Ánh lửa bên cạnh dịch trạm phóng thẳng lên tận trời. Khói đặc cuồn cuộn kèm theo mùi hôi thối của thi quái khiến người ta không khỏi nôn mửa.

- Đi thôi!

Đợi lúc ánh lửa tắt ngúm thì sắc trời đã sáng. Lý Tu Viễn phân phí bọn hộ vệ tiếp tục lên đường. Hộ vệ dập tắt tàn lửa rồi vận chuyển rương lớn, chuẩn bị xe ngựa thật tốt. Rất nhanh đoàn người tiếp tục đi về phía núi Vọng Xuyên.

Kỳ thật núi Vọng Xuyên cũng không xa, chỉ cả đoàn người cùng nhau đi đường nên có chút trì hoãn. Kèm với xe ngựa không nhanh nên phải mất mấy ngày mới tới.

- Đại thiếu gia, thư sinh Vương Bình gì đó vẫn còn hôn mê không tỉnh, chúng ta có cần để hắn lại trạm dịch không? Tên thư sinh này náo sự nhiều, ngay cả nữ quỷ cũng dám cứu. Tiểu nhân cảm thấy nếu dẫn hắn theo sẽ là một tên phiền toái.

Lúc này Thiết Sơn cưỡi ngựa tới bên Lý Tu Viễn mà hỏi.

- Không cần, dẫn hắn đi chung đi. Chờ tới núi Vọng Xuyên thì gọi hắn dậy. Dù Vương Bình là một tên thư sinh ngu dốt nhưng tâm địa không xấu.

Lý Tu Viễn nói.

Thiết Sơn đáp lại một tiếng rồi phân phó bọn hộ vệ khiêng Vương Bình lên xe ngựa.

Một đường đi bình an tới giữa trưa cả đoàn người có thể thấy từng ngọn núi to lớn ở phía xa.

- Đại thiếu gia, núi Vọng Xuyên ở ngay phía trước.

Một cái hộ vệ nói.

Lý Tu Viễn nhẹ gật đầu:

- Đúng rồi, Lý Trung bị thương bây giờ thế nào rồi? - Bẩm báo đại thiếu gia, sau khi Lý Trung nôn hết chất bẩn ra thì không còn

nguy hiểm tính mạng. Chỉ là sau lưng hắn bị nữ quỷ rạch bị thương, dù vết thương đã băng bó tốt nhưng vẫn không nhẹ. Hiện tại sốt cao không giảm, tiểu nhân sợ Lý Trung sẽ không qua khỏi.

Hộ vệ nói.

- Nhanh tới núi Vọng Xuyên, ở đó có đại phu có thể trị liệu giúp hắn.

Lý Tu Viễn nói.

Ngay lúc này, chợt ở phía xa sơn đạo có mười mấy con ngựa có người cưỡi phi tới. Ý thức cảnh giác của chúng hộ vệ lập tức tăng cao.

Thiết Sơn lúc này mở miệng nói:

- Đại thiếu gia, là Ngô Phi, Hàn Mãnh, người của chúng ta.

Lý Tu Viễn nhẹ gật đầu để chúng hộ vệ buông xuống cảnh giác.

- Xuy ~!

Mười mấy kỵ mã chạy nhanh tới, dẫn đầu là đại hán trọc đầu Ngo Phi. Vẻ mặt hung ác hắn khiến người ta nhìn vào không khỏi phát khiếp.

Vài ngày trước chính người này dẫn thổ vọt vào huyện nha huyện Quách Bắc, một đao kết liễu Lưu huyện lệnh.

- Đại thiếu gia, sao bây giờ ngài mới tới. Chúng tiểu nhân còn tưởng trên đường đi đại thiếu gia gặp chuyện nên đã phái người đi tra xét. Hôm nay mới biết được hành tung của ngài.

Ngô Phi sờ cái đầu trọc của mình, nhếch miệng cười cười.

Lý Tu Viễn đáp:

- Trên đường có việc nên chậm một chút. Phụ thân ta thế nào, không sao chứ?

Ngô Phi có chút do dự nói:

- Lão gia không có việc gì, đang dưỡng thương ở Vọng Xuyên sơn. Chỉ là vết thương của lão gia có chuyển biến xấu.

- Không phải trên núi có đại phu sao?

Lý Tu Viễn lập tức nhíu mày.

Hàn Mãnh đứng bên cạnh Hàn Mãnh lên tiếng:

- Tay nghề đại phu không tốt, không thể trị khỏi cho lão gia.

- Xem ra cần phải trở về huyện Quách Bắc tìm Phạm đại phu.

Lý Tu Viễn nói tiếp:

- Bất quá ta phải xem thử thương thế của phụ thân trước đã.

Đám người nhẹ gật đầu.

Lý Tu Viễn lại nói:

- Đúng rồi, trên xe có một thư sinh ngất xiu, là ta đi đường gặp được. Ngô Phi, ngươi diễn vai ác đuổi hắn đi đi. Lần này chúng ta tới chuộc người, vở kịch phải được diễn cho tốt, miễn bị lộ ra ngoài.

- Đại thiếu gia, bốn phía không người. Chẳng bằng một đao kết liễu thư sinh kia, người chết luôn giỏi giữ bí mật nhất.

Ngô Phi sờ lấy đầu trọc tươi cười nói.

Nghe vậy Lý Tu Viễn trừng mắt liếc đối phương một cái:

- Hắn và chúng ta không oán không cừu, sao có thể tùy tiện lấy mạng người ta. Lúc trước ta giết Lưu huyện lệnh là vì hắn ta tham lam vô độ, muốn đuổi cùng diệt tận Lý gia nên ta mới ra hạ sách này. Thôi được rồi, đừng nói nhảm nữa. Lo làm việc của các người đi.

- Vâng, đại thiếu gia.

Ngô Phi đáp lại một tiếng rồi dẫn theo vài hán tử giúp hắn diễn vai ác tới bên cạnh xe ngựa.

- Tiểu huynh đệ, tỉnh, tỉnh.

Ngô Phi nhếch miệng cười nói, dùng thanh đao lạnh như băng vỗ vỗ mấy cái lên mặt Vương Bình.

Vương Bình mông lung tỉnh lại:

- Trời, trời đã sáng..... A, các ngươi là ai?

Thấy cương đao huơ huơ trước mặt mình, Vương Bình kinh hãi đến mức mất ngủ, bị hù thiếu chút nữa là nhảy dựng lên.

- Lão tử là Ngô Phi, cường đạo của núi Vọng Xuyên, ngươi đang bị đánh cướp.

Ngô Phi hung tợn cười nói.

- Cường đạo?

Vương Bình bị hù tới sắc mặt tái nhợt. Như chợt nghĩ tới điều gì hắn vội cầm tay áo che mặt, sau đó nói:

- Biết, biết, ta…ta đã biết.

- Tiểu tử ngươi thì biết cái gì?

Ngô Phi nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện