Phải biết xung quanh huyện Quách Bắc không có sói hổ. Này cũng chưa tính, có người còn nói tối hôm qua hộ vệ Lý gia vận chuyển thi thể hổ yêu vào huyện thành. Sau chốc lát chuyển vào trong Lý phủ. Nghe nói thi thể hổ yêu dài chừng ba trượng, đứng lên hẳn còn cao hơn người, rắng năng to như cánh tay người trưởng thành vậy.

Cũng có người nói hổ yêu là sơn thần trene núi. Lý gia đánh chết sơn thần nên bị báo ứng. Lần này Lý lão gia bị thổ phỉ bắt cóc, tổn thất hơn mười vạn lượng bạc là ví dụ tốt nhất.

Đối với những tin đồn không ngừng lan ra, Lý Tu Viễn hoàn toàn không hay biết.

Đến buổi chiều ngày thứ hai hắn mới từ từ tỉnh lại.

Lý Tu Viễn mở mắt nhìn thấy nóc nhà quen thuộc liền biết bản thân đã về tới phủ.

- Xem ra tất cả đều kết thúc? Đầu óc Lý Tu Viễn bắt đầu hồi tưởng những chuyện đã xảy ra.

Nghĩ tới hơn hai mươi hộ vệ đã chết, hắn nhịn không được mà đáy lòng đắng chát.

Từ lúc hắn sinh ra cho tới giờ, chưa bao giờ hộ vệ Lý gia tổn thất nhiều như hiện tại.

Từng sinh mệnh dần mất đi, nghĩ lại khiến Lý Tu Viễn đau lòng vô cùng.

Những hán tử đó đều ở bên cạnh hắn thật nhiều năm. Trong lúc không biết dần có cảm tình, nhất là Thiết Sơn, hắn là người theo Lý Tu Viễn lâu nhất. Lý Tu Viễn nhớ rõ, thời điểm bản thân và Hắc Sơn Quân đánh nhau, nếu không có Thiết Sơn che chở, hẳn người chết phải là mình mới đúng.

Lý Tu Viễn sẽ đồng vu quy tận với Hắc Sơn Quân.

- Khoan đã, ta nhớ trước khi ngất đã dặn Lục Nha dùng tiên thảo ngàn năm cứu người, không biết cứu được bao nhiêu.

Nghĩ tới đây, đôi mắt Lý Tu Viễn lần nữa sáng lên.

Hà Thủ Ô có thể hồi sinh người thường, chỉ cần còn một hơi thở hắn có thể cứu được.

Có lẽ hơn phân nữa hán tử vẫn còn sống.

Lúc này, Lý Tu Viễn không nghĩ tới thân thể còn đau nhức liền muốn đứng dậy.

Có điều hắn vừa mới nhổm người lên liền đánh thức nha hoàn Tiểu Điệp đang ngủ say bên cạnh.

- Thiếu, thiếu gia, người tỉnh.

Tiểu Điệp dụi dụi hai mắt, vẻ mặt mừng rỡ nói.

Xem bộ dạng này, hẳn tối qua Tiểu Điệp vẫn luôn thủ tại đây, không rời đi nửa bước.

Lý Tu Viễn sờ sờ đầu nàng, có chút áy náy nói:

- Tiểu Điệp, để nàng lo lắng rồi

Khuôn mặt Tiểu Điệp nhỏ hơi đỏ lên, cúi đầu nhỏ giọng nói:

- Đại phu nói, thiếu gia không có việc gì. Chỉ là kiệt lực nên hôn mê, bây giờ thiếu gia tỉnh, nô tỳ cũng an tâm.

- Ta không sao, thế nhưng người khác có chuyện.

Lý Tu Viễn thở dài, sau đó lại nói:

- Tiểu Điệp, nàng ở chỗ này trông chừng ta một đêm đi, hẳn là rất mệt mỏi đi. Nàng trở về nghỉ ngơi, ta có việc cần thương nghị với phụ thân, không cần hầu hạ ta nữa.

Nói xong Lý Tu Viễn liền ngồi lên từ trên giường, chuẩn bị đứng dậy.

- Nô tỳ không mệt.

Tiểu Điệp nói, nnafg muốn phục thị thiếu gia nhà mình rời giường.

- Nghe lời, đi nghỉ ngơi.

Lý Tu Viễn không để nàng hầu hạ.

- Vâng, thiếu gia."

Lúc này Tiểu Điệp mới đáp lại một tiếng, muốn đứng lên đi về nghỉ.

- Sao vậy?

Lý Tu Viễn thấy Tiểu Điệp hơi khác thường nên mở miệng hỏi.

Tiểu Điệp có chút xấu hổ nói:

- Nô tỳ chân tê.

Lý Tu Viễn lắc đầu, ôm ngang Tiểu Điệp.

Thân thể thiếu nữ mềm mại nhẹ nhàng, hắn không tốn quá nhiều sức lực.

Sau đó đặt Tiểu Điệp lên giường, Lý Tu Viễn nói:

- Ngủ ở đây đi, dù sao cũng không phải lần đầu.

- Vâng ạ.

Tiểu Điệp hơi đỏ mặt, nàng gật đầu đáp lại một tiếng, chỉ cảm thấy cái ôm kia khiến tim nàng đập loạn nhịp.

Sau khi Lý Tu Viễn thức dậy chỉ rửa mặt sơ xài rồi lập tức đi tới tiền viện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện