Giờ phút này Lý Tu Viễn đã về tới phủ đệ.

Dù màn đêm đã buông xuống nhưng trong Lý gia đèn đuốc sáng trưng, quản gia và tất cả hộ vệ của Lý gia đều tề tụ ở đây, chờ đại thiếu gia về phân phó.

Bấy giờ sắc mặt Lý Tu Viễn nặng nề, hiển nhiên tâm không quá tốt.

- Phụ thân ta bị Lưu huyện lệnh giam vào ngục, hẳn các ngươi cũng biết chuyện này, hôm nay ta tới bái phỏng ông ta, Lưu huyện lệnh lại lòng tham không đáy, không chỉ muốn lấy tiền tài của Lý gia, mục đích thực sự là đoạt gia nghiệp bốn đời của ta.

Nói xong, bỗng nhiên hắn vỗ bàn trà, dưới cái vỗ nặng nề này, trên bàn trà hiện lên vết rạn nứt.

Chúng quản gia và hộ vệ không khỏi rùng mình, chẳng dám nói nhiều.

Lý Tu Viễn nói:

- Những năm nay Lý gia ta cũng được xem là một nhà là việc thiện, sửa cầu trải đường, xây dựng thủy lợi, mở đường cứu tế, không biết đã gián tiếp giúp bao nhiêu người, vậy mà một tên cẩu qua ỷ bản thân có vài phần quyền thế lại chẳng kiêng nể gì, muốn cưỡng đoạt Lý gia, xem ra ông ta nghĩ Lý gia là quả hồng mềm mặc người ta bóp.

- Đại thiếu gia, ngài định làm thế nào? Lý quản gia hỏi:

- Lưu huyện lệnh sẽ không thả phụ thân, ta cũng không cho phép người lớn tuổi còn chịu sự khổ cực của tù đầy, Lưu huyện lệnh tâm ngoan, vật đừng trách Lý Tu Viễn ta thủ lạc.

- Khổng Tử bảo, lấy gì để báo oán, lấy oán báo oán, đây là lời thánh nhân đã dạt, ta là người đọc sách, há có thể không tuân.

Trong mắt Lý Tu Viễn lóe lên một tia hàn quanh:

- Thông báo cho phía bên tiêu cục, điều một trăm hảo thủ tới đây, tốt nhất là người từ nơi khác tới, vào giữa trưa ngày mai che mặt giết vào huyện nha, trói Lưu huyện lệnh lại rồi đưa tới ngàn dặm phía xa, một đao chém chết.

- Cái… cái gì, chém chết? Đại, đại thiếu gia, người phải nghĩ kỹ a, giết mệnh quan triều đình không khác gì tạo phản, nếu lộ ra, Lý gia gặp họa ngập đầu.

Lý quản gia giật nảy mình, sắc mặt trắng bệch, quỳ trên mặt đất khẩn cầu:

- Xin đại thiếu gia lấy gia nghiệp làm trọng, dùng biện pháp khác, phương pháp này quá mức hung hiểm.

Thiết Sơn đứng bên cạnh lên tiếng:

- Tên huyện lệnh chó chết này có giết cũng đáng, ai bảo ông ta một mực đánh chủ ý lên Lý gia, đại thiếu gia, chỉ cần một câu của ngài, tiểu nhân lập tức tới tiêu cục triệu tập nhân thủ, cam đoan đều là người nơi khác, sau khi mọi chuyện thành công, bọn họ mãi mãi không xuất hiện tại huyện Quách Bắc, như vậy có tra cũng không ra.

Thiết Sơn luôn trung thành với Lý gia, tất nhiên không chút do dự ủng hộ Lý Tu Viễn.

- Thiết Sơn, ngươi chớ có nói bậy, giết ông ta tất nhiên hả dạ, thế nhưng tin tức mà lộ ra ngoài, Lý gia coi như xong.

Lý quản gia là người ổn trọng, không muốn Lý Tu Viễn mạo hiểm như vậy.

- Ha ha, đại thiếu gia không cần tự mình động thủ, chi bằng để tiểu nhân làm thay, chỉ cần đại thiếu gia phân phó, tiểu nhân sẽ không để Lưu huyện lệnh sống qua đêm nay.

Âm thanh quen thuộc vang lên.

- Tội nghiệt Lưu huyện lệnh quá nặng, ông ta đáng bị báo ứng, đại thiếu gia không cần vì việc này mà buồn phiền.

Lại thêm âm thanh khác từ đâu truyền tới.

- Ai, là ai nói chuyện.

Thiết Sơn quát:

- Đứng ra cho ta.

Lý Tu Viễn nhận ra thanh âm này.

Trên đường trở về ban ngày, hắn từng gặp hai tên quỷ sai, một mặt xanh, một mặt đen.

- Lý gia là phủ đệ của ta, người tên các ngươi là tiểu quỷ lại dám lén chạy vào, có phản chán sống rồi.

Lý Tu Viễn lạnh lùng nói.

- Không, không dám.

Kèm theo âm thanh đó là từng trận gió lớn thổi vào từ ngoài cửa sổ, hai quỷ sai mặc tranh phục nha dịch cung kính chắp tay trả lời Lý Tu Viễn.

- Chúng ta vừa vặn đi ngang qua quý phủ, vừa lúc nghe được chuyện tình Lý công tử vừa nói, vì thế thầm giật mình, thuận tiện ghé qua xem có giúp được chỗ nào không, nếu lỡ quấy nhiễu, mong Lý công tử chớ trách.

Quỷ sai mặt xanh xin lỗi.

Đám người còn lại thấy quỷ sai hiện hình liền kinh hãi không thôi. Lý quản gia bị hù tới mứ ngã xuống hôn mê bất tĩnh.

Lý Tu Viễn ngồi ở chủ vị nhẹ nhàng hừ một tiếng:

- Âm thanh của ta truyền nhiều lắm là năm trượng, các ngươi đi ngang qua phủ lại nghe được?

- Lý công tử, chúng ta là quỷ sai, có thể nghe âm thanh băm dặm từ tám hướng, tất nhiên cũng nghe được Lý công tử chuyện trò trong phủ.

Mặt đen nói.

Lý Tu Viễn cười nhẹ:

- Khó trách có câu, không muốn người biết thì đừng làm, xem ra quỷ thần các ngươi đúng là có bản lĩnh thần thông, người bình thường muốn đầy các ngươi không dễ.

- Ha ha, hắc, Lý công tử quá khen rồi.

Mặt đen cười khan nói.

- Các ngươi muốn giúp ta đối phó Lưu huyện lệnh?

Lý Tu Viễn hỏi.

- Nguyện vì Lý công tử cống hiến sức lực.

Cả hai quỷ sai cùng nói.

Lý Tu Viễn đứng lên, lạnh lùng lên tiếng:

- Đừng nghĩ ta không biết, nói đến cùng việc này cũng do các ngươi làm, trước đó ta đã hỏi rõ, sở dĩ Lưu huyện lệnh dám không kiêng kỵ gì bắt phụ thân ta là vì bà đồng Vương đã xác nhận, nghe Từ bộ đầu nói hôm qua bà ta quay lại huyện Quác Bắc nên bị bắt lại, trên công đường cắn chết không nhả, chỉ điểm phụ thân ta, vì thế Lưu huyện lệnh mới có cớ tới bắt người.

- Nếu hôm qua bà đồng Vương bị câu hồn thành công, làm gì còn chuyện này. Sao quỷ thần như các ngươi tốt bụng làm việc cho Lý gia ta, rõ ràng các ngươi sợ chuyện bại lộ, dưới cơn nóng giận ta sẽ viết sách văn gửi cho Thành Hoàng thành Quách Bắc, khiến các ngươi bị cắt chức nhận phạt.

Lúc trước Lý Tu Viễn còn chưa rõ, vì sao quỷ sai lại dập đầu cầu xin mình bên đường, có hành động lớn như vậy.

Rõ là biết mọi chuyện sẽ tới nước này, vì thế sớm tìm hắn cầu xin tha thứ.

Đổi lại là một người ngu dốt khác, chỉ sợ giờ phút này vẫn chưa ý thức được, bị hai tiểu quỷ đùa nghịch một phen.

Thấy Lý Tu Viễn đã phát hiện âm mưu, hai quỷ sai lập tức kinh hãi, bị dọa đến quỳ rạp xuống đất:

- Đều do tiểu nhân là việc không tốt mà liên lụy ngài, xin Lý công tử cho tiểu nhân cơ hội, tiểu nhân nguyện ý lấy công chuộc tội.

- Không phải các ngươi là quỷ sai sao, cầu kẻ phàm nhân như ta là gì?

Lý Tu Viễn ngăn chặn lửa giận trong lòng, bình tĩnh nói.

Hai tên quỷ sai cũng khổ không nói nổi, đổi thành người bình thường chúng đâu cần ăn nói khép nép như vậy, có điều mệnh cách Lý đại thiếu gia cực quý, ngay cả Thành Hoàng đại nhân cũng một mực cung kính, nếu chúng hầu hạ không cẩn thật, chỉ sợ sau khi quay lại thành Quách Bắc sẽ mất mạng.

Giờ phút này, hai quỷ sai cũng thông minh, chỉ mạnh mẽ biểu thị chúng nguyện ý lấy công chuộc tội, xin Lý Tu Viễn tha thứ.

- Hôm nay Lưu huyện lệnh sống hay chết còn tùy vào hắn đối xử với phụ thân ta thế nào, chẳng phải các ngươi là quỷ sai sao, đi tới ngục giam xem tình hình của phụ thân ta thế nào, có bị phạt gì không, nếu có, đến cùng là chịu hình phạt gì.

Lý Tu Viễn cũng chẳng so đo với hai quỷ sai. Trước mắt đây là lúc cần người, hiện tại bọn chúng còn có tác dụng.

- Nhà giam có sư tử trấn giữ, chúng tiểu nhân không dám tới gần a.

Mặt xanh khổ sở nói.

Mặt đen cũng lên tiến:

- Ngài cần kiếm cách để qua mặt hai con sư tử, khi ấy chúng tiểu nhân mới vào nhà giam được.

- Hai người các ngươi cũng biết không ít nhỉ.

Lý Tu Viễn hừ nhẹ, lấy bút mực viết xuống hai chữ: “Lui xuống.”

Sau đó ném về phía hai con quỷ.

- Xin đại thiếu gia chờ một chút, tiểu nhân sẽ quay lại ngay.

Một trận âm phong thổi lên, cuốn lấy tờ giấy Lý Tu Viễn vừa viết rồi bay về phương xa.

Trang giấy xoay chuyển giữa không trung, thẳng tới bên ngoài đại lao của huyện nha.

Lúc này hai quỷ sai đi tới đại môn nhà giam hiện thân, bất quá chúng vừa hạ chân xuống liền nghe tiếng sư tử rống, kèm theo đó hai con sư tử đá trước nhà giam như sống lại, mở rộng miệng nhìn chằm chằm chúng, tựa hồ chỉ cần hai tên quỷ sai tiển lên bước nữa sẽ bị chúng cắn xé tanh bành.

Bất quá bấy giờ một trận gió nhẹ thổi tới, tờ giấy trắng viết hai chữ của Lý Tu Viễn được thổi tới trước mặt hai con sư tử.

Sư tử đá kêu khẽ một tiếng, bình tĩnh lại.

- Ha ha, khó trách Thành Hoàng đại nhân để ý Lý đại thiếu gia như vậy, quả nhiên là mệnh cách phú quý cực kỳ, ngay cả sư tử đá canh giữ đại lao cũng phải nhượng bộ.

- May mà vận khí chúng ta tốt, không biết Lý đại thiếu gia dùng cách gì phong bế khí tức, bằng không bằng thực lực hai con quỷ như chúng ta, khó lòng tới gần ngài ấy được.

- Này hẳn là đạo trưởng ở Hạ Hà thôn mà ra, ông ta là cao nhân thần thông, thời điểm chúng ta đi tới huyện Quách Bắc lần trước, bị ông ta vung tay áo một cái liền bay thẳng ra ngoài tám trăm dặm, phải chạy mất ba ngày ba đêm mới trở về, may mà không bị mệt chết.

Hai tên quỷ sai ngươi một câu ta một cây, hóa thành cơn gió bay vào nhà giam.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện