Bất quá thân thể đã được Lý Tu Viễn nhìn thấy không xót chỗ nào.
- Lần sau biến thân phải kiếm nơi không ai thấy mà làm, đừng để bị người khác nhìn.
Lý Tu Viễn dặn dò.
Đuôi cáo phía sau Lục Nga lung lay, đỏ mặt nói:
- Trước đó tiện thiếp đã quan sát rồi, nơi này chỉ có công tử mà thôi. Cũng không biết công tử có để ý cái đuôi này của ta không, ta không giấu nó đi được. Bình thường ta có thể dùng huyễn thuật che khuất nó. Có điều trước mặt công tử, thuật pháp đều vô dụng. Bất quá công tử yên tâm, ta dã hóa hình người, sinh con dưỡng cái cho công tử không thành vấn đề.
Nói xong nàng ta có chút ngược ngùng, cố gắng che giấu cái đuôi xù lông màu xanh sau lưng.
Hồ ly có đạo hạnh sáu trăm năm không thể này giấu đuôi đi được. Chỉ có trên ngàn năm mới triệu để huyễn hóa thành hình người mà thôi.
Này cũng là lý do mà thế gian có câu, lòi đuôi cáo.
Đạo hạnh hồ ly cao thế nào đều dựa vào việc có giấu được đuôi không.
- Tốt rồi, tốt rồi, sinh con dưỡng cái về sau rồi tính, trước thì theo ta đi gặp phụ thân.
Lý Tu Viễn nói thở dài nói:
- Chuyện Hắc Sơn Quân vừa vặn kết thúc, Thiết Sơn và hai mươi mấy hộ vệ tử thương thảm trọng. Ta đang không biết nên giải quyết vấn đề này sao cho tốt. Tuy trước đó nói bồi thường bạc nhưng nhân mạng đâu phải chuyện chỉ dùng ngân lượng là bù đắp được.
- Công tử không cần phải lo lắng. Sau khi công tử hôn mê vào hôm qua, đã có hai âm binh của Thành Hoàng dẫn đám quỷ hồn Thiết Sơn đi. Âm binh kia bảo có quen biết công tử, sẽ chăm sóc đám Thiết Sơn.
Lục Nga nói.
- Cái gì? Lý Tu Viễn dừng, mở to hai mắt hỏi:
- Thiết Sơn chết rồi? Sao, sao lại vậy? Trước đó hắn vẫn còn sống mà, không phải ta đã nhờ ngươi lấy ngàn năm hà thủ ô cứu hắn sao?
Lục Nga bối rối nói:
- Thật xin lỗi, thời điểm tiện thiếp tới cứu chữa, Thiết Sơn đã chết, tiên thảo ngàn năm không thể khởi tử hồi sinh.
Trong lòng Lý Tu Viễn là một mảnh đắng chát:
- Không, không trách ngươi. Vấn đề này do ta, nếu không phải lần này ta đi ra ngoài mang theo thiếu người cũng không xảy ra chuyện như vậy.
Lý Tu Viễn không ngờ Thiết Sơn một mực đi theo hắn nhiều năm đã chết. Hắn còn tưởng Thiết Sơn không sao, đã được Lục Nga cứu chữa, trong lòng vẫn còn một tia hi vọng.
Thế nhưng hi vọng lại tan vỡ trước mắt.
Quỷ hồn của Thiết Sơn đã bị hai cái âm binh kia mang đi, này không vãn hồi được nữa.
- Công tử chớ có tự trách, bọn Thiết Sơn gặp một kiếp này cũng chẳng phải chuyện xấu. Quỷ hồn đám Thiết Sơn hung hãn lắm. Sau khi chết có thể làm quỷ sai, như vậy có khác gì lúc sống đâu?
Lục Nga nói.
- Đúng vậy a, bọn hắn có thể làm quỷ sai.
Lý Tu Viễn nghe vậy thì trong lòng lập tức tốt hơn.
Ở thế giới này người chết còn hồn lưu lại, có thể tiếp tục tồn tại trên đời này.
Nếu bọn Thiết Sơn có thể thành quỷ sai cũng xem như được đền bù tốt. Bất quá vấn đề này vẫn chưa chắc. Chính hắn phải phải tới miếu Thành Hoàng thương nghị một chút. Không làm rõ vấn đề này, đáy lòng Lý Tu Viễn sẽ cảm thấy khó chịu lắm.
Sau khi nói chuyện với Lục Nga, Lý Tu Viễn mới hiểu rõ tình hình hiện tại.
Hơn hai mươi hộ vệ chỉ có ba người còn lại, mười chính người đã chết.
Ba hộ vệ còn sống là nhờ hà thủ ố cứu về một hơn tàn, bằng không đã chết hết rồi.
Thế nhưng khiến Lý Tu Viễn khó lòng tưởng tượng nỗi là hộ vệ của hắn tử thương nghiêm trọng nhưng hắn có thể xem như hoàn hảo vô khuyết, còn chẳng bị dã thú cắn xé tí nào.
Này nghĩa là sao?
Chẳng lẽ là được thượng thiên che chở từ nơi cao?
- Lần sau biến thân phải kiếm nơi không ai thấy mà làm, đừng để bị người khác nhìn.
Lý Tu Viễn dặn dò.
Đuôi cáo phía sau Lục Nga lung lay, đỏ mặt nói:
- Trước đó tiện thiếp đã quan sát rồi, nơi này chỉ có công tử mà thôi. Cũng không biết công tử có để ý cái đuôi này của ta không, ta không giấu nó đi được. Bình thường ta có thể dùng huyễn thuật che khuất nó. Có điều trước mặt công tử, thuật pháp đều vô dụng. Bất quá công tử yên tâm, ta dã hóa hình người, sinh con dưỡng cái cho công tử không thành vấn đề.
Nói xong nàng ta có chút ngược ngùng, cố gắng che giấu cái đuôi xù lông màu xanh sau lưng.
Hồ ly có đạo hạnh sáu trăm năm không thể này giấu đuôi đi được. Chỉ có trên ngàn năm mới triệu để huyễn hóa thành hình người mà thôi.
Này cũng là lý do mà thế gian có câu, lòi đuôi cáo.
Đạo hạnh hồ ly cao thế nào đều dựa vào việc có giấu được đuôi không.
- Tốt rồi, tốt rồi, sinh con dưỡng cái về sau rồi tính, trước thì theo ta đi gặp phụ thân.
Lý Tu Viễn nói thở dài nói:
- Chuyện Hắc Sơn Quân vừa vặn kết thúc, Thiết Sơn và hai mươi mấy hộ vệ tử thương thảm trọng. Ta đang không biết nên giải quyết vấn đề này sao cho tốt. Tuy trước đó nói bồi thường bạc nhưng nhân mạng đâu phải chuyện chỉ dùng ngân lượng là bù đắp được.
- Công tử không cần phải lo lắng. Sau khi công tử hôn mê vào hôm qua, đã có hai âm binh của Thành Hoàng dẫn đám quỷ hồn Thiết Sơn đi. Âm binh kia bảo có quen biết công tử, sẽ chăm sóc đám Thiết Sơn.
Lục Nga nói.
- Cái gì? Lý Tu Viễn dừng, mở to hai mắt hỏi:
- Thiết Sơn chết rồi? Sao, sao lại vậy? Trước đó hắn vẫn còn sống mà, không phải ta đã nhờ ngươi lấy ngàn năm hà thủ ô cứu hắn sao?
Lục Nga bối rối nói:
- Thật xin lỗi, thời điểm tiện thiếp tới cứu chữa, Thiết Sơn đã chết, tiên thảo ngàn năm không thể khởi tử hồi sinh.
Trong lòng Lý Tu Viễn là một mảnh đắng chát:
- Không, không trách ngươi. Vấn đề này do ta, nếu không phải lần này ta đi ra ngoài mang theo thiếu người cũng không xảy ra chuyện như vậy.
Lý Tu Viễn không ngờ Thiết Sơn một mực đi theo hắn nhiều năm đã chết. Hắn còn tưởng Thiết Sơn không sao, đã được Lục Nga cứu chữa, trong lòng vẫn còn một tia hi vọng.
Thế nhưng hi vọng lại tan vỡ trước mắt.
Quỷ hồn của Thiết Sơn đã bị hai cái âm binh kia mang đi, này không vãn hồi được nữa.
- Công tử chớ có tự trách, bọn Thiết Sơn gặp một kiếp này cũng chẳng phải chuyện xấu. Quỷ hồn đám Thiết Sơn hung hãn lắm. Sau khi chết có thể làm quỷ sai, như vậy có khác gì lúc sống đâu?
Lục Nga nói.
- Đúng vậy a, bọn hắn có thể làm quỷ sai.
Lý Tu Viễn nghe vậy thì trong lòng lập tức tốt hơn.
Ở thế giới này người chết còn hồn lưu lại, có thể tiếp tục tồn tại trên đời này.
Nếu bọn Thiết Sơn có thể thành quỷ sai cũng xem như được đền bù tốt. Bất quá vấn đề này vẫn chưa chắc. Chính hắn phải phải tới miếu Thành Hoàng thương nghị một chút. Không làm rõ vấn đề này, đáy lòng Lý Tu Viễn sẽ cảm thấy khó chịu lắm.
Sau khi nói chuyện với Lục Nga, Lý Tu Viễn mới hiểu rõ tình hình hiện tại.
Hơn hai mươi hộ vệ chỉ có ba người còn lại, mười chính người đã chết.
Ba hộ vệ còn sống là nhờ hà thủ ố cứu về một hơn tàn, bằng không đã chết hết rồi.
Thế nhưng khiến Lý Tu Viễn khó lòng tưởng tượng nỗi là hộ vệ của hắn tử thương nghiêm trọng nhưng hắn có thể xem như hoàn hảo vô khuyết, còn chẳng bị dã thú cắn xé tí nào.
Này nghĩa là sao?
Chẳng lẽ là được thượng thiên che chở từ nơi cao?
Danh sách chương