Tin tức của Từ bộ đầu ở huyện Quách Bắc cũng linh thông hơn người, chỉ chốc lát đã phái nha dịch truyền tin cho Lý Tu Viễn.
- Ở phía bắc có một thợ mộc tên Trương Thuận, trong khoảng thời gian này chi tiêu xa xỉ, xài tiền như nước, có người thấy hắn bỏ ra mấy trăm lượng bạc chuộc một nữ tử trong thanh lâu về nhà, còn có người thấy hắn bỏ ra gần ngàn lượng bạc mua một tòa nhà lớn, mấy ngày nữa chuẩn bị dọn qua.
Nha dịch thấp âm thanh nói.
Nghe vậy, ánh mắt Lý Tu Viễn khẽ động, ra hiệu:
- Chuyện này ta đã biết, ngươi đi làm việc trước đi, tra được việc này là thật nhớ tới Lý gia lĩnh thưởng.
- Đa tạ đại thiếu gia.
Nha dịch mừng rỡ chắp tay, nhanh chóng cúi đầu rời đi.
- Thợ mộc Trương Thuận?
Lý Tu Viễn cố nhớ lại một phen, hình như cũng có chút ấn tượng với người này, Trương Thuận là con trai độc nhất của một lão thợ mộc ở huyện Quách Bắc, nghe nói mấy năm gần đây bắt đầu kế thừa gia nghiệp, làm nghề thợ mộc.
Bất quá, tay nghề Trương Thuận không được như cha gã, thời điểm làm công vì không khiến khách nhân hài lòng đã cự cãi mấy lần, thanh danh khá xấu nên không ai mời gã làm công.
Dần dần, vốn liếng cha hắn để lại cũng dần suy bại.
- Tới nơi ở của Trương Thuận xem thử.
Lúc này, Lý Tu Viễn không chút chần chờ, hắn đi tới nhà Trương Thận, thời điểm ngang qua phủ liền kêu thêm vài gia đinh đồng hành, còn dẫn mèo đen theo, miễn cho khi gặp chuột trắng sẽ để nó chạy thoát.
Một lát sau, Lý Tu Viễn đứng trước tòa nhà có chút tiêu điều, suy bại.
- Gõ cửa đi.
- Vâng, đại thiếu gia.
Một cái gia đinh tiến lên gõ cửa, thế nhưng vừa gõ, cửa cũng mở ra:
- Đại thiếu gia, cửa này không khóa.
- Vào xem, Tiểu Điệp, thả mèo đen ra, để nó vào trước.
Lý Tu Viễn nói.
Tiểu Điệp đáp lại một tiếng rồi buông mèo đen xuống.
Mèo đen vừa rơi xuống đất liền rì rào xông vào gian phòng, rất nhanh không còn bóng dáng.
- Trong phòng có động tĩnh, xem chừng Trương Thuận ở nhà.
Sau khi vào viện, một gia đinh nghe ngóng được gì đó liền nói.
Lý Tu Viễn nhanh chân tiến vào phòng, chuẩn bị chất vấn Trương Thuận một phen, để có phải là gã hay không sai chuột trắng trộm đồ của Lý gia không. Thế nhưng bất chợt, phòng ngủ bên cạnh truyền ra tiếng động.
Trương Thuận âm thanh có mấy phần hèn mọn vang lên từ bên trong:
- Tiểu mỹ nhân, thật không uổng công ta dùng ba trăm lượng bạc chuộc nàng từ thanh lâu ra, bản lĩnh hầu hạ của nàng quá lợi hại, đến, làm lại tư thế kia lần nữa đi.
- Lão gia đừng nóng vội, còn nhiều thời gian, coi chưng hư thân thể.
Âm thanh nữ tử ỡm ờ vang lên, rất nhanh trong phòng liền truyền ra kẽo kẹt kẽo kẹt chập chờn.
- Đại thiếu gia, ngài xem…
Gia đinh có chút lúng túng nói.
Không ngờ Trương Thuận có phúc lớn, ban ngày còn có thể lêu lổng cùng nữ nhân.
- Bắt hắn ra.
Sắc mặt Lý Tu Viễn bình tĩnh, đến khuôn mặt nhỏ của Tiểu Điệp cũng ửng đỏ, hiện lên vài phần xấu hổ.
- Vâng.
Hai gia đinh đáp lại một tiếng rồi lập tức vọt vào phòng.
- Các ngươi là ai?
Thanh âm hoảng sợ của Trương Thuận sợ vang lên, kèm theo tiếng thét chói tai của nữ tử.
Một phen chống cự mãnh liệt nhưng rất nhanh nam nhân mặc quần áo không chỉnh tề được gia đinh kéo ra, còn nữ tử kia không ai chú ý tới.
- Trương Thuận, ngươi có bản lĩnh lớn nhỉ, ngay cả bạc của Lý gia cũng dám trộm.
Lý Tu Viễn nhìn chằm chằm gã, lạnh lùng nói.
- Đại, đại thiếu gia.
Trương Thuận thấy Lý Tu Viễn thì sắc mặt lập tức trắng bệch, kinh ngạc một tiếng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Vốn Lý Tu Viễn muốn hù dạo đối phương một chút, có điều khi nhìn thấy bộ dạng này của Trương Thuận liền biết gã không thoát khỏi liên quan.
- Một vạn lượng bạc của Lý gia ta ngươi cất đi nơi nào, nếu là thành thật khai báo ta có thể tha cho ngươi một cái mạng. Nếu có nửa điểm giấu diếm, về sau liền đến quặng mỏ Lý gia đào quáng trả nợ đi, một vạn lượng bạc, đủ cho ngươi đào quáng cả đời.
Lý Tu Viễn nhìn từ trên cao xuống, nói.
Giờ phút này Trương Thuận vội vàng giải thích:
- Đại thiếu gia, tiểu nhân không lấy Lý gia bạc a, tiểu nhân thật không có, đại thiếu gia, ngươi oan uổng ta.
- Thật sao? Thế nhưng trong huyện có người nói cho ta, đoạn thời gian trước ngươi bỏ ra mấy trăm lượng bạc chuộc một cái nữ tử trong thanh lâu ra, lại có người thấy ngươi bỏ mấy ngàn lượng bạc mua một tòa đại trạch, số bạc này ngươi lấy từ đâu? Nơi nào trong huyện Quách Bắc có thể một hơi xuất ra một ngàn mấy trăm lượng bạc, ta nhắm mắt cũng biết, có điều trong số những gia đình này không có Trương Thuận nhà ngươi.
Lý Tu Viễn lạnh lùng nói.
- Nói, bạc giấu ở đâu?
Bờ môi Trương Thuận khẽ nhúc nhích, toàn thân run rẩy, bị hù đến không biết nói gì.
- Dẫn gã ra ngoài, giúp gã tỉnh táo một chút.
Lý Tu Viễn biết tiểu nhân vật như vậy đụng phải đại sự rất khó mà giữ bình tĩnh, hắn không nhiều hỏi, phất phất tay ra hiệu cho gia đinh.
Lúc này gia đinh kéo Trương Thuận ra, giội cho hắn một gáo nước lạnh, đánh mấy cái tát giúp hắn thanh tỉnh một chút.
- Đại thiếu gia, đại thiếu gia, nô gia biết có chuyện gì.
Thời điểm Trương Thuận tỉnh táo lại, một nữ tử mặc y phục lộn xộn vội vội vàng vàng chạy ra. Là một nữ tử tầm ba mươi, tràn đầy dáng vẻ phong trần, bộ dáng cũng khá thuận mắt.
- Ngươi chính là nữ tử thanh lâu Trương Thuận bỏ ra ba trăm lượng bạc chuộc về?
Lý Tu Viễn hỏi.
- Nô gia Diễm Hoa gặp qua đại thiếu gia.
Nữ tử thi lễ.
- Nếu đã vậy, ngươi liền nói một chút.
Diễm Hoa cẩn thận từng li từng tí mà hỏi:
- Nói ra nô gia có thể được thả không?
- Không có quan hệ gì với ngươi, Lý gia sẽ không làm phiền ngươi.
- Đa tạ đại thiếu gia.
Diễm Hoa lập tức đại hỉ, vội nói:
- Trương Thuận từng nói với nô gia, gã nuôi một con thần thử, mỗi ngày sẽ trộm cho gã một trăm lượng bạn, lúc đầu nô gia không tin, có điều trong một đem, có một con chuột trắng lẻn vào phòng, phun ra hai thỏi bạc nặng trịch cho hắn. Từ khi có thần thử, Trương Thuận không thèm đi làm, chỉ ngồi chờ thần thử đưa ngân lượng có.
Về sau nô gia hoài nghi, có phải thần thử trộm bạc của nhà giàu không, nô gia khuyên Trương Thuận đừng làm vậy nữa, có điều Trương Thuận kêu lấy thêm năm ngàn lượng sẽ thôi, về sau có thể an ổn trôi qua nửa đời còn lại, nô gia nghe được liền động tâm, nhất thời không ngăn lại.
Lý Tu Viễn nghe xong lại đối chiếu với manh mối trước đó. Quả nhiên chuột trắng trộm bạc cho người sử dụng.
- Nói, nói, tiểu nhân cái gì cũng nói.
Lúc này, Trương Thuận bị giáo huấn ngoài cửa vội vàng cầu xin tha thứ.
- Dẫn Trương Thuận vào.
Lý Tu Viễn nói.
Gia đinh mau chóng dẫn Trương Thuận toàn thân ướt sũng vào.
Trương Thuận quỳ xuống cầu xin tha thứ:
- Xin đại thiếu gia bỏ qua cho tiểu nhân, tiểu nhân không biết bạc kia từ đâu mà tới, nếu tiểu nhân biết, tiểu nhân có lá gan lớn như trời cũng không dám đụng vào.
- Ta không hỏi ngươi chuyện bạc, ta muốn biết con chuột trắng kia từ đâu mà tới.
Lý Tu Viễn nói.
Một vạn lượng chỉ là tục vật, chuột trắng là yêu quái có đạo hạnh, trong lòng vẫn để ý nhiều hơn.
Trương Thuận nói ra:
- Tiểu nhân cũng không biết nó từ đâu mà tới, thời điểm tiểu nhân nghèo đói, đang nằm trên giường thì thấy chuộc trắng nhảy tới kế bên tiểu nhân, nó nôn ra một thỏi bạc rồi chạy mất dạng, sau đó mỗi ngày đều sẽ phun bạc đưa cho tiểu nhân.
- Mỗi ngày chuột trắng chỉ nôn một thỏi bạc cho ngươi?
Lý Tu Viễn hỏi.
- Không, không phải, ngày đó tiểu nhân tới thanh lâu gặp được Diễm Hoa liền có ý nghĩ muốn chuộc nàng về nhà, hôm đó khi gặp chuột trắng tiểu nhân nói với nó mấy câu, muốn nó đưa cho tiểu nhân vài thỏi bạc, kết quả hôm sau nó phun ra ba thỏi bạc…
Trương Thuận nói càng ngày càng nhỏ.
Lý Tu Viễn lại hỏi:
- Chuột trắng là yêu quái có đạo hạnh, không có khả năng vô duyên vô cớ cho ngươi bạc, ngươi từng làm qua chuyện gì dẫn chuột trắng tới, thành thật khai báo.
- Tiểu nhân thật không biết.
Trương Thuận nơm nớp lo sợ:
- Những gì tiểu nhân biết đều nói ra hết rồi, xin đại thiếu gia khai ân.
Vừa nói Trương Thuận vừa dập đầu cầu xin tha thứ, có điều dập được mấy cái, dường như gã nhớ ra gì đó, vội nói:
- Đúng rồi, tiểu nhân nhớ rồi, mười mấy năm trước, khi tiểu nhân và phụ thân tới một nhà để làm mộc từng có một chuyện như vầy, lúc đó phòng sập, đè chết một tổ chuột, chỉ còn một con không chết, khi đó vì hiếu kỳ nên tiểu nhân đem nó về nuôi, sau khi chuột lớn thì chạy đi mất.
- Có điều con chuột kia màu xám chứ không phải trắng.
- Ở phía bắc có một thợ mộc tên Trương Thuận, trong khoảng thời gian này chi tiêu xa xỉ, xài tiền như nước, có người thấy hắn bỏ ra mấy trăm lượng bạc chuộc một nữ tử trong thanh lâu về nhà, còn có người thấy hắn bỏ ra gần ngàn lượng bạc mua một tòa nhà lớn, mấy ngày nữa chuẩn bị dọn qua.
Nha dịch thấp âm thanh nói.
Nghe vậy, ánh mắt Lý Tu Viễn khẽ động, ra hiệu:
- Chuyện này ta đã biết, ngươi đi làm việc trước đi, tra được việc này là thật nhớ tới Lý gia lĩnh thưởng.
- Đa tạ đại thiếu gia.
Nha dịch mừng rỡ chắp tay, nhanh chóng cúi đầu rời đi.
- Thợ mộc Trương Thuận?
Lý Tu Viễn cố nhớ lại một phen, hình như cũng có chút ấn tượng với người này, Trương Thuận là con trai độc nhất của một lão thợ mộc ở huyện Quách Bắc, nghe nói mấy năm gần đây bắt đầu kế thừa gia nghiệp, làm nghề thợ mộc.
Bất quá, tay nghề Trương Thuận không được như cha gã, thời điểm làm công vì không khiến khách nhân hài lòng đã cự cãi mấy lần, thanh danh khá xấu nên không ai mời gã làm công.
Dần dần, vốn liếng cha hắn để lại cũng dần suy bại.
- Tới nơi ở của Trương Thuận xem thử.
Lúc này, Lý Tu Viễn không chút chần chờ, hắn đi tới nhà Trương Thận, thời điểm ngang qua phủ liền kêu thêm vài gia đinh đồng hành, còn dẫn mèo đen theo, miễn cho khi gặp chuột trắng sẽ để nó chạy thoát.
Một lát sau, Lý Tu Viễn đứng trước tòa nhà có chút tiêu điều, suy bại.
- Gõ cửa đi.
- Vâng, đại thiếu gia.
Một cái gia đinh tiến lên gõ cửa, thế nhưng vừa gõ, cửa cũng mở ra:
- Đại thiếu gia, cửa này không khóa.
- Vào xem, Tiểu Điệp, thả mèo đen ra, để nó vào trước.
Lý Tu Viễn nói.
Tiểu Điệp đáp lại một tiếng rồi buông mèo đen xuống.
Mèo đen vừa rơi xuống đất liền rì rào xông vào gian phòng, rất nhanh không còn bóng dáng.
- Trong phòng có động tĩnh, xem chừng Trương Thuận ở nhà.
Sau khi vào viện, một gia đinh nghe ngóng được gì đó liền nói.
Lý Tu Viễn nhanh chân tiến vào phòng, chuẩn bị chất vấn Trương Thuận một phen, để có phải là gã hay không sai chuột trắng trộm đồ của Lý gia không. Thế nhưng bất chợt, phòng ngủ bên cạnh truyền ra tiếng động.
Trương Thuận âm thanh có mấy phần hèn mọn vang lên từ bên trong:
- Tiểu mỹ nhân, thật không uổng công ta dùng ba trăm lượng bạc chuộc nàng từ thanh lâu ra, bản lĩnh hầu hạ của nàng quá lợi hại, đến, làm lại tư thế kia lần nữa đi.
- Lão gia đừng nóng vội, còn nhiều thời gian, coi chưng hư thân thể.
Âm thanh nữ tử ỡm ờ vang lên, rất nhanh trong phòng liền truyền ra kẽo kẹt kẽo kẹt chập chờn.
- Đại thiếu gia, ngài xem…
Gia đinh có chút lúng túng nói.
Không ngờ Trương Thuận có phúc lớn, ban ngày còn có thể lêu lổng cùng nữ nhân.
- Bắt hắn ra.
Sắc mặt Lý Tu Viễn bình tĩnh, đến khuôn mặt nhỏ của Tiểu Điệp cũng ửng đỏ, hiện lên vài phần xấu hổ.
- Vâng.
Hai gia đinh đáp lại một tiếng rồi lập tức vọt vào phòng.
- Các ngươi là ai?
Thanh âm hoảng sợ của Trương Thuận sợ vang lên, kèm theo tiếng thét chói tai của nữ tử.
Một phen chống cự mãnh liệt nhưng rất nhanh nam nhân mặc quần áo không chỉnh tề được gia đinh kéo ra, còn nữ tử kia không ai chú ý tới.
- Trương Thuận, ngươi có bản lĩnh lớn nhỉ, ngay cả bạc của Lý gia cũng dám trộm.
Lý Tu Viễn nhìn chằm chằm gã, lạnh lùng nói.
- Đại, đại thiếu gia.
Trương Thuận thấy Lý Tu Viễn thì sắc mặt lập tức trắng bệch, kinh ngạc một tiếng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Vốn Lý Tu Viễn muốn hù dạo đối phương một chút, có điều khi nhìn thấy bộ dạng này của Trương Thuận liền biết gã không thoát khỏi liên quan.
- Một vạn lượng bạc của Lý gia ta ngươi cất đi nơi nào, nếu là thành thật khai báo ta có thể tha cho ngươi một cái mạng. Nếu có nửa điểm giấu diếm, về sau liền đến quặng mỏ Lý gia đào quáng trả nợ đi, một vạn lượng bạc, đủ cho ngươi đào quáng cả đời.
Lý Tu Viễn nhìn từ trên cao xuống, nói.
Giờ phút này Trương Thuận vội vàng giải thích:
- Đại thiếu gia, tiểu nhân không lấy Lý gia bạc a, tiểu nhân thật không có, đại thiếu gia, ngươi oan uổng ta.
- Thật sao? Thế nhưng trong huyện có người nói cho ta, đoạn thời gian trước ngươi bỏ ra mấy trăm lượng bạc chuộc một cái nữ tử trong thanh lâu ra, lại có người thấy ngươi bỏ mấy ngàn lượng bạc mua một tòa đại trạch, số bạc này ngươi lấy từ đâu? Nơi nào trong huyện Quách Bắc có thể một hơi xuất ra một ngàn mấy trăm lượng bạc, ta nhắm mắt cũng biết, có điều trong số những gia đình này không có Trương Thuận nhà ngươi.
Lý Tu Viễn lạnh lùng nói.
- Nói, bạc giấu ở đâu?
Bờ môi Trương Thuận khẽ nhúc nhích, toàn thân run rẩy, bị hù đến không biết nói gì.
- Dẫn gã ra ngoài, giúp gã tỉnh táo một chút.
Lý Tu Viễn biết tiểu nhân vật như vậy đụng phải đại sự rất khó mà giữ bình tĩnh, hắn không nhiều hỏi, phất phất tay ra hiệu cho gia đinh.
Lúc này gia đinh kéo Trương Thuận ra, giội cho hắn một gáo nước lạnh, đánh mấy cái tát giúp hắn thanh tỉnh một chút.
- Đại thiếu gia, đại thiếu gia, nô gia biết có chuyện gì.
Thời điểm Trương Thuận tỉnh táo lại, một nữ tử mặc y phục lộn xộn vội vội vàng vàng chạy ra. Là một nữ tử tầm ba mươi, tràn đầy dáng vẻ phong trần, bộ dáng cũng khá thuận mắt.
- Ngươi chính là nữ tử thanh lâu Trương Thuận bỏ ra ba trăm lượng bạc chuộc về?
Lý Tu Viễn hỏi.
- Nô gia Diễm Hoa gặp qua đại thiếu gia.
Nữ tử thi lễ.
- Nếu đã vậy, ngươi liền nói một chút.
Diễm Hoa cẩn thận từng li từng tí mà hỏi:
- Nói ra nô gia có thể được thả không?
- Không có quan hệ gì với ngươi, Lý gia sẽ không làm phiền ngươi.
- Đa tạ đại thiếu gia.
Diễm Hoa lập tức đại hỉ, vội nói:
- Trương Thuận từng nói với nô gia, gã nuôi một con thần thử, mỗi ngày sẽ trộm cho gã một trăm lượng bạn, lúc đầu nô gia không tin, có điều trong một đem, có một con chuột trắng lẻn vào phòng, phun ra hai thỏi bạc nặng trịch cho hắn. Từ khi có thần thử, Trương Thuận không thèm đi làm, chỉ ngồi chờ thần thử đưa ngân lượng có.
Về sau nô gia hoài nghi, có phải thần thử trộm bạc của nhà giàu không, nô gia khuyên Trương Thuận đừng làm vậy nữa, có điều Trương Thuận kêu lấy thêm năm ngàn lượng sẽ thôi, về sau có thể an ổn trôi qua nửa đời còn lại, nô gia nghe được liền động tâm, nhất thời không ngăn lại.
Lý Tu Viễn nghe xong lại đối chiếu với manh mối trước đó. Quả nhiên chuột trắng trộm bạc cho người sử dụng.
- Nói, nói, tiểu nhân cái gì cũng nói.
Lúc này, Trương Thuận bị giáo huấn ngoài cửa vội vàng cầu xin tha thứ.
- Dẫn Trương Thuận vào.
Lý Tu Viễn nói.
Gia đinh mau chóng dẫn Trương Thuận toàn thân ướt sũng vào.
Trương Thuận quỳ xuống cầu xin tha thứ:
- Xin đại thiếu gia bỏ qua cho tiểu nhân, tiểu nhân không biết bạc kia từ đâu mà tới, nếu tiểu nhân biết, tiểu nhân có lá gan lớn như trời cũng không dám đụng vào.
- Ta không hỏi ngươi chuyện bạc, ta muốn biết con chuột trắng kia từ đâu mà tới.
Lý Tu Viễn nói.
Một vạn lượng chỉ là tục vật, chuột trắng là yêu quái có đạo hạnh, trong lòng vẫn để ý nhiều hơn.
Trương Thuận nói ra:
- Tiểu nhân cũng không biết nó từ đâu mà tới, thời điểm tiểu nhân nghèo đói, đang nằm trên giường thì thấy chuộc trắng nhảy tới kế bên tiểu nhân, nó nôn ra một thỏi bạc rồi chạy mất dạng, sau đó mỗi ngày đều sẽ phun bạc đưa cho tiểu nhân.
- Mỗi ngày chuột trắng chỉ nôn một thỏi bạc cho ngươi?
Lý Tu Viễn hỏi.
- Không, không phải, ngày đó tiểu nhân tới thanh lâu gặp được Diễm Hoa liền có ý nghĩ muốn chuộc nàng về nhà, hôm đó khi gặp chuột trắng tiểu nhân nói với nó mấy câu, muốn nó đưa cho tiểu nhân vài thỏi bạc, kết quả hôm sau nó phun ra ba thỏi bạc…
Trương Thuận nói càng ngày càng nhỏ.
Lý Tu Viễn lại hỏi:
- Chuột trắng là yêu quái có đạo hạnh, không có khả năng vô duyên vô cớ cho ngươi bạc, ngươi từng làm qua chuyện gì dẫn chuột trắng tới, thành thật khai báo.
- Tiểu nhân thật không biết.
Trương Thuận nơm nớp lo sợ:
- Những gì tiểu nhân biết đều nói ra hết rồi, xin đại thiếu gia khai ân.
Vừa nói Trương Thuận vừa dập đầu cầu xin tha thứ, có điều dập được mấy cái, dường như gã nhớ ra gì đó, vội nói:
- Đúng rồi, tiểu nhân nhớ rồi, mười mấy năm trước, khi tiểu nhân và phụ thân tới một nhà để làm mộc từng có một chuyện như vầy, lúc đó phòng sập, đè chết một tổ chuột, chỉ còn một con không chết, khi đó vì hiếu kỳ nên tiểu nhân đem nó về nuôi, sau khi chuột lớn thì chạy đi mất.
- Có điều con chuột kia màu xám chứ không phải trắng.
Danh sách chương