Thần sắc Tiểu Điệp có chút khẩn trương, nàng núp ở Lý Tu Viễn sau lưng.
Tiểu Điệp xuất thân là người trong thanh lâu, không ít lần lộ diện. Vì thế khó tránh khỏi bị người khác nhận ra.
Rất nhanh đoàn người liền xuất phát. Họ leo lên một chiếc thuyền lớn cổ kính. Xem hộ dáng này hẳn là do mấy thư sinh cố ý thuê để du ngoạn.
Trên thuyền còn có nữ nhân đàn tỳ bà, mang theo mấy phần hương vị hưởng thụ.
- Nhà đò, mau lái thuyền chở chúng ta qua bờ bên kia đi.
Vương Bình hô.
Nhà đò là một hán tử có tuổi. Hắn gào lên đáp một tiếng rồi cùng người khác chèo thuyền rời khỏi bờ sông.
Tại buồng nhỏ trên thuyền. Đám thư sinh phấn khởi đàm luận về quang cảnh vừa thấy được. Người thì xuất khẩu thành thơ, người thì nói lời hay. Nhất thời bầu không khí hòa hợp vô cùng.
Tính cách Lý Tu Viễn cũng không quá thích chung đụng. Hắn chỉ dẫn theo hộ vệ và tỳ nữ ngồi một bên mà thôi.
Tuy nói Lý Tu Viễn là người đọc sách như tính cách hắn lại có chút khác biệt. Dù ca từ thi phú hắn cũng hiểu sơ một hai nhưng hứng thú không lớn.
- Lý huynh, huynh xem này. Chu huynh vừa viết xong một câu thơ, huynh bình phẩm một chút đi.
Lúc này Vương Bình tươi cười cầm một tấm giấy tuyên đi tới.
Chu Dục khiêm tốn lên tiếng:
- Vừa rồi linh cảm chợt tới nên đã làm ra một đoạn thơ tàn để chư vị chê cười.
- Thơ không tệ, kỳ thi này hẳn sẽ đoạt giải cao.
Lý Tu Viễn cười nói qua loa vài câu.
Chu Dục thấy vậy không khỏi có chút dương dương đắc ý:
- Hổ thẹn, hổ thẹn. Chỉ là cảm hứng nhát thời mà thôi. Không đáng để chư vị khích lệ. Đúng rồi, Lý huynh, đây là lần đầu chúng ta gặp nhau. Vẫn chưa biết tài hoa của ngươi thế nào. Sao không tức cảnh sinh tình. Làm vài câu thơ cho chúng ta cùng xem.
- Thơ văn của ta không tốt, không bằng chú vị. Khiến chư vị chê cười thêm thôi.
Lý Tu Viễn lắc đầu nói.
- Sao được chứ. Dù sao Lý huynh cũng là đồng sinh, làm gì có chuyện không biết viết thơ làm văn. Chắc chắn do ngươi khiêm tốn rồi.
Một thư sinh bên cạnh cười nói.
- Không sai không sai.
Lại có thêm người phụ họa. Họ muốn Lý Tu Viễn điểm vài câu thơ văn để xem tài hoa đối phương thế nào.
Lý Tu Viễn lắc đầu muốn từ chối qua loa vài câu nhưng bất chợt gió sông thổi tới khiến hắn không khỏi nhíu mày:
- Chờ một chút, các ngươi có ngửi thấy mùi vị lạ gì không?
- Không, không có vị gì a, Lý huynh sao thế? Chẳng lẽ không viết được thơ văn nên dùng lý do này để từ chối.
Vương Bình cười nói.
Chu Dục, Chung Khánh Từ và những thư sinh khác cũng mang nét cười nhạo nhìn Lý Tu Viễn.
Xem ra tài học của Lý Tu Viễn không ra gì, ngay cả thơ văn cũng không làm được.
- Mùi nặng như vậy mà chư vị không ngửi thấy?
Lý Tu Viễn hỏi tiếp.
Rõ ràng hắn ngửi thấy trên sông thổi tới một cỗ mùi tanh hôi. Mùi vị kia có chút quen thuộc khiến hắn không khỏi cảnh giác.
Chu Dục cười nói:
- Trên thuyền chỉ có mùi mực và tiếng ca. Làm gì còn mùi nào khác, Lý huynh hẳn đã nhầm rồi.
- Thật sao...
Lý Tu Viễn muốn nói thêm nhưng lời vừa tới miệng thì thuyền bỗng chấn động. Sau đó âm thanh thứ gì rơi xuống nước vang lên.
Đám người nhìn về phía đó liền thấy người chèo thuyền đã rơi xuống nước. Mặt nước xủi bọt, còn người thì mất tích rồi.
- Có người rơi xuống nước?
Thấy một màn này, cả bọn giật mình kéo nhau tới nhìn lại.
Thấy đồng bạn của mình rơi xuống nước, người chèo thuyền còn lại vội cầm mái chèo muốn vớt người lên. Có điều đối phương vừa rơi xuống mà nay chẳng thấy trồi lên. Cứ như một khối đá tảng mất tung tích dưới lòng sông vậy.
Chẳng những cứu không được người mà khi người chèo thuyền còn lại khom người xuống như bị thứ gì bắt lấy, dùng sức mạnh rất lớn kéo hắn xuống sông, thân thể bị kéo hơn phân nửa xuống nước.
Lúc này người chèo thuyền cảm thấy như có một bàn tay lạnh ngắt gắt gao bóp cổ lôi hắn xuống.
Hắn muốn kêu cứu nhưng miệng bị nước tràn vào, chẳng cách nào phát ra âm thanh.
- Tên này bị gì thế, đồng bạn rơi xuống nước sao không đi cứu người.
Chu Dục thắc mắc.
- Đúng vậy. Không nhanh chân sẽ xảy ra chuyện lớn đó.
Một thư sinh khác nóng nảy nói.
Vài thư sinh thấy người rơi xuống nước nhưng ngươi nói một tiếng, ta nói một câu chứ chẳng ai tình nguyện tới hỗ trợ cả.
Người chèo thuyền bị lực lượng quái dị lôi kéo nhưng vẫn ra sức giãy dụa. Có điều không ai giúp đỡ nên đâu chống đỡ nỗi, lập tức mất cân bằng mà cắm đầu xuống sông.
- Coi chừng.
Lúc này Lý Tu Viễn vội vàng đuổi tới, bắt lại nhà đò chân, đưa tay kéo một phát.
Tiếng nước vang lên, người chèo thuyền được Lý Tu Viễn cứu giúp đã thoát khỏi dòng sông.
"Lộc cộc ~!"
Dưới nước nổi lên bong bóng, tựa hồ có thứ gì đó chui xuống sông bỏ chạy.
Tiểu Điệp xuất thân là người trong thanh lâu, không ít lần lộ diện. Vì thế khó tránh khỏi bị người khác nhận ra.
Rất nhanh đoàn người liền xuất phát. Họ leo lên một chiếc thuyền lớn cổ kính. Xem hộ dáng này hẳn là do mấy thư sinh cố ý thuê để du ngoạn.
Trên thuyền còn có nữ nhân đàn tỳ bà, mang theo mấy phần hương vị hưởng thụ.
- Nhà đò, mau lái thuyền chở chúng ta qua bờ bên kia đi.
Vương Bình hô.
Nhà đò là một hán tử có tuổi. Hắn gào lên đáp một tiếng rồi cùng người khác chèo thuyền rời khỏi bờ sông.
Tại buồng nhỏ trên thuyền. Đám thư sinh phấn khởi đàm luận về quang cảnh vừa thấy được. Người thì xuất khẩu thành thơ, người thì nói lời hay. Nhất thời bầu không khí hòa hợp vô cùng.
Tính cách Lý Tu Viễn cũng không quá thích chung đụng. Hắn chỉ dẫn theo hộ vệ và tỳ nữ ngồi một bên mà thôi.
Tuy nói Lý Tu Viễn là người đọc sách như tính cách hắn lại có chút khác biệt. Dù ca từ thi phú hắn cũng hiểu sơ một hai nhưng hứng thú không lớn.
- Lý huynh, huynh xem này. Chu huynh vừa viết xong một câu thơ, huynh bình phẩm một chút đi.
Lúc này Vương Bình tươi cười cầm một tấm giấy tuyên đi tới.
Chu Dục khiêm tốn lên tiếng:
- Vừa rồi linh cảm chợt tới nên đã làm ra một đoạn thơ tàn để chư vị chê cười.
- Thơ không tệ, kỳ thi này hẳn sẽ đoạt giải cao.
Lý Tu Viễn cười nói qua loa vài câu.
Chu Dục thấy vậy không khỏi có chút dương dương đắc ý:
- Hổ thẹn, hổ thẹn. Chỉ là cảm hứng nhát thời mà thôi. Không đáng để chư vị khích lệ. Đúng rồi, Lý huynh, đây là lần đầu chúng ta gặp nhau. Vẫn chưa biết tài hoa của ngươi thế nào. Sao không tức cảnh sinh tình. Làm vài câu thơ cho chúng ta cùng xem.
- Thơ văn của ta không tốt, không bằng chú vị. Khiến chư vị chê cười thêm thôi.
Lý Tu Viễn lắc đầu nói.
- Sao được chứ. Dù sao Lý huynh cũng là đồng sinh, làm gì có chuyện không biết viết thơ làm văn. Chắc chắn do ngươi khiêm tốn rồi.
Một thư sinh bên cạnh cười nói.
- Không sai không sai.
Lại có thêm người phụ họa. Họ muốn Lý Tu Viễn điểm vài câu thơ văn để xem tài hoa đối phương thế nào.
Lý Tu Viễn lắc đầu muốn từ chối qua loa vài câu nhưng bất chợt gió sông thổi tới khiến hắn không khỏi nhíu mày:
- Chờ một chút, các ngươi có ngửi thấy mùi vị lạ gì không?
- Không, không có vị gì a, Lý huynh sao thế? Chẳng lẽ không viết được thơ văn nên dùng lý do này để từ chối.
Vương Bình cười nói.
Chu Dục, Chung Khánh Từ và những thư sinh khác cũng mang nét cười nhạo nhìn Lý Tu Viễn.
Xem ra tài học của Lý Tu Viễn không ra gì, ngay cả thơ văn cũng không làm được.
- Mùi nặng như vậy mà chư vị không ngửi thấy?
Lý Tu Viễn hỏi tiếp.
Rõ ràng hắn ngửi thấy trên sông thổi tới một cỗ mùi tanh hôi. Mùi vị kia có chút quen thuộc khiến hắn không khỏi cảnh giác.
Chu Dục cười nói:
- Trên thuyền chỉ có mùi mực và tiếng ca. Làm gì còn mùi nào khác, Lý huynh hẳn đã nhầm rồi.
- Thật sao...
Lý Tu Viễn muốn nói thêm nhưng lời vừa tới miệng thì thuyền bỗng chấn động. Sau đó âm thanh thứ gì rơi xuống nước vang lên.
Đám người nhìn về phía đó liền thấy người chèo thuyền đã rơi xuống nước. Mặt nước xủi bọt, còn người thì mất tích rồi.
- Có người rơi xuống nước?
Thấy một màn này, cả bọn giật mình kéo nhau tới nhìn lại.
Thấy đồng bạn của mình rơi xuống nước, người chèo thuyền còn lại vội cầm mái chèo muốn vớt người lên. Có điều đối phương vừa rơi xuống mà nay chẳng thấy trồi lên. Cứ như một khối đá tảng mất tung tích dưới lòng sông vậy.
Chẳng những cứu không được người mà khi người chèo thuyền còn lại khom người xuống như bị thứ gì bắt lấy, dùng sức mạnh rất lớn kéo hắn xuống sông, thân thể bị kéo hơn phân nửa xuống nước.
Lúc này người chèo thuyền cảm thấy như có một bàn tay lạnh ngắt gắt gao bóp cổ lôi hắn xuống.
Hắn muốn kêu cứu nhưng miệng bị nước tràn vào, chẳng cách nào phát ra âm thanh.
- Tên này bị gì thế, đồng bạn rơi xuống nước sao không đi cứu người.
Chu Dục thắc mắc.
- Đúng vậy. Không nhanh chân sẽ xảy ra chuyện lớn đó.
Một thư sinh khác nóng nảy nói.
Vài thư sinh thấy người rơi xuống nước nhưng ngươi nói một tiếng, ta nói một câu chứ chẳng ai tình nguyện tới hỗ trợ cả.
Người chèo thuyền bị lực lượng quái dị lôi kéo nhưng vẫn ra sức giãy dụa. Có điều không ai giúp đỡ nên đâu chống đỡ nỗi, lập tức mất cân bằng mà cắm đầu xuống sông.
- Coi chừng.
Lúc này Lý Tu Viễn vội vàng đuổi tới, bắt lại nhà đò chân, đưa tay kéo một phát.
Tiếng nước vang lên, người chèo thuyền được Lý Tu Viễn cứu giúp đã thoát khỏi dòng sông.
"Lộc cộc ~!"
Dưới nước nổi lên bong bóng, tựa hồ có thứ gì đó chui xuống sông bỏ chạy.
Danh sách chương