Thượng Hải, dinh thự Lam.

Người đàn bà khom mình nói: “Sư phụ, lần này trừ nhân mã do lão Tam và tiểu Song dắt đi, còn có một nhóm người khác”

Người đàn bà đặt chồng tư liệu trước mặt ông Lam, ông Lam thuận tay lật lật: “Đại học nhân văn, học viện lịch sử, tên viện trưởng này ta từng nghe nhắc tới rồi, đều là mọt sách cả. Tra chưa?”

Người đàn bà nói: “Tra rồi, thằng nhóc trên bức ảnh trong ví tiền của lão Tam cũng có theo nữa”

Ông Lam cau mày, lật tới tư liệu của Triển Hành, nhìn thoáng qua rồi đặt sang một bên.

“Người này là ai?” Ông Lam nheo mắt.

Tờ tư liệu cuối cùng in thông tin của một tráng hán, tên là: “Hoắc Hổ, tuổi tác không rõ”

Người đàn bà nói: “Nghe bảo là đồ đệ của lão Hoắc ở Sơn Đông”

Ông Lam nói: “Điện thoại hỏi thử, đừng hỏi lão Hoắc, hỏi người bên cạnh”

Người đàn bà quay lưng rời đi, ông Lam chống gậy đăm chiêu suy nghĩ, lát sau người đàn bà trở về, nhỏ nhẹ nói:

“Sư phụ, người của họ bảo rằng, tên Hoắc Hổ này mới tới Thanh Đảo vào mấy ngày trước, từ đó tới giờ chưa từng xuất hiện trong môn phái lần nào”

Ông Lam trầm ngâm chốc lát rồi chậm rãi gật đầu, người đàn bà bổ sung thêm: “Người này giống như từ trên trời rơi xuống vậy, lão Hoắc và hắn đóng cửa nói chuyện cả ngày trời, sau khi ra ngoài, nghe nói đã làm cho hắn không ít chứng kiện, còn gọi điện thoại cho đại học nhân văn nữa”

Ông Lam chậm rãi nói: “Việc này thật kỳ lạ. Mang tư liệu phát cho lão Tam một bản, nhắc nhở nó, cần phải coi chừng người này”

Thành Nhật Quang, Lhasa.

“Wow_____” Triển Hành cất tiếng la to.

Trời đông giá rét, hơi thở ra gần như đông thành sương, Triển Hành vừa xuống phi cơ liền choáng đầu hoa mắt, các học sinh đã có người lấy bình dưỡng khí ra bắt đầu hô hấp.

Hoắc Hổ mặt không chút biểu cảm, bóc giấy gói kẹo ra, cầm một đống khô bò nhét mãnh liệt vào miệng, mỹ mãn nhai: “Ưm, đừng nói nhiều nữa, nơi này nói chuyện dễ choáng lắm, bị phản ứng cao nguyên”

Lý viện trưởng tập hợp đội ngũ, Hoắc Hổ tự giác vác balo của Triển Hành, hai người không vào chung đoàn mà đứng sang một bên.

Triển Hành đè nén hưng phấn không ngừng, nhỏ giọng hỏi: “Anh từng tới đây rồi à? Không phải chúng ta còn cần mời một hướng dẫn du lịch địa phương sao? Nghe nói đàn ông Tây Tạng đều…Ờ…Nữ sinh Tây Tạng không tệ?” Triển Hành suýt nữa nói lộ ra, lại bíu vai Hoắc Hổ, trước giờ đã quen thói nhảy lên trên, Hoắc Hổ nhân cao mã đại, bị Triển Hành cưỡi trên lưng, tùy ý đi lại khắp nơi, nói: “Lúc trước cha nuôi có dẫn anh tới rồi, bất quá hẳn đã thay đổi đi nhiều”

Lý viện trưởng nói: “Các bạn học, hiện tại chúng ta tới khu vực thành thị trước, chính phủ bản xứ sẽ phái chuyên viên tiếp đãi”

Đi khỏi phi trường, khắp bầu trời là một màu lam chói mắt, con đường bằng phẳng nhìn đến tận cùng, không có cao ốc san sát, cũng chẳng có ô tô ồn ào, cả tòa thành thị yên tĩnh đắm mình trong ánh mặt trời chói chang.

Cao nguyên cao bốn ngàn mét so với mực nước biển, chỉ có nơi này, trời và đất mới nối liền nhau, đi về phía trước, màn trời bích lam dường như đưa tay là có thể chạm tới, thỉnh thoảng có vài cụm mây vụn, ánh mặt trời gay gắt chẳng chút che giấu chiếu thẳng xuống.

Trong cơn rét đậm, du khách Lhasa vẫn không hề giảm, từ phi trường đến trung tâm thành phố, ven đường ngẫu nhiên có thể thấy dân Tạng tới hành hương.

Xe buýt ngừng trên quãng trường trước cung điện Potala, một người dân Tạng từ bên đường đi qua, tay cầm ống xoay kinh lay vài vòng, đi mấy bước thì ngã về phía trước, nằm lạy toàn thân.

Triển Hành móc điện thoại ra bắt đầu chụp ảnh.

“Các bạn học hãy chờ ở đây một lát” Viện trưởng nói: “Tôi đi liên hệ với chỗ tiếp đãi địa phương, đặc biệt là Triển tiên sinh, xin đừng đi quá xa”

Triển Hành gật gật đầu, khắp nơi đều là cảnh sắc chưa từng thấy, xung quanh quảng trường có không ít sạp hàng rong, lôi kéo du khách chào hàng vật lưu niệm.

Học trưởng Lý Bân giải thích với vài đàn em: “Cung điện Potala là do Tùng Tán Cán Bố [Songtsän Gampo] xây nên, đã có mấy lần bị hủy vì sấm sét, hỏa hoạn cùng với chiến loạn, sau trận chiến diệt Phật của Lãng Đạt Mã, vương cung liền được dời dến…”

Hoắc Hổ giống như làm ảo thuật mà lấy ra một hộp sữa tươi nguyên kem, vừa uống vừa đi khắp nơi, ậm ừ gật đầu.

Triển Hành: “Anh thích uống sữa lắm hả?”

Hoắc Hổ: “Ừm”

Triển Hành không gia nhập vào đám học sinh, hồi lên phi cơ chẳng có ai chủ động chào hỏi cậu cả, muốn dung nhập tập thể nhưng lại làm cho người ta chán ghét, nên đành phải theo sau lưng Hoắc Hổ, Hoắc Hổ đi đâu cậu đi đó, Hoắc Hổ ngừng cậu cũng ngừng.

Một gã tráng hán vạm vỡ dẫn theo một tên thiếu niên dạo chơi trong quảng trường, không ít tiểu thương chào hàng lưu niệm tiến lên, ai nấy đều nói bằng khẩu âm phổ thông không mấy lưu loát, trên mặt mang màu đỏ cao nguyên đặc trưng của dân Tạng do phơi nắng mà thành, nhiệt tình mỉm cười.

“Chú em Triển, đừng mua sắm lung tung, bằng không lượn một vòng ở Lhasa xong, balo sẽ đầy ắp đấy” Hoắc Hổ nói: “Cũng đừng tùy tiện nhận khăn ha-da* của ai” [*dệt bằng tơ lụa của người Tạng và một số người Mông Cổ ở Trung Quốc, dùng để tặng nhau khi gặp mặt, tỏ ý kính trọng và chúc mừng, cũng dùng trong các buổi lễ tế thần]

“Há?” Triển Hành liền cười đến xuân quang sáng lạn, cúi đầu, một cô gái Tạng đem khăn ha-da quấn lên cổ cậu, nói: “Năm mươi đồng, năm mươi đồng”

Triển Hành ném một cái hôn gió cho cô gái Tạng kia, cười nói: “Không có tiền, cảm ơn! Tặng cô tình yêu của tôi vậy!”

Hoắc Hổ: “…”

Triển Hành còn chưa đi được vài bước, thì cái khăn ha-da trên cổ đã bị cô gái Tạng kia dùng chiêu “Không hành mẫu đại từ bi phích lịch tiệt thiên chưởng” rút về.

“Ai!” Triển Hành tức giận nói: “Người Tây Tạng mấy người chẳng phải rất hiếu khách sao! Trả cho tôi!”

Hoắc Hổ ngừng bước.

Bên rìa quảng trường, phía sau bóng râm của một gian hàng có một người đàn ông vóc người cao lớn đang đứng.

Người đàn ông đeo kính mát, mặc cái áo gió đen dài quá gối, mang ủng lính, từ vai tới chân, dáng người cao ngất hết sức anh khí nổi bật, nhưng sắc mặt lại lộ ra một màu tái nhợt như bệnh tật.

Tay trái của y đeo một cái găng hở ngón màu lam đậm, nhưng chỉ có một chiếc.

Hoắc Hổ nhìn nhìn vào tay phải của Triển Hành, Triển Hành đang đeo chiếc găng tay còn lại.

Hoắc Hổ bóp nghiến hộp sữa bò, thuận tay ném vào trong thùng rác, vặn xoắn cánh tay, ngắm nhìn Lâm Cảnh Phong.

Lâm Cảnh Phong nhìn bọn họ một hồi, Triển Hành vẫn đang chơi kéo co với cô gái Tạng bán khăn ha-da kia, hoàn toàn không chú ý tới người đứng phía xa nọ.

Lâm Cảnh Phong chọn một ống xoay kinh, mở ra, rút giấy kinh văn ở bên trong ra, dùng bút viết một hàng chữ, xong nhét trở về.

Y lại móc một vật từ trong túi áo gió ra, cúi đầu dặn dò ông chủ hàng rong, đem ống xoay kinh và món đồ kia giao cho một bé gái trước sạp hàng, rồi chỉ chỉ về phía Triển Hành ở đằng xa.

Triển Hành kéo co thắng lợi! Cậu đã giành được cái khăn ha-da tượng trưng cho sự thuần khiết và cao quý kia!

Cô gái Tạng ôm mặt khóc, chân vòng kiềng chạy đi.

“Nhìn gì thế?” Triển Hành mờ mịt hỏi: “Hổ ca?”

Hoắc Hổ gỡ mắt kính xuống, dưới ánh mặt trời, đôi đồng tử mèo híp lại thành một đường, Lâm Cảnh Phong chợt lách mình một cái ở phía sau quầy hàng, biến mất.

Râu dưới cằm Hoắc Hổ được cạo xanh đen, Triển Hành nhịn không được đưa tay sờ sờ cằm hắn.

Hoắc Hổ: “Meo”

Triển Hành: “!!!”

Hoắc Hổ hồi thần lại, lập tức bắt lấy tay Triển Hành: “Không có nhìn gì hết, cậu…bên kia có người? Triển Hành, cậu đang làm gì vậy?”

Triển Hành: “Anh vừa mới kêu meo! Anh kêu meo!”

Hoắc Hổ: “…”

Triển Hành: “Tôi nghe hết rồi nhé! Đồ ẻo lả nhà anh! Anh có mặc áo lót da beo ở trong không! Ở dưới có mặc quần chữ T không? Hoặc song T? Đồ lẳng lơ nhà anh! Tới tới, để tôi xem thử coi, Hổ ca, mọi người đều là thỏ* mà, không cần kiêng cữ đâu, gay chúng ta lâu lâu cũng nên giả bộ đáng yêu một chút chứ đúng không…” [*gay còn được kêu là thỏ á]

Triển Hành đưa tay mò nhéo lung tung trên ***g ngực Hoắc Hổ, Hoắc Hổ bi phẫn nói: “Không có_____! Cậu…Aiz!”

Triển Hành không chút hảo ý mà nhìn chằm chằm Hoắc Hổ, Hoắc Hổ vội chỉ về phía đối diện quảng trường: “Có người tìm cậu kìa, xem xem”

Một cô bé tộc Tạng xinh đẹp mộc mạc, tú bào tung bay, ưu nhã phất phơ trong gió, giơ cao ống xoay kinh, đẩy du khách cản đường nghiêng đông ngã tây, vẻ mặt hạnh phúc mỉm cười, động tác chậm chạy tới chỗ Triển Hành.

Triển Hành: “?”

Bé gái chạy tới trước mặt, đẩy ống xoay kinh vào tay Triển Hành: “Mua”

Triển Hành: “Không mua, em làm gì thế, không quen biết em, đừng có chọt a, còn lấy ống xoay kinh chọt anh nữa là anh la làng lên đấy”

Bé gái nói: “Mua, mua”

Triển Hành thành khẩn nói: “Không mua! NO! Đừng nói nữa, tôi phục sát đất rồi!” [*Đoạn này Triển Hành nói bằng tiếng Quảng Đông]

Hoắc Hổ co cẳng chạy, Triển Hành vội đuổi theo sau Hoắc Hổ, bíu vào vai hắn, quay đầu lại nói: “Bé à, tặng em tình yêu của anh, đồ thì thôi khỏi đi ha”

Hoắc Hổ kéo Triển Hành đi, bé gái kia hãy còn đuổi theo phía sau, miệng lẩm bẩm: “Mua, mua một cái”

Triển Hành: “Kê hóa đơn ra trước đi” Kế tiếp không thèm nhìn cô bé nữa, chạy thẳng.

Cô bé gật đầu lia lịa: “Có!” Tiếp theo móc một tờ hóa đơn ra, Triển Hành trợn trắng mắt.

“Này là hóa đơn ăn uống mà!” Triển Hành tức giận nói: “Đâu phải hóa đơn mua đồ! Lại còn cào rồi nữa! Muốn lừa bố hả! Không mua!”

Cô bé nở nụ cười kiên nghị: “Mua!”

Hoắc Hổ: “Mua đi, có thể mua một ống xoay kinh mà, bao nhiêu tiền? Anh mua cho cậu”

Triển Hành móc ví tiền ra, hai mắt cô bé tỏa sáng, Triển Hành đau khổ nói: “Tôi tôi tôi, tôi cũng có tiền, nhưng không có tiền mặt…”

Cậu móc một tấm thẻ từ trong túi ra, đó là VISA Tôn Lượng làm lại cho cậu: “Cưng ơi, em thật xinh đẹp, nhưng anh không phải Thương Ương Gia Thố…”

Bé gái cười nói: “Qua, qua đây”

Triển Hành mù tịt đi theo cô bé kia tới trước cửa hàng, ông chủ sau quầy kéo một sợi dây điện thoại ra, đầu cuối nối với một cái máy POS, nhập một chuỗi số 0 vào máy.

Hoắc Hổ rốt cuộc nhìn không nổi nữa, nói: “Bao nhiêu tiền? Anh trả cho”

Hoắc Hổ móc một xấp tiền ra, nhìn tới nhìn lui, chọn lấy một tấm rách đưa cho thiếu nữ, rồi giao ống xoay kinh cho Triển Hành.

“Hổ ca! Anh đối với tôi tốt quá!” Triển Hành nói: “Tối nay tôi sẽ hầu anh ngủ để báo đáp a”

Hoắc Hổ: “Không cần đâu, cái đó…”

Triển Hành nói: “Ngoại trừ lấy thân báo đáp, tôi thực sự nghĩ không ra cách nào khác để cảm tạ anh nữa!”

Hoắc Hổ muốn nói lại thôi, giống như hơi do dự: “Lấy thân báo đáp thì thực sự không cần, nhưng cái kia…”

Triển Hành nói: “Không sao! Tôi có thể nằm dưới nhiều lần mà!”

Hoắc Hổ: “Không không không, anh không có ý gì khác, chỉ muốn cái đó của cậu…Cái đó”

Hoắc Hổ nhìn chằm chằm vào ba lô của Triển Hành.

Triển Hành tiếc nuối nói: “Anh có thể lấy được ‘Cái đó’ của tôi, nhưng không chiếm được trái tim tôi đâu”

Hoắc Hổ: “Anh không muốn cái đó, rốt cuộc tôi đang nói gì thế này…Anh muốn nói…Cho anh thêm một mớ khô bò nữa được không”

Triển Hành: “…”

Hoắc Hổ thích uống sữa tươi, ăn khô bò, nhưng lại cự tuyệt khô bò đặc sản Tây Tạng, chỉ ăn quà vặt Triển Hành mang theo_____khô bò viên được gói trong giấy kẹo.

Triển Hành lại vào siêu thị ở ngoài cung điện Potala mua vài gói cho hắn, Hoắc Hổ rốt cuộc cũng nhận định vị anh em này.

“Triển Hành, chỉ cần đại ca còn sống một ngày, thì ai cũng đừng mơ ức hiếp cậu” Hoắc Hổ cảm kích nói.

Triển Hành: “Kỳ thực tự anh cũng có thể mua mà”

Hoắc Hổ: “Đại ca không phân biệt được phải dùng tờ tiền nào”

Triển Hành bật ngửa.

“Mấy người!” Lý Bân nổi giận đùng đùng đuổi tới trước cửa siêu thị, Hoắc Hổ khiêng một thùng sữa tươi nguyên chất ra ngoài.

Triển Hành: “Uống sữa tươi phải cẩn thận, đừng mua loại có chứa melamine, kẻo uống vô tàn não…”

Lý Bân tức giận nói: “Cậu mới tàn não á! Giáo sư và viện trưởng đã dặn rằng không được chạy loạn, không nghe hả?!”

Triển Hành lúc này mới sực nhớ ra hai người mình đã tung tăng quá xa, ra khỏi phạm vi tập hợp rồi, vội nói: “Thật xin lỗi a, giờ về nè”

Lý Bân nói: “Toàn đội người tìm cậu cả tiếng rồi! Làm thiếu gia cũng không nên như vậy…”

“Được rồi” Một vị tiến sĩ khác ngăn Lý Bân lại: “Tìm thấy rồi thì trở về thôi”

Triển Hành trở về quãng trường tập hợp, chiếc minibus của văn phòng làm việc Bắc Kinh ở Tây Tạng đã tới, chở mọi người đến trước căn nhà nhỏ ba tầng ở Lhasa.

Triển Hành lắc ống xoay kinh vù vù vù, đứng cuối đội ngũ, viện trưởng và vài người nhân viên ra nghênh đón thân mật bắt tay, hàn huyên với nhau.

Giáo sư gọi vài người qua nói: “Các bạn học, vị này là hướng dẫn viên địa phương của chúng ta, đội viên khảo sát quốc gia ở Tây Tạng, quý cô Trần Lạc Lạc”

“Chào mọi người” Một giọng nói dịu dàng vang lên.

Triển Hành nháy mắt chấn kinh! Sao lại là chị ta?! Hôm nay không mặc sườn xám nữa à?! Không đúng, thoạt nhìn dáng vẻ rất khác a, sao giọng nói lại y chang vậy? Hoắc Hổ tháo mắt kính xuống, nheo mắt ngắm nhìn người phụ nữ kia một hồi.

Trần Lạc Lạc toàn thân vận trang phục thám hiểm, áo khoác màu kaki, quần dài chịu ma sát, ủng săn, đồng thời còn đội một chiếc mũ tròn.

Dung mạo của cô ta đã khác biệt rất lớn so với lần gặp đầu tiên ở Tranh Vanh Tuế Nguyệt, sau khi hóa trang xong nhìn tưởng như hai người, cô ta thấy Triển Hành, vẻ khó có thể tin trong ánh mắt chợt lóe, sự mất tự nhiên cực nhỏ sinh ra trong nháy mắt đó gần như không ai có thể phát giác được, kế tiếp mỉm cười lần lượt bắt tay cùng các đội viên nghiên cứu.

Cánh tay tráng kiện của Hoắc Hổ vừa vặn khoác lên vai Triển Hành, Triển Hành ý thức được vấn đề, không hô lộ tên cô ta nữa, mỉm cười nói: “Bân…Mỹ nhân hướng dẫn, chào cô chào cô, hắc hắc hắc”

Trần Lạc Lạc: “Chào cậu”

Triển Hành nắm chặt tay Trần Lạc Lạc: “Rất hân hạnh được biết cô!”

Trần Lạc Lạc: “Cậu…Xin cậu buông tay…Tiên sinh, lần đầu gặp mặt, xin chiếu cố nhiều hơn”

Triển Hành: “Cô thật xinh đẹp, tướng mạo y hệt nữ pháo hôi từng đeo đuổi cha tôi á”

Trần Lạc Lạc: “…”

Triển Hành: “Cô ta đã chiến thắng trong cuộc thi Hoa hậu hoàn vũ lần thứ 70, thế nhưng vẫn bị ba hai của tôi đánh bại, hắc hắc hắc”

Trần Lạc Lạc: “Hắc cái con em mi! Lưu manh! Buông tay ra cho ta!”

Trần Lạc Lạc xanh mét mặt mày, ngồi ở hàng đầu của minibus, lát sau gỡ micro ở kế bên ghế lái xuống, hắng hắng giọng.

“Hoan nghênh thầy Lý, thầy Dương, cùng với các bạn học ở đại học nhân văn Bắc Kinh, lần này tôi sẽ đảm nhiệm vai trò hướng dẫn viên cho các vị, các vị sẽ trải qua gần một tháng thời gian ở Tây Tạng này”

Triển Hành và Hoắc Hổ khôi ngô chen chúc nhau ở hàng ghế cuối, cúi đầu lẩm ba lẩm bẩm: “Tờ này là một trăm, tờ này là năm mươi…Mấy tờ này là tiền lẻ, anh đưa cho hắn một trăm, hắn sẽ thối lại anh sáu mươi tám, rồi dùng năm đồng, hai đồng…”

“Này là mấy đồng?” Hoắc Hổ hỏi.

“Đây là ba đồng” Triển Hành nói: “Không đúng, không giống ba đồng lắm, tôi cũng không rõ nữa”

Giọng của hai người bọn họ truyền tới trước xe, Trần Lạc Lạc nghe mà mặt vặn vẹo muốn biến hình, đây là một trong những đoạn đối thoại quỷ dị nhất mà cô từng nghe thấy.

Hoắc Hổ đã hiểu, lấy vài tờ tiền đưa cho Triển Hành: “Cái này cho cậu xài”

Triển Hành cất kỹ, chú ý đến Trần Lạc Lạc cũng đang nhìn chằm chằm bọn họ qua kính chiếu hậu.

Hoắc Hổ hỏi: “Cậu biết cô ta à?”

Triển Hành gật đầu, đáp: “Chị ta là chị dâu của tiểu sư phụ tôi”

Trần Lạc Lạc nhìn Hoắc Hổ một cái, rồi cúi đầu xuống, nói với giáo sư và các học viên: “Trước tiên chúng ta sẽ qua một đêm ở Lhasa, ngày mai chính phủ tỉnh sẽ cấp cho chúng ta hai chiếc xe việt dã, đưa chúng ta tới huyện Zanda thuộc địa khu Ali, lộ trình của chúng ta sẽ qua Lhasa, Lâm Chi, thôn Trát Bất Nhượng cùng với sông Tượng Tuyền”

Triển Hành nhỏ giọng hỏi: “Anh cũng biết chị ta à?”

Hoắc Hổ nói: “Anh biết cô ta, nhưng cô ta không biết anh, anh còn biết cô ta là chủ của Tranh Vanh Tuế Nguyệt nữa kìa”

Triển Hành bị dọa hết hồn, Hoắc Hổ cư nhiên cũng nhìn ra, nhưng thầm nghĩ Trần Lạc Lạc nếu đã làm ăn ở Thượng Hải, Hoắc Hổ từng thấy qua chị ta hẳn cũng chẳng có gì kỳ quái.

Triển Hành mấy lần nghi hoặc trong lòng, muốn tiến lên nói chuyện, nhưng Trần Lạc Lạc cố ý né tránh Triển Hành, dẫn bọn họ tới một khách sạn bố trí ổn thỏa.

Ban đêm.

Triển Hành đương nhiên ở chung một phòng với Hoắc Hổ, tắm rửa xong ra ngoài, phát hiện vị tráng hán này đang nằm ở trên giường, uống sữa tươi uống đến độ miệng trắng bệch, vẻ mặt hưởng thụ nhắm với khô bò ngon tuyệt, vứt giấy gói đầy giường, trong tay còn lật một quyển sách_____《Thương Ương Gia Thố thi tập》.

“Yo” Triển Hành tiến lên sờ sờ cằm Hoắc Hổ, đám râu cứng ngắn ngủn lộ vẻ gợi cảm mà thành thục, cậu ngạc nhiên nói: “Anh còn xem loại sách này nữa hả?”

Hoắc Hổ: “Meo…grừ…grừ…Đúng vậy”

Triển Hành: “Ở đâu ra thế? Mới mua à?”

Hoắc Hổ giơ giơ bìa sách lên, trang bìa và trên gáy có vết tích màu tím đen, giống như bị vò nát xong rồi bị dính máu.

Hoắc Hổ: “Nhặt được, đừng sờ cằm mãi thế, chỗ đó là yếu điểm, chỉ nói cho cậu biết thôi đấy, đừng tiết lộ cho ai khác”

Hai mắt của Triển Hành lấp lánh sáng ngời, yếu điểm! Người học võ đều có nhược điểm, có khi là huyệt thắt lưng, có khi là ở tiểu phúc, trong sách của Kim Dung từng đề cập rằng toàn thân Trần Huyền Phong đao thương bất nhập, điểm yếu ở giữa tiểu phúc, chính là bị Quách Tĩnh một nhát đâm chết.

Điểm yếu của người tập võ giống như tính mạng vậy, tuyệt không thể để lộ cho người khác biết, đủ thấy Hoắc Hổ đã xem mình là anh em rồi.

Triển Hành lại hỏi: “Sách nhặt ở đâu?”

Hoắc Hổ chẳng ngẩng đầu, đáp: “Trong sân nhà bà chủ”

Triển Hành mờ mịt cả đầu, nói: “Chị ta còn bán sách cũ nữa ư? Không đúng, thoạt nhìn không cũ mấy…Lúc trước tôi từng thấy quyển này rồi, cũng là bản cũ” Cậu nhớ lại quyển sách mà cô gái coi mắt nào đó đã tặng cho Lâm Cảnh Phong trong tiệm cà phê ở Vũ Uy dạo trước.

Sách đóng buộc chỉ, bìa ngoài giống hệt, đều là bản phồn thể, bất quá quyển trên tay Hoắc Hổ vừa rách lại vừa bẩn.

Triển Hành nằm trên giường, miên man suy nghĩ, tiếng gõ cửa chợt vang.

“Triển Tiểu Tiện, ra đây, hỏi chuyện cậu chút” Giọng của Bân tẩu vang lên bên ngoài.

—————————————
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện