Tan làm, tôi lúng túng đi về phía thang máy riêng của tổng giám đốc ở phía cuối dãy trong tâm trạng nơm nớp lo sợ có ai đó nhìn thấy. May là thông thường chẳng có ai đi về phía này nên tôi thành công chui vào thang máy một cách bí mật.
Hơi khó hiểu là, khi thang máy tới tầng 12 đột nhiên dừng lại, cửa mở ra, anh Ngủ Yên với bộ vest đẹp đẽ bước vào trong đứng cạnh tôi.
"Trùng hợp quá." Anh ta nói.
"Vâng, đúng là như vậy."
Tôi đáp, sau đó rũ mắt nhìn xuống đầu mũi giày của mình, cố gắng không nghĩ đến điều Minh nói hồi chiều. Tôi đang suy xét đến việc chịu đựng việc ở chung với anh Ngủ Yên đến hết tuần, rồi xin nghỉ việc luôn cho lành. Bởi anh ta khiến tôi bắt đầu tham lam.
Tham lam và có chút ảo tưởng về tình cảm anh ta dành cho tôi. Đường đường là tổng giám đốc công ty lớn, chắc chắn chẳng thiếu phụ nữ, sao lại dây dưa với tôi nhỉ? Tôi của bình thường chắc chắn sẽ không dây dưa với một người đàn ông quá 30 giây, nhưng riêng anh Ngủ Yên thì... luôn đưa tôi vào một hoàn cảnh đặc biệt nào đó để ép tôi chấp nhận với việc dây dưa. Tôi không biết mình sai từ đoạn nào, nhưng giờ muốn sửa chữa thì quá khó vì tôi biết mình thích anh ta, thích cảm giác ở bên cạnh anh ta, thích nấu ăn cho anh ta nữa.
Tôi cũng không rõ anh ta nghĩ về tôi như thế nào, nhưng tôi không dám hỏi. Nếu có hỏi chắc cũng không dám nghe câu trả lời. Nhưng lý trí cho tôi biết rằng nếu một ngày nào đó anh ta phải vào mối quan hệ nghiêm túc thì đó chắc chắn không phải là tôi, nên tôi vẫn đang xây dựng tâm lý vững vàng trước khi ngăn chặn hành vi tham lam của bản thân.
Không biết nếu một ngày nào đó phải hoàn toàn rời bỏ, liệu tôi có buồn?
Có lẽ. Mong là nó sẽ không kéo dài quá lâu.
Anh Ngủ Yên mở cửa nhà, hỏi tôi: "Hôm nay mình ăn gì nhỉ?"
"Thịt chiên xù. Canh bắp cải cà chua. Còn có lòng xào dưa, hôm qua lỡ mua lòng quên chưa nấu, không biết còn ăn được không."
Nốt tuần này thôi nốt tuần này thôi - tôi tự nhủ.
Khi tôi đang thái thịt thì anh Ngủ Yên lại trong trạng thái mới tắm xong quấn đúng cái khăn ngang hông, đứng sát sau lưng tôi nói cận kề bên tai: "Cần anh giúp gì không?"
Tay cầm dao của tôi run run, lông tơ trên cơ thể cũng dựng đứng vì nhiệt độ cùng hơi nước toả ra từ cơ thể anh ta.
Tôi hơi quay đầu sang bên phải liền bị gương mặt cười dịu dàng của anh ta làm cho giật mình.
"Không cần đâu."
Tôi là người thích nấu nướng, việc nấu ăn hàng ngày sớm đã trở thành thói quen chẳng cần ai giúp đỡ, hơn nữa bếp nhà anh Ngủ Yên rất rộng và đầy đủ tiện nghi, cảm giác nấu ăn ở đây khá thoải mái, tôi rất ưng ý.
Anh Ngủ Yên thấy tôi từ chối thì cũng không nói gì, tự giác dọn mâm bát như ngày trước nhưng là trong tình trạng để trần đi quanh nhà, lượn lờ đằng sau lưng tôi rất nhiều.
May là trong lúc ăn cơm anh ta đã mặc lại áo.
Tôi chợt nhớ ra một việc, lên tiếng hỏi anh Ngủ Yên: "À... nếu anh không dùng laptop có thể cho em mượn được không? Cuối tháng có khá nhiều việc, em muốn hoàn thành chúng sớm."
"Em làm việc cả khi ở nhà à?"
"Dù sao cũng đang trong quá trình thử việc, em muốn làm tốt một chút. Cũng có khá nhiều kiến thức mới với em, hơi mất thời gian làm quen."
"Cho em mượn thì cũng được, nhưng dù sao đó cũng là laptop riêng của anh. Anh hơi e ngại việc để người khác dùng..."
"Em sẽ không mở xem file hay bất cứ thứ gì của anh."
"Anh tin em, nhưng mà em biết đấy, dù sao anh cũng là tổng giám đốc, không thể bất cẩn như vậy được dù chúng ta khá là..." anh ta nhìn thẳng vào tôi, "... thân thiết."
Tôi cứ nghĩ anh ta không cho mượn nên đang định bảo ngày mai đành tăng ca thì anh ta nói tiếp:
"Nên là em phải dùng laptop trong phòng anh để anh quan sát."
Tôi suy nghĩ rất lâu, anh Ngủ Yên à một tiếng: "Đừng nói là năng lực làm việc của em quá kém, không dám để anh giám sát."
Tôi luôn không chấp nhận được việc người khác nghi ngờ năng lực làm việc của mình nên nói: "Em chẳng sợ ai giám sát cả."
"Được, vậy lát vào phòng anh." Anh Ngủ Yên nói ngay.
Lặng lẽ ăn nốt bát cơm, tôi trầm mặc rất lâu.
Hình như lại bị đưa vào tròng rồi. Tôi đần quá.
Tôi ngồi làm việc trên chiếc bàn nhỏ trong phòng của anh Ngủ Yên, còn anh ta kéo ghế ngồi nghịch điện thoại sau lưng tôi, cực kì nhàn nhã thoải mái, thi thoảng còn cho tôi mấy câu góp ý khi thấy tôi ngập ngừng suy nghĩ. Kể ra thì ngày còn ở nhà tôi, anh ta cũng hay ở kế bên khi tôi đang làm việc như vậy. Tuy không quan sát từ phía sau như thế này nhưng tóm lại là vẫn hay lảng vảng ở cạnh chẳng để làm gì, lúc thì nghịch điện thoại lúc ôm gối ngủ.
Tôi cố gắng làm xong nhanh rồi đứng dậy đi về phòng, anh Ngủ Yên ôm gối đi theo, nhìn tôi nói: "Phòng có con chuột..."
Hôm qua là gián, hôm nay là chuột. Dường như trong lòng anh ta và tôi đều biết rõ đó chỉ là cái cớ, nhưng tôi vẫn giả ngốc không vạch trần, anh ta cũng chẳng ngần ngại bịa chuyện.
Nốt tuần này, nốt tuần này... Tôi thầm đọc thần chú.
Ngày hôm sau, có lẽ do câu chuyện cuộc đời của tôi gần đây quá yên bình rồi nên hôm nay tôi bất ngờ được gặp lại một người mà bản thân không hề ngờ tới.
Đỗ Thanh Hà, bạn cùng lớp cấp 3.
Lúc đó tôi đang ở sảnh tầng 1, cùng đi ăn trưa với mọi người trong phòng kế toán.
"Linh Chi."
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía giọng nói phát ra.
"Ôi, đây đúng là Linh Chi rồi, không nhầm đi đâu được. Nhìn cậu kìa, đúng là lột xác ấy nhỉ?"
Đám người đi ăn trưa cùng tôi cũng dừng chân nhìn về phía người đang đi tới. Đó là một cô nàng mặc đồ công sở theo phong cách cực kì khoe khoang. Váy vừa bó vừa ngắn, áo sơ mi ôm sát cổ áo mở rộng với ý đồ khoe ngực và xương quai xanh rõ rành rành. Gương mặt xinh đẹp được trang điểm kĩ đeo lens gắn mi giả nên trông nổi bật hơn hẳn mọi người.
Lúc cô ta tới gần tôi còn ngửi thấy mùi nước hoa nồng đậm, tuy không gây khó chịu nhưng tôi chẳng ưa mùi hương kiểu nhân tạo này cho lắm.
"Thật ra hôm qua cũng thoáng thấy cậu rồi, nhưng không chắc chắn lắm, vì không nhận ra. Hôm nay gọi thử thấy đúng thật. Cậu cũng làm việc ở đây nhỉ?
Tôi gật đầu, bàn tay phía dưới sớm đã nắm chặt lại vì gặp kẻ mình không ưa, sau đó cố gắng bình tĩnh giới thiệu đề đáp lại ánh mắt tò mò của mọi người: "Đây là Hà, bạn cùng lớp cấp 3 của em."
Hà mỉm cười nói: "Tớ làm ở tầng 8, công ty KTC phụ trách phân phối nội thất, cậu tầng mấy?"
"Tôi làm ở tầng 6."
Hà quét mắt nhìn lên bàn tay sau đó nhìn cổ của tôi. Nhìn lại cô ta tôi mới để ý rằng mình không đeo trang sức, trong khi cô ta đeo nhẫn, lắc tay vòng cổ không thiếu thứ gì. Tôi cảm thấy không thoải mái, thầm hiểu cô ta lại đang so sánh đây. Đánh giá giá trị con người dựa trên số trang sức họ đeo, từ trước đến nay cô ta vẫn như vậy.
"Bình thường tớ hay ăn trưa ở đây, mấy hôm nay mới gặp cậu, cậu mới vào làm à?"
Tôi thấy tôi còn chưa qua hai tháng thử việc, có lẽ cũng gọi là mới nên gật đầu. Sau đó lại nhìn mọi người nói: "Thôi cũng muộn rồi, lỡ thời gian đi ăn của mọi người mất. Tôi đi trước, nói chuyện với cậu sau."
Hà đưa tay ra cản tôi lại hỏi: "Ơ chúng mình đi ăn cùng không được à?"
Lúc này có một người đàn ông trông khá ưu tú đi tới bên cạnh Hà. Hà cũng rất tự nhiên kéo tay anh ta nói: "À giới thiệu với cậu đây là anh Hùng, anh ấy cùng phòng với mình, là trưởng phòng kinh doanh của KTC. Mình là trưởng nhóm đó. Mình và anh ấy đi cùng được không?"
Tôi là người lịch sự nhưng không nhân nhượng chuyện này, tôi bảo mọi người đi ăn trước, sau đó đứng lại một mình đối diện với Hà nói:
"Thanh Hà, tôi và cậu không thân thiết như vậy."
Hà cười khẩy: "Vẫn lạnh lùng như thế nhỉ. Tuỳ cậu thôi. Dù sao cũng làm việc cùng nơi, hẹn gặp lại cậu nhé."
Tôi quay đầu bỏ đi.
Đỗ Thanh Hà là bạn cùng lớp cấp 3 của tôi, một cô gái vô cùng nổi bật trong lớp cũng như cả khối, thường hay được người ta gọi là hot girl. Nhưng nhân cách của Hà lại không được tốt đẹp cho lắm, lúc nào cũng cho mình là nhất, là trung tâm và coi thường những người khác. Vậy nên khi có người đen đúa và nhà quê như tôi trong lớp học, cô ta hay tìm mọi cách để chê bai, phân biệt. Chuyện càng lúc càng trầm trọng khi cái đứa bị cô ta sỉ nhục lại có kết quả cuối kì lớp 10 cao nhất lớp, bỏ xa Hà và một vài người phía sau. Kể ra thì Hà học cũng được, thêm một vài mối quan hệ giữa bố mẹ và thầy cô nên điểm giả được ưu tiên khá nhiều, chỉ là vẫn không bằng tôi. Lên lớp 11 Hà tìm nhiều cách để phá việc học của tôi, xé sách vở, đổ rác vào ngăn bàn, giấu đồ dùng học tập. Tôi có báo với thầy cô nhưng không có bằng chứng. Ở trong lớp cũng có vài người không ưa Hà và vẫn nói chuyện với tôi, nhưng vì sợ họ bị liên luỵ nên tôi cũng chỉ biết lảng tránh sự quan tâm đó.
Có một lần, ai đó đã tìm hiểu được chuyện tôi là kẻ sống nhiều năm ở trại trẻ mà không có ai thu nuôi, sao chổi đem tới vận xui và cái chết cho người thân cận nên cũng chẳng ai dám tới gần tôi nữa. Vì chuyện này Hà càng lúc càng được nước lấn tới, khiến năm tháng cấp 3 của tôi như địa ngục nhưng tôi vẫn phải cắn răng mà học.
Lên lớp 12 chẳng hiểu sao vẻ bề ngoài của tôi như thay da đổi thịt, đường nét trên gương mặt sắc sảo hơn, da cũng không còn quá đen đúa. Ánh mắt Hà nhìn tôi càng lúc càng thù địch, nhất là khi có một cậu trai trong lớp đứng lên bênh vực tôi. Cậu ta vừa hay lại là người yêu của Hà, nên tôi bị đám tay chân của cô ta kéo tới nơi vắng vẻ ra sức đánh đập trút giận, nhưng vẫn khôn khéo đánh không quá nặng tay để bị tôi bắt bớ.
Thời gian qua đã lâu, cũng được trải qua nhiều thứ phũ phàng trong cuộc sống nên tôi đã bình thản hơn nhiều, nhưng khi gặp lại nguồn gốc của đống tự ti của tôi khiến tôi chẳng thể bình thường nổi. Tối về đến nhà cũng không có tâm trạng làm gì hết. Anh Ngủ Yên thấy tôi cũng không hỏi hôm nay ăn gì như mọi hôm mà chỉ dùng một ngón tay chọc chọc mu bàn tay của tôi đề xuất: "Em muốn đi ăn sườn nướng không?"
Tôi nhìn vẻ mặt thoáng lo lắng của anh Ngủ Yên, cảm thấy hơi khó hiểu. Anh ta biết tôi đang khó chịu sao?
"Sườn nướng ở Yên Lãng ấy. Ăn không?"
Tôi nhìn anh Ngủ Yên một lúc, sau đó nói: "Ăn."
Hơi khó hiểu là, khi thang máy tới tầng 12 đột nhiên dừng lại, cửa mở ra, anh Ngủ Yên với bộ vest đẹp đẽ bước vào trong đứng cạnh tôi.
"Trùng hợp quá." Anh ta nói.
"Vâng, đúng là như vậy."
Tôi đáp, sau đó rũ mắt nhìn xuống đầu mũi giày của mình, cố gắng không nghĩ đến điều Minh nói hồi chiều. Tôi đang suy xét đến việc chịu đựng việc ở chung với anh Ngủ Yên đến hết tuần, rồi xin nghỉ việc luôn cho lành. Bởi anh ta khiến tôi bắt đầu tham lam.
Tham lam và có chút ảo tưởng về tình cảm anh ta dành cho tôi. Đường đường là tổng giám đốc công ty lớn, chắc chắn chẳng thiếu phụ nữ, sao lại dây dưa với tôi nhỉ? Tôi của bình thường chắc chắn sẽ không dây dưa với một người đàn ông quá 30 giây, nhưng riêng anh Ngủ Yên thì... luôn đưa tôi vào một hoàn cảnh đặc biệt nào đó để ép tôi chấp nhận với việc dây dưa. Tôi không biết mình sai từ đoạn nào, nhưng giờ muốn sửa chữa thì quá khó vì tôi biết mình thích anh ta, thích cảm giác ở bên cạnh anh ta, thích nấu ăn cho anh ta nữa.
Tôi cũng không rõ anh ta nghĩ về tôi như thế nào, nhưng tôi không dám hỏi. Nếu có hỏi chắc cũng không dám nghe câu trả lời. Nhưng lý trí cho tôi biết rằng nếu một ngày nào đó anh ta phải vào mối quan hệ nghiêm túc thì đó chắc chắn không phải là tôi, nên tôi vẫn đang xây dựng tâm lý vững vàng trước khi ngăn chặn hành vi tham lam của bản thân.
Không biết nếu một ngày nào đó phải hoàn toàn rời bỏ, liệu tôi có buồn?
Có lẽ. Mong là nó sẽ không kéo dài quá lâu.
Anh Ngủ Yên mở cửa nhà, hỏi tôi: "Hôm nay mình ăn gì nhỉ?"
"Thịt chiên xù. Canh bắp cải cà chua. Còn có lòng xào dưa, hôm qua lỡ mua lòng quên chưa nấu, không biết còn ăn được không."
Nốt tuần này thôi nốt tuần này thôi - tôi tự nhủ.
Khi tôi đang thái thịt thì anh Ngủ Yên lại trong trạng thái mới tắm xong quấn đúng cái khăn ngang hông, đứng sát sau lưng tôi nói cận kề bên tai: "Cần anh giúp gì không?"
Tay cầm dao của tôi run run, lông tơ trên cơ thể cũng dựng đứng vì nhiệt độ cùng hơi nước toả ra từ cơ thể anh ta.
Tôi hơi quay đầu sang bên phải liền bị gương mặt cười dịu dàng của anh ta làm cho giật mình.
"Không cần đâu."
Tôi là người thích nấu nướng, việc nấu ăn hàng ngày sớm đã trở thành thói quen chẳng cần ai giúp đỡ, hơn nữa bếp nhà anh Ngủ Yên rất rộng và đầy đủ tiện nghi, cảm giác nấu ăn ở đây khá thoải mái, tôi rất ưng ý.
Anh Ngủ Yên thấy tôi từ chối thì cũng không nói gì, tự giác dọn mâm bát như ngày trước nhưng là trong tình trạng để trần đi quanh nhà, lượn lờ đằng sau lưng tôi rất nhiều.
May là trong lúc ăn cơm anh ta đã mặc lại áo.
Tôi chợt nhớ ra một việc, lên tiếng hỏi anh Ngủ Yên: "À... nếu anh không dùng laptop có thể cho em mượn được không? Cuối tháng có khá nhiều việc, em muốn hoàn thành chúng sớm."
"Em làm việc cả khi ở nhà à?"
"Dù sao cũng đang trong quá trình thử việc, em muốn làm tốt một chút. Cũng có khá nhiều kiến thức mới với em, hơi mất thời gian làm quen."
"Cho em mượn thì cũng được, nhưng dù sao đó cũng là laptop riêng của anh. Anh hơi e ngại việc để người khác dùng..."
"Em sẽ không mở xem file hay bất cứ thứ gì của anh."
"Anh tin em, nhưng mà em biết đấy, dù sao anh cũng là tổng giám đốc, không thể bất cẩn như vậy được dù chúng ta khá là..." anh ta nhìn thẳng vào tôi, "... thân thiết."
Tôi cứ nghĩ anh ta không cho mượn nên đang định bảo ngày mai đành tăng ca thì anh ta nói tiếp:
"Nên là em phải dùng laptop trong phòng anh để anh quan sát."
Tôi suy nghĩ rất lâu, anh Ngủ Yên à một tiếng: "Đừng nói là năng lực làm việc của em quá kém, không dám để anh giám sát."
Tôi luôn không chấp nhận được việc người khác nghi ngờ năng lực làm việc của mình nên nói: "Em chẳng sợ ai giám sát cả."
"Được, vậy lát vào phòng anh." Anh Ngủ Yên nói ngay.
Lặng lẽ ăn nốt bát cơm, tôi trầm mặc rất lâu.
Hình như lại bị đưa vào tròng rồi. Tôi đần quá.
Tôi ngồi làm việc trên chiếc bàn nhỏ trong phòng của anh Ngủ Yên, còn anh ta kéo ghế ngồi nghịch điện thoại sau lưng tôi, cực kì nhàn nhã thoải mái, thi thoảng còn cho tôi mấy câu góp ý khi thấy tôi ngập ngừng suy nghĩ. Kể ra thì ngày còn ở nhà tôi, anh ta cũng hay ở kế bên khi tôi đang làm việc như vậy. Tuy không quan sát từ phía sau như thế này nhưng tóm lại là vẫn hay lảng vảng ở cạnh chẳng để làm gì, lúc thì nghịch điện thoại lúc ôm gối ngủ.
Tôi cố gắng làm xong nhanh rồi đứng dậy đi về phòng, anh Ngủ Yên ôm gối đi theo, nhìn tôi nói: "Phòng có con chuột..."
Hôm qua là gián, hôm nay là chuột. Dường như trong lòng anh ta và tôi đều biết rõ đó chỉ là cái cớ, nhưng tôi vẫn giả ngốc không vạch trần, anh ta cũng chẳng ngần ngại bịa chuyện.
Nốt tuần này, nốt tuần này... Tôi thầm đọc thần chú.
Ngày hôm sau, có lẽ do câu chuyện cuộc đời của tôi gần đây quá yên bình rồi nên hôm nay tôi bất ngờ được gặp lại một người mà bản thân không hề ngờ tới.
Đỗ Thanh Hà, bạn cùng lớp cấp 3.
Lúc đó tôi đang ở sảnh tầng 1, cùng đi ăn trưa với mọi người trong phòng kế toán.
"Linh Chi."
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía giọng nói phát ra.
"Ôi, đây đúng là Linh Chi rồi, không nhầm đi đâu được. Nhìn cậu kìa, đúng là lột xác ấy nhỉ?"
Đám người đi ăn trưa cùng tôi cũng dừng chân nhìn về phía người đang đi tới. Đó là một cô nàng mặc đồ công sở theo phong cách cực kì khoe khoang. Váy vừa bó vừa ngắn, áo sơ mi ôm sát cổ áo mở rộng với ý đồ khoe ngực và xương quai xanh rõ rành rành. Gương mặt xinh đẹp được trang điểm kĩ đeo lens gắn mi giả nên trông nổi bật hơn hẳn mọi người.
Lúc cô ta tới gần tôi còn ngửi thấy mùi nước hoa nồng đậm, tuy không gây khó chịu nhưng tôi chẳng ưa mùi hương kiểu nhân tạo này cho lắm.
"Thật ra hôm qua cũng thoáng thấy cậu rồi, nhưng không chắc chắn lắm, vì không nhận ra. Hôm nay gọi thử thấy đúng thật. Cậu cũng làm việc ở đây nhỉ?
Tôi gật đầu, bàn tay phía dưới sớm đã nắm chặt lại vì gặp kẻ mình không ưa, sau đó cố gắng bình tĩnh giới thiệu đề đáp lại ánh mắt tò mò của mọi người: "Đây là Hà, bạn cùng lớp cấp 3 của em."
Hà mỉm cười nói: "Tớ làm ở tầng 8, công ty KTC phụ trách phân phối nội thất, cậu tầng mấy?"
"Tôi làm ở tầng 6."
Hà quét mắt nhìn lên bàn tay sau đó nhìn cổ của tôi. Nhìn lại cô ta tôi mới để ý rằng mình không đeo trang sức, trong khi cô ta đeo nhẫn, lắc tay vòng cổ không thiếu thứ gì. Tôi cảm thấy không thoải mái, thầm hiểu cô ta lại đang so sánh đây. Đánh giá giá trị con người dựa trên số trang sức họ đeo, từ trước đến nay cô ta vẫn như vậy.
"Bình thường tớ hay ăn trưa ở đây, mấy hôm nay mới gặp cậu, cậu mới vào làm à?"
Tôi thấy tôi còn chưa qua hai tháng thử việc, có lẽ cũng gọi là mới nên gật đầu. Sau đó lại nhìn mọi người nói: "Thôi cũng muộn rồi, lỡ thời gian đi ăn của mọi người mất. Tôi đi trước, nói chuyện với cậu sau."
Hà đưa tay ra cản tôi lại hỏi: "Ơ chúng mình đi ăn cùng không được à?"
Lúc này có một người đàn ông trông khá ưu tú đi tới bên cạnh Hà. Hà cũng rất tự nhiên kéo tay anh ta nói: "À giới thiệu với cậu đây là anh Hùng, anh ấy cùng phòng với mình, là trưởng phòng kinh doanh của KTC. Mình là trưởng nhóm đó. Mình và anh ấy đi cùng được không?"
Tôi là người lịch sự nhưng không nhân nhượng chuyện này, tôi bảo mọi người đi ăn trước, sau đó đứng lại một mình đối diện với Hà nói:
"Thanh Hà, tôi và cậu không thân thiết như vậy."
Hà cười khẩy: "Vẫn lạnh lùng như thế nhỉ. Tuỳ cậu thôi. Dù sao cũng làm việc cùng nơi, hẹn gặp lại cậu nhé."
Tôi quay đầu bỏ đi.
Đỗ Thanh Hà là bạn cùng lớp cấp 3 của tôi, một cô gái vô cùng nổi bật trong lớp cũng như cả khối, thường hay được người ta gọi là hot girl. Nhưng nhân cách của Hà lại không được tốt đẹp cho lắm, lúc nào cũng cho mình là nhất, là trung tâm và coi thường những người khác. Vậy nên khi có người đen đúa và nhà quê như tôi trong lớp học, cô ta hay tìm mọi cách để chê bai, phân biệt. Chuyện càng lúc càng trầm trọng khi cái đứa bị cô ta sỉ nhục lại có kết quả cuối kì lớp 10 cao nhất lớp, bỏ xa Hà và một vài người phía sau. Kể ra thì Hà học cũng được, thêm một vài mối quan hệ giữa bố mẹ và thầy cô nên điểm giả được ưu tiên khá nhiều, chỉ là vẫn không bằng tôi. Lên lớp 11 Hà tìm nhiều cách để phá việc học của tôi, xé sách vở, đổ rác vào ngăn bàn, giấu đồ dùng học tập. Tôi có báo với thầy cô nhưng không có bằng chứng. Ở trong lớp cũng có vài người không ưa Hà và vẫn nói chuyện với tôi, nhưng vì sợ họ bị liên luỵ nên tôi cũng chỉ biết lảng tránh sự quan tâm đó.
Có một lần, ai đó đã tìm hiểu được chuyện tôi là kẻ sống nhiều năm ở trại trẻ mà không có ai thu nuôi, sao chổi đem tới vận xui và cái chết cho người thân cận nên cũng chẳng ai dám tới gần tôi nữa. Vì chuyện này Hà càng lúc càng được nước lấn tới, khiến năm tháng cấp 3 của tôi như địa ngục nhưng tôi vẫn phải cắn răng mà học.
Lên lớp 12 chẳng hiểu sao vẻ bề ngoài của tôi như thay da đổi thịt, đường nét trên gương mặt sắc sảo hơn, da cũng không còn quá đen đúa. Ánh mắt Hà nhìn tôi càng lúc càng thù địch, nhất là khi có một cậu trai trong lớp đứng lên bênh vực tôi. Cậu ta vừa hay lại là người yêu của Hà, nên tôi bị đám tay chân của cô ta kéo tới nơi vắng vẻ ra sức đánh đập trút giận, nhưng vẫn khôn khéo đánh không quá nặng tay để bị tôi bắt bớ.
Thời gian qua đã lâu, cũng được trải qua nhiều thứ phũ phàng trong cuộc sống nên tôi đã bình thản hơn nhiều, nhưng khi gặp lại nguồn gốc của đống tự ti của tôi khiến tôi chẳng thể bình thường nổi. Tối về đến nhà cũng không có tâm trạng làm gì hết. Anh Ngủ Yên thấy tôi cũng không hỏi hôm nay ăn gì như mọi hôm mà chỉ dùng một ngón tay chọc chọc mu bàn tay của tôi đề xuất: "Em muốn đi ăn sườn nướng không?"
Tôi nhìn vẻ mặt thoáng lo lắng của anh Ngủ Yên, cảm thấy hơi khó hiểu. Anh ta biết tôi đang khó chịu sao?
"Sườn nướng ở Yên Lãng ấy. Ăn không?"
Tôi nhìn anh Ngủ Yên một lúc, sau đó nói: "Ăn."
Danh sách chương