Sau khi Kình Thương quanh co lòng vòng, lén lén lút lút, không muốn người biết điều tra thì Kình Thương phát hiện ở thế giới này, đặc biệt ở những giai tầng thượng vị, phổ cập kiến thức về ‘phương diện nào đó’ cực kỳ sớm, có điều kiện còn sớm đến giai đoạn thực hành. Là y sai rồi, vốn cho đây là thế giới bảo thủ, nhưng không nghĩ còn thông thoáng hơn nhiều so với dự liệu của y.

Thì ra chúng thị nữ bên người y là bởi nguyên nhân ấy mà xuất hiện, y đột nhiên rõ ràng những thị nữ ăn mặc hoa lệ không nên có đó, theo như điều tra, nữ nhân của toàn bộ hậu viện vương cung đều thuộc về y.

Nghĩ đến việc này, y lại không vui vẻ, mà là sợ hãi a, đặc biệt sau khi biết chuyện này, ánh mắt y đột ngột mẫn cảm với các thị nữ, thật sự rất muốn tìm một chỗ mà trốn, đối mặt với những ánh mắt ấy, còn đáng sợ hơn so với ra chiến trường.

Tại sao mọi thứ đều tập trung mà đến để y phiền não thế này. Nhìn lên bầu không, nỗ lực lơ đi những ánh mắt nóng bỏng, lòng Kình Thương nhớ nhung những tháng ngày khi trước không biết gì hết.

Thời gian từng chút trôi qua, trong sự thỏa hiệp và buồn phiền của Kình Thương, y nghênh đón mùa xuân năm tiếp theo, cũng nghênh đón hôn lễ của y.

“Ngày mai ta sẽ đi.” Minh Thạch Tú vẫn duy trì nhiệt tình tích cực với trò ‘Vô gian đạo’, xuất hiện ở thời điểm bí ẩn, không gian bí ẩn, nguyên nhân, tự nhiên vì bảo mật.

“Được.” Kình Thương dù bị đánh thức nhưng tính khí vẫn rất tốt.

“Có thành tựu gì ta sẽ bí mật thông báo cho ngươi.” Đối với những phương thức mật mã kì dị kia, sau khi theo Kình Thương học tập, Minh Thạch Tú liền mê mẩn, thỉnh thoảng cũng liên hệ bằng mật mã với Kình Thương, mỹ danh là viết vì muốn thông thạo.

“Ta chờ.” Rốt cục cái tên này có thể đi rồi, một vấn đề được giải quyết.

“Ta đi đây.” Minh Thạch Tú cáo từ.

“Chờ một lát.” Lúc này vậy mà lại là Kình Thương gọi Minh Thạch Tú lại.

“Còn điều gì cần chú ý hả?” Minh Thạch Tú không cho đó là gây chuyện, trái lại tràn đầy phấn khởi cho rằng Kình Thương nghĩ ra cái gì, những ý kiến bất ngờ của Kình Thương, Minh Thạch Tú cực kỳ coi trọng.

Kình Thương rời giường, lấy ra một phong thư đã gói kỹ, y viết xong lâu rồi, chỉ là không biết giao cho ai mang đi.

“Đưa cái này cho Dực.” Đem phong thư giao cho Minh Thạch Tú.

Túc Dạ Dực có viết thư về, vì địa điểm của Kình Thương cố định, nhưng Túc Dạ Dực du lịch bên ngoài, không có nơi cố định, Kình Thương muốn hồi âm cho hắn cũng không biết đưa tới đâu.

“Viết gì trên đó vậy?” Minh Thạch Tú hiếu kỳ, liên quan tới trò ‘Vô gian đạo’ sao? “Đợi Dực xem xong, ngươi coi hắn có bằng lòng cho ngươi xem hay không.” Đây xem như là việc riêng tư, y không thể quyết định thay Túc Dạ Dực.

“Ngươi không sợ ta nửa đường mở ra à?” Minh Thạch Tú làm ra vẻ muốn xé.

“Ngươi sẽ sao?” Kình Thương trở lại trên giường, đắp chăn lại lần nữa, tuy đã là mùa xuân, nhưng vẫn rất lạnh.

“Không biết.” Minh Thạch Tú nở nụ cười, vì ngữ khí có thể nói là tin cậy của Kình Thương, cảm giác được người tin cậy thật tốt a.

Kình Thương lại không phải tin Minh Thạch Tú, chỉ là sử dụng phương pháp khích tướng, với người kiêu căng tự mãn như Minh Thạch Tú mà nói, khích tướng như vậy cực kỳ hữu hiệu, nhưng lòng người, tính cách quỷ dị, khiến Kình Thương dự liệu sai, tuy cũng đạt được mục đích, nhưng không dự liệu rằng bởi Minh Thạch Tú căn bản không biết sự tồn tại của loại mưu lược khích tướng, cho là Kình Thương tin mình, nảy sinh thêm hảo cảm với Kình Thương, còn có quãng thời gian ở chung, Kình Thương được Minh Thạch Tú vẻ vang mà đưa vào danh sách có thể lui tới, thậm chí thành công chiếm cứ vị trí bạn tốt, tri kỷ duy nhất.

“Ta đi đây.” Minh Thạch Tú lại một lần nữa cáo từ, nảy sinh chút tâm tình không tên, loại tâm tình không tên này, Minh Thạch Tú thấy có chút sợ sệt, có điều rất nhanh được trò chơi thú vị thay thế, không chờ Kình Thương đáp lại đã biến mất.

Kình Thương không biết thay đổi trong lòng Minh Thạch Tú, tiếp tục về lại chăn ngủ bù.

Mấy ngày sau, vương cung khoác lên sắc đỏ vui mừng Kình Thương đứng, tùy ý chúng người hầu mặc vào lễ phục màu đen phiền phức mà trang trọng, bất đắc dĩ mà tiếp nhận hôm nay quả thật là hôn lễ của y.

Hôn lễ ư, ngồi trên đệm mềm, chờ tân nương đến, nhìn đám người náo nhiệt, mẫu thân đại nhân và các vị thần tử trên mặt đều tràn ngập vui sướng, hết thảy đều phảng phất không chân thực, y cứ vậy mà kết hôn, còn không biết cô gái trở thành chính thất của y sẽ như thế nào, nắm giữ danh hào Ngự phu nhân chỉ chính thất của vương mới được sử dụng.

Tiếng nhạc vang lên, nhưng mình lại không có thứ tâm tình vui sướng kia, chỉ có sự bất đắc dĩ sâu sắc, y tiếp nhận cuộc hôn nhân này rốt cục có đúng hay không? Y không yêu đối phương, có thể cho chỉ là danh phận, còn có trách nhiệm của trượng phu, về tình cảm, có thể nuôi dưỡng đi, dù sao thì ái tình, y chưa từng ảo tưởng qua thứ hư huyễn này, từ đó tới bây giờ cũng chưa từng.

Tân nương mặc lễ phục thuần trắng cúi đầu đi vào, khoác vải sa trắng ***, mũ trùm che mất tóc cũng che luôn dung nhan nàng, nhìn nàng tiến lên trước mặt mình, quỳ gối trước mặt mình, trán chạm mặt đất.

Đã đến bước này rồi, chỉ có thể tiếp tục thôi. Đứng lên, đưa tay về phía tân nương, đối phương tựa hồ cảm giác được nên đứng dậy, đưa tay khoác lên tay y.

Ấm áp mềm mại, nhưng có chút run rẩy, khiến mình rõ ràng cô gái này có bao nhiêu hoài nghi và phức tạp với cuộc hôn nhân này, sự chờ mong tới tương lai của cô gái ấy, mình có thể cho nàng hạnh phúc ư?

So với nam tử, kỳ thực nữ nhân với hôn sự càng thêm hãi sợ, bởi đó là sự chờ mong, trả giá khoảng thời gian đẹp nhất đời mình.

Thở dài trong lòng, bất kể thế nào, y sẽ đối xử thật tốt với nàng, vì nàng chính là thê tử của y, một nam nhân có thể không yêu thê tử mình, nhưng nhất định phải tôn trọng cô ấy, bảo vệ cô ấy, đảm đương trách nhiệm của mình, còn phải trung trinh với cuộc hôn nhân này…

Nhìn những nữ tử mặc lễ phục thuần trắng tiến vào sau đó, nhưng đã để lộ dáng mạo nữ tử, việc này vừa mới bắt đầu đã là không thể, vì mấy người này do mẫu thân đại nhân cùng các vị đại thần đề cử làm thiếp thất phu nhân (aka vợ lẽ). Nghĩa là lần này, trừ vị chính thất, y còn có thêm mấy vị thiếp thất.

Những nữ tử này đều là những người có bối cảnh bất phàm, lấy các nàng là muốn thu bối cảnh sau lưng họ, nếu không thu, không thể nghi ngờ là coi thường với thế lực sau lưng họ, tuy y không úy kỵ, nhưng nếu y trọng thị quốc gia này, y không muốn có bất kỳ nhân tố không an phận nào tồn tại, vì vậy, với mấy nữ tử này, y chỉ có thể nói xin lỗi, khiến các nàng vào đến vương cung này, làm mất đi khả năng có thể có được hạnh phúc của họ.

Là người hay lo nghĩ cho người khác, Kình Thương thế nào biết, ở thế giới này, nữ nhân rất sùng bái cường giả. Là một thành viên của Hiển quốc, mấy năm qua Kình Thương chưa từng bị nhiễm bẩn, các tiểu thư cực kỳ rõ ràng về sự tích của Kình Thương, đối với các nàng mà nói, có thể hầu hạ bên người Kình Thương là điều cực kỳ hạnh phúc, huống hồ còn có thể có danh có phận, các nàng chỉ là phàm nhân thấp kém, làm sao dám hy vọng xa vời được vương yêu, chỉ cần có thể được vinh sủng của vương là đủ rồi, có thể sinh ra một đứa bé là Thiên phú giả dĩ nhiên không thể tốt hơn.

Kình Thương nghe quan lễ nghi, dựa theo danh sách phân phong của mình mà ném cho mẫu thân đại nhân quản, trừ chính thất ra, những nữ nhân khác cũng có danh hiệu phu nhân của mình, sau khi kết thúc điển lễ, một đám nữ nhân sẽ theo Tử phu nhân, người có thân phận cao nhất trong vương, trở lại hậu cung, chuẩn bị tiếp thu giáo dục của Tử phu nhân.

Mà Kình Thương thì nhận lời chúc mừng của chúng thần tử tại yến hội.

Y tình nguyện tại đại điện uống rượu, cũng không muốn tới hậu cung đối mặt với thê tử của mình, nhưng thời gian không kiêng dè ý nghĩ của y mà ngừng lại, y vẫn phải đối mặt thôi.

Gian phòng dưới ánh nến, lay động theo những sắc màu, đây là phòng tân hôn của y, sau đó là chỗ ở của chính thất, y không muốn đến, nhưng không thể không đến, ngày đầu tiên tân hôn mà không vào phòng của chính thất, đó là nhục nhã và chán ghét thế nào với cô ấy, Kình Thương đã cảm thấy có lỗi với chính thất, thế nào sẽ để đối phương chịu lúng túng như vậy.

Sau sa trướng trong suốt, lộ ra hình bóng một thiếu nữ ngồi ngay ngắn bên giường, Kình Thương do dự trước sa trướng.

“Ta muốn nói chuyện với ngươi.” Đối phương không nói lời nào, Kình Thương chỉ có thể phá vỡ bầu không khí trầm mặc bên trong trước.

“Vương, xin người phân phó.” Ngữ khí mềm mại, mang vẻ ngây thơ của thiếu nữ, khiến Kình Thương cảm thấy tội nghiệt của mình càng thêm sâu nặng.

“Ta không có ý định chạm vào nàng.” Kình Thương quyết định nhanh chóng giải quyết.

Chính thất sau sa trướng không rõ ràng ý tứ của câu nói này, Kình Thương cũng không giải thích, vị chính thất này là một cô nương thông minh, rất nhanh đã hiểu rõ ý của Kình Thương, thân thể run lên, Kình Thương thấy rõ.

“Tại sao, là thiếp thân có chỗ nào…” Âm thanh của chính thất chen lẫn giữa tiếng khóc và sự lo lắng.

“Ta không phải chán ghét nàng,” nước mắt của nữ nhân đối với Kình Thương mà nói là thứ vũ khí cực kỳ đáng sợ. Kình Thương vội vàng nói, “Không chỉ riêng nàng, những người khác ta cũng không có ý định chạm vào.”

Chính thất trầm mặc một lúc, “Thân thể vương…” Lời nói rất mực chần chờ.

“Không có vấn đề,” Kình Thương tức thì rõ hàm nghĩa của chính thất, là nam nhân sẽ không chịu nổi hoài nghi như vậy, Kình Thương trả lời ngay, “Chỉ là chúng ta vẫn còn nhỏ,” lúc này, Kình Thương cực kỳ hài lòng với tuổi tác của thân thể, “Làm chuyện như vậy, không tốt với thân thể.”



“Thiếp thân đã mười sáu.” Âm thanh sợ hãi của chính thất chen lẫn không hiểu, nàng không còn nhỏ nữa.

Mười sáu. Kình Thương càng cảm thấy tội nghiệt trên người thêm nặng, người này rõ ràng còn chưa thành niên. Nói không thông cái này, đổi cái khác, “Hai chúng ta chưa có tình cảm, ta không quen cùng người xa lạ quá mức thân mật.”

Lần này thì chính thất rõ ràng, nàng từng nghe nói, cao thủ rất mẫn cảm với sự đến gần của người lạ, nếu người không quen tới gần sẽ bị cao thủ công kích, vương là cao thủ vì vậy vương cũng có tính của cao thủ này. Vương không chạm vào các nàng, có phải vì chưa quen thuộc các nàng?

“Thiếp thân hiểu rồi.” Vương cỡ nào săn sóc chứ, lại có tầm nhìn thế nào, mà mình lại ngu dốt ra sao, vậy mà lại hoài nghi thân thể của vương không được, lại bởi quyết định của vương mà nảy sinh bất mãn trong lòng. Mình thật sự quá không phải, như vậy sao mình có tư cách trở thành chính thất của vương, không được, mình nhất định phải bỏ, vâng theo mọi quyết ý của vương.

Kình Thương không biết trong lòng chính thất đã xoay vòng ý nghĩ, vì thuyết phục được chính thất mà thở phào nhẹ nhõm.

Đột nhiên một âm thanh cổ quái vang lên, Kình Thương nhìn nơi phát ra âm thanh, tuy rằng chỉ thấy thiếu nữ cúi thấp đầu sau sa trướng, nhưng y biết mặt thiếu nữ sau sa trướng nhất định đã đỏ bừng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện