"Anh có kinh nghiệm với phụ nữ không?" Tôi hỏi.
Vẻ mặt của anh Ngủ Yên như hơi chột dạ một chút, sau đó đáp: "Có."
"Vậy thì tốt, tôi muốn nhờ anh một việc."
"Ừm." Anh ta cẩn trọng gật đầu, gương mặt trầm tư như thể đang gồng mình chuẩn bị đối đầu với sóng gió.
"Tôi muốn mua vài bộ đồ, lát anh giúp tôi chọn nhé."
"Ừm...?"
Sóng bước tới trung tâm thương mại, tôi chọn một cửa hàng có trang phục hợp mắt để bước vào. Nhân viên nhiệt tình tư vấn giúp tôi vài kiểu váy, thi thoảng lại liếc sang nhìn người đàn ông cao ráo dáng đẹp sau lưng tôi đánh giá từ trên xuống dưới từ dưới lên trên.
Dù đã đeo khẩu trang che kín mặt nhưng tổng thể trông anh ta không tồi, chỉ cần thấy dáng người và lộ ra đôi mắt là đủ khiến các chị em phụ nữ phải ngoái nhìn. Có lẽ một phần cũng do bộ đồ tôi mua bừa kia cũng tạm ổn, chứ nếu anh ta mặc chiếc áo chật và chiếc quần rộng chun hôm đầu tôi mặc hộ anh ta có lẽ mọi người vẫn sẽ nhìn anh ta nhưng theo cách khác.
Ngủ Yên thì vẫn hờ hững chẳng mảy may để ý đến ánh mắt người khác như thể đã rất quen với việc bị người khác nhìn ngó.
Tôi đi dạo một vòng để chọn đồ, anh Ngủ Yên cũng lẽo đẽo theo sau tôi.
"Cái này được không?"
"Được."
"Cái này được không?"
"Được."
"Cái này được không?"
"Được."
"Cái này được không?"
"Được."
"Cái này được không?"
"Được."
"Cái này được không?"
"Được."
"Cái này được không?"
"Được."
Anh Ngủ Yên "được" bất chấp dù cho tôi có giơ một chiếc áo siêu xấu giảm giá siêu sâu trên tay. Dù vậy tôi vẫn hỏi để cho có cảm giác mình có bạn đồng hành. Nhặt khoảng 5-6 món đồ, tôi bước vào trong phòng thử. Trông vẻ mặt của anh Ngủ Yên khi ngồi xuống ghế chờ rất nhẹ nhõm, có vẻ như chân bắt đầu thấy hơi đau rồi.
Lúc bước ra cùng chiếc váy nữ tính dây dợ lằng nhằng, tôi nhìn rõ biểu cảm "???" của anh ta sau lớp khẩu trang.
Nhân viên chạy ra nói là tôi mặc sai cách, với lại đôi xăng đan tôi đi không hợp với chiếc váy cho lắm.
Tôi cảm thấy hơi mất mặt vì mang tiếng là con gái mà đến cái váy cũng không biết mặc, tất cả là tại đồ hàng ngày của tôi quá đơn giản quá nhạt nhẽo. Nhưng chị nhân viên không chê cười tôi mà còn vào giúp tôi mặc lại váy, mượn cho tôi một đôi cao gót và còn chỉnh lại đầu tóc cho tôi nữa.
Bước ra ngoài, tôi nghe anh Ngủ Yên nói là "đẹp", chứ không phải "được".
Tự soi mình trong gương, tôi hoàn toàn tán thành với ý kiến của anh ta.
Tôi vẫn nghe đồng nghiệp trong công ty khen tôi dáng người chuẩn, cao ráo, chỗ cần to thì to chỗ cần nhỏ thì nhỏ khiến những bộ quần áo thường thường của tôi mặc trên người trông như hàng xịn. Lí do mà dáng tôi tốt chỉ đơn giản là tôi ăn uống có kế hoạch, không bị chìm đắm vào đồ ăn vặt và tỉ bữa ăn phụ như các chị em khác.
Gương mặt thì đến tôi cũng phải tự khen, chỉ hay bị mọi người phán là cứng nhắc nhạt nhẽo. Nhưng đành chịu thôi, còn trẻ như tôi mà leo được lên chức kế toán trưởng thì việc nghiêm túc và tôn trọng các nguyên tắc là những nhân tố quan trọng nhất, không thể bỏ được. Người ta hay bảo mấy bà làm kế toán mặt khó đăm đăm đều có lí do cả.
Tôi thử một lượt vài bộ, mỗi bộ một phong cách, vài chị nhân viên thấy bên này náo nhiệt nên cũng chạy ra góp vui. Các chị vừa phối đồ đưa tôi mặc vừa tấm tắc trầm trồ khen lấy khen để là "chưa từng thấy ai mặc đẹp như chị" với gương mặt hứng chí bừng bừng làm tôi không biết các chị đang khen thật hay khen để thúc đẩy doanh số cho cửa hàng. Tôi nhìn sang Ngủ Yên, thấy anh ta cũng gật gù lên xuống không khác các chị tí nào làm tôi còn hoang mang hơn. Có thấy anh ta lắc đầu cái nào đâu? Các chị nhân viên thậm chí còn hỏi tôi mặt xinh dáng đẹp như vậy có phải người nổi tiếng, KOLs gì không, tại sao chưa thấy bao giờ.
Set đồ cuối cùng tôi thử là một chiếc váy đen bó sát siêu ngắn kèm với crop top phá cách mà bốn năm chị nhân viên bu vào bàn bạc chọn lựa.
Cả đời tôi chưa bao giờ mặc bộ nào hở đến thế, nhưng khi mặc lên tôi mới chợt nhận ra rằng khi cơ thể bản thân đẹp thì việc mặc trang phục khoe dáng là một việc vô cùng gây thỏa mãn với phái nữ, và cùng với tinh thần "bạn chỉ sống một lần trong đời", tôi quyết định lấy nó với mục đích sử dụng rõ ràng.
Tôi liếc nhìn anh Ngủ Yên lấp ló ngó nghiêng sau lưng các chị nhân viên đang quây lấy tôi theo một vòng tròn, thi thoảng cảm thấy hơi thừa thãi khi mang theo anh ta. Dần dần tôi mới nhận ra chỉ có hội chị em với nhau mới có khả năng giúp tôi chọn đồ, còn trong mắt đàn ông thì bộ nào cũng phiến phiến như nhau cả, trừ khi là mặc đồ hở quá hoặc là mặc đồ xấu quá.
Khách ra vào cửa hàng này không đông lắm, lúc kết thúc tôi mới nhận ra mấy chị nhân viên rảnh rỗi đều bâu hết lại đây chơi trò phối đồ như thể coi tôi là nhân vật Nikki trong trò Ngôi Sao Thời Trang mà tôi mới thử tải đêm qua. Tôi vừa mua xong các chị mới giật mình tản ra bao gồm cả chị quản lý. Chọn một lần mười mấy món để thanh toán, thu ngân đề xuất tôi làm thẻ thành viên vip do hoá đơn đạt mốc để được giảm giá lần sau.
Với tôi thì giảm giá nghe cũng thích đấy nhưng tôi sắp chết rồi nên cũng chẳng lấy làm gì.
Anh Ngủ Yên cứ vậy lết chiếc chân tàn tật đi theo tôi qua khắp các cửa hàng giày dép, túi xách, mỹ phẩm... đến 10 giờ tối trung tâm thương mại đóng cửa đuổi về mới chịu đi ra.
"Vui quá." Tôi nói, nhìn lên bầu trời mùa hè đầy sao.
Tôi và anh Ngủ Yên hai người hai tay vừa ôm vừa xách một đống đồ, trông cực kì cồng kềnh.
Anh Ngủ Yên đi cà nhắc nhưng vẫn dùng đôi chân dài đuổi kịp tốc độ của tôi, nhìn sang hỏi: "Vậy ra cô hỏi tôi có kinh nghiệm với phụ nữ hay không là để đi mua đồ à?"
"Chứ anh nghĩ là chuyện gì?"
Anh Ngủ Yên không đáp.
Vẻ mặt của anh Ngủ Yên như hơi chột dạ một chút, sau đó đáp: "Có."
"Vậy thì tốt, tôi muốn nhờ anh một việc."
"Ừm." Anh ta cẩn trọng gật đầu, gương mặt trầm tư như thể đang gồng mình chuẩn bị đối đầu với sóng gió.
"Tôi muốn mua vài bộ đồ, lát anh giúp tôi chọn nhé."
"Ừm...?"
Sóng bước tới trung tâm thương mại, tôi chọn một cửa hàng có trang phục hợp mắt để bước vào. Nhân viên nhiệt tình tư vấn giúp tôi vài kiểu váy, thi thoảng lại liếc sang nhìn người đàn ông cao ráo dáng đẹp sau lưng tôi đánh giá từ trên xuống dưới từ dưới lên trên.
Dù đã đeo khẩu trang che kín mặt nhưng tổng thể trông anh ta không tồi, chỉ cần thấy dáng người và lộ ra đôi mắt là đủ khiến các chị em phụ nữ phải ngoái nhìn. Có lẽ một phần cũng do bộ đồ tôi mua bừa kia cũng tạm ổn, chứ nếu anh ta mặc chiếc áo chật và chiếc quần rộng chun hôm đầu tôi mặc hộ anh ta có lẽ mọi người vẫn sẽ nhìn anh ta nhưng theo cách khác.
Ngủ Yên thì vẫn hờ hững chẳng mảy may để ý đến ánh mắt người khác như thể đã rất quen với việc bị người khác nhìn ngó.
Tôi đi dạo một vòng để chọn đồ, anh Ngủ Yên cũng lẽo đẽo theo sau tôi.
"Cái này được không?"
"Được."
"Cái này được không?"
"Được."
"Cái này được không?"
"Được."
"Cái này được không?"
"Được."
"Cái này được không?"
"Được."
"Cái này được không?"
"Được."
"Cái này được không?"
"Được."
Anh Ngủ Yên "được" bất chấp dù cho tôi có giơ một chiếc áo siêu xấu giảm giá siêu sâu trên tay. Dù vậy tôi vẫn hỏi để cho có cảm giác mình có bạn đồng hành. Nhặt khoảng 5-6 món đồ, tôi bước vào trong phòng thử. Trông vẻ mặt của anh Ngủ Yên khi ngồi xuống ghế chờ rất nhẹ nhõm, có vẻ như chân bắt đầu thấy hơi đau rồi.
Lúc bước ra cùng chiếc váy nữ tính dây dợ lằng nhằng, tôi nhìn rõ biểu cảm "???" của anh ta sau lớp khẩu trang.
Nhân viên chạy ra nói là tôi mặc sai cách, với lại đôi xăng đan tôi đi không hợp với chiếc váy cho lắm.
Tôi cảm thấy hơi mất mặt vì mang tiếng là con gái mà đến cái váy cũng không biết mặc, tất cả là tại đồ hàng ngày của tôi quá đơn giản quá nhạt nhẽo. Nhưng chị nhân viên không chê cười tôi mà còn vào giúp tôi mặc lại váy, mượn cho tôi một đôi cao gót và còn chỉnh lại đầu tóc cho tôi nữa.
Bước ra ngoài, tôi nghe anh Ngủ Yên nói là "đẹp", chứ không phải "được".
Tự soi mình trong gương, tôi hoàn toàn tán thành với ý kiến của anh ta.
Tôi vẫn nghe đồng nghiệp trong công ty khen tôi dáng người chuẩn, cao ráo, chỗ cần to thì to chỗ cần nhỏ thì nhỏ khiến những bộ quần áo thường thường của tôi mặc trên người trông như hàng xịn. Lí do mà dáng tôi tốt chỉ đơn giản là tôi ăn uống có kế hoạch, không bị chìm đắm vào đồ ăn vặt và tỉ bữa ăn phụ như các chị em khác.
Gương mặt thì đến tôi cũng phải tự khen, chỉ hay bị mọi người phán là cứng nhắc nhạt nhẽo. Nhưng đành chịu thôi, còn trẻ như tôi mà leo được lên chức kế toán trưởng thì việc nghiêm túc và tôn trọng các nguyên tắc là những nhân tố quan trọng nhất, không thể bỏ được. Người ta hay bảo mấy bà làm kế toán mặt khó đăm đăm đều có lí do cả.
Tôi thử một lượt vài bộ, mỗi bộ một phong cách, vài chị nhân viên thấy bên này náo nhiệt nên cũng chạy ra góp vui. Các chị vừa phối đồ đưa tôi mặc vừa tấm tắc trầm trồ khen lấy khen để là "chưa từng thấy ai mặc đẹp như chị" với gương mặt hứng chí bừng bừng làm tôi không biết các chị đang khen thật hay khen để thúc đẩy doanh số cho cửa hàng. Tôi nhìn sang Ngủ Yên, thấy anh ta cũng gật gù lên xuống không khác các chị tí nào làm tôi còn hoang mang hơn. Có thấy anh ta lắc đầu cái nào đâu? Các chị nhân viên thậm chí còn hỏi tôi mặt xinh dáng đẹp như vậy có phải người nổi tiếng, KOLs gì không, tại sao chưa thấy bao giờ.
Set đồ cuối cùng tôi thử là một chiếc váy đen bó sát siêu ngắn kèm với crop top phá cách mà bốn năm chị nhân viên bu vào bàn bạc chọn lựa.
Cả đời tôi chưa bao giờ mặc bộ nào hở đến thế, nhưng khi mặc lên tôi mới chợt nhận ra rằng khi cơ thể bản thân đẹp thì việc mặc trang phục khoe dáng là một việc vô cùng gây thỏa mãn với phái nữ, và cùng với tinh thần "bạn chỉ sống một lần trong đời", tôi quyết định lấy nó với mục đích sử dụng rõ ràng.
Tôi liếc nhìn anh Ngủ Yên lấp ló ngó nghiêng sau lưng các chị nhân viên đang quây lấy tôi theo một vòng tròn, thi thoảng cảm thấy hơi thừa thãi khi mang theo anh ta. Dần dần tôi mới nhận ra chỉ có hội chị em với nhau mới có khả năng giúp tôi chọn đồ, còn trong mắt đàn ông thì bộ nào cũng phiến phiến như nhau cả, trừ khi là mặc đồ hở quá hoặc là mặc đồ xấu quá.
Khách ra vào cửa hàng này không đông lắm, lúc kết thúc tôi mới nhận ra mấy chị nhân viên rảnh rỗi đều bâu hết lại đây chơi trò phối đồ như thể coi tôi là nhân vật Nikki trong trò Ngôi Sao Thời Trang mà tôi mới thử tải đêm qua. Tôi vừa mua xong các chị mới giật mình tản ra bao gồm cả chị quản lý. Chọn một lần mười mấy món để thanh toán, thu ngân đề xuất tôi làm thẻ thành viên vip do hoá đơn đạt mốc để được giảm giá lần sau.
Với tôi thì giảm giá nghe cũng thích đấy nhưng tôi sắp chết rồi nên cũng chẳng lấy làm gì.
Anh Ngủ Yên cứ vậy lết chiếc chân tàn tật đi theo tôi qua khắp các cửa hàng giày dép, túi xách, mỹ phẩm... đến 10 giờ tối trung tâm thương mại đóng cửa đuổi về mới chịu đi ra.
"Vui quá." Tôi nói, nhìn lên bầu trời mùa hè đầy sao.
Tôi và anh Ngủ Yên hai người hai tay vừa ôm vừa xách một đống đồ, trông cực kì cồng kềnh.
Anh Ngủ Yên đi cà nhắc nhưng vẫn dùng đôi chân dài đuổi kịp tốc độ của tôi, nhìn sang hỏi: "Vậy ra cô hỏi tôi có kinh nghiệm với phụ nữ hay không là để đi mua đồ à?"
"Chứ anh nghĩ là chuyện gì?"
Anh Ngủ Yên không đáp.
Danh sách chương