Xem xong báo cáo trên tay còn chưa vừa lòng, Cuồng đế lại tiếp tục xem mấy chỗ đặc sắc, rốt cục thả báo cáo trên tay xuống, một chén trà vừa vặn đặt bên cạnh hắn.

“Vương, rất cao hứng nhỉ?” Sủng phi ôn nhu nói với Cuồng đế. Nàng có thể bên người Cuồng đế nhiều năm như vậy, chính bởi nàng có chút hiểu rõ Cuồng đế, biết cái gì nên, cái gì không nên, tiến tiến lùi lùi đều nắm chắc, mới có thể trong vương cung tranh kỳ đấu diễm chiếm cứ vị trí sủng phi, được vị Cuồng vương có mới nới cũ này sủng ái lâu dài.

Vừa khi người đưa tin lớn tiếng la hét, nàng đã biết tin tức trên tay vương đến từ Hiển quốc, đi theo bên người vương nhiều năm, nàng tự nhiên cũng biết vương đối với Hiển quốc, phải nói là đối với vị Hiển vương kia, quan tâm lạ thường, đều thu thập tình báo nơi Hiển quốc, nhưng trong rất nhiều thứ trước kia, chưa từng thấy vương hiện lên vẻ mặt khó lường như mới nãy và vui sướng của hiện tại, trong quá khứ rất nhiều lúc, vương sau khi xem qua báo cáo của Hiển quốc đều là thất vọng.

“Nam nhân kia một chút cũng không thay đổi a.” Tâm tình Cuồng đế rất tốt, từ đoạn báo cáo này gã lại nhìn thấy kẻ nhiều năm trước khiến mình kinh hãi không thôi, nhưng không cách nào không than thở thiếu niên, khiến gã có sự kích động muốn tiến thủ, muốn được chiến đấu cùng thiếu niên, không, hiện tại đã không còn là thiếu niên.

Sủng phi của Cuồng vương che tay áo cười khẽ.

“Làm sao?” Cuồng vương hỏi.

“Dáng vẻ mới rồi của vương như nhớ thương một người vậy, thiếp thân đố kị chết mất thôi.” Là sủng phi dĩ nhiên có chút đặc quyền, tỷ như như bây giờ nói đùa cùng vương, lại vừa đúng không chọc giận tới điểm mấu chốt của vương.

Cuồng đế ngẩn người một chút, sau đó vuốt cằm mình, “Ngươi vừa nói thế, cũng thật như vậy, Hiển vương quả thật là người trong lòng ta.”

Nụ cười của sủng phi cứng đờ, sau đó nghe vương nói tiếp, “Trong lòng ta, Hiển vương là đối thủ duy nhất ta lưu ý, thật sự rất muốn nhìn thấy y, biết y, hiểu rõ y, sau đó chiến thắng y.” Từ lần đầu tiên nghe được cố sự của thiếu niên Hiển vương thì đã nghĩ như thế, dù Hiển vương yên lặng nhiều năm như vậy, ý nghĩ này cũng không thay đổi. Đó là một loại kích động lần đầu tiên gã cảm nhận, bức thiết không muốn bại bởi người nào đó, cho nên mới ngồi lên vị trí vương, vậy mới có tư cách chiến đấu cùng người kia.

“Vậy nô tì thực sự vạn phần vui mừng là vị Hiển vương kia là nam tử.” Sủng phi ý thức được chuyện đùa của vương, phối hợp nói theo.

“Ha ha ha ha.” Cuồng đế cười to, nếu Hiển vương là nữ nhân ngược lại quá đáng tiếc, một đối thủ như vậy là nữ nhân thật sự đáng tiếc.

“Chuyện gì để vương hài lòng như thế a.” Một âm thanh hàm hồ vang lên nơi cửa, người tới không qua thông báo, cứ như thế đi vào điện. “Ở ngoài cửa đã nghe đến tiếng vương cười.”

“Loan, ngươi đến rồi.” Đối với hành vi làm càn của người tới, Cuồng đế không cho rằng đó là ngỗ ngược. Ngay cả sủng phi của vương cũng không bất ngờ.

Nam tử này tên Loan, là trợ thủ đắc lực Cuồng đế phi thường tin cậy, đứng ở vị trí tể tướng cao nhất Lục quốc, sinh ra với vinh quang Quý tộc, nhưng một chút cũng không có phong độ Quý tộc, ngược lại tùy tính bất kham giống như vương.

Mái tóc màu lam đậm đến gần như đen mất trật tự, tùy ý dùng dây cột tóc buộc lại, khiến dây cột tóc căn bản không cách nào phát huy công dụng của nó, cảm giác lỏng lẻo hỗn loạn, tròng mắt màu xám tựa sương mù như thể không nhìn thấy thấu triệt, mắt hơi híp khiến người ta không nhìn thấy sự thay đổi nơi đáy mắt, râu lỉa chỉa trên mặt, khiến khuôn mặt vốn có ngũ quan tuấn lãng trở nên bất kham, có vẻ nguy hiểm mê hoặc người.

“Thiếp thân xin cáo lui.” Không chỉ bởi có thêm một nữ nhân chốn hậu cung không thích hợp để thần tử nhìn thấy, cũng là vì hai người nhất định có chính sự muốn nói, là một sủng phi thức thời, không nên cũng không tham dự đến chuyện như vậy, bằng không kết cục rất thảm. Vì nam nhân của nàng là vương, một vương giả thành công, có điểm mấu chốt không thể xúc phạm và tâm địa lãnh khốc. Đã thấy trong nhiều năm qua kết cục những tỷ muội đã quên thân phận của mình, đã quên thân phận của vương, nàng đã rõ ràng từ lâu, dù được sủng ái, nàng cũng không cách nào đạt được tâm của vương, khiến vương vì nàng mà quên đi điểm mấu chốt và lãnh khốc của mình.

Sau khi sủng phi xin cáo lui, Loan cầm lấy bầu rượu trên người, uống một hớp.

Cuồng đế thấy ngứa mắt mà đoạt lấy bầu rượu, ném đi, khiến bầu rượu rơi ra bên ngoài.

“A.” Loan phát ra tiếng thét chói tai kinh người, vọt tới nơi bầu rượu rơi xuống, tiếc nuối nhìn rượu ngon chảy xuống đất, cầm bầu rượu lên, ngẩng đầu, miệng bầu ngả ra, hướng về miệng mà đổ, đổ hết mấy giọt rượu còn dư vào miệng, tiếp tục lắc, mãi đến tận khi không còn một giọt nào nhỏ xuống, mới chép miệng, quay đầu lại, dùng ánh mắt lên án nhìn Cuồng đế.

“Lần này, báo cáo về Hiển quốc vẫn để vương thất vọng à.” Lời nói mang tính trả thù thốt ra từ miệng Loan.

Khi gã tận trung cho vị vương này, đã là chuyện sau khi vương leo lên vương vị, hắn và vương cùng khoá trong học đường, từ nhỏ đã biết nhau, hai người tính cách cũng rất tương tự, nhưng gã không có ý nghĩ tận trung cho vương, vì vào lúc ấy vương thiếu một thứ, là kẻ từ nhỏ được khen là thiên tài ở Lục quốc, hắn đối với người sẽ tận trung trong tương lai cũng yêu cầu rất cao, vương khuyết thiếu một thứ căn bản không đạt tới yêu cầu của gã.

Vương năm đó thiếu chính là giác ngộ trở thành vương, năm đó vương căn bản không có hứng thú với vương vị, ánh mắt sắc bén gã dĩ nhiên có thể thấy, cũng nhìn ra được tiềm lực có thể trở thành vương năm đó của vương, nhưng vì tiên vương căm ghét, cũng có nguyên nhân mẫu cuồng phu nhân bức bách thành vương từ dành cho nửa điểm quan ái (???), năm đó vương ôm sự không kiên nhẫn cùng căm ghét với vương vị.

Gã không có thói quen bức bách, năm đó vương đối với vương vị không có hứng thú, gã cũng không giựt giây, vừa vặn hai người bọn họ rất hợp tính nên thành bạn tốt, ở Lục quốc làm xằng làm bậy.

Một khoảng thời gian sau khi gã rời khỏi vương đô, khi trở lại vương đô, mọi thứ đều thay đổi, người vốn không chấp nhất với vương vị lại leo lên vương vị, người vẫn rất lười nhác lại đem hết thảy bá khí của mình thể hiện ra, khiến người cảm giác được vẻ uy nghiêm nhiếp nhân, khiến gã lần đầu tiên cảm nhận được quyết đoán của vương, cũng rõ ràng, vương đã không còn là người bạn cùng gã vui cười hồ nháo, giữa bọn họ vẫn tùy ý như cũ, thế nhưng danh phận quân thần đã định trước.

“Loan, đến giúp ta đi.” Đó không phải yêu cầu với bằng hữu, mà là mệnh lệnh bá đạo của vương, tuyệt không cho phép từ chối.

Từ sau khi tận trung, gã dĩ nhiên hiếu kỳ nguyên nhân khiến vương chuyển biến, Hiển quốc Ngự vương chính là vào lúc ấy mà biết được. Từ lời nói của vương, gã đã biết vương nảy một ý nghĩ đối kháng với Ngự vương, giống như túc địch.

Những năm này, gã càng là nhìn thấy vương đối với Ngự vương gần như một loại bệnh trạng chấp nhất, mỗi một báo cáo liên quan đến Hiển quốc, mỗi khi nhìn thấy Ngự vương vẫn không có bất luận hành động gì, vương đều rất thất vọng, tâm tình cũng không tốt. Gã thậm chí có lúc làm càn mà cười nhạo ánh mắt của vương, nhưng vương nhưng vẫn như cũ tin chắc vị Ngự vương kia là đối thủ của mình.

“Thất vọng, không, ngươi sai rồi, nam nhân kia không thay đổi, điều y làm vẫn khiến người mở mang tầm mắt, thế nhân chưa bao giờ từng nghĩ tới việc này, Loan, dù ngươi được khen là thiên tài Lục quốc, cũng không nghĩ ra, không làm được điều này, vẫn như năm đó, lần này y vẫn như cũ khiến ngươi cảm thấy tầm mắt của mình quá nhỏ bé.” Hiển vương như một đối thủ của số mệnh, Cuồng đế không chút keo kiệt tán dương, hạ thấp trợ thủ đắc lực của mình.

Loan nhíu mày, gã thừa nhận những năm này vẫn cười nhạo sự chấp nhất của vương với Hiển vương, là có chút trả thù khi năm đó bị đả kích, thủ pháp Hiển vương vận dụng, đả kích gã mạnh mẽ, gã chưa bao giờ nghĩ tới sức mạnh có thể vận dụng được như vậy, chiến tranh có thể không dựa vào binh lực, mà là hoàn cảnh chung quanh.

Được rồi, gã lần thứ hai hiếu kỳ, đương nhiên sẽ hiếu kỳ, Hiển vương không theo lẽ thường kia lại làm cái gì, đây cũng là nguyên nhân mỗi lần có tình báo về Hiển quốc, gã cũng sẽ đến chỗ vương tham gia trò vui.

Cầm lấy báo cáo, Loan lật xem, Cuồng đế bưng trà, nhìn ra ngoài cửa, tầm mắt xuyên thấu, nhìn về phía xa, gã đang suy nghĩ đến đối thủ chưa từng thấy kia.

Hồi lâu sau, âm thanh của Loan kéo về tâm tư Cuồng đế.

“Vương, ngài quả thật đã lựa chọn một đối thủ đáng sợ.” Loan có chút cười khổ, gã tự cho là thông tuệ tuyệt đỉnh, nhưng điều Hiển vương làm như đang nhắc nhở gã, gã chưa đủ thông minh, tầm nhìn của gã còn chưa đủ thâm sâu, tầm mắt của gã vẫn còn nhỏ bé, tư duy của gã vẫn quá mức hạn hẹp.

“Nói một chút coi, ngươi nhìn ra cái gì?” Cuồng đế hỏi mưu thần tâm phúc của mình.

“Mưu lược, dự kiến, còn cả thủ đoạn của Hiển vương.”

“Tiếp tục.”

“Lần này Hiển vương triển khai thủ đoạn, trong đó hành vi về thương mại chiếm một vị trí quan trọng. Rất hiển nhiên, vị Hiển vương này đã nhìn ra tầm ảnh hưởng mà thương mại có khả năng mang lại sớm hơn so với bất cứ người nào trên đời này, buồn cười chúng ta, còn xem thường thương nhân, nhưng lại không biết có vài mệnh mạch đã bị thương nhân nắm chắc trong tay.” Còn nữa, ai có thể nghĩ tới muối ăn sử dụng thường ngày, một khi không còn sẽ xảy ra hậu quả đáng sợ như vậy dĩ vãng tùy ý thả lỏng, không để ý chút nào đến than mộc, lại chiếm tác dụng không thể thiếu trong luyện chế binh khí, là thứ trọng yếu một khi mất đi thì không thể thay thế. Tin chắc từ đó về sau, muối ăn sẽ trở thành thương phẩm bị quản chế, than mộc cũng giống như khoáng thạch mà được tích trữ, được phòng vệ.

“Chúng ta là Quý tộc, đối với của cải cũng không quá coi trọng, vì chúng ta là Thiên phú giả, toàn quốc đều thuộc về chúng ta, nhưng mất đi kim tệ, ta không biết phải nói thế nào, như thể hệ thống cả đất nước đều sụp đổ rối loạn.” Dù Loan là thiên tài, nhưng về mặt tài chính gã căn bản không biết gì cả.

“Các thương nhân buôn bán rất nhiều thứ, chỉ cần quốc gia nào muốn cái gì, họ sẽ bán cái ấy, rất nhiều cái đều là đồ tất yếu, mà một khi thương nhân ngưng cung cấp vật như vậy, cũng có nghĩa chúng ta không có nữa, vậy ở Lục quốc, thứ như thế có bao nhiêu, hết rồi, lại sẽ mang đến ảnh hưởng gì, qua chuyện này, chúng ta không thể không cân nhắc.” Chỉ là một thủ đoạn của vị Hiển vương kia, đã để Lục quốc phát hiện một mầm họa lớn như vậy, vị Hiển vương kia thật quá mức lợi hại.

“Vậy lôi kéo thương nhân, như Hiển vương thành lập một tô giới sao?” Cuồng đế hỏi, nhận được một nụ cười khổ của Loan.

“Đây mới là chỗ đáng sợ của việc Hiển vương dự kiến, sau khi Hiển vương đăng vị, việc đầu tiên y làm chính là thành lập tô giới, hiển nhiên vào lúc đó, y đã chú ý tới mức độ quan trọng của thương mại, hoặc là còn sớm hơn, ta thật sự không thể tin được, vào lúc ấy Hiển vương mới vài tuổi a.” Nhớ lại lúc mình bằng đó tuổi, cũng không khôn khéo đến mức này a, thực sự là quá đả kích người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện