Thấy nhàn hán té đập đầu xuống đất, kêu thảm vì máu đổ, hắn đen mặt nhìn về phía quỷ sai.

Quỷ sai mặt đen cười nịnh nọt:

- Lý công tử, người này lỗ mãng, tiểu nhân thay ngài giáo huấn hắn một chút.

Lý Tu Viễn không chút vui mừng, ngược lại có mấy phần ngưng trọng.

Dường như quỷ sai chọc ghẹo người tập đã tập thành thói quen, tùy tiện đùa nghịch liền gây ra họa đổ máu.

Này là dưới tình huống đối phương không đắc tội với nó, ngược lại, chỉ sợ trừng phạt và tra tấn phải nhận không chỉ có vậy.

Lý Tu Viễn cười nhạt một tiếng:

- Khó trách có câu, tiểu quỷ khó chơi, hai tên quỷ sai nếu các ngươi có lòng giáo huấn nhàn hán kia một chút, khiến hắn té ngã là được rồi, sao lại gây nên họa đổ máy, đầu bể, nếu là trị liệu không tốt sẽ chết người đấy.

Nói đến phần sau, thần sắc hắn có chút nghiêm nghị.

Điều kiện chữa bệnh tại cổ đại không tốt, đổ máu, tổn thương da thịt, một khi vết thương nhiễm trùng, có khả năng mất mạng như chơi.

Quỷ sai mặt đen khúm núm đáp:

- Lý công tử giáo huấn thật tốt, tiểu nhân nhất thời tiện tay, không nghĩ nhiều như vậy, xin Lý công tử đừng trách.

- Lý công tử, huynh đệ của ta không vừa mắt tên kia nhục mạn ngài nên ra tay có chút nặng, xin Lý công tử đừng để trong lòng.

Quỷ sai mặt xanh cũng vội vàng nói.

Lý Tu Viễn không nói gì, chỉ vứt một thỏi bạc cho nhàn hán:

- Về sau đừng chửi loạn nữa, bằng không sẽ gặp báo ứng, lấy tiền đi chữa trị đi.

Kia nhàn hán nhìn thấy thỏi bạc rơi trước mặt mình bèn vội vàng nhặt lên, không kêu đau đớn nữa, vui vẻ nói:

- Đa tạ đại thiếu gia bố thí, đại thiếu gia thật nhân nghĩa, về sau tiểu nhân tuyệt đối không còn dám nói lung tung, nhất là nói xấu đại thiếu gia.

Nói xong, vội vàng cảm tạ một phen rồi cầm lấy bạc rời đi thật nhanh, không biết đi chữa trị hay tiêu tiền.

Lý Tu Viễn cũng không để ý, xoay người nhìn hai tên quỷ sai:

- Chuyện về bà đồng Vương ta sẽ cho các ngươi cơ hội. Trong vòng ba ngày bắt lấy hồn của bà ta, bằng không ta sẽ viết thư báo cho Thành Hoàng Quách Bắc phế chức các ngươi, có nhận phạt thế nào cũng do Thành Hoàng quyết định, không liên quan tới ta.

- Đa tạ Lý công tử khai ân.

- Lý công tử yên tâm, trong vòng ba ngày chúng ta nhất định bắt được bà đồng Vương, tuyệt đối không gây thêm phiền phức cho ngài.

Như được đại xá, hai quỷ sai quỳ rạp xuống dập đầu tạ ơn.

Thấy vậy Lý Tu Viễn nhíu mày, cảm thấn trong lòng có chút bất an, hai tên quỷ sai này có chút cung kính quá mức với hắn…

Có phải trong đó còn ẩn giấu việc gì hắn không biết chăng.

- Đi đi, về sau ít xuất hiện trước mặt ta, ta không có hứng thú đối mặt với mấy thứ quỷ thần như các ngươi.

Lý Tu Viễn khua tay nói.

Hai quỷ sai đáp lại một tiếng rồi vội vội vàng biến mất dưới bóng cây.

Lúc này Lý Tu Viễn mới tiếp tục đi vào huyện Quách Bắc.

Thế nhưngvừa đến cửa thành, binh sĩ thủ thành gọi Lão Du Đầu vốn đang bận vịu lại:

- Đại thiếu gia trở về rồi?

Lý Tu Viễn nhẹ gật đầu, không nhiều lời.

Lúc này Lão Du Đầu vội vàng tiến lên nghênh đón, len lén nhét một phong thư cho Lý Tu Viễn, đồng thời thấp giọng nói:

- Đại thiếu gia trở về từ Hạ Hà thôn, chỉ sợ có một số việc còn chưa biết, Từ bộ đầu kêu tiểu nhân chờ đại thiếu gia tại chỗ này, đại thiếu gia vừa về lập tức giao phong thư này này giao cho ngài.

- Nội thành đã xảy ra chuyện gì?

Lý Tu Viễn nhận thư rồi hỏi.

- Này...

Lão Du Đầu chần chờ một chút, vẻ mặt khổ sở nói:

- Có lẽ Từ bộ đầu có ghi rõ trong tín thư, tiểu nhân không dám hồ ngôn loạn ngữ.

Lý Tu Viễn nhíu nhíu mày, mở ra thư vừa nhìn, biến sắc.

- Lưu huyện lệnh khinh người quá đáng, thật coi Lý gia ta là bùn loãng trát tường.

Sau một khắc, bỗng nhiên hắn quát lên một tiếng lớn, lộ vẻ tức giận.

Thư trực tiếp bị hắn bóp vỡ thành mấy mảnh rơi trên mặt đất.

Từ lúc sinh ra đến bây giờ, Lý Tu Viễn chưa từng như tức giận như hôm nay.

Lúc này, hắn nhanh chân hướng về Lý phủ.

- Đại thiếu gia tức giận, lần này huyện Quách Bắc không yên tĩnh nổi nữa.

Lão Du Đầu thầm than.

- Có chuyện gì, đang êm đẹp sao Lý đại thiếu gia lại nổi giận như thế?

Một tân binh bên cạnh lên tiếng.

Lão Du Đầu cổ quái nhìn hắn:

- Ngươi là không biết thật hay giả bộ đấy. Vào hôm qua, Lưu huyện lệnh phái nha dịch bắt Lý lão gia Lý Đại Phú về nha môn, chuyện này ai chẳng biết, chỉ có đại thiếu gia vừa về là không biết biết thôi, ai dè ngươi cũng vậy.

- Không, không thể nào, huyện lão gia bắt Lý Đại Phú làm gì, ông ấy đâu có phạm tội gì.

Người lính mới kia kinh nghi hỏi.

Lão Du Đầu lắc đầu nói:

- Chữ quan có hai khẩu, ai biết những người làm quan kia đang suy nghĩ gì, có lẽ để mắt tới phú quý ngập trời của Lý gia... Thôi, vẫn nên ít đi nghị luận về vấn đề này mới tốt, mãnh hổ qua đường đấu cùng địa đầu long, không có quan hệ tới chúng ta.

Lúc này, Lý Tu Viễn nổi giận đùng đùng quay về phủ đệ, lại thấy Lý quản gia nhận được hắn trở về, sớm chờ trước cửa.

- Đại thiếu gia, cuối cùng ngươi về, vốn dĩ từ hôm qua lão nô đã muốn phái người thông tri đại thiếu gia, thế mà g mưa to, sự tình khẩn cấp nên chậm một đêm.

Lý quản gia tiến lên nghênh đón, mặt mũi tràn đầy lo lắng:

- Trong phủ việc lớn, lão gia...

Lý Tu Viễn phất phất tay:

- Ta đã biết, phụ thân bị Lưu huyện lệnh bắt giam, nói phụ thân cấu kết cùng bà đồng Vương, dùng đạo thuật mưu tài, trong huyện có nh vài nhà giàu đều bị mất bạc, nói là do Lý gia gây nên...trừ cái đó ra còn vu hãm phụ thân dùng tà thuật hại người, cái gì mà Thải Âm Bổ Dương, hại thai phụ bị sẩy nhằm kéo dài tuổi thọ.

- Đại thiếu gia đã biết rồi, chúng ta nên làm gì bây giờ

Lý quản gia hỏi vội.

- Tội danh này có lẽ có bằng chứng, lòng dạ Lưu huyện lệnh không nhỏ, chỉ sợ đã để mắt tới Lý gia ta, hiện tại ta phải tới đó bái phỏng, đợi ta đi rồi, ngươi hãy ổn định tình hình phủ đệ, kiểm kê lại sản nghiệp của Lý gia, nếu có gì không thể giải quyết, lúc quan trọng cứ điều người.

Lý Tu Viễn trầm giọng nói.

- Vâng, vâng, vâng, lão nô nhớ kỹ.

Lý quản gia liên tục gật đầu.

Lý Tu Viễn dặn dò một phen, chuẩn bị đi huyện nha, có điều khóe mắt lại cong lên, hắn nhìn thấy một tỳ nữ đang ôm bao to chuẩn bị rời khỏi phủ.

- Dừng lại.

Lý Tu Viễn quát to một tiếng.

Lúc này tỳ nữ kia giật nảy mình, hù bao khiến bao tải rớt xuống, trang sức trong đó rơi ra ngoài.

- Đại, đại thiếu gia.

Sắc mặt tỳ nữ trở nên tái nhợt.

Lý Tu Viễn lạnh lùng nói:

- Lý gia ta còn chưa xong, ngươi đã vội trộm đồ muốn bỏ trốn?

- Đại thiếu gia tha mạng, nô tỳ là nhất thời hồ đồ.

Lúc này tỳ nữ quỳ xuống, dập đầu cầu xin tha.

- Đuổi khỏi Lý phủ, nhốt vào xưởng lao động, thời hạn hai mươi năm.

Lý Tu Viễn quát.

- Vâng, đại thiếu gia.

Lý quản gia gật đầu vội vàng phân phó hai hộ vệ tới giải tỳ nữ đi.

Lý Tu Viễn nói:

- Nếu là gặp lại việc này, cứ như vậy mà xử trí.

- Đại thiếu gia tha mạng, nô tỳ biết sai, xin đại thiếu gia đừng đuổi nô tỳi.

Tỳ nữ khóc lóc, cầu xin tha thứ.

- Ta không muốn mệnh của ngươi, chỉ để ngươi làm việc trong xưởng, tiền tháng vẫn đưa đủ, như thế đã quá nhân từ rồi, đổi thành phụ thân, ông sẽ dùng trượng đánh chết ngươi, ngươi là Lý gia ta mua về chứ không phải mướn.

Lý Tu Viễn lạnh lùng nói.

Rất nhanh, tỳ nữ liền bị hộ vệ mang đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện