. Những lời này vương nói ra thật tốt quá, những quna quân nghe được vĩ tích của Kình Thương do Trì gia Gia chủ nói ra đều phi thường tán thành, lão tử tại ngoại thập tử nhất sinh nhưng bọn hỗn đản đó lại muốn hàng, bọn họ thật sự không coi nỗ lực,máu cùng vết thương đổ ra của lão tử ra gì.
“Mời vương xuất lĩnh chúng ta phản công.” Tướng sĩ còn lại cũng phụ họa theo.
“Thời gian không còn kịp.” Mang thêm những người này tuyệt đối không đến kịp địa điểm mục tiêu.
“Sao lại thế, dùng lực lượng của vương không phải rất nhanh sao?” Tòng quân trên không không phải rất nhanh sao, thế nào không kịp.
“Lực lượng của ta mang theo trăm binh lính *** nhuệ đã là cực hạn.” Không riên gì vấn đề tính toán thể trọng, mà *** thần cũng vô pháp bao bọc lấy con đường dài như thế, nếu những người này sắp xếp theo hàng dọc mà đi, hắn cũng bất lực.
Nghe được Kình Thương nói như vậy những quan quân nóng tính khhi nãy nhụt chí.
Trái lại Trì gia Gia chủ có cảm giác thả lỏng, hoàn hảo, vương còn không phải toàn năng. Đôi với thiên phú, trí tuệ Kình Thương thể hiện làm Trì gia Gia chủ sợ hãi, thậm chí sản sinh tự ti, sau khi nghe Kình Thương nói như vậy thì mới cảm thấy vương là con người a.
Lúc Kình Thương tạm thời điều tức, đoàn người chuẩn bị lần thứ hai xuất phát.
Không ai phát hiện Túc Dạ Dực cúi đầu quỳ gối một bên thần sắc tái nhợt, thẳng đến khi y lung lay đến không lên ngực nổi, ngã xuống.
Kình Thương nhìn khuôn mặt *** xảo hiện tại màu da trắng bạch, bàn tay còn có vết máu, vừa nhìn là biết do móng tay làm ra.
“Có chuyện gì?” Kình Thương híp mắt, lạnh giọng hỏi.
Túc Dạ Dực cúi đầu. không muốn nói.
“Nói.” Hắn nghiêm khắc quát lớn.
“Ta, ta…” Túc Dạ Dực bị quát nào dám do dự, thẳng thắn nói ra, bất quá chột dạ, “Tối hôm qua không ngủ.”
“Vì sao?” Ngữ khí càng thêm lãnh, nuông chiều từ bé chưa từng màn trời chiếu đất, như vậy Túc Dạ Dực không cần phải theo.
Túc Dạ Dực thành thật nói ra suy xét của mình, một loại tư vị chưa từng có kéo dài trong đầu, làm lòng y run sợ, là đối vương giả kính nể, cũng do mình làm sai mà bất an, con mắt có chút toan sáp, không biết có phải do tối qua không ngủ hay không.
Kình Thương nhìn đôi mắt màu băng lam hiện đầu quang mang của Túc Dạ Dực, thương cảm hề hề nhìn mình, hài tử này vì nguyên nhân buồn cười mà thức trắng một đêm, lý do thoái thác của mính khi nghe Cận gia Gia chủ đột nhiên rít gào mà nói ra, hài tử này lại ghi tạc trong lòng mà lo lắng, quái hài tử, nguyên nhân là lỗi của hắn, hài tử này không thể theo.
“Ngươi cùng bọn họ hồi vương đô.” Kình Thương ra lệnh.
Lúc y đỡ người thì phát hiện cánh tay y đang cầm không vạm vỡ, cũng không gầy yếu, bình thường rèn luyện phi thường rắn chắc thế nhưng đầu khớp xương có chút cách thủ, là vương giả lưng đeo nghiệp trị quốc, gánh chịu nguy cơ, tại một thời khắc lại cần tới y.
Tình huống như vậy không làm Túc Dạ Dực tự đắc, một loại cảm giác được tin cậy len lỏi trong lòng y, sau đó y lại ảo não, ảo não chính mình nhỏ yếu làm quân vương của y tiêu hao khí lực mà chính mình chưa làm được cái gì, y không cam lòng, không cam lòng chính mình lực lượng kém cỏi, chỉ có thể để quân chủ vì hắn mà xuất lực.
Hắn muốn biến cường, cường đến có thể để quân chủ ỷ lại, làm quân chủ không cần mệt mỏi như vậy nữa, thế nhưng y…
Đôi môi hồng nhạt mím chặt, thật không cam lòng.
Một đêm, Túc Dạ Dực không ngủ, không phải y chỉ suy nghĩ chuyện của mình mà lo cho quân vương của hắn, lúc biết Kình Thương khi hồi phục lực lượng không thể bị quấy rầy hắn cũng không dám thụy hạ, sợ những tên binh sĩ bình dân thô lỗ ti tiện quên mất mệnh lệnh.
Tuy rằng sự thực chứng minh hắn suy nghĩ nhiều, đám binh sĩ cả đêm cử động rất nhẹ, bất quá vào lỗ tai của Túc Dạ Dực những âm thanh như tiếng ngáy khò khè khi ngủ của Cận gia Gia chủ, mỗi cái lá cây bị binh sĩ dẫm nát đều thật chói tai, chỉ cần nghe được động tĩnh hắn đều nhìn qua phía Kình Thương, lo lắng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hoàn hảo, không có việc gì.
Sắc trời vi lượng, lúc mi mắt Kình Thương bắt đầu rung động Túc Dạ Dực lập tức đứng lên, Kình Thương mở mắt ra đầu tiên là thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của y, thật là một loại mỹ lệ đến kinh tâm động phách a. (Vi lượng: lượng rất nhỏ của một chất nhưng rất quan trọng. Ta tra Google thì ra được như thế, nên để nguyên luôn.)
Sau khi đoạn thất thần ngắn qua đi, Kình Thương nghĩ nếu nam hài lớn thì ngũ quan cũng sẽ phát sinh biến hóa, mỹ lệ của Túc Dạ Dực sẽ tiêu thất, thật đáng tiếc, tuyệt sắc như thế nếu sinh trên mặt nữ hài, trưởng thành sẽ là phong hoa tuyệt đại.
Sau đó chuyện như Kình Thương nghĩ cũng không xảy ra, khuôn mặt mà Túc Dạ Dực vô hạn ai oán tại sau khi hắn trưởng thành càng thêm động nhân, cùng sự tàn nhẫn vô tình của hắn là có một không hai trong thiên hạ. (!!!)
“Ngô chủ.” Túc Dạ Dực nhìn vào mắt Kình Thương thì thấy đầu tiên là hiện ra thân ảnh của y, một loại thỏa mãn không thể nói rõ đầy rẫy trong nội tâm hắn. “Thần an.”
“Tảo.” Kình Thương đáp lại lời thăm hỏi ân cần của Túc Dạ Dực. Qua một đêm, lực lượng của hắn cũng khôi phục đủ mười phần.
Túc Dạ Dực cẩn cẩn dực dực hầu hạ Kình Thương tiến hành rửa mặt chải đầu, sau khi dùng xong bữa sáng đoàn người lần thứ hai xuất phát.
Cưỡi trên lưng ngựa Túc Dạ Dực cảm thấy *** thần không ổn, do cả đêm qua không ngủ tạo thành, y biết mình không thể như vậy, hai tay nắm chặt, móng tay đâm vào da thịt, dùng đau đớn làm mình thanh tỉnh.
Đi được bốn, năm giờ Kình Thương lần thứ hai lệnh mọi người dừng lại.
Trong những đồ vật mang theo lấy ra một cái ống tròn dài, rút ra một vòng ống bằng đồng ở bên trong, cái ống trở nên dài hơn, Kình Thương đặt trước mặt, để trước một mắt, một tay chậm rãi xoay tròn thanh đồng, tay còn lại giữ lấy, đầu quay đi.
“Đằng kia có phải đội ngũ của các ngươi không?” Buông vật thể trên tay, Kình Thương hỏi.
Cái gì? Cận gia, Trì gia Gia chủ bị hỏi nhưng vẫn không rõ ý tứ của vương.
Kình Thương từ hành lý lấy ra hai vật hình trụ như thế đưa cho hai vị Gia chủ.
Được Kình Thương chỉ đạo hai vị Gia chủ học được cách sử dũng, đặt ở trước mắt, vừa nhìn.
“Oa.” Đây là tiếng kêu ngạc nhiên của Gia chủ Cận gia.
Trì gia Gia chủ cũng không tốt hơn, miệng thành hình chữ O.
Cận gia Gia chủ vội vã lấy vật phẩm quỷ dị kia ra, thị lực lại khôi phục bình thường, nhìn không được lại cầm lấy nhắm, nhìn, lại buông.
“Vương, đây là…” Gia chủ Trì gia lý trí buông ra đồ vật hình trụ, hỏi Kình Thương.
“Kính viễn vọng.” Viên quản tùy tiện tìm một thợ rèn là có thể chế tạo, thấu kính là thành quả luyện tập điều khiển của hắn làm ra, sau khi thành công thì tạo ra gơn mười cái, rồi không dùng để làm mục tiêu luyện tập nữa. Lúc hành động thì tự nhiên nhớ tới vật phẩm dùng cho quân sự này, tùy thân mang theo ba cái. “Hai cái đó cho các ngươi.” Kình Thương vốn có dự định cho bọn họ, bất quá trước khi xuất phát đã quên.
“Tạ vương ban thưởng.” Hai vị Gia chủ dối vật được ban hoan hỉ nhận lấy, một cái là võ tường, một cái là trí giả, đối ý nghĩa quân sự của thứ này đều rất minh bạch.
“Có đúng hay không đó là đội ngũ của Cận gia và Trì gia?” Kình Thương tiếp tục hỏi.
Hai vị Gia chủ cũng kềm chế hưng phấn, sau này còn có cơ hội đùa, hiện tại đang làm chính sự.
“Đúng vậy, vương, đó là quân đội cứu viện ta gấp rút phái tới tiếp viện thủ đô.” Gia chủ Trì gia trả lời.
“Vương, đó là đội ngũ của Cận gia.” Cận gia Gia chủ cũng khẳng định, không nghĩ tới bọn họ đã đền nơi đây.
“Cùng bọn họ tập hợp.” Cũng không sai biệt lắm với giờ nghỉ ngơi, nếu gặp sẽ hợp lại.
“Thị.” Mọi người cùng trả lời.
Đội ngũ đang tiến về thủ đô nghe được tiếng móng ngựa, kỳ quái từ lại từ trên không truyền xuống.
Quan quân cưỡi phía trước cùng những binh sĩ chạy phía sau ngẩng đầu lên, sau đó thấy một đội quân từ trên không đang cưỡi ngựa chạy xuống đang tiếp cận bọn họ, độ cao cũng hạ.
Chuyện bất khả tư nghị làm các quý tộc, binh lính cùng Thiên phú giả quan quân đều mục trừng khẩu ngốc, trong khoảng thời gian ngắn đội binh đi trước dừng lại.
Lúc quân mã của Kình Thương tiếp cận thì người thống lĩnh mới tỉnh ngộ.
“Phòng ngự, phòng ngự.” Đội ngũ bắt đầu động.
“Không được vô lễ, đây là vương.” Thấy bị Thương bị bọn binh lính dùng vũ khí vây lấy, Trì gia Gia chủ vội vã quát.
“Gia chủ.” Đây là phản ứng của người Trì gia khi nghe được ân thanh quen thuộc.
“Đều buông vũ khí.” Tiếng hô lớn của Cận gia Gia chủ càng làm chấn động nhiều người.
Nếu hai vị Gia chủ đều xuất hiện thì những người quỷ dị vừa rồi không phải địch.
“Đều quỳ xuống, đây là tâm vương của Hiển quốc ta.” Trì gia Gia chủ hạ mã, đứng bên người Kình Thương.
Tân vương? Hiển quốc có tân vương? Tin tức rất nhanh làm bọn họ mừng rỡ, tiên vương trận vong làm ảnh hưởng sĩ khí binh lính, hiện tại nghe được tân vương đăng cơ đương nhiên *** thần binh sĩ cũng tăng lên, không giống như trước luôn bị cảm giác thấp thỏm tuyệt vọng bao phủ.
Mọi người quý trên mặt đất, bái kiến tân vương của bọn họ.
Kình Thương ngồi trên lưng ngựa,cao cao tại thượng nhìn xuống những người đang quỳ, thảo nảo có kẻ thích quyền lực như vậy, như thế sùng kính, như thế tôn vinh làm nhân trầm mê, thế nhưng đó không phải điều hắn muốn. Tiền thế hắn đã trải qua nhiều thứ như vậy, nhìn thấu nhiều vật, quyền lực, dù trước đây hay bây giờ cũng không phải mục tiêu theo đuổi của hắn. Hắn thầm nghĩ tại thế giới này hảo hảo sinh sống, thế nhưng hiện thực làm hắn lưng đeo trọng trách, như vậy hắn sẽ không phụ trách nhiệm này, không nên phân tranh thiên hạ, chỉ cần hắn dẫn đắt mọi người để họ sinh hoạt yên vui là có thể, cái khác hắn không có năng lực bận tâm.
Ngồi trong trướng vốn được dành cho tiên vương, hiện tại thuộc về hắn – Ngự Kình Thương.
“Vương, mời dẫn dắt chúng ta phản công.” Quan quân nóng nảy nói, trận này thực sự ngẹn khuất, tiên vương mạc danh kỳ diệu tử trận, địch nhân đánh tới thủ đô thiếu chút nữa là thua, nếu không phải vương ra mặt bọn họ thực sự phải quy phục địch quốc, tuy rằng như vậy không sai, là quy tắc của thế giới thế nhưng cảm giác ngẹn khuất này không dễ chịu a.
Thà chết đứng còn hơn sống quỳ. Những lời này vương nói ra thật tốt quá, những quna quân nghe được vĩ tích của Kình Thương do Trì gia Gia chủ nói ra đều phi thường tán thành, lão tử tại ngoại thập tử nhất sinh nhưng bọn hỗn đản đó lại muốn hàng, bọn họ thật sự không coi nỗ lực,máu cùng vết thương đổ ra của lão tử ra gì.
“Mời vương xuất lĩnh chúng ta phản công.” Tướng sĩ còn lại cũng phụ họa theo.
“Thời gian không còn kịp.” Mang thêm những người này tuyệt đối không đến kịp địa điểm mục tiêu.
“Sao lại thế, dùng lực lượng của vương không phải rất nhanh sao?” Tòng quân trên không không phải rất nhanh sao, thế nào không kịp.
“Lực lượng của ta mang theo trăm binh lính *** nhuệ đã là cực hạn.” Không riên gì vấn đề tính toán thể trọng, mà *** thần cũng vô pháp bao bọc lấy con đường dài như thế, nếu những người này sắp xếp theo hàng dọc mà đi, hắn cũng bất lực.
Nghe được Kình Thương nói như vậy những quan quân nóng tính khhi nãy nhụt chí.
Trái lại Trì gia Gia chủ có cảm giác thả lỏng, hoàn hảo, vương còn không phải toàn năng. Đôi với thiên phú, trí tuệ Kình Thương thể hiện làm Trì gia Gia chủ sợ hãi, thậm chí sản sinh tự ti, sau khi nghe Kình Thương nói như vậy thì mới cảm thấy vương là con người a.
Lúc Kình Thương tạm thời điều tức, đoàn người chuẩn bị lần thứ hai xuất phát.
Không ai phát hiện Túc Dạ Dực cúi đầu quỳ gối một bên thần sắc tái nhợt, thẳng đến khi y lung lay đến không lên ngực nổi, ngã xuống.
Kình Thương nhìn khuôn mặt *** xảo hiện tại màu da trắng bạch, bàn tay còn có vết máu, vừa nhìn là biết do móng tay làm ra.
“Có chuyện gì?” Kình Thương híp mắt, lạnh giọng hỏi.
Túc Dạ Dực cúi đầu. không muốn nói.
“Nói.” Hắn nghiêm khắc quát lớn.
“Ta, ta…” Túc Dạ Dực bị quát nào dám do dự, thẳng thắn nói ra, bất quá chột dạ, “Tối hôm qua không ngủ.”
“Vì sao?” Ngữ khí càng thêm lãnh, nuông chiều từ bé chưa từng màn trời chiếu đất, như vậy Túc Dạ Dực không cần phải theo.
Túc Dạ Dực thành thật nói ra suy xét của mình, một loại tư vị chưa từng có kéo dài trong đầu, làm lòng y run sợ, là đối vương giả kính nể, cũng do mình làm sai mà bất an, con mắt có chút toan sáp, không biết có phải do tối qua không ngủ hay không.
Kình Thương nhìn đôi mắt màu băng lam hiện đầu quang mang của Túc Dạ Dực, thương cảm hề hề nhìn mình, hài tử này vì nguyên nhân buồn cười mà thức trắng một đêm, lý do thoái thác của mính khi nghe Cận gia Gia chủ đột nhiên rít gào mà nói ra, hài tử này lại ghi tạc trong lòng mà lo lắng, quái hài tử, nguyên nhân là lỗi của hắn, hài tử này không thể theo.
“Ngươi cùng bọn họ hồi vương đô.” Kình Thương ra lệnh.
Danh sách chương