Hàn Bắc Nguyệt đang ngồi ở một căn phòng trong đình viện được tông môn chuẩn bị riêng cho quang minh sứ đoàn, tư thái ung dung của nàng càng tôn thêm vẻ tinh thuần, thánh khiết của một vị thánh nữ.
Vương Lăng sau bao ngày được gặp lại Hàn Bắc Nguyệt tuy có chút vướng mắc nhưng tâm tính vẫn rất vui vẻ, hắn ngồi đối diện nàng ung dung uống trà lâu lâu nhìn nàng rồi mỉm cười. Thấy vẻ mặt lạnh đanh của nàng hắn cũng biết là nàng đang khó chịu với hắn, hắn đành phải chủ động mở miệng trước:
-Nương tử, nàng sống vẫn tốt chứ.
-Ừm.
Hàn Bắc Nguyệt đưa mặt hướng về phía hắn lãnh đạm nói một câu, hắn vẫn bình tĩnh tiếp tục nói:
-Không biết nàng tìm ta có việc gì.
-Việc gì? Ngươi thật không biết.
Hàn Bắc Nguyệt khẽ nhíu đôi mày lá liễu, tuy tức giận nhưng vẫn làm hắn thấy kinh diễm, hắn đang nghĩ rốt cuộc nàng là đang muốn làm gì.
-Nàng không nói làm sao ta biết.
-Vậy được. Ngươi theo ta quay về Nữ Chân đế quốc, phục vụ cho Quang Minh giáo hội, nghe nói ngươi có thể chất quang minh thánh thể.
-Cái này …
Vương Lăng có chút khó xử, hắn tuy là không quan tâm Hàn Bắc Nguyệt nhiều như Băng Mộ Tuyết nhưng đâu đó trong tâm hắn cũng có nàng, chỉ là hắn chưa thực sự hiểu rõ hơn về nàng mà thôi. Dù biết nàng đây cũng là có ý tốt nhưng hắn vẫn quyết tuân theo chính kiến của bản thân.
Hàn Bắc Nguyệt thấy hắn do dự như thế thâm tâm thật sự khó chịu nhưng vẫn kìm nén tiếp tục nói:
-Là ngươi không biết quang minh thánh thể có tầm quan trọng như thế nào, với thể chất của ngươi thì dễ dàng đoạt được chức vụ Quang Minh sứ, dưới một người trên vạn người, tương lai còn là Quang Minh giáo chủ. Còn có chẳng lẽ ngươi không muốn ở bên cạnh ta hay sao, không muốn ta gả cho ngươi sao.
-Ta biết nàng cũng là có ý tốt nhưng thật sự bây giờ ta không thể gia nhập Quang Minh giáo hội được, có rất nhiều điều ta cần phải làm. Nàng cứ cho ta một cơ hội, chắc chắn là ta sẽ cho nàng một câu trả lời thích đáng.
- Như vậy là ngươi từ chối.
Hàn Bắc Nguyệt mặt tối sầm, có chút tức giận, nàng từ trước tới giờ là mộng tưởng của bao nam nhân thật không ngờ có người lại từ chối thỉnh cầu từ nàng, nàng còn tưởng dễ dàng thuyết phục hắn nhưng không nghĩ lại thất bại thế này.
Bản tính cao ngạo của nàng bộc phát, nàng cầm tách trà dội thẳng nước sôi vào người hắn, hắn không hề né để cả người bị nước trà làm cho ướt đẫm. Hàn Bắc Nguyệt hét lớn:
-Vương Lăng, ngươi thật sự làm ta chán ghét, có phải là ngươi bị mấy ả nữ nhân kia dụ dỗ rồi. Nếu ngươi đã muốn mấy nàng thì cứ việc, đừng mơ tưởng ta sẽ gả cho ngươi mà chấp nhận thêm mấy nữ nhân nữa.
-Nguyệt nhi, cái này là lỗi của ta.
Vương Lăng cúi gầm mặt, không nói gì vì biết bản thân khó lòng giải thích tất cả, với bản tính của Hàn Bắc Nguyệt thì có giải thích gì thì nàng chắc chắn cũng sẽ không chấp nhận. Hàn Bắc Nguyệt sau khi phát tiết lấy lại chút bình tĩnh nhìn hắn thở dài:
-Vương lang, là ta nóng tính. Bây giờ chỉ cần chàng theo ta về quang minh giáo hội thì ta chắc chắn sẽ không tính toán mấy chuyện trước kia nữa, chúng ta một thánh nữ một thánh sứ thì còn sợ ai phản đối nữa. Chỉ cần chàng đồng ý ta có thể làm bất cứ điều gì vì chàng.
Đây có lẽ là bước nhân nhượng cuối cùng của Hàn Bắc Nguyệt, nàng trước giờ cao cao tại thượng chưa từng thất bại trong việc gì, nàng cũng là lần đầu yêu một nam nhân nên vẫn còn chưa hiểu hết mọi thứ nhưng nàng vẫn tin vào quan điểm của mình.
Vương Lăng ngước nhìn Hàn Bắc Nguyệt hàm răng cắn vào bờ môi làm nó chảy máu, hắn kiên quyết đứng lên, quay đầu.
-Xin lỗi nàng, việc theo nàng ta có thể làm theo nhưng từ bỏ mấy nàng khác ta không thể nào làm được. Nếu ý nàng đã quyết thì ta với nàng có lẽ là hữu duyên vô phận.
-Như thế là ngươi từ chối chứ gì. Được lắm Vương Lăng, để xem việc ngươi làm hôm nay sẽ khiến ngươi gặp phải điều gì, chờ đi, đừng có mà hối hận. Ta hận ngươi.
-Nguyệt nhi...
Vương Lăng quay đầu đau khổ khi thấy Hàn Bắc Nguyệt hai hàng lệ chảy dài trên má. Hàn Bắc Nguyệt vẫn kiên cường không hề hối hận.
-Đừng gọi tên ta, sau này chúng ta là người xa lạ. Bây giờ thì cút đi! CÚT! Hắn thấy nàng càng thêm tức giận, không thể nói gì nữa đành lảo đảo hướng cửa bước đi, gương mặt tuấn tú dần méo mó, bàn tay siết chặt nghe được cả tiếng xương va chạm.
Ly Nhã ở ngoài đình viện nghe tiếng hét vội vã đi vào thấy tình cảnh của hai người chỉ biết lắc đầu thở dài, nàng thấy Vương Lăng đi ngang qua cũng hề bận tâm tiến vào bên trong đến cạnh Hàn Bắc Nguyệt.
-Muội cần gì phải cố chấp như thế, nam nhân tam thê tứ thiếp là điều bình thường, nếu hắn bội tình với mấy nữ nhân kia thì tỷ cũng thấy hắn không đáng mặt nam nhân.
-Người khác có thể tam thê tứ thiếp nhưng hắn thì không được vì hắn là nam nhân của muội. Nếu hắn còn có nữ nhân khác thì đừng mơ tưởng muội sẽ thích hắn.
-Thôi vậy, dù sao ta cũng không muốn đôi co với muội. Thôi thì cứ quên hắn đi.
Hàn Bắc Nguyệt khẽ gật đầu nhưng trong lòng nàng vô cùng bấn loạn, khó chịu “Ta có thể quên được hắn sao”. Dù tâm trạng có hối hận bao nhiêu trong đó thì mối quan hệ của hai người sẽ rất khó mà trở về lại như trước kia.
Vương Lăng sầu não đi qua một bìa rừng, cũng là phương hướng trở về Long Nguyệt Cung, chỉ trong tích tắc một cỗ uy lực như trời đè áp lên người hắn làm hắn suýt nữa là nằm bệt ra đất.
Hắn đưa mắt ra nhìn trước mắt là thánh kị sĩ Thần Quân, một nam nhân tuấn mỹ, mày ngài mắt sáng, khuôn mặt hoàn chỉnh, môi hồng răng trắng, là một mỹ nam tử không thua kém gì Vương Lăng. Thần Quan vẻ mặt căm phẫn nhìn chằm chằm vào hắn, tỏa ra sát khí bức nhân. Vương Lăng khẽ mỉm cười hỏi:
-Khống biết huynh đài vì sao lại có bộ dạng khó coi như vậy.
-Muốn chết.
Thần Quân tức giận, hắn đây rõ ràng là vì Hàn Bắc Nguyệt mà đến kiếm chuyện với Vương Lăng, từ quanh người Vương Lăng tỏa ra quang minh ảnh cường đại đem uy áp thấu sâu vào người hắn như muốn hắn phải nhận nội thương thật nặng.
Tuy nhiên Vương Lăng chỉ chịu uy áp một khúc đầu mà thôi, phần còn lại của quang thuật mau chóng bị hắn hấp thu tất cả vào trong cơ thể, tinh thần càng thêm thoải mái. Thần Quân cau mày, có chút khó chịu:
-Quả nhiên là quang minh thánh thể, thật không hề nghĩ tới tiểu tử ngươi nhận hết phúc của nhân gian mà không biết hưởng. Được Quang Minh thánh thể ta cũng không quản nhưng được Hàn Bắc Nguyệt yêu thích như thế còn khồng biết giữ gìn thì quá ngu xuẩn. Nàng sao lại yêu thích một tên như ngươi chứ.
-Việc của ta cần ngươi quản sao.
Vương Lăng vì việc của Hàn Bắc Nguyệt giờ đây đang tích tụ rất nhiều lệ khí, giờ đang cần phát tiết thì đúng lúc xuất hiện thứ giúp hắn giải tỏa nếu hắn nghĩ bản thân là kẻ bán hành.
Thấy Thần Quân vẻ mặt khinh thường càng làm Vương Lăng thêm khó chịu.
Cơ thể vận dụng “Ngự Thiên Quyết” không cần bản thân phải tự chủ động xuất dẫn như trước, luồng nội lực cũng đã hòa vào dòng linh lực bên trong cơ thể, tuy chưa thật sự tinh thuần nhưng so với bất cứ kẻ nào cùng cảnh giới thì đều mạnh hơn.
Tay phải hắn vận ra một chưởng “Hóa Long Quyền” tầng kim quang màu vàng lóe sáng, xuất hiện đâu đó uy áp của rồng đem cánh tay của hắn hóa thành trảo rồng tập kích, mặc dù so ra với trảo long chân chính của long nhân vẫn còn thua kém xa lắm.
Thần Quân cũng nhận ra chưởng này không phải là bình thường khì bản thân đỡ lấy, tuy lúc xuất chưởng không có bao nhiều là phần uy lực nhưng khi tiếp xúc thì linh lực cuồn cuộn công phá trong cơ thể của chính hắn.
Nếu không phải cảnh giới của hắn sớm đã là pháp sư sơ kỳ thì cũng khó mà hóa giải cuồng khí xâm nhập bên trong cơ thể. Nhận phải một trái đắng làm Thần Quân càng thêm căm tức, giờ đây hắn không muốn phải nhân nhượng Vương Lăng nữa, toàn lực xuất thủ, muốn phế bỏ hoàn toàn Vương Lăng thậm chí giết không nghi ngờ.
Vương Lăng sau bao ngày được gặp lại Hàn Bắc Nguyệt tuy có chút vướng mắc nhưng tâm tính vẫn rất vui vẻ, hắn ngồi đối diện nàng ung dung uống trà lâu lâu nhìn nàng rồi mỉm cười. Thấy vẻ mặt lạnh đanh của nàng hắn cũng biết là nàng đang khó chịu với hắn, hắn đành phải chủ động mở miệng trước:
-Nương tử, nàng sống vẫn tốt chứ.
-Ừm.
Hàn Bắc Nguyệt đưa mặt hướng về phía hắn lãnh đạm nói một câu, hắn vẫn bình tĩnh tiếp tục nói:
-Không biết nàng tìm ta có việc gì.
-Việc gì? Ngươi thật không biết.
Hàn Bắc Nguyệt khẽ nhíu đôi mày lá liễu, tuy tức giận nhưng vẫn làm hắn thấy kinh diễm, hắn đang nghĩ rốt cuộc nàng là đang muốn làm gì.
-Nàng không nói làm sao ta biết.
-Vậy được. Ngươi theo ta quay về Nữ Chân đế quốc, phục vụ cho Quang Minh giáo hội, nghe nói ngươi có thể chất quang minh thánh thể.
-Cái này …
Vương Lăng có chút khó xử, hắn tuy là không quan tâm Hàn Bắc Nguyệt nhiều như Băng Mộ Tuyết nhưng đâu đó trong tâm hắn cũng có nàng, chỉ là hắn chưa thực sự hiểu rõ hơn về nàng mà thôi. Dù biết nàng đây cũng là có ý tốt nhưng hắn vẫn quyết tuân theo chính kiến của bản thân.
Hàn Bắc Nguyệt thấy hắn do dự như thế thâm tâm thật sự khó chịu nhưng vẫn kìm nén tiếp tục nói:
-Là ngươi không biết quang minh thánh thể có tầm quan trọng như thế nào, với thể chất của ngươi thì dễ dàng đoạt được chức vụ Quang Minh sứ, dưới một người trên vạn người, tương lai còn là Quang Minh giáo chủ. Còn có chẳng lẽ ngươi không muốn ở bên cạnh ta hay sao, không muốn ta gả cho ngươi sao.
-Ta biết nàng cũng là có ý tốt nhưng thật sự bây giờ ta không thể gia nhập Quang Minh giáo hội được, có rất nhiều điều ta cần phải làm. Nàng cứ cho ta một cơ hội, chắc chắn là ta sẽ cho nàng một câu trả lời thích đáng.
- Như vậy là ngươi từ chối.
Hàn Bắc Nguyệt mặt tối sầm, có chút tức giận, nàng từ trước tới giờ là mộng tưởng của bao nam nhân thật không ngờ có người lại từ chối thỉnh cầu từ nàng, nàng còn tưởng dễ dàng thuyết phục hắn nhưng không nghĩ lại thất bại thế này.
Bản tính cao ngạo của nàng bộc phát, nàng cầm tách trà dội thẳng nước sôi vào người hắn, hắn không hề né để cả người bị nước trà làm cho ướt đẫm. Hàn Bắc Nguyệt hét lớn:
-Vương Lăng, ngươi thật sự làm ta chán ghét, có phải là ngươi bị mấy ả nữ nhân kia dụ dỗ rồi. Nếu ngươi đã muốn mấy nàng thì cứ việc, đừng mơ tưởng ta sẽ gả cho ngươi mà chấp nhận thêm mấy nữ nhân nữa.
-Nguyệt nhi, cái này là lỗi của ta.
Vương Lăng cúi gầm mặt, không nói gì vì biết bản thân khó lòng giải thích tất cả, với bản tính của Hàn Bắc Nguyệt thì có giải thích gì thì nàng chắc chắn cũng sẽ không chấp nhận. Hàn Bắc Nguyệt sau khi phát tiết lấy lại chút bình tĩnh nhìn hắn thở dài:
-Vương lang, là ta nóng tính. Bây giờ chỉ cần chàng theo ta về quang minh giáo hội thì ta chắc chắn sẽ không tính toán mấy chuyện trước kia nữa, chúng ta một thánh nữ một thánh sứ thì còn sợ ai phản đối nữa. Chỉ cần chàng đồng ý ta có thể làm bất cứ điều gì vì chàng.
Đây có lẽ là bước nhân nhượng cuối cùng của Hàn Bắc Nguyệt, nàng trước giờ cao cao tại thượng chưa từng thất bại trong việc gì, nàng cũng là lần đầu yêu một nam nhân nên vẫn còn chưa hiểu hết mọi thứ nhưng nàng vẫn tin vào quan điểm của mình.
Vương Lăng ngước nhìn Hàn Bắc Nguyệt hàm răng cắn vào bờ môi làm nó chảy máu, hắn kiên quyết đứng lên, quay đầu.
-Xin lỗi nàng, việc theo nàng ta có thể làm theo nhưng từ bỏ mấy nàng khác ta không thể nào làm được. Nếu ý nàng đã quyết thì ta với nàng có lẽ là hữu duyên vô phận.
-Như thế là ngươi từ chối chứ gì. Được lắm Vương Lăng, để xem việc ngươi làm hôm nay sẽ khiến ngươi gặp phải điều gì, chờ đi, đừng có mà hối hận. Ta hận ngươi.
-Nguyệt nhi...
Vương Lăng quay đầu đau khổ khi thấy Hàn Bắc Nguyệt hai hàng lệ chảy dài trên má. Hàn Bắc Nguyệt vẫn kiên cường không hề hối hận.
-Đừng gọi tên ta, sau này chúng ta là người xa lạ. Bây giờ thì cút đi! CÚT! Hắn thấy nàng càng thêm tức giận, không thể nói gì nữa đành lảo đảo hướng cửa bước đi, gương mặt tuấn tú dần méo mó, bàn tay siết chặt nghe được cả tiếng xương va chạm.
Ly Nhã ở ngoài đình viện nghe tiếng hét vội vã đi vào thấy tình cảnh của hai người chỉ biết lắc đầu thở dài, nàng thấy Vương Lăng đi ngang qua cũng hề bận tâm tiến vào bên trong đến cạnh Hàn Bắc Nguyệt.
-Muội cần gì phải cố chấp như thế, nam nhân tam thê tứ thiếp là điều bình thường, nếu hắn bội tình với mấy nữ nhân kia thì tỷ cũng thấy hắn không đáng mặt nam nhân.
-Người khác có thể tam thê tứ thiếp nhưng hắn thì không được vì hắn là nam nhân của muội. Nếu hắn còn có nữ nhân khác thì đừng mơ tưởng muội sẽ thích hắn.
-Thôi vậy, dù sao ta cũng không muốn đôi co với muội. Thôi thì cứ quên hắn đi.
Hàn Bắc Nguyệt khẽ gật đầu nhưng trong lòng nàng vô cùng bấn loạn, khó chịu “Ta có thể quên được hắn sao”. Dù tâm trạng có hối hận bao nhiêu trong đó thì mối quan hệ của hai người sẽ rất khó mà trở về lại như trước kia.
Vương Lăng sầu não đi qua một bìa rừng, cũng là phương hướng trở về Long Nguyệt Cung, chỉ trong tích tắc một cỗ uy lực như trời đè áp lên người hắn làm hắn suýt nữa là nằm bệt ra đất.
Hắn đưa mắt ra nhìn trước mắt là thánh kị sĩ Thần Quân, một nam nhân tuấn mỹ, mày ngài mắt sáng, khuôn mặt hoàn chỉnh, môi hồng răng trắng, là một mỹ nam tử không thua kém gì Vương Lăng. Thần Quan vẻ mặt căm phẫn nhìn chằm chằm vào hắn, tỏa ra sát khí bức nhân. Vương Lăng khẽ mỉm cười hỏi:
-Khống biết huynh đài vì sao lại có bộ dạng khó coi như vậy.
-Muốn chết.
Thần Quân tức giận, hắn đây rõ ràng là vì Hàn Bắc Nguyệt mà đến kiếm chuyện với Vương Lăng, từ quanh người Vương Lăng tỏa ra quang minh ảnh cường đại đem uy áp thấu sâu vào người hắn như muốn hắn phải nhận nội thương thật nặng.
Tuy nhiên Vương Lăng chỉ chịu uy áp một khúc đầu mà thôi, phần còn lại của quang thuật mau chóng bị hắn hấp thu tất cả vào trong cơ thể, tinh thần càng thêm thoải mái. Thần Quân cau mày, có chút khó chịu:
-Quả nhiên là quang minh thánh thể, thật không hề nghĩ tới tiểu tử ngươi nhận hết phúc của nhân gian mà không biết hưởng. Được Quang Minh thánh thể ta cũng không quản nhưng được Hàn Bắc Nguyệt yêu thích như thế còn khồng biết giữ gìn thì quá ngu xuẩn. Nàng sao lại yêu thích một tên như ngươi chứ.
-Việc của ta cần ngươi quản sao.
Vương Lăng vì việc của Hàn Bắc Nguyệt giờ đây đang tích tụ rất nhiều lệ khí, giờ đang cần phát tiết thì đúng lúc xuất hiện thứ giúp hắn giải tỏa nếu hắn nghĩ bản thân là kẻ bán hành.
Thấy Thần Quân vẻ mặt khinh thường càng làm Vương Lăng thêm khó chịu.
Cơ thể vận dụng “Ngự Thiên Quyết” không cần bản thân phải tự chủ động xuất dẫn như trước, luồng nội lực cũng đã hòa vào dòng linh lực bên trong cơ thể, tuy chưa thật sự tinh thuần nhưng so với bất cứ kẻ nào cùng cảnh giới thì đều mạnh hơn.
Tay phải hắn vận ra một chưởng “Hóa Long Quyền” tầng kim quang màu vàng lóe sáng, xuất hiện đâu đó uy áp của rồng đem cánh tay của hắn hóa thành trảo rồng tập kích, mặc dù so ra với trảo long chân chính của long nhân vẫn còn thua kém xa lắm.
Thần Quân cũng nhận ra chưởng này không phải là bình thường khì bản thân đỡ lấy, tuy lúc xuất chưởng không có bao nhiều là phần uy lực nhưng khi tiếp xúc thì linh lực cuồn cuộn công phá trong cơ thể của chính hắn.
Nếu không phải cảnh giới của hắn sớm đã là pháp sư sơ kỳ thì cũng khó mà hóa giải cuồng khí xâm nhập bên trong cơ thể. Nhận phải một trái đắng làm Thần Quân càng thêm căm tức, giờ đây hắn không muốn phải nhân nhượng Vương Lăng nữa, toàn lực xuất thủ, muốn phế bỏ hoàn toàn Vương Lăng thậm chí giết không nghi ngờ.
Danh sách chương