Quả nhiên hắc ngư giảo hoạt vô cùng, nghe được Lý Tu Viễn niệm tế văn liền nảy ra ý tưởng âm thần xuất khiếu, giả mạo Lôi Thần biểu diễn trò tru yêu, muốn uy hiếp, đe dọa nhằm đặt được ba ngàn đầu dê heo bòa cùng mười tờ miếu thờ nhang đèn cung phụ. Đúng là gan to bằng trời, giảo hoạt như hồ ly.
Bất quá hắc yêu cũng cẩn thận, trốn trong đám mây chẳng dám lộ ra chân diện mục*.
*bộ mặt thật
Có điều chỉ một lúc liền bị Lý Tu Viễn phát hiện ra, ánh mắt hắn có thể phá tan mọi huyễn cảnh, trong nháy mấy đám mây tản ra, Lý Tu Viễn liền thấy hắc ngư. Sau khi mọi chuyện sáng tỏ, trong lúc tức giận hắn liền lấy cung tiễn bắn thủy yêu.
Kình cung nặng ba cân, cung lực đáng sợ, phàm người có đủ khả năng kéo cung đều khỏe mạnh hơn người.
Giờ phút này vì giận dữ mà Lý Tu Viễn dùng sức kéo cung, cung biến thành hình dạng trăng tròn phá không mà đi, trong nháy mắt lướt qua bầu trời, thẳng tới phía sau nùng vân.
- Phàm nhân các ngươi dám bắn thần? Tội đáng muôn chết.
Tuy tốc độ mũi tên rất nhưng nhưng âm thần của hắc yêu trốn sau đám mây vẫn cảm ứng được, cảm nhận được nguy hiểm.
"Ầm ầm ~!"
Lúc này một đạo kinh lôi vang lên từ phía đám mây, đám mây nứt ra một cái khe, ô quang đánh về phía Lý Tu Viễn.
Ô quang kèm theo mùi tanh hôi, vừa hít vào liền khiến người ta đau đầu muốn ngất, tai mắt mù mờ, khó lòng tỉnh táo.
Có điều hắc ngư tính sai rồi, mũi tên của Lý Tu Viễn nào giống những múi tên bình thường khác, hắc ngư cứ tưởng mũi tên sẽ không tạo ra thương tổn gì cho nó, có điều khi tên bay đến đám mây lại biến hóa trong nháy mắt. Nói mũi tên đi qua, mây tránh thành một con đường, chẳng khác nào đại đao cắt đá thành hai nửa vậy.
"A ~!"
Sau đó một tiếng thét kỳ dị vang lên, hắc yêu có thể phi thiên độn địa bị mũi tên bắn trúng, còn đam xuyên qua, âm thần bị thủng một lỗ to chừng bàn tay.
So với hình thể của âm thần hắc yêu mà nói, vết thương này không lớn, có điều lại đánh cho âm thần gần như tán loạn, thân tử đạo tiêu, nghiêm trọng tới mất hắc yêu muốn bay lên cao hơn cũng chẳng được chứ nói gì thi triển thần thông, vì thế nó liền nhảy khỏi đám mây, đáp xuống mặt hồ.
Âm thần rơi xuống tất nhiên ngoài Lý Tu Viễn chẳng ai thấy được, mọi người chỉ thấy một tia sét đen rơi xuống.
"Hừ ~!"
Thấy vậy Lý Tu Viễn chỉ hừ lạnh một tiếng, lúc này thân thể cứ thế nghênh đón đạo ô quang, ô quang bay được nửa đường liền tan thành mây khói, chỉ còn mùi tanh hôi phiêu đãng trong không trung.
Chỉ cần là đạo pháp công kích, Lý Tu Viễn không cần tránh né, hắn miễn nhiễm với bất kỳ loại đạo pháp nào. Nếu không phải hiện tại hắn dùng đai học phong tỏa khí tức, trong vòng ba trượng đạo ô quang kia đừng hòng tới gần hắn.
- Đây, đây là chuyện gì xảy ra, sao mây tản ra.
- Lôi Thần đại nhân đâu rồi, vừa rồi vẫn còn mà.
- Không, không xong rồi, Lôi Thần bị một tiễn của Lý công tử bắn chạy."
Chứng kiến tình cảnh này, hầu hết thôn dân đều tỉnh táo lại, vừa kinh nghi vừa lo sợ chẳng biết có chuyện gì xảy ra.
Trước đó thôn dân đều bị thần uy của Lôi Thần chấn nhiếp, quỳ trên mặt đất phát run, căn bản không biết trong mấy giây ngắn ngủi kia đã xảy ra chuyện gì, chỉ mỗi lão thôn trưởng thấy Lý Tu Viễn bắn tên, mũi tên bắn xuyên qua đám mây, sau đó chẳng thấy đâu. Thôn dân là phàm thai nhục thể, nào thấy được âm thần xuất khiếu của hắc ngư.
Lý Tu Viễn không để ý thôn dân, cầm theo Kim Nhạn cung và mũi tên, nhanh chân đi tới bên hồ, lần nữa kéo cung bắn về phía âm thần kia.
Hắn biết âm thần hắc ngư yêu không hề tán loạn, nhiều lắm chỉ là trọng thương, chứ chưa chết.
Chỉ cần đám yêu quái này không chết sẽ tiếp tục làm loạn, hơn nữa còn ác liệt hơn so với trước đây.
Khi Lý Tu Viễn kéo cung chuẩn bị bắn, hắn không phát hiện ra âm thần của hắc ngư nữa, cứ như một trận gió mát thổi bên hồ, nổi lên một chút gơn sóng rồi không thấy đâu nữa.
Bất quá hắc yêu cũng cẩn thận, trốn trong đám mây chẳng dám lộ ra chân diện mục*.
*bộ mặt thật
Có điều chỉ một lúc liền bị Lý Tu Viễn phát hiện ra, ánh mắt hắn có thể phá tan mọi huyễn cảnh, trong nháy mấy đám mây tản ra, Lý Tu Viễn liền thấy hắc ngư. Sau khi mọi chuyện sáng tỏ, trong lúc tức giận hắn liền lấy cung tiễn bắn thủy yêu.
Kình cung nặng ba cân, cung lực đáng sợ, phàm người có đủ khả năng kéo cung đều khỏe mạnh hơn người.
Giờ phút này vì giận dữ mà Lý Tu Viễn dùng sức kéo cung, cung biến thành hình dạng trăng tròn phá không mà đi, trong nháy mắt lướt qua bầu trời, thẳng tới phía sau nùng vân.
- Phàm nhân các ngươi dám bắn thần? Tội đáng muôn chết.
Tuy tốc độ mũi tên rất nhưng nhưng âm thần của hắc yêu trốn sau đám mây vẫn cảm ứng được, cảm nhận được nguy hiểm.
"Ầm ầm ~!"
Lúc này một đạo kinh lôi vang lên từ phía đám mây, đám mây nứt ra một cái khe, ô quang đánh về phía Lý Tu Viễn.
Ô quang kèm theo mùi tanh hôi, vừa hít vào liền khiến người ta đau đầu muốn ngất, tai mắt mù mờ, khó lòng tỉnh táo.
Có điều hắc ngư tính sai rồi, mũi tên của Lý Tu Viễn nào giống những múi tên bình thường khác, hắc ngư cứ tưởng mũi tên sẽ không tạo ra thương tổn gì cho nó, có điều khi tên bay đến đám mây lại biến hóa trong nháy mắt. Nói mũi tên đi qua, mây tránh thành một con đường, chẳng khác nào đại đao cắt đá thành hai nửa vậy.
"A ~!"
Sau đó một tiếng thét kỳ dị vang lên, hắc yêu có thể phi thiên độn địa bị mũi tên bắn trúng, còn đam xuyên qua, âm thần bị thủng một lỗ to chừng bàn tay.
So với hình thể của âm thần hắc yêu mà nói, vết thương này không lớn, có điều lại đánh cho âm thần gần như tán loạn, thân tử đạo tiêu, nghiêm trọng tới mất hắc yêu muốn bay lên cao hơn cũng chẳng được chứ nói gì thi triển thần thông, vì thế nó liền nhảy khỏi đám mây, đáp xuống mặt hồ.
Âm thần rơi xuống tất nhiên ngoài Lý Tu Viễn chẳng ai thấy được, mọi người chỉ thấy một tia sét đen rơi xuống.
"Hừ ~!"
Thấy vậy Lý Tu Viễn chỉ hừ lạnh một tiếng, lúc này thân thể cứ thế nghênh đón đạo ô quang, ô quang bay được nửa đường liền tan thành mây khói, chỉ còn mùi tanh hôi phiêu đãng trong không trung.
Chỉ cần là đạo pháp công kích, Lý Tu Viễn không cần tránh né, hắn miễn nhiễm với bất kỳ loại đạo pháp nào. Nếu không phải hiện tại hắn dùng đai học phong tỏa khí tức, trong vòng ba trượng đạo ô quang kia đừng hòng tới gần hắn.
- Đây, đây là chuyện gì xảy ra, sao mây tản ra.
- Lôi Thần đại nhân đâu rồi, vừa rồi vẫn còn mà.
- Không, không xong rồi, Lôi Thần bị một tiễn của Lý công tử bắn chạy."
Chứng kiến tình cảnh này, hầu hết thôn dân đều tỉnh táo lại, vừa kinh nghi vừa lo sợ chẳng biết có chuyện gì xảy ra.
Trước đó thôn dân đều bị thần uy của Lôi Thần chấn nhiếp, quỳ trên mặt đất phát run, căn bản không biết trong mấy giây ngắn ngủi kia đã xảy ra chuyện gì, chỉ mỗi lão thôn trưởng thấy Lý Tu Viễn bắn tên, mũi tên bắn xuyên qua đám mây, sau đó chẳng thấy đâu. Thôn dân là phàm thai nhục thể, nào thấy được âm thần xuất khiếu của hắc ngư.
Lý Tu Viễn không để ý thôn dân, cầm theo Kim Nhạn cung và mũi tên, nhanh chân đi tới bên hồ, lần nữa kéo cung bắn về phía âm thần kia.
Hắn biết âm thần hắc ngư yêu không hề tán loạn, nhiều lắm chỉ là trọng thương, chứ chưa chết.
Chỉ cần đám yêu quái này không chết sẽ tiếp tục làm loạn, hơn nữa còn ác liệt hơn so với trước đây.
Khi Lý Tu Viễn kéo cung chuẩn bị bắn, hắn không phát hiện ra âm thần của hắc ngư nữa, cứ như một trận gió mát thổi bên hồ, nổi lên một chút gơn sóng rồi không thấy đâu nữa.
Danh sách chương