Khi Bình Hâm Lũ nhìn thấy Kình Thương, Kình Thương đang thăm dò tình huống của vương đô mới, hoàn cảnh thảm thực vật, tiếp kiến Bình Hâm Lũ ngay tại cung điện nhỏ được xây dựng tạm thời nhưng cũng xem như thanh nhã.

Bình Hâm Lũ đầu tiên bày vẻ chúc mừng thắng lợi cùng leo lên vị trí đại quốc của Hiển quốc, sau đó dâng một đống lễ vật, tiếp theo biểu thị sẽ kính dâng chút sức lực cho vương đô Hiển quốc mới xây.

Đối với việc Bình Hâm Lũ mua chuộc ngay cả mình, Kình Thương không hề tức giận, mà từ chối, Hiển quốc không đến mức xây một vương đô còn cần thương nhân giúp đỡ.

Bình Hâm Lũ bị cự tuyệt cũng rất thức thời không lại tính toán đến chuyện này nữa, đi vào đề tài chính, cũng chính là khó khăn thương nhân gặp phải hiện tại.

Kình Thương sau khi nghe xong, nâng chén trà lên, thổi lá trà nổi trên mặt, tao nhã khẽ nhấp miệng, thả chén trà xuống.

Dù sao cũng là mình đưa thương nhân rơi vào vấn đề này, Kình Thương cũng nên giải quyết.

“Để thương hội các vị rơi vào cảnh khốn khó như vậy, ta rất xin lỗi.”

Bình Hâm Lũ gấp rút nói không dám.

“Đối với tình huống bây giờ, ta cũng không biết giải quyết thế nào, ta chỉ có thể tận lực cứu vãn lợi ích của các vị.”

Nghe được Kình Thương nói như vậy, Bình Hâm Lũ không khỏi có chút thất vọng, có điều có thể cứu vãn chút lợi ích cũng không tồi.

“Chính sách của quốc gia khác ta không có quyền can thiệp.” Đây là một trong những nguyên nhân Kình Thương không cách nào giải quyết, nếu chỉ có Hiển quốc, vậy quá đơn giản, nhưng liên quan đến chủ quyền của những quốc gia khác, Kình Thương chỉ là một vị vua thật sự không dễ can thiệp, đó bằng với tuyên chiến.

Bình Hâm Lũ lý giải sự khó xử của Kình Thương, Hiển quốc mới trải qua một cuộc đại chiến, nên tu dưỡng sinh lợi, không nên dấy lên chiến sự. Bởi vậy có thể thấy được tư duy của người thế giới này và Kình Thương không giống nhau, Kình Thương là xuất phát từ cân nhắc vấn đề tôn trọng chủ quyền, mà người của thế giới này cũng không có ý nghĩ tôn trọng chủ quyền, chỉ cần muốn can thiệp, vậy thì đánh chiếm quốc gia kia là được.

“Nhưng ta có thể cho các ngươi một kiến nghị nhỏ, ta cũng chuẩn bị thi hành.” Vội vàng xây dựng vương đô mới, hiện tại được Bình Hâm Lũ nói đến, cũng nên tiến hành rồi.

“Hiển vương mời nói.” Có kiến nghị so với không có thì tốt hơn.

“Ta dự định ở biên giới xây một khu tự do mua bán, thương hội nếu bởi vì một số chuyện nào đó mà không thể tiến vào Hiển quốc, có thể mang hàng hóa giao dịch ở khu tự do mua bán, hoặc là treo biển, quan phủ Hiển quốc sẽ thay thế mà xử lý, hoặc ủy thác thành viên được thương hội tin tưởng trú lưu ở nơi đó.” Kỳ thực nói trắng ra, cũng chính là một nơi cố định đem hàng hóa phân phát, không cần thiết phải vào quốc nội.

Bình Hâm Lũ lập tức hiểu ra, này giống điểm giao dịch hàng hóa được ước định ở nơi nào đó lúc trước của bọn họ, không thiếu ở biên giới cố định, ai kêu hiện tại có mấy thương hội không được vào những quốc gia khác.

Có điều, cách làm của Hiển vương chỉ là cho bọn họ một nhắc nhở, ý đồ chân chính của Hiển vương vẫn ở khu tự do mua bán này.

“Xin hỏi khu tự do mua bán này là?”

“Lần này có không ít thương hội rời Hiển quốc, tới tô giới ở những quốc gia khác đi.” Cho dù không điều tra, Kình Thương cũng biết chuyện như vậy khẳng định có.

Bình Hâm Lũ không khỏi có chút lúng túng.

“Ta cũng không phải muốn truy cứu gì, nhân chi thường tình.” Mặc kệ là xuất phát từ cân nhắc an toàn, hay là cân nhắc đến sự phát triển trong tương lai, thiết lập cứ điểm ở những quốc gia khác cũng có thể hiểu được, trứng gà không đặt ở một rổ là một loại biện pháp bảo hiểm. Chỉ tiếc, những quốc gia kia cũng không dành cho bọn họ tự do và rộng rãi như Hiển quốc.

“Ta cũng thừa nhận ta hoài nghi thương hội.”

Bình Hâm Lũ không lên tiếng, không sai, những thương hội bị áp chế kia rất có thể đánh cắp các cơ mật của Hiển quốc, cự tuyệt những thương hội có mưu đồ khác ngoài biên giới, chuyện này không sai.

“Quan trọng hơn là, ta dự định chuyển dời tô giới.” Đây mới là nguyên nhân Kình Thương quyết định thành lập khu tự do mua bán.

“Tại sao?” Bình Hâm Lũ là lão làng ở tô giới, rất có cảm tình với tô giới, mỗi một tấc đất nơi đó đều có dấu vết của gã, đó là nhà gã, gã không muốn di dời.

“Tô giới nguyên bản chỉ là một địa điểm thử nghiệm, hiện đã xác định thành công của tô giới, vậy cũng nên xây dựng thêm tô giới, một nguyên nhân khác, vị trí địa lý của tô giới đã không phù hợp với sự phát triển của Hiển quốc.” Đây quả thật là nguyên nhân Kình Thương cân nhắc. “Vì vậy, ta muốn gộp tô giới và khu tự do mua bán lại với nhau.”

Tuy rằng có nguyên do, lúc đó Bình Hâm Lũ vẫn cảm thấy không muốn như cũ.

“Ở tô giới mới, giữ bao nhiêu đất ở tô giới cũ, ta sẽ tăng gấp đôi cho các ngươi, ở tô giới cũ đã thanh toán tiền thuê, ta sẽ không thu thêm nữa.” Kình Thương bắt đầu hứa hẹn chỗ tốt, quả nhiên, lợi ích trước mặt, Bình Hâm Lũ có chút không muốn dao động.

“Bình hội trưởng, thấy tàu bay thế nào?” Kình Thương đột nhiên hỏi

Ánh mắt Bình Hâm Lũ sáng lên, gã ngược lại không biết Kình Thương có ý gì, chỉ là đối với tàu bay, gã thấy vô cùng hứng thú, sau đó mở miệng khen tặng không ngừng.

“Ta có thể cung cấp tàu bay cho thương nhân.” Kiên trì nghe xong từ ngữ Bình Hâm Lũ khen tặng, Kình Thương nói thẳng ra đề nghị khiến Bình Hâm Lũ hành động.

Bình Hâm Lũ hưng phấn đang muốn hỏi giá cả, muốn tỏ ra khí phách dù bao nhiêu tiền cũng không có vấn đề gì, đáng tiếc Kình Thương không cho gã cơ hội này.

“Tàu bay ta sẽ không buôn bán, có điều tàu bay và người điều khiển có thể cho các ngươi mượn dùng.”

Bình Hâm Lũ ngơ ngác, sau đó gật đầu tỏ ý hiểu rõ, tàu bay độc nhất của Hiển quốc đã vận dụng về quân sự, Hiển quốc có thể cho bọn họ mượn dùng đã không tồi, còn giá cả thì hoàn toàn không thành vấn đề, tưởng tượng một chiếc tàu bay có thể mang bao nhiêu hàng hóa, tiết kiệm được bao nhiêu thời gian, tiêu trừ rất nhiều mầm họa nơi trên đất bằng, Bình Hâm Lũ liền cảm thấy nhiều tiền hơn nữa cũng đáng giá.

Có điều, Hiển vương này không kinh thương thực quá đáng tiếc, không, phải nói, là thương nhân bọn họ quá may mắn, ngươi xem, dù đem tàu bay bán cho bọn họ, thế nhưng người điều khiển, còn không phải đến mượn Hiển quốc, một khởi nguồn lợi nhuận vững chắc a, dù sao có thể lái tàu bay đều là binh lính Hiển quốc a, nghe nói binh lính gia nhập đội quân tàu bay, cũng có thể trở thành Thị tộc, có tiền đồ rộng lớn sáng sủa bọn họ sao sẽ gia nhập thương hội lưu lãng.

“Vị trí tô giới hiện tại, cũng không thích hợp cho tàu bay ra vào.” Điểm này trên thực tế xung quanh tô giới phải xây dựng thêm lần nữa, như vậy phải đụng đến không ít sơn mạch, thành thị không có gì quan trọng, công năng trôi nổi của tàu bay có thể để tàu bay bỏ neo trong dãy núi. Thế nhưng trôi nổi phải hao tổn năng lượng nguyên thạch, đây là một việc rất lãng phí, phải biết, hiện tại có thể làm ra nguyên thạch ở Hiển quốc chỉ có hai người y và Liêu, trước khi chưa tìm được những phương pháp khác, tiêu hao quá nhiều nguyên thạch, sẽ mang đến gánh nặng cho hai người bọn y.

Muốn ở bình địa, chỉ có thể phá huỷ tô giới hiện tại, thế nhưng tàu bay cũng không có nơi neo đậu, xuất phát từ cân nhắc về chiến lược là không thể làm, đã như vậy, còn không bằng xây dựng một tô giới mới, hơn nữa đối với thương hội mà nói chuyện này tổn thất cũng không lớn.

Nghe Kình Thương vừa nói như thế, Bình Hâm Lũ liền không có ý kiến, lấy ánh mắt của gã tự nhiên có thể thấy, tác dụng của tàu bay trên lĩnh vực thương mại có thể đưa đến trong tương lai, thương nhân xu lợi, yên lặng xem được mất, di dời tô giới, Bình Hâm Lũ không có lý do để phản đối, gã cũng không tư cách phản đối.

Bình Hâm Lũ sau khi gặp mặt Kình Thương, liền cáo từ, ngồi tàu bay trở lại tô giới, gã nhất định phải nói cho các thương hội khác những tin tức này.

Bình Hâm Lũ đi rồi, Kình Thương bắt đầu nghĩ đến một vấn đề khác, đó là phong thưởng đất đai, quốc thổ Hiển quốc tăng lên nhiều như vậy, lần này thần tử có công đương nhiên phải phong thưởng, vì chỉ quan tâm vương đô mới, y suýt chút nữa đã quên, xem ra, ngày đó đem những địa đồ kia dọn ra, các loại kiến nghị của cùng bày tỏ cái nhìn với một nơi nào đó của những quan viên kia, đều là có ý định với mấy nơi kia a.

A, chính trị thực là chuyện phiền phức, quên đi, gọi Liêu tới vì y phân ưu đi. Đúng rồi trước tiên giải quyết đất phong cho Liêu, khu mậu dịch nhất định phải giao cho Liêu, Liêu hiểu rõ nhất về phương diện này, y cũng không muốn để những người khác người phá huỷ khu tự do mua bán, mấy địa phương quanh đó có thể cho Trì Uyên và Cận Dũng, bọn họ làm trợ thủ, gần khu tự do mua bán có thể trợ giúp lẫn nhau, thuận tiện sau đó mở rộng lần thứ hai.

Cho người gọi Túc Dạ Liêu đến.

“Ngô chủ.” Túc Dạ Liêu rất nhanh đã tới.

Kình Thương nói cho hắn dự định về khu tự do mua bán, để hắn và Trì Uyên, Cận Dũng cùng thương thảo ra một nơi, sau khi quy hoạch khu tự do mua bán, rồi sẽ tiến hành phong thưởng với các thần tử có công.

Túc Dạ Liêu tiếp nhận công tác Kình Thương giao phó, từ lúc Kình Thương tỉnh lại, nếu không ở trạng thái lý trí tuyệt đối, hắn căn bản không cách nào trực tiếp đối mặt với Kình Thương, thậm chí bắt đầu tận lực giảm thiểu việc gần Kình Thương.

Túc Dạ Liêu cảm thấy rất thống khổ, thật sự rất thống khổ, trước đây không chạm qua, còn có thể khiến mình lý trí chút, nhưng làm càn trong mấy ngày kia, hắn đã thưởng thức tư vị ngọt ngào say lòng người. Một khi hưởng qua thì càng thêm khát vọng, mỗi một lần tới gần Kình Thương đều không cách nào tránh không nhớ tới những xúc cảm kia, những tư vị mỹ diệu kia, những tội ác kia.

Cho nên, hắn tình nguyện khiến mình bận bịu, bận đến không rảnh nhớ tới những hình ảnh kia, những xúc cảm kia, những tư vị ngọt ngào kia, bận đến không rảnh tới gần quân vương hắn yêu, tốt nhất mệt đến mức tối chạm vào chăn là ngủ, trong mơ đi ôn lại thứ tội ác ngọt ngào kia, cũng không muốn trằn trọc xoay vần mà tỉnh táo.

“Liêu, không nên khiến mình quá mệt mỏi.” Tuy Túc Dạ Liêu bây giờ nhìn không ra vẻ mỏi mệt, nhưng Kình Thương không phải không chú ý tới Túc Dạ Liêu gần đây cực kỳ bận rộn.

“Ngô chủ, thần đã lớn rồi, biết đúng mực, cũng biết nghỉ ngơi, vì vậy người không cần lo lắng.” Túc Dạ Liêu nở một nụ cười nhẹ tựa mộng ảo nói, hắn sao không hiểu quân vương hắn đang lo lắng cho thân thể hắn, từng có kinh nghiệm không ngủ lần đó bị quân vương hắn không cho tuỳ tùng, hắn cũng sẽ không bao giờ như vậy nữa, loại kinh nghiệm kia một lần là được rồi, hắn như thế nào sẽ tái phạm nữa, dù không ngủ, cũng sẽ thay thế bằng cách điều tức, cho nên hắn không mệt, thật sự không mệt.

Cảm giác được Túc Dạ Liêu kiên trì, Kình Thương chỉ có thể dặn nhất định phải chú ý nghỉ ngơi.

Vương của ta, sự quan tâm của người khiến ta vui sướng, nhưng ta ô uế như vậy sao đáng để người lo lắng, xin hãy cho ta rời đi một quãng thời gian, ta sẽ thu dọn thật tốt tâm tình của mình.

Túc Dạ Liêu thừa dịp tàu bay rời đi, đến khu vực biên giới khảo sát hoàn cảnh, Kình Thương có gọi gia chủ Cận gia đứng đầu võ tướng, mệnh hắn đem danh sách công thần và người có công huân thu dọn một bản đưa cho y, lấy cá tính của gia chủ Cận gia, không tồn tại khả năng giở trò bịp bợm, gia chủ Trì gia đứng đầu quan văn, cứ dựa theo danh sách của gia chủ Cận gia, tiến hành danh sách phong thưởng theo trình độ, cuối cùng do y quyết định là được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện