Trông thấy rương lớn trống rỗng, Lý Tu Viễn liền biết không phải Tiền quản gia, tuyệt đối là quỷ quái làm.
Đương nhiên, cũng có khả năng do người tu đạo thi triển thuật pháp.
Bất quá là khả năng là người tu đạo rất ít, bởi vì họ hiểu rõ nhân quả, cứ không hỏi mà lấy, cầm đi một vạn lượng bạc tạo nên nhân quả đủ để hủy con đường tu đạo của đối phương, tuyệt đối không phải người tu đạo làm.
- Cứ quan sát bốn phía xong hãy tính.
Lý Tu Viễn giơ cao cây đuối, tuần sát bốn phía trong nhà kho, muốn nhìn xem có thể không ra manh mối gì không.
- Thiếu gia, nơi này âm trầm qua, nô tỳ có chút sợ hãi, vẫn nên nhanh ra ngoài thì hơn.
Tiểu Điệp có chút sợ hãi nói.
Lý Tu Viễn:
- Đợi chút nữa, ta muốn điều tra một phen.
Lý Tu Viễn dạo một vòng, không phát hiện manh mối gì cả, hết thảy đều hết sức bình thường. Từ đó nói lên, việc một vạn lượng bạc bị mất rất có thể do quỷ quái lộng hành.
Chỉ có quỷ quái mới đi xuyên tường, lấy cắp ngân lượng dễ như trở bàn tay.
- Xem ra còn đi hỏi sư phụ một chút.
Lý Tu Viễn khẽ lắc đầu đến, hắn tính dành thời gian tới Hạ Hà thôn tìm sư phụ, xem thử ông có thể tính ra được gì không.
- Đi thôi.
Thời điểm Lý Tu Viễn và Tiểu Điệp chuẩn bị rời đi, phía sau khố phòng truyền tới âm thanh chi chi, là một con chuột.
Trong khố phòng sao lại có chuột?
Phải biết lúc kiến tạo kho tiền, Lý gia dùng vật liệu cứng rắn mà làm, bốn phía đều dùng đá xanh xây nên, bùn đất cũng là hỗn hợp từ đất sét, gạo nếp, bong bóng cá và các thứ trộn lại mà thành, xây dựng kiên cố vô cùng, có thể so với tường thành cũng chẳng ngoa, căn bản không có khả năng để chuột chui vào.
Có điều khác thường tất có biến, Lý Tu Viễn lập tức quay lại nhà kho.
Lúc này hắn thấy một con chuột trắng bò vào rương vàng, nuốt một thỏi bạc. Nén bạc chừng bàn tay người trưởng thành, vậy mà bị bạch thử ăn mất, nhìn bụng nó cũng chẳng phình lên tí nàng, vẫn bằng phẳng như cũ. Dường như bạch thử vẫn chưa thấy đủ, tiếp tục ăn thêm một nén bạc nữa, ăn tầm ba thỏi mói cảnh giác ngẩng đầu nhìn Lý Tu Viễn, sau đó nhanh chân rời đi.
"Kít ~!"
Bạch thử vừa kêu xong, lập tức nhảy xuống chạy dọc tới góc tường, cúi đầu chui vào khe đá chỉ to bằng ngón tay.
Nhỏ như vậy mà nó cứ thế chui lọt, rất nhanh biến mất.
Thời điểm Lý Tu Viễn chạy tới liền thấy đuôi chuột chui vào khe đá, không thể bắt được nó.
- Con chuột này thành tinh rồi.
Thứ khiến hắn chú ý không phải ba thỏi bạc kia mà là bạch thử.
Hiển nhiên, bạch thử có thể một hơi nuốt được ba thỏi bạc rồi chui lọt khe đá nhỏ như vậy khẳng định không phải chuột thường, nhất định là yêu tinh có đạo hạnh.
- Bạch thử có ít nhất một hai trăm năm đạo hạnh, có điều dù tu vi như thế, nó vẫn không thể biến thành người, đâu thể dùng bạc, bạc chẳng khác nào đá cuội với nó, chẳng thể ăn chỉ như rác vaaj, vì thế nó tới Lý gia trộm bạc hẳn là cho người khác, chỉ có con người mới cần dùng bạc.
Lý Tu Viễn trầm ngâm, hắn cảm thấy phía sau chuột trắng có người giật dây. Có điều người tu đạo sẽ không làm loại chuyện này vì sợ vướng vào nhân quả, nhất định không phải do đạo sĩ làm.
Như vậy ai là người giật dây chuột trắng?
Nghĩ ngợi một lúc, Lý Tu Viễn quyết định điều tra một phen, sau khi tìm được sẽ bắt lấy hung thủ ngay.
Hung thủ không phải Tiền quản gia mà là bạch thử kia.
Loài chuột giỏi nhất là đào hang, hơn nữa chuột kia còn có đạo hạnh, có thể chui lọt khé hở của đá xanh, này chỉ có dị loại mới làm được.
- Chúng ta rời khỏi đây thôi.
Lý Tu Viễn phân phó một tiếng rồi kéo Tiểu Điệp nhanh chóng rời khỏi.
Sau khi trở về, hắn nói chuyện này cho phụ thân nghe.
Lý Đại Phú lập tức mở to hai mắt:
- Lại có việc này, hơn vạn lượng bạch ngân của Lý gia lại bị một con chuột trắng đánh cắp.
- Đúng vậy thưa phụ thân, hài nhi tận mắt nhìn thấy, chuột trắng kia nuốt trọn ba thỏi bạc, phần bụng không to còn chui lọt khe đá đào thoát.
Lý Tu Viễn nói tiếp:
- Này nói lên bạch thử có tu vi tinh quái, bị yêu quái như thế để mắt, đừng nói hơn vạn lượng bạc, sợ rằng tất cả tiền tài trong kho bị chuyển đi lúc nào chẳng hay, này cũng nói rõ Tiền quản gia vô tội.
- Này, phải làm sao đây?
Nhất thời Lý Đại Phú có chút lo lắng:
- Yêu tinh làm loạn như vậy, vẫn nên mời đạo trường xuống giải quyết.
Nhắc tới đạo nhân mù, khóe miệng Lý Tu Viễn không nhịn được giật một cái.
- Sư phụ tu đại đạo, sợ rằng chẳng có thời gian, việc cần làm hiện tại là bít cái khé đa kia, miễn cho bạc lại bị mất, còn Tiền quản gia, hãy thả ông ta ra ngoài, gửi ông ấy một khoản tiền nhỏ dưỡng lão.
- Khe đá thì dễ rồi, có điều Tiền quản gia vô tội, vi phụ nên đi nhận lỗi, mời ông ta tiếp tục quản lý kho tiền, sao lại đuổi đi.
Lý Đại Phú nghi ngờ nói.
Lý Tu Viễn:
- Tiền quản gia trải qua việc này, chỉ sợ trung tâm đã động, để ông ta quản lý kho tiền không còn an toàn, mà tuổi Tiền quản gia không nhỏ, để ông cáo lão hồi hương, an hưởng tuổi già thì hơn.
- Ha hả, con ta thật không hổ là chủ nhân của Thất Khiếu Linh Lung Tâm, tâm tư cẩn thận, nhìn rõ lòng người, xử lý mọi chuyện lão luyện, vi phụ rất là vui mừng...
Lý Đại Phú nói, sau đó nhìn thấy Tiểu Điệp đứng phía sau, lúc này không khỏi ngừng lại.
Ông suýt nữa quên, việc hài tử có Thất Khiếu Linh Lung Tâm không thể tiết lộ ra ngoài, nếu không cả đời chẳng an bình.
- Khụ khụ, chuyện Tiền quản gia đã giải quyết xong, có điều chuyện kho tiền sự vi phụ vẫn không yên lòng, bít khe đá không khó nhưng nếu chuột trắng lại đến thì phải làm sao?
- Trong nhà hẳn có nuôi mèo, để một con để canh giữ kho tiền hẳn không cần lo lắng.
Lý Tu Viễn nói.
Lúc này hai mắt Lý Đại Phú sáng lên:
- Có lý, có lý, chuột sợ nhất là mèo.
- Bất quá nếu mèo chưa chắctrị nổi chuột trắng, hài nhi sẽ phải ra tay một phen.
Lý Tu Viễn chắp tay nói, sau đó rời đi.
- Thiếu gia, chờ một chút nô tỳ.
Tiểu Điệp giống như cái đuôi nhỏ chạy sau lưng Lý Tu Viễn.
Lý Tu Viễn đi vào hậu viện, phân phó một vị tỳ nữ nói:
- Con mèo nuôi ở hậu viện đâu rồi?
- Đại, đại thiếu gia.
Tỳ nữ vội vàng thi lễ, sau đó nói:
- Hẳn nó đang ngủ trong hoa viên.
- Bắt nó tới đây, ta có cần dùng gấp.
Lý Tu Viễn nói.
- Vâng.
Tỳ nữ đáp lại một tiếng rồi chạy nhanh rời đi.
Chỉ chốc lát sau, tỳ nữ liền ôm một con mèo đen trở lại.
Mèo đen nuôi trong nhà, cũng không sợ người, thành thành thật thật bị tỳ nữ kia ôm.
- Tiểu Điệp, ẵm mèo đen tới thư phòng của ta.
Lý Tu Viễn nói.
Tiểu Điệp ôm lấy mèo đen từ tay tỳ nữ rồi đi cùng Lý Tu Viễn.
- Nhớ lại, nhớ lại nào, Khải Linh Phù kia vẽ thế nào nhỉ.
Lý Tu Viễn mài mực, lấy bút, trải một tờ giấy tuyên, hồi tưởng tới vài thứ được sư phụ dạy qua.
Khải Linh phù!
Tên như ý nghĩa, giúp sinh linh khia mở linh trí, là một thuật pháp tương đối cao thâm phù.
Người tu đạo không có đạo hạnh sẽ không dùng được, có điều Lý Tu Viễn lại khác.
Thất Khiếu Linh Lung Tâm giúp hắn vừa gặp đã nhớ, nhanh chóng nhớ lại cách vẽ Khải Linh phù. Lý Tu Viễn bắt chước dáng vẻ của sư phụ, bút tẩu long xà, rất nhanh vẽ xong một đạo phù hắn nhìn cũng chẳng hiểu.
Đương nhiên, cũng có khả năng do người tu đạo thi triển thuật pháp.
Bất quá là khả năng là người tu đạo rất ít, bởi vì họ hiểu rõ nhân quả, cứ không hỏi mà lấy, cầm đi một vạn lượng bạc tạo nên nhân quả đủ để hủy con đường tu đạo của đối phương, tuyệt đối không phải người tu đạo làm.
- Cứ quan sát bốn phía xong hãy tính.
Lý Tu Viễn giơ cao cây đuối, tuần sát bốn phía trong nhà kho, muốn nhìn xem có thể không ra manh mối gì không.
- Thiếu gia, nơi này âm trầm qua, nô tỳ có chút sợ hãi, vẫn nên nhanh ra ngoài thì hơn.
Tiểu Điệp có chút sợ hãi nói.
Lý Tu Viễn:
- Đợi chút nữa, ta muốn điều tra một phen.
Lý Tu Viễn dạo một vòng, không phát hiện manh mối gì cả, hết thảy đều hết sức bình thường. Từ đó nói lên, việc một vạn lượng bạc bị mất rất có thể do quỷ quái lộng hành.
Chỉ có quỷ quái mới đi xuyên tường, lấy cắp ngân lượng dễ như trở bàn tay.
- Xem ra còn đi hỏi sư phụ một chút.
Lý Tu Viễn khẽ lắc đầu đến, hắn tính dành thời gian tới Hạ Hà thôn tìm sư phụ, xem thử ông có thể tính ra được gì không.
- Đi thôi.
Thời điểm Lý Tu Viễn và Tiểu Điệp chuẩn bị rời đi, phía sau khố phòng truyền tới âm thanh chi chi, là một con chuột.
Trong khố phòng sao lại có chuột?
Phải biết lúc kiến tạo kho tiền, Lý gia dùng vật liệu cứng rắn mà làm, bốn phía đều dùng đá xanh xây nên, bùn đất cũng là hỗn hợp từ đất sét, gạo nếp, bong bóng cá và các thứ trộn lại mà thành, xây dựng kiên cố vô cùng, có thể so với tường thành cũng chẳng ngoa, căn bản không có khả năng để chuột chui vào.
Có điều khác thường tất có biến, Lý Tu Viễn lập tức quay lại nhà kho.
Lúc này hắn thấy một con chuột trắng bò vào rương vàng, nuốt một thỏi bạc. Nén bạc chừng bàn tay người trưởng thành, vậy mà bị bạch thử ăn mất, nhìn bụng nó cũng chẳng phình lên tí nàng, vẫn bằng phẳng như cũ. Dường như bạch thử vẫn chưa thấy đủ, tiếp tục ăn thêm một nén bạc nữa, ăn tầm ba thỏi mói cảnh giác ngẩng đầu nhìn Lý Tu Viễn, sau đó nhanh chân rời đi.
"Kít ~!"
Bạch thử vừa kêu xong, lập tức nhảy xuống chạy dọc tới góc tường, cúi đầu chui vào khe đá chỉ to bằng ngón tay.
Nhỏ như vậy mà nó cứ thế chui lọt, rất nhanh biến mất.
Thời điểm Lý Tu Viễn chạy tới liền thấy đuôi chuột chui vào khe đá, không thể bắt được nó.
- Con chuột này thành tinh rồi.
Thứ khiến hắn chú ý không phải ba thỏi bạc kia mà là bạch thử.
Hiển nhiên, bạch thử có thể một hơi nuốt được ba thỏi bạc rồi chui lọt khe đá nhỏ như vậy khẳng định không phải chuột thường, nhất định là yêu tinh có đạo hạnh.
- Bạch thử có ít nhất một hai trăm năm đạo hạnh, có điều dù tu vi như thế, nó vẫn không thể biến thành người, đâu thể dùng bạc, bạc chẳng khác nào đá cuội với nó, chẳng thể ăn chỉ như rác vaaj, vì thế nó tới Lý gia trộm bạc hẳn là cho người khác, chỉ có con người mới cần dùng bạc.
Lý Tu Viễn trầm ngâm, hắn cảm thấy phía sau chuột trắng có người giật dây. Có điều người tu đạo sẽ không làm loại chuyện này vì sợ vướng vào nhân quả, nhất định không phải do đạo sĩ làm.
Như vậy ai là người giật dây chuột trắng?
Nghĩ ngợi một lúc, Lý Tu Viễn quyết định điều tra một phen, sau khi tìm được sẽ bắt lấy hung thủ ngay.
Hung thủ không phải Tiền quản gia mà là bạch thử kia.
Loài chuột giỏi nhất là đào hang, hơn nữa chuột kia còn có đạo hạnh, có thể chui lọt khé hở của đá xanh, này chỉ có dị loại mới làm được.
- Chúng ta rời khỏi đây thôi.
Lý Tu Viễn phân phó một tiếng rồi kéo Tiểu Điệp nhanh chóng rời khỏi.
Sau khi trở về, hắn nói chuyện này cho phụ thân nghe.
Lý Đại Phú lập tức mở to hai mắt:
- Lại có việc này, hơn vạn lượng bạch ngân của Lý gia lại bị một con chuột trắng đánh cắp.
- Đúng vậy thưa phụ thân, hài nhi tận mắt nhìn thấy, chuột trắng kia nuốt trọn ba thỏi bạc, phần bụng không to còn chui lọt khe đá đào thoát.
Lý Tu Viễn nói tiếp:
- Này nói lên bạch thử có tu vi tinh quái, bị yêu quái như thế để mắt, đừng nói hơn vạn lượng bạc, sợ rằng tất cả tiền tài trong kho bị chuyển đi lúc nào chẳng hay, này cũng nói rõ Tiền quản gia vô tội.
- Này, phải làm sao đây?
Nhất thời Lý Đại Phú có chút lo lắng:
- Yêu tinh làm loạn như vậy, vẫn nên mời đạo trường xuống giải quyết.
Nhắc tới đạo nhân mù, khóe miệng Lý Tu Viễn không nhịn được giật một cái.
- Sư phụ tu đại đạo, sợ rằng chẳng có thời gian, việc cần làm hiện tại là bít cái khé đa kia, miễn cho bạc lại bị mất, còn Tiền quản gia, hãy thả ông ta ra ngoài, gửi ông ấy một khoản tiền nhỏ dưỡng lão.
- Khe đá thì dễ rồi, có điều Tiền quản gia vô tội, vi phụ nên đi nhận lỗi, mời ông ta tiếp tục quản lý kho tiền, sao lại đuổi đi.
Lý Đại Phú nghi ngờ nói.
Lý Tu Viễn:
- Tiền quản gia trải qua việc này, chỉ sợ trung tâm đã động, để ông ta quản lý kho tiền không còn an toàn, mà tuổi Tiền quản gia không nhỏ, để ông cáo lão hồi hương, an hưởng tuổi già thì hơn.
- Ha hả, con ta thật không hổ là chủ nhân của Thất Khiếu Linh Lung Tâm, tâm tư cẩn thận, nhìn rõ lòng người, xử lý mọi chuyện lão luyện, vi phụ rất là vui mừng...
Lý Đại Phú nói, sau đó nhìn thấy Tiểu Điệp đứng phía sau, lúc này không khỏi ngừng lại.
Ông suýt nữa quên, việc hài tử có Thất Khiếu Linh Lung Tâm không thể tiết lộ ra ngoài, nếu không cả đời chẳng an bình.
- Khụ khụ, chuyện Tiền quản gia đã giải quyết xong, có điều chuyện kho tiền sự vi phụ vẫn không yên lòng, bít khe đá không khó nhưng nếu chuột trắng lại đến thì phải làm sao?
- Trong nhà hẳn có nuôi mèo, để một con để canh giữ kho tiền hẳn không cần lo lắng.
Lý Tu Viễn nói.
Lúc này hai mắt Lý Đại Phú sáng lên:
- Có lý, có lý, chuột sợ nhất là mèo.
- Bất quá nếu mèo chưa chắctrị nổi chuột trắng, hài nhi sẽ phải ra tay một phen.
Lý Tu Viễn chắp tay nói, sau đó rời đi.
- Thiếu gia, chờ một chút nô tỳ.
Tiểu Điệp giống như cái đuôi nhỏ chạy sau lưng Lý Tu Viễn.
Lý Tu Viễn đi vào hậu viện, phân phó một vị tỳ nữ nói:
- Con mèo nuôi ở hậu viện đâu rồi?
- Đại, đại thiếu gia.
Tỳ nữ vội vàng thi lễ, sau đó nói:
- Hẳn nó đang ngủ trong hoa viên.
- Bắt nó tới đây, ta có cần dùng gấp.
Lý Tu Viễn nói.
- Vâng.
Tỳ nữ đáp lại một tiếng rồi chạy nhanh rời đi.
Chỉ chốc lát sau, tỳ nữ liền ôm một con mèo đen trở lại.
Mèo đen nuôi trong nhà, cũng không sợ người, thành thành thật thật bị tỳ nữ kia ôm.
- Tiểu Điệp, ẵm mèo đen tới thư phòng của ta.
Lý Tu Viễn nói.
Tiểu Điệp ôm lấy mèo đen từ tay tỳ nữ rồi đi cùng Lý Tu Viễn.
- Nhớ lại, nhớ lại nào, Khải Linh Phù kia vẽ thế nào nhỉ.
Lý Tu Viễn mài mực, lấy bút, trải một tờ giấy tuyên, hồi tưởng tới vài thứ được sư phụ dạy qua.
Khải Linh phù!
Tên như ý nghĩa, giúp sinh linh khia mở linh trí, là một thuật pháp tương đối cao thâm phù.
Người tu đạo không có đạo hạnh sẽ không dùng được, có điều Lý Tu Viễn lại khác.
Thất Khiếu Linh Lung Tâm giúp hắn vừa gặp đã nhớ, nhanh chóng nhớ lại cách vẽ Khải Linh phù. Lý Tu Viễn bắt chước dáng vẻ của sư phụ, bút tẩu long xà, rất nhanh vẽ xong một đạo phù hắn nhìn cũng chẳng hiểu.
Danh sách chương