Lộc Khách nhìn dàn cảnh này cũng dần yên tâm, Cao Bân là khởi lực cao đoạn nhưng lực chiến đấu dũng mãnh cũng sẽ không thua kém khởi lực đỉnh phong, cả Kha Ác tuy là khởi lực trung đoạn nhưng một thân luyện dược sư có vô số độc đan, ngay cả nguyên lực cảnh giới cũng phải e ngại.

Vương Lăng nhìn trước nhìn sau, trái phải đều là kẻ thù, tuy nhiên hắn cũng không lo sợ. Nhìn Kha Ác trước mặt, hắn lao nhanh tới, một chưởng “Hóa Long Chưởng” vận hết uy lực đánh tới, Kha Ác cười lạnh nhảy ra sau, tuy nhiên gã chưa tự cao được bao lâu thì Vương Lăng đã tiến đến trước mặt chưởng lực như rồng ngâm hóa vàng áp sát, uy lực khiến gã kinh hãi không thôi, gã không ngờ Vương Lăng không hề ảnh hưởng bởi làn khói độc của gã.

Gã cố đưa tay đón đỡ nhưng nào so kịp với “Hóa Long Chưởng” của Vương Lăng, cả người như diều đứt dây mà ngã lăn quay ra mặt đất, ói ra ngụm máu. Cả đám đệ tử giật mình, còn Vương Lăng thì mặc kệ cứ lao đi vào phía bìa rừng gần đó. Lộc Khách tức giận hét.

-Truy.

Cả đám đệ tử nghe lệnh đuổi theo, Cao Bân cũng mau chóng theo kịp. Lộc Khách ánh mắt sắt lạnh nhìn Kha Ác:

-Đồ vô dụng.

Kha Ác run người vội vàng bào chữa:

-Sư huynh yên tâm, dù hắn chạy thoát nhưng gã cũng đã trúng độc của ta rồi, chẳng thể duy trì bao lâu đâu.

-Thế nhưng ta là cần người sống.

Lộc Khách cũng hiểu khả năng hạ độc của Kha Ác, nều gã đã nói hạ độc thì gã cũng không nghi ngờ, nhưng gã còn muốn thông tin từ miệng của kẻ bịt mặt hơn cả, nếu không thì khó lòng ăn nói với sư phụ.

Vương Lăng dùng hết sức mà lao vào trong rừng, hắn nhận ra tay hắn đã trúng độc, lúc Kha Ác tiếp chưởng của hắn thì một mũi tiêm trong lòng bàn tay gã đâm vào tay Vương Lăng, hiện hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng mà làm chất độc phát tán chậm lại, nhưng tốc độ của hắn hiện giảm đi, không bao lâu nữa sẽ bị tóm không nghi ngờ.

Quanh đây lại không có nơi nào có thể ẩn nấp, hắn chỉ còn cách chạy thục mạng. Hắn linh động nghĩ trong đầu phương thức chạy trốn, cuối cùng một tia sáng lóe lên trong đầu.

-Sao ta lại không nghĩ tới sớm chứ.

Vương Lăng gọi ra U Linh Vương, Tiểu U nhìn Vương Lăng đợi hắn ra rõ mệnh lệnh:

-Ngươi mau chóng dẫn dụ đám người kia tránh xa khỏi ta.

-Vậy chủ nhân, ta có thể “ăn” chúng được không.

-Tùy ngươi.

Tiểu U tỏ vẻ hưng phấn chạy ngay đi, ngay sau đó có người nhận ra thì đã bị Tiểu U hấp thành thây khô. Vương Lăng sức lực cũng cạn, lập tức dùng phương thức độn thổ mà núp sâu phía dưới lòng đất, đợi một lúc để đám người kia đi xa.

Hồi lâu hắn nhận ra những tiếng kêu la thảm thiết ngày càng xa, mà nhưng bước chân trên mặt đất cũng dần biến mất hắn mới chui lên cố gắng lết đi.

Hắn có chút hối hận vì trước kia quá lạm dụng "Bách Độc Nan”, hiện lại không có để mà sử dụng, tuy có thể tránh khỏi khói độc bằng cách bế khí bằng "Ngụy Quy Tức" nhưng chất độc đã vào cơ thể khó mà bức ra. Bản thân chỉ còn cách cố gắng lết về nhờ Gia Nộ giải độc giùm hắn. Bước chân của hắn ngày càng nặng nề mà khí lực hắn cũng gần hết, khó lắm mới duy trì tới hiện nay, độc của Kha Ác quả nhiên bất phàm.

Đằng xa Cao Bân cùng Tiểu U tham chiến một trận, lập tức Cao Bân lộ vẻ kinh hãi khi thấy diện mạo kẻ thù sau lớp áo choàng.

-Là U Linh. Sao lại xuất hiện ở đây.

-Khặc Khặc. Mau chóng giao hồn lực ngươi ra, đỡ chết đau khổ.

Cao Bân có chút e dè mà nhìn u linh trước mặt, phải nói u linh từng là nổi khiếp sợ của nhiều người trước kia, giờ đây gặp được hắn chưa đánh đã run, hiện hắn đầu tiên chỉ suy nghĩ chạy trốn, về lại tông môn thông báo u linh xuất hiện.

Tiểu U xuất ra nhưng bóng nhỏ u lam như đốm lửa bay đến trước mặt Cao Bân, gã kinh hãi xuất ra toàn lực mà đẩy đám u hồn kia đi, hắn không chạm vào vì biết rõ hậu quả không hề có gì tốt đẹp. Gã xuất ra một chưởng cũng tạo ra lớp tường đất, đám lá cây xung quanh bị lực lượng của hắn bay lên không trung.

Lợi dụng lúc này Cao Bân ngay lập tức chạy đi bằng hết khả năng, Tiểu U dù có thể đuổi kịp cũng không đuổi theo vì nó hiện tại cũng đã ăn no. Nó ngồi xuống tiêu thụ đám linh hồn vừa ăn, ngay sau đó một luồng ánh sáng màu tím bao phủ xung quanh nó sáng lên, xung quanh nó tản ra khí tức mạnh mẽ, mà khung xương trước kia dần dần biền mất, tạo ra sau đó là lớp vỏ bọc hoàn toàn khác, tản mát ra không khí một luồng oán khí kinh khủng biến mất nơi nào không hay.

Nếu Vương Lăng mà chứng kiến được thì há hốc mồm vì kinh ngạc, từ một bộ xương đáng sợ giờ đây đã trở thành một thiếu nữ tầm 12 tuổi, mái tóc tím u man, khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương, toàn thân hiện không hề có chút mảnh vải che thân nào.

-Quay lại gặp chủ nhân thôi.

Tiểu U hiện trông rất khác, mà khác thế nào chắc chính nó cũng không biết, hiện nó chỉ biết nếu giờ Vương Lăng xảy ra chuyện gì thì nó cũng khó mà tồn tại, do cả hai có tinh thần liên kết nên Tiểu U mau chóng tìm thấy Vương Lăng nằm ngã ngửa trên đất, cả người run run.

Tiểu U mau chóng đi tới đỡ lấy hắn, nhìn tay Vương Lăng dần hóa đen, Tiểu U mau chóng tạo ra một ấn ký trong lòng bàn tay Vương Lăng rạch thêm một đường máu nhỏ, tức thì tốc độ lan tỏa của độc tính chậm dần, từ lòng bàn tay cũng chảy ra nhưng dịch lỏng màu đen chứng tỏ chất độc đang bài tiết ra ngoài nhưng cũng là rất chậm. Không biết làm gì Tiểu U chỉ đành dẫn Vương Lăng về lại Long Nguyệt Cung.

Vừa về tới nơi, sư tỷ Ảnh Tư Mệnh đã ở trong viện, nhìn thấy một bé gái trần truồng dẫn Vương Lăng về làm nàng hết hồn, nàng đi tới giương đôi mắt đẹp ngắm nhìn bé gái.

-Tiểu muội, đây là sao.

-Chủ nhân bị thương rồi.

-Chủ nhân? Cái tên biến thái này bắt một bé gái gọi hắn là "Chủ nhân".

Ảnh Tư Mệnh cau mày mau chóng phóng ra mấy đạo chỉ đưa Vương Lăng vào phòng, chính xác là kéo lê hắn vào, khá là thô bạo. Nhìn tình trạng của hắn, nàng cũng dần hiểu rõ hắn là đang trúng loại độc gì vì nàng trước kia tranh giành vị trí Huyền Bảng đã từng đối đầu với kẻ dùng loại độc này, ai khác nữa ngoài gã Kha Ác kia. Tuy khó hiểu làm sao Vương Lăng bị gã kia hạ độc nhưng mà nàng vốn dĩ rất căm ghét tên đó nên cũng không muốn nghĩ thêm.

Lập tức nàng đi mua mấy thang thảo dược tiện thể cùng mấy bộ quần áo cho Tiểu U, chắc chắn khi tỉnh dậy Vương Lăng sẽ không được yên.

Thương thế của hắn nhanh chóng hồi phục, chất độc cũng được giải trừ, may mắn cho hắn là có Tiểu U làm chậm độc chất trong người, Ảnh Tư Mệnh lại biết cách giải loại độc này. Có thể nói là hắn rất là may, tuy hiện hắn có chút ê ẩm nhưng vẫn đứng được, hắn đi ra ngoài ngạc nhiên khi thấy một tiểu la lỵ trong sân. Tiểu U cũng nhìn thấy hắn đi tới hỏi:

-Chủ nhân khỏe rồi.

-Chủ nhân? Ai cơ.

-Hừm. Chẳng lẽ chủ nhân quên rồi.

Vương Lăng có chút bối rối, nhìn thiếu nữ trước mắt có phần xa lạ nhưng lại có khí tức lạ lẫm.

-Tiểu muội muội, ngươi tên là gì? -Tiểu U là Tiểu U.

Nghe xong Vương Lăng giật mình, hắn chả biết làm thế nào mà U Linh Vương kia biến thành một cái bé gái, hắn còn nhận định trước kia Tiểu U là một ông lão. Tiểu U hiện biến đổi có lẽ không chỉ bề ngoài mà tính cách hình như cũng biến chất luôn, hoàn toàn biến thành một bé gái bình thường. Lúc này hắn dường như bị ai đó kéo chân mà ngã bệt xuống đất, sư tỷ hắn tức thời hiện ra nhìn hắn bằng con mắt khác thường y chang như thằng tội phạm ấu dâm. Hắn cười khổ khẽ nở nụ cười:

-Sư tỷ là tỷ giúp ta giải độc.

-Ta chẳng muốn đình viện bốc mùi xác chết của ngươi mà thôi.

Nghe giọng điệu nàng cũng biết là chả có chút thiện cảm nào sót lại, không biết vì sao nhưng cỏ vẻ sư tỷ của hắn dường như luôn có ác cảm với hắn. Để xóa tan nổi hiểu nhầm này hắn hằn giọng đổi đề tài:

-Ngủ một giấc làm đệ cảm thấy đói.

Hắn mau chóng đi khỏi tránh cái ánh mắt ác hàn của sư tỷ đang đeo bám.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện