Vừa đi vừa cởi nút thắt ở áo khoác, giẫm lên bậc cấp, khoảng cách giữa Kình Thương và Túc Dạ Dực không ngừng được rút ngắn.
Túc Dạ Dực có thể nghe tiếng tim mình đập kịch liệt, đập rất nhanh, như tiếng trống nổi, theo người kia đến gần càng thêm kịch liệt. Sau khi phát hiện tâm tư của bản thân, đây là lần đầu trực tiếp đối mặt với người này, tâm tình so với tưởng tượng của hắn khi hai người gặp mặt còn khuấy động hơn, hắn đã đánh giá cao năng lực của mình, cũng đánh giá thấp ảnh hưởng của người này với bản thân.
Nguyên tưởng rằng quá khứ vì vô số lần nhớ tới người này mà luyện ra lý trí tuyệt đối, có thể thành công làm nguội bớt thứ tình cảm nóng rực khi tới lui với người này, nhưng giờ hắn biết mình sai rồi, trạng thái lý trí tuyệt đối vẫn tồn tại như cũ, nhưng tim vẫn phập phồng không thôi, kịch liệt đến có thể phá nát cả lý trí tuyệt đối, dưới trạng thái lý trí này, chỉ là không hiển lộ chút dị dạng nào trên mặt, lý trí tự nói với mình không thể kích động, nhưng ý nghĩ kêu gào muốn ôm lấy người này không thể biến mất, lý trí cùng bản năng đối lập, dựa vào lý trí tuyệt đối, lý trí đã chiếm thượng phong.
Túc Dạ Dực cúi đầu, không nhìn tới người khiến mình mất đi lý trí, âm thầm gia tăng *** thần lực làm nguội đi nhiệt độ đang tăng lên trong cơ thể.
Âm thanh loạt xoạt vang lên, trên người có cảm giác một chút trọng lượng không lớn, theo đó là y bào với khí tức ấm áp của một người rơi trên người mình, ghé mắt thì thấy một cánh tay sượt qua gò má mình, *** thần lực lay động một trận, suýt chút nữa đã mất khống chế, khoảng cách gần đến có thể ngửi thấy một vị đạo thuần hậu, khiến tâm thần xúc động không ngừng, vào giờ phút này, đầu óc trống rỗng, không biết nên phản ứng ra sao, chỉ có thể nhìn bàn tay khớp xương rõ ràng nơi đáy mắt mình đang tháo nút thắt.
Khoảng cách gần đến vậy, Kình Thương mới phát hiện Túc Dạ Dực đúng là lớn rồi, đã từng là một đứa bé chỉ đứng tới eo y, giờ đã cao đến dưới cằm, bây giờ mới mười lăm, cứ độ trưởng thành này, một năm nữa thôi là sẽ cao bằng y, ghé mắt xuống là có thể nhìn thấy đỉnh đầu của đối phương, mái tóc màu bạc đẹp đẽ vẫn có vẻ bóng mượt như nước ở khoảng cách gần này, vòng tay qua bả vai Túc Dạ Dực, khiến Kình Thương biết thân thể Túc Dạ Dực nhìn như đơn bạc, kỳ thực cũng không yếu ớt, thêm nữa là y có giao cho Túc Dạ Dực phương pháp rèn luyện, sức mạnh thân thể của Túc Dạ Dực khá đáng sợ, không đạt được đến vẻ khoa trương to lớn, nhưng cũng có thực lực hơn người. (1)
“Ba năm không gặp,” Thanh tuyến trầm lạnh thốt ra khí tức nhàn nhạt rơi nơi trán Túc Dạ Dực, thảng qua tóc rối, trên da thịt lưu lại xúc cảm nóng bỏng, Kình Thương không hề có cảm giác, căn bản không biết một trạng thái nào đó của đối phương đã xuất hiện vết rách cực lớn, nút thắt trên tay buộc chặt (2), “Đã cao lớn không ít.”
Ý thức rằng không thể để như thế, không thể cứ ở gần người này như thế, hoảng loạn lui về phía sau vài bước, quỳ trên mặt đất, “Ngô chủ.” Là quân thần chi lễ, cũng là phương thức tránh né tốt nhất, hạ thấp đầu khiến người không nhìn thấy hoang mang thoáng hiện trên mặt, ống tay áo vừa vặn che đi bàn tay đang nắm thật chặt, cũng thời dịp mà chữa trị tâm thái đã vỡ nát.
“Giờ mới nhớ tới hành lễ.” Lời nói của Kình Thương nghe không ra hỉ nộ.
“Là sai lầm của Dực, xin Ngô chủ trừng phạt.” Túc Dạ Dực tiêu chuẩn mà nói, trừ như vậy, Túc Dạ Dực thật không biết phải nói cái gì, nói cho quân vương hắn, rằng y nhích quá gần mình, khiến tâm trạng mình mất khống chế, nghe khí tức lạnh lùng trên người y, mình muốn ôm lấy y, cảm giác được hơi thở ấm áp, mình muốn cướp đoạt, thậm chí còn nảy sinh ý nghĩ đáng thẹn, từng hình từng ảnh ô uế nhanh chóng xẹt qua, đó đều là những ảo tưởng không thể tả của y.
Quân vương của ta, lỗi lầm của ta, thứ tội nặng nề khiến chính ta cũng không thể tha thứ được cho mình, ta cứ vậy làm trây bẩn ô uế người, thật sự có thể tới gần ngươi sao? “Đứng lên đi, ta khi nào mà tính toán những thứ này chứ?” Vầng trán Kình Thương lần thứ hai hơi nhíu, theo thái độ của Túc Dạ Dực, Kình Thương phát hiện một tia dị dạng, thái độ của Túc Dạ Dực với y so với trước kia có chút khác lạ, nguyên nhân là thời gian sao?
Nghe được lời Kình Thương, Túc Dạ Dực vẫn không đứng dậy, “Xin Ngô chủ giáng tội.” Quân vương của ta a, người hãy trừng phạt ta đi, dù người không biết gì cả, nhưng mình vẫn nên bị trừng phạt.
“Trời lạnh như thế này, ngươi cứ để ta đứng ngốc ở đây sao?” Với một số phương diện cố chấp của Túc Dạ Dực, Kình Thương vẫn có vài hiểu biết, khi đã có kinh nghiệm, thì biết rõ nên làm sao để loại trừ đi cố chấp của Túc Dạ Dực.
Túc Dạ Dực sững sờ, y bào màu tím sẫm nơi đáy mắt, đó là đồ quân vương hắn mặc, tức thì ngẩng đầu lên, nhìn quân vương hắn đã cới áo khoác, rõ ràng là y phục màu xanh nhạt thêu hoa văn màu lam này chẳng thể nào ấm áp nổi. Ý nghĩ kiều diễm gì đó, ý nghĩ ô uế gì đó, toàn bộ bỏ qua, một luồng tức giận xông lên đầu, phẫn nộ không phải vì sự không yêu quý bản thân của quân vương, nhiều hơn là do chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân mà không ngay lập tức chú ý tới quân vương đang nhiễm lạnh.
Đứng lên, một tay kéo tay Kình Thương không có tâm tư đi cảm thụ xúc cảm nơi tay, khiến thứ tâm tư lơ đãng kia xuất hiện một tay khác mở cánh cửa gần đó.
“Còn không mau nhóm lửa, lấy nước nóng nữa.” Vừa bước vào cửa, Túc Dạ Dực liền bắt đầu hô quát chúng người hầu.
Kỳ thực những điều này không cần Túc Dạ Dực nói, đã được chuẩn bị tốt từ lâu rồi, có điều là làm nô tỳ của người ta, chẳng có tư cách mà cớ này lý do nọ các kiểu, dù chịu răn dạy cũng không có nơi tố khố.
“Qủa nhiên lúc này mới là ngươi a.” Thanh tuyến trầm lạnh nhiễm mấy phần ý cười, ba năm trước Túc Dạ Dực cũng tuân thủ danh phận giữa quân và thần, nhưng giữa họ nhiều hơn nữa là cảm tình của huynh đệ và thầy trò, vì đó, Túc Dạ Dực khi ở trước mặt y không thể nói là làm càn, cũng không phải xa lánh, ngược lại vì thói quen xấu của y, tỷ như không ăn cơm đàng hoàng, vì quá bận rộn các kiểu, mà chiếm cứ địa vị “người cứng rắn”, quên cả khoảng cách quân thần.
Ba năm không gặp, đã từng là người vẫn luôn thân thiết lại đột nhiên trở nên lạ lẫm như vậy, trong lòng Kình Thương khó tránh khỏi xuất hiện chút tình cảm cô đơn, có điều khi nhìn thấy dáng dấp như vậy của Túc Dạ Dực, loại cô đơn kia liền biến mất, vẫn như vậy thì tốt hơn.
Từ hai năm trước sau việc kết hôn kia, không còn ai có thể thương lượng nữa, y bỗng phát hiện chung quanh y không có một ai để bộc lộ nỗi lòng, đế vương cô đơn, y đã mơ hồ cảm giác được. Nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Túc Dạ Dực, loại cảm giác đó mới bớt đi một chút, ít nhất, còn có người lưu ý, không phải do thân phận quân vương, sự buồn bực của Túc Dạ Dực là xuất phát từ quan tâm của bản thân hắn.
Túc Dạ Dực lúc này mới phát hiện mình vậy mà nắm một tay của Kình Thương, cuống quýt thả ra, nhưng xúc cảm trong lòng bàn tay vẫn quẩn quanh.
Kình Thương tuỳ ý ngồi xuống, lò lửa ấm áp đã dấy lên, chúng người hầu cũng đưa nước nóng tới.
Túc Dạ Dực không để người hầu tiếp tục, mà tự mình động tay, dùng lá trà, trà cụ mà thị hầu bưng lên, tự mình pha, động tác như nước chảy mây trôi, thưởng tâm duyệt mục, hơi nước bốc lên rõ ràng, không ai mở miệng nói chuyện, tuyết ngoài trời lại rơi, bầu không khí yên tĩnh quanh quẩn giữa hai người.
Trà đã pha xong, Túc Dạ Dực dùng hai tay đưa cho Kình Thương.
Kình Thương nâng chung trà lên, Túc Dạ Dực ra hiệu cho chúng người hầu lui ra.
“Đã lâu không uống trà của ngươi, vẫn ngon như thế.” Cùng là pha trà, Túc Dạ Dực pha lại uống ngon hơn so với mình pha, thật không hiểu nổi.
“Ngô chủ yêu thích, Dực sẽ luôn vì người mà pha trà.” Chỉ cần người không căm ghét ta, xa cách ta, ta thật sự đồng ý cả đời vì người mà pha trà. Vào lúc này mới biết, có thể vì người mà pha trà, nhìn biểu hiện thư thích thả lỏng của ngươi, thật có cảm giác hạnh phúc, điên cuồng nhớ nhung đều bình phục, người có thể vẫn như vậy là tốt rồi, ta tuyệt đối sẽ không để thứ nhớ nhung dơ bẩn ô uế kia làm bẩn người, tuyệt đối không để thần sắc chán ghét xuất hiện trên mặt người, vì cái này, ta có thể chịu đựng dằn vặt mà tội nghiệt này mang lại, cho đến khi cái chết giải thoát ta. Ta thật sự có thể, vì hạnh phúc lúc này đây.
Túc Dạ Dực lúc này thật sự nghĩ thế, nhưng hắn sao nghĩ đến tương lai lại phát triển thành như vậy, cuối cùng cũng có một ngày, tình cảm quá mức điên cuồng chích liệt (không biết) lại bộc phát, vào lúc ấy chẳng thể tránh khỏi, niềm hạnh phúc đó bị phá huỷ, mọi thứ đều rối loạn.
Đối với lời nói của Túc Dạ Dực, Kình Thương cũng không có suy nghĩ gì nhiều, “Ngươi có lòng này là tốt rồi.” Y thật sự xem Túc Dạ Dực là hậu bối, như làm cha mẹ, chỉ là vài câu nói, mấy việc làm nhỏ, đã có thể khiến các bậc cha mẹ vui vẻ, Kình Thương lúc này chính là tâm thái đó. Nghe được Túc Dạ Dực có chút uất ức, nhưng không tin đối phương sẽ làm được.
Trong giọng nói của Kình Thương để lộ ra ý không tin lời nói của Túc Dạ Dực, Túc Dạ Dực không giải thích, không nói nhiều, hắn không thể bại lộ tình cảm của bản thân, chỉ có thể che giấu hết mọi thâm tình.
Kình Thương *** tế thưởng thức hương trà, Túc Dạ Dực dùng trạng thái lý trí tuyệt đối để khống chế vẻ mặt, không tiết lộ ngọt ngào đang dâng lên trong lòng.
Đặt chén trà xuống, Kình Thương chuẩn bị nói mục đích chủ yếu khiến y tới đây, “Dực.”
“Có.”
“Ta có một việc cần ngươi giải thích.”
“Vâng, Ngô chủ, xin người cứ nói.”
Thật giống như ứng đối với việc công.
“Hai năm mất liên lạc với ta, ngươi không cho là nên cho ta một lời giải thích?” Mang theo ngữ khí hưng sư vấn tội.
“Ngô chủ, lo lắng cho ta sao?” Đối với loại ngữ khí này, lòng Túc Dạ Dực có chút ngọt, âm điệu ngầm chứa kích động, biết rõ không phải loại kỳ vọng như mình nghĩ kia, nhưng khi biết Kình Thương lo lắng thì vẫn không cách nào áp chế được sự vui sướng từ đáy lòng dâng lên. Đối mặt với Kình Thương, tâm tư Túc Dạ Dực dễ dàng bị chi phối như vậy, huống hồ sau khi biết mình yêu Kình Thương, sướng vui đau buồn đều tuỳ theo người ấy.
“Ngươi cho rằng khi hoàn toàn không có chút tin tức gì của ngươi, ta sẽ không lo lắng à?” Kình Thương không chút nào ẩn giấu lo lắng của mình, “Ta tin tưởng trí tuệ và thực lực của ngươi có thể đối mặt với nhiều nguy hiểm, nhưng, ta vẫn sẽ lo lắng, vì thế giới này có quá nhiều nguy hiểm và chưa biết.” Không phải y bi quan, mà là thế giới này so với kiếp trước càng có nhiều thứ khó mà tin nổi.
Đôi mắt đen thẳm như mực của Kình Thương phản chiếu bóng người Túc Dạ Dực, khiến Túc Dạ Dực dùng phương thức xin lỗi mà cúi đầu xuống, không dám đối mặt với đôi mắt trong suốt không chút u ám kia, đôi mắt ấy sẽ nhìn thấu hết mọi ô uế không thể tả của hắn.
Ngô chủ a, ngươi sao mới chỉ dùng vài lời nói, chút cử động, đã khiến ta chăm chú quấn quanh, kéo vào đáy vực càng sâu, vô lực không cách nào chặt đứt đoạn cảm tình không nên có này.
(1) Nguyên văn là “Thực lực trăm vị.” -百位的实力, chém thôi.
(2) Theo chú thích của bạn Shang: cái đoạn này theo mình từng xem trên phim (ko biết đúng ko nha) là hành động đang tháo nút (nút buộc) nhưng vì 1 hành động/lời nói nào đó tác động kiểu như trượt tay khiến nút thắt lại.
Túc Dạ Dực có thể nghe tiếng tim mình đập kịch liệt, đập rất nhanh, như tiếng trống nổi, theo người kia đến gần càng thêm kịch liệt. Sau khi phát hiện tâm tư của bản thân, đây là lần đầu trực tiếp đối mặt với người này, tâm tình so với tưởng tượng của hắn khi hai người gặp mặt còn khuấy động hơn, hắn đã đánh giá cao năng lực của mình, cũng đánh giá thấp ảnh hưởng của người này với bản thân.
Nguyên tưởng rằng quá khứ vì vô số lần nhớ tới người này mà luyện ra lý trí tuyệt đối, có thể thành công làm nguội bớt thứ tình cảm nóng rực khi tới lui với người này, nhưng giờ hắn biết mình sai rồi, trạng thái lý trí tuyệt đối vẫn tồn tại như cũ, nhưng tim vẫn phập phồng không thôi, kịch liệt đến có thể phá nát cả lý trí tuyệt đối, dưới trạng thái lý trí này, chỉ là không hiển lộ chút dị dạng nào trên mặt, lý trí tự nói với mình không thể kích động, nhưng ý nghĩ kêu gào muốn ôm lấy người này không thể biến mất, lý trí cùng bản năng đối lập, dựa vào lý trí tuyệt đối, lý trí đã chiếm thượng phong.
Túc Dạ Dực cúi đầu, không nhìn tới người khiến mình mất đi lý trí, âm thầm gia tăng *** thần lực làm nguội đi nhiệt độ đang tăng lên trong cơ thể.
Âm thanh loạt xoạt vang lên, trên người có cảm giác một chút trọng lượng không lớn, theo đó là y bào với khí tức ấm áp của một người rơi trên người mình, ghé mắt thì thấy một cánh tay sượt qua gò má mình, *** thần lực lay động một trận, suýt chút nữa đã mất khống chế, khoảng cách gần đến có thể ngửi thấy một vị đạo thuần hậu, khiến tâm thần xúc động không ngừng, vào giờ phút này, đầu óc trống rỗng, không biết nên phản ứng ra sao, chỉ có thể nhìn bàn tay khớp xương rõ ràng nơi đáy mắt mình đang tháo nút thắt.
Khoảng cách gần đến vậy, Kình Thương mới phát hiện Túc Dạ Dực đúng là lớn rồi, đã từng là một đứa bé chỉ đứng tới eo y, giờ đã cao đến dưới cằm, bây giờ mới mười lăm, cứ độ trưởng thành này, một năm nữa thôi là sẽ cao bằng y, ghé mắt xuống là có thể nhìn thấy đỉnh đầu của đối phương, mái tóc màu bạc đẹp đẽ vẫn có vẻ bóng mượt như nước ở khoảng cách gần này, vòng tay qua bả vai Túc Dạ Dực, khiến Kình Thương biết thân thể Túc Dạ Dực nhìn như đơn bạc, kỳ thực cũng không yếu ớt, thêm nữa là y có giao cho Túc Dạ Dực phương pháp rèn luyện, sức mạnh thân thể của Túc Dạ Dực khá đáng sợ, không đạt được đến vẻ khoa trương to lớn, nhưng cũng có thực lực hơn người. (1)
“Ba năm không gặp,” Thanh tuyến trầm lạnh thốt ra khí tức nhàn nhạt rơi nơi trán Túc Dạ Dực, thảng qua tóc rối, trên da thịt lưu lại xúc cảm nóng bỏng, Kình Thương không hề có cảm giác, căn bản không biết một trạng thái nào đó của đối phương đã xuất hiện vết rách cực lớn, nút thắt trên tay buộc chặt (2), “Đã cao lớn không ít.”
Ý thức rằng không thể để như thế, không thể cứ ở gần người này như thế, hoảng loạn lui về phía sau vài bước, quỳ trên mặt đất, “Ngô chủ.” Là quân thần chi lễ, cũng là phương thức tránh né tốt nhất, hạ thấp đầu khiến người không nhìn thấy hoang mang thoáng hiện trên mặt, ống tay áo vừa vặn che đi bàn tay đang nắm thật chặt, cũng thời dịp mà chữa trị tâm thái đã vỡ nát.
“Giờ mới nhớ tới hành lễ.” Lời nói của Kình Thương nghe không ra hỉ nộ.
“Là sai lầm của Dực, xin Ngô chủ trừng phạt.” Túc Dạ Dực tiêu chuẩn mà nói, trừ như vậy, Túc Dạ Dực thật không biết phải nói cái gì, nói cho quân vương hắn, rằng y nhích quá gần mình, khiến tâm trạng mình mất khống chế, nghe khí tức lạnh lùng trên người y, mình muốn ôm lấy y, cảm giác được hơi thở ấm áp, mình muốn cướp đoạt, thậm chí còn nảy sinh ý nghĩ đáng thẹn, từng hình từng ảnh ô uế nhanh chóng xẹt qua, đó đều là những ảo tưởng không thể tả của y.
Quân vương của ta, lỗi lầm của ta, thứ tội nặng nề khiến chính ta cũng không thể tha thứ được cho mình, ta cứ vậy làm trây bẩn ô uế người, thật sự có thể tới gần ngươi sao? “Đứng lên đi, ta khi nào mà tính toán những thứ này chứ?” Vầng trán Kình Thương lần thứ hai hơi nhíu, theo thái độ của Túc Dạ Dực, Kình Thương phát hiện một tia dị dạng, thái độ của Túc Dạ Dực với y so với trước kia có chút khác lạ, nguyên nhân là thời gian sao?
Nghe được lời Kình Thương, Túc Dạ Dực vẫn không đứng dậy, “Xin Ngô chủ giáng tội.” Quân vương của ta a, người hãy trừng phạt ta đi, dù người không biết gì cả, nhưng mình vẫn nên bị trừng phạt.
“Trời lạnh như thế này, ngươi cứ để ta đứng ngốc ở đây sao?” Với một số phương diện cố chấp của Túc Dạ Dực, Kình Thương vẫn có vài hiểu biết, khi đã có kinh nghiệm, thì biết rõ nên làm sao để loại trừ đi cố chấp của Túc Dạ Dực.
Túc Dạ Dực sững sờ, y bào màu tím sẫm nơi đáy mắt, đó là đồ quân vương hắn mặc, tức thì ngẩng đầu lên, nhìn quân vương hắn đã cới áo khoác, rõ ràng là y phục màu xanh nhạt thêu hoa văn màu lam này chẳng thể nào ấm áp nổi. Ý nghĩ kiều diễm gì đó, ý nghĩ ô uế gì đó, toàn bộ bỏ qua, một luồng tức giận xông lên đầu, phẫn nộ không phải vì sự không yêu quý bản thân của quân vương, nhiều hơn là do chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân mà không ngay lập tức chú ý tới quân vương đang nhiễm lạnh.
Đứng lên, một tay kéo tay Kình Thương không có tâm tư đi cảm thụ xúc cảm nơi tay, khiến thứ tâm tư lơ đãng kia xuất hiện một tay khác mở cánh cửa gần đó.
“Còn không mau nhóm lửa, lấy nước nóng nữa.” Vừa bước vào cửa, Túc Dạ Dực liền bắt đầu hô quát chúng người hầu.
Kỳ thực những điều này không cần Túc Dạ Dực nói, đã được chuẩn bị tốt từ lâu rồi, có điều là làm nô tỳ của người ta, chẳng có tư cách mà cớ này lý do nọ các kiểu, dù chịu răn dạy cũng không có nơi tố khố.
“Qủa nhiên lúc này mới là ngươi a.” Thanh tuyến trầm lạnh nhiễm mấy phần ý cười, ba năm trước Túc Dạ Dực cũng tuân thủ danh phận giữa quân và thần, nhưng giữa họ nhiều hơn nữa là cảm tình của huynh đệ và thầy trò, vì đó, Túc Dạ Dực khi ở trước mặt y không thể nói là làm càn, cũng không phải xa lánh, ngược lại vì thói quen xấu của y, tỷ như không ăn cơm đàng hoàng, vì quá bận rộn các kiểu, mà chiếm cứ địa vị “người cứng rắn”, quên cả khoảng cách quân thần.
Ba năm không gặp, đã từng là người vẫn luôn thân thiết lại đột nhiên trở nên lạ lẫm như vậy, trong lòng Kình Thương khó tránh khỏi xuất hiện chút tình cảm cô đơn, có điều khi nhìn thấy dáng dấp như vậy của Túc Dạ Dực, loại cô đơn kia liền biến mất, vẫn như vậy thì tốt hơn.
Từ hai năm trước sau việc kết hôn kia, không còn ai có thể thương lượng nữa, y bỗng phát hiện chung quanh y không có một ai để bộc lộ nỗi lòng, đế vương cô đơn, y đã mơ hồ cảm giác được. Nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Túc Dạ Dực, loại cảm giác đó mới bớt đi một chút, ít nhất, còn có người lưu ý, không phải do thân phận quân vương, sự buồn bực của Túc Dạ Dực là xuất phát từ quan tâm của bản thân hắn.
Túc Dạ Dực lúc này mới phát hiện mình vậy mà nắm một tay của Kình Thương, cuống quýt thả ra, nhưng xúc cảm trong lòng bàn tay vẫn quẩn quanh.
Kình Thương tuỳ ý ngồi xuống, lò lửa ấm áp đã dấy lên, chúng người hầu cũng đưa nước nóng tới.
Túc Dạ Dực không để người hầu tiếp tục, mà tự mình động tay, dùng lá trà, trà cụ mà thị hầu bưng lên, tự mình pha, động tác như nước chảy mây trôi, thưởng tâm duyệt mục, hơi nước bốc lên rõ ràng, không ai mở miệng nói chuyện, tuyết ngoài trời lại rơi, bầu không khí yên tĩnh quanh quẩn giữa hai người.
Trà đã pha xong, Túc Dạ Dực dùng hai tay đưa cho Kình Thương.
Kình Thương nâng chung trà lên, Túc Dạ Dực ra hiệu cho chúng người hầu lui ra.
“Đã lâu không uống trà của ngươi, vẫn ngon như thế.” Cùng là pha trà, Túc Dạ Dực pha lại uống ngon hơn so với mình pha, thật không hiểu nổi.
“Ngô chủ yêu thích, Dực sẽ luôn vì người mà pha trà.” Chỉ cần người không căm ghét ta, xa cách ta, ta thật sự đồng ý cả đời vì người mà pha trà. Vào lúc này mới biết, có thể vì người mà pha trà, nhìn biểu hiện thư thích thả lỏng của ngươi, thật có cảm giác hạnh phúc, điên cuồng nhớ nhung đều bình phục, người có thể vẫn như vậy là tốt rồi, ta tuyệt đối sẽ không để thứ nhớ nhung dơ bẩn ô uế kia làm bẩn người, tuyệt đối không để thần sắc chán ghét xuất hiện trên mặt người, vì cái này, ta có thể chịu đựng dằn vặt mà tội nghiệt này mang lại, cho đến khi cái chết giải thoát ta. Ta thật sự có thể, vì hạnh phúc lúc này đây.
Túc Dạ Dực lúc này thật sự nghĩ thế, nhưng hắn sao nghĩ đến tương lai lại phát triển thành như vậy, cuối cùng cũng có một ngày, tình cảm quá mức điên cuồng chích liệt (không biết) lại bộc phát, vào lúc ấy chẳng thể tránh khỏi, niềm hạnh phúc đó bị phá huỷ, mọi thứ đều rối loạn.
Đối với lời nói của Túc Dạ Dực, Kình Thương cũng không có suy nghĩ gì nhiều, “Ngươi có lòng này là tốt rồi.” Y thật sự xem Túc Dạ Dực là hậu bối, như làm cha mẹ, chỉ là vài câu nói, mấy việc làm nhỏ, đã có thể khiến các bậc cha mẹ vui vẻ, Kình Thương lúc này chính là tâm thái đó. Nghe được Túc Dạ Dực có chút uất ức, nhưng không tin đối phương sẽ làm được.
Trong giọng nói của Kình Thương để lộ ra ý không tin lời nói của Túc Dạ Dực, Túc Dạ Dực không giải thích, không nói nhiều, hắn không thể bại lộ tình cảm của bản thân, chỉ có thể che giấu hết mọi thâm tình.
Kình Thương *** tế thưởng thức hương trà, Túc Dạ Dực dùng trạng thái lý trí tuyệt đối để khống chế vẻ mặt, không tiết lộ ngọt ngào đang dâng lên trong lòng.
Đặt chén trà xuống, Kình Thương chuẩn bị nói mục đích chủ yếu khiến y tới đây, “Dực.”
“Có.”
“Ta có một việc cần ngươi giải thích.”
“Vâng, Ngô chủ, xin người cứ nói.”
Thật giống như ứng đối với việc công.
“Hai năm mất liên lạc với ta, ngươi không cho là nên cho ta một lời giải thích?” Mang theo ngữ khí hưng sư vấn tội.
“Ngô chủ, lo lắng cho ta sao?” Đối với loại ngữ khí này, lòng Túc Dạ Dực có chút ngọt, âm điệu ngầm chứa kích động, biết rõ không phải loại kỳ vọng như mình nghĩ kia, nhưng khi biết Kình Thương lo lắng thì vẫn không cách nào áp chế được sự vui sướng từ đáy lòng dâng lên. Đối mặt với Kình Thương, tâm tư Túc Dạ Dực dễ dàng bị chi phối như vậy, huống hồ sau khi biết mình yêu Kình Thương, sướng vui đau buồn đều tuỳ theo người ấy.
“Ngươi cho rằng khi hoàn toàn không có chút tin tức gì của ngươi, ta sẽ không lo lắng à?” Kình Thương không chút nào ẩn giấu lo lắng của mình, “Ta tin tưởng trí tuệ và thực lực của ngươi có thể đối mặt với nhiều nguy hiểm, nhưng, ta vẫn sẽ lo lắng, vì thế giới này có quá nhiều nguy hiểm và chưa biết.” Không phải y bi quan, mà là thế giới này so với kiếp trước càng có nhiều thứ khó mà tin nổi.
Đôi mắt đen thẳm như mực của Kình Thương phản chiếu bóng người Túc Dạ Dực, khiến Túc Dạ Dực dùng phương thức xin lỗi mà cúi đầu xuống, không dám đối mặt với đôi mắt trong suốt không chút u ám kia, đôi mắt ấy sẽ nhìn thấu hết mọi ô uế không thể tả của hắn.
Ngô chủ a, ngươi sao mới chỉ dùng vài lời nói, chút cử động, đã khiến ta chăm chú quấn quanh, kéo vào đáy vực càng sâu, vô lực không cách nào chặt đứt đoạn cảm tình không nên có này.
(1) Nguyên văn là “Thực lực trăm vị.” -百位的实力, chém thôi.
(2) Theo chú thích của bạn Shang: cái đoạn này theo mình từng xem trên phim (ko biết đúng ko nha) là hành động đang tháo nút (nút buộc) nhưng vì 1 hành động/lời nói nào đó tác động kiểu như trượt tay khiến nút thắt lại.
Danh sách chương