Con quỷ lần này cũng lớn mật quá đi. Hắn đang ở chỗ này nó cũng dám làm loạn, xem ra đai lưng đã phong ấn khí tức của hắn nên chẳng thể chấn nhiếp nổi mấy con quỷ gần đây nữa.
Nghe Lý Tu Viễn nói vậy cả đám hộ vệ đều giật mình. Dù trước đó họ cũng đoán có lẽ Lý Trung gặp quỷ nhưng đó chỉ là suy đoán mà thôi. Bây giờ nghe đại thiếu gia mới thế thì mọi chuyện liền khác, đây chắc chắn là sự thật rồi.
May mà trước đó Thiết Sơn đã chuẩn bị. Giờ phút này vài hộ vệ khiêng theo binh khí của Lý Tu Viễn mà rời khỏi trạm dịch.
Vừa ra khỏi cửa thì từng trận gió lớn thổi tới, không gian một mảnh đen kịt.
Dù họ cầm theo bó đuốc cũng chẳng thể xua tan đi hắc ám bên ngoài.
- Đại thiếu gia, thời tiết hôm nay không tốt, nếu không đại thiếu gia tạm thời ở lại đây đi, để chúng tiểu nhân đi tìm Lý Trung là đủ rồi.
Thiết Sơn lên tiếng, hắn sợ đại thiếu gia sẽ gặp nguy hiểm.
- Các ngươi có cố cũng không tìm thấy được con quỷ kia đâu, dù tìm được cũng chậm. Quỷ mị hại người không dễ bị bắt được như vậy.
Lý Tu Viễn nhíu nhíu mày nói:
- Bất quá các ngươi tìm không ra cũng chẳng sao, vật kia sẽ tự nói cho ta biết nó ở nơi nào.
Nói đoạn Lý Tu Viễn tiện tay kéo một cái, tháo đai ngọc đeo trên lưng xuống.
- Giữ kỹ, đừng làm mất.
Sau khi đưa đai lưng cho một tên hộ vệ, Lý Tu Viễn bèn kéo theo đại thương sải bước đi ra ngoài.
Đai lưng bằng ngọc là sư phụ cuống rốn lúc sinh ra đời của hắn luyện chế thành. Nó có thể phong tỏa khí tức Thất Khiếu Linh Lung Tâm, che dấu thần dị của hắn. Một khi khí thức không bị phong tỏa, tất nhiên quỷ mị chả dám tới gần rồi. Đây cũng là lý do mà nhiều năm qua Lý Tu Viễn chưa bao giờ gặp phải mấy truyện ma quái. Không phải không gặp được hoặc không có, mà do quỷ mị không thể tới gần hắn.
Sau khi tháo đai lưng xuống, Lý Tu Viễn lại trở thành “thánh nhân” thần quỷ không gần, yêu tà tránh xa.
- Đuổi theo, bảo hộ an toàn đại thiếu gia.
Thiết Sơn quát.
Với Thiết Sơn mà nói, Lý Trung có thể chết, những người khác có thể chết, chính hắn cũng có thể chết nhưng đại thiếu gia không thể có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào
Ngay lúc Lý Tu Viễn vừa ra khỏi cửa thì ở cánh rừng nhỏ gần trạm dịch đang diễn ra cảnh tượng hoan ái đầy dã tính.
Lý Trung vốn mất tính đang hưng phấn cởi y phục, mà trước mắt hắn là một nữ tử thập phần xinh đẹp, mày ngài ẩn tình đang nằm trên mặt đất. Nàng ta phóng đãng vô cùng, không ngừng chớp mắt chòng ghẹo Lý Trung.
- Cô, cô nương, đừng nóng vội, ta tới đây.
Lý Trung thở hổn hển nói. Lúc này hắn chỉ cảm thấy huyết dịch khắp người sôi trào, cả người cứ như bốc cháy vậy.
Rất nhanh, Lý Trung đã nằm lên người nữ tử, vừa âu yếm vừa hôn.
Nữ tử cười khanh khách, bộ dáng vô cùng hưởng thụ nhưng bất động thanh sắc duỗi ngón tay ra, nhẹ vạch một cái sau lưng Lý Trung.
Trong nháy mắt, ở vị trí quả tim phía sau lưng hắn bị rạch thành một lỗ, cho thấy nóng tay nữ tử còn sắc bén hơn cả cương đao.
Có điều Lý Trung lại chẳng nhận ra điều này, hắn chả có cảm giác đau đớn gì cả. Còn nữ tử kia, ả ta vươn lưỡi liếm môi một cái, bàn tay chậm rãi mò vào bên trong lỗ hổng.
Chỉ mấy hơi thở mà phân nửa bàn tay đã đưa hết vào. Chỉ cần vào sâu thêm chút nữa là có thể sờ tới trái tim của Lý Trung.
"Xùy ~!"
Ngày lúc ấy, bỗng dưng sắc mặt nữ tử đại biến, ả ta hú lên một tràng quái dị. Bàn tay như đụng phải thanh sắt nóng bỗng mà rụt trở về.
- Có động tĩnh, ở phía bên kia.
Âm thanh của Lý Tu Viễn vang lên cách đó không xa.
Nghe Lý Tu Viễn nói vậy cả đám hộ vệ đều giật mình. Dù trước đó họ cũng đoán có lẽ Lý Trung gặp quỷ nhưng đó chỉ là suy đoán mà thôi. Bây giờ nghe đại thiếu gia mới thế thì mọi chuyện liền khác, đây chắc chắn là sự thật rồi.
May mà trước đó Thiết Sơn đã chuẩn bị. Giờ phút này vài hộ vệ khiêng theo binh khí của Lý Tu Viễn mà rời khỏi trạm dịch.
Vừa ra khỏi cửa thì từng trận gió lớn thổi tới, không gian một mảnh đen kịt.
Dù họ cầm theo bó đuốc cũng chẳng thể xua tan đi hắc ám bên ngoài.
- Đại thiếu gia, thời tiết hôm nay không tốt, nếu không đại thiếu gia tạm thời ở lại đây đi, để chúng tiểu nhân đi tìm Lý Trung là đủ rồi.
Thiết Sơn lên tiếng, hắn sợ đại thiếu gia sẽ gặp nguy hiểm.
- Các ngươi có cố cũng không tìm thấy được con quỷ kia đâu, dù tìm được cũng chậm. Quỷ mị hại người không dễ bị bắt được như vậy.
Lý Tu Viễn nhíu nhíu mày nói:
- Bất quá các ngươi tìm không ra cũng chẳng sao, vật kia sẽ tự nói cho ta biết nó ở nơi nào.
Nói đoạn Lý Tu Viễn tiện tay kéo một cái, tháo đai ngọc đeo trên lưng xuống.
- Giữ kỹ, đừng làm mất.
Sau khi đưa đai lưng cho một tên hộ vệ, Lý Tu Viễn bèn kéo theo đại thương sải bước đi ra ngoài.
Đai lưng bằng ngọc là sư phụ cuống rốn lúc sinh ra đời của hắn luyện chế thành. Nó có thể phong tỏa khí tức Thất Khiếu Linh Lung Tâm, che dấu thần dị của hắn. Một khi khí thức không bị phong tỏa, tất nhiên quỷ mị chả dám tới gần rồi. Đây cũng là lý do mà nhiều năm qua Lý Tu Viễn chưa bao giờ gặp phải mấy truyện ma quái. Không phải không gặp được hoặc không có, mà do quỷ mị không thể tới gần hắn.
Sau khi tháo đai lưng xuống, Lý Tu Viễn lại trở thành “thánh nhân” thần quỷ không gần, yêu tà tránh xa.
- Đuổi theo, bảo hộ an toàn đại thiếu gia.
Thiết Sơn quát.
Với Thiết Sơn mà nói, Lý Trung có thể chết, những người khác có thể chết, chính hắn cũng có thể chết nhưng đại thiếu gia không thể có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào
Ngay lúc Lý Tu Viễn vừa ra khỏi cửa thì ở cánh rừng nhỏ gần trạm dịch đang diễn ra cảnh tượng hoan ái đầy dã tính.
Lý Trung vốn mất tính đang hưng phấn cởi y phục, mà trước mắt hắn là một nữ tử thập phần xinh đẹp, mày ngài ẩn tình đang nằm trên mặt đất. Nàng ta phóng đãng vô cùng, không ngừng chớp mắt chòng ghẹo Lý Trung.
- Cô, cô nương, đừng nóng vội, ta tới đây.
Lý Trung thở hổn hển nói. Lúc này hắn chỉ cảm thấy huyết dịch khắp người sôi trào, cả người cứ như bốc cháy vậy.
Rất nhanh, Lý Trung đã nằm lên người nữ tử, vừa âu yếm vừa hôn.
Nữ tử cười khanh khách, bộ dáng vô cùng hưởng thụ nhưng bất động thanh sắc duỗi ngón tay ra, nhẹ vạch một cái sau lưng Lý Trung.
Trong nháy mắt, ở vị trí quả tim phía sau lưng hắn bị rạch thành một lỗ, cho thấy nóng tay nữ tử còn sắc bén hơn cả cương đao.
Có điều Lý Trung lại chẳng nhận ra điều này, hắn chả có cảm giác đau đớn gì cả. Còn nữ tử kia, ả ta vươn lưỡi liếm môi một cái, bàn tay chậm rãi mò vào bên trong lỗ hổng.
Chỉ mấy hơi thở mà phân nửa bàn tay đã đưa hết vào. Chỉ cần vào sâu thêm chút nữa là có thể sờ tới trái tim của Lý Trung.
"Xùy ~!"
Ngày lúc ấy, bỗng dưng sắc mặt nữ tử đại biến, ả ta hú lên một tràng quái dị. Bàn tay như đụng phải thanh sắt nóng bỗng mà rụt trở về.
- Có động tĩnh, ở phía bên kia.
Âm thanh của Lý Tu Viễn vang lên cách đó không xa.
Danh sách chương